TƯỞNG RẰNG MÌNH ĐÃ QUÊN NHAU
Ngày nào anh đến thăm em
Nhịp chân nhẹ bước bên thềm
Nắng chiều lao xao lối cỏ
Dạt dào đợi tiếng ru êm
Ngọt ngào ta nối vần thơ
Ghép câu hạnh phúc mong chờ
Tình yêu đong đầy cơn gió
Xây lầu mây cõi trời mơ
Lầu mây nào có được lâu
Hợp tan sương khói dãi dầu
Thoảng trôi cuối miền hư ảo
Ngậm ngùi loang bóng chìm sâu
Nghẹn ngào giây phút từ ly
Cầm tay sao chẳng nói gì
Ngoài hiên lá khô xào xạc
Bồi hồi tiễn chân người đi
Ngập ngừng gió hát đêm thâu
Vầng trăng vàng võ trên đầu
Chợt nghe cơn mộng tan vỡ
Tình mình thôi lỡ còn đâu
Buồn vui ngày tháng qua mau
Tóc xanh lặng lẽ phai màu
Thời gian đã làm thay đổi
Dòng đời biết đâu ngày sau
Tưởng rằng mình đã quên nhau
Mà sao mưa hắt hiu sầu
Gợi khơi vô vàn nỗi nhớ
Chập chờn luyến bao niềm đau
Vithong
Cảm ơn bạn Vi Thông đã ghé thăm trang: "NỖI NIỀM" của Thành Dũng và để lại một bài thơ hay. Mình cũng rất hân hạnh được làm quen với bạn (thỉnh thoảng V.T rảnh rỗi lại ghé chơi nha!
) Chúc V.T và gia đình luôn vui vẻ, mạnh giỏi và hạnh phúc!
Thân mến!
Bạn thơ: Nguyễn Thành Dũng
NHÉ EM !
Xin đừng hỏi nữa, nhé em!
Chuyện xưa nay đã êm đềm, xanh rêu...
Người ta ai cũng biết yêu
Thời son trẻ cũng ít nhiều mộng mơ:
Ép hoa, bắt bướm, làm thơ
Ra trông, vào ngóng, tương tư một người...
Thuyền anh chọn bến em rồi
Đừng căn vặn nữa cho tôi buồn rầu!
Mình còn đi mãi bên nhau
Mình còn cả chặng đường sau thật dài...
Xin em chớ vội nghe ai
Mà chôn ngày rộng, tháng dài vào đêm!
Xin đừng hỏi nữa, nhé em!
Hãy nghe tình hát êm đềm lời yêu...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.11.2008 17:10:34 bởi bietaiaibiet >