Thơ Nguyễn Phan Nhật Nam (tiếp theo)
Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
vuisong 19.04.2008 00:36:31 (permalink)
0
Ngày Sinh Đầy Mộng
* Viết tặng V.H.Q.H nhân ngày sinh nhật
 
Anh đốt châm lên cây nến nhỏ,
Trong lòng trong trí tận hồn anh.
Những cây nến nhỏ màu vuông vắn,
Sẽ sớm mang theo ngọn gió lành.
 
Anh sẽ treo lên ngoài bệ cửa,
Màu xanh rực rỡ ánh đèn hoa.
Tối nay sẽ sáng nhiều đom đóm,
Sinh nhật mừng em một chút quà.
 
Tháng Mười anh lạy đừng mưa bụi,
Kẻo ướt đèn bông tắt nến màu.
Những ước mơ đầy bao ảo mộng,
Như dòng nước chảy biến trôi mau.
 
Tháng Mười đã chớm sang mùa gió,
Cây nến lòng anh sẽ ấm dần.
Anh lạy trời Đông đừng quá vội,
Phương nào nơi ấy hãy dừng chân.
 
Thoang thoảng ngoài sân mùi dạ thảo,
Bướm vàng đâu đó nhớ quay về.
Cổng vào đang mở còn chưa đóng,
Trăng nhé vào chơi lát nữa khuya.
 
Tóc xõa buông dài em đã lớn,
Mắt tròn con gái nét thơ ngây.
Đùa vui tinh nghịch Xuân mười tám,
Trong trắng, đơn sơ mộng ước đầy.
 
Những ngọn nến màu anh thắp sáng,
Giữa đêm bóng tối khẽ lan dần.
Không ai hay biết, không ai thấy,
Ngoài mảnh trăng ngà rọi trước sân.
 
Ngoài nụ quỳnh hương vừa hé nụ,
Con tim thổn thức ở trong lòng.
Nước triều khơi dậy đùa lau sậy,
Sóng vỗ vô bờ nơi bến sông.
 
Chỉ một mình anh nơi gác nhỏ,
Tay không góp gió gởi lên trời.
Mừng em sinh nhật ươm đầy mộng,
Xin nhận chút quà rất nhỏ nhoi.
 
4 tháng 9, 1995
Nguyễn Phan Nhật Nam
 
#1
    vuisong 19.04.2008 00:42:08 (permalink)
    0
    Nắng Úa
    * Nam Hưng phổ nhạc
     
    Em ngồi hong tóc bên khe suối,
    Giọt nắng nào trong ánh mắt nai.
    Hoa nở cánh lìa rơi xuống áo,
    Thời gian bụi bám ngã màu phai.
     
    Một ngày anh biết em không nói,
    Từ giã chia tay chẳng báo lời.
    Một buổi bên thềm em vắng bóng,
    Âm thầm giọt đắng ở đầu môi.
     
    Dừng lại trước hiên ngoài phố ngõ,
    Hoàng lan nở rộ ngát hương thầm.
    Lối xưa giờ đã lên xanh cỏ,
    Chim sẻ bên nhà lặn mất tăm.
     
    Anh sẽ như xưa một đứa trẻ,
    Chạy chơi giữa bụi bắt cào cào.
    Em như bươm bướm ngoài hiên vắng,
    Anh chạy bắt hoài ngã xuống ao.
     
    Anh quét lá vàng trên bụi cỏ,
    Sương mai còn đọng giữa thân gầy.
    Anh trồng xuống đất cành hoa cúc,
    Kỷ niệm chôn vùi giữa gió mây.
     
    Anh trói bàn tay thèm gõ cửa,
    Bụi ngâu trước cổng trả cho người.
    Và trang nhật ký giờ phai úa,
    Mực đọng nghiên sầu nét bút bôi.
     
    Và đến một ngày em đã lớn,
    Mộng mơ con gái tuổi đôi mươi.
    Yêu thương chợt đến như làn gió,
    Buổi sáng ra hiên chợt biết cười.
     
    Và em sẽ đến bên khung cửa,
    Tự hỏi lòng rằng có nhớ tên.
    Ánh nắng qua nhà em lặng lẽ,
    Phương trời một kẻ lạ hay quen.
     
    10 tháng 3, 1995
    Nguyễn Phan Nhật Nam
    #2
      vuisong 19.04.2008 00:45:04 (permalink)
      0
      Một Lần Em Lỡ Hẹn
       
      Nước chảy phù sa bãi cát bồi,
      Về đâu một nhánh lá cây rơi.
      Thuyền ai còn đậu bên gờ đá,
      Chia nửa chiều hoang ánh mặt trời.
       
      Mở cửa tôi nhìn mây ở xa,
      Thái dương dần lặn phố mơ nhòa.
      Ai về phơi phới hàng mi biếc,
      Em hẹn chiều nay em có qua?
       
      Mái ngói chim về đây hót vang,
      Thơm hương từng chậu cúc hoa vàng.
      Nghe như nỗi nhớ từ sâu thẳm,
      Một nụ hôn nồng mặn chứa chan.
       
      Trông cảnh lòng tôi biết đã chiều,
      Em đừng lỡ hẹn để lòng yêu.
      Góp mây thành cả trời nhung nhớ,
      Thành bão cuộn lên sóng thủy triều.
       
      Gió có phương nào đưa bước em,
      Ngoài hiên rất nhẹ đến bên thềm.
      Mắt sầu lóng lánh sao trời lạ,
      Gõ cửa lòng tôi lúc nửa đêm.
       
      Bước nhẹ ai đi vọng trước nhà,
      Lòng tôi thầm tưởng dáng em qua.
      Men theo lối nhỏ đầy hoa cỏ,
      Hương tóc còn vương trên khóm trà.
       
      Mây chẳng thèm bay núi cũng im,
      Vọng đâu tiếng hạc, thái dương chìm.
      Sương mù phủ kín hồ Thu lạnh,
      Đồi vắng rừng cây không tiếng chim.
       
      Khép vội vườn hoa yên giấc ngoan,
      Nghe trong tĩnh lặng tiếng ai đàn.
      Khúc ca tan thấm vào xương thịt,
      Nghe chợt hồn tôi hóa bãi hoang.
       
      Có lẽ chiều em chẳng đến rồi,
      Sao đành lỡ hẹn để mong tôi.
      Nhìn theo cánh hạc bay về phố,
      Mơ ước theo ai khuất núi đồi.
       
      Tôi đứng bên đây cửa sổ buồn,
      Bên kia sông lặng buổi chiều buông.
      Tôi mong em đến chiều không nắng,
      Khi khách đường xa lỡ bước đường.
       
      23 tháng 8, 1996
      Nguyễn Phan Nhật Nam
       
      #3
        vuisong 19.04.2008 00:47:44 (permalink)
        0
        Bài Ca Tháng Tám
         
        Tháng Tám nếu trời không gọi nắng,
        Là mưa lại rớt xuống hiên nhà.
        Anh ngồi bên cửa thầm mong đợi,
        Trong gió mưa phùn em ghé qua.
         
        Ướt áo mình anh nơi góc nhỏ,
        Nghe lòng như đã cũ hơn xưa.
        Từng viên gạch vỡ phai màu nhớ,
        Lay động rèm the ngọn gió lùa.
         
        Tháng Tám mỗi chiều anh xuống phố,
        Mùi hương dạ lý thoảng bên đường.
        Gió qua có phải em không đấy,
        Quay trở về đây hong khói sương.
         
        Tháng Tám những chiều trông rất nhạt,
        Hoàng hôn lòng chợt bỗng bâng khuâng.
        Cánh hoa tím rụng cầm vơ vẩn,
        Biển ở xa anh tưởng rất gần.
         
        Một mình thơ thẩn đâu trên phố,
        Anh hỏi màu hoa cánh dã quỳ.
        Sắc trổ sao hoa vàng quá vậy,
        Hoa vàng tượng đá khóc chia ly.
         
        Tháng Tám thế là không gặp gỡ,
        Lòng anh như nổi mốc rêu phong.
        Công viên đã vắng đêm hò hẹn,
        Bất chợt bên em ngọn nắng hồng.
         
        Chiều tím lan dần trên sách vở,
        Tên em thầm gọi ở bờ môi.
        Nỗi buồn sao bỗng nhiên len lỏi,
        Quanh quẩn bên anh lạnh chỗ ngồi.
         
        Tháng Tám anh ngồi hong nỗi nhớ,
        Quét gom đốt lửa lá cây vàng.
        Ngồi trông khói tỏa bờ hiu quạnh,
        Đốm lửa mau tàn hơi ấm tan.
         
        Mái ngói chim về đây trú lạnh,
        Ngọn đồi cỏ dại phủ vườn xưa.
        Còn em sợi khói chiều tan mất,
        Xuống phố lòng anh lạnh gió lùa.
         
        26 tháng 8, 1995
        Nguyễn Phan Nhật Nam
        #4
          vuisong 19.04.2008 00:50:14 (permalink)
          0
          Thư Không Hồi Âm
           
          Bức thư tôi gởi cho người,
          Mà sao lâu quá không lời hồi âm.
          Thư chăng đến được tay cầm,
          Ngày qua tôi đợi trăm năm chẳng chừng.
          Hỏi thăm ngọn gió ngang rừng,
          Gió đi đây đó may từng biết tin.
          Phải chăng người nỡ chẳng nhìn,
          Để tôi gối mộng với tình bơ vơ.
          Lòng tôi bao nỗi vực ngờ,
          Bấc khêu đốt cả đợi chờ đêm đêm.
          Khi nào mới được tin em,
          Khi nào mới lại bên thềm tiếng vang.
          Ngày ngày tôi đợi tin sang,
          Thư người chẳng viết để vàng cả thu.
           
          15 tháng 9, 1995
          Nguyễn Phan Nhật Nam
          #5
            vuisong 19.04.2008 00:52:27 (permalink)
            0
            Con Chuồn Chuồn
             
            Em như cánh nhỏ chuồn chuồn,
            Khi vui nó đậu, khi buồn nó bay.
            Còn ai gác nhỏ đêm nay,
            Một mình ta với cơn say đất trời.
            Lối về, ta, bóng chung đôi,
            Cửa nhà ngắm ánh sao rơi trước thềm.
            Vườn thơ thoảng chút hương em,
            Xót xa mùi cỏ động thềm lá bay.
            Bứt cành hoa dại nghiêng tay,
            Giọt sương đọng lại ngang mày riêng ta.
            Em giờ đâu giữa bao la,
            Không là hơi thở nhạt nhòa trong nhau.
            Chia đôi con nước qua cầu,
            Đò ta lạc bến vọng lâu gió lùa.
            Những ngày khí lạnh chiều mưa,
            Trong vùng tâm tưởng ta chừa cho em.
            Mái nhà tranh nhỏ thân quen,
            Một con phố nhỏ tối đèn hoàng hôn.
            Em như cánh nhỏ chuồn chuồn,
            Bay đi còn đọng nỗi buồn trong ta.
             
            25 tháng 11, 1995
            Nguyễn Phan Nhật Nam
            #6
              vuisong 19.04.2008 00:54:58 (permalink)
              0
              Mùa Phượng Vĩ
               
              Tháng nào phượng nở đầy hai lối,
              Cả khoảng trời xanh thêm sáng tươi.
              Cánh cổng sân trường như khép vội,
              Lòng ta ngơ ngẩn tiếng ai cười.
               
              Những chiều ta mãi đi thơ thẩn,
              Trên phố bao tà áo trắng bay.
              Một nẻo em về hoa rợp lối,
              Áo dài tha thướt mắt ai say.
               
              Đôi lúc vui cười em chợt bảo,
              Em yêu màu đỏ của hoa rừng.
              Còn anh có thích màu hoa đỏ,
              Như máu tim mình ta kết chung.
               
              Tóc hiền ngoan ngoãn bay theo gió,
              Anh hái hoa cài lên tóc em.
              Phượng nở khung trời soi nắng Hạ,
              Hàng cây bóng ngã trước sân thềm.
               
              Yêu em chợt thích màu hoa phượng,
              Màu đỏ đơn sơ thắm má hồng.
              Cứ mỗi một mùa hoa phượng nở,
              Nhớ người em nhỏ đứng bên sông.
               
              Bụi phấn bay vào trong gió thoảng,
              Mà hương còn lại thoảng qua lòng.
              Quét gom những cánh hoa ngày cũ,
              Phượng nở tháng nào bao nhớ mong.
               
              Hoa đỏ có còn như thuở ấy?
              Khói tan như chuyện cũ tan đi.
              Vài ba chiếc lá còn vương lại,
              Ngơ ngẩn cầm lên muốn nói gì.
               
              Tháng nào phượng nở đường em bước,
              Xa cách anh rồi hoa đỏ không?
              Khi phố đèn lên mờ lối nhỏ,
              Anh ngồi nhớ lại xót xa lòng.
               
              Có những bước chân thầm lặng lẽ,
              Buổi chiều sông lặng sóng xô lùa.
              Nỗi buồn vắng bạn rời xa nước,
              Nhắm mắt mơ về đâu thuở xưa.
               
              5 tháng 8, 1995
              Nguyễn Phan Nhật Nam
              #7
                vuisong 19.04.2008 00:57:59 (permalink)
                0
                Chỗ Trọ Ký Ức
                * Nguyễn Đức Dũng phổ nhạc
                 
                Anh biết mai này rồi chợt đến,
                Không chào em khẽ bước ra đi.
                Lá vàng rơi rụng thầm đưa lối,
                Nhật ký đời anh sẽ viết gì.
                 
                Em để lại anh bao kỷ niệm,
                Âm thầm giọt đắng giấc canh thâu.
                Đêm dài lặng lẽ ngồi suy nghĩ,
                Bụi bám quanh anh chợt ngã màu.
                 
                Anh sẽ gọi thầm khi nắng hạn,
                Tên em như tụng những câu kinh.
                Khi đường phố lặng đường đêm vắng,
                Tiếng gió mây ngàn khẽ lặng thinh.
                 
                Đèn vàng soi ánh bên khung cửa,
                Hãy đặt anh vào sự lãng quên.
                Một góc cho anh dù nhỏ hẹp,
                Tận cùng sâu thẳm giữ luôn tên.
                 
                Anh xin nhận lấy bao đau khổ,
                Quá khứ đau thương giận cũng đành.
                Tất cả anh dành trong ký ức,
                Nhưng mà xin giữ hộ dùm anh.
                 
                Một chỗ trú mưa dù rất nhỏ,
                Ngọn đèn ấm áp tỏa đơn côi.
                Một bờ sông lặng đùa lau sậy,
                Nơi đó em qua giữa cuộc đời.
                 
                Để một mai này khi vắng bạn,
                Lục tìm đâu đó chỗ em dành.
                Biết đâu kỷ niệm ngày xưa ấy,
                Sẽ lại làm em nhớ đến anh.
                 
                Và anh sẽ cất lên bên phố,
                Trong tận hồn anh chận gió lùa.
                Một góc lâu đài sang tráng lệ,
                Khi nào em chợt đến che mưa.
                 
                Cửa ngõ không cài anh để sẵn,
                Khi nào em rảnh ghé quay về.
                Có nơi trú ẩn vừa êm ái,
                Chẳng sợ đông hàn gió rét tê.
                 
                8 tháng 6, 1995
                Nguyễn Phan Nhật Nam

                #8
                  vuisong 19.04.2008 01:01:04 (permalink)
                  0
                  Lang Thang Một Nẻo Về
                   
                  Thành phố im lìm trong giấc ngủ,
                  Bên ngoài song cửa tiếng mưa rơi.
                  Cây khô còn lại đâu ba lá,
                  Rơi khẽ trong đêm rụng xuống đồi.
                   
                  Rồi đây tất cả thành hư ảo,
                  Khi đến một ngày anh vắng em.
                  Cửa sổ anh chờ vang tiếng gõ,
                  Gió thầm lay động khẽ qua rèm.
                   
                  Tất cả bỗng nhiên thành giọt lệ,
                  Theo làn mưa phủ xuống quanh thành.
                  Chiều mưa đại nội người thêm vắng,
                  Nghe lạnh run người anh bước nhanh.
                   
                  Tách bến thuyền em phồng gió biển,
                  Phòng anh lành lạnh gió Thu lùa.
                  Còn chi ràng buộc em anh nữa,
                  Tháp cổ chuông chiều vọng tiếng xưa.
                   
                  Trên phố hoàng hôn như đứng lặng,
                  Nghe đâu nỗi khát vọng vô cùng.
                  Anh mường tượng lại bờ môi nhỏ,
                  Như mật ngọt ngào đôi mắt rung.
                   
                  Sẽ có mùa Hè hoa phượng nở,
                  Có người con gái khóc chia tay.
                  Màu hoa như nhạt trong màu áo,
                  Bởi mắt ai cay lệ ướt đầy.
                   
                  Rồi có những chiều mây gọi gió,
                  Anh về đại lộ vắng không người.
                  Hai hàng me rũ giơ tay vẫy,
                  Mắt ngóng mây trời trông nắng rơi.
                   
                  Lối anh về lại cây xanh lá,
                  Gió lộng trời xanh như mắt em.
                  Như buổi hôm nào anh nhớ lại,
                  Bước chân người cũ vọng qua thềm.
                   
                  Những lần anh mãi đi trong nắng,
                  Nghe tiếng sầu rơi rụng xuống đàn.
                  Chỉ thấy cô liêu sầu nét mặt,
                  Đi hoài vô định bước lang thang.
                   
                  30 tháng 7, 1995
                  Nguyễn Phan Nhật Nam
                  #9
                    vuisong 19.04.2008 01:03:07 (permalink)
                    0
                    Thu Vàng Kỷ Niệm
                     
                    Anh nghe Thu đến trong cơn gió,
                    Đem lá vàng rơi rụng cuối đường.
                    Hoa tím bên thềm đôi cánh mỏng,
                    Đường dài hun hút kín phong sương.
                     
                    Thu đến rồi đây bao kỷ niệm,
                    Hoài công góp nhặt những mong chờ.
                    Một hôm bỗng bất thần xem lại,
                    Thuyền đã xa rồi một bến mơ.
                     
                    Lối ngõ qua đường đời mất hút,
                    Tìm em anh chẳng lối quay về.
                    Nhịp đời vẫn bước dài vô tận,
                    Vó ngựa muôn trùng những bước lê.
                     
                    Anh góp lại đây từng chiếc lá,
                    Cho đường thơ mộng bước em đi.
                    Nụ cười em giữ cho anh nhé,
                    Chớ ướt bờ mi, chớ nghĩ gì.
                     
                    Buổi chiều sông lặng buồn con nước,
                    Bóng đổ công viên những tháng ngày.
                    Sóng vỗ ngàn chưa vơi biển nhớ,
                    Gót hài tỏa nhẹ trắng chân mây.
                     
                    Hoa nở bên rừng thôi khẽ khép,
                    Tay đong năm tháng đã hao gầy.
                    Áo tình nhuốm bụi giờ phai nhạt,
                    Ai đến cho đời giấc mộng say.
                     
                    Trăm năm mình vẫn là như thế,
                    Một giấc mơ qua một nỗi buồn.
                    Ta gởi cho người bao lá rụng,
                    Thay lời muốn nói những yêu thương.
                     
                    5 tháng 6, 1995
                    Nguyễn Phan Nhật Nam
                    #10
                      vuisong 19.04.2008 01:06:01 (permalink)
                      0
                      Nghe
                       
                      Nghe gió bên song thổi lạnh lùng,
                      Cung đàn khẽ nhịp tiếng tơ rung.
                      Tơ sầu giăng mắc bên khung cửa,
                      Bụi phấn hoa thơm tỏa khắp vùng.
                       
                      Nghe đường phố lặng bước chân ai,
                      Như tiếng người xưa một dấu hài.
                      Nay bỗng ngàn năm quay trở lại,
                      Trăng tàn ánh nhạt vẫn chưa phai.
                       
                      Nghe thủy triều lên sóng vỗ tàu,
                      Chiều về chẳng biết nắng đi đâu.
                      Bến bờ lau sậy vùi con nước,
                      Gợn những phù sa nước đục ngầu.
                       
                      Nghe đời chết lặng đã bao năm,
                      Làm tổ trong ta một kén tằm.
                      Nghe lạnh trong lòng ly rượu đắng,
                      Không mồi hết rượu chẳng ai châm.
                       
                      Nghe mùa Thu gọi những chia ly,
                      Tìm bến chưa ra có phải vì,
                      Em vẫn ngàn năm là bến lạ,
                      Bên đời ta mãi kẻ tình si.
                       
                      Nghe lá vàng rơi rụng xuống đồi,
                      Bên ngoài cửa sổ ngắm mưa rơi.
                      Từng cơn gió thổi về qua xóm,
                      Nghe bỗng trong ta lại nhớ người.
                       
                      5 tháng 6, 1995
                      Nguyễn Phan Nhật Nam
                      #11
                        vuisong 19.04.2008 01:09:53 (permalink)
                        0
                        Ru Em
                         
                        Ru em giấc ngủ trưa hè,
                        Bên con phố nhỏ lũy tre xóm làng.
                        Trong vườn có bướm bay sang,
                        Ru em điệu hát cung đàn mê say.
                        Buổi chiều mưa đổ khắp đầy,
                        Ru em giọt nhớ vòng tay xứ người.
                        Hàng thông đứng thẳng bên đồi,
                        Lao xao với gió ru lời ái ân.
                        Nắng vàng trải dưới gót chân,
                        Dìu em lối nhỏ ân cần hôm nao.
                        Như lời mẹ hát ca dao,
                        Ta ru em ngủ lao xao bến bờ.
                        Ru em bằng những vần thơ,
                        Ru em bằng những đợi chờ xót xa.
                        Cho em một ánh trăng ngà,
                        Để ru em ngủ khi ta một mình.
                        Em công chúa nhỏ cung đình,
                        Ta người lữ khách ôm tình lẻ loi.
                        Ru em cái buổi chia phôi,
                        Ru em, ru mãi, ngàn đời ru ta.
                         
                        6 tháng 4, 1995
                        Nguyễn Phan Nhật Nam
                        #12
                          vuisong 19.04.2008 01:13:09 (permalink)
                          0
                          Ngày Lễ Tình Nhân*
                           
                          Ngước mắt trông lên tờ lịch cũ,
                          Ngày mai ngày lễ của tình nhân.
                          Còn em có nhớ về thăm xóm,
                          Bên ấy tuy xa cũng rất gần.
                           
                          Bao năm có lẽ lâu rồi nhỉ,
                          Bụi bám, vườn xưa rụng cánh hồng.
                          Bãi cát như dày thêm đá sỏi,
                          Nghe hồn anh đọng lớp rêu phong.
                           
                          Tất bật người ta vui sắm sửa,
                          Rừng xanh chim mãi kiếm tha mồi.
                          Vườn anh con sẻ gầy thui thủi,
                          Lớp vữa tường bong trơ đá vôi.
                           
                          Em có quà không đem gởi tặng,
                          Cho anh bên gác nhỏ không người.
                          Như bao trai gái thời đương lớn,
                          Lại đến tìm nhau với nỗi vui.
                           
                          Em có gởi về trong tiếng gió,
                          Mùi hương của những đóa mai gầy.
                          Của bao mộng ước vừa ươm nở,
                          Một góc trời Xuân chim én bay.
                           
                          Anh đợi em về bên cánh cửa,
                          Biết em vẫn thích bụi lan rừng.
                          Anh thầm mong mỏi chờ hoa nở,
                          Ngày lễ tặng em hoa kết chung.
                           
                          Chẳng biết vì sao trời trở lạnh,
                          Phải chăng từ độ ấy xa em?
                          Bụi lan trước cổng giờ khô héo,
                          Hai cánh hoa khô rụng trước thềm.
                           
                          Anh biết lấy gì đem gởi tặng,
                          Cho em ngày lễ của bao người.
                          Ngoài lòng anh với tình không hẹn,
                          Nỗi nhớ dệt nên mây trắng trôi.
                           
                          Một mình ngang phố anh thầm hỏi,
                          Nơi ấy phương trời em nhớ không?
                          Thầm gọi tên anh dù một tiếng,
                          Để anh mơ lại giấc mơ hồng.
                           
                          Nỗi buồn không đợi soi chân tóc,
                          Biển rộng thênh thang đất với trời.
                          Đêm khép đôi mi dài lạnh lẽo,
                          Phương nào chợt lóe ánh sao rơi.
                           
                          Tiếng guốc ai vang ngoài xóm nhỏ,
                          Hình em trong ảo ảnh sương mờ.
                          Xin em ngọn lửa thiêng mầu nhiệm,
                          Thắp sáng đời anh một ước mơ.
                           
                          28 tháng 4, 1996
                          Nguyễn Phan Nhật Nam
                           
                          * Lễ Valentine của Hoa Kỳ.
                          #13
                            vuisong 19.04.2008 01:15:46 (permalink)
                            0
                            Mùa Xuân Em Không Về
                             
                            Anh biết mùa Xuân em chẳng về,
                            Vui cùng xóm nhỏ với làng quê.
                            Lắng nghe cơn gió bên khung cửa,
                            Hiu quạnh lòng anh lặng bốn bề.
                             
                            Nhóm lửa tìm sao trong bóng đêm,
                            Lòng anh mong mỏi bước chân em.
                            Từ nơi hoang dã vùng Đông Hải,
                            Tận cuối chân mây vọng trước thềm.
                             
                            Tóc xõa em về khoác áo Xuân,
                            Bờ vai thon thả gót chân trần.
                            Cỏ non dọn sẵn đường em đến,
                            Cửa ngõ vườn anh không vách ngăn.
                             
                            Gọi sóng đại dương đang nổi cơn,
                            Xa em anh chết nửa linh hồn,
                            Từ ngôn thi tứ nguồn thơ cạn,
                            Núi lửa trào dâng ngọn hỏa sơn.
                             
                            Rời xa quỹ đạo một hành tinh,
                            Trên những đồi thông gió tự tình,
                            Chỉ có mình anh mây với gió,
                            Độc hành sương phủ gót băng trinh.
                             
                            Mai nở vài bông lộ sắc vàng,
                            Người đi lễ hội đón Xuân sang.
                            Đầu năm hái lộc cầu duyên khấn,
                            Cửa ngỏ chùa đông phải xếp hàng.
                             
                            Cánh bướm bay về rợp nẻo xưa,
                            Hồn tan trong khói pháo giao thừa.
                            Nền bong cửa ngõ màu sơn cũ,
                            Giấc ngủ theo vào nhịp võng đưa.
                             
                            Thoang thoảng mùi hương đượm khói trầm,
                            Đâu mùi hương cũ rất xa xăm.
                            Lòng anh mơ thấy vầng trăng lạnh,
                            Giữa một trời thiêng rọi ánh rằm.
                             
                            Thánh lễ đầu hôm tận giáo đường,
                            Áo dài ai mặc nhuốm hơi sương.
                            Nhìn trông anh tưởng người xưa cũ,
                            Ngơ ngẩn về theo lạc bước đường.
                             
                            Có lẽ đường xa nên chẳng may,
                            Mùa Xuân em chẳng đến nơi này.
                            Đem theo gió mới làn hơi ấm,
                            Hâm lại đời anh chén rượu say.
                             
                            Nắng quyện đường xa những bước đi,
                            Trong anh hình bóng tưởng quên đi.
                            Bên thềm năm cũ mùa Xuân mới,
                            Nếu vắng không em có nghĩa gì?
                             
                            2 tháng 2, 1995
                            Nguyễn Phan Nhật Nam
                            #14
                              vuisong 19.04.2008 01:18:24 (permalink)
                              0
                              Chiều Qua Phố
                               
                              Chim kéo mây về giăng cửa phủ,
                              Đìu hiu đỉnh phố ở bên này.
                              Chiều buồn cất bước vòng quanh phố,
                              Ngơ ngẩn trông tà áo lụa bay.
                               
                              Nhìn cây chợt nhớ màu hoa cỏ,
                              Như áo ai vương thấm bụi đường.
                              Người vẫn xuôi dòng đi lặng lẽ,
                              Ta tìm đâu lạc mất người thương.
                               
                              Tay cóng vương che đời gió bụi,
                              Trời đêm không gió ánh sao rơi.
                              Nội thành ai đó về qua ngõ,
                              Xin ghé lại đây bát nước mời.
                               
                              Ta bước chân về ngang lối cũ,
                              Đường nào tháng Bảy nhỏ mưa đầy,
                              Đường nào có bóng cây xanh lá,
                              Ta vẫn cùng ai tay nắm tay.
                               
                              Vườn hồng khép cửa tường rêu bám,
                              Người đó còn không lọn tóc cài?
                              Có phải nơi này ta đã đến,
                              Lục tìm ký ức nhớ ra ai.
                               
                              Nẻo xưa lối cũ về đâu đó,
                              Chợt đến nơi nào bỗng cắt ngang.
                              Một lối đi về chia ngã rẽ,
                              Đêm mơ lay lắt ánh trăng tàn.
                               
                              Nhà ai vẳng tiếng đàn êm ái,
                              Nốt bổng cung trầm thánh thót êm.
                              Ủ kín sầu xưa nhờ khúc nhạc,
                              Che đời ảo giác phút êm đềm.
                               
                              Chân bước nhưng lòng ta lạc lối,
                              Bóng chiều loang đổ xuống bên hè.
                              Bên đường hoa vẫn còn xanh nụ,
                              Phượng nở khung trời không tiếng ve.
                               
                              8 tháng 6, 1995
                              Nguyễn Phan Nhật Nam
                              #15
                                Thay đổi trang: 12 > | Trang 1 của 2 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 20 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9