Đêm đen ở Miawaddy
nqbinhdi 18.04.2008 13:00:37 (permalink)
0
ĐÊM ĐEN Ở MIAWADDY
truyện ngắn của Pardon Sakda (Thái Lan)
(từ bản tiếng Anh "Black Night at Miawaddy", trong tập Short Story International No.6 - Tales by the World's Great Contemporary Writers Presented Unabridged, International Cultural Exchange, USA, 1978)


Dân ca hát rằng: "Nếu con người ném cái bao chứa đựng nỗi muộn phiền của mình vào một cái bình chung rồi sau đó chọn hú họa lấy ra từ đó một cái thì họ sẽ lại chọn đúng phải chính cái bao của mình".
 
 
Anh đã thận trọng suốt cả cuộc hành trình để tránh bị nhận ra. Sau khi vượt qua đỉnh đồi có cái đồn với tháp canh tạo nên hẳn một thế giới khác biệt vùng biên giới, chiếc xe buýt lao sầm sập xuống trên các sườn dốc cheo leo xung quanh thông mọc đầy thành những đám dày. Mặt trời đang lơ lửng trên các ngọn cây đã tụt xuống phía sau đám cành lá, chiếu những chùm tia lấp lóa vào mắt hành khách. Đôi lần chiếc xe đảo lên con đường đang làm dở, mà đến khi hoàn thành sẽ là xa lộ Á Châu nối Thái Lan và Miến Điện, sau đó lại đảo xuống con đường cũ, để lại đằng sau xe những đám mây bụi hoàn toàn tương phản với các tán lá xanh xung quanh. Cuối cùng, xóc bần bật trên con đường rời khỏi rặng núi, chiếc xe vào tới Mae Sod.
Mae Sod đối với người không quen thuộc thì có vẻ giống như bất kỳ một cái làng cỡ trung bình nào khác, trông như một xóm nhà nằm tản mác. Tuy vậy, khu chợ của nó thì đông đúc, các ngôi nhà và các cửa hiệu nghẹt những người là người, thật y như một cái đõ ong nhớn nhác. Đó hoàn toàn không phải là một thị trấn biên giới nhỏ bé bình lặng như mới thoạt nhìn.
Chiếc xe buýt dừng lại cạnh khu chợ và Korn trút một hơi thở dài nhẹ nhõm. Chuyến đi chán ngắt rút cục cũng đã kết thúc. Anh đã lo lắng suốt trên xe, thực ra không đến nỗi quá sợ rằng bất cứ lúc nào chiếc xe cũng có thể văng ra khỏi con đường xảo trá và đâm xuống vực, mà là lo sợ một kẻ nào đó đã đang bám đuôi mình. Tại trạm kiểm soát cuối cùng trước Mae Sod, anh dường như đã mất tinh thần khi chiếc xe buýt bị chặn lại để kiểm tra, thậm chí cho dù viên cảnh sát chỉ quan tâm tới hàng hóa mà chiếc xe chở theo và y chỉ ném một cái nhìn lướt qua đám hành khách.
Trước lúc xuống xe, Korn đã nhờ người tài xế chỉ đường cho anh tới khách sạn Mae Mei. Đó chính là nơi anh đã được thu xếp để gặp Ong Tone, người liên lạc Miến Điện của mình. Xốc cái bọc của mình lên vai, anh gọi một chiếc sam-lô* và về tới khách sạn không đầy năm phút sau.
Trả tiền sam-lô xong, anh đi vào khách sạn và đặt bọc đồ lên bàn. Một gã đàn ông trung niên đang bận rộn tính toán sau quầy bước tới.
"Ngài cần một phòng phải không ạ?"
Korn không trả lời mà nêu ra một câu hỏi khác.
"Quanh đây có một ai là Ong Tone, người Miến Điện, từ bên kia biên giới tới nhắn nhe gì không?"
"Ồ, thưa có, quãng hai hôm trước ạ. Ông ta có để lại một mẩu tin đây. Nếu như có một ai tới hỏi han về ông ta thì ông ta sẽ đợi ở chỗ thường lệ". Gã ném về phía Korn một cái nhìn khác. "Đó là nhắn cho ngài, tất nhiên là thế chứ ạ".
Chàng trai gật đầu.
"Cám ơn. Làm ơn xếp dùm cho tôi một phòng. Chỉ phòng đơn thôi...".
"Được thôi, thưa ngài. Xin ngài bước theo lối này, lên trên gác ấy".
Korn được đưa vào một phòng về phía tay phải. Đó là một phòng trọ y như những phòng trọ tỉnh lẻ khác. Bồn rửa mặt, phòng tắm và một cái giường mà chẳng có thứ nào sạch sẽ cả. Mọi cố gắng xem ra đã được làm để giữ sạch sẽ, song bụi và rác vẫn cứ lồ lộ ra.
"Ngài ở lại đây có lâu không ạ?" - tay quản lý khách sạn hỏi.
"Hiện giờ thì tôi cũng chưa biết được". Korn nói. "Tôi sẽ cho ông biết sau".
"Xin cứ rung chuông, nếu ngài cần bất kỳ cái gì. Xin sẵn lòng phục vụ ngài". Tay quản lý khách sạn nói trước khi đi xuống.
Korn đóng cửa, cởi bỏ quần áo và vã nước qua hai vai từ cái bình đá trong phòng tắm. Sau đó anh mặc lại quần áo rồi rời khách sạn.
Anh nhắm thẳng tới con sông Mei, con sông tạo nên đường biên giới tự nhiên giữa Thái Lan và Miến Điện.
Từ khu chợ tới sông Mei quãng độ sáu ki-lô-mét. Tới đó thì trời đã sụp tối hẳn. Korn thả bộ đều đều dọc con đường dẫn anh qua trại cảnh sát kiểm tra biên giới và sân bay. Ban đêm đã thuộc về mặt trăng gần tròn đang lên dần trên các ngọn cây với vẻ đẹp rạng rỡ. Ở sát bờ sông, Korn đã có thể phân biệt được trạm kiểm tra Miawaddy của Miến Điện như khắc chìm vào bóng đêm ở xa xa phía bờ bên kia. Đằng sau đó hiện lên một tháp nhà thờ nom như dát bạc dưới ánh trăng non.
 
----------
*) Sam-lô: tiếng Anh trong bản gốc là samlor, là loại xe ba bánh có gắn máy như xe túc túc, tiếng Thái lan kêu là sảm-lố.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2008 00:16:42 bởi nqbinhdi >
#1
    nqbinhdi 19.04.2008 12:37:31 (permalink)
    0
    Kể từ khi phía Miến Điện đóng cửa biên giới, liên lạc giữa dân làng sống trên hai bờ sông đã phải tiến hành một cách lén lút. Cả hai bờ lúc bấy giờ đang nằm trong im lặng và hoang vắng.
    Korn chọn một chỗ ở đó nước cạn nhất và lội sang phía bờ Miawaddy. Mei là một dòng sông lạ lùng. Nó không chạy xuống phía nam như các dòng sông khác mà lại chảy lững lờ về phía bắc, chung quy có lẽ chỉ tại cao nguyên cao. Vào mùa khô, khi dòng sông cạn nước, bờ cát của Miawaddy chạy lấn ra gần như tới giữa sông. Song bên bờ phía Thái Lan, nước sông khá sâu.
    Đến giữa dòng, Korn dừng lại thở. Có một cái gì đó hay một ai đó đang động đậy trên bờ sông phía đối diện. Anh đứng lặng một lúc và nhận ra một dáng người bắt đầu vượt sông.
    Khi cái bóng người đó tới gần, Korn thấy rằng đó là một cô gái. Cô ta dừng lại với một cái nhìn lướt qua anh, sau đó lại tiếp tục lội. Cô ta là dân Miến Điện, và đẹp, song Korn cũng chẳng ném cho cô ta một cái nhìn lâu hơn khi nhận ra cô ta chẳng phải là Ong Tone, tay Miến Điện đã hứa giúp anh bỏ chạy vào Miến Điện. Khi tới được bờ phía Miawaddy, Korn bắt đầu chờ đợi với nỗi lo âu mỗi lúc một tăng.
    Đã trôi qua một tiếng, rồi lại một tiếng nữa mà chẳng thấy tăm hơi Ong Tone đâu.
    Anh tiêu thì giờ bằng cách quan sát cô gái Miến Điện. Cô ta đang thấp thoáng quanh tòa nhà bỏ hoang trước đây vốn là quán rượu bờ sông, đã thôi kinh doanh kể từ ngày biên giới bị đóng cửa. Cô ta xem ra cũng đang chờ đợi ai đó.
    Korn xem đồng hồ. Đã gần chín giờ.
    Ong Tone không thích sai hẹn. Hẳn là phải có chuyện gì đó trục trặc.
    Khi nửa giờ nữa trôi qua, Korn quyết định vượt trở lại về bên bờ Thái Lan. Một lần nữa anh đi ngang qua cô gái Miến Điện ở quãng giữa dòng. Cô ta cũng đang đi ngược về Miawaddy.
    Korn loanh quoanh một lát nơi bờ cát, sau đó đi chầm chậm không chủ định về phía quán ba đóng cửa, rồi về phía trạm kiểm soát biên giới. Khi còn cách đó chỉ một quãng thì cảnh êm ắng trải đầy ánh trăng bị phá vỡ.
    Một giọng nói vẳng ra gọi chính tên anh từ một bụi rậm trước mặt. "Ê, Korn! Đứng nguyên tại chỗ. Cảnh sát đây. Chúng tôi kêu gọi anh đầu hàng. Đừng có kháng cự".
    Giọng nói chôn chặt Korn tại chỗ trong khi hai hay ba người trong đồng phục cảnh sát nhảy ra chặn đường anh đầy vẻ đe dọa. Korn như thể bị đông cứng lại, các ý nghĩ của anh hoạt động ráo riết một cách tuyệt vọng. Thốt nhiên anh hiểu ra cần phải làm gì và lập tức không bỏ phí một khoảnh khắc.
    Anh đâm nhào về phía bờ sông và rơi vào một đám cỏ dày, lăn đổ người như thể đâm bổ xuống đất. Anh chẳng có một ý nghĩ nào hết ngoài chạy trốn.
    Trong khi lủi dọc theo bờ sông, Korn nghe thấy những loạt súng ở phía sau mình. Vòng quanh khúc cong của sông và tới được một đám cây rậm rạp, anh bò lên trên bờ sông và tiếp tục chạy nương theo những thân cây. Anh đã chạy trốn đến là nhanh, kinh ngạc với cả tốc độ của chính mình và những khoảng đất lớn mà anh đã vượt qua. Anh cảm thấy tiếng vang của những loạt đạn cả từ phía bờ Miawaddy. Chẳng lẽ cảnh sát Miến Điện cũng được báo động để phối hợp cùng với cảnh sát Thái? Korn lại lao đi một cách kinh hoảng mặc những cành con và gai góc quất vào mình đau điếng. Anh tiếp tục chạy mãi, chạy mãi cho đến khi không còn nghe thấy tiếng súng. Cảm thấy đã thoát hiểm dù chỉ tạm thời, Korn dừng lại, há hốc miệng hớp lấy hớp để không khí vào những cánh phổi bị hành hạ của mình. Anh đang ở vào bìa một cánh rừng nhỏ kéo dài ra tận sát bờ nước.
    Anh đã chẳng ngờ được rằng lại có thể bị nguy hiểm khi ở sát đường biên đến vậy. Hẳn có kẻ nào đó đã báo cho cảnh sát nên chúng mới có thể phục kích anh được.
    "Giờ thì mình còn làm sao mà tìm thấy Ong Tone được nữa", anh nghĩ trong khi vẫn còn hổn hển. Anh thật đã ê hề với nỗi chán chường kinh khủng bất chợt. Giờ thì anh đã bỏ lỡ cuộc hẹn, anh đã có một chút hy vọng có thể tham gia cùng với các đồng chí của mình tại Miến Điện và giúp họ tổ chức một lực lượng hữu hiệu. Thế mà chính tại đây, trên đôi bờ sông Mei này, mọi cái anh làm đã trở nên công cốc.
    Anh nghe thấy một tiếng động, bèn vội vàng ẩn mình dựa vào một thân cây. Một bóng người hiện ra từ phía bên kia của cánh rừng và tiến thẳng tới chỗ anh đang nấp.
    Một trong hai tay của cái bóng đó đang túm chặt lấy tay kia và vừa chạy, cái bóng đó vừa rên rỉ như thể bị thương. Korn im lặng quan sát, mãi cho tới khi kẻ chạy trốn ấy đổ gục xuống đất. Chỉ đến khi đó Korn mới động đậy, tiến vội lên phía trước để nhìn cho rõ hơn.
    Đó là cô gái ấy.
    Cô gái ngước lên kinh ngạc y như Korn rồi thều thào. "Tôi bị dính đạn". Tiếng Thái của cô nghe là lạ với giọng nằng nặng.
    "Dính đạn à?"
    "Cảnh sát Miến Điện..., viên đạn sướt qua tay tôi, song vết thương không đến nỗi quá trầm trọng đâu".
    Anh cúi người xuống để nhìn vào cánh tay phải đang được túm chặt bởi tay trái của cô. Máu đã loang sẫm trên quần áo của cô ta.
    "Vết thương có nặng lắm không?" Anh gặng hỏi. Korn không dám động vào cô gái. Anh chỉ còn biết nhìn cô.
    Cô ta mỉm cười và một lần nữa anh lại nhận thấy cô đẹp. Song giờ thì không phải là lúc... Trước hết phải săn sóc vết thương của cô ấy đã.
    "Giờ thì ổn cả rồi. Tôi có thể chịu được", cô gái Miến Điện nói. Sau đó cô hỏi anh "Thế còn anh thì đang làm cái gì ở đây vậy?"
    "Thì tôi cũng đang chạy trốn cảnh sát đây", anh thở ra một cách cục cằn.
    "Chạy trốn cảnh sát à?". Cô gái lặp lại và mở to đôi mắt.
    "Ồ, có cả những loạt đạn khác nữa! Tôi có nghe thấy song tôi không nghĩ rằng đó là chúng bắn anh cơ đấy..."
    Cô ngồi nhỏm dậy. "Tôi là sinh viên ở Răng-gun. Anh có thể gọi tôi là Mayin Nu".
    "Mayin Nu", Korn lặp lại tên cô gái rồi bảo cô ta "Tôi là Korn Pakdithai. Tôi là sinh viên Băng-cốc".
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 19.04.2008 12:52:16 bởi nqbinhdi >
    #2
      nqbinhdi 22.04.2008 00:04:25 (permalink)
      0
      Cô gái Miến Điện nhìn chằm chằm vào anh chàng Thái Lan.
      "Thật là kỳ lạ", cô nói, "Tôi có cảm tưởng là chúng ta có cái gì đó giống nhau".
      "Tôi cũng cảm thấy y như thế đấy", anh gật đầu xác nhận, mắt nhìn đầy kích động vào cặp mắt của cô. Anh còn muốn hỏi cô nhiều hơn nữa song đây không phải lúc để trao đổi riêng tư. Cảnh sát có thể vẫn đang hung hăng theo dấu vết dẫn thẳng tới chỗ ẩn náu của họ.
      "Ta hãy rời khỏi đây thôi", anh giục cô "Ở lại đây chẳng an toàn tí nào. Cô có thể đi tiếp được không, Mayin Nu?". Đó là lần đầu tiên anh gọi cô bằng tên.
      "Được, Korn ạ. Tôi có thể đi tiếp được".
      Họ nhìn nhau giây lâu không chớp mắt.
      Korn Pakdithai xé ống tay áo sơ mi của mình và băng vết thương trên tay cô gái Răng-gun lại. Sau đó họ dìu nhau lần dọc theo bờ sông. Trong yên lặng thăm thẳm của đêm, tiếng lá rụng của rừng nhiệt đới nghe không được tự nhiên. Đêm và thanh vắng sâu lắng. Tiếng sương rơi lộp độp điểm xuyết xen lẫn tiếng đập cánh không ngớt của những đám côn trùng nhỏ bé. Hai kẻ chạy trốn vẫn nhẫn nại đi mãi, từ lúc mặt trăng vẫn còn ngay trên đỉnh đầu cho tới tận khi trăng bắt đầu lặn. Rồi cuối cùng thì trăng cũng tụt xuống sau các ngọn cây, bỏ mặc rừng đêm với những cái rùng rợn của bóng tối. Chàng trai và cô gái trên đường trốn tìm tự do nom như thể hai cánh chim chỉ muốn bay thật thấp dưới bầu trời cao, rộng và u tối. Thế rồi họ dừng lại một chút để thở.
      "Vết thương có còn đau không?". Korn hỏi trong khi đỡ cô gái xuống dựa vào một thân cây. Cô gái trông mệt mỏi và côi cút. Anh nhìn cô đầy thương xót. Chính anh là một gã trai khỏe mạnh, vậy mà cũng đã mệt lử đến nỗi không thể nào lê được nữa, đằng này cô ta là con gái, lại còn bị thương nữa.
      Mayin Nu mỉm cười với anh.
      "Xin anh đừng lo. Vết thương không sâu. Vả lại chúng ta vẫn còn phải chạy, phải không anh?". Cô nhìn sâu vào mắt anh, vẻ biết ơn vì sự lo lắng của anh, cái anh chàng Thái Lan này, người mà cô đã cùng có chung một cuộc gặp gỡ không ngờ. Nếu như anh ta không có mặt ở chỗ ấy, có lẽ cô đã chẳng bao giờ thoát được.
      "Anh thế nào, Korn, có mệt không?".
      Anh mỉm cười với cô.
      "Đừng lo cho tôi. Tôi là đàn ông mà". Anh nhìn quanh, "Chúng ta đã chạy xa rồi đấy. Tôi nghĩ là bây giờ thì chúng ta thoát rồi".
      "Cám ơn anh đã giúp tôi", Mayin Nu nói.
      "Chúng ta là con người mà, và đã bị đày đọa đến độ chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau một khi có thể giúp nhau được". Anh vừa đáp lại vừa mỉm cười về phía khuôn mặt nhợt nhạt của cô lờ mờ trong bóng cây. "Mà làm thế nào cô lại đụng độ với cảnh sát vậy?".
      Cô gái Miến Điện thở dài:
      "Ôi, chính trị ấy mà".
      "Chính trị á". Anh lặp lại một cách hoài nghi, mắt dán chặt vào khuôn mặt cô.
      "Đúng thế đấy", Mayin Nu gật đầu xác nhận. "Tôi là một cảm tình viên của phía bên kia".
      "Vậy là cô có cảm tình với các luận thuyết dân chủ đấy?".
      "Vâng, tôi bác bỏ chế độ hiện hành ở nước tôi. Chế độ ấy tước đi mọi quyền của con người. Quyền lực tuyệt đối tùy thuộc ở một nhóm người cầm quyền. Chúng tôi muốn có dân chủ với sự công nhận các quyền và sự tự do của con người. Tôi được chỉ định vượt qua biên giới để lập một đảng ở Thái Lan. Tôi đã tiếp xúc với Voramit, một người Thái Lan mà tôi quen và anh ta phải đón tôi ở biên giới. Vậy mà cảnh sát đã tìm ra tôi trước". Mayin Nu lặng thinh một lát rồi tiếp "Và thế rồi tôi bị bắn và phải chạy tháo thân".
      Korn nhỏm hẳn dậy, kinh ngạc trước những lời nói của cô gái Miến Điện. Anh lúng túng đến nỗi không thể suy nghĩ mạch lạc được nữa. Những điều tưởng như hoàn toàn đúng đắn và đẹp đẽ đang mất dần đi vẻ huy hoàng của nó.
      Mayin Nu vẫn tiếp tục nói.
      "Trước đây, từ lâu rồi cơ, đất nước chúng tôi nằm dưới gót giày của chính quyền thực dân. Ngày nay, chúng tôi lại đang bị áp đặt bởi chủ nghĩa thực dân mới. Chúng tôi mới bất hạnh khủng khiếp làm sao. Tôi và các bạn tôi chối bỏ mọi loại thực dân. Chúng tôi muốn được sống dưới một chính thể dân chủ".
      "Sao lại thế? Tôi thì vẫn nghe nói là những người như những người cầm quyền của nước cô kết án mọi chế độ dân chủ là chủ nghĩa thực dân cơ".
      "Ồ, ấy là từ những ngày xa xưa khó khăn cơ, khi mà CÁC THÁNH VĨ ĐẠI hãy còn đang vơ váo lấy các nước mà thực dân hóa", cô giải thích. "Cái chế độ xã hội chủ nghĩa mà tôi đang bỏ trốn đây là một dạng của chủ nghĩa thực dân mới, cái chủ nghĩa mà hiện nhiều nước đang bị lôi cuốn vào luồng truyền bá tư tưởng".
      Khu rừng bắt đầu vang lên bởi những tiếng gáy của gà rừng. Trời đã tang tảng sáng. Cô sinh viên người Răng-gun đang cuộn mình cạnh một gốc cây, trên người phủ cái sơ mi của Korn. Cô ta cựa mình, mở hé cặp mắt, sau đó ngồi hẳn dậy và nhìn quanh. Cô mỉm cười khi bắt gặp ánh mắt Korn, bấy giờ đang ngồi lặng lẽ hút thuốc trên một cái cây đổ cách đó không xa. Anh đang bận độc có mỗi cái lót. Anh đã cởi sơ mi của mình để đắp cho Mayin Nu đang thiếp đi lúc trời gần rạng.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2008 00:11:19 bởi nqbinhdi >
      #3
        nqbinhdi 22.04.2008 19:46:42 (permalink)
        0
        "Anh thức dậy đã lâu chưa?" cô hỏi. Vết đau ở tay khiến cô hơi rụt người lại một chút song vết thương đã ngừng chảy máu.
        "Suốt đêm tôi không ngủ". Anh trả lời rồi tiến lại phía cô.
        "Sao lại thế?" Mayin Nu nhướn mày hỏi anh.
        "Tôi không ngủ được vì thế tôi đi ra ngồi lên đó". Anh trỏ cây gỗ mới đổ rồi vớ lấy cái sơ mi và luồn lên vai. "Vết thương của cô thế nào rồi?". Vừa hỏi anh vừa cúi xuống nhìn vào chỗ băng trên tay cô.
        "Khá hơn rồi, cảm ơn anh". Cô nói "Ta có thể tìm được một làng nào đó quanh đây, ở đó tôi có thể sẽ kiếm được một thứ thuốc mỡ gì đó để bôi lên vết thương".
        "Vết thương cũng không quá trầm trọng", Korn đồng tình trong khi nâng cánh tay băng bó vụng về lên xem xét. "Đêm hôm qua, trong bóng tối tôi nghĩ là nó tệ hơn nhiều cơ".
        "Chẳng bị nặng đâu" Mayin Nu nói rồi cô chuyển đề tài.
        "Hôm nay chúng ta định hướng về đâu đây? Tôi cho là chúng ta phải tiếp tục chạy".
        Chàng sinh viên Băng-cốc đứng im một lát trước khi nói.
        "Chạy trốn chẳng được ích gì". Anh nói, "Tôi đã nghĩ suốt đêm qua rồi. Tôi đã đi đến một kết luận là chúng ta phải dừng cuộc chạy trốn thôi, một lần cho tất cả mọi lần".
        Cô gái Miến Điện trố mắt nhìn anh như thể cô không tin vào tai mình.
        "Ý anh định nói gì vậy?"
        Anh chầm chậm lắc đầu.
        "Ở đâu trên thế gian này cũng vậy cả thôi". Anh nói, "Bao giờ thì cũng luôn có quá một lập trường tư tưởng, có quá một bè đảng. Thậm chí anh có đạt được những điều mà anh tin thì rồi anh cũng sẽ chạy về phía những người mà niềm tin của họ xung khắc với anh thôi. Phe đối lập, những kẻ chưa cải đạo... Tôi thì thấy rõ điều đó y như tôi đang nhìn thấy cô bằng xương bằng thịt đây này. Điều đó cũng giống như việc xem một tấm bưu ảnh mà chỉ chú ý tới cái vẻ đẹp kỳ diệu của phong cảnh mà thôi. Ấy thế mà trong thực tế, mọi cái đều có cả mặt xấu lẫn mặt tốt của nó và do đó điều này thì cũng tốt ngang với điều kia thôi".
        Mayin Nu nhìn anh bối rối.
        "Thế nhưng thực ra anh đang nói cái gì mới được cơ chứ?".
        "Tôi đang cố bảo cô một điều quan trọng. Hãy dừng lại, đừng có với quá ra sau cái mà cô nghĩ là cô muốn. Một khi cô đã có nó chắc trong tay rồi thì cô sẽ lại muốn có cái gì đó khác nữa và sẽ lại cố để đạt tới cái đó. Vấn đề là ở chỗ điều đó không bao giờ kết thúc cả".
        Mayin Nu không thốt nên lời.
        "Xin hãy tin tôi đi, đừng tiếp tục nữa". Anh nói một cách nghiêm nghị. "Con người ta thật là lạ. Họ tìm kiếm một cái gì đó tốt đẹp và rồi ngay lập tức lại muốn điều tốt đẹp hơn. Chúng ta luôn hăm hở tin rằng cỏ trên cánh đồng khác thì mọc xanh hơn. Chúng ta luôn muốn những điều khác với những cái hiện hữu. Mayin Nu, hãy bỏ cái kế hoạch thâm nhập vào nước tôi đi. Một khi cô đã ở Thái Lan rồi, cô sẽ thấy là cô lại phải đối đầu với đúng những vấn đề đã từng đẩy cô rời khỏi Miến Điện. Tôi cũng có một kế hoạch. Tôi đã muốn chạy sang nước cô trong khi cô thì lại muốn chuồn khỏi nó để vào nước tôi".
        "Korn, liệu có thực là anh muốn chủ nghĩa xã hội không?" Mayin Nu hỏi, đôi mắt mở to.
        "Tôi thực ra cũng không biết chắc chắn cái mình muốn là cái gì nữa". Anh lắc lắc đầu, "Cho đến khi tôi gặp cô. Giờ thì tôi đã biết rồi. Tôi muốn ngồi lại trong ngôi nhà của mình chứ không phải là sống giữa những người xa lạ".
        Chẳng mấy chốc bầu trời đã sáng rõ. Hai người chạy trốn, dù nòi giống khác nhau song những mơ ước của họ không quá khác biệt, lại đi cùng nhau về phía dòng sông.
        "Chẳng ở đâu bằng Tổ quốc cả". Korn nói, mắt nhìn vào dòng sông và những làn hơi nước nhợt nhạt đang dâng lên. "Hãy quay về đi và sống hạnh phúc, trên xứ sở, giữa những đồng bào của mình, Mayin Nu ạ".
        Korn hít một hơi đầy lồng ngực không khí trong lành ban mai. Đây là lần đầu tiên trong một khoảng thời gian rất lâu anh cảm thấy bình thản một cách kỳ lạ.
        "Chúng ta đã sống sót qua cái đêm đen của chúng ta. Ta hãy hy vọng là chúng ta sẽ chẳng bao giờ phải trải qua một đêm như thế này nữa".
        Buổi sáng đang hửng dần, sáng dần rồi chan hòa ánh sáng, các tia nắng len lỏi qua mặt sóng dập dềnh lười biếng giữa hai bờ rừng lô xô.
        Chim chóc đang rời tổ cất tiếng gọi nhau. Rừng thẳm tối tăm bên sông Mei được đánh thức đột ngột sau giấc ngủ đêm. Bên sông, con sông tạo nên đường biên thiên nhiên giữa Thái Lan và Miến Điện, chàng trai Thái Lan và cô gái Miến Điện chia tay nhau để đi theo những con đường riêng của họ.
        "Tạm biệt anh bạn. Dù sao ta hãy cứ hy vọng là sẽ chẳng bao giờ lại phải gặp nhau như thế này nữa".
        Ánh mắt họ lưu luyến không rời nhau với tình bạn đặc biệt bắt nguồn từ mối hiểm nguy đã cùng sẻ chia và lời hẹn thầm không quên cái đêm đen của họ ở Miawaddy. Thế rồi họ quay lưng, mỗi người theo một con đường, con đường dẫn họ về nhà, về với đất nước mà họ đã cố từ bỏ.


        Người dịch: nqbinhdi
        Dịch lần đầu: Hè 1994, tại Hungary. Đã đăng trong tạp chí Văn của Hội nhà văn Tp. HCM, số 35, tháng 9 năm 1994.
        Sửa chữa, chú thích và đưa lên vnthuquan.net: tháng 4 năm 2008.
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2008 19:52:21 bởi nqbinhdi >
        #4
          Chuyển nhanh đến:

          Thống kê hiện tại

          Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
          Kiểu:
          2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9