Thơ Trần Khải Thanh Thuỷ
.
Mẹ
Trần Khải Thanh Thuỷ
(Kỷ niệm một năm ngày bị đảng bắt)
Mẹ ở cách một tầm tay với
Khu chung cư chật chội đông người
Con trong tù hun hút từng đêm
Nghĩ đến mẹ rưng rưng chực khóc
Mẹ con ta trong lòng đảng, bác
Bao tháng năm dài khốn khó, điêu linh
Đồng lương tháng chắt chiu từng ngụm sống
Nuôi chị em con khôn lớn thành người
Con thấp khớp, bao năm ròng mẹ cõng
Thủ thỉ bên tai lời âu yếm, dặn dò
Ôi tuổi thơ biết mấy ngọt ngào
Giờ nghĩ lại kỷ niệm như dao cắt
Ngày con bị cầm chân nơi ngục tối
Bệnh tật triền miên, chắc mẹ nhắc nhiều
Sinh nhật mẹ, giỗ bố, giỗ anh, em
Không có con, mẹ đau buồn qúa đỗi
Mẹ mến thương ơi, con nhớ mẹ nhiều
Những buổi nằm sàn xi măng lạnh lẽo
Trái tim con buốt nhói bởi lo âu
Mẹ con mình xa cách, vì đâu ?
Tuổi mẹ già như chuối chín cây
Có trụ được qua cơn sóng gió
Có chờ được đến ngày tất thắng
Đồng bào đấu tranh , con sẽ trở về?
Mẹ nhắc nhiều làm nước mắt con rơi
Bao kỷ niệm xáo trộn trong tâm trí
Những buổi con lên rừng dạy học
Mẹ tiễn chân con đến tận cổng trời
Cho đến ngày con được về cùng mẹ
Lại bao nhiêu tiền của phải ra đi
Nhà chỉ còn mỗi xác nhà cũ kỹ
Nhưng mẹ vẫn cười vì con đã ở bên
60 tuổi, vì con, mẹ nhịn ăn, nhịn mặc
Lo cưới xin rồi mẹ lại mua xe
Để con đạp xe đi dạy ngày ngày
Không sấp ngửa, bẹp đầu chen xe khách
Con vào tù vì không chịu sống quỳ
Không cam tâm làm theo lời đảng quỷ
Xa lánh dân oan, bán rẻ nhân quyền
Mẹ đau nhiều, tóc bạc trắng như mây
Mẹ mến thương ơi, con được ra tù
Về với cộng đồng trăm mến, ngàn thương
Mẹ không khóc chỉ nghẹn ngào, cay đắng:
"Thuỷ đã về ư, mẹ khổ qúa chừng"
Nhìn mẹ gầy, đau yếu, già nua
Đôi mắt con nhoà trong lửa hận
Con ngã đau nhưng không sấp mặt
Con phải đứng lên phản đối bạo quyền
Ngòi bút con khoẻ khoắn, can trường
Như lưỡi dao mổ xẻ tim, cật đảng
Phơi bày ra để thế giới nhìn vào
Phơi bày ra để thế giới thét gào
Những tội ác nghìn năm sau còn kể
Mẹ yêu thương, con đứng thẳng làm người
Đừng ốm yếu, lo buồn làm chi nữa
Bệnh của con sẽ khỏi...vì tự do
Con quyết đấu tranh đòi lại giống nòi
Đòi độc lập , tự do, tương lai dân tộc
Đòi trả lại những tháng ngày phi lý
Con sẽ đứng lên cho mẹ được cười.
Viện Châm Cứu 21-4-2008
TKTT
( Hội viên Hội Văn Bút Quốc Tế)
.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2008 10:12:25 bởi nguyễn văn dân >
.
Cả dân tộc biến thành cơn mưa lớn
(Viết nhân ngày 29-4)
Trần Khải Thanh Thuỷ
Ôi Tổ quốc ta, ta yêu như máu thịt,
Như mẹ cha ta, như vợ như chồng
Ôi Tổ quốc, nếu cần, ta chết
Cho mỗi ngôi nhà, ngọn núi, con sông...
(Thơ Chế lan Viên )
Hãy cứ đo biển ta bằng luật quốc tế
Trời của ta xanh biếc một màu
Hãy đo lòng hận của Việt Nam
Máu Lạc Hồng bốn ngàn năm đã đổ
Một ngàn năm Bắc thuộc qua rồi ...
Ai đếm hết chuỗi người bị bắn lúc hừng đông?
Khi Trung Quốc lệnh "thủ ti cở cải"*
Việt Nam ta đâu phải của Tàu?
Sao lãnh đạo cúi đầu dâng hiến
(Ải Nam Quan, Chi Lăng, Phố Hiến
Mỗi trang sử đều nặng máu cha ông.)
Việt Nam hỡi hãy yêu và bảo vệ
Biên giới, biển trời, hải đảo thân quen
Không thể vắng Hoàng Sa và tất cả
Đảo lớn Trường Sa từng giữ biết bao đời
Cả cộng đồng đang từng ngày theo dõi
Nẻo Hùng Tinh từng quay hướng địa bàn
Không để chúng gieo khăn tang, nghèo đói
Cho những con người trên biển quê ta
Gieo nỗi căm thù và cả hoang mang
Súng Trung Quốc chĩa vào tàu đánh cá
Còn la làng ta xâm lấn biển chung
(Cúi gập đầu là lãnh đạo Việt Nam )
Hỡi những tấm lòng lạnh tanh máu cá
Những nhiệt tình xuống quá độ âm!
Có nghe tiếng ngư dân khổ sở?
Cha mất con, vợ trẻ mất chồng
Giữa hòa bình dân phải trả giá máu
Trên chính con tàu, mặt đất cha ông
Tàu dân chìm, lãnh đạo ơi có thấu:
Nỗi đau này đâu chỉ của con dân?
Sóng ru đất, mây nhắn cùng gió thổi:
"Bọn bán nước là quan thầy cộng sản
Đồng, Hồ, Phiêu*... đều dính máu ăn phần
Biến kẻ thù thành bạn lớn, quan trên"
Hỡi những con trẻ đang chìm trong tủi hận
Cha mất rồi, con cũng chẳng yên thân
Công an xã đến tận nhà hăm doạ
Giết chết lòng căm hận của muôn dân
Đêm nay trăng đỏ bầm như máu cá
Phải đêm nay trời đất cũng giận hờn
Trời đen mây như lòng người ngư phủ
Đang nghẹn ngào khóc giữa lòng đêm
Nghe dào dạt cả triệu dân thức tỉnh
Ba triệu người nơi Hải ngoại xa xôi
Hàng vạn công nhân nổi dạy kêu, đòi
Nghìn trí thức tung chăn vùng dạy
Cùng sinh viên hăng hái biểu tình
Cả dân tộc biến thành cơn mưa lớn
Cuốn trôi đi đảng cộng sản đê hèn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.04.2008 10:19:04 bởi nguyễn văn dân >
.
Tổ Quốc sẽ ra sao?
Trần Khải Thanh Thuỷ
Trong cơn đau đem chôn kiếm xuống bùn
Lụy quân thù để ngai vàng độc chiếm
Dìm dân tộc trong hoạn nạn, khổ đau, giữa làn sinh tử
Ngược lòng dân trong hội nhập toàn cầu
Lắng lòng mình dân nghe thời đại gọi
Hỏi làm sao có thể cúi đầu ?
(Chỉ be be như một lũ cừu
Khi sói đảng dồn tận chân nhà đá)
Cả dân tộc bay theo đường bay lạc
Đường của đói nghèo, đường của nhũng tham
Nỗi đau ấy mờ vầng dương Tổ quốc
Cả tương lai đất nước mịt mù
Các vua Hùng đã dày công dựng nước
Là cháu con dân đâu nỡ quên ơn
Lời "bác" dạy găm tim dân buốt nhói
Cháy cả dãy Trường Sơn cũng đốt
Khơi lửa chiến tranh đến người lính cuối cùng
"Không chịu mất nước, không chịu làm nô lệ"
Chỉ bán đất, dâng biển cho Tàu
Đem gái trai làm nô lệ xứ người
Nuôi một lũ mọt dân khát máu
Ơi tổ quốc đau lòng cơn đoạn tuyệt
Bao chia ly cách trở ở hai miền
Người chia ly, biển đảo cũng chia ly
Cả đất liền đâu còn liền được nữa?
Răng đã cắn vào môi bầm dập máu
Mà môi ơi? Sao có thể ngậm cười
Sao quay lại đánh, bắt sinh viên
Dựng bia nhục giữa lòng dân tộc
Tổ quốc có nghìn thu bền vững mãi
Vào tay đảng rồi ...Tổ quốc ra sao?
Trần Khải Thanh Thuỷ
.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: