BÁNH                           (Lời của... vợ Lang Liêu)       Tỉnh dậy đi nào hỡi chàng ơi !  
  Nghe thiếp tỉnh nào, ngất thế thôi !  
  Thiếp dìu chàng dự xong buổi giỗ  
  Thành kính xem ra lắm khóc cười.     
  Xưa vợ chồng mình thức thâu canh  
  Sản vật quê hương với lòng thành  
  Thảo thơm mộc mạc hồn dân Việt  
  Lưu lại muôn đời với sử xanh.     
  Bây giờ con cháu tưởng mình... tham  
  Thấy to là thích, bự là ham  
  Lãng phí biết bao nhiêu công của.  
  Xót kẻ đói ăn, uất cứng hàm.     
  Nó lại tưởng mình có phép tiên  
  Bánh thiu thụ lộc hoá ngon liền.  
  Bánh dày mút xốp no cả tháng.  
  Chúng khấn xì xầm. Thiếp muốn điên !!!     
  Thôi cố mà... ăn giỗ, chàng ơi !  
  Mong đừng tái diễn nữa mà thôi.  
  Tổ tiên thành kính còn như vậy  
  Trăm nỗi dân kêu chắc phí lời !       
(Hoangau)