Yêu !
Những tưởng yêu thương thỏa mặn nồng
Ai dè trao vội có như không.
Xuân đến lại đi lòng khép chặt
Hạ lại nắng về hồn mênh mông
Đêm đêm khao khát tình rạo rực
Hừng sáng làm ngơ vẻ như không.
Mới biết nhân tình song đôi mặt
Yêu rồi ghét bỏ chẳng buồn trông !
Hoà Bình
HỎI NGƯỜI
Tình nhớ riêng ai thật ấm nồng.
Hỏi người - người có nhớ nhau không.
Nhớ về ánh mắt như hò hẹn
Nhớ đến nụ cười thoáng đợi mong
Có nhớ nhung không khi trống vắng
Có thầm thì gọi lúc chờ trông.
Có mời nhau - Đón vào trong mộng.
Đẹp bước bên nhau dưới pháo hồng
Trần Mạnh Hùng
Ảnh sưu tầm net.com
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2008 06:47:01 bởi Trần Mạnh Hùng >
"Thơ là trừu tượng, tình cảm là hư cấu được cấu tạo rất vô tư trong hồn thơ
Nếu ý thơ đi quá mức giới hạn của tình cảm, đó là sự hồn nhiên của thơ, xin đừng giận, sự giận dữ làm mất đi vẻ đẹp của thơ".
Trần Mạnh Hùng