Điều không thể mất !
Quaden_86 22.04.2008 09:58:04 (permalink)
 Chương 1
                    Câu chuyện tình yêu
 Tôi và Trà yêu nhau không biết từ bao giờ nhỉ, đó là câu hỏi mà giờ cả hai đứa không thể trả lời được. Trà và Tôi chơi với nhau từ bé, mà nhà hai đứa lại ở gần nhau cho lên không biết từ bao giờ hai đứa trở thành đôi bạn thân. Cấp I, II hai đứa không học chung lớp nhưng không vì thế mà hai đứa chúng tôi lại hết thân, mà hình như học # lớp cho nên hai đứa càng trở lên thân thiết hơn qua những câu chuyện của tuổi học trò. Lên cấp III hai đứa tôi học cùng lớp, thế là lại được tái ngộ chung một chiến hào, tuy hai đứa không chon ngồi cạnh nhau, nhưng thỉnh thoảng bọn tôi vẫn hay ngồi tâm sự rằng tại sao hai đứa lại không thể yêu nhau nhỉ, vì hai đứa quá hiểu nhau mà, rồi đằng sau sự bàn luận đó là cả 1 tràng cười vỡ bụng. Đứa nào cũng không thể giải thích đựơc vì sao lại không có mặt tình yêu trong tình bạn của hai đứa nhỉ. Thế rồi  không biết từ bao giờ Trà cảm thấy nói chuyện cùng với tôi lại thấy ngượng vậy, thích trải chuốt, cách ăm mặc hình như nữ tính hơn. Phải làm sao cho thật ổn khi gặp tôi, thật sự tôi nhận ra được điều khác thường này, công việc mà ngày thường không bao giờ thấy cô làm, bình thường nói chuyện với nhau thì may tao nhưng dạo nay lại thấy xưng hô vậy không hợp ty nào cả, thế là bắt tôi giờ phải xưng hô là ông tôi, hay ông bà cũng được, chứ mày tao nghe ghê thế nào ấy. Con gái đúng là rắc rối thật ! Thế là tôi sồng trông nghi ngờ suốt 2 năm . Nhanh thật đấy thế là 3 năm học cấp III cung sắp qua rùi, hôm nay là buổi chia tay lớp, không hiểu có chuyện gì quan trọng mà Trà nói muốn gặp tôi một lát, chắc lại chuyện quà cáp cuối năm cho cô chủ nhiệm đây mà, vì tôi và Trà đều là cán bộ lớp.
-         Này ông, hình như tui thích ông rùi thì phải. Trà nói với giọng hơi ngượng ngùmg, ấp úng
-         Bà !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Tôi chợn tròn mắt nhìn Trà
Thật ra khi xác định nói thế này Trà đã xác định được dù kết quả thế nào thì hai đứa vẫn là bạn. Nhưng lúc đó thật sự tôi hơi bất ngờ về Trà, không nói gì với Trà cả tôi lặng lẽ vào trong lớp chia tay với bạn bè mà vô tình đã bỏ lại Trà trong khoảng không gian yên lặng và một chút hối hận.
Hôm nay Trà hẹn gặp tôi ra chỗ cũ, nơi mà hai đứa vẫn thường hay ra ngồi tâm sự những chuyện trẻ con. Nhưng sao hôm nay với Trà nó lại xa lạ vậy, thực ra Trà không sợ tôi từ chối, mà Trà sợ mất đi 1 tình bạn đẹp mà hai đưa đã xây dựng lên bằng viên gạch của thời gian và kỷ niệm. Nhưng…………..
Trong chuyện tình yêu của tôi và Trà có quá nhiều chữ nhưng, có quá nhiều điều bất ngờ mà !!!!
Hôm đó không phải Trà nhận được lời từ chối của tôi mà là một lời đề nghị của tôi là Trà hãy là một người bạn gái của tôi.
Kể từ hôm đó chúng tôi đã là một đôi. Thực ra khi yêu nhau rui tôi mới thú nhận rằng thực ra tôi cũng thích Trà tù hồi học cấp II cơ, nhưng tại tính tui nhát quá, mà điều quan trọng là tôi sợ mất Trà, sợ mất đi tình bạn đẹp của chúng tôi. Thế là tôi quyết định không nói. Cho đến khi nhận được lời thổ lộ của Trà lúc đó tôi vui đến nỗi quên mình phải làm gì. Thật sự khi nghe Trà nói thích tôi, thật sự lúc đó tôi nghĩ tôi thật hạnh phúc vì tình cảm báy lâu nay của tôi đã được đền đáp, đó là sự rung động của trái tim cô bạn gái mà tôi yêu. 
Chương 2
                               Trời kỷ niệm
Năm đó Trà thi KTQD, còn tôi thi BK cả hai đều đỗ, thực ra hai đưa học cũng bình thường lắm, nhưng có lẽ có một sức mạnh vô hình đã thúc đẩy hai đứa cố gắng. Vì nếu tôi không đỗ gia đình đã xác định cho tôi đi du học TQ bời vì bố tôi đang làm việc ở Đại sứ quan bên đó, cho nên hai đứa đều phải động viên nhau cố gắng trong kỳ thi quan trọng đó. Thấm thoắt thế là đã học đựoc 3 năm. Trong 3 năm cũng không có sự cố gì xảy đến với tình yêu của chung tôi cả, hai đưa vẫn vậy, vẫn gọi nhau là ông là bà, vì Trà thấy gọi thế cũng hay hay, với lại quen từ hồi cấp III nên giờ sửa cũng ngại ngại thề nào ấy. Tôi vấn giữ thói quen chờ Trà trước công nhà để hai đứa cùng đi học, hay chỉ là lai Trà đến bến xe bus, vẫn hay lang thang ở nơi quen thuộc khi có thời gian. Và cả những lúc “nổi máu” của Trà thì tôi cũng dành bỏ tiết để lang thang cũng cô bạn gái. Cả những đêm mưa nữa hai đứa vẫn gọi nhau ý ới để đi ngắm mưa, đi hết đầu ngõ đến cuối ngõ. Để Trà hứng những giọt mưa nhỏ nhỏ, để có Cảm hứng phát ngôn ra những câu bất hủ. Và cả những lần hái trộm hoa sữ đầu mua…Và có biết bao kỷ niệm đẹp nữa đựoc cất giấu trong tim, trong những ngày nắng xanh của tháng 6, những ngày mưa không ngớt của tháng 9 và cả trong những trang nhật ký của Trà ….
Chương 3
                 Vượt qua thử thách ?
Năm nay hai đứa đã sang năm thứ 4 năm cực kỳ quan trọng của Trà vì đây là năm cuối, năm phải làm bao nhiêu việc, phải đi thực tập, phải làm luận văn….
Hôm nay có quyết định thực tập của cả hai đứa, Trà là đi thực tập nhưng tôi thì chi đi kiến tập thôi, vì Trà học có 4 năm, còn tôi phải học 5 năm. Trà được phân về Hải Dương, còn tôi phải đi Thanh Hoá. Thật sự là từ khi yêu nhau hai đứa chưa bao giờ xa nhau, có thể đây là thời gian để cho hai đứa nên nghĩ một chút về tình yêu của mình. Hôm tiền tôi đi, Trà không khóc vì trong mắt tôi, Trà luôn là một đứa chưa biết khóc bao giờ. Cho nên Trà không muốn làm hỏng hình tượng đó trong tôi. Thật ra tôi biết lúc chia tay tôi Trà muốn khóc lắm nhưng Trà đã cố không để 1 giọt nước mắt nào lăn trên má, khi tôi lên xe lúc ấy tôi nhìn thấy những giọt nước mắt không ngừng rơi trên má Trà lúc đó tôi mới cảm nhận được tình yêu mà nguời bạn gái, dành cho tôi. Dù không bao giờ tôi nói tôi yêu Trà nhiều nhưng thật sự hôm nay tôi mới biết tôi yêu Trà rất nhiều. Hôm đó tôi đã nói với Trà rằng thời gian 3 tháng không phải là dài mà cũng không phải quá ngắn, hai đứa mình hay cho nhau thời gian để suy nghĩ để hiểu về nhau hơn.
Hai hôm sau Trà về Hải Dương thực tập, công việc của Trà là làm ở bộ phận Maketing, thực ra với những sv thực tập như Trà thì chưa hề có kinh nghiệm cho nên công ty cũng tạo điều kiện học hỏi thôi chứ chưa phải làm gì nhiều. Nhưng với Trà thì khác vì đây là công ty của ông ngoại Trà cho nên Trà khá bận rộn, với đúng chuyên ngành minh đang theo học, do vậy ông ngoại cũng tạo điều kiện cho Trà phát huy hết tài năng của mình. Công việc tuy bận rộn thật, nhưng tối nào Trà cũng dành thời gian nói chuyện với tôi, hai đứa nói chuyện về công việc là chính, chủ yếu Trà nói là chính, còn tôi chỉ biết nghe là nhiều. Tôi cũng kể về công việc thực tập của mình, là một kỹ sư hoá cho nên công việc cũng không nhiều lắm. Hết chuyện công việc hai đứa quay ra nói chuyện ngày xưa, nhờ lại những kỷ niệm về những tháng ngày đi học. Dạo này công việc của Trà hơi bận vì công ty đang có dự án mới cho nên để thử sức mình, Trà phải lập những dự án thuyết phục đựoc lạnh đạo công ty. Cả ngày Trà đi hết chỗ này đến chỗ kia để nghe ý kiến của mọi nguời về sp mới ra của công ty, tối về lại phải tổng hợp để mai báo cáo. Thế là thành ra vô tình Trà đánh mất thói quen nói chuyện buổi tối với tôi, chỉ thỉnh thoảng nhắn vài dòng tin, thế rồi cô cũng ngủ quên đi mất vì ban ngày quá mệt mỏi. Công việc nhiều do vậy cô không có cả thời gian nghĩ đến hình như dạo này tôi và Trà ít nói chuyện lắm. Tôi cũng không biết vì sao dạo này Trà lại ít gọi điện vậy thường thì Trà là nguời gọi trước, nhưng dạo này tôi hay phải gọi trước, vì quả thật tôi rất muồn nghe thấy giọng nói của Trà, nhưng nói chuyện một lúc đã thấy Trà ngủ rồi, đâm ra tôi cũng thông cảm cho Trà, cũng tự an ủi nhau rằng tất cả cho công việc. Có lẽ vì thế Trà không thể biết được trái tim tôi đang có sự thay đổi ? Đợt thực tập này công ty có phân công thực hiện công việc theo nhóm, nhóm của tôi có 5 người, thì 4 người là nam, còn một mình Khôi là nữ, ví con gái BK như lá mùa thu mà, Khôi giống hệt như Trà về mọi mặt, khoản ăn nói thì thôi rồi luôn, nếu Khôi nói mà cả nhóm không chú ý thì không thể nghe thấy gì cả vì nói quá nhanh mà, trong công việc thì lại rất nhiệt tình mà cái chính là Khôi lại thích tôi chứ. Hai đứa ở trong một nhóm giúp đỡ nhau do vậy mà tình cảm của Khôi mới nảy sinh nhanh như vậy chứ. Dù biết tôi đã có bạn gái, nhưng Khôi vẫn thổ lộ tình cảm của mình với tôi, về điều này thì lại càng giống Trà. Tôi đã nói với Khôi về Trà, về tình cảm của bọn tôi, được xây dựng từ nhưng viên gạch của năm tháng và kỷ niệm, tôi muônd kể như vậy cho Khôi nghe để Khôi có thể biết đựoc rằng tôi yêu Trà như thề nào, để Khôi biết được và đừng lãng phí tình cảm của mình cho tôi nữa. Lại một chữ nhưng nữa xuất hiện trong câu chuyện của chúng tôi. Không những Khôi từ bỏ tôi mà Khôi còn trở lên quan tâm tới tôi hơn vì Khôi nói thẳng với tôi rằng nếu tôi không yêu Trà nhiều như vậy có lẽ Khôi đã không thích tôi rồi. Đúng là con gái một vật thể khó lý giải được. Tôi viết mail kể cho Trà nghe về Khôi, vì tôi biết có gọi điện thì Trà cũng không có thời gian mà nghe tôi kể được. Ngày nào cũng vào hòm thư nhưng trong phần inbox vẫn không thấy dấu hiệu gì của sự hồi âm. Từ bao giờ tôi coi Khôi là một người bạn, tôi kể cho Khôi nghe tất cả những chuyện mà hiện giờ tôi đang nghĩ, càng nói chuyện tôi mới nhận ra được điều khác biệt giữa Khôi và Trà, tuy hai người bằng tuổi nhau nhưng Khôi có suy nghĩ già hơn Trà, có lẽ cũng vì môi truờng sống thôi, Khôi là con gái nông thôn, dưới Khôi còn có 3 em nữa, cho nên Khôi biết lo lắng cho nguời khác, biết chăm lo cho nguời khác, còn Trà được sống trong môi trường mà Trà không phải lo nghĩ gì nhiều. Cho nên cũng dễ hiểu thôi mà. Hôm nay một ngày chủ nhật mưa, buồn thật đấy, ngày mưa thế này tôi lại nhớ lại những ngày tháng biết bao kỷ niệm, hồi cấp II hai đứa trồn học để đi tắm mưa, thế là ngày hôm sau Trà bị ốm, tôi sợ quá thề là từ đó tôi không giám để Trà đi dưới mưa nữa. Ôi sao ngày mưa thế này tôi nhớ Trà quá không biết lúc này Trà đang làm gì nhỉ. Cũng nhanh thật đấy thế là thực tập cũng được hơn hai tháng rồi, thế là tôi lại sắp được gặp Trà rồi, được nắm lấy bàn tay Trà , được hôn lên mái tóc dài những đã nhộm màu, được đi ngắm mưa, đi lang thang, ôi những ngày tháng đó lại sắp đến rồi. Cũng vì đứng dười mưa hơi lâu để mơ để mộng mà tôi bị ốm. May mà nhóm tôi còn có Khôi, mấy hôm tôi ốm Khôi chăm sóc tôi rất chu đáo, tôi nhận thấy được sự lo lắng của Khôi trong từng cử chỉ, trên từng nét mặt. Nhưng ngày ốm tôi mới có thời gian để suy nghĩ, về tôi về Trà, từ khi chúng tôi chính thức yêu nhau đến nay cũng đã 7 năm, 7 năm không phải là dài, mà cũng không ngắn, những gì tôi làn cho Trà không thể tính được hết, nhưng những gì Trà làm cho tôi thì tôi có thể tính được, tôi không phải là người nhỏ nhặt trong chuyện tình yêu, nhưng giờ đây tôi mới nhận thấy Trà yêu tôi nhưng chưa bao giờ vì tôi, ngay trong việc chọn trường ĐH, theo tôi con gái thì không nên nghĩ nhiều cho sự nghiệp mà phải nghĩ đến gia đình làm trọng, tôi nói Trà nên đăng ký vào khoa Kế toán sau này ra trường xin một công việc ổn định. Nhưng Trà lại nhất định chọn khoa Maketting, đó là khoa con gái làm việc sau này sẽ rất vất vả, tôi có nói, có giải thích những cũng không thắng nổi Trà. Và cả lần này nữa chuyện đi thực tập tôi biết nhà trường phân Trà đi Thanh Hoá. Đó quả thật là một sự trùng hợp ngầu nhiên, vì Trà biết tôi được phân về thực tập ở Thanh hoá, nhưng Trà đã giấu tôi chuyện Trà lên BGH xin để mình được về Hải Dương, vì khi quyết định về HD là Trà biết về đó cv của mình sẽ thuận lợi hơn, vì có ông ngoại giúp đỡ. Thật sự tôi không muốn nghĩ nhiều nhưng cứ nghĩ đến chuyện đó tôi thấy như tôi không là gì với Trà, và ngay cả như lần thực tập này cv có thể làm Trà quên mất tôi. Cứ thế nghĩ mà tôi không ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy tôi thấy Khôi đang ngồi cạnh tôi, trông Khôi còn mệt mỏi hơn cả người bệnh. Tôi biết đó là vì tôi, vì tôi đã làm cho Khôi phải lo lắng. Lúc này tôi ước giá như tôi có thể quên được Trà thì tốt biết mấy. Lúc đó tôi có thể đón nhận được tình cảm của Khôi, nhưng tôi không thể… Mấy ngày sau tôi khỏi bệnh, kiểm tra điện thoại thì thầy có cuộc nhỡ của mẹ, của anh bạn đồng nghiệp, và có cả của Trà, thật sự khi nhận được điện thoại của Trà tôi đã không vui như tôi nghĩ, nỗi buồn vần nhiều hơn niềm vui. Tôi suy nghĩ xem mình có lên gọi lại cho Trà không. Cầm chiếc điện thoại trên tay mà tôi không biết phải làm gì, tôi cứ đi đi lại lại trong phòng. Thực sự bây giờ Trà là gì của tôi nhỉ, Trà là người yêu của tôi vạy sao tôi lại đắn đo chuyện tôi gọi điện cho Trà như vậy nhỉ ? Tôi suy nghĩ nhưng rồi đi đến quyết định không gọi, tôi cần thời gian để suy nghĩ về tình cảm giữa bọn tôi.



Chương 4.
             Liệu có phải là định mệnh????????
 Thời gian cứ thế trôi đi, thế là 3 tháng thực tập cũng sắp hết, ngày về là ngày trước khi đi tôi luôn muốn, nhưng sao bây giờ đây tôi lại không muốn tý nào cả, có phải tôi đang chạy trốn không vậy. Tôi viết mail cho Trà kể những gì đã xảy ra với tôi trong thời gian qua, tôi nói cho Trà nghe về suy nghĩ của mình nói thật, nói tất cả. Hình như tôi viết mail cho Trà không phải là muốn cho Trà biết suy nghĩ của mình mà hình như tôi viết để cảm thấy lòng mình được thanh thản hơn. Hôm nay là buổi liên hoan chia tay trog công ty nơi tôi thực tập. 3 tháng không phải là dài nhưng cũng không phải là ngắn cho những trải nghiệm của cuộc sống. Tôi đã học đựoc nhiều điều ở nơi đây, những kinh nghiện trong công việc và trong 3 tháng này tôi còn học được một điều quan trọng trong cuộc đời mình là không nên nghĩ cái gì cũng đơn giản bởi thực ra mình chưa nhin thấy mặt phức tạp của nó mà thôi. Từ hôm tôi bị ốn đến hôm nay tôi mới nói chuyện thật sự thoái mái với Khôi, tôi cảm thấy trong mắt Khôi như muồn nói với tôi điều j đó thì phải, nhưng tôi đã coi như không biết, vì tôi sợ nếu bây giờ tôi hỏi sẽ tự nhiên đẩy tôi là Khôi vào tình thế khó xử thêm mà thôi. Cuộc chia tay kết thúc sớm vì bọn tôi còn phải về chuẩn bị để mai về trường. Sáng hôm sau, sau khi chào mọi người chúng tôi lên đưòng về trường thường thì về trường chỉ để tập trung thôi, chứ bọn tôi được nghỉ 1tuần để viết báo cáo. Tôi viết báo cáo trong vòng 2 ngày, hôm sau tôi bắt đầu đi lang thang đến những con phố, đến quán café mà tôi và Trà hay đến. Ngồi ở chiếc nghế số 3 ở công viên. chiếc nghế mà 2 đứa vẫn hay ngồi. Có phải bây giờ nó đã là quá khứ, ước gì nó là quá khứ khứ tiếp diễn nhỉ …??? Hôn sau tôi giết thời gian vào việc ngồi nhà lướt net, xem tivi, những công việc mà trước đây tôi chưa có thời gian để làm. Tôi cũng bắt đầu không nghĩ về Trà, mẹ tôi nói nếu thật sự ta muốn quên một ai đó thì ta hay luôn nghĩ về người đó mỗi ngày, nhưng tôi đâu có muốn quên Trà do vậy mà tôi đã không nghĩ đến Trà nữa. Nhanh thật hôn nay đã là cuối tuần rồi nhỉ. Tôi vẫn ngồi nhà xem tivi như mọi hôm, chợt tôi có điện thoại cứ ngỡ là người gọi là thằng bạn thật bất ngờ người gọi cho tôi lại là Khôi, Khôi hẹn tôi đi uống nước. Không một chút trần chừ tôi đồng ý vì bây giờ mà ở nhà cũng có làm gì đâu. Bọn tôi hẹn nhau tai quán café mà tôi và Trà hay đến, tôi hơi bất ngờ về điểm đến này, chợt tôi hỏi Khôi là vi sao biết quán này, hoá ra tôi đã nói Khôi về quán là nơi tôi và Trà thích đến nhất, và thế là Khôi cũng thử tò mò đến rồi cũng bị chinh phục bởi không gian tĩnh của quán. Thế đấy ! Chúng tôi ngồi nói về chuyện thực tập, về mấy anh trong công ty, về những kỷ niệm vui anh em làm cũng nhau. Vài lần Khôi định hỏi chuyện tôi và Trà nhưng đều bị tôi giả vờ như không nghe thấy. Lúc tôi chuẩn bị đứng dậy ra thanh toán thì tôi gặp Trà, cô ấy đi cùng những nguời bạn cùng lớp. Quả thật rất lâu rồi tôi không được gặp Trà, dạo này trông Trà già và gầy đi nhiều, ngày xưa điều mà Trà hay than phiền nhất là làm sao gầy đi được mấy Kg cho giống mấy cô nguời mầu, Trà nói gầy như vậy mới đẹp, tôi thì cho rằng không thích con gái gầy quá, trông thiếu sức sồng lắm. Vậy mà bây giờ xa tôi Trà đã đat đựoc “ước nguyện” của mình tôi suy nghĩ về điều đó. Chúng tôi chào nhau, không nói câu gì, các bạn của Trà nhìn tôi, Trà nhìn tôi nhìn Khôi…Thế đấy hơn 3 tháng xa nhau để khi gặp lại nhau rồi chũng tôi lại trở thành 2 kẻ xa lạ. Tôi đưa Khôi về nhà trên đường về tôi không nói câu gì, mà Khôi cũng không hỏi câu gì, tôi biết người hiểu tôi nhất vẫn là Khôi. Tối hôm đó tôi không ngủ được, không phải vì ly café mà tôi đã uống, mà bởi vì Trà. Tôi tự hỏi là Trà đã đọc mail của tôi chưa vậy, mà mấy hôm về tôi cũng quên mất là vào hòm thư xem có thư của Trà không, thế là tôi bật dậy vào hòm thư vào lúc 2h đêm. Trong inbox có 2 lá thư đó là của Trà, 1 là thư được viết ngay sau hôm tôi viết mail cho Trà, trong lá thư đó Trà nói cũng cảm nhận đựoc có sự thay đổi trong quan hệ của bọn tôi Trà cũng định mấy lần gọi cho tôi, nhưng cũng vì cuốn theo vòng xoáy của công việc, Trà cũng đã thừa nhận trong việc chọn lần đi thực tập này Trà đã ích kỷ chi nghĩ đến mình mà không nghĩ đến tôi…. Thật ra tôi không trách Trà về việc đó vì dù sao nó cũng không quan trọng bằng việc Trà đã không coi tôi là người bạn trai, tôi là ai chứ là một người bạn bình thường mà Trà có thể dễ dàng quên vậy sao???????. Tôi là người yêu Trà cơ mà. Là thư thứ 2 Trà viết cách đây 4 ngày đó là những dòng tậm sự của Trà về việc cô lang thang trên những con đường, nhớ về những kỷ niệm của 2 đứa. Thật lạ là vào thời gian đó tôi cũng lamg thang đến nhưng nơi đó mà sao chúng tôi lại không gặp nhau nhỉ. Có thể đó là duyên số chăng…!Hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng tôi định dành thời gian để đi xem film vì lâu rồi tôi không đi xem film ngoài rạp. Tôi thích nhất film “ Cô bạn gia sư” bởi trong đó có nam diễn viên mà Trà yêu thích nhất. Dù xem rất nhiều lần rồi nhưng khi xem lại tôi vần thấy hay. thuộc thể loại film hài ước cho nên xem xong cũng thấy thoải mải hẳn. Khi ra ngoài tôi ngạc nhiên vì tôi đã gặp Trà, cô ấy cũng đi xem film này, nhưng ngồi hàng ghế đầu. Hoá ra thế giới cũng thật nhỏ bé phải không vậy. Tôi tiến về phía Trà ôm lấy cô ấy, một cái ôm thay cho bao điều muốn nói, bao điều giải thích của tôi của Trà, chúng tôi ra công viên ngồi ở chiếc ghế số 3 như ngày xưa. Tôi không nói gì, Trà cũng vậy chỉ biết lúc này hơi ấm bàn tay của hai đứa hoà vào nhau thay cho điều muốn nói. Nhưng cuối cùng tôi cũng là người nói trước.
-         Trà này chúng ta chơi với nhau bao lâu rồi nhỉ ????????
Tuy chỉ là câu hỏi hết sức bình thường, nhưng với tôi và Trà trong hoàn cảnh này nó làm cho chúng tôi nhớ lại rằng tình yêu của chúng tôi đã được xây bằng những viên gạch của thời gian và kỉ niệm. Thật chắc chắn và bến vững
Chính tôi cũng đã tự khuyên minh rằng hay để nó kết thúc như nó đã từng bắt đầu. Chuyện tình yêu mà, thật nhiều lời để diễn tả, nhưng đôi khi trong trường hợp đặc biệt cũng có cần nói câu nào đâu thế mà đối phương cũng hiểu.
Những ngày sau đó tôi hỏi Trà là vì sao khi xa tôi lại có thể gầy nhanh đến vậy, Trà đã nói tôi là loại trà giảm cân hữu hiệu của cô ấy. Thế đấy đôi khi mình không những là nguời chia sẻ những buồn vui mà còn là một loại thuốc hữu ích đấy chứ. Chúng tôi đã hoàn thành một câu quá khứ tiếp diễn, và đang trong thời gian đặt một câu hiện tại hoàn thành
Trời hôm nay đẹp thật!!!!!!!!!!!!!!1
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9