vài dòng thơ chiết buồn
Sầu giăng trắng lối về miền đất lạnh.
Bến ghe tình buồn bã chờ tình lang.
Hàng cau già rì rào kể cổ tích.
Nhìn nơi đâu củng thấy buồn mênh mang.
Ôi nhìn cảnh muốn động lòng thi sĩ
Ý dâng trào muốn mượn vài dòng thơ
Ngắm ra xa gợi lòng câu thơ cũ.
Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ.
Buồn không nói làm buồn càng thắm thiết.
Sâu để riết giờ biết sông nhiêu lâu?
Ta không hận người bỏ ta đi biệt.
Chỉ hận đời đen bạc lắm khổ đau.
Vài dòng chì để chiết dần nước mắt,
nỗi sầu tình kể sao hết được đây?
thôi ta chắc ôm cùng vào dì vãng,
Kể ra chi sẽ có kẻ buồn lây.
Mùa hè
Hè di rồi cho phựơng buồn ủ rũ.
Nắng phai tàn nhường chỗ gió thu sang.
là lúc dó ve kia im lặng tiếng.
Ta ngẩn ngơ từ bỏ giấc mơ màng.
Thôi vĩnh biệt mùa hè của lá dổ
Thôi vĩnh biệt mùa hè của sóng xô.
Và mùa hè triệu triệu mảnh hồn lính.
Hay mùa hè vạn vạn kỉ niệm thơ.
Bài thơ khắc trên mộ
Khi nắng tàn dời di vào dĩ vãn
Cát bụi về cát bụi thế là xong.
Giọt nước mắt dêm hồn ta tiêu táng
Nắm tro tàn xin phủ mặt dại dương
Chết
Tôi muốn chết! trên quê hương đất nước.
Để lòng ta quên hết nỗi tương tư.
Từng ngọn cỏ điểm thêm cho cây lá.
Mỗi bông hoa tượng trưng một niềm thương.
Trên tán lá vài con ong múa hát,
Dưới bụi tre là làng mạc lưa thưa.
Ngọn gió tây thổi hồn ta man mác,
Triệu người đi là triệu niềm nhớ nhung.
Tôi thích chết! khi tâm không sầu não.
Khi bụi kia không còn dính tình trần.
Khi vui sống, khi hồn không ngây dại,
Khi bây giờ ta biết ta là ai.
Và ta thấy chung quanh là sương trắng,
Màn sương đêm thả đọng mãi không phai.
Quanh quất đó, gọi hồn trong đêm vắng
Tiếng mẹ ru nặng gánh chuyện đời trai.
Tôi chỉ chết! trên nơi tôi đã sống.
Sống rồi yêu mãi mãi một quê hương.
Trên muôn hoa, một vầng trăng sáng rọi,
Trong tim ai, cũng hiện diện yêu thương.
Mọi con người cần có một quê hương.
Để lạc lối không còn nơi dung náo.
Sẽ dang tay xết chặt lại người mê.
Cho hơi ấm tỏa ra cùng thân thể.
Tôi đợi chết khi hương xưa quanh quất
Một mùi hương có thể sẽ còn vương
Vương phảng phất mùi lúa thơm thâu thấu
Mùi bình yên ở đất nước bình yên
Giọt nước mắt mang nặng tình đất nước
Đã rơi trong muôn nắm đất phù sa.
Để khi thấm tình quê ta vững bước.
Vạn lời ca hòa vạn vạn bông hoa.
Tôi sẽ chết! khi chân tôi ở đó.
Nơi mà đôi chân đặt lần đầu tiên.
Nơi tia ấm đã quen dần thân thể.
Nơi tiếng nói tôi cất ra từ đó!
Đã đễ lại nhiều tình ca muôn thuở .
Trong trái tim nhớ bóng một mẹ hiền.
Tình thương đó sẽ theo nhau ra biển.
Ngắm trời cao đêm về đếm trăng sao.
Tôi đang chết và nghe ru khúc hát
Khúc hát xưa người mẹ ru con thơ
Khúc hát tả những đồng xanh bát ngát
Khuc hát ru gợi lại nỗi cơ hàn.
Dời sương gió người, trâu cùng làm việc.
Góp ấm no lúa gạo khắp thế gian.
Người dân quê tay lấm chân bùn đất
Nhưng khúc hát sẽ mãi lừng thiên cổ.
Tôi không chết khi không trên đất nước
Không được mơ những tán lá rợp xanh
Những chợ đêm chen chúc người đi lại
Ngôi trường xưa cây phượng lá vây quanh
Con đường vắng chiều mưa giờ cao diểm.
Những con ngươi vì tiền hay háo danh.
Bỏ lý trí vô tâm đi lẩn thẩn
Tìm cuộc sống trong cuộc sống thần tiên
Tôi đã chết đêm Việt Nam tỏa sáng
Những tràng cười xin mãi ở trên môi
Trong tâm linh xin ghi cạn giấy mực.
Đến kiếp sau dọc lại lấy làm vui.
Dời hư ảo dã trở về hư ảo.
Vầng khói thiêng tiễn bước cuộc dời tôi.
Mông mênh trắng, dòng mơ mênh mông trắng.
Trên dòng mơ mọi thứ dều là mơ
Tôi được chết trong tình yêu tổ quốc
Chết trong cây trong lá cũng như hoa.
Gió nam về bay qua thổi lất phất
Để xác ta mãi ở nơi sinh ra
Hồn bay mãi qua giang sơn gấm vóc
Nghe hồn thiêng hào quyện bóng chiều tà.
Ngàn sau đó viết lên trang sách bạc
Tình yêu ta mãi mãi còn trong ta
Tôi mãi chết trong vòng tay ân ái.
Của người em gái nhỏ miền Việt Nam
Ôi! hát nữa hát nữa đi em gái
Cho anh đây không hối khi là người
Sông không dáy ôi biển sông không dáy.
Cuốn ta trong muôn vạn ánh trăng tan.
Một giấc mộng sẽ mang anh mãi mãi
Nhưng tâm anh mãi thuộc về em
Tôi sống lại nhưng tâm tôi không vắng.
Vẫn còn có một nắm cỏ dại hoang
Một chiếc lá phuợng hồng thời áo trắng
Một tình nhân đang dứng đợi tình nhân
Máu ta đã lênh lang miền sông nước
Hạt bụi nào mãi đậu lại ngọn cây
Xin em nhớ một dêm trăng trong vắt.
Thấy trăng cao tức là trái tim anh.
Nơi Cuối
Sao trong gió ta thấy ta là cát?
Giữa không trung mãi đắm đối tình trần.
Để rồi sẽ rơi vào trong quên lãng,
một kiếp người nào khác đó là bao.
Trong tia nắng tự thấy giống chàng sóng.
Thấy biển xanh tưởng của riêng mình ta.
Nơi cuối tận, nơi kết cùng lạnh lẽo.
Bờ biển dài như dương thế trần ai.
Những đêm trắng ru hồn theo khúc hát.
Gió mùa thu hòa quyện réo Hằng Nga.
những cứ tưởng đời ta chỉ có thế,
Làm sao ngờ một hung kết chờ ta.
Rồi cứ thế trong cuối đời hiu quạnh.
Nỗi niềm riêng đành thả vào hồn thơ.
Ta lặng viết nỗi niềm ta cháy mãi.
Những tình thơ mãi mãi vẫn là mơ.
Rêu Phong Một ngày kia khi chân này mỏi gối
Nhìn lại thì đời đã đóng xanh rêu
Khi mở mắt tới khi ta hấp hối
Biết mấy người bước qua quãng đời ta
Ai cũng biết, ai ai cũng đã biết
Ai cũng hiểu, không ai là không hiểu
Tình bạn là tấm gương sáng trời cao
Ta chiếu rọi những quãng trời tiêu biểu
Lưu, Nguyễn xưa khi lạc bước đào nguyên
Trước khi chết cùng mỉm cười thanh thản
Có đâu như TônTẩn với Bàng Quyên
Người xưa nói đó là tấm gương xấu
Thôi cũng đành một kiếp riêu phong
Nơi bóng tối chờ chết sao cho hết
Mà tình bạn thứ giữ ta luôn sống
Trước khi chết xin bạn bè vây quanh.
Thiên tình quỳnh hương
Đêm đêm mấy cõi mơ màng,
Rì rào ngọn gió thổi màn cỏ xanh.
Nhớ xưa trong tiết xuân canh,
Rằng bao đêm trắng trăng thanh cõi người.
lào xào ngọn cỏ lả lơi,
Vi vu ngọn giò bên trời trăng hoa.
Gần xa trong tiếng đàn ca,
Biết là nàng đó tên là Quỳnh Hương.
Con nhà gia giáo thường thường,
Chỉ riêng sắc đẹp là phường tiên nga.
Mông bao lâu gọi là già,
Mơ bao nhiêu kiếp mới đà hết mơ.
Biết nàng hay chữ giỏi thơ,
Bao nhiêu trai tráng tan mơ vì tài.
Từ nhỏ không biết thua ai,
Hôm nay phải thử thế nào rủi may.
Nhanh miệng ngâm mấy câu vần,
Mà lòng hồi hộp biết phần hơn thua.
Én kia dệt cà xuân vàng,
Sao em lai trốn ngồi đây đánh đàn?
Thơ kia vừa mới thốt ra,
Nàng đà sa sã cho ra phép chào.
Ai kia hơi rỗi hơi dài!
Lo cho con én chỉ bay một mình.
Còn em đâu có một mình,
Cùng trăng, cùng gió, cùng gió, cùng tình, cùng hoa
Nhưng trăng là của hằng nga,
Gió chỉ đưa thoảng không qua chỗ này,
Tình em anh lấy cho đầy,
Còn hoa thì hết đêm nay cũng tàn.
Duy chỉ có anh cùng tâm,
Lả không xao chuyễn một tâm một lòng.
Nghe anh nói đã tỏ lòng,
Thì hay ai ấy cùng lòng tới đây.
Nghe em nói anh mới hay,
Không gì qua khỏi lòng này đâu em.
Đêm chia ly Đêm qua chưa mà tình sao vội ngủ
Tình ngủ quên dưới giấc mộng đào hoa
Ngày buồn tênh khiến cho tình vội ngủ
Đếm mây buồn mà nặng lòng tương tư
Đêm chia ly buồn thì em hãy khóc
Tại sao em câm nín mà ngủ say
Chiều còn thu nhớ em mà chẳng khóc
Chắc anh buồn giọt nước mắt khô đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.11.2008 13:29:26 bởi Vô Danh >