Truyện ngắn của Vũ Thị Minh Nguyệt
Minh Nguyệt 05.04.2008 22:27:20 (permalink)

 
VŨ ĐIỆU LÃNG QUÊN
 
Vũ Thị Minh Nguyệt

365 ngày…
        730 ngày…
                         1095 ngày…
Nàng luôn bắt đầu một ngày mới bằng ý nghĩ :” em nhớ anh”. Như một điệp khúc, như một thói quen lâu ngày thành lệ. Nàng chuẩn bị đi làm, nhìn vào gương thấy gương mặt mình cứ tàn tạ từng ngày, những nếp nhăn nơi đuôi mắt, cái má bắt đầu xệ.



Hôm nay thì nàng quyết định phải bỏ ý nghĩ cứ quẩn quanh đó. Nàng vào mạng xoá hết những gì liên quan đến anh, các mật mã có tên anh và ngày sinh nhật của anh. Làm xong cái việc vĩ đại ấy, nàng nằm vật ra giường. Chưa bao giờ nàng thấy trống rỗng đến như vậy. Cái cảm giác vô hồn thật lạ, nàng thầm ứa nước mắt:
- Bim ơi…

Bim là biệt danh nàng gọi anh mỗi khi gặp nhau trên mạng. Cái biệt danh ngộ nghĩnh lâu ngày thành thân thương mà chỉ anh và nàng biết.
- Bim đang làm gì?
- Anh đang nhớ em
Chẳng hiểu tại sao nàng và anh lại có thể ríu rít hàng giờ với những câu đại loại như vậy. Nàng hân hoan hơn mỗi ngày, anh cũng dành từng phút rảnh rỗi để có thể nói chuyện với nàng. Công việc kinh doanh của anh chắc bận, mỗi tuần hai buổi đánh tennis, tối thứ bảy dành cho gia đình…
Anh là người đàn ông quyến rũ như có mãnh lực vô hình với nàng. Có lần nàng đã ngắm anh qua webcam như muốn ghì xiết gương mặt anh vào ngực mình:
- Bim xinh quá!
- Người ta xinh từ bé mà lị. Hì hì…

Những lần gặp gỡ anh thật là hiếm hoi. Hai người yên lặng nhiều hơn nói. Anh vốn kiệm lời còn nàng chìm đắm trong cảm giác được ngồi cạnh anh hít hà thân thể đàn ông của anh và bay bổng đâu đó lưng chừng trời. Cảm xúc đó thật không thể tả nổi, tuyệt vời và ngọt ngào lắm. Nàng sung sướng bởi mình đang sống trong cảm giác yêu. Nó thiên thần và thánh thiện pha chút man trá dịu dàng.

Nàng không biết mình là ai nữa, tựa hồ như đang vỡ, đang bơi đang ngột ngạt và trôi nổi trong sự nổi loạn của chính mình. Nàng bắt đầu sợ, một ngày Bim của nàng sẽ biến mất như khi xuất hiện vậy. Nàng muốn níu kéo, nàng cảm thấy cạn kiệt, nàng thèm muốn, nâng niu và khát. Khát như cháy trời, càng uống càng chưa đã… Cái quan hệ giữa anh và nàng thật không rõ ràng mà chẳng ai muốn xác định nó là cái gì cả .

Nàng mất anh như chưa bao giờ có anh vậy, nàng ghét cái cảm giác này. Lắm lúc nàng giận quá muốn từ bỏ nhưng rồi khuôn mặt anh, lời nói, cái nhìn như oan hồn hiện về và nói với nàng rằng nàng cần phải cảm ơn sự có mặt của anh trong cuộc đời này. Nàng không cần anh hiện hữu như một người đàn ông yêu một người đàn bà, nàng chỉ cần anh có mặt bên cạnh nàng:
- Bim ơi…
Nàng mệt mỏi ngồi dậy trang điểm qua loa rồi đi khiêu vũ. Lâu quá rồi nàng không ra sàn, không có partner. Nàng ngại các cuộc hẹn hò, giận dỗi, ghen tuông mất thời gian. Chọn một góc khuất để ngồi với cốc Cappuccino thơm lựng, không phải để khóc vì có còn giọt nước mắt nào đâu. Nàng muốn tĩnh lặng một mình trong âm thanh của các vũ điệu. Cậu bé đến bên nàng như một hoàng tử khi điệu van Anh bắt đầu, điệu nhảy tủ của nàng:
- Em mời chị…lời mời như cơn gió thoảng.

Phải nói cậu bé nhảy rất hợp chân và quyện nhạc, những đam mê bị lãng quên lâu ngày bùng lên. Nàng không ngờ mình lấy lại được cảm hứng nhanh đến thế. Đưa nàng về chỗ ngồi cậu bé quàng vào vai nàng rồi nói nhỏ:
- Chị rất giống cô bạn gái của em, từ dáng vóc đến giọng nói. Bọn em không gặp nhau gần một năm rồi.
- Vậy là cũng có người giống chị sao?. Nàng định đùa nhưng khựng lại vì nhìn thấy nét buồn bã trong ánh mắt của cậu bé. Nàng kéo ghế mời:
- Nếu em đi một mình thì ngồi đây cùng chị cho vui. Cậu bé ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng ngắm cậu bé qua ánh đèn mờ tối của điệu nhạc xì lô, bản nhạc chỉ dành cho những cặp tình nhân. Chả cần nhìn vào sàn thì cũng biết từng đôi từng đôi đang dìu nhau, những vòng tay ôm riết và những nụ hôn dịu dàng.
- Em rất nhớ cô ấy.
Gương mặt cậu bé khá nam tính, cái nhìn vời vợi… , chắc em mới ra trường. Nàng đặt tay mình lên bàn tay thư sinh của cậu.
- Chị hiểu em.
Câu nói "chị hiểu em" được bật lên môi nghèn nghẹn rồi im lặng, nàng chỉ biết an ủi cậu bé bằng sự yên lặng của mình.. Nàng đã từng nhớ Bim của nàng đến mất ăn mất ngủ. Lúc nào hình bóng anh cũng lẩn quất đâu đó bên cạnh nàng. Có lần nàng rủ:
- Hay hôm nào anh đến sàn nhảy với em đi, chỉ nghe nhạc thôi và ngắm nhìn mọi người nhảy. Anh trêu :
- Anh có biết nhảy đâu, em đưa anh đến đó không chừng chỉ ngồi canh Bim.
- He he anh tinh vi quá, có mà anh canh không cho em nhảy thì có.
Nàng yếu ớt chống chế, còn anh cười hì hì. Chợt giật mình, chẳng nghi nghờ gì khi Bim của nàng nếu ra sàn sẽ là người đàn ông sáng giá nhất. Cái vẻ lịch lãm, dáng thể thao và phong thái điệu đàng là tâm điểm của chị em là cái chắc. Kể cũng lạ là nàng chưa bao giờ quan tâm đến hình thức của anh, kể từ khi quen biết anh. Tiếng cười đó vẫn đâu đây trong nàng. Không gặp nhau lâu rồi liệu xa nàng anh có cái buồn bã của cậu bé kia không? Nàng biết anh năng giao lưu với nhiều phụ nữ hơn, anh vẫn đường bệ và lúc nào cũng giữ trên môi nụ cười khinh bạc. Nàng là cái gì nhỉ trong anh, vậy mà nàng phải trốn vào góc này để tìm quên…
- Chị có thể nhảy thêm với em điệu bi-bốp này được không, cậu bé ngắt mạch suy tưởng của nàng. Nàng đứng lên vô định.

Hu …hu …hu, sad movie always make me cry.
Đang nhảy cùng cậu bé bất chợt giọt nước mắt lăn nhanh trên má nàng không có cách nào cưỡng lại . Cậu bé không dùng khăn giấy mà lấy ngón tay út của mình lau giọt nước mắt cho nàng, vẻ mặt vẫn say sưa trong tiếng nhạc. Bất giác nàng hiểu rằng không phải cậu đang nhảy với nàng mà đang nhảy với cô bạn gái của mình. Cái cách cậu đưa ngón tay út đầy yêu thương như lướt nhẹ trên khuôn mặt nàng đã tố cáo cậu. Nàng thấy trách nhiệm của mình thật nặng nề, nàng không được phép phá hỏng cảm xúc của cậu. Nàng phải trẻ lại hai mươi tuổi, nàng phải đóng thật đạt vai cô bé nào kia. Và nàng phải quên nàng đang là ai, và nàng đang có một nỗi buồn không kém gì cậu bé cả. Bản nhạc kết thúc, cậu bé vẫn quàng qua eo nàng để đưa nàng về bàn. Hai người đã ngồi im lặng bên nhau qua rất nhiều điệu nhảy, nàng không thể nói gì và nàng có nói gì cũng bằng thừa. Hình như cậu bé này cũng đủ tinh tế để nhận ra giọt nước mắt của nàng không chỉ vì nghe lời bài hát buồn. Người ta không khóc như vậy khi đi khiêu vũ bao giờ. Cô bé kia quả là hạnh phúc, nàng không biết người ta có thể xa nhau vì lẽ gì khi mà người ta đã yêu nhau đến thế.
Mồng tám tháng ba nàng nhõng nhẽo:
- Anh tặng em quà gì?. Câu trả lời vẫn như mọi khi:
- Bim
- Trời tưởng gì, ứ thèm!
- Đó là tất cả những gì anh có mà em sẽ nuốt anh vào miệng hay để anh chui vào miệng em nào? Không ăn sẽ hết hạn sử dụng đấy.
- Ứ em để dành, dỗ thèm người khác
Những câu chuyện chỉ có vậy mà nàng và anh cứ quấn quýt nhau hàng ngày hàng giờ. Quen nhau lâu lắm rồi, nàng mới biết anh là giám đốc của một công ty và con của một chính trị gia có tiếng. Có lần nàng hỏi:
- Anh đã làm nhiều việc, nhiều chức vụ, rồi bây giờ là giám đốc, khi nào anh cảm thấy hạnh phúc nhất?
Ạnh véo mà nàng:
- Làm Bim, hì hì..
Nàng vui sướng lâng lâng vì chỉ có anh mới biết nói những gì nàng thích được nghe nhất.
- Bim ơi…

Đêm nay nàng đã nhảy với cậu bé. Mỗi người với một nỗi buồn có giống nhau không nhỉ? Nàng đã phải vào vai một cô bé nhí nhảnh nào đó đã từng là nàng trong hồi ức xa xăm của anh. Nàng nhảy bên cậu bé mà cứ nghĩ nàng đang đi cùng anh trong vũ điệu thời gian. Vòng tay vững chãi, tin cậy, yêu thương. Cảm giác đam mê thánh thiện. Anh đã từng và sẽ là tất cả, niềm vui và nỗi buồn của nàng trong suốt cuộc đời này. Cậu bé choàng tay nàng qua vai, rồi quàng tay vào vai nàng, hai người đi bên nhau như những người bạn. Điệu rumba tình tứ quá, cái cách cậu bé nâng niu bạn nhảy, lịch lãm và sang trọng làm nàng có cảm giác như đang trong vòng tay của anh. Anh và nàng đã từng nâng niu nhau từng phút bên nhau, từng lời anh nói, từng ánh mắt nhìn, Bim của nàng.

Nàng không xinh đẹp cũng chẳng tài ba. Anh đã đến bên nàng như một món quà của Thượng đế ban tặng rồi ra đi cũng đột ngột như vậy. Nàng không dám nghĩ đến những lý do để anh ra đi…chỉ biết nhớ anh và khóc tủi lặng một mình. Như một đứa bé có món quà bị đứa lớn ức hiếp rồi cướp mất, món quà nàng đã để dành...

Nàng quên rằng anh là một ông giám đốc để chơi trò ú tim với Bim. Chắc chắn sẽ không một ai trên đời nghĩ rằng một người lúc nào cũng đường bệ như anh lại có một cái tên như vậy.
Nàng chào cậu bé viện lý do có việc phải về sớm, không quên cảm ơn một buổi tối nhẹ nhàng nhưng tuyệt nhiên không hỏi tên cậu bé cũng như số điện thoại. Thay vì câu chào "chị về nhé" thì cậu bé hỏi:
- Em có được gặp chị nữa không?
Nàng bước nhanh để tránh câu trả lời. Em hỏi chị thì chị biết hỏi ai bây giờ? Chị đang buồn, chị đang cần bạn nhảy, chị cần quên. Nhưng chị không thể trẻ lại hai mươi tuổi để trở thành cô bé của em. Việc đó thật quá sức của chị.
Em cần quên đi một bóng hình cũng như chị cần quên Bim của chị. Chị không muốn đôi mắt đẹp của em lại buồn khi cố tìm trong chị một hình ảnh của ngày xưa. Chị muốn trốn Bim trong vũ điệu nhưng không thể trốn nổi chính mình.

Bình thường nàng đi cầu thang bộ cho thon người, hôm nay nàng lao vào thang máy trong nhoè nước mắt:
- Bim ơi…

Cậu bé thẫn thờ nhìn theo nàng và thầm thì “ chắc thiên thần sẽ khóc, nếu khóc được chị hãy khóc đi cho thật nhẹ lòng …”.
 
Viết tặng huenn 
       28 Mach 2008
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9