Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt

Tác giả Bài
Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 05.04.2008 22:27:20

 
VŨ ĐIỆU LÃNG QUÊN
 
Vũ Thị Minh Nguyệt

365 ngày…
        730 ngày…
                         1095 ngày…
Nàng luôn bắt đầu một ngày mới bằng ý nghĩ :” em nhớ anh”. Như một điệp khúc, như một thói quen lâu ngày thành lệ. Nàng chuẩn bị đi làm, nhìn vào gương thấy gương mặt mình cứ tàn tạ từng ngày, những nếp nhăn nơi đuôi mắt, cái má bắt đầu xệ.



Hôm nay thì nàng quyết định phải bỏ ý nghĩ cứ quẩn quanh đó. Nàng vào mạng xoá hết những gì liên quan đến anh, các mật mã có tên anh và ngày sinh nhật của anh. Làm xong cái việc vĩ đại ấy, nàng nằm vật ra giường. Chưa bao giờ nàng thấy trống rỗng đến như vậy. Cái cảm giác vô hồn thật lạ, nàng thầm ứa nước mắt:
- Bim ơi…

Bim là biệt danh nàng gọi anh mỗi khi gặp nhau trên mạng. Cái biệt danh ngộ nghĩnh lâu ngày thành thân thương mà chỉ anh và nàng biết.
- Bim đang làm gì?
- Anh đang nhớ em
Chẳng hiểu tại sao nàng và anh lại có thể ríu rít hàng giờ với những câu đại loại như vậy. Nàng hân hoan hơn mỗi ngày, anh cũng dành từng phút rảnh rỗi để có thể nói chuyện với nàng. Công việc kinh doanh của anh chắc bận, mỗi tuần hai buổi đánh tennis, tối thứ bảy dành cho gia đình…
Anh là người đàn ông quyến rũ như có mãnh lực vô hình với nàng. Có lần nàng đã ngắm anh qua webcam như muốn ghì xiết gương mặt anh vào ngực mình:
- Bim xinh quá!
- Người ta xinh từ bé mà lị. Hì hì…

Những lần gặp gỡ anh thật là hiếm hoi. Hai người yên lặng nhiều hơn nói. Anh vốn kiệm lời còn nàng chìm đắm trong cảm giác được ngồi cạnh anh hít hà thân thể đàn ông của anh và bay bổng đâu đó lưng chừng trời. Cảm xúc đó thật không thể tả nổi, tuyệt vời và ngọt ngào lắm. Nàng sung sướng bởi mình đang sống trong cảm giác yêu. Nó thiên thần và thánh thiện pha chút man trá dịu dàng.

Nàng không biết mình là ai nữa, tựa hồ như đang vỡ, đang bơi đang ngột ngạt và trôi nổi trong sự nổi loạn của chính mình. Nàng bắt đầu sợ, một ngày Bim của nàng sẽ biến mất như khi xuất hiện vậy. Nàng muốn níu kéo, nàng cảm thấy cạn kiệt, nàng thèm muốn, nâng niu và khát. Khát như cháy trời, càng uống càng chưa đã… Cái quan hệ giữa anh và nàng thật không rõ ràng mà chẳng ai muốn xác định nó là cái gì cả .

Nàng mất anh như chưa bao giờ có anh vậy, nàng ghét cái cảm giác này. Lắm lúc nàng giận quá muốn từ bỏ nhưng rồi khuôn mặt anh, lời nói, cái nhìn như oan hồn hiện về và nói với nàng rằng nàng cần phải cảm ơn sự có mặt của anh trong cuộc đời này. Nàng không cần anh hiện hữu như một người đàn ông yêu một người đàn bà, nàng chỉ cần anh có mặt bên cạnh nàng:
- Bim ơi…
Nàng mệt mỏi ngồi dậy trang điểm qua loa rồi đi khiêu vũ. Lâu quá rồi nàng không ra sàn, không có partner. Nàng ngại các cuộc hẹn hò, giận dỗi, ghen tuông mất thời gian. Chọn một góc khuất để ngồi với cốc Cappuccino thơm lựng, không phải để khóc vì có còn giọt nước mắt nào đâu. Nàng muốn tĩnh lặng một mình trong âm thanh của các vũ điệu. Cậu bé đến bên nàng như một hoàng tử khi điệu van Anh bắt đầu, điệu nhảy tủ của nàng:
- Em mời chị…lời mời như cơn gió thoảng.

Phải nói cậu bé nhảy rất hợp chân và quyện nhạc, những đam mê bị lãng quên lâu ngày bùng lên. Nàng không ngờ mình lấy lại được cảm hứng nhanh đến thế. Đưa nàng về chỗ ngồi cậu bé quàng vào vai nàng rồi nói nhỏ:
- Chị rất giống cô bạn gái của em, từ dáng vóc đến giọng nói. Bọn em không gặp nhau gần một năm rồi.
- Vậy là cũng có người giống chị sao?. Nàng định đùa nhưng khựng lại vì nhìn thấy nét buồn bã trong ánh mắt của cậu bé. Nàng kéo ghế mời:
- Nếu em đi một mình thì ngồi đây cùng chị cho vui. Cậu bé ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng ngắm cậu bé qua ánh đèn mờ tối của điệu nhạc xì lô, bản nhạc chỉ dành cho những cặp tình nhân. Chả cần nhìn vào sàn thì cũng biết từng đôi từng đôi đang dìu nhau, những vòng tay ôm riết và những nụ hôn dịu dàng.
- Em rất nhớ cô ấy.
Gương mặt cậu bé khá nam tính, cái nhìn vời vợi… , chắc em mới ra trường. Nàng đặt tay mình lên bàn tay thư sinh của cậu.
- Chị hiểu em.
Câu nói "chị hiểu em" được bật lên môi nghèn nghẹn rồi im lặng, nàng chỉ biết an ủi cậu bé bằng sự yên lặng của mình.. Nàng đã từng nhớ Bim của nàng đến mất ăn mất ngủ. Lúc nào hình bóng anh cũng lẩn quất đâu đó bên cạnh nàng. Có lần nàng rủ:
- Hay hôm nào anh đến sàn nhảy với em đi, chỉ nghe nhạc thôi và ngắm nhìn mọi người nhảy. Anh trêu :
- Anh có biết nhảy đâu, em đưa anh đến đó không chừng chỉ ngồi canh Bim.
- He he anh tinh vi quá, có mà anh canh không cho em nhảy thì có.
Nàng yếu ớt chống chế, còn anh cười hì hì. Chợt giật mình, chẳng nghi nghờ gì khi Bim của nàng nếu ra sàn sẽ là người đàn ông sáng giá nhất. Cái vẻ lịch lãm, dáng thể thao và phong thái điệu đàng là tâm điểm của chị em là cái chắc. Kể cũng lạ là nàng chưa bao giờ quan tâm đến hình thức của anh, kể từ khi quen biết anh. Tiếng cười đó vẫn đâu đây trong nàng. Không gặp nhau lâu rồi liệu xa nàng anh có cái buồn bã của cậu bé kia không? Nàng biết anh năng giao lưu với nhiều phụ nữ hơn, anh vẫn đường bệ và lúc nào cũng giữ trên môi nụ cười khinh bạc. Nàng là cái gì nhỉ trong anh, vậy mà nàng phải trốn vào góc này để tìm quên…
- Chị có thể nhảy thêm với em điệu bi-bốp này được không, cậu bé ngắt mạch suy tưởng của nàng. Nàng đứng lên vô định.

Hu …hu …hu, sad movie always make me cry.
Đang nhảy cùng cậu bé bất chợt giọt nước mắt lăn nhanh trên má nàng không có cách nào cưỡng lại . Cậu bé không dùng khăn giấy mà lấy ngón tay út của mình lau giọt nước mắt cho nàng, vẻ mặt vẫn say sưa trong tiếng nhạc. Bất giác nàng hiểu rằng không phải cậu đang nhảy với nàng mà đang nhảy với cô bạn gái của mình. Cái cách cậu đưa ngón tay út đầy yêu thương như lướt nhẹ trên khuôn mặt nàng đã tố cáo cậu. Nàng thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề, nàng không được phép phá hỏng cảm xúc của cậu. Nàng phải trẻ lại hai mươi tuổi, nàng phải đóng thật đạt vai cô bé nào kia. Và nàng phải quên nàng đang là ai, và nàng đang có một nỗi buồn không kém gì cậu bé cả. Bản nhạc kết thúc, cậu bé vẫn quàng qua eo nàng để đưa nàng về bàn. Hai người đã ngồi im lặng bên nhau qua rất nhiều điệu nhảy, nàng không thể nói gì và nàng có nói gì cũng bằng thừa. Hình như cậu bé này cũng đủ tinh tế để nhận ra giọt nước mắt của nàng không chỉ vì nghe lời bài hát buồn. Người ta không khóc như vậy khi đi khiêu vũ bao giờ. Cô bé kia quả là hạnh phúc, nàng không biết người ta có thể xa nhau vì lẽ gì khi mà người ta đã yêu nhau đến thế.
Mồng tám tháng ba nàng nhõng nhẽo:
- Anh tặng em quà gì?. Câu trả lời vẫn như mọi khi:
- Bim
- Trời tưởng gì, ứ thèm!
- Đó là tất cả những gì anh có mà em sẽ nuốt anh vào miệng hay để anh chui vào miệng em nào? Không ăn sẽ hết hạn sử dụng đấy.
- Ứ em để dành, dỗ thèm người khác
Những câu chuyện chỉ có vậy mà nàng và anh cứ quấn quýt nhau hàng ngày hàng giờ. Quen nhau lâu lắm rồi, nàng mới biết anh là giám đốc của một công ty và con của một chính trị gia có tiếng. Có lần nàng hỏi:
- Anh đã làm nhiều việc, nhiều chức vụ, rồi bây giờ là giám đốc, khi nào anh cảm thấy hạnh phúc nhất?
Ạnh véo mà nàng:
- Làm Bim, hì hì..
Nàng vui sướng lâng lâng vì chỉ có anh mới biết nói những gì nàng thích được nghe nhất.
- Bim ơi…

Đêm nay nàng đã nhảy với cậu bé. Mỗi người với một nỗi buồn có giống nhau không nhỉ? Nàng đã phải vào vai một cô bé nhí nhảnh nào đó đã từng là nàng trong hồi ức xa xăm của anh. Nàng nhảy bên cậu bé mà cứ nghĩ nàng đang đi cùng anh trong vũ điệu thời gian. Vòng tay vững chãi, tin cậy, yêu thương. Cảm giác đam mê thánh thiện. Anh đã từng và sẽ là tất cả, niềm vui và nỗi buồn của nàng trong suốt cuộc đời này. Cậu bé choàng tay nàng qua vai, rồi quàng tay vào vai nàng, hai người đi bên nhau như những người bạn. Điệu rumba tình tứ quá, cái cách cậu bé nâng niu bạn nhảy, lịch lãm và sang trọng làm nàng có cảm giác như đang trong vòng tay của anh. Anh và nàng đã từng nâng niu nhau từng phút bên nhau, từng lời anh nói, từng ánh mắt nhìn, Bim của nàng.

Nàng không xinh đẹp cũng chẳng tài ba. Anh đã đến bên nàng như một món quà của Thượng đế ban tặng rồi ra đi cũng đột ngột như vậy. Nàng không dám nghĩ đến những lý do để anh ra đi…chỉ biết nhớ anh và khóc tủi lặng một mình. Như một đứa bé có món quà bị đứa lớn ức hiếp rồi cướp mất, món quà nàng đã để dành...

Nàng quên rằng anh là một ông giám đốc để chơi trò ú tim với Bim. Chắc chắn sẽ không một ai trên đời nghĩ rằng một người lúc nào cũng đường bệ như anh lại có một cái tên như vậy.
Nàng chào cậu bé viện lý do có việc phải về sớm, không quên cảm ơn một buổi tối nhẹ nhàng nhưng tuyệt nhiên không hỏi tên cậu bé cũng như số điện thoại. Thay vì câu chào "chị về nhé" thì cậu bé hỏi:
- Em có được gặp chị nữa không?
Nàng bước nhanh để tránh câu trả lời. Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai bây giờ? Chị đang buồn, chị đang cần bạn nhảy, chị cần quên. Nhưng chị không thể trẻ lại hai mươi tuổi để trở thành cô bé của em. Việc đó thật quá sức của chị.
Em cần quên đi một bóng hình cũng như chị cần quên Bim của chị. Chị không muốn đôi mắt đẹp của em lại buồn khi cố tìm trong chị một hình ảnh của ngày xưa. Chị muốn trốn Bim trong vũ điệu nhưng không thể trốn nổi chính mình.

Bình thường nàng đi cầu thang bộ cho thon người, hôm nay nàng lao vào thang máy trong nhoè nước mắt:
- Bim ơi…

Cậu bé thẫn thờ nhìn theo nàng và thầm thì “ chắc thiên thần sẽ khóc, nếu khóc được chị hãy khóc đi cho thật nhẹ lòng …”.
 
Viết tặng huenn 
       28 Mach 2008
[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 06.04.2008 19:39:38
MỘT TRÒ ĐÙA

Vũ Thị Minh Nguyệt
 
 
Bình đi công tác vào Sài gòn, lâu lắm rồi anh mới có dịp gặp lại lũ bạn phổ thông. Lần này vào rủ tụi nó đi nhậu thật đã...
Trong lớp Nga và Hiền là hai cô gái xinh đẹp, một thời đã làm cho bao anh điêu đứng. Đã có lần Bình lén bỏ vài câu thơ vào cặp của các nàng. Đàn ông ai chả thích phụ nữ đẹp nhưng cô bé có đôi mắt ngượng nghịu, mái tóc ngắn ôm gương mặt tươi rói là người anh gắn bó hơn cả.

Buổi tối trước khi đi, Minh bịn rịn gục đầu vào ngực anh thổn thức :
- Anh đi lâu thế, em sẽ rất buồn, nếu nhớ thì làm thế nào?
- Anh sẽ điện thoại hoặc nhắn tin...
- Vào đấy gặp Nga và Hiền rồi lại quên ngay, cô bé phụng phịu.
- Ơ... em đang ghen à?
Bình dí tay vào má làm yên lòng Minh.

- A lô, Nga hả, trưa nay Bình hẹn gặp, có ra không?
- Mình muốn đi nhưng con nhỏ bị sốt, với lại chồng kèm dữ lắm.
- Hiền bận, trưa nay đi tiếp khách Tây rồi.
- Nghe nói hắn yêu Minh phải không? Ngày xưa hắn từng theo đuổi tán tỉnh mình hoài...
- Ừ... Minh ghen lắm thì phải, anh chàng này đẹp trai đấy chứ! hi...hi
- Để mình gọi cho Quang, đùa tí...

- A lô, Quang hả, hôm nay gặp Bình chứ?
- Ừ, các bạn đến đây cho vui. Quang nhã nhặn, chỉ có tụi anh thì buồn lắm!
- Thôi em chả dại đâu, rồi Minh lại ghen thì khổ, Hiền cũng sợ chả dám đến!
Sau cái bắt tay mấy người bạn trai, Bình đưa mắt có ý hỏi Nga và Hiền
- Hai người đẹp không đến đâu, sợ Minh của cậu ghen...

Quang cười cười, vô tư giải thích. Câu chuyện giữa những người đàn ông xoay quanh thời sự, bóng đá rồi các loại rượu. Họ chụp ảnh để ghi lại cuộc gặp và nhắc đến những người bạn chung rồi chia tay. Thi thoảng họ cũng nhắc đến Minh nhưng anh lảng qua chuyện khác.

Không thấy anh nhắn tin như mọi ngày Minh nhắn vào máy:
- Anh đi chơi có vui không? Mọi người thế nào?
- Trưa nay mọi người nói không có em nào đến vì sợ Minh ghen...

Linh cảm có chuyện không vui, Minh nhấc máy gọi điện cho anh. Cô muốn nói rằng cô tin anh chứ, rằng cô hiểu Nga và Hiền chỉ là bạn cùng học ...
Số máy điện thoại Hà nội, Bình chờ cho chuông đổ vài hồi rồi nhấn cái nút đỏ. Minh gục đầu xuống bàn làm việc...

Quỳnh đang ngồi tự vân vê lọn tóc của mình, ngắm Bình đang nằm thoả mãn trên chiếc giường của một khách sạn tầm tầm tiền ở Sài gòn. Thấy anh tắt di động Quỳnh tỏ vẻ đắc thắng :
- Lại em Minh chứ gì? anh cười gạt phắt:" Em thì ... chỉ hay linh tinh".
Nói vậy nhưng gương mặt của Minh vẫn lướt qua trong đầu. Hình như có lần anh đã trả lời Minh như vậy khi cô hỏi về Quỳnh, người mà thỉnh thoảng hay chát với anh trên mạng. Một chút thương hại, một chút kiêu ngạo, anh chậm rãi rút điếu thuộc châm lửa cho vào miệng lệch hẳn sang một bên. Một cứ chỉ điệu đàng mà đôi lúc Minh vẫn nhìn nó với ánh mắt ngưỡng mộ nhất.

Những người đàn bà thật kỳ lạ, họ yêu anh đến mức kỳ quặc, họ muốn sở hữu cả hơi thở của anh. Anh nhìn gương mặt Quỳnh, cô ta có cặp mắt hùm hụp, đôi môi dầy dâm đãng và quái quỷ. Người đàn bà hợm hĩnh và chanh chua này luôn làm Bình khó chịu. Lúc nào Quỳnh cũng đeo bám theo anh ở tất cả mọi nơi, lúc nào cũng hằn học với Minh ra mặt, nhưng hôm nay thì nàng đang có thế của người chiến thắng. Cả tuần này hai người đã qua đêm với nhau, cái điều mà Minh với cái mác "con gái nhà lành" không bao giờ cho anh thoả mãn cả.

Người đàn ông qua đêm với một người đàn bà thì không hẳn đó là tình yêu, nhưng với một người đàn bà chẳng có gì để tự hào về nhan sắc và phẩm hạnh như cô ta thì thế là quá đủ.


Bình tìm đến Quỳnh khi tính tự ái của thằng đàn ông lên đến đỉnh điểm. Anh không muốn Minh kiểm soát từng bước đi của anh lại càng không muốn bạn bè châm chọc mối quan hệ của hai người. Minh không phải là ngươì có nhan sắc lộng lẫy đã khiến anh lung lay, trò đùa của các bạn như giọt nước làm tràn cốc nước mà thôi. Còn Minh thì vẫn ngây thơ tin rằng tình yêu của cô dành cho anh đủ để giữ anh suốt đời.

Rít một hơi thuốc, thả những ngọn khói tròn lên phía trước, những gương mặt đàn bà lướt qua mắt anh. Bình đẹp trai, hào hoa, lãng mạn biết tâm lý phụ nữ nên đàn bà con gái vây quanh anh khá nhiều. Thông minh có, xinh đẹp có, tài hoa có, dịu dàng có…Anh đành phải để mọi người ít biết đến nhau nhất, nhưng chuyện gì xảy ra vẫn cứ xảy ra. Họ ghen tuông, cạnh khoé lẫn nhau mà không cần biết anh nghĩ gì, yêu ai ghét ai. Với anh mỗi người trong số họ giống như một trò đùa. Họ như những con cá mắc lưới tình, nhớ nhung, khóc lóc và tổn thương. Lắm lúc tặc lưỡi anh qua đêm với một trong số họ mà trong đầu vẫn là những cuộc kiếm tìm mới…

Sáng nay vừa nhận đuợc tin nhắn của Kim Ánh. Ngày mai đoàn công tác của Bình vào Phan Thiết.

[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 22.05.2008 09:31:21
MỘT TRÒ ĐÙA
Vũ Thị Minh Nguyệt
( tiếp theo và hết)
 

 
Kim Ánh là một phụ nữ trẻ trung xinh đẹp lại có khiếu hài hước nên hai người đã cuốn lấy nhau từ lần gặp mặt đầu tiên ở một thành phố biển nhỏ xinh và thơ mộng. Lâm đã giới thiệu với anh cô bạn thân của mình. Vốn ngưỡng mộ Bình từ lâu, nhân dịp một hội nghị biết có Bình tham dự Lâm đã rủ Ánh đi cùng. Tạo hóa vốn trêu ngươi như đùa, vốn là người nhạy cảm nên Lâm đã nhận ra sự quấn quýt của hai người bạn mới có phần lộ liễu. Cô hơi buồn nhưng vốn thua nhan kém sắc lại quê quê nên chỉ dằn lòng viết những câu thơ buồn. Bình vui vì dường như cuộc sống đã luôn mỉm cười với anh. Là sếp của một trung tâm truyền  thông của một tỉnh lẻ Ánh có thể dùng xe công vào các cuộc gặp gỡ rất vô tư. Bình viện cớ các dự án trong Sài Gòn cần thanh tra, hai người cứ tình cờ gặp nhau trong cùng một khách sạn. Ánh ra Hải Phòng, Hà nội, khi thì hội nghị khi thì đi viết bài. Trước đây cô ta chỉ cần cử nhân viên đi là đủ. Cô vui thích khám phá vẻ bí ẩn của Bình, còn Bình như Từ Thức gặp tiên, anh thú vị với tình cảm mới mẻ này và hình như đã yêu…Yêu một nggười đàn bà đã có chồng, chuyện đó đâu có quan trọng gì so với việc cả đời không biết yêu là gì. Anh trẻ trung phong độ ra và bắt đầu dùng những mỹ phẩm của đàn ông đắt tiền để hài lòng người đẹp. Thấy Lâm có vẻ buồn, thỉnh thoảng anh cũng an ủi động viên bạn vài câu lấy lệ. Với người đang yêu thì tâm tư của người bạn cũng như cơn gió thoảng. Vả lại anh chưa bao giờ có tình ý gì với Lâm.
Với Kim Ánh, việc có một người đàn ông trong chốc lát chẳng có gì là khó khăn. Có thêm một gương mặt trong bộ sưu tập của mình cũng tốt, ai bảo tham là độc quyền của đàn ông cơ chứ?
Cơ quan ì xèo về việc dùng tiền công đi du hí quá nhiều, mỗi chuyến vào Nam công tác tiêu tốn cả chục triệu đồng cho vé máy bay và khách sạn, Bình nghỉ việc. Chồng Ánh đã bắt đầu quan tâm đến hành vi của vợ khi thấy cô ta vắng nhà nhiều hơn trước. Để tạo vỏ bọc, có lần Ánh đưa cả chồng ra Hà nội, để chồng trong khách sạn còn mình thì đi làm việc.
Trái đất này thật vốn nhỏ hẹp nhỏ hẹp như sự nhỏ nhen của chính chúng ta đây…

Bình nhớ Ánh, cái cảm giác nhớ nhung này anh chưa có bao giờ. Với Minh mọi thứ đều mờ nhạt và nửa vời. Minh tốt và hiền dịu nhưng không có cái khéo léo của con mèo nhung vờn con chuột, không có cái cảm giác mới lạ hấp dẫn mà một người đàn bà trừng trải trong tình trường đã tạo cho anh. Trong mắt anh Ánh thật thánh thiện, vừa ngây thơ, vừa tinh nghịch, vừa lãng mạn. Anh vội vã lấy vé vào Phan Thiết vào dịp nghỉ lễ 30/4 và 1/5. Muốn tạo cho nàng cảm giác bất ngờ anh check in vào khách sạn, cạo râu, xức nước thơm, nước khử mùi, thoa kem rồi mới nhắn tin cho Ánh. Trái với sự háo hức của anh, những tin nhắn lạnh lùng đáp lại:|
-         Em bận họp
-         Em nhiều việc quá.
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật nằm lì trong khách sạn ê chề và mệt mỏi, Ánh vẫn bận họp. Linh cảm thấy việc chờ đợi là vô vọng, anh buồn bã gọi cho Lâm, nói vể sự hờ hững của người tình rồi lặng lẽ trở về thành phố Hồ Chí Minh tránh không gặp một ai hết trong đám bạn bè. Anh ra thẳng sân bay chuyến sớm nhất, chờ ở quầy đăng ký vé muộn giờ để về Hà nội.

***
Minh được cử vào Sài gòn công tác. Chẳng muốn đi vào lúc nóng nực này, nhưng không thể từ chối. Cô đã quen với cảm giác không có Bình bên cạnh, cũng quên luôn cả cảm giác ngóng chờ anh. Bây giờ là tháng năm, mùa hoa phượng đã bắt đầu. Vậy là đã một năm trôi qua, cô bỗng nhớ lại cái cảm giác ríu rít đắng sau xe anh trong một chiều thứ bảy mưa tầm tả. Lần cuối cũng anh đón cô đi chơi. Cô tự trách mình sao lần đi chơi nào cũng vậy hết giận dỗi rồi nghi ngờ khiến anh mệt mỏi. Cô tự an ủi rằng rời xa cô Bình sẽ hạnh phúc.
Bỗng như một linh cảm, như định mệnh, cô ngước nhìn đoàn người vừa ra khỏi sân bay. Một bóng dáng quen mà giữa cả trăm người cô vẫn nhận ra, bước đi mệt mỏi và ê chề.
Là anh đó ư, không tin nổi vào mắt mình nữa, cô nép người vào chiếc cột thông báo các chuyến bay và xa xót nhìn theo.
Là anh đó ư, cái vẻ đường bệ đâu rồi? Cái dáng vẻ con nhà nho giáo đâu rồi, chỉ còn lại những bước đi vô hồn và tàn tạ.
Cô hả hê ư? Không, cô suýt bật khóc. Cô chấp nhận mình là kẻ thua thiệt, nhưng không bao giờ muốn chấp nhận anh như thế này? Già nua và chán nản, những vết rải quạt bên hai khóe mắt của người đàn ông đa tình chùng xuống xám ngoẹt.

Thầm nguyền rủa người đàn bà xinh đẹp, cái miệng cười như hoa sao mà độc ác. Tại sao cô ta nỡ để anh ra nông nỗi này chứ?. Anh đã vượt cả quãng đường vài ngàn cây số bằng chính đồng tiền túi của mình để đổi lại sự ghẻ lạnh của cô ta ư? Dẫu đã đoán biết rằng chuyện gì xảy ra rồi cũng phải xảy ra Minh vẫn choáng váng. Cô chưa bao giờ nguyền rủa Kim Ánh kể cả khi biêt cô ta đã cướp Bình của cô như lần này. Minh trở nên cay nghiệt:
Phải chăng Kim Ánh đã rũ bỏ anh, như rũ bỏ một miếng chanh đã vắt cạn? Cô ta có người tình mới hứa hẹn cho cô ta cái chức giám đốc của ông giám đốc cũ sắp về hưu? Anh không còn đủ sức để thỏa mãn người đàn bà đang thời viên mãn, mãnh liệt khát khao? Cô ta trở về với vị thế người vợ đoan trang trong con mắt của chồng, bạn bè và đồng nghiệp? Cô ta đã biết ngoài cái mã ngoài trong Bình chỉ là một người đàn ông giả tạo và hào nhoáng? Tệ hơn là đã khám phá ra những lần ăn bánh trả tiền với Quỳnh? Hay chính Lâm đã dọa sẽ bóc trần bộ mặt của cô ta trước bàn dân thiên hạ?
Cái cảm giác giận dữ vì bị bội phản, bị nghi ngờ, bi vu khống nhiều chuyện trong đó có cả chuyện ghen tuông trong cô biến mất chỉ còn lại nỗi xót xa và thất vọng. Có một cái gì đó đổ vỡ trong cô như những mảnh thủy tinh vỡ vụn nhọn và sắc. Cô cảm thấy đắng đót trong cổ họng, nếu không gắng gượng cô sẽ gục ngã ngay trước quầy Check in. Cái cảm giác này còn tệ hại hơn cái cảm giác khi Bình rời xa cô rất nhiều.
Tiếng cô tiếp viên khiến Minh bừng tỉnh:
- Chị thích ngồi ghế bên cạnh cửa sổ hay lối đi?

[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

mây trắng
  • Số bài : 569
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 10.05.2007
  • Nơi: Sài Gòn -Việt Nam
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 22.05.2008 11:13:20
Truyện ngắn Vũ Điệu Lãng Quên thật làm MT xúc động nhiều ...ngắn, nhẹ nhàng mà sâu hun hút như những nỗi niềm vẫn còn day dứt chưa nguôi. Cám ơn  VTMN khi sáng nay vừa thưởng thức xong.

Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 24.05.2008 14:30:12

Trích đoạn: mây trắng

Truyện ngắn Vũ Điệu Lãng Quên thật làm MT xúc động nhiều ...ngắn, nhẹ nhàng mà sâu hun hút như những nỗi niềm vẫn còn day dứt chưa nguôi. Cám ơn  VTMN khi sáng nay vừa thưởng thức xong.

 
Cảm ơn Mây trắng đã ghé đọc và động viên. Thú thật mình vẫn còn non nớt khi viết truyện ngắn. Có lẽ đó là sự từng trải và có lẽ cũng là cá tính của mình. Mọi thứ đều nhẹ nhàng thì có lẽ chưa hấp dẫn được.
Vẫn biết viết truyện ngắn khó hơn làm thơ nhưng thôi khi nào không dằn được lòng mình thì viết.
Chúc bạn cuối tuần vui vẻ
[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 24.05.2008 14:35:45


GỤC NGÃ

Vũ Thị Minh Nguyệt

Uể oải đứng dậy xếp chiếc laptop và đám dây rợ loằng ngoằng vào cặp, Mai bỗng thấy xây xâm mặt mày. Cô loạng choạng bước đi vài bước thấy mồ hôi toá ra, vậy là ốm rồi. Không hiểu mình có gắng gượng bay ra đến Hà nội đêm nay không?
 
Đầu óc căng như một dây đàn Ngọc Mai vội vã gọi tắc xi ra sân bay vì cô có cảm giác rằng nếu không cô sẽ ngồi phịch xuống và không bao giờ đứng dậy nữa. Công việc ngập đầu cùng những giấc mơ hoảng loạn dày vò cô trong suốt mấy tuần qua. Các bạn nhắn tin, gọi điện ời ời mà cũng chưa gặp được ai cả. Thời tiết Sài gòn được nói là dễ chịu vì mưa đêm nhưng những trận mưa bất chợt cứ làm cho người ta suy tư mãi.
Vào đến cổng ra máy bay, ngồi trong phòng chờ Mai thấy người gây gây sốt, buồn nôn. Đầu óc nặng chình chịch mơ hồ và mệt mỏi, những ký ức chạy ngược chạy xuôi trong đầu. Mà sao chứ đã gần một năm nay rồi đã tưởng như là đã lãng quên…
Những câu chuyện như một trò đùa vẫn chưa chấm dứt, cô đã lăn vào công việc, đã tìm vào giấc ngủ đêm đêm, đã không còn day dứt nữa. Niềm tin sụp đổ cùng với sự thất vọng tràn trề vào tình bạn, tình yêu không còn nữa, tại sao cứ phải đau chứ?. Hãy tha thứ cho Mai vì con ngươì chứ có phải là đá đâu. Có lần Mai đã bảo em không dám có anh đâu vì em là người sống vì tình cảm, nếu có một cú sốc nào chắc em chết mất. Vậy cứ để mọi thứ đẹp mãi em nhé, có ai đó đã nói với cô như vậy.
Kể cũng lạ, hai người gặp nhau quen nhau và thân thiết với nhau chỉ qua một phút gặp gỡ đầu tiên. Vậy mà cả một năm nay rồi vẫn chưa quên được nhau, chưa hết hằn thù là sao vây? Cô không thể hiểu nổi, mọi chuyện vẫn chưa buông tha cho cô.
 
Có lúc cô tự hỏi nếu mình được làm lại từ phút đầu tiên ấy mình sẽ thế nào?. Cô cũng không chắc nữa, chắc chuyện gì xảy ra sẽ phải xảy ra thôi. Cô biết hai người có duyên nhưng không có phận với nhau. Đã nhiều lần đi chơi riêng với nhau chỉ cần với tay ra một chút là có thể choàng tay ôm lấy bạn mình vậy mà có một bức tường nào đó vô hình và mong manh lắm ngăn cô lại. Vậy cũng tốt, cứ để mọi thứ vô tư trong sáng vì kể cả trong giấc mơ cô cũng không hề có một chút suy nghĩ vẩn đục nào. Thường cái quan hệ thân thiết giữa đàn ông và đàn bà thường kết cục là sự đụng chạm xác thịt nhưng với hai người thì là chưa bao giờ cả. Cứ nâng niu nhau cứ trân trọng nhau, chia sẻ với nhau từng giờ từng phút trong khi rảnh rỗi nhưng như một sự tôn thờ, như báu vật.
 
Cơn bão nào đã ập xuống vậy? đến giờ phút này cô cũng không biết nữa. Có ai đó đã kể với cô về những cuộc phiêu lưu của anh với những người đàn bà khác, nhưng điều đó thì là quyền cá nhân của anh chứ, cô có là gì đâu? Nếu muốn cô đã có rất nhiều cơ hội cơ mà! Cô vẫn xác định là ở bên anh như một người bạn, không hơn và không kém.
Máy bay lại chậm 30 phút, cái hãng hàng không “ Xin lỗi Việt nam Airline” này chuyện chậm bay như cơm bữa mà. Với Mai thì một phút bây giờ cũng dài lắm, cô gắng gượng dựa lưng vào chiếc ghế nhựa lạnh toát, mặt mũi thất thần…
Không biết đêm nay em có về đến nhà không? Ồ sao lại bi ai thế, sao lại bạc nhược thế Mai ơi, mày chỉ cảm nhẹ thôi mà…

Gần mười giờ đêm cô mới về được đến nhà, quăng chiếc va li xuống là lên giừơng đắp chăn rên hừ hừ. Cả người đau cứng nhắc, chưa bao giờ cô có cảm giác đáng sợ như vậy. Người bồng bềnh , hụt hẫng, đầu tóc bơ phờ…Cô thiếp đi, vết đau ở cánh tay trái lại hành hạ, nhức nhối. Cô nhìn thấy một con chó, rồi rất nhiều con chó được thả ra, vậy quanh cô. Cô cuống quýt chạy rồi vấp ngã, rồi chạy…Hình như anh ở đâu đó trong bờ rào. Hình như có một ai đó đã ném đá vào lũ chó làm chúng điên lên xông vào rượt đuổi cô dữ dằn hơn. Người ném đá với cái mặt quắt đen, cái mắt thô lố, trắng dã, gian giảo đang cười ha hả… Hắn sung sướng với trò chơi của mình, cô đang bị dồn vào chân tường. Cô chới với van xin người này hãy để cô yên thân nhưng vô ích. Cô bỗng rùng mình khi nhớ đến một lần nào đó chính người này đã nói với cô, hai hàm răng siết vào nhau nghe rờn rờn:
-         Ai mà đụng đến anh anh sẽ tiêu diệt người đó ngay. Chỉ cần 5 triệu bạc là nó câm miệng vĩnh viễn, chỉ cần ba triệu đánh cho bị thương.
Cô thấy đáng sợ. Làm việc trong một môi trường thuần tuý trong sạch, cô không hình dung nổi ngoài đời người ta “thanh toán” nhau như thế nào. Có lần cô cho một lái xe thôi việc. Nó quẫn chí cho cát vào bình dầu, xe chữa hết cả trăm triệu. Nhiều người bảo cô sao không thuê bọn đầu gấu cho hắn một trận nhừ đòn, nhưng cô bảo, coi như không may. Coi như mình ăn tiêu đi rồi chứ gây thù hằn mãi phỏng có ích gì. Những chuyện thù hằn cá nhân kiểu này cô thấy nên tránh đi là hơn và nào cô có ân oán gì với ai đâu. Mồ hôi cô vã ra như tắm càng chạy lũ chó càng đuổi tợn, cô giật mình tỉnh giấc khi hai chân mình đang xoắn lấy nhau. Mai bật khóc…
Cô cố nuốt một bát cháo tía tô, vài viên thuốc cảm rồi lại nằm tiếp. Người đau nhừ tử mồ hôi vã ra như tắm. Cô trở lại mùa hè của Úc, cô đang đi chơi Scoopy Door. Một người bạn cố kéo cô chơi cùng. Đầu tiên là cái hầm tối, những hình ảnh ma quái bên cạnh đường hầm cũng đủ làm cho người ta thấy rùng rợn. Rồi bất chợt cái xe kéo lên cao tít mít rồi bất chợt thả dốc ngược về phía sau. Chới với trong hầm tối như rơi vào vực thắm, cô thét lên kinh hãi. Ai ở bện cô lúc này, không một ai hết. Cái cảm giác lao vào vực thẳm thật đáng sợ, lao mãi lao mãi vào vực tối đen ngòm. Bỗng thấy một khuôn mặt dữ dằn của kẻ phản bội lướt qua đầu cô. Không em không có tội, cô muốn nói một điều gì đó nhưng không thoát ra được.
Trong trái tim đang uất nghẹn của cô vang lên một câu nói nhưng không thành lời:
Vĩnh biệt anh!

Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi đầm đìa. Cô cứ để cho nước mắt thành dòng sông lã chã rơi. Có bao nhiêu nước mắt để xoá đi sự thù hằn, có bao nhiêu bằng chứng để xoá đi một sự nghi ngờ vô căn cớ.  Không bao giờ là đủ hết…
Ngọc Mai đang ốm thật rồi. Cuộc đời cho cô yêu thương và nước mắt. Cuộc đời cho cô sự dịu dàng ân cần, chăm chút của anh trong suốt một thời gian dài. Cuộc đời cho cô biết sự nghi ngờ đã giết chết đi tình bạn, tình yêu và tất thảy. Cô biết giữa mình và anh là một tình bạn thuần khiết và thanh tao. Tại sao chứ, tại sao anh dã tâm biến cô thành một kẻ dở hơi trong mắt mọi người. Cô đã làm gì nên tội, tại sao lại kéo cô vào những mối quan hệ loằng ngoằng của anh. Tại sao những người đàn bà vây quanh anh lại dựng lên đủ chuyện khi cô không hề mảy may quan tâm đến họ. Họ có biết rằng kể từ khi quen anh, cô cũng luôn bị ai đó khủng bố bằng tin nhắn và ghen tuông đủ mọi chuyện? Trước đây thì khác, cô chịu đựng mọi chuyện đó thật dễ dàng vì luôn có anh bên cạnh. Anh còn nói rằng nếu ở vị thế của Ngọc Mai anh sẽ rất vui vì bao cô nàng ghen tức với em. Còn bây giờ anh đã đứng hẳn về phía của những kẻ khủng bố kia để ném về phía cô những trận đòn thù vô căn cớ.
 Người đau nhức quá, sếp phó lại vừa gọi hỏi về dự án nhập khẩu mà Mai đang theo. Lại có cuộc chiến không khoan nhượng giữa sếp phó và sếp tổng. Tại sao người ta cứ gằm ghè với nhau như vậy? Tại sao người ta cứ làm khổ nhau khi trong cuộc đời này cần yêu thương.
Ngọc Mai loạng choạng bước ra khỏi giường . Cô gắng gỏi bước đi nhưng một cảm giác mơ hồ đổ ập xuống. Cái cảm giác cô chưa thấy bao giờ.
Mai gục ngã…
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2008 19:35:32 bởi Minh Nguyệt >
[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 19.10.2008 21:44:48


GIỌNG NÓI NGÀY NÀO
 
Vũ Thị Minh Nguyệt

El condor pasa...
tiếng mùa Thu dịu quá
Chim hót trong kẽ lá
một khoảng trời bình yên

Thảo có thói quen vội vã trở lại Hà nội sau mỗi lần công tác. Mấy ngày họp liên miên để triển khai dự án mới. Nhiều vấn đề nan giải mà đụng một tí ông giám đốc người Hàn lại hoạnh hoẹ, sao lại thế này sao lại thế kia. Cái bộ mặt phì nộn, cái cách hỏi kiểu quyền hành máy móc khiến công việc đã nặng nề lại càng nặng nề hơn. Biết sao giờ, thay vì đưa ra sự chỉ đạo thì ông ta chỉ hỏi dẳm và lẫn lộn chuyện nọ sang chuyện kia. Công nợ gần 100 tỷ đồng khách hàng không chịu trả, trong cuộc họp ông ta buông thõng một câu:
-         Tại sao lại đốc thúc công nợ vào lúc này mà không là lúc khác?
Tất cả các trưởng phòng ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu tại sao Tổng giám đốc lại hỏi một câu lạ lùng như thế. Vài nhân viên thu tiền của khách hàng rồi nghỉ việc không trả tiền cho công ty. Vài công ty đổi tên, đổi chủ rồi ỡm ờ:
-         Đi tìm Hội đồng quản trị cũ mà đòi.
Việc thuyên chuyển nhân viên, việc sắp sếp lại cơ cấu mới. Nàng thấy mệt mỏi và căng thẳng.

Máy bay lại chậm! Nàng nhớ vẻ mặt của ông khách lỡ chuyến bay lúc nàng nhìn thấy trước khi vào cửa kiểm tra an ninh:
-         Tôi bị tắc đường, chị có cách nào cho tôi bay chuyến sau gần nhất.
-         Hết chỗ rồi, mai mới có chuyến tiếp.
-         Chị xem lại giúp vì tôi có việc phải bay ra gấp.
-         Đã bảo là hết rồi, ngày mai bác đi, bác phải đên đúng giờ bay chứ?
-       Ai chả biết, thế tôi mới tưởng đến để nhờ chị giúp đỡ chứ ai ngờ chị trả lời nhấm nhẳn thế. Ông khách lầu bầu.
Nàng nhìn mấy trăm hành khách chờ máy bay chậm uể oải chán nản. Ôi hãng hàng không Sorry Việt nam!


Một tiếng sau cuối cùng máy bay cũng được khởi hành. Ngồi cạnh nàng là một người đàn ông trung niên đang dán mắt vào tờ báo. Nàng mệt mỏi lặng lẽ ngồi vào ghế, không có một cử chỉ tỏ ý chào hoặc thân thiện khi người ta sẽ phải đồng hành với nhau ít nhất hai tiếng đồng hồ.
Công việc, công việc, mọi thứ cứ rối mù, nàng lại đang ốm cứ húng hoắng ho luôn.
Người đàn ông có vẻ bắt đầu quan sát nàng qua tờ báo, nàng phớt lờ. Giá mà lúc này có cốc Capucino và một quán cà phê nhỏ, nàng nghĩ ngợi. Một chiếc khắn lạnh đưa về phía nàng với ánh mắt ân cần:
- Ho à?
Người đàn ông trẻ hơn nàng dăm tuổi nói trống không. Không nhìn người đồng hành, nàng thất thần đưa tay đón nhận và bẽn lẽn gật đầu. Nàng đã vô thức đến mức cậu tiếp viên đứng ngày cạnh mà không hề biết.  Nàng tựa đầu vào ghế máy bay và bắt đầu thiếp đi trong âm hưởng của giọng nói mà dường như nàng nghe từ đâu đó vọng về. Có lần nàng bảo:
- Anh viết thì hay nhưng nói chuyện chán lắm. Rời rạc và khô lại có chút ngập ngừng, kiệm lời làm sao ấy.
Nhưng vết nhăn trên trán nàng bắt đầu giãn ra, đôi môi hồng lên và nàng thiêm thiếp trong giấc ngủ. Nàng như bồng bềnh trong vòng tay êm, máy bay lướt trên những giải mây trắng xốp nhẹ nhàng, bản El Condor Pasa lan toả lan toả dịu dàng:
- Anh mát xa cho em nhé!


Nàng từ từ mở mắt khi cái giọng trống không ban nãy lai cất lên dè dặt:
-         Ngủ quên à?
Lần này kèm theo giọng nói là một nụ cười làm sáng lên khuôn mặt khá nam tính và điển trai. Máy bay đã hạ cánh tự lúc nào, lần đầu tiên nàng ngủ say sưa trên máy bay như thế. Người đàn ông cao lớn đứng lên, lần thứ hai nàng gật đầu và cười một nụ cười đáp trả thật xinh. Cả hai nhìn thẳng vào mắt nhau cảm giác nhẹ lòng và thân thiện hơn.
Họ đi bên nhau lặng lẽ thêm một lát lúc ra máy bay, xe cơ quan ra đón nàng. Người đàn ông lấy taxi đi về thành phố, họ lặng lẽ chào nhau bằng những tia nhìn ấm áp.

Đêm buông xuống, trời Hà nội đã heo may nhè nhẹ. Nàng thú vị ngả đầu vào thành ghế tận hưởng sự mát lành của tiết đầu đông. Có lần nàng ríu rít:
-         Hôm nay em có đứa bạn cho một vé đi SPA miễn phí, làm xong về nhà ngủ thích ơi là thích!
-         SPA là gì? Anh nhà quê không biết đâu.
-         Là mát xa mặt, body thư giãn nhưng đắt dã man 300 ngàn/lượt, bằng một tháng thu nhập ở quê nên không dám tự bỏ tiền để xài ạ.
-         Hôm nào anh làm cho, miễn phí luôn!
-         Chỉ được cái mạnh miệng he he, anh có biết bản El Condor Pasa được các nơi SPA làm nhạc nền cho việc thư giãn rất nhiều không?
-         Bản đó anh vẫn hay nghe.
-         Những lúc buồn hoặc căng thẳng em hay mở bản nhạc này.


Lâu rồi nàng không nghe giọng nói ngày nào. Đêm xuống vẫn dịu dàng!

Viết tặng chị em nhân ngày 20/10/2008
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.10.2008 21:47:47 bởi Minh Nguyệt >
[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

Ct.Ly

Minh Nguyệt
  • Số bài : 386
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 13.07.2006
RE: Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt - 03.05.2012 02:55:23
Bóng chiều tím đỏ

Minh Nguyệt


nguồn ảnh : net

Nàng lặng người xa xót nhìn người đàn ông trước mặt. Mái tóc hoa râm đã bạc trắng hết rồi, tàn tạ và buồn. Không gian như đặc quánh khiến chẳng ai nói với ai một lời...

Lâu lắm rồi họ không ngồi với nhau như thế.
Nàng nhớ lại sự dũng cảm của mình khi nhấp nút gửi đi dòng tin nhắn:
- Bỗng nhiên em rất muốn được ăn trưa cùng anh, nhưng anh có quyền từ chối...
Nàng tắt máy ngồi thẫn thờ đếm nhịp tim của mình, anh ấy sẽ không trả lời. Sự cao ngạo, khinh bạc, tự ái, sự tủi hờn và rất nhiều lý do ....đủ cho nàng tin như vậy.
Nhưng số máy này là số máy dùng cho công việc hàng ngày và một dòng chữ nhấp nháy khi nàng bật máy trở lại
- Uh, anh đang đói.
Không còn đường lui nữa nàng nhắn:
- 30 phút nữa tại ... anh nhé.
Người đàn ông đang hiển hiện trước mặt nàng, gương mặt sạm đi và đôi mắt quá u buồn. Những vệt chân chim chùng xuống khắc khổ, chậm chạp. Không ngờ dấu ấn của thời gian đã đổ sập xuống nhanh như vậy. Người đàn ông đa tình vang bóng một thời hầu như chỉ còn lưu lại trên những vết rải quạt ấy. Người ta bảo mỗi dải quạt trên đuôi mắt người đàn ông là một người đàn bà...

Cổ họng nàng nghẹn đắng, như thể tất cả những điều đó đều do nàng gây nên cả. Nàng muốn xin người đàn ông đó tha thứ cho hết thảy mọi chuyện đã qua, kể cả những chuyện do lỗi của nàng kể cả những chuyện mà anh luôn tâm niệm là do lỗi của nàng. Không thanh minh, không trách cứ, không còn buồn giận. Đã đến lúc chúng ta và cuộc đời cần tha thứ cho nhau. Đúng hay sai thì cũng vậy cả thôi. Nàng mong anh sống vui vẻ thanh thản trong quãng đời còn lại. Mỗi người chúng ta đã rẽ đi một ngả quá xa nhau, đã quá đủ đớn đau, buồn tủi...Có khi nào nhớ về nhau hãy nhớ về một chú chim chích chòe mải mê hót trong vườn mùa hè " em là con chích chòe/ hót vang bên vườn bưởi/ rồi em bay muôn lối/ anh một mình... đợi em" hay về một cô bé “ em hút tôi như nam châm hút sắt”. Nàng sẽ vẫn dịu dàng vẫn đằm thắm bởi vì anh từng muốn thế.

Nàng xin nợ lại anh một tri âm...nàng luôn thầm cảm ơn người đàn ông ấy đã cùng nàng đi một đoạn đường ngắn. Nàng không muốn gọi tên cái đoạn đường ấy bởi có biết bao nhiêu đoạn đường không tên trong cuộc đời này. Và càng không thể gọi đó là một cuộc tình bởi dẫu từng hò hẹn, đón đưa, từng run rẩy chờ từng tin nhắn nhưng chưa bao giờ hai người nắm lấy tay nhau. Nàng biết anh luôn hiểu nàng khi nàng nói và cả khi nàng im lặng. Như Trịnh Công Sơn đã từng nói về Bống ” không biết với tôi nàng là ai”. Câu chuyện như thể cổ tích trong đời. Chẳng ai tin...

Bóng chiều đã đổ dài, nàng đứng lại nhìn để người đàn ông đi trước. Cái lưng ông gò xuống trong ráng chiều loang đỏ loang tím...mệt mỏi...

Ngực nàng đau thắt, môi nàng run lên và bật khóc : Anh ơi!


[link="http://vn.myblog.yahoo.com/trangquetb"] Blog Trăng & Thơ[/link]

Ct.Ly