Tủ thơ lưu - Hoangau
Gọi thu
Mùa thu về chưa?
Trên cửa sổ nhà xưa
hoa mơ màng thế
Mưa thoảng và bay
anh đứng lại chỗ này
không dễ!
Về đâu?
Hoa ngâu
Yểu điệu
Xa cách là đây!
Câu giã bạn đầy
hơi rượu
Tình đi
Mùa thu là chi
Không cần nữa
Ngẩng mặt lên
Trái tim trúng tên
yêu người đến thế
Đã thấy rồi
Lá úa
Để mong thu …
Úa sớm
Để mau thu!
Mùa thu ơi
Gió đưa lá rơi
về đúng chỗ…
Hô Bảo Nghĩa ... Mùa thu ơi Gió đưa lá rơi về đúng chỗ ... Anh đứng lại đây Trên ... khung cửa sổ. Ngắm em. Trái tim trúng tên Đỏ đen loang lổ. Gió rồi cũng úa. Thu ơi về chưa ??? (hoangau)
Đồng
Gửi một người
Tôi chẳng làm đồng chí đâu
Đồng mong, đồng nhớ, đồng sầu,đồng thương
Mong đồng một sợi tơ vương
Mong đồng uống nước sông Tương một lần "1"
Mong đồng trái táo em ăn
Hạt cây trồng xuống đồng chăm cái mầm
Mênh mông là một chữ đồng
Bao giờ người ta mới phải lòng mình đây
Cho câu thơ đỡ xót xa
Cho thơ tình cất bài ca muôn đời
Mơ là mơ hão thế thôi
Nên thơ tôi mới cả đời chơ vơ
Người ơi người ở em chờ
Câu quan họ lắng tận bờ xa xôi
Vẩn vơ thơ lạc lối rồi
Ai ơi xin dắt thơ tôi trở về
Hà nội 8 - 7 - 2008
Anh đồ Nguyễn Thế Duyên
"1" Tương cố bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thủy
(Cùng nhìn cùng chẳng thấy
Cùng uống nước sông Tương)
À mà này, không biết em có nhớ nhầm không nhưng hình như cái "1" nguyên bản là "Tương tư bất tương kiến" thì phải anh ạ, kiểm tra lại giúp em xem nhé ! hoangau
Một số suy nghĩ nhân đọc một bài thơ cổ
Quân tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
Tương cố bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thủy
Tôi biết bài thơ này từ lâu lắm rồi,nhưng tôi không hiểu nó hay ở điểm nào. Tôi thấy bài thơ rất bình thường,chẳng có bất cứ một điểm nào đặc sắc .Nhưng chẳng lẽ một bài thơ bình thường như thế lại có thể sống suốt hàng nghìn năm? Làm sao bài thơ bình thường thế mà những cây bút danh tiếng nhất nước ta như Nguyễn Du, Đoàn thị Điểm lại nhắc đến nó? Trong kiều có câu
Sông Tương một dải nông sờ
Bên trông đầu nọ bên chờ cuối kia
Đoàn thị Điểm thì có câu
Cùng ngoảnh lại và cùng chẳng thấy
Cả hai câu thơ của hai cây bút tài danh này đều bắt nguồn từ bài thơ này. Vậy tất nó phải có một điều gì đó khác biệt lắm mà tôi vẫn chưa nhận ra. Câu hỏi đó cứ luẩn quẩn theo tôi suốt hàng chục năm trời mà tôi không sao trả lời được. Cho đến tận hôm vừa rồi khi tôi viết một câu thơ “Mong đồng uống nước sông Tương một lần” thì một tia chớp bỗng bừng lên trong đầu tôi, và bài thơ hiện ra với tất cả những vẻ đẹp huyền ảo mà bấy lâu nay vẫn được dấu kín trong cái vỏ bình dị của nó
Tôi thật là đại ngốc khi tin vào lời cô gái “ Thiếp tại Tương giang vĩ”. Không! Nàng không ở cạnh sông Tương. Nàng cũng như tôi thôi . Nàng cũng chỉ biết sông Tương là nơi vua Thuấn từ biệt hai người vợ của mình và từ đấy dòng sông trở thành biểu tượng cho sự chia li và nàng đã dùng ngay con sông ấy để đổ vào đấy tất cả tình yêu nồng nàn, đắm đuối của mình
Một đôi trai tài gái sắc tình cờ gặp nhau bên một dòng sông. Không hiểu sao tôi lại luôn luôn nghĩ rằng họ gặp nhau bên một dòng sông? Có lẽ vì một tình yêu đẹp nên bắt đầu từ một nơi có phong cảnh đẹp và vì nên có một dòng sông để cho cô gái có thể dễ dàng gắn nó với dòng sông Tương của lòng mình.
Chàng trai chắc chắn phải là người mà Nguyễn Du đã từng viết
Phong tư tài mạo tót vời
Vào trong phong nhã ra ngoài hào hoa
Bởi vì nếu không phải là người như thế thì làm sao cô gái có thể bị mũi tên của thần ái tình bắn trúng ngay từ những phút đầu tiên? Còn nàng, chắc chắn nàng cũng phải đẹp lắm không những thế nàng còn rất tự tin vào sắc đẹp của mình. “Tương cố bất tương kiến” Từ “Cố” có nghĩa là ngoảnh đầu lại nhìn. Nếu nàng không đẹp, không tự tin vào sắc đẹp của mình thì làm sao nàng dám nói từ “Tương cố” cùng ngoảng lại nhìn? Cả bài thơ không có một từ nào nói về nhan sắc của hai người nhưng chúng ta, người đọc, phải tự suy ra điều đó. “Ý tại ngôn ngoại”đó chính là cái hay, cái đẹp của cổ thi nhưng nó cũng là cái rất dở của thơ cổ. Một bài thơ nếu vào tay một người có tâm hồn bay bổng, có sự liên tưởng phong phú thì bài thơ thành tuyệt vời. Nhưng cũng chính bài thơ đó mà rơi vào một người tâm hồn cằn cỗi, sức liên tưởng non nớt thì bài thơ cũng chẳng hơn một bài vè là mấy. Thơ cổ quá kín đáo ,nó đòi hỏi người đọc phải bỏ nhiều công sức mới mong thưởng thức được bài thơ một cách trọn vẹn. Chẳng thế mà truyện kiều Nguyễn Du viết đã hai trăm năm nhưng cho đến tận bây giờ ta vẫn phát hiện ra những điều rất mới lạ. Chúng ta thử xem lại đoạn Kiều khóc Từ Hải
Khóc rằng trí dũng có thừa
Vì nghe lời thiếp nên cơ hội này
Tại sao lại “Nên cơ hội này”?Tôi thì tôi muốn diễn dải lời của Kiều bằng văn xuôi-Chàng ơi! Chàng trí dũng có thừa nhưng vì chàng nghe theo lời thiếp nên bọn khốn nạn này mới có cái “ cơ hội này” đểhãm hại chàng- Chỉ một chút thôi nhưng câu thơ đã khác hẳn từ một lời khóc đã trở thành một lời chửi rủa
Khác hẳn với thơ cổ, thơ của chúng ta bây giờ lại lại nói nhiều quá. Nói hết cả những điều cần nói khiến cho người đọc chẳng còn gì để tham gia vào bài thơ. Một bài thơ như thế , theo tôi là một bài thơ chết. Có lẽ chúng ta nên dung hòa giữa hai thái cực này
Tôi hơi lan man mất rồi. Chúng ta quay lại với bài thơ. Chúng ta nên nhớ, bài thơ này còn ra đời trước truyện Kiều gần nghìn năm. Thời của Nguyễn Du mà khi Thúy Kiều gặp Kim Trọng vẫn còn
Chàng Vương quen mặt ra chào
Hai Kiều e lệ nép vào dưới hoa
Thì đôi trai tài gái sắc của chúng ta chắc chắn không thể gặp gỡ nhau lâu được. Cuộc gặp gỡ nếu có chắc chắn là sẽ rất ngắn ngủi. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng họ chỉ đi lướt qua nhau. Mà tôi thích cái ý nghĩ họ chỉ đi lướt qua nhau hơn. Khi vượt qua nhau rồi, Nàng chắc chắn chàng sẽ phải quay lại nhìn mình.!Mình xinh đẹp thế kia mà. Nàng cũng muốn quay lại để nhìn chàng nhưng không dám. Nàng cố kìm nén lòng mình. Đi thêm một đoạn nữa và lúc này không còn kìm nén nổi lòng mình nữa, nàng quay lại nhìn và không còn thấy bóng dáng chàng đâu. “Tương cố bất tương kiến” Nếu hình dung theo văn cảnh này thì cô gái hiện lên rực rỡ biết bao
Quân tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
Nếu chúng ta đồng ý với nhau là nàng không ở sông Tương thì hai câu này lại có vấn đề. Tại sao chàng ở đầu sông còn nàng lại ở cuối sông? Có thể đảo ngược lại được không? Và nếu đảo ngược lại thì điều gì sẽ xảy ra? Không thể đảo ngược. Nếu nàng ở đầu sông thì sự nhớ nhung của nàng trôi theo dòng nước đến với chàng là chuyện rất bình thường bất cứ cô gái nào cũng làm được điều đó. Không hôm nay thì ngày mai thế nào rồi nỗi nhớ nhung ấy cũng phải trôi đến chỗ chàng. Nhưng cô gái của chúng ta sống mấy nghìn năm thì phải khác.Nhà thơ đã khôn khéo cho nàng ở cuối sông. Tình yêu của nàng ngược dòng nước vượt qua hơn hai ngàn dặm đến chỗ chàng trai và mỗi lần chàng trai uống dòng nước vẫn cảm nhận được hương vị của tình yêu ấy thì không phải cô gái nào cũng làm được. Nàng đúng là hiện thân của một tình yêu mãnh liệt
Bạn Hoangau có nói với tôi theo chỗ bạn biết thì câu thứ ba của bài thơ là “Tương tư bất tương kiến”. Tôi cũng có trong tay một bản in của nhà xuất bản Đại học và trung học chuyên nghiệp viết đúng như bạn nói nhưng những sách xuất bản trước năm1960 của nhà xuất bản văn học thì hay dùng câu của tôi hơn. Theo tôi một tác phẩm văn học trải qua hàng nghìn năm có nhiều dị bản là chuyện bình thường. Vấn đề là ở chỗ bản nào ta thích hơn thì ta dùng bản ấy. Bản thân tôi thích “Tương cố” hơn “Tương tư”. Tôi mong một bạn nào đó thử tiếp cận bài thơ theo hướng “Tương tư bất tương kiến” có lẽ sẽ có nhiều điều mới lạ.
Từ khi bài thơ ra đời dòng sông Tương càng trở nên nổi tiếng. Nó đã trở thành dòng sông của thi ca. Thậm chí nó còn làm lu mờ cả truyền thuyết vua Thuấn .Thế mới biết thi ca có sức mạnh biết bao
Bài thơ còn nhiều vấn đề phải bàn luận như vần thơ,tại sao bài thơ lại ngắn thế? Vấn đề ở phía chàng trai v….v nhưng bài viết cũng dài rồi sợ làm các bạn mệt. tôi xin được dừng ở đây. Nếu có bạn nào có một cách tiếp cận khác thì tôi mong được trao đổi cùng các bạn
(Nguyễn Thế Duyên)
quote:
Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Khác hẳn với thơ cổ, thơ của chúng ta bây giờ lại lại nói nhiều quá. Nói hết cả những điều cần nói khiến cho người đọc chẳng còn gì để tham gia vào bài thơ. Một bài thơ như thế , theo tôi là một bài thơ chết. Có lẽ chúng ta nên dung hòa giữa hai thái cực này
[sm=way%20to%20go.gif]
[sm=rose.gif]
quote:
Cuộc gặp gỡ nếu có chắc chắn là sẽ rất ngắn ngủi. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng họ chỉ đi lướt qua nhau. Mà tôi thích cái ý nghĩ họ chỉ đi lướt qua nhau hơn. Khi vượt qua nhau rồi, Nàng chắc chắn chàng sẽ phải quay lại nhìn mình.!Mình xinh đẹp thế kia mà. Nàng cũng muốn quay lại để nhìn chàng nhưng không dám. Nàng cố kìm nén lòng mình. Đi thêm một đoạn nữa và lúc này không còn kìm nén nổi lòng mình nữa, nàng quay lại nhìn và không còn thấy bóng dáng chàng đâu. “Tương cố bất tương kiến” Nếu hình dung theo văn cảnh này thì cô gái hiện lên rực rỡ biết bao
Thảo nào, mấy lần thấy anh online mà chẳng ý kiến ý cò gì, em cứ tưởng anh giận. Hoá ra là về "độc ẩm Tương giang thuỷ" !!!
Em đang nghe bài hát "Anh ở đầu sông em cuối sông, uống chung dòng nước Vàm Cỏ Đông" đây. Một "sông Tương" của Việt Nam.
Em rất thích bài bình của anh, đọc đến đâu ngấm đến đó. Tuy nhiên, em vẫn lăn tăn một chút về "tương tư" và "tương cố".
Theo em hiểu, bản thân từ "tương" ngoài ý nghĩa là "cùng" về mặt trạng thái, nó còn là "cùng" cả về mặt thời gian. Nếu chàng ngoái lại ngắm nàng chán chê xong đi mất dạng rồi mới đến lượt nàng ngoái lại, thì từ "tương" là không phù hợp. Nếu là "tương cố" thì hai người phải ngoái lại cùng một lúc. Trong bài thơ của Đoàn Thị Điểm, cả hai người "cùng ngoái lại" một lúc mà đều "cùng chẳng thấy" thì mới thể hiện được hết sự éo le.
Quân tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
"Anh ở đầu sông em cuối sông" chính là đây. Khoảng cách về địa lý quá xa xôi, cũng có nghĩa là thiếp và chàng xa nhau đã lâu rồi. Nếu có máy bay hay điện thoại, chat chit webcam như bây giờ thì xa thế chứ xa nữa cũng là muỗi, nhưng ngày trước thì khoảng cách không gian lớn như thế này cũng gần như đồng nghĩa với việc "bặt vô âm tín". Mà khi người ta yêu nhau thì sự nhớ nhung luôn đi kèm với niềm khao khát.
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thuỷ.
Nếu không có câu thứ 4 thì câu thứ 3 không thể được đẩy lên đến tột đỉnh của sự khắc khoải như thế. "Đồng ẩm" nghe sao thân thương gần gũi, có cảm tưởng như bát nước ấy là chàng rót cho thiếp uống, rồi thiếp lại rót cho chàng, từ một vò nước múc ở sông Tương. Nhưng hỡi ôi, cái vò nước ấy đang bị xẻ làm đôi, một nửa theo chàng ở tận đầu nguồn, còn một nửa ở lại cùng với thiếp. Nỗi nhớ người yêu lúc nào cũng canh cánh trong lòng, nếu như một lúc nào đó nó ngủ thiếp đi, thì chỉ cần thiếp nhìn thấy sóng nước sông Tương nó lại choàng tỉnh dậy, lại muốn lội ngược dòng sông để gặp được chàng. "Tương tư bất tương kiến", càng nhớ thì càng mong được gặp nhau, càng không gặp được nhau lại càng nhớ. Cái vòng luẩn quẩn đó không những không dứt được ra mà càng ngày càng siết lại ...
(hoangau)
Gọi cấp cứu Nàng ở đâu rồi Thái Anh ơi Họ sắp choảng nhau to đến nơi Tiểu Hổ - LuyenSon duyên đã bén Sao còn mơ nữa hả ai ơi
Bài thơ có bốn câu
Tôi bình ba câu khó
Câu thứ tư bỏ ngỏ
Vì chữ tôi cạn rồi
Mong em luôn tiếp lời
Vào những trang tôi viết
Còn trang đời của tôi
Ai là người viết tiếp?
Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Bài thơ có bốn câu
Tôi bình ba câu khó
Câu thứ tư bỏ ngỏ
Vì chữ tôi cạn rồi
Mong em luôn tiếp lời
Vào những trang tôi viết
Còn trang đời của tôi
Ai là người viết tiếp?
Em sẽ gắng tiếp lời
Vào những trang anh viết.
Còn trang đời của ai
Dĩ nhiên, người ấy tiếp !!!


Cả gan đòi viết hộ
Lỡ chệch hướng thì sao.
Đang thênh thang đại lộ
Lại bắt ... chui hàng rào...


Trích đoạn: hoangau
Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Bài thơ có bốn câu
Tôi bình ba câu khó
Câu thứ tư bỏ ngỏ
Vì chữ tôi cạn rồi
Mong em luôn tiếp lời
Vào những trang tôi viết
Còn trang đời của tôi
Ai là người viết tiếp?
Em sẽ gắng tiếp lời
Vào những trang anh viết.
Còn trang đời của ai
Dĩ nhiên, người ấy tiếp !!!


Cả gan đòi viết hộ
Lỡ chệch hướng thì sao.
Đang thênh thang đại lộ
Lại bắt ... chui hàng rào...


Cả gan nhờ viết hộ
Chẳng đúng ý sao đây?
Nhỡ người ta càn tỏ
Thì ta lại bày hày
Người không cần bày tỏ
Ta thả vần thơ yêu
Hậu quả là thế đó
Cả đời ta...liêu xiêu


MÁCH CHỊ
Chị ơi sao lại ốm ???
Không đến cứu em à ???
Có mấy người bạn tốt
Mổ thịt em hôm qua.
Chia nhau tất tần tật
Da thịt với gân xương
Phèo phổi cùng tim cật
Không chút nào xót thương.
Mất miếng nào cũng tiếc
Nhưng xót nhất quả tim.
Chị ơi, rồi mai mốt
Em lấy gì ... bẫy chim ???
HU HU HU [sm=crying.gif] [sm=crying.gif] [sm=crying.gif] hoangau
Để chị cậy Lão Bá Cho gọi anh Chí* sang Uống rượu rồi rạch mặt Ăn vạ cho chúng kinh “Phen này cho chúng chết”* Cả làng Vũ Đại gờm Không dám chọc em nữa Thế bao chàng hiệp sĩ(hột mít) Xin em viết thơ tình Xin em viết trang đời ngỏ Trốn giờ nào mới lên? Lê Minh Liên Thanh Thơ 13 giờ 10 phút, 14/7/2008 (*Thường thì Bá Kiến gọi Chí Phèo bằng” thằng” nhưng có lúc cần lại gọi Chí bằng “anh “ và nhận Chí có họ nữa kia, học lâu rồi chắc khó nhớ hoangau nhỉ... *Câu nói của Bá Kiến)
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.07.2008 14:21:24 bởi Liên Thơ >
Zai ziếc là phù du
Thầy u là mãi mãi ! Hai cụ nhà quả thật diễm phúc khi có cô con gái hiếu đễ đủ đường như vậy, thật xứng đáng là "cục vàng cục ngọc" trong nhà nhỉ

Tuy nhiên:
Zai ziếc là phù du
Thầy u là mãi mãi ! Lấy chồng rồi nhìn lại Mình dại quá đi thôi... hihihi Thân...
hiền Tỷ này chơi ác thật, bài thơ cũ rích còn lôi lên làm gì, mới đọc tưởng của ai, đọc kỹ hoá ra của mình. Không ngờ đôi lúc xuất thần sáng tác được những bài thơ "chuối" đến vậy



Xấu hổ thật.
Còn lý do "hạ hơn" là như thế này:
Mấy tháng lên rừng học phép Tiên
Học chiêu "đốt giấy hoá ra tiền"
Lòng tham lớn mãi nên thầy...đuổi
Đành xuống trần gian đấu...võ biền

HP
Đúng rồi!!!
"Trai đánh vợ là vũ phu
Vợ đánh chồng là vũ...nữ 

"
Nếu gặp phải chồng hư
Ta nguyện làm vũ nữ
anhtrangthu
ặc ặc ặc... lý luận kiểu này xin đầu hàng 2 tay và...3 chân luôn


Nếu em làm vũ nữ
Anh xin làm vũ...phu
Đại bàng và sư tử
Chắc phen này...ngất ngư
hp
Né vội Kiệt nữ tài danh đó ả Ngâu Chắc rằng nhan sắc sẽ bền lâu Lời thơ dí dỏm rơi răng giả Câu hoạ phang ngang chém đứt đầu Thầy Tú còn bị phơi tà áo Luyenson cũng trói chặt lưới câu Thôi thôi biết phận hang sâu trốn Kẻo cũng như ai chuốc hận sầu./. Trạc Tuyền
Huynh này thật là, đến nhà Hoa HN lại nói về Hoa Ngâu... CHẢ DẠI Hoa Hà(N) chung...xóm với Hoa Ngâu Lắm kẻ thềm ngoài đợi đã lâu Chỉ ngại lời "chua" nhăn tóc trán Còn e tính hổ...tróc da đầu Non tay cỡ Tú đành "phong bút" Sành việc như Sơn cũng gác câu Chẳng dại ti toe thêm rách việc Chỉ thêm tủi phận chỉ thêm sầu 
HÀN PHONG
Hoa Hà cũng đẹp khác chi Ngâu
Quân tử ngắm nhìn ắt phải lâu
Đều là ngọc điệp xinh xinh gót
Cũng giống kim chi đẹp đẹp đầu
Thầy tăng * đắm đuối kim không nói
Lữ khách ** mê hồn thả mấy câu
Đôi chàng day dứt băn khoăn quá
Thà rằng chẳng gặp đỡ vương sầu
anhtrangthu
* Trạc Tuyền
**Hàn Phong


Chân dung Hoa em nở sớm giữa ngày Ngâu Xuân sắc phai tàn chẳng đẹp lâu Lọm khọm răng lay môi nứt nẻ Nhăn nheo mắt kém tóc hoa đầu Hàn Phong bạt vía rên vài chữ Cụ Nhất kinh hồn la mấy câu Không đến nhà Hoa nuôi mộng ước Đến rồi thất vọng nhuốm u sầu hoahn CHị Hoa dừng bước ở trên cầu Chim trời rớt bộp, cá chìm sâu. (*) Thầy Trạc dùng dằng tu chẳng dứt Bảo Nghĩa dập dòm tán được đâu. Mật ngọt nếm hoài như thuốc phiện Hương nồng lan toả át hương ngâu. Cốc ươm mộng đẹp nhưng Cò hái (**) Cò mãi phởn phơ, Cốc mãi sầu... ---------
(*) Chim sa cá lặn
(**) Cốc mò cò xơi
(hoangau)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: