Dòng Thơ Uyên Thảo
MƯA HÀ NỘI
Cơn mưa phùn rơi những hạt đầu tiên
Xa vắng dòng sông đôi bờ liễu rũ
Ôm thành phố dưới mưa chiều vội vã
Một phút trầm tư câu kinh nguyện vọng về
Hà Nội ơi ! Ta nhớ những chiều mưa
Rơi từng giọt thương còn vương mùi hoa sữa
Nước hồ trong cũng vội vàng lay động
Mong những đợt mưa và phơn phớt sương mờ
Chừng không phải, có lẽ nào không phải ?
Tiếng của mưa hay tiếng nói năm nào ?
Nhưng chợt đến rồi chìm vào trong gió
Tan giữa thinh không vài bọt nước lưng trời...
Ai đem mưa giăng phố cổ còn say ?
Run rẩy trong mây sa từng giọt lệ
Năm cửa ô vó ngựa thồ đã vắng
Rèm đu đưa hóng cơn gió thu đầu,
Nhớ hơi lạnh chớm lên từ lòng đất
Rồi ấm dần nghi ngút bát chè xanh
Một ánh mắt, một con đường xa lắm
Một khoảng chênh vênh lạc lõng một tiếng lòng
Đèn đã sáng, bừng giữa lòng thành phố
Ta tưởng chừng đâu đó các vì sao
Ôi bức tranh ! Một bức tranh tuyệt bút
Đang trải dài và níu bước chân qua
Trong yên lặng có phách đàn vọng lại
Xen lẫn vào mưa là một khúc dương cầm
Ta vội hái mùa thu và thêm chút mưa buồn
Điểm lên từng dãy nhà góc phố
Mưa Hà Nội có vẻ gì hoang vắng
Có lẽ vì từng cơn gió heo may ?
Uyên Thảo
TIỄN CHÂN NGƯỜI
Khóc giữa đêm đen gió não nùng
Yên nghe trời đất thử hình dung
Hạt rơi tí tách chiều đưa tiễn
Lất phất giọt sầu giữa khoảng trung
Lát đát bên sông mấy nếp nhà
Giữa vùng tê tái buốt khơi xa
Đọng từng giọt nhỏ qua muôn lá
Rả rích thâu canh lúc xế tà
Đi giữa trời đêm xa vẳng thôi
Rát mặt cất bước buổi chia phôi
Trông người dáng nhỏ mờ sương khói
Có biết cuộc vui giữa lúc rồi ?
Khách hỡi! Sao rời giữa sắc giông
Hạt rơi đưa tiễn rũ bụi lòng
Lành lạnh chăn gối tìm hơi ấm
Hỏi lòng biền biệt có nhớ không ?
Uyên Thảo
XIN ĐỪNG LÀ DĨ VÃNG
Đi suốt cuộc đời tôi lại về quê cũ
Về với người bạn nhỏ của tôi ơi
Bạn của tôi giờ còn sao chẳng thấy ?
Để ta tìm rồi tự hỏi riêng ta !
Tôi xin gọi thời gian về lắng đọng
Để lắng nghe tiếng vó ngựa ban chiều
Để hình dung bóng bạn ngày tiễn biệt
Nghe tiếng người trong tiếng gió xôn xao…
Đi suốt cuộc đời ai đã nỡ mang theo ?
Nhan sắc tàn phai, mưa chiều phố nhỏ
Bạn xa tôi cho tôi tìm bóng bạn
Hỏi riêng mình dù biết trả lời sao ?
Tôi xin mang không gian vào tịch lặng
Để ngồi ngâm câu thơ của bạn hiền
Để nhắc khẽ dòng tâm đồng dang dở
Cảm tiếng người trong kí ức bơ vơ…
Đi suốt đời nhưng rồi sẽ về đâu ?
Có phải quê hương, dáng hình xứ sở ?
Chân nhẹ bước bỏ những gì ở lại ?
Sao chẳng quay lưng nhìn ánh mắt bạn mình ?
Tôi xin tặng đôi dòng làm hành lý
Tiễn bạn đi biết sẽ chẳng nên lời
Khi chợt nhớ ân tình tôi và bạn
Dạo phím đàn tim sẽ nối nhịp tim…
Giờ biết ai giải bày niềm tâm sự
Trả giùm ai chút hương phấn cho đời
Ru hồn ai đâu chỉ bằng tiếng nhạc
Khẽ rung lên mơ từng gót chân về…
Uyên Thảo
Sóng Lòng
Bao đêm rồi ngọn đèn soi bóng nhỏ
Tâm sự này viết nên những dòng thơ
Buồn, nhớ, đau thương cả cay đắng ê chề
Từng nét chữ thay tiếng lòng nức nở…
Ôi! Trùng dương có muôn vàn sóng vỗ
Nhưng sóng nào là tiếng sóng lòng tôi?
Sóng của tôi sao chẳng chịu xô bờ
Chỉ lặng lẽ, cô đơn ngóng đợi
Chẳng hòa mình vào nhịp thở trùng khơi...
Đợi gì đây? Đợi bình minh hửng sáng?
Hay mây hồng e ấp phía xa xa
Hay vì sao lạc mãi tận phương nào
Hay Ô Thước bắt cầu chia đôi ngả
Chỉ cúi đầu lặng im không đáp trả
Lệ lăn dài làm mặt sóng xôn xao
Vô thường ấy, sóng ơi đừng mong đợi
Sóng hôm này, mây xám của ngày mai
Thành làn mây bay khắp bốn phương trời
Cho nỗi nhớ vẫy vùng trong trời rộng
Để tìm hình bóng cũ, dấu yêu xưa
Phút bàng hoàng chợt bỗng đổ cơn mưa
Ướt bờ vai người yêu xưa bé nhỏ
Giờ đợi chờ chẳng ai đón ai đưa…
Phương xa đó không biết người còn nhớ
Dĩ vãng nào năm tháng chẳng phôi pha
Dù là mây, là gió cõi hư vô
Không sao xóa lời tri âm trao tặng,
Sóng tôi ơi! Xin sóng đừng lặng lẽ
Gào thét đi cho vơi bớt đau buồn
Đừng nhỏ lệ chỉ thêm phần tủi hận
Lệ nhỏ rồi người có trở về không?
Vẫn biết thế nhưng sóng lòng vẫn thế
Đêm từng đêm thổn thức vẫn gọi về
Qua lời ca điệu đàn như trách oán
Như cam đành cho số phận nhỏ nhoi
Cho giấc mộng tan dần vào quên lãng
Thành sương mờ che lấp mảnh trăng thu
Để lá vàng chẳng buồn thôi trút nữa
Bao lá vàng là bấy giọt sầu rơi
Đong đầy mãi thành sông ra biển lớn
Hòa nhịp thành đợt sóng thủy triều dâng.
Đau thương ơi hãy cùng đến một lần
Đau một lần chỉ một lần người hỡi
Một lần thôi và không còn trở lại
Để sóng lòng vẫn vỗ nhịp mông mênh.
Uyên Thảo
TÂM SỰ MÙA TRĂNG
Người đã xa tôi giữa mùa trăng,
Cây cỏ lặng im chẳng nói rằng
Hứng ánh trăng vàng, trăng mộng mị
Soi từng lối nhỏ nẻo người đi…
Núi đã ôm trăng chết ngất rồi
Tôi ôm nàng ấy có gì vui ?
Trăng lên cao mãi xa dần núi
Nàng cũng đi rồi bỏ cuộc vui
Tình đến mùa trăng đi mùa trăng
Thơm như làn gió - ngửi được chăng ?
Thơm như hương tóc vờn đôi áo,
Chấp cánh hồn mình đến trăng sao
Trăng mới lớn lên có thẹn thùng ?
Không gian dày đặc một màn nhung
Lòng anh trăng cả, em cũng vậy
Anh có trăng, em cũng là trăng
Trăng đầy, trăng khuyết, trăng sẽ vơi
Tình ơi đừng thế kẻo ngậm ngùi,
Nửa vầng trăng chết hồn tôi chết
Ai sẽ mang trăng cứu rỗi hồn ?
Muốn viết thơ lên tận Quảng Hàn
Giận trăng chia nửa, kẻ sang ngang
Người ôm gối lẻ, người xa biệt
Chức Nữ, Ngưu Lang mộng khối sầu…
Trăng hỡi! Trăng ơi! Trăng giờ đâu ?
Ánh trăng còn dưới đáy sông sâu ?
Có người đã vẽ trăng lên giấy
Để khi trăng khuyết ngỡ trăng đầy,
Ai nỡ làm trăng phải khóc thầm ?
Khói lam chiều biếc đứng lặng câm
Chẳng trôi đưa lối thuyền xa bãi
Mái chèo ai đậu bến sông trăng ?
Mây gió về đâu chẳng ghé qua ?
Nhà trăng cạnh đó, có chi xa ?
Có đám rêu xanh tường giậu thắm
Có vàng ánh liễu rũ đêm thanh…
Lạc bước dừng chân hỏi chuyện trăng,
Bước nữa sao đây ? Phải ngập ngừng…
E chắc nàng trăng đang nằm ngủ
Sợ nàng thức giấc giữa đêm thu
Tôi ngồi trên sóng để câu trăng
Thả chút hồn thơ, chút thẫn thờ
Hời hợt bóng trăng in làn nước
Gió qua nhòe cả nét sao băng
Ai đã đặt tên em là trăng ?
Ánh vàng ai dệt với ai căng ?
Nhiều đêm sờ sẫm bên song cửa
Cất tiếng khẽ khàng gọi cố nhân…
Tôi muốn bẻ trăng ra thành đôi
Ngậm vào hồn đó sợ chia phôi
Ý thơ nghe động mà khơi dậy
Dào dạt muôn trùng giữa biển khơi
Nhiều lúc cũng muốn giỡn trăng chơi,
Sợ chị Hằng kia quá lả lơi
Đong đưa tình ái mùa trăng sáng,
Chia cách đôi nơi lúc úa tàn
Giữa mùa trăng sáng sao nỡ xa ?
Chẳng đợi trăng lên rót đậm đà,
Đem trăng về ghép mùa nhung nhớ
Nhớ để rồi thương, nhớ để thương
Đêm nay tâm sự với nàng trăng
Trút bớt tâm tư - cạn hết chăng ?
Người xa tôi mãi mùa trăng ấy
Mùa trăng ơi hỡi, giận mùa trăng…
Uyên Thảo
NGUỒN CẢM HỨNG
Gió đẩy mây, mây cuộn tròn trên bãi
Nằm thảnh thơi nghe sóng hát thì thào
Hình như có đôi chút gì lay động
Đang thầm thì có phải tiếng tâm tư ?
Dù có phải cũng chỉ là thổn thức
Và hơi mây nhờ gió lại mang về…
Như chợt tỉnh sau phút trầm tư ấy
Mây lại bay trên đôi ánh sao buồn
Để dịu vợi và thêm phần dịu vợi
Chợt mưa về sau những phút mây qua,
Cả đất trời như bừng tỉnh đê mê
Uống ngây ngất lệ tình đang tí tách
Ngàn sự sống lại trào dâng từ đấy
Lại du dương và lay động thơ lòng.
Mây nương gió, gió đưa mây về bến
Dừng chân đây và sẽ nghỉ nơi đâu ?
Có ghé lại hãy đem vầng mây ấm
Sưởi lòng tôi rồi lan tỏa hơi nồng
Cho ý vị theo gió mây tìm đến
Ý càng nồng thi hứng sẽ bay cao,
Gió là thơ, mây kia là điệu nhạc
Gom vần thơ ghép nên khúc nhạc đầy
Ta sẽ hát thay lời nào ấp ủ
Ngân âm buồn vang vọng khúc thi ca.
Uyên Thảo
Gửi những bạn tôi…
Đố người hiểu được lòng tôi
Đố người hiểu được tình tôi với người
Đố người hiểu được tiếng cười
Chỉ là giọt lệ cho đời mua vui
Lãng quên chỉ nhớ chẳng nguôi
Lãng quên chỉ chuốt chuỗi ngày sầu đau
Giọt vui là những giọt sầu
Mang từng giọt nhỏ vùi đầu suốt đêm
Tìm vui chỉ thấy buồn thêm
Thôi đành lặng lẽ bên thềm hát ca
Nghìn năm lệ đá có già ?
Nghìn năm người cũ qua phà sang sông
Ôm đàn một bóng ngóng trông
Chong đèn một bóng cô phòng trách than
Trời cho tôi chỉ phũ phàng
Bao giờ trả hết bẽ bàng đắng cay ?
Cuộc đời vay trả, trả vay
Còn mơ chi lúc sum vầy bên ai
Tình tôi một giấc mộng dài
Duyên trời đã định an bài người ơi
Tiếc vì vẫn thấy chơi vơi
Tiếc vì người chẳng trao lời với tôi
Bây giờ đã thế đành thôi
Đời còn tiếng hát cho chồi lên xanh
Xin mang niệm khúc yên lành
Xóa tan đi hết để giành làm chi
Cuộc đời có được mấy khi
Hãy vui lên nhé lo chi mà phiền
Quanh ta còn những bạn hiền
Còn Quyên, Sơn nữa, ATULA nè
Lại thêm bạn ka - ti - e
Thùy Linh nữa chứ, Trúc Phương…phải rồi !
Thêm một bạn ở Nha Trang
Tên hoacuctim cô nàng xa quê
Nhiều bạn kể nữa dài ghê
Hẹn khi khác nhé bởi thơ hết rồi
Đọc xong có nhớ đến tôi
Vài dòng gửi lại chờ hồi âm nha !!!
Uyên Thảo
CŨNG ĐÀNH LÃNG QUÊN
Khói thuốc bay đưa tôi vào dĩ vãng
Chẳng niềm vui chẳng rộn rã tiếng cười
Chẳng hồn nhiên trong trắng tuổi hai mươi
Chỉ đau thương và ngập tràn nước mắt
Nhớ cái thuở hai đứa cùng cắp sách
Ánh mắt nhìn e ấp chẳng dám trao
Cánh phượng rơi nức nở một câu chào
Thế là hết đưa người xa tầm với,
Người bước đi đến phương trời mong đợi
Tôi ngồi đây trang nhật ký úa màu
Lật từng trang quặn thắt nỗi niềm đau
Đau của yêu, của thương, của hận…
Nhưng tình tôi mãi mãi là cùng tận
Như đại dương con sóng vẫn vỗ về
Như bài ca réo rắt buốt sơn khê
Đã ngân lên cùng tôi, cùng dòng lệ
Hãy cho tôi một phút buồn lắng đọng
Nằm xuống nghe tiếng đập của tim người
Rạo rực, say mê chẳng cay đắng ê chề
Được bao lâu hay thoáng qua người hỡi ?
Tình là gì, người ơi tôi mong đợi
Yêu là gì, người có đợi lời tôi
Tình và yêu sao chẳng chịu cặp vần
Như tôi, người dần xa nhau mãi mãi
Đêm từng đêm, đường độc hành xa vợi
Tìm bóng người trên lối cũ thân quen
Trên niềm đau hằn vết một linh hồn
Để tình chết trên tay tôi nắm giữ
Bóng xế tà ga chiều loang màu mắt
Đưa tôi đi vĩnh biệt mối tình đầu
Sầu gọi sầu náo nức những đêm thâu
Len nhè nhẹ tiếng lòng tôi nức nở
Cũng chìm dần quên lãng tiếng mưa ngâu…
Uyên Thảo
Hiến dâng
Đến với tôi một đêm thôi người nhé!
Dẫu chỉ là lời hứa mà thôi
Dẫu chỉ là câu nói đầu môi
Người biết chăng đêm nay tôi chờ đợi
Đến với tôi mặn nồng đêm chăn gối
Trao nhau lời ước nguyện mãi tròn đôi
Tôi đã yêu thì sẽ chẳng chia phôi
Mặc giông bão, trời đất đều sụp đổ
Đến với tôi mang nụ hôn mời gọi
Rất đắm say, trao trọn trái tim này
Tôi chờ đợi có phải là vô vọng ?
Nếu thiếu em, tôi sẽ đợi muôn đời
Uyên Thảo
VỀ VỚI BIỂN
(Tặng người em gái với một tấm lòng trân trọng và biết ơn)
Xa lâu rồi giờ trở lại nơi đây
Nha Trang ơi! Ta về nghe sóng hát
Nghe trong gió lời thì thầm của biển
Hơi mặn nay có còn giống thuở nào ?
Chẳng nơi đâu để nhớ phải không em ?
Chỉ Nha Trang chứa chan từng kỷ niệm
Trong rạo rực có chút gì thầm lặng
Đang nằm im tận hưởng phút giao thời
Nghe gì không ? Tiếng sóng vẫn xôn xao
Rì rào đưa dư âm thành khúc hát
Ôm hơi thở và say mê hơi thở
Của đại dương, của rặng liễu ru buồn…
Bãi cát xưa còn in dấu chân em ?
Nước triều lên lấp dần từng dấu vết
Đêm nay gió, sao gió nhiều đến vậy ?
Tóc em bay huyền diệu mảnh trăng đầy
Kể tôi nghe tâm sự những ngày qua
Xa Nha Trang thấy lòng mình trống trải
Nhiều lúc khóc và nhiều lần lạc lõng
Em chỉ mơ, chỉ ước đến ngày về
Nhìn em cười khi trở lại biển xưa
Tuy bãi cát đôi chỗ giờ đã lấp
Đêm nay gió, nhưng tim thì thật ấm
Em thấy lòng thanh thản phải không em ?
Trong mắt em biển sẽ đẹp làm sao ?
Thử hình dung nhưng chắc là không thể
Em có biển, bỉển là lòng em đó
Thật mênh mông và chan chứa tình người
Bỉển dịu êm và em cũng dịu êm
Biển cồn cào riêng em thì bình lặng
Em luôn vậy bởi vì còn e ấp
Hơi e dè và sợ sệt phải không ?
Muốn đưa em dạo quanh bãi cát vàng
Hưởng hơi nắng trong nồng cay của biển
Nhưng thời gian, thời gian sao ngắn ngủi ?
Mọi ước mong đành hẹn đến khi nào ?
Ngồi bên em, với biển cả quê hương
Tôi muốn hát nhưng nào có được
Bởi sóng cuốn âm vang dường mừng rỡ
Đón em về, người em gái tôi ơi…
Một lúc thôi nhưng sẽ nhớ trọn đời
Đêm Nha Trang trong tôi nhiều xúc cảm
Viết tặng em như nhắc thầm hãy nhớ
Biển quê hương mong và đợi em về
Uyên Thảo
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: