Kể từ khi phía Miến Điện đóng cửa biên giới, liên lạc giữa dân làng sống trên hai bờ sông đã phải tiến hành một cách lén lút. Cả hai bờ lúc bấy giờ đang nằm trong im lặng và hoang vắng.
Korn chọn một chỗ ở đó nước cạn nhất và lội sang phía bờ Miawaddy. Mei là một dòng sông lạ lùng. Nó không chạy xuống phía nam như các dòng sông khác mà lại chảy lững lờ về phía bắc, chung quy có lẽ chỉ tại cao nguyên cao. Vào mùa khô, khi dòng sông cạn nước, bờ cát của Miawaddy chạy lấn ra gần như tới giữa sông. Song bên bờ phía Thái Lan, nước sông khá sâu.
Đến giữa dòng, Korn dừng lại thở. Có một cái gì đó hay một ai đó đang động đậy trên bờ sông phía đối diện. Anh đứng lặng một lúc và nhận ra một dáng người bắt đầu vượt sông.
Khi cái bóng người đó tới gần, Korn thấy rằng đó là một cô gái. Cô ta dừng lại với một cái nhìn lướt qua anh, sau đó lại tiếp tục lội. Cô ta là dân Miến Điện, và đẹp, song Korn cũng chẳng ném cho cô ta một cái nhìn lâu hơn khi nhận ra cô ta chẳng phải là Ong Tone, tay Miến Điện đã hứa giúp anh bỏ chạy vào Miến Điện. Khi tới được bờ phía Miawaddy, Korn bắt đầu chờ đợi với nỗi lo âu mỗi lúc một tăng.
Đã trôi qua một tiếng, rồi lại một tiếng nữa mà chẳng thấy tăm hơi Ong Tone đâu.
Anh tiêu thì giờ bằng cách quan sát cô gái Miến Điện. Cô ta đang thấp thoáng quanh tòa nhà bỏ hoang trước đây vốn là quán rượu bờ sông, đã thôi kinh doanh kể từ ngày biên giới bị đóng cửa. Cô ta xem ra cũng đang chờ đợi ai đó.
Korn xem đồng hồ. Đã gần chín giờ.
Ong Tone không thích sai hẹn. Hẳn là phải có chuyện gì đó trục trặc.
Khi nửa giờ nữa trôi qua, Korn quyết định vượt trở lại về bên bờ Thái Lan. Một lần nữa anh đi ngang qua cô gái Miến Điện ở quãng giữa dòng. Cô ta cũng đang đi ngược về Miawaddy.
Korn loanh quoanh một lát nơi bờ cát, sau đó đi chầm chậm không chủ định về phía quán ba đóng cửa, rồi về phía trạm kiểm soát biên giới. Khi còn cách đó chỉ một quãng thì cảnh êm ắng trải đầy ánh trăng bị phá vỡ.
Một giọng nói vẳng ra gọi chính tên anh từ một bụi rậm trước mặt. "Ê, Korn! Đứng nguyên tại chỗ. Cảnh sát đây. Chúng tôi kêu gọi anh đầu hàng. Đừng có kháng cự".
Giọng nói chôn chặt Korn tại chỗ trong khi hai hay ba người trong đồng phục cảnh sát nhảy ra chặn đường anh đầy vẻ đe dọa. Korn như thể bị đông cứng lại, các ý nghĩ của anh hoạt động ráo riết một cách tuyệt vọng. Thốt nhiên anh hiểu ra cần phải làm gì và lập tức không bỏ phí một khoảnh khắc.
Anh đâm nhào về phía bờ sông và rơi vào một đám cỏ dày, lăn đổ người như thể đâm bổ xuống đất. Anh chẳng có một ý nghĩ nào hết ngoài chạy trốn.
Trong khi lủi dọc theo bờ sông, Korn nghe thấy những loạt súng ở phía sau mình. Vòng quanh khúc cong của sông và tới được một đám cây rậm rạp, anh bò lên trên bờ sông và tiếp tục chạy nương theo những thân cây. Anh đã chạy trốn đến là nhanh, kinh ngạc với cả tốc độ của chính mình và những khoảng đất lớn mà anh đã vượt qua. Anh cảm thấy tiếng vang của những loạt đạn cả từ phía bờ Miawaddy. Chẳng lẽ cảnh sát Miến Điện cũng được báo động để phối hợp cùng với cảnh sát Thái? Korn lại lao đi một cách kinh hoảng mặc những cành con và gai góc quất vào mình đau điếng. Anh tiếp tục chạy mãi, chạy mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng súng. Cảm thấy đã thoát hiểm dù chỉ tạm thời, Korn dừng lại, há hốc miệng hớp lấy hớp để không khí vào những cánh phổi bị hành hạ của mình. Anh đang ở vào bìa một cánh rừng nhỏ kéo dài ra tận sát bờ nước.
Anh đã chẳng ngờ được rằng lại có thể bị nguy hiểm khi ở sát đường biên đến vậy. Hẳn có kẻ nào đó đã báo cho cảnh sát nên chúng mới có thể phục kích anh được.
"Giờ thì mình còn làm sao mà tìm thấy Ong Tone được nữa", anh nghĩ trong khi vẫn còn hổn hển. Anh thật đã ê hề với nỗi chán chường kinh khủng bất chợt. Giờ thì anh đã bỏ lỡ cuộc hẹn, anh đã có một chút hy vọng có thể tham gia cùng với các đồng chí của mình tại Miến Điện và giúp họ tổ chức một lực lượng hữu hiệu. Thế mà chính tại đây, trên đôi bờ sông Mei này, mọi cái anh làm đã trở nên công cốc.
Anh nghe thấy một tiếng động, bèn vội vàng ẩn mình dựa vào một thân cây. Một bóng người hiện ra từ phía bên kia của cánh rừng và tiến thẳng tới chỗ anh đang nấp.
Một trong hai tay của cái bóng đó đang túm chặt lấy tay kia và vừa chạy, cái bóng đó vừa rên rỉ như thể bị thương. Korn im lặng quan sát, mãi cho tới khi kẻ chạy trốn ấy đổ gục xuống đất. Chỉ đến khi đó Korn mới động đậy, tiến vội lên phía trước để nhìn cho rõ hơn.
Đó là cô gái ấy.
Cô gái ngước lên kinh ngạc y như Korn rồi thều thào. "Tôi bị dính đạn". Tiếng Thái của cô nghe là lạ với giọng nằng nặng.
"Dính đạn à?"
"Cảnh sát Miến Điện..., viên đạn sướt qua tay tôi, song vết thương không đến nỗi quá trầm trọng đâu".
Anh cúi người xuống để nhìn vào cánh tay phải đang được túm chặt bởi tay trái của cô. Máu đã loang sẫm trên quần áo của cô ta.
"Vết thương có nặng lắm không?" Anh gặng hỏi. Korn không dám động vào cô gái. Anh chỉ còn biết nhìn cô.
Cô ta mỉm cười và một lần nữa anh lại nhận thấy cô đẹp. Song giờ thì không phải là lúc... Trước hết phải săn sóc vết thương của cô ấy đã.
"Giờ thì ổn cả rồi. Tôi có thể chịu được", cô gái Miến Điện nói. Sau đó cô hỏi anh "Thế còn anh thì đang làm cái gì ở đây vậy?"
"Thì tôi cũng đang chạy trốn cảnh sát đây", anh thở ra một cách cục cằn.
"Chạy trốn cảnh sát à?". Cô gái lặp lại và mở to đôi mắt.
"Ồ, có cả những loạt đạn khác nữa! Tôi có nghe thấy song tôi không nghĩ rằng đó là chúng bắn anh cơ đấy..."
Cô ngồi nhỏm dậy. "Tôi là sinh viên ở Răng-gun. Anh có thể gọi tôi là Mayin Nu".
"Mayin Nu", Korn lặp lại tên cô gái rồi bảo cô ta "Tôi là Korn Pakdithai. Tôi là sinh viên Băng-cốc".
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2008 12:52:16 bởi nqbinhdi >