Ta chẳng còn trăng, ta tối tăm
Cõi hồn vô định nhớ xa xăm
Đợi mùa thu đến ta vàng úa
Không biết người xưa có ghé thăm ?
Ta chẳng còn trăng ta nhớ em
Nhớ búp tay ngoan, suối tóc mềm
Nhớ giọt dỗi hờn vương khóe mắt
Nhớ lời yêu dấu gởi thâu đêm
Ta chẳng còn trăng ta hết thơ
Lòng ta trống lạnh nỗi mong chờ
Giã từ vườn mộng từ đây nhé
Ta về thực tại ..tỉnh cơn mơ.
NB10