16 – Máu đêm tối.
Bóng tối heo hút, ánh nến chập chờn, mùi trầm hương thoảng đâu đây át đi cái ẩm mốc của những quyến sách từ lâu, giấy đã mục nát. Ngọc Hân khẽ rùng mình, trong kho sách cũ chẳng ai đặt chân đến lại có người đốt trầm hương, chỉ có thể là kẻ đã hẹn nàng ra đây. Đặc biệt hơn là mùi hương của nó, không giống Tử đinh, Trà quế hay bất cứ loại dược liệu nào được dùng trong hậu cung. Ngọc Hân rút chiếc khăn lụa ra, đưa lên che mặt, dù sao nàng cũng nên đề phòng trước. Càng đi sâu vào trong Tàng Lâm Các, mùi hương càng nồng hơn. Ngọc Hân đưa mắt nhìn xung quanh, dưới mặt đất là những quyển sách bám đầy bụi đang nằm ngổn ngang, dường như chúng vừa rơi từ trên giá gỗ xuống gây tiếng động lớn khi nãy. Nàng công chúa khẽ thở nhẹ, tự trách mình đã quá căng thẳng. Bất chợt, một bàn tay bịt chặt mồm nàng, một bàn tay thô ráp, cục mịch, hôi hám. Chiếc khăn lụa rơi xuống nền đất lạnh. Cánh cửa sổ vốn khép chặt mở toang ra. Dưới ánh trăng khuyết, bóng người đứng đó tự bao giờ, lạnh lẽo. Gió thổi thốc qua…
Tiếng lá cây xào xạc, những dải lụa màu lam u ám bay phất phơ trong gió, Nguyệt Bảo cung chìm trong thanh âm đam mê của chuông gió, réo rắt bên bậc thềm hoa như một bản nhạc ru hồn. Người con gái với ánh nhìn rực lên những suy tính riêng, đôi môi của nàng khẽ động đậy, nửa như cười nửa che giấu một sự mỉa mai. Mái tóc đen được quấn trong khăn lụa , tà áo thướt tha màu đồng với những bông hoa sim, và đôi mắt, cùng màu với mái tóc của nàng, một đôi mắt đen huyễn hoặc. Nàng đẹp, đó là điều bất cứ ai cũng phải thừa nhận, nhưng đó không phải là vẻ đẹp an lành. Ngọc Dao, nàng là công chúa thứ chín của vua Lê Hiển Tông, thứ chín trong hai mươi hai người. Có thể có được những gì đây? Ngọc Hân thì ngược lại, muội muội của nàng dễ dàng đạt được, tất cả thứ người khác khao khát. Không dễ dàng vậy đâu, không có gì là dễ dàng cả. . Những ngón tay của Ngọc Dao vuốt ve con khướu đầu trắng, thật nhẹ nhàng Người tì nữ đứng sau vẫn im lặng, ả đang chờ đợi mệnh lệnh của chủ nhân. Và rồi thật lâu sau, khi con khướu đã chán dần sự vuốt ve của Ngọc Dao, nó muốn bay ra ngoài sự kìm cặp thì nàng mới lên tiếng, một âm sắc trong trẻo, ngân nga:
- Tiểu Hương, đến chỗ của Tử Nghi, ngươi tự biết phải làm gì rồi đấy.
Cô ả tì nữ không nói gì, lặng lẽ lui xuống, cánh cửa khép lại trong sự im lìm. Gian chính của Nguyệt Bảo cung chì còn lại mình Ngọc Dao cùng chú khướu đáng yêu kia. Tối nay sẽ là cơ hội cuối cùng để nàng hành động. Ngọc Dao mỉm cười, nụ cười lạnh buốt, nếu kế hoạch tối nay thành công, ngày mai sẽ là đám tang cho muội muội của nàng. Những ngón tay thanh mảnh đang vuốt ve chú khướu bỗng bóp thật chặt, móng tay sắc nhọn bấu vào cổ con vật, tiếng kêu ré lên của loài chim nhỏ tội nghiệp. Những giọt máu nhỏ ướt tấm rèm màu lam, sắc đỏ nổi bật trên tất cả, thật đáng ngưỡng mộ, tiếng người con gái khẽ thầm thì. Những giọt máu đầu tiên của một đêm trăng khuyết.
Cái mùi hôi hám của kẻ đứng sau khiến Ngọc Hân cảm thấy ghê tởm, bàn tay của y bịt chặt lấy mồm nàng. Tuy nhiên, điều đáng lo không phải là y mà chính gã thanh niên đứng bên cánh cửa gỗ với những vết nứt sâu hoắm kia. Ngọc Hân biết điều đó nhưng nàng không hoảng loạn, điều cần nhất bây giờ chính là sự bình tâm để suy tính. Kẻ kia rời khỏi cửa sổ, tiến lại gần chỗ nàng, ánh trăng màu bạc đang lơ lửng trên nền xanh thẫm của bầu trời chiếu thẳng vào y. Một đôi mắt xanh lơ, màu xanh của ngọc bích nhưng có chút vô cảm, đó là điều duy nhất Ngọc Hân lờ mờ nhận ra trên gương mặt bịt kín khăn đen. Hắn cất giọng, giọng nói cũng vô cảm giống đôi mắt xanh ấy:
- Công chúa, dường như chỉ cần nhắc đến lời sấm là người sẽ bất chấp mọi chuyện. Chỉ tiếc người đã sai khi quyết định một mình đến đây.
Và hắn phất tay, Ngọc Hân cảm thấy sự ghê tởm khi kẻ đứng sau đang ghì sát vào nàng. Nhưng trước khi kẻ đó đạt được mục đích, công chúa đã rút thanh đoản kiếm giấu sẵn trong áo đâm thẳng vào tay hắn. Nàng rút mạnh thanh kiếm ra, máu bắn lên, nhỏ xuống mặt đất dơ bẩn, hắn lùi lại, rên lên những tiếng đau đớn. Ngọc Hân giơ thanh đoản kiếm ngang tầm, ánh mắt bình thản và giọng nói khẽ khàng:
- Phải nói là đáng tiếc khi ngươi đánh giá sai ta.
- Không đâu công chúa - Kẻ có đôi mắt xanh đặc biệt kia lắc đầu – Nếu chỉ như vậy thì đơn giản quá.
Sau cái câu nói đầy châm biếm của y, từ sau giá sách xuất hiện thêm hai gã nữa, cũng vẫn là cái bộ dạng lừ đừ ấy. Ngọc Hân đưa đoản kiếm về thủ thế, nàng không hề nao núng, đôi mắt nâu trong suốt tĩnh lặng:
- Ngươi muốn gì? Chuyện về lời sấm là như thế nào?
Hắn đang cười, Ngọc Hân nhận thấy rõ điều ấy qua chiếc khăn đen bịt mặt, tiếng cười dai dẳng, Ba gã tay chân to lớn kia dường như đang rất muốn xông tới tấn công nàng nhưng chưa được sự cho phép của tên cầm đầu nên đành cố gắng chịu đựng. Đôi mắt của chúng trắng dã, lừ đừ, và nhớt nhãi quanh mép, tay chân không ngừng quơ cào lung tung. Những kẻ đã mất hết lý trí, Ngọc Hân khẽ thở dài.Cái giọng nói khàn khàn nhưng vô cảm ấy lại vang lên:
- Công chúa, người thật cao quý, Tử Nghi này sẽ không bao giờ để những tên đốn mạt này chạm vào sinh mạng cao quý ấy. Điều mà ta muốn chính là sự trinh tiết của công chúa và để cho toàn nội cung này biết chuyện đó
Hai chữ ”trinh tiết” được y kéo dài, ngâm nga một cách thô tục khiến Ngọc Hân khẽ rùng mình. Nàng cảm thấy bàn tay đang cầm kiếm của mình trơn ướt nhơ nháp. Mùi trầm hương xộc vào sống mũi thanh tú của nàng, nồng đến độ hắc chứ không còn như ban đầu. Nhưng rồi rất nhanh, Ngọc Hân trấn tĩnh lại, nàng nhìn thẳng vào gã tự xưng Tử Nghi đó:
- Chịu đựng một nỗi nhục lớn thế trong khi sắp đến ngày lên xe hoa, sao ngươi không nói muốn ta tự tay hạ thủ mình? Kế hoạch tinh vi lắm, đề phòng khi Bộ hình điều tra xem ai đã sát hại ta.
- Rất thông minh, nhưng chỉ đúng một phần, chủ nhân muốn người hãy nếm trải nỗi đau đớn, cực nhục nhất có thể – Hắn đứng tựa vào một giá sách, gật gù tán thưởng – Danh vị Chúa Tiên của công chúa cũng đâu chỉ là hão. Năm xưa, trong hai mươi hai con gái của Hoàng thượng, chỉ mình người được Nữ Quan lễ sĩ đưa ra lời sấm.
- Ngươi nói sai rồi, chỉ mình ta được Đức Phật ban cho lời sấm. Nữ quan chỉ là người truyền đạt số mệnh cho ta
- Ngạo mạn và kiêu hãnh. Tiếc rằng cũng chính lời sấm ấy lại khiến công chúa lâm vào tỉnh cảnh như thế này – Hắn với tay lên ô cửa sổ, lấy ra một lư hương nhỏ - Người cảm thấy mùi trầm hương này thế nào, hơi nồng đúng không. Ta đã dùng một lượng gấp ba lần bình thường. Đây là một loài trầm hương rất quý, giúp người ta an thần…dễ đi vào giấc ngủ.
Gã vừa nói, vừa xoay xoay cái lư hương trên tay, ánh mắt liếc nhìn về phía Ngọc Hân. Thanh kiếm trên tay nàng rơi xuống mặt đấy đầy bụi, một tiếng khô khốc, lần đầu tiên, vị công chúa cảm thấy nguy hiểm đang kề sát cổ mình. Lý trí của nàng muốn nhặt thanh đoản kiếm lên, chạy về phía cửa ra nhưng thân xác mềm nhũn không thể hành động. Ba gã kia tiến lại gần Ngọc Hân, không được, nàng phải ngăn chúng lại nhưng sao lại ngã xuống mặt đất. Hắn lại cười, ánh mắt màu xanh lơ của Tử Nghi nhìn nàng, vô cảm. Ngọc Hân đã quá khinh suất. Giữa bốn bức tường dày của Tàng Lâm Các, ai sẽ giúp được nàng. Không, phải tự mình cứu lấy mình. Ngọc Hân dùng hết sức lực còn lại đứng dậy, nàng vơ những quyển sách trên giá ném vào chúng, rồi cố gắng bước đi. Một sự chống trả yếu đuối khi mà loại trầm hương rút dần sức lực của nàng. Những ngón tay bấu chặt vào nhau, nàng cảm thấy đau, máu rướm ra. Ngọc Hân đang cố giúp mình tỉnh táo, nàng cố gắng với một hy vọng nhỏ nhoi. Một gã tiến lại gần giá sách, tiến lại gần nàng.
“Xoẹt”
Tay áo của Ngọc Hân rách bươm, hở cả dải yếm đỏ bên trong. Mảnh áo rách rơi xuống đất, nhàu nát dưới bước chân của gã. Bàn tay nham nhúa bóp chặt bờ vai mịn màng của người thiếu nữ. Nàng đẩy hắn ra, một cách yếu đuối, người như lả đi. Và hắn cúi xuống, Ngọc Hân hét lên, mắt nhắm nghiền.
…
Máu bắn lên gương mặt thanh tú của Ngọc Hân, nàng biết, cái thứ chất lỏng nóng bỏng vừa tuôn ra khỏi người hắn là máu. Mùi máu tanh hôi giống mùi cơ thể hắn. Hắn ngã vật ra sau, ôm tay và la hét, co giật. Một cánh tay đứt lìa nằm lăn lóc trong góc phòng. Máu vẫn tiếp tục phun ra từ bả vai của hắn, tuôn ướt đẫm những quyển sách ố vàng, thấm cả vào bộ xiêm y của nàng. Những tiếng la hét thất thanh, tiếng kim loại lao đi trong gió, tiếng máu chảy, từng giọt rơi xuống nền đất lạnh. Giọng của kẻ cầm đầu ấy lại vang lên, không còn vô cảm mà đầy uất ức:
- Tại sao, may mắn luôn đứng về phía cô ta?
Rực sáng trong sắc đỏ thẫm của máu là một đôi mắt, đen huyền sâu thăm thẳm, tĩnh lặng và kiên định. Ánh gươm lóe lên sang chói, máu nhỏ từng giọt trên thanh kiếm, áo choàng đen bay trong làn gió. Những quyển sách ngổn ngang dưới đất không ngăn được bước chân của người ấy nhanh chóng tiến lại chỗ Ngọc Hân. Chàng đặt thanh kiếm đẫm máu xuống đất, bế thốc người con gái lên. Bàn tay rắn chắc phủ lên bờ vai của nàng công chúa chiếc áo choàng. Người ấy bế Ngọc Hân bước đi, lướt nhanh trên mặt đất, buông lại một câu nói lạnh lùng:
- Dọn dẹp hết đi và đừng để người khác biết về việc này.
Vài tiếng lao xao nho nhỏ bên tai nhưng nàng không quan tâm, không đủ sức để quan tâm. Ánh mắt sụp xuống vì buồn ngủ cố gắng ngước lên, những ngón tay thon nhỏ níu chặt lấy áo của chàng trai như một sự nũng nịu, tìm chỗ dựa. Mùi hương đàn ông lẫn vào một chút máu tanh lại tạo ra cảm giác an tâm. Vững chãi quá, là người ấy, tại sao…Ngọc Hân mấp máy môi nhưng nàng đã đuối sức. Vị công chúa thiếp đi trong vòng tay ấy, ngọt ngào.
Tiếng gió thổi vi vu, vầng trăng khuyết đã lên cao hơn, lẫn vào trong màu bạc ấy là một chút sắc đỏ tím. Gió mang mùi tanh rưới lên Tử Cấm thành… Đêm của máu…