Dòng Thơ Uyên Thảo
Mục Lục Thơ Uyên Thảo
A
B
C
Cô Liêu
Cuối Chiều D
E
G
H
I
K
L
M
N
Ngẩn Ngơ O
P
Q
R
S
T
Thơm Ngây
Tràn Lan U
V
X
Y
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2008 08:23:43 bởi quynhtien >
CÔ LIÊU
Đây gió mùa thu thoang thoảng qua
Lòng tôi đang ướm mộng la đà
Buồn rơi như tiếng gì rất lạ;
Nhịp mỗi chần chừ, nhịp mỗi xa
Ừ cũng thầm thì giữa bao la
Mê mải trần ai mỗi sớm tà
Hoàng hôn chìm lãng vào nghi ngút
Khuất ngõ ai về ? Mỗi riêng ta…
Nghe giữa tầng không nhạc mấy dòng ?
Sầu tay gấp nhỏ thả ven sông
Để mai sương sớm lùa bên trúc
Lãng đãng à ơi một tiếng lòng
Uyên Thảo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2008 04:46:00 bởi quynhtien >
NGẨN NGƠ
Mơ về phố nơi chim chiều gọi gió
Đại ngàn ơi thảm cỏ tóc xanh rờn
Mỗi sớm mai tia mặt trời hửng ló
Để hiểu rằng ta đã rõ thật chơn
Em đẹp lắm những đoạn đường cong vút
Cỗ ngựa xe hằn vết mỏi đêm về
Đường vẫn vậy, vẫn dập dìu chen chúc
Ánh điện dài như một vết pha lê
Ta vụn hỏi: ghé nụ hôn vào tóc
Em lãng đi tìm một ánh sao mờ
Vẫn thi sĩ nhưng thơ hoài cô độc
Chuyện thì thầm trong một tiếng “sơ sơ”
Ta nhầm tưởng đã ôm em thật chặt
Bắt nàng tiên phù mọp dưới ngai vàng
Nhưng thượng giới một mình ta tự đắc
Chốn tuyền đài hồn phách cũng tiêu tan
Uyên Thảo
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2008 04:46:18 bởi quynhtien >
THƠM NGÂY
Cơn gió nhẹ lay ổi chín cành
Mọng tròn lủng lẳng sắc ươm xanh
Cành sai trĩu lại cành sai nữa
Vị thơm lê gót nỡ không đành
Nán lại bên nhành dăm phút rỗi
Chấp nhạc cho ai dạo phím chờ
Cũng phàm du lãm trong sương khói
Một dòng tự bạch ở kề môi
Uyên Thảo
CUỐI CHIỀU
Nhạt dần giọt nắng cuối hoàng hôn
Nhớ nhớ, mong mong vó ngựa dồn
Mưa nguồn xa ngõ vào đêm trước
Trăn trở du tình viếng cảnh non
Thấp thoáng vài hàng dâm bụt đỏ
Đâu lựa sao mà nở rộ hoa
Chiều tà thon thả buông sương khói
Tập nháp hồn trinh chốc vỡ òa…
Uyên Thảo
TRÀN LAN
Ngập nắng lòng tôi ngập nắng hồng
Đôi chim khẽ cất tiếng bên song
Nhẹ nhàng hương tỏa, mà đêm trước
Có kẻ sang ngang bỏ cuộc nồng
Tim giờ thổn thức vu vơ nghĩ
Nắng trải lang thang, nắng hẹn hò
Nhuộm hết nắng từng qua kẽ lá,
Mà lòng thanh thản chuyện hoan ca
Như say lả lướt trăm nốt nhạc
Nắng vẫn còn lên, nắng lại về
Chợt hay trong tỉnh là đương ngủ
Miên viễn xa vời lạnh tái tê…
Uyên Thảo
ĐÊM VỚI TRĂNG
Đêm nay ghế đá lạnh đầy sương
Thoảng chút mùi hương những mê thường
Yên nghe tiếng gọi qua làn tóc
Reo khẽ tơ đàn nợ vấn vương
Phút đầu chợt tỉnh một vầng trăng
Có đám mây kia phủ chị Hằng
Bay nhanh vung vãi thơ với nguyệt
Thoảng động hồ reo đến dạ tuyền
Cả trời non vỡ cả hồn thơ
Khéo nỗi trần ai lắm hững hờ
Chỉ nghe tang tóc trong màu xám
Và chỉ nghe buồn giữa thinh không
Khoảng lặng giờ đây đã lắng im
Mà sao ta cứ mãi đi tìm
Uống cho say ngất trong tiếng nhạc
Để ngậm hồn trăng ở trong tim
Uyên Thảo
HỒI TƯỞNG
(Gửi một hình bóng xa xôi…)
Trời trở lạnh len vào căn gác nhỏ
Góc phố dài xao xác gió heo mây
Khúc nhạc buồn day dứt có ai hay
Như vội vã ru hồn vào phiêu lãng
Tôi dừng trước một khu vườn ánh sáng
Bước chân vào tìm lại lối yêu xưa
Kỷ niệm buồn trỗi dậy giữa cơn mưa
Dĩ vãng đó phôi pha vào sương gió
Lưu bút xưa không biết người còn có ?
Hay vô tình vứt bỏ tấm lòng tôi
Mới hôm nào bây giờ đã phai phôi
Chẳng biết đến khi nao về chốn cũ
Nơi tỉnh nhỏ bây giờ mưa giăng phủ
Căn gác buồn tôi ngồi đếm thời gian
Dẫu biết rằng cuộc tình đó mau tan
Nhưng mãi mãi không bao giờ quên lãng
Nhờ khói thuốc đưa tôi tìm trăng sáng
Ánh trăng thề ngày ấy có còn không ?
Những đêm dài thao thức nỗi nhớ mong
Hình bóng ấy chập chờn trong giấc ngủ
Đưa tay ra níu lấy ân tình cũ
Bỗng bàng hoàng chợt tỉnh một giấc mơ…
Uyên Thảo
Thầm lặng
Tôi chỉ là chiếc bóng
Đi bên cạnh đời em
Tôi chỉ là nhành cây
Vô tình em chợt với
Tôi chỉ là viên sỏi
Lăn theo dấu chân em
Hay chỉ là đèn khuya
Soi lối em về tối
Thôi cũng đành thầm lặng
Để được phút gần em
Thôi cũng đành lặng câm
Nỗi lòng qua ánh mắt
Thôi cũng đành câm nín
Nhìn em vui với ai
Chỉ mong thấy em cười
Cho đời thôi lạnh lẽo
Tình yêu tôi là thế
Thật bình lặng người ơi
Biết đau khổ cả đời
Nhưng thôi đành nhận lấy
Nhận lấy phần đau khổ
Để hạnh phúc về em
Bởi vì tôi đã yêu
Một tình yêu tha thiết
Một tình yêu bất diệt
Yêu mãi mãi muôn đời
Dù sông cạn non dời
Không bao giờ thay đổi.
Uyên Thảo
HOÀI NIỆM
Đâu chỉ có mùa thu là buồn bã
Hay lá vàng làm gợi chút niềm riêng
Đâu chỉ có mùa đông là buốt giá
Hay triền miên mưa đến gợi giăng sầu
Biển cũng lúc ồn ào khi lặng lẽ
Trăng khi vơi, chi khuyết lại khi đầy
Rượu để say để chuốt những men buồn
Thuyền rời bến cũng neo nhờ bến khác.
Hoàng hạc hỡi thấu chăng lòng lữ khách
Biệt quê hương viễn khúc kẻ tha phương
Khúc nhạc quê day dứt sợi tơ vương
Tìm giọng hát ai vọng từ dĩ vãng…
Con dốc dài sương mờ ôi heo hút
Gió heo may rét mướt cả đôi lòng
Hương dạ lan phảng phất chút niềm mong
Cứ chợt đến, chợt đi xa tầm với
Và từng đêm bên song vầng trăng đó
Khép linh hồn nhốt cả cuộc đời tôi
Có gì không, còn gì không để tiếc?
Hóa đá rồi ôi một thuở lênh đênh
Đâu người say tơ tưởng một giai nhân?
Một kẻ mù yêu hằng nga cung ngọc
Kẻ tình si đem say vào tiếng hát
Ru lòng người sao chẳng chịu ru em?
Rặng thông kia chẳng buồn reo lên nữa
Hạt mưa rơi chẳng tí tách đôi lời
Giọt lệ úa chẳng còn chi chảy nữa
Dốc tình sầu một kẻ đứng chơ vơ
Chong đèn khuya chỉ riêng mình một bóng
Ru lòng đêm bằng niệm khúc cho người
Từng cơn gió rét lùa qua mái lá
Thoảng qua mành mắt lệ đẫm niềm riêng
Vẫn còn đau một vết đau thầm lặng
Nỗi đau này không biết ngỏ cùng ai
Cánh nhạn bay biết khi nào trở lại
Vẫn rớt hoài ôi những giọt không tên.
Uyên Thảo
Nữ lưu sầu
Giọng hát ngân lên một điệu sầu
Khúc trầm khúc bổng quyện vào nhau
Vút cao xé nát hồn ngây dại
Chìm lắng tơ lòng thắt nghẹn đau
Não nề tơ liễu rũ mành châu
Hồng nhan phai sắc mặt dàu dàu
Nét mày e ấp đôi mành áo
Lệ nhỏ hoen mờ nỗi niềm đau
Nguyệt vọng lầu hoa bạc mái đầu
Phù dung ngược sóng dạt về đâu
Rèm buông song khép đời hiu quạnh
Tống biệt phong trần hẹn kiếp sau
Uyên Thảo
DÂNG THẦY
Nhắc đến thầy! Người yêu kính lòng con
Tóc dẫu phai vẫn miệt mài bục giảng
Trang giáo án trắng đêm thầy đã soạn
Đã dìu con bước tới những chân trời
Tri ân thầy năm tháng chẳng khi vơi
Nửa trái tim hiến dâng thầy tất cả
Thầy là sao, ánh mặt trời muôn ngả
Lặng lẽ soi, dẫn dắt mọi lớp người
Nắng hay mưa vẫn cặm cụi mà thôi
Giọt mồ hôi có khi nhòa trang giấy
Bao mùa phượng rơi rơi cùng bụi phấn
Thầy đứng đây dõi bước chúng con về
Trái tim thầy chảy bỏng một niềm mong
Lái con thuyền đưa con bằng tri thức
Bao chặng đường gian lao chờ phía trước
Thầy của con vẫn vững chắc tay chèo
Con xin về ôm chặt lấy thầy con
Hôn thật khẽ đôi tay giờ gầy guộc
Con bật khóc khi nhìn trong ánh mắt
Thầy, thầy ơi ! Người yêu kính muôn đời
Uyên Thảo
LẼ THƯỜNG
Một người yêu nữa đã phụ tôi
Đi về góc biển cuối chân trời
Để tôi chìm đắm trong hư ảo
Mịt mờ sương khói não nùng rơi.
Khe khẽ trong đêm vẫn gọi tên
Nhưng sao trời đất chỉ im lìm
Đâu người đáp trả? Người đáp trả?
Chỉ có riêng tôi để lắng chìm
Đưa người sao chẳng đưa qua sông
Sang bến đò ngang mãi ngóng trông
Hoàng lâu trong cõi in trong cõi
Hạc đã bay rồi bỏ cuộc chơi
Chiều chiều ta lại ngắm sao rơi
Thả cánh bèo trôi đến tận trời
Đêm về viết nốt dòng tâm sự
Hận kẻ phụ tình dạo phím lơi
Xa rồi thôi cũng đã chia ly
Nhắc nữa làm chi có được gì
Giờ đây một kẻ cô đơn quá
Một vết thương lòng mãi khắc ghi
Thề có đất trời với trăng sao
Tình tôi như sóng biển dạt dào
Ngân Hà mấy nhịp cầu chăng nữa ?
Ô Thước xây xong anh vẫn đưa
Thêm một người nữa ngỏ yêu tôi
Chỉ nói ra thôi biết mặn mòi
Ai say thì cứ say trong mộng
Mộng đầu có dễ cũng thành không
Mai này tôi vĩnh viễn ra đi
Bởi biết lòng tôi đã yêu vì
Nhân tình như ảnh trong sương khói
Tan rồi lại hợp, hợp rồi tan.
Uyên Thảo
KHÚC MƯA
Đã bao đêm ngắm mưa ngoài khung cửa
Từng hạt buồn, từng hạt nhẹ nhàng rơi
Hạt theo gió nghiêng nghiêng qua mái lá
Hay thẫn thờ đánh khẽ một nhành cây
Mưa cứ thế thâu đêm mưa rả rích
Tiếng côn trùng hòa nhịp với tiếng mưa
Khúc đồng quê trỗi dậy tự bao giờ
Hay khúc biệt ly, khúc sầu, khúc nhớ.
Cánh nhạn bay trong làn mưa vội vã
Tuy mệt nhoài nhưng có cặp, có đôi
Chẳng như tôi ôm trọn suốt cuộc đời
Yêu thầm kín một người qua ánh mắt
Tôi ngồi đó như đợi chờ tri kỷ
Chờ ai đây ? Chờ mãi đến bao giờ ?
Chờ mưa tạnh ửng hồng chân trời đỏ
Chờ bình minh mang nắng ấm êm đềm.
Nhưng ánh dương chỉ đến rồi vụt tắt
Trời kéo mây đem giông tố cho đời
Cho nhạn kia đôi cánh phải xa vời
Khúc đồng quê chẳng ai buồn ru nữa
Trời cứ thế, tôi vẫn ngồi như thế
Nhìn sự đời xoay chuyển có ai hay
Nhấp cà phê đầu lưỡi nỗi đắng cay
Dòng lệ nhỏ lăn dài đôi bờ má.
Tôi bật khóc như chưa bao giờ khóc,
Như trách hờn trời chia rẽ đôi nơi
Nụ tầm xuân xanh ngát đã bao đời
Xin hái khẽ trao người thay lời nói
Chợt bừng tỉnh ôi thôi là ảo mộng
Mộng ban đầu đâu phải dễ lãng quên
Như đời tôi năm tháng vẫn lênh đênh
Theo mưa đó trôi dần ra biển lớn
Bồng bềnh mãi biết đâu là bờ bến…
Biết ai người thương lấy cánh bèo kia ?
Mưa vẫn tuôn từng hạt nhỏ não nề
Khóc tiễn tôi, tiễn tình vào quên lãng…
Uyên Thảo
Đêm Sân Ga
Sân ga chiều lất phất giọt mưa bay
Ướt tóc mai se lạnh mảnh trăng gầy
Tay cầm tay ánh mắt thay lời nói
Lệ lăn dài nhỏ lấp xuống môi khô
Mai xa rồi còn tiếc nhớ không em?
Khép nhớ nhung trôi dạt bến neo dừng
Khép xót xa xin ru tình về gần
Mang theo người một chút nhớ bâng khuâng
Hát thay lời biệt khúc tiễn chân em
Hoàng hôn xanh xin đừng tắt im lìm
Còi hú vang tàu chuyển bánh đi dần
Xa thật rồi giờ đã khuất nơi xa
Ai đi rồi còn mãi ngóng trông ai?
Đường em đi phai nhạt dấu chân hồng
Sân ga buồn đèn đêm cũng lặng tắt
Bước âm thầm mình về giữa bao la…
Uyên Thảo
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: