Greet love
nhoc_loc_choc15 25.04.2008 10:59:57 (permalink)
GREAT LOVE
Đó là một ngày nắng đẹp, chim hót véo von hoa nở tưng bừng khiến lòng người như có làn gió mát thoảng qua làm dịu đi những bon chen chật hẹp của đời thường. Khang cũng vậy, vừa đạp xe trên con đường trải dài buổi sớm vừa ngẫm nghĩ, chắc anh cũng đang cảm thấy rất vui trong lòng. Đường vắng người, anh khẽ cất tiếng hát một mình, tiếng hát vút lên trong và xanh làm những con chim trên cành ngượng ngùng không hót nữa. Phố xá yên lặng lắng nghe những tiếng hát, có lúc trầm ấm, có lúc lại vút cao như một bản hòa âm tuyệt hảo.
Say sưa với những cảm xúc đang nảy nở trong lòng, Khang không nhận ra rằng, mình đã đến trường và tất nhiên là cũng không nhìn thấy một hàng fan đang chờ anh trước cổng Nhạc viện. Đa số là fan nữ, lác đác một vài mống “động vật quý hiếm” đứng chen chân…. Vài tiếng sụt sịt cùng với những lời bình phẩm tán thưởng vang lên nho nhỏ :
-          Hức …hức ….Anh ấy hát hay quá …
-          Ừ….hức…hay quá…tớ khóc rồi này…
-          Tớ cũng thế ….
Bỗng, một fan nữ tách ra khỏi đám đông tiến lại gần Khang (hoàn toàn không ý thức được mình đang làm gì), thế là cả đám fan như tỉnh dậy bổ nhào vào chiếc xe đạp thể thao nhỏ bé và cái dáng dong dỏng cao của “ai đó”. Lúc này Khang mới thấy tai hại của việc hát hò lung tung chả chú ý gì đến xung quanh của anh. Anh khẽ cười gượng với đám đông đang chạy tới và quay đầu xe lủi một mạch.
Đường phố bây giờ không còn rộng thênh thang như buổi sớm nữa nên chạy xe trên trục đường chính rất mệt, Khang lại muốn kết thúc ngay cuộc rượt đuổi vô vị này. Anh bẻ ngoặt tay lái lách vào một con hẻm nhỏ một cách điệu nghệ (chuyện, tập cả hè mà lị). Ngoài kia ồn ã bao nhiêu nhưng có lẽ cũng không thể nào lan vào những ngóc ngách nhỏ này. Một con hẻm dài và hẹp thông đến cổng sau của Nhạc viện Hà Nội.
“Khang đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng lần này bỗng dưng thấy lạ. Cảnh vật xung quanh Khang đã có sự thay đổi lớn, hôm nay Khang….đi học” Câu này có lẽ phải sửa lại thành “ Khang đã đi qua con hẻm này rất nhiều lần nhưng lần này bỗng dưng thấy lạ, cảnh vật xung quanh có sự thay đổi lớn…không còn vắng vẻ yên tĩnh mà cực kì yên tĩnh khi hai bên con hẻm dù đã chật hẹp này còn ních thêm hai hàng fan xếp dọc đều đặn….”
-          Hic còn đâu là buổi sáng đầu năm học yêu dấu của mình nữa, sao mình khổ thế này cơ chứ …- Khang vừa thở dài vừa dừng xe lại- Đến con hẻm này cũng bị phục kích….Nào mọi người, làm ơn đừng đùa nữa, tôi sẽ trễ học mất !
-          Chúng em không muốn làm gì anh đâu ạ, chúng em chỉ muốn được nhìn thấy anh và được nghe anh hát, thế là đủ - Một cô có vẻ nhanh nhẹn và hình như là “cầm đầu” nhón fan này phát biểu kiêm thêm mấy cái đá lông nheo một cách cố ý ( có lẽ cô ta khá tự tin về bề ngoài ….lòe loẹt của mình), đằng sau những cô nhóc mới lớn ngoan ngoãn dạ một tiếng rõ to khiên Khang chợt liên tưởng đến một bầy gà con vâng lời mẹ,…ôi con gà mái mẹ này….
Khang thật sự không thích bị theo dõi sát sao như thế, anh đâu phải là sinh vật lạ cơ chứ….Biết vậy ngày trước đã không bước vào ngành nghệ thuật làm gì,…mà không khéo lại bị trễ mất buổi học đầu năm nữa chứ, rồi lại bị nói là làm cao. Nghĩ vậy Khang ậm ừ cho xong rồi ba chân bốn cẳng đạp xe về cuối con hẻm, nơi mà ngôi trường “iu dấu” đang chờ anh, thấp thoáng đâu đó trong tiềm thức, anh hình dung ra hình ảnh bác bảo vệ, tay cầm thước nhịp nhịp lên cánh cửa đếm giờ….
Cổng sau vắng người khiến Khang thật sự vui mừng. Anh liếc nhìn đồng hồ, hãn còn đến 15’ nữa, còn kịp, may quá ! Anh chạy dọc hành lang về phía cuối dãy, lác đác vài bóng người còn chưa vào lớp, họ nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ khiến anh cảm thấy mình quá xa cách. Anh cũng chỉ là một con người bình thường như họ. Dẫu có là ngôi sao ca nhạc với chất giọng trong nhưng mạnh mẽ như biển cả “hiếm có khó tìm” thì cũng vẫn là người bình thường cả thôi. Các thầy cô trong Nhạc viện cũng cư xử với anh khác mọi người, có lẽ chả bao giờ anh có thể hòa nhập được.
Dù gặp nhiều điều không hay ho cho lắm ở bên ngoài nhưng mỗi khi bước vào lớp học, Khang lại thấy nhu mình biến thành người khác. Anh có thể bay cao, bay xa, thậm chí chạm chân đến thiên đường mà mọi người thầm mơ ước …Âm nhạc là niềm đam mê và cũng là cuộc sống của anh. Anh sinh ra là để hát, để cống hiến và để làm cho mọi người yêu cuộc sống này.
Lớp học chừng đã đủ người, toàn những nhân vật nổi tiếng, lớp này là lớp thanh nhạc đặc biệt dành cho những giọng ca đặc biệt như Khang vậy. Không còn chỗ trống nào khác, Khang đành phải ngồi xuống chiếc ghế còn lại ở bàn nhất. Thật là….đã muốn né vào một góc rồi mà số phận xui rủi cứ dòn Khang ra ngoài “ánh sáng”.
Thầy giáo bước vào lớp - một người đàn ông trung niên cùng một cô gái trẻ có vẻ rất sắc sảo và đẹp. Cô khẽ liếc mắt với Khang khiến anh xao động một chút. Ánh mắt của thầy cũng lướt qua từng khuôn mặt học sinh trong lớp rồi dừng lại ở Khang. Khẽ nhíu mày, thầy tiến lại bàn và bắt đầu giở sổ ra điểm danh.
-          Lê An !
-          Có ạ !
-          Nguyễn Lập Phong !
-          Có ạ !
-          Hoàng Anh Khang !
-          Dạ có !
Lúc này, mọi người trong lớp bắt đầu nhìn Khang một cách chăm chú khiến anh cảm thấy hơi ngượng. Thầy giáo cũng rời bục xuống đứng ngay trước mặt anh. Vừa chìa tay ra, ông vừa nói:
-          Chào, té ra cậu là người đã thắng con gái tôi trong cuộc thi “I want to sing” – người có chất giọng lạ có thể hát bất cứ loại nhạc nào từ giọng cao đến trầm, quả thật tôi rất ngưỡng mộ cậu.
-          Con gái thầy ??- Vừa bắt tay thầy Khang vừa hỏi – Có phải là…
-          Là tôi! – Cô gái đi cùng thầy cũng bước xuống và bắt tay Khang.
Khang nheo mày, cô gái này sao…..hình như mình chưa gặp nhỉ (trí nhớ không được tốt lắm)! Nở nụ cười nhẹ, Khang chủ động rút tay ra trước và ngồi xuống. Có lẽ thấy thái độ không mặn mà lắm của Khang, cô ta không nói gì thêm.
Buổi học hôm nay diễn ra chán ngắt, toàn mấy màn giới thiệu làm quen vô vị, đậm màu sắc “văn nghệ” của những con người mà ai cũng đã biết rõ cả rồi. Nghe qua Khang mới biết là mọi người lớp này toàn là con nhà nòi, hát hò với họ chỉ là chuyện chơi mà thôi. Khang thấy họ giống những con tắc kè lòe loẹt đổi màu liên tục, họ cần danh tiếng, cần tiền chứ không phải cần ca hát. Chỉ có cô gái kia là đặc biệt, màn giới thiệu của cô ta ngắn gọn:
-          Chào mọi người, tôi tên Hoàng Linh. Rất vui được làm quen.
-          Hoàng Linh ….-Khang lẩm bẩm,- mình vẫn chưa nhớ ra cô ta là ai! Chậc chậc, chắc phải xem lại đầu óc của mình thôi !
Miên man với những suy nghĩ riêng, Khang không biết đã hết giờ học. Mọi người đã nhanh chân bước ra cửa, nơi có quản lí của họ chờ sẵn. Thật là một cuộc sống mệt mỏi. Khang không thích thế, anh chỉ muốn cuộc sống của mình bình thường thôi. Không chạy xô, không chanh đua đấu đá. Chờ cho tiếng nói, tiếng chân rộn ràng của những con người kia khuất hẳn, Khang xốc balô đứng dậy. Một ngày chán chường. Vừa bước ra khỏi cửa lớp anh chợt nhớ đến những fan hâm mộ. Mong là cái đám fan do “con gà mái mẹ” kia dẫn đầu đã theo “ánh sáng” của những người cùng lớp với anh “bay” đi rồi. Anh không muốn gặp họ tí nào.
Đi dọc những hành lang rộng của nhạc viện lúc này đã không còn một bóng người, gió phả nhẹ vào mặt khiến con người ta có cảm giác thật thư thái. Bỗng dưng, Khang lại hát. Chắc có lẽ đây đã là thói quen của anh rồi! Những dòng cảm xúc khiến Khang không kìm được ham muốn cất cao giọng hát. Lần này, giọng anh trầm xuống, chậm rãi và man mác buồn – đúng với khung cảnh hiện tại. Tiếng hát theo gió bay xa, vọng vào các lớp học, giảng đường trống – được cộng hưởng như vậy , tiếng hát to lên gấp nhiều lần và “con gà mái mẹ” đã nghe thấy. Không nói nhưng chắc ai cũng biết, khi kết thúc bài hát, “con gà mái mẹ” lại xuất hiện trước mặt Khang cùng 2 hàng fan dài. Khang thở nhẹ một cái. Hôm nay, những chuyện vô vị xảy ra như thế này là quá đủ. Không để “con gà mái” kịp kêu một tiếng nào, Khang quay ngoắt lại và…chay. Anh chạy về phía nhà xe nơi con ngựa sắt trung thành của anh từ thời cấp ba  đang chờ sẵn. Phóng xe ra khỏi cổng trường và chạy bằng hết sức bình sinh. Đám fan kia cũng không rời bỏ mục tiêu. Trên đường diễn ra một cuộc rượt đuổi ngoạn mục một chiệc xe đạp bị hàng trăm chiếc xe máy đuỏi theo. Thế nhưng đâu phải xe máy là nhanh. Đường phố đông đúc và chật hẹp khiến họ không đuổi kịp Khang. Khang chạy ngang qua nhà, khẽ liếc vào nhà một cái, mẹ đã về rồi, như vậy Khang không phải lo nữa. Khang tiếp tục chạy hướng xe về phía ngoại thành….Đám fan vẫn điên cuồng đuổi theo mà không biết nhà Khang đang lùi dần về phía sau xa tít.
Khang chạy mãi, chạy mãi, những con đường đan xen với nhau như mắc cửi. Đôi khi anh không còn xác định được phương hướng và vị trí của mình nữa. Bọn người phía sau cũng biến mất tăm hơi. Có lẽ anh bị lạc rồi. Những con đường ở đây, hai bên toàn là nhà cao tầng, kín cổng cao thành, không một bóng người trên đường. Khang muốn bấm chuông hỏi đường lắm nhưng lại thôi, nhìn thế chắc cũng không ai có ở nhà, ráng chạy thêm tí nữa chắc sẽ có bưu điện hay dịch vụ điện thoại công cộng gì đấy. Khang chạy đến cuối con đường và những gì ở đây làm anh sửng sốt. Một vườn hoa rộng bạt ngàn đang kì nở rộ trải dài trước mắt anh, đẹp như tranh vẽ.
-          Ở Hà Nội cũng có những nơi như thế này sao ??- Khang tự hỏi.
Quả thật anh chưa thấy nơi nào đẹp đến thế. Hoa được trồng thành từng cụm, đan xen với nhau thành những hàng dài cao ngang thân người. Những màu sắc tươi sáng nhưng hòa nhã khiến cả vùng trời này rực lên sắc hoa….Khang dắt xe chầm chậm theo con đường mòn đi vào giữa cánh đồng dài dường như vô tận. Đang say sưa ngắm hoa, anh chợt thấy phía trước có bóng một người đang ngồi. Anh chột dạ, có phải là chủ nhân vườn hoa này hay là đám fan hồi nãy?? Tính quay xe chuồn em nhưng anh chợt nghe thấy tiếng khóc phát ra từ người đó.
Tiến lại gần hơn anh mới thấy rõ, người đó là một cô gái và có lẽ cô ta đang khóc. Xung quanh đây chỉ có cô gái này thôi. Có lẽ nên lại để hỏi đường – Khang nghĩ thầm. Anh bước đến bên cạnh, cô gái vẫn đang khóc, anh hỏi:
-          Này cô gái, cô có biết đường ra khòi đây không ??
Nghe tiếng gọi, cô gái khẽ ngước mặt lên nhìn Khang. Anh sững sờ. Chưa bao giờ anh thấy một cô gái đẹp như thế. Cô có mái tóc đen dài chấm lưng. Dứơi cái mũ nhỏ là khuôn mặt nhỏ thanh thoát, chiếc mũi cao, đôi mắt to hai mí long lanh, đôi môi nhỏ như cánh hồng xinh xắn. Khang lặng người đi. Cô gái thấy Khang nhìn mình chằm chằm, có vẻ hơi sợ, cô cúi xuống và ..khóc to hơn. Khang chợt giật mình, - hình như mình nhìn người ta hơi khiếm nhã. Khang ngồi xổm xuống, nhỏ nhẹ xin lỗi. Cô gái lại càng khóc to hơn. Khang tá hỏa chả biết làm thế nào. Càng xin lỗi, cô gái lại càng khóc. Trong lúc bí quá không biết làm như thế nào, Khang đành hát. Anh vừa cất giọng lên thì chim chóc xung quanh im lặng, dế không kêu nữa. Cả không gian cao rộng khắp xung quanh chỉ còn vang tiếng hát của anh…Cô gái im lặng nghe Khang hát, cô thôi không khóc nữa và nhìn Khang một cách chăm chú. Khi đã hát xong, Khang cũng quay xuống nhìn cô gái, phải nói là cô bé thì đúng hơn. Gương mặt của cô quá trẻ so với dáng vóc đầy đặn.
-          Anh hát hay quá…- Cô bé nói
-          Cảm ơn…Em đã hết khóc rồi hả ??
Cô bé mím môi gật đầu. Khang chợt cười khi nhận ra cô bé này quả là con nít, chỉ được cái lớn xác thôi. Cô bé thấy Khang cười liền đỏ mặt cúi xuống- không phải vì cô ngượng mà là vì…Khang cười quá đẹp, hệt như ánh nắng đang lung linh trong vừơn vậy. Hai ngừơi ngồi cạnh nhau không nói một lời, cô bé cũng không khóc nữa, im lặng ngắm nhìn những luống hoa. Được một lúc Khang mới sực nhớ ra, anh quay lại hỏi cô bé :
-          Này cô bé, em có biết đường nào đi vào nội thành không ??
Nghe xong cô bé lại rơm rớm nước mắt. Khang cuống lên hỏi :
-          Em làm sao thế?? Sao lại khóc ??
-          Em …em …em cũng bị lạc !
Trời. Vậy là toi rồi, thế này là Khang hết đường trở về Hà Nội thân yêu! Cô bé lại ngồi khóc mà Khang lại chả muốn cô bé khóc tí nào, nó làm anh thấy khó chịu ở ngực. Anh dỗ dành cô bé:
-          Thôi nào, nín đi, anh sẽ đưa em về nhà chịu chưa !! Thế nhà em ở đâu ??
-          Em không biết !
-          Vậy ba mẹ em là ai ??
-          Em không biết ?
-          Thế em học trường nào ??
-          Em nghỉ học lâu rồi!
Khang không nói gì nữa vì anh chẳng biết phải nói gì. Một cô gái lớn thế này mà lại không biết cái gì cả, anh im lặng một hồi rồi lại hỏi :
-          Thế em tên gì ? Bao nhiêu tuổi ? Làm sao lại đi lạc vào đây ??
-          Em …không biết, em đi ngủ và khi tỉnh dậy thì em đã ở đây rồi.
Khang đến điên vì cô bé này mất, anh cáu:
-          Cái gì cũng không biết là sao ??? Em là người lớn hay con nít vậy ??
Cô bé giật mình khi thấy Khang nổi quạu. Anh mắt cô lại lóng lánh nước. Cô cúi mặt xuống tấm tức. Nhận ra mình quá lời, Khang dịu giọng lại:
-          Anh …xin lỗi, anh nóng quá, ….xin lỗi em !
Khang càng xin lỗi cô bé lại càng khóc to hơn, càng ngày càng nức nở….Khang lại hát. Thật là có hiệu nghiệm, cô bé lại nín ngay. Chờ cho cô bé thôi khóc hẳn, Khang nói:
-          Thôi, bây giờ em cứ tạm đi với anh nhé, anh sẽ tìm ra nhà cho em!
Cô bé gật đầu. Khang đứng dậy dắt xe, và khi anh quay lại để nhìn cô bé anh lại bật cười to khi nhìn thấy đồ cô bé đang mặc. Một chiếc quần Jean ngắn tới đầu gới, áo phông in hình con thỏ, một cái áo khóac cụt tay, nón lưỡi trai màu nâu….nếu như không có mái tóc dài đen mượt thì chắc có lẽ cô bé này đã biến thành một chàng trai tinh nghịch rồi. Khang để cô bé ngồi sau xe và chạy chầm chậm ra khỏi vườn hoa. Có vẻ như anh và cô bé kia đều tiếc nuối vườn hoa này. Nhưng rồi bóng họ khuất dần sau những dãy nhà cao. Ngày bắt đầu tắt nắng.
 Phải mất gần một tiếng đồng hồ, Khang mới thoát ra khỏi những dãy nhà mê cung đó. Công vừa đi vừa hỏi đường cũng đến toát cả mồ hôi, toàn những tên đường anh chưa nghe bao giờ. Ra đến trục đường chính, anh cứ men theo đó mà đi về, không dám rẽ ngang rẽ ngửa nữa. Vừa đạp xe, anh vừa nghĩ đến cô bé ngồi sau lưng. Cô bé từ lúc ra đến trục đường chính không nói gì cả, cô bé ngồi- có lẽ là cúi mặt xuống- tựa vào lưng anh, hai tay cô bé nắm chặt áo anh. Có một cảm giác gì đó len lỏi trong Khang, anh không biết là gì, một chút vui, một chút xao động, đôi khi ý muốn cứ chạy xe như thế này hiện ra trong đầu anh rồi lại bị gạt đi nhanh chóng….phải đưa cô bé này về nhà thôi! Nhưng….anh đâu biết nhà cô bé ở đâu! Cô bé chả nhớ gì cả….cả tên mình cũng không nhớ thì làm sao bây giờ ??Làm sao đây, lỡ hứa với cô bé rồi….
Khang chạy chậm lại khi đã vào nội thành. Đèn đêm đã lên, trên trời muôn vàn vì sao lấp lánh. Không khí lạnh phả vào mặt nhẹ nhàng. Anh thấy cô bé ngồi sau lưng anh khẽ run rẩy như một con mèo nhỏ, một mình co ro trong bóng tối. Nép chặt vào lung anh, cô bé suýt xoa:
-          Lạnh….quá…
-          Có lạnh lắm không em??- Vừa nói Khang vùa dừng xe lại, cởi chiếc áo khoác của mình ra- Mặc thêm vào này !
-          Em…không sao- răng cô bé va vào nhau lập cập- Anh mặc vào đi!
-          Cô nhóc này, đừng cứng đầu nữa, em run lên rồi kìa- Khang khoác áo vào người cô bé, cô bé nhìn anh với ánh mắt cảm ơn, long lanh ….
Anh quay mặt lại, tiếp tục đạp về phía trước….nếu cứ nhìn cô bé thế này, không biết anh có tự chủ được không nữa. Phải nghĩ cách gì đó giúp cô bé về nhà thôi, không thể để cô bé này bơ vơ được, rất,  rất là nguy hiểm….Anh hỏi cô bé:
-          Bây giờ em đã nhớ ra gì chưa ??
-          …………….- im lặng, có lẽ cô bé lắc đầu, Khang tiếp:
-          Vậy trên người em có giấy tờ gì không ??
-          …………….-vẫn là im lặng, có lẽ cô bé lại lắc đầu lần nữa. Khang thở dài, chắc phải đem cô bé lại đồn công an thôi, may ra.
Và anh đưa cô bé về đồn công an gần nhà mình. Ít ra tại đấy anh cũng yên tâm hơn vì anh cũng quen vài người ở đó. Đồn công an tối om, chỉ có cổng bảo vệ là sáng đèn. Anh ghé vào và hỏi thăm:
-          Chú ơi, cho cháu hỏi, có chú Tuấn ở đây không ạ ??
-          Chú Tuấn hả, chú ở trên phòng ấy, cháu lên đó đi, mà cháu dẫn ai đến đây thế?? Em gái hả, hay bạn gái ??
Khang chỉ cười, Khang dắt cô bé lên tầng ba, không khó lắm để tìm ra phòng chú Tuấn, căn phòng duy nhất còn le lói đèn, các đồng nghiệp khác của chú đã về hết rồi. Gõ cửa, một tiếng nói từ bên trong vọng ra:
-          Ai đấy, vào luôn đi !
-          Thưa chú là cháu ạ!- Vừa nói Khang vừa đẩy cửa bước vào.
-          Cháu đấy hở Khang- Chú Tuấn vẫn không ngước mặt lên- Dạo này mẹ cháu khỏe không, công việc thế nào rồi ??
-          Dạ mẹ cháu vẫn khỏe, cháu đến đây muốn nhờ chú một việc….
Lúc bấy giờ chú Tuấn mới ngẩng lên nhìn và phát hiện Khang đến đây cùng một cô gái. Chú Tuấn đứng dậy bật đèn lên. Căn phòng sáng trưng, giấy tờ bừa bộn khắp phòng. Chú Tuấn chỉ vào cái bàn nhỏ tiếp khách và bảo Khang cùng cô bé ngồi xuống.
-          Nào bây giờ cháu nói đi, có chuyện gì ?
-          Chả là thế này….- Khang bắt đầu kể lại câu chuyện dài của mình -………… và bây giờ thì cháu chả biết làm sao, đành đưa cô bé đến đây nhờ chú giúp.
Chú Tuấn nheo mày, cả tháng nay trong nội thành không có một tin báo mất tích, cũng không có đường dây buôn bán trẻ em nào….cô bé này ở đâu ra nhỉ ?? Có lẽ phải giữ lại để điều tra.
-          Chú hiểu rồi, cháu cứ để cô bé lại đây, chú sẽ tìm giúp, ở đồn có phòng ở cho nhân chứng. Cháu cứ yên tâm, bay giờ cháu có thể về, tối rồi, không mẹ cháu lo đấy .
-          Vâng ạ. – Khang nói, ánh mắt ái ngại nhìn cô bé.
Khang đứng dậy bước đi, cô bé cũng đứng dậy và đi theo Khang, nắm lấy áo Khang như lúc đang đi xe đạp vậy. Khang quay lại nhìn cô bé, cô bé cũng nhìn Khang, ánh mắt ngây thơ, không hiểu.
-          Em ở đây với chú Tuấn nhé, chú Tuấn sẽ tìm ra ba mẹ cho em, yên tâm đi !
Cô bé không nói gì cả, chỉ lắc đầu, có vẻ cô bé muốn đi theo Khang, tay vẫn nắm chặt áo anh không rời.
-          Ngoan nào, em ở đây đi, không sao đâu, chú Tuấn là người tốt.
Cô bé vẫn không buông tay, vẫn đi theo Khang, lầm lũi. Khang bực quá, mắng:
-          Sao em cứng đầu quá vậy, em hãy ở đây, sẽ có người tìm bố mẹ cho em, không sao cả, …Em đừng có như trẻ con thế.
Cô bé tròn mắt rồi cúi đầu xuống sau vành mũ, cô bé ngồi xuống ghế, ngoan ngoãn như lúc mới đến. Khang chợt thấy đau, nhưng thôi, thế cũng tốt cho cô bé, ở đây cô bé sẽ được chăm sóc, và an toàn. Khang bước ra khỏi phòng và đóng của lại. Ngay bậc thang đầu tiên Khang đã thấy hối hận. Cô bé cõ lẽ hồi nãy cô bé đã khóc….Lúc cúi mặt xuống, Khang kịp nhìn thấy ánh mắt cô bé mọng nước xen lẫn vẻ bàng hoàng sợ sệt, ………có nên quay lại không ?? Bậc thang thứ hai….Khang cảm thấy mình như là người có tội, Khang đã hứa với cô bé mà……Khang đã bỏ rơi cô bé một mình trong cái đồn công an lạnh tanh này, Khang độc ác quá chăng ?? Bậc thang thứ ba, chân Khang chùn lại khi nhớ đến ánh mắt của cô bé, ánh mắt thiết tha níu kéo anh, muốn đi theo anh…..Anh thấy mình ích kỉ quá, tại sao anh lại bỏ cô bé chứ, vì sợ phiền phức sao….Thế này thì anh cũng giống những hạng người mà anh  ghét rồi…… Cứ như thế, hết 10 bậc thang, Khang không chịu nổi nữa, anh chạy lại phòng của chú Tuấn và ………có lẽ anh đã đúng, cô bé đang khóc, chú Tuấn không thế nào dỗ nổi.
Cô bé không khóc to, tiếng khóc tấm tức dồn nén. Ngực Khang đau nhói, có lẽ Khang đã quá xấu xa khi bỏ cô bé lại đây. Những xúc cảm đè nén trong lòng khiến Khang bật ra tiếng hát, day dứt và ân hận, Khang hát bằng con tim đang thổn thức của mình … “Cô bé ơi, tha thứ cho anh nhé!”
Cô bé nghe thấy thiếng hát, nít bặt, cô bật dậy và phóng ra cửa. Khang đang đứng đó. Cô bé chạy lại, lao vào lòng Khang, hai cánh tay run rẩy xiết chặt, miệng lắp bắp, nước mắt giàn giụa trên khuôn mặt nóng ấm thấm đẫm áo Khang:
-          Em…em sẽ ngoan….anh nói gì em cũng nghe cả,… anh bảo gì em cũng làm cả,…..đừng bỏ em một mình…đừng …đừng bỏ em một mình, em sợ lắm ….
Khang vuốt tóc cô bé, anh đã sai khi đem cô bé đến đây, anh đã làm cho cô bé sợ,….Chú Tuấn đứng ở ngưỡng cửa cười:
-          Cô bé chắc không bỏ cháu ra được đâu !
-          Dạ…-Khang đáp- Vậy cứ để cô bé ở với cháu, mà chú Tuấn này, đừng cho mẹ cháu biết việc này nhé, mẹ cháu sẽ làm ầm lên cho xem !
-          Thế cháu mang cô bé đi đâu ??
-          Về nhà ạ !
-          Nhưng như thế thì chắc chắn là mẹ cháu sẽ biết…
-          Chú cứ yên tâm, chú hứa với cháu nhé, chú để ý dùm cháu xem có nhà nào báo mất tích hoặc tìm người không dùm cháu ……..….. Cháu về đây !
Chú Tuấn gật đầu cười nhẹ. Khang đưa cô bé đi. Cô bé vẫn còn chưa hết run, cô nắm áo Khang chặt hơn, môi bặm chặt. Khang thấy thương quá. Cô bé này quá trong sáng, một cử chỉ gì đó cũng có thể làm cho em khóc. Viên ngọc này mong manh lắm và Khang đang là người giữ viên ngọc đó, Khang phải bảo vệ viên ngọc đó thật chu đáo, không vì ai cả, chỉ vì cái đẹp cần được bảo vệ, thế thôi và chỉ vì thế thôi.
Cô bé ngồi yên sau xe, đã thôi nức nở nhưng vẫn còn run lắm. Cô bé tựa đầu vào lưng anh, dụi dụi vào người anh, áp má vào lưng anh để cảm nhận thấy hơi ấm đang lan tỏa, nghe nhịp tip anh đập mạnh mẽ. Chợt cô bé hỏi :
-          Mình đi đâu vậy anh ??
-          Mình về nhà nhé !- Khang nói, và anh cảm nhận được cái gật đầu rất khẽ của cô bé ngồi sau lưng mình, anh yên tâm nhấn mạnh chân vào pe-đan xe đạp.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9