Tiểu thuyết " Một vụ mất tích bí ẩn " ( 3 ) của Khúc Thụy Du
nguyen hoang 26.04.2008 15:31:11 (permalink)
7
 
Lê Trực cám ơn ông chủ lò bánh tốt bụng rồi bắt tay chào tạm biệt. Vừa ra khỏi đầu hẻm anh bắt gặp Trọng, thợ làm bánh đang ngồi đợi sẵn trong quán cà phê phía bên kia đường.
- Anh đến điều tra về sự mất tích của anh Bình phải không?
Lê Trực khẽ gật đầu, tay phải cầm thìa khuấy đều cốc cà phê rồi nhấp một ngụm nhỏ:
- Đúng vậy. Cậu có thông tin gì mới về Hai Bình không?
Trọng nói:
- Em cũng không biết, đây có phải là tin mới hay không. Nhưng em thấy cũng nên báo cho anh biết. Em với anh Bình cùng làm với nhau đã nhiều năm. Em rất quý anh ấy. Em rất quan tâm và lo lắng đến sự mất tích kỳ lạ của anh ấy. Em nghi anh Bình bị hại.
Lê Trực nói:
- Cậu nghĩ như thế à? Cậu nghi ai hại Hai Bình?
Trọng lắc đầu:
- Em không biết nghi ai cả. Tất cả chỉ là phỏng đoán. Anh ấy không thể bỗng nhiên mà mất tích được. Nhất định đã có chuyện gì xảy đến với anh ấy. Anh có nghĩ như vậy không?
- Tôi chưa thể đưa ra bất kỳ kết luận nào, mọi việc vẫn đang trong vòng điều tra. Thông tin gì cậu muốn cung cấp cho tôi?
Trọng hút thuốc lá:
- Thật ra, chuyện này chẳng có gì quan trọng. Em đang suy nghĩ có nên nói ra hay không. Thật vớ vẩn chẳng ra làm sao cả.
- Câu cứ nói. Kinh nghiệm phá án nhiều năm cho thấy, đôi khi có những chi tiết nhỏ lại giúp ta phá được những vụ án lớn.
Trọng suy nghĩ một  lúc rồi quyết định:
- Vậy thì em nói. – Đoạn Trọng hạ giọng, nói:- Trước khi mất tích đúng hai hôm, anh Bình có đến tìm mụ Sương sầu đời.
- Sương sầu đời là ai? Có mối quan hệ nào với Hai Bình? – Lê Trực hỏi.
- Sương là gái điếm hành nghề ở vườn hoa thị xã.
Lê Trực thốt lên ngạc nhiên:
- Hai Bình đã tìm đến gái điếm? Chuyện này có thật chứ?
- Vâng, chẵng lẽ em lại nói dối những chuyện hệ trọng như thế? – Trọng đưa mắt nhìn dáo dác:- Anh nói khẽ thôi. Chuyện chẳng hay ho gì. Anh Bình dặn em phải giữ kín, không được tiết lộ với ai. Nếu không có sự mất tích của ảnh, em sẽ không bao giờ hé răng.
Lê Trực nói:
- Hai Bình vẫn thường tìm gái như thế à?
- Chỉ thỉnh thoảng thôi. Những lúc thật buồn anh ấy mới tìm đến phụ nữ.
Thông tin nầy khiến Lê Trực bị hụt hẫng. Anh không ngờ là Hai Bình lại tìm dễ dàng tìm đến những thú vui bệnh hoạn  như vậy.
Trọng nói:
- Chẳng riêng gì Hai Bình, hầu hết cả đám thợ  ở lò bánh Ba Phát đều đi tìm gái mỗi khi lên cơn động tình. Thậm chí mọi người còn công khai truyền đạt kinh nghiệm chăn gối cho nhau như là một chuyện thường tình. Tuy nhiên, không ai, ngoài em ra là biết chuyện Hai Bình đi tìm gái cả…
Lê Trực xen vào:
- Tại sao Hai Bình lại cố tình che giấu chuyện này?
Trọng lắc đầu:
- Em không biết. Có thể tính của ảnh là như vậy. Có lẽ, ảnh không muốn người ta cười vào mũi của mình. Một người đàn ông đứng đắn chẳng ai làm chuyện như thế cả. Em cũng không hiểu tại sao ảnh lại từ chối những người phụ nữ đàng hoàng, tử tế để tìm đến những ả gái điếm chua ngoa, thô tục bán trời không văn tự. Phải chăng ảnh không muốn ràng buộc với bất kỳ người phụ nữ nào? Quan hệ với gái điếm chẳng qua là một sự mua bán sòng phẳng, xong việc, đường ai nấy đi chẵng ràng buộc với nhau điều gì cả.
- Cậu biết, Hai Bình đi lại với gái điếm từ khi nào?
Trọng suy nghĩ một lúc:
- Cách đây khoảng hai năm. Một lần tình cờ, em thấy ảnh bước ra từ ngôi nhà của Sương sầu đời.
Lê Trực thắc mắc:
- Tại sao lại gọi là Sương sầu đời. Cậu biết gì về người phụ nữa này?
Trọng gật đầu:
- Em có biết. Mụ ấy tên Sương, biệt danh “ sầu đời “ là do mấy mụ cùng đứng đường đặt cho. Chuyện là như thế này; Sương trước kia cũng có gia đình đàng hoàng. Chồng Sương là cán bộ thuế đang công tác trên huyện. Hai người đã có thời gian sống bên nhau rất hạnh phúc. Nhưng không hiểu sao đã hơn bảy năm vẫn chưa có con. Đi khám, bác sỹ kết luận Sương không có khả năng sinh đẻ. Thế là chồng bỏ đi theo người đàn bà khác. Chán đời, Sương ra đứng đường. Và kể từ lúc đó Sương gắn liền với biệt danh “ sầu đời “. Hàng đêm, Sương ra đón khách ngay công viên. Rồi tùy theo yêu cầu của khách đến nhà trọ hay khách sạn nào đó. Nếu khách không tìm được bãi đáp, thì Sương sầu đời sẽ đưa về nhà mình, vừa an toàn vừa không phải trả tiền thuê phòng, coi như nhất cử lưỡng tiện.
 
 
8
 
Mười giờ đêm. Sương sầu đời đang đón khách trước công viên đối diện với rạp chiếu phim Thanh Niên thì có một người đàn ông dáng vẻ bụi bặm cưỡi xe máy trờ đến.
- Đi không anh?
Khách dừng xe lại, nheo mắt nhìn Sương như bà nội trợ khó tính đang xem xét món hàng:
- Bao nhiêu? – khách nói cộc lốc.
- Tàu nhanh năm chục. Tàu suốt trăm rưởi. Tiền phòng khách trả.
Khách nhăn mặt:
- Già quá! Hơn “  nửa đời hương phấn “ rồi mà cao giá đến thế à?
- Càng già càng có kinh nghiệm mà anh Hai – Sương sầu đời bước đến áp đôi ngực chảy xệ vào lưng khách:- Đi với em, anh Hai khỏi phải lo gì cả. Mấy đứa trẻ đẹp coi vậy chớ “ sầu riêng “ không hà!
Khách suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Sương sầu đời lập tức leo lên ngồi phía sau xe.
- Về khách sạn hả, anh Hai?
Khách lắc đầu:
- Đến những chỗ đó chẳng may  bị công an sờ gáy coi như toi đời. Con vợ già của anh có máu hay ghen. Em có bãi đáp nào an toàn không?
-  Vậy thì về nhà em – Sương sầu đời mau mắn:- Về nhà em tha hồ quậy tới bến mà chẳng phải lo lắng gì cả. Bây giờ anh Hai cứ đi thẳng đến ngã tư rẽ phải, đi chừng vài trăm mét nữa là đến nhà em.
 
 
*
 
Nhà của Sương nằm trong con hẻm ngoằn ngoèo. Trước cửa có trồng cây vú sữa. Sương nhanh nhẹn bước xuống xe, mở cửa rồi giục khách đẩy xe vào nhà.
Ngôi nhà khá nhỏ chia làm hai gian. Gian trước có kê một chiếc giường cá nhân, quây màn xung quanh. Khách ngồi xuống chiếc ghế gỗ hút thuốc lá.
- Anh Hai còn ngồi đó làm gì? Nhanh lên để em còn kiếm mối khác. Mỗi đêm phải đi  ít nhất ba chuyến tàu nhanh  mới đủ sở hụi đó, anh Hai.
Khách lắc đầu:
- Tự nhiên anh không cảm thấy hứng thú nữa. Thôi, chúng ta ngồi nói chuyện vậy. Đừng nhìn anh bằng ánh mắt như thế. Anh vẫn trả tiền cho em. Được chưa?
- Tất nhiên là được quá đi chứ – Sương sầu đời tỏ ra vui vẻ:- Anh Hai muốn nói chuyện gì?
- Anh đang tìm một người bạn. Và người ta bảo anh tìm đến em.
- Sao ngộ quá vậy, anh  Hai? Bạn của anh mà lại tìm đến em là nghĩa làm sao? Em đâu phải là công an hay cán bộ quản lý nhân hộ khẩu. Có lẽ, anh Hai tìm lộn chỗ rồi.
Khách dụi mẩu thuốc lá vào chiếc gạt tàn:
- Bạn của anh tên Bình, mọi người thường gọi là Hai Bình. Chắc em biết cái tên này?
Sương sầu đời reo lên:
- Hai Bình là bạn của anh  Hai à! Ai, em không biết chứ anh Hai Bình thì khỏi phải nói. Thậm chí em còn thuộc từng vết sẹo trên người ảnh nữa là. Bọn em đã lên giường với nhau không biết bao nhiêu lần mà kể. Hai Bình đi đâu mà anh phải tìm?
Khách lắc đầu:
- Anh không biết. Bỗng dưng hắn biến mất như chưa từng tồn tại trên thế gian này. Lần cuối hai người gặp nhau cách đây bao lâu?
- Không lâu lắm đâu khoảng hơn mười hôm thôi. – Sương sầu đời nói:- Hôm ấy ảnh uống nhiều lắm, nhiều đến nỗi bước đi không nổi. Em bảo ảnh về mà ảnh không nghe. Sau khi làm tình xong, ảnh lăn ra ngủ hồn nhiên như một đứa trẻ.
Khách nói:
- Lần nào đến em, Hai Bình cũng say rượu cả sao?
- Có lúc say, lúc tỉnh, không phải lần nào cũng say. Nhưng mỗi lần ảnh đến và đi đều với hai gương mặt khác nhau..
- Em có thể nói rõ hơn được không?
Sương sầu đời cọ các đầu móng tay vào nhau  kêu  tách tách:
- Lúc đến, ảnh mang gương mặt sầu thảm, sầu thảm như người đánh mất sổ gạo thời bao cấp. Và khi ra về thì nhẹ nhàng phơi phới như người vừa trút xong gánh nặng. Nhiều lúc em có cảm giác mình là chiếc túi chứa những buồn phiền của ảnh. Nói thật với anh, làm điếm là một nghề mạt hạng, mạt hạng nhất trong tất cả các nghề mạt hạng. Nhưng em thật sự cảm thấy hạnh phúc khi làm cho người khác được hạnh phúc. Ít ra là đối với Hai Bình.
Khách nói:
- Em bảo Hai Bình thật sự hạnh phúc mỗi khi đến với em à? Buồn cười thật đấy. Anh không tin đâu. Chỉ là chuyện sinh hoạt tình dục đơn thuần thôi mà. Em chỉ khéo làm ra vẻ quan trọng.
Sương sầu đời bĩu môi, nói:
- Tin hay không là quyền của anh. Nhưng những cảm nhận của em là rất thật. Lần đầu tiên gần gũi với ảnh, em đã nhận ra, ảnh hoàn toàn không giống như những người đàn ông khác. Những người đàn ông đến với em chỉ đơn thuần vì những ham muốn thể xác. Họ bỏ tiền ra và buộc em phải chiều theo những ý muốn bệnh hoạn của họ. Vì chén cơm manh áo mà em phải cắn răng cắn lợi làm theo. Tuy nhiên em cũng đã nhiều lần từ chối những trò đồi bại đầy thú tính. Sợ nhất là gặp phải những gã đàn ông mắc chứng bạo dâm. Em sợ lắm cái cảnh vừa bị đánh đập, chửi bới vừa làm tình. Gặp những người như thế cho dù có cho vàng em cũng xin xá ba xá. Cầu xin hay chữ “ bình yên “ .
Sương sầu đời nhấp một ngụm nước thấm giọng rồi tiếp tục câu chuyện:
- Lần đầu tiên gặp Hai Bình, em đã có ấn tượng rất mạnh. Em đã từng lên giường với hàng vạn người đàn ông nhưng không thể nào nhớ nổi một gương mặt. Tất cả họ đều tan biến và hòa lẫn vào nhau….
- Cô có ấn tượng với Hai Bình về điểm nào?
- Tất cả. Từ hình thức đến tính cách. Một gương mặt buồn. Một tâm hồn đau đớn oằn oại. Mặc dù, ảnh chưa bao giờ nói đến nỗi đau của mình nhưng bằng cảm giác của phụ nữ em biết ảnh đang ôm chặt nổi niềm u ẩn trong lòng. Ảnh tìm đến em như tìm sự giải thoát nhất thời để rồi sau đó nỗi buồn chồng chất nỗi buồn, nỗi đau chồng chất nỗi đau..
 
*
 
- Anh và em đã cùng nhau lên giường nhiều lần nhưng em vẫn chưa biết tên anh. Anh tên gì vậy?
- Cái tên chẳng quan trọng, em thích gọi như thế nào tùy ý.
- Gọi như thế sao được. Chẳng lẽ anh không có tên à?
Hai Bình im lặng hút thuốc lá, mắt nhìn lên trần nhà. Gương mặt thoáng đăm chiêu. Sương đưa tay buộc lại mái tóc đuôi gà:
- Em nói thiệt anh đừng giận nhé, thậm chí con chó còn có tên nữa là con người bằng xương bằng thịt có lý trí và tình cảm. Em uốn biết tên thật của anh để tiện xưng hô thôi. Anh không muốn nói em cũng không ép.
- Anh thật sự không biết tên thật của mình. Mọi người vẫn gọi anh là Hai Bình. Đám thợ làm bánh mỳ gọi anh là Hai Buồn.
Sương sầu đời bỗng cười ré lên:
- Lần đầu tiên em mới nghe một người nói không biết tên của mình đấy. Sao lại có chuyện kỳ hoặc như thế nhỉ. Anh lẩn thẩn thật đấy! Hai Bình, tên nghe cũng hay. Nhưng em thích gọi anh là Hai Buồn hơn, bởi vì trông anh lúc nào cũng buồn.
Hai Bình nói:
- Vậy thì em cứ gọi anh là Hai Buồn.
Sương sầu đời cởi áo treo lên mắc. Lúc này trên người cô chỉ còn bộ đồ lót:
- Trông anh chán đời quá. Em cứ đinh ninh “ chán đời “ là đặc sản mà ông trời chỉ dành cho những đứa mạt hạng như bọn em thôi chứ. Người gì cả ngày không nở một nụ cười. Cô nào lấy phải anh coi như xui xẻo cả đời!
Sương sầu đời vòng tay qua cổ Hai Bình:
- Anh đã có gia đình chưa? Đi lại với những người như em, vợ anh không ghen à?
Hai Bình im lặng nhả khói lên không trung:
- Em đoán thử xem anh đã có vợ chưa?
Sương sầu đời nói:
- Anh phải có vợ con đùm đề rồi đấy chứ? Con lớn nhất của anh năm nay bao nhiêu tuổi?
Hai Bình lắc đầu:
- Anh không biết.
Sương thắc mắc:
- Sao lại không biết? Chẳng lẽ anh không biết mình đã có vợ con hay chưa à. Nói chuyện với anh chẳng khác nào nói với người bị bệnh tâm thần.
Hai Bình thở dài:
- Giá như anh bị bệnh tâm thần có khi lại hóa hay. Người điên không biết buồn, biết khóc.
- Nói chuyện với anh chắc em điên lên mất. Thôi, cởi quần áo ra đi.
Hai Bình lắc đầu:
- Anh không thích.
Sương sầu đời tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Không thích thì tìm đến em làm gì. Này, không lên giường vẫn phải trả tiền đấy nhé.
Hai Bình nhìn Sương sầu đời, ánh mắt biểu lộ vẻ không hài lòng:
- Em lúc nào cũng nghĩ đến tiền. Chẳng lẽ em không có ý nghĩ nào khác ngoài việc kiếm tiền?
- Suy nghĩ gì chứ? Em không hiểu anh muốn nói gì.
Hai Bình nói:
- Suy nghĩ về bản thân, về số phận con người chẳng hạn..
Sương sầu đời cười rúc rích:
- Thật là ngớ ngẩn khi nghĩ đến chuyện này. Số phận mỗi con người đều do Thượng đế an bài, có nghĩ đến đâu đi nữa thì cũng vậy thôi, bởi không ai có thể hoán cải được số mệnh cả. Lão trời già đã xếp đặt cho em làm nghề mua vui cho thiên hạ. Và em phải chấp nhận. Thế thôi.
Rồi Sương sầu đời buông tiếng thở dài:
- Thuở còn cắp sách đến trường em có ước mơ sau này trở thành bác sỹ. Em không bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ ra đứng đường cả. Cho dù Thiên Lôi có đánh bảy búa em cũng không bao giờ tin chuyện này có thể xảy ra. Vậy mà nó lại xảy ra đấy, anh ạ. Thế mới buồn cười chứ.
Sương sầu đời bỗng cười khanh khách. Tiếng cười chất chứa nỗi đau đời:
- Dạo mới làm nghề này, em luôn tìm cách tránh mặt mọi người quen. Thậm chí có lần em phải chạy trối chết khi phát hiện người bạn của chồng ra công viên  tìm gái. Đàn ông trăm thằng như nhau, hễ “ tửu nhập là dâm thượng “ Bây giờ thì tất cả mọi sợi dây thần kinh cảm xúc của em bị teo hết rồi. Em sẵn sàng đi với bất kỳ người đàn ông nào miễn là có tiền. Người ta bảo “ Chín phương làm đĩ cũng chừa một phương lấy chồng “ ,  em chẳng chừa cho mình con đường nào cả.
Sương sầu đời ngước mắt nhìn Hai Bình:
- Chuyện của em có buồn bằng chuyện của anh không, anh Hai Buồn? Này, anh không được tham lam độc chiếm nỗi buồn đâu nhé phải chia phần cho em đấy.
Hai người nhìn nhau im lặng. Sương sầu đời đưa tay đặt lên chỗ kín của Hai Bình rồi kéo khóa quần và luồn tay vào bên trong. Hai Bình đưa tay chạm vào mái tóc của Sương sầu đời.
Cả hai bắt đầu làm tình. Hai Bình hôn lên má, lên môi và khắp người Sương sầu đời. Anh làm cái việc đó bằng sự say mê cuồng nhiệt. Gương mặt anh lúc này hồn nhiên như một đứa trẻ. Sương cũng vuốt ve Hai Bình. Cả hai cuốn lấy nhau như đôi rắn hổ mang. Rồi Hai Bình đi vào cơ thể Sương. Sương khẽ cựa mình kêu khe khẻ. Hai Bình thực hiện động tác thật chậm, anh  chắc chiu từng giây khoái cảm. Lúc sắp xuất tinh, Hai Bình nằm im và nhẩm đếm từ một đến một trăm, sau đó anh tiếp tục thực hiện động tác. Đến lần thứ ba Hai Bình xuất tinh ồ ạt. Rồi anh lăn xuống giường và nằm im thỏa mãn như đứa trẻ vừa được mẹ cho bú.
 
*
Khách  nói:
- Lần cuối cùng gặp nhau, tâm trạng của Hai Bình như thế nào?
- Ảnh có vẻ tuyệt vọng khủng khiếp. Em không hiểu tại sao lại như vậy, bởi ảnh không nói. Thậm chí, ảnh còn khóc trong lúc làm tình. Thế có buồn cười không chứ.
Khách “ ồ “ lên kinh ngạc. Sương sầu đời nói:
- Ảnh khóc không ra tiếng nhưng nước mắt tuôn ra như xối. Lần đầu tiên trong đời, em mới mục kích cảnh tượng này. Làm sao ảnh có thể khóc trong lúc làm chuyện ấy được nhỉ?
- Sau đó mọi việc diễn ra như thế nào?
- Xong chuyện, ảnh trả tiền và đi về. Thế thôi.
- Hai Bình có nói khi nào sẽ đến không?
Sương lắc đầu:
- Không, ảnh không nói gì cả. Từ trước đến nay ảnh vẫn như thế. Thích thì đến không thích thì thôi. Có lần nửa đêm mưa gió tơi bời ảnh lại đến gõ của nhà em. Trời ạ, khắp người ảnh ướt như chuột lột. Rét run. Em phải nấu trà gừng cho ảnh uống ấm bụng. Em không hiểu tại sao ảnh lại nổi hứng vào lúc thời tiết xấu như thế này. Ảnh là con người lập dị nhất mà em từng tiếp xúc.
Suy nghĩ một lúc, Sương sầu đời nói:
- À, có một chuyện em thấy hơi lạ. Trước khi ra về ảnh nói từ nay đừng gọi ảnh là Hai Bình nữa, em hỏi tại sao thì ảnh bảo, Hai Bình không phải là tên thật của ảnh.
Khách thốt lên:
- Vậy tên thật của Hai Bình là gì?
Sương lắc đầu:
-  Em không biết, bởi ảnh không nói.
 
9
 
Theo hướng dẫn của bà chi hội trưởng chi hội phụ nữ ấp, Lê Trực tìm đến ngôi nhà nằm nép mình trong con hẻm dài hun hút  bên cạnh bờ ao. Cửa khóa. Lê Trực đứng chờ dưới mái hiên. Anh vừa hút thuốc lá vừa ngắm mấy cánh hoa ti gôn leo trên hàng rào tre và lắng nghe tiếng cá đớp mồi dưới ao.
Hút xong điếu thuốc, chủ nhân ngôi nhà vẫn chưa về. Trong lúc anh đang suy tính có nên tiếp tục chờ hay về cơ quan để hoàn tất bản báo cáo thì từ xa thấp thoáng bóng người phụ nữ đi tới, Lê Trực đoán, đây là Ngọc, người đàn bà anh đang tìm gặp.
Người phụ nữ mặc chiếc áo cổ lá sen, chiếc quần màu mận chín, trên tay xách chiếc giỏ đựng thức ăn dừng lên bên bậu cửa, thò tay vào túi tìm xâu chìa khóa. Thấy Lê Trực đi tới, liền dừng tay lại có ý lắng nghe.
- Xin lỗi, chị là Ngọc?
- Vâng, tôi là Ngọc. Anh tìm tôi?
Ngọc mở cửa, mời khách vào nhà. Bên trong hơi tối nhưng chủ nhà không nghĩ đến chuyện bật đèn. Ngọc xách chiếc giỏ đi một mạch xuống sau bếp. Lê Trực đảo mắt nhìn xung quanh. Ngôi nhà bày trí đơn giản nhưng gọn gàng và có thẩm mỹ.
- Mời anh uống nước. Anh là..?
Lê Trực đón lấy ly nước từ tay chủ nhà, và giới thiệu về mình:
- Tôi là Lê Trực, cán bộ phòng cảnh sát hình sự tỉnh.
Ngọc ngồi xuống chiếc ghế đối diện, gương mặt lộ vẻ căng thẳng, lo lắng:
- Anh tìm đến đây về chuyện của anh Bình có đúng không? Các anh đã tìm thấy ảnh chưa?
Lê Trực lắc đầu:
- Rất tiếc là chúng tôi vẫn chưa có tin tức gì của Hai Bình cả. Vì thế, tôi tìm đến đây, mong nhận được sự hợp tác tích cực từ phía cô để sớm tìm ra tung tích của Hai Bình.
Ngọc kêu lên thảng thốt:
- Trời ơi, ảnh vắng mặt đã gần nửa tháng rồi. Tôi lo cho ảnh quá.
Lê Trực nhấp một ngụm trà nhỏ:
- Cô có thông tin  hoặc nghi vấn nào về sự mất tích của Hai Bình không?
Ngọc bỗng đưa tay bưng mặt khóc rưng rức:
- Lỗi là do tôi. Tại tôi mà ảnh như vậy. Tất cả là do tôi. Anh Bình ơi, hãy tha thứ cho em!
- Xin cô hãy bình tĩnh lại. Nguyên do nào, cô nói sự mất tích của Hai Bình là do cô gây ra
Ngọc khóc một lúc lâu. Đôi mắt mọng nước sưng húp:
- Vâng, chính tôi. Tôi là người đã xô đẩy anh ấy vào con đường cùng, tôi đã khiến cho ảnh đau buồn quá mà  tìm đến cái chết.
Ngọc nói năng lộn xộn không làm chủ được bản thân, rõ ràng cô đang bị xúc động mạnh.
Lê Trực nói:
- Hiện tại chưa có bằng chứng gì để có thể kết luận Hai Bình tự tử cả. Nếu chết dưới sông thì bây giờ xác đã nổi lên mặt nước. Rất có thể Hai Bình đi đâu đó ít hôm. Dù sao chúng ta cũng nên hy vọng.
Ngọc nói qua làn nước mắt:
- Anh đừng an ủi tôi làm gì. Ảnh đã chết thật rồi. Tất cả tại tôi mà ra. Tại tôi!
Lê Trực rót cốc nước đưa cho Ngọc, Ngọc cầm lấy, uống vài ngụm nhỏ. Và tinh thần đang dần trấn tĩnh lại.
Lê Trực đề nghị:
- Cô hãy bình tĩnh kể lại nội dung câu chuyện. Tôi lắng nghe cô đây.
Ngọc lại sụt sùi:
- Trước khi đến với anh Bình, tôi đã có vài mối tình với những người đàn ông khác. Người đàn ông đầu tiên tên Thái, là cán bộ chi cục thuế. Thái chiều chuộng săn đón tôi như tên hầu trung thành với nữ vương. Ngày nào, anh ta cũng đến tìm tôi, có khi vào tận nơi tôi đang làm việc. Thái thường tặng quà cho tôi và thỏ thẻ bên tai tôi những lời yêu thương say đắm. Tôi hạnh phúc vì có được người yêu hết lòng chăm sóc chiều chuộng mình như vậy. Tất cả những người phụ nữ đang yêu đều mong muốn như thế. Tuy nhiên có một việc khiến tôi luôn thắc mắc, Thái không bao giờ đả động đến gia đình của mình. Những khi tôi nhắc đến thì anh ta tìm cách lảng sang chuyện khác. Quen nhau cả năm mà Thái chưa một lần đưa tôi về nhà lần nào. Điều này khiến tôi nghi ngờ. Một lần tôi âm thầm theo Thái về đến nhà. Và những gì tai nghe mắt thấy làm tôi choáng váng. Thái đã có gia đình. Tất nhiên tôi không thể lấy một người đàn ông đã có vợ làm chồng. Hạnh phúc không thể có từ sự cướp đoạt từ tay người khác. Chia tay Thái với vết thương lòng không sao liền sẹo, suốt một thời gian dài tôi không nghĩ đến việc tìm người đàn ông khác. Tôi như con chim trúng tên thấy cành cong là sợ. Năm tháng đi qua, tôi đã không còn trẻ nữa. Người phụ nữ có thể sống không có tình yêu nhưng phải thực hiện thiên chức làm mẹ, tôi thèm  một đứa con. Vả lại, từng ấy thời gian đã khiến tôi phần nào quên đi chuyện cũ. Người ta không thể căm thù một người đàn ông mà ghét cả thiên hạ. Qua người bạn giới thiệu, tôi làm quen với Thân. Thân ngoài ba mươi tuổi, là lái xe khách đường dài, có thân hình cao lớn, ăn nói oang oang, râu ria lông lá như Lỗ Trí Thâm. Tôi không hiểu tại sao cơ thể Thân lúc nào cũng nồng nặc mùi tỏi và mắm tôm. Để tránh đổ vỡ như lần trước, lần này tôi cất công tìm hiểu hoàn cảnh gia đình Thân ngay từ đầu. Cha mẹ Thân là nông dân chính gốc, ngoài ra Thân còn có một cô em gái đang học trung cấp y tế trên thành phố. Cô bé có đôi răng khểnh trông rất có duyên. Hoàn cảnh gia đình như vậy xem như ổn. Thật tình Thân cũng có vài điểm xấu nhưng không lớn lắm và tôi  tin sẽ cảm hóa anh ta trong thời gian chung sống…
Ngọc ngừng kể, thở dài thườn thượt. Lê Trực nói:
- Tại sao hai người lại chia tay? Phải chăng anh ta có bồ bịch tùm lum? Cánh lái xe thường mắc chứng bệnh đó..
Ngọc lắc đầu:
- Không, Thân không phải là người như vậy. Anh ta tỏ ra đứng đắng với phụ nữ.
- Vậy thì, nguyên nhân nào khiến hai người phải chia tay?
- Thân độc ác và thô bạo hơn tôi tưởng. Một lần Thân đưa tôi đi ăn tối. Người hầu bàn vô ý làm bẩn chiếc áo Thân đang mặc, thế là, anh ta nỗi khí xung thiên đánh người hầu bàn đến ngất xỉu. Mục kích cảnh tượng đó tôi rụng rời tay chân. Và sang ngày hôm sau tôi chính thức nói lời chia tay với con người thô lỗ đó. Tất nhiên Thân không dễ dàng bỏ qua, anh ta liên tục có những lời lẽ xúc phạm đến tôi và còn đe sẽ giết tôi như giết một con chó.
- Làm thế nào Thân lại để cô yên?
- Tôi nhờ công an can thiệp. Thân tuy hùng hổ là thế nhưng đến khi cầm lá thư triệu tập trên tay thì ỉu xìu  như mèo cắt tai. Sau này tôi mới biết Thân đã từng say rượu gây rối nhiều lần và đã từng bị xử phạt hành chính. Và có thể Thân sẽ bị tập trung cưỡng bức cải tạo lao động nếu tiếp tục vi phạm. Trước hoàn cảnh đó, tôi không biết mình nên vui hay buồn..
- Cô quen Hai Bình trong trường hợp nào?
Ngọc, mắt mơ màng về phía xa xăm:
- Tôi quen Hai Bình trong một dịp tình cờ, tương tự theo kiểu anh hùng cứu mỹ nhân trong Lục Vân Tiên của cụ Đồ Chiểu. Lần đó tôi phải ra bến xe khách thị xã để đón người thân từ thành phố xuống. Xe về muộn. Trong lúc tôi đang đứng xớ rớ trong phòng chờ bên cạnh quầy bán vé thì một người đàn ông không biết từ đâu bỗng hùng hổ bước đến…
 
*
 
- Con đĩ, ai cho phép mày lấy hết tài sản của tao để theo trai, hử?
Gã đàn ông túm lấy cổ áo Ngọc tát một cái như trời giáng. Trong lúc cô chưa kịp hoàn hồn thì phải hứng  thêm mấy cái tát nữa. Cái tát khá mạnh khiến cô ngã dụi xuống đất.
- Đồ đĩ thỏa lăng loàn, mày đi theo thằng nào. Nói.
Ngọc lồm cồm đứng lên, tay xoa lên chỗ đau và nhìn gã ngơ ngác như người mộng du:
- Tại sao anh lại đánh tôi? Tôi là vợ anh từ bao giờ?
Thấy chuyện lạ, người hiếu kỳ kéo đến rất đông. Họ đứng thành hình vòng cung vừa quan sát vừa bàn tán xôn xao. Gã xoay mặt mặt về phía đám đông phân bua với mọi người:
- Bà con cô bác hiểu giùm cho. Con đàn bà lẳng lơ đĩ thõa này là vợ tôi. Tôi phải đi làm ăn ở xa hàng tháng gởi tiền về để nuôi gia đình. Là vợ, là mẹ nó không làm tròn bổn phận của mình, lấy tiền tôi đi nuôi trai bỏ mặc đàn con bơ vơ nheo nhóc. Tôi đã vài lần khuyên bảo nhưng nó không nghe. Sáng nay trong lúc tôi đi vắng nó khua hết tài sản của tôi từ lâu dành dụm để đi theo tiếng gọi ái tình…
Ngọc thét lên:
- Mọi người đừng tin hắn. Tôi chưa có chồng thì làm sao có con.
Gã tiếp tục tát cô mấy cái:
- Đồ già mồm lẻo mép! Bắt tận tay day tận trán còn chối leo lẻo! Tao phải đánh cho mày chừa! Đồ đĩ! Đồ theo trai!
Nghĩ là chuyện gia đình riêng nên không ai can dự vào, vả lại, thứ đàn bà hư hỏng đó ai mà thèm can. Vài người trong đám đông gào lên phụ họa.
- Đánh chết nó đi! Thứ đàn bà hư hỏng đó để sống chỉ thêm chật đất!
- Bắt nó đem về nhà, lấy dao cắt gân chân cho nó khỏi đi theo trai nữa!
- Trông mặt mày hiền lành thế kia mà đĩ thế. Tội nghiệp cho ông chồng bị cắm mấy cái sừng trên đầu.
Những ánh mắt khinh bỉ thù hận liên tục ném về phía Ngọc. Cô hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, có thể, đây là một vụ đánh ghen lầm. Nhưng mỗi lần cô định mở miệng thanh minh thì bị nhận ngay cái tát.
- Bây giờ mày muốn đi theo thằng nào, tao cho mày tùy ý, nhưng tài sản của tao mày phải trả lại.
Đoạn gã lao đến giật đứt sợi dây chuyền hai chỉ vàng đang đeo trên cổ. Đến lúc này, cô mới hiểu ra, gã dàn cảnh đánh ghen để cướp tài sản của cô:
- Cứu tôi với. Hắn là kẻ cướp!
- Cứu này! Bốp! Bốp! – Gã sấn tới định lột nốt chiếc nhẫn đeo tay.
- Dừng lại! –  Hai Bình lách người qua đám đông, túm chặt tay gã và nói khít qua kẽ răng:- Trả lại sợi dây chuyền cho cổ.
- Ô hay, mày là ai mà dám xía vào chuyện của vợ chồng tao? Con vợ tao hư hỏng tao dạy nó. Cút đi!
Hai Bình vặn ngược cánh ta gã ra phía sau. Gã rú lên đau đớn và đánh rơi sợi dây chuyền xuống đất. Ngọc cúi xuống nhặt lên.
Hai Bình nói:
- Nếu cổ thật sự là vợ anh thì anh cũng không được quyền đối xử như vậy. Tốt nhất hãy đến công an giải quyết.
- Ối, đau quá! Buông ra!
Hai Bình vừa buông gã, gã lập tức ù té chạy không ngoảnh mặt lại. Lúc này mọi người mới vỡ lẽ là một kịch bản đã được dàn dựng sẵn. Đám đông tản dần.
 Ngọc nhìn Hai Bình, gật đầu, nói:
- Cám ơn anh, nếu không có anh tôi đã bị cướp hết tài sản. Làm sao anh biết chuyện mà can thiệp giùm tôi?
- Nhìn cử chỉ của hắn, tôi đoán ra thôi. Hắn chỉ là một diễn viên  hạng xoàng, không hiểu sao mọi người vẫn tin. Nhà cô ở đâu?
- Nhà em cũng gần đây thôi. Em đi đón người thân từ thành phố xuống.
Nói chuyện được vài câu, thấy một chiếc xe khách từ thành phố rẽ vào bến. Ngọc nói:
- Em phải đi đón người nhà đây. Một lần nữa xin cám ơn anh. Hẹn gặp lại vào dịp khác. Em tên Ngọc. Còn anh tên gì?
- Tôi tên Bình, Hai Bình. Tôi đang làm thợ tại lò bánh mỳ Ba Phát.
 
*
 
Ngọc nói:
- Thật ra, tôi không bao giờ nghĩ mình sẽ có dịp gặp lại anh Bình thêm lần nào nữa, bởi chẳng có lý do gì để chúng tôi gặp nhau. Thỉnh thoảng tôi nhớ đến anh, một người đàn ông dáng dong dỏng cao có gương mặt buồn và tốt bụng, thế thôi..
Lê Trực nói:
- Nếu chỉ có vậy thì làm sao hai người có thể đi đến với nhau?
Ngọc nói:
- Có lẽ là do ông Trời sắp đặt. Vài tháng sau, tôi có đến phụ đám giỗ nhà người bạn. Và trong số khách đến dự tiệc hôm ấy có anh Bình. Kể từ lần gặp gỡ định mệnh ấy chúng tôi không rời nhau nữa.
Lê Trực nói:
- Cô nhận xét Hai Bình là người như thế nào?
- Ảnh là người đàn ông tốt. Tốt nhất mà tôi từng thấy. Ảnh không săn đón vồ vập như tay Thái, không thô bỉ cục súc như Thân, thậm chí có vẻ vụng về trong từng lời ăn tiếng nói. Ảnh là người đàn ông có bản lãnh, chân thật và sống thiên về nội tâm.
- Hai Bình có bao giờ kể cho cô nghe về gia đình  cũng như  quá khứ của anh ta?
- Đấy cũng chính là điều khiến tôi trăn trở khôn nguôi. Suốt mấy năm quen nhau ảnh chưa bao giờ kể cho tôi nghe về gia đình của mình. Dường như ảnh có điều gì cố giấu tôi.
- Tại sao lại như vậy? Cô có hiểu nguyên nhân không?
- Bị dang dở mấy lần  tôi sợ lắm. Vì thế, khi quen ảnh tôi quyết định phải tìm hiểu thật kỹ về con  người của ảnh. Và tôi cay đắng thú nhận chẳng hiểu gì cả. Nhìn vào tư cách cũng dễ dàng đoán ra anh Bình không thể là người xấu. Nhưng tại sao ảnh lại như thế, tôi không sao hiểu nổi.
 
*
 
Hai người ngồi bên nhau trên ghế đá công viên dưới gốc cây bằng lăng. Trăng sáng vằng vặc, cả thảm cỏ sóng sánh nước trăng. Hai Bình hút thuốc lá. Ngọc ngồi tí tách cắn hạt dưa.
- Anh Bình,  hôm nào đưa em về quê anh một chuyến nhé.
Hai Bình ngả người lên thành ghế, mắt nhìn trời mông lung:
- Đã nói với em, anh là đứa trẻ mồ côi. Trẻ mồ côi thì làm sao có nhà.
- Nhưng phải có người nào đó nuôi nấng anh trưởng thành chứ? Cô chú, cậu dì chẳng hạn.
- Anh lớn lên trong trại trẻ mồ côi.
- Vậy anh chưa từng biết cha mẹ mình là ai?
Hai Bình khẽ gật đầu:
- Thậm chí anh còn không biết tên của họ nữa là. Từ khi biết nhận thức thế giới xung quanh, anh thấy mình đã ở trong cô nhi viện.
- Tội nghiệp anh quá. Ở trại cô nhi chắc là khổ lắm. Anh có thường bị đánh đòn không?
- Anh không nhớ. Chắc là có.
- Rời trại cô nhi, anh làm gì? Ở đâu?
- Em đừng hỏi nữa, anh chẳng thể trả lời những câu hỏi của em. Anh buồn ngủ rồi, ta về thôi.
- Em có cảm giác,  dường như  anh cố tình giấu em điều gì đó. Anh không thật lòng với em. Anh không tin em sao?
Hai Bình thở dài:
- Anh không muốn biến thành kẻ bị thương hại trong mắt mọi người. Chẳng lẽ quá khứ của anh quan trọng với em đến thế hay sao?
- Chứ còn không à! Yêu nhau nhất thiết cả hai phải hiểu rõ về nhau. Anh đã biết tất cả về em, vậy thì, tại sao em lại không có quyền tìm hiểu về anh. Những gì của anh cũng là của em. Chúng ta là của nhau. Hành động của anh khiến em cảm thấy bị tổn thương. Anh đã không tin em. Yêu nhau mà không tin nhau sao hả, anh.
Hai Bình nói:
- Tại sao em lại nói như vậy. Anh yêu em và tin tưởng nơi em. – Đoạn Hai Bình thở hắt ra một cái thật mạnh:- Làm sao anh có thể kể cho em nghe những điều mà anh còn đang loay hoay tìm kiếm?
- Anh nói em càng không hiểu. Tìm cái gì cơ chứ? Càng gần anh, em càng phát hiện anh có nhiều điểm rất lạ. Dường như anh đang mang nặng trong lòng nỗi niềm thầm kín không thể giãi bày cùng ai. Em là người yêu của anh, tại sao anh lại giấu? Yêu nhau là phải cùng nhau san sẻ niềm vui, nỗi buồn. Có tâm sự gì anh cứ nói hết ra, để hoài trong lòng mau già lắm..
Hai Bình nói gay gắt:
- Đừng dồn anh vào thế bí nữa có được không. Chẳng phải như thế này đã là tốt lắm rồi hay sao. Anh không thích phụ nữ thích xen vào chuyện người khác.
Ngọc vùng vằng đứng dậy:
- Anh với em mà là người khác à? Nói vậy mà nghe được à? Tại sao anh có thể thốt ra những lời này với em.
- Anh xin lỗi em. Anh..anh..
Ngọc khóc sụt sịt:
- Anh không cần phải giải thích nữa! Từ nay, em sẽ không bao giờ bận tâm đến những chuyện riêng tư của anh nữa.
 
 
*
 
Lê Trực nói:
- Và rốt cuộc cô không biết chút gì về quá khứ của Hai Bình?
- Đúng vậy, - Ngọc đáp :- tôi tôn trọng thế giới riêng tư của ảnh, vả lại, tôi còn có lòng tự trọng của mình.
- Theo tôi được biết, thỉnh thoảng Hai Bình có đi đâu đó. Anh ta đi những đâu, cô có biết?
Ngọc lắc đầu:
- Tôi không biết, thật sự là như vây. Ảnh chỉ nói có công việc riêng cần giải quyết, còn cụ thể việc riêng đó là gì, tôi không biết.
Lê Trực nói:
- Chị có bao giờ tìm hiểu điều này không?
- Thật sự tôi cũng lấy làm thắc mắc nhưng ảnh không đả đông gì đến, tôi chỉ biết im lặng. Tuy nhiên sau mỗi chuyến đi như vậy tôi thấy ảnh có vẻ thất vọng và buồn nhiều. Anh uống rượu nhiều hơn mọi ngày và thường ngồi im bất động như tượng cả buổi. Gương mặt lộ vẻ chán nản, tuyệt vọng khủng khiếp. Một lần tình cờ giặt áo của ảnh, tôi phát hiện một chiếc vé đi Quảng Trị.
- Đi Quảng Trị ư? Hai Bình đến đó làm gì nhỉ? – Lê Trực  lẩm bẩm.
- Đúng vậy, ảnh đi Quảng Trị. Tôi không biết ảnh có ai là người thân thích ở đó hay không. Trong câu chuyện hàng ngày tôi không nghe ảnh nhắc đến địa danh này bao giờ. Đây thật sự là điều khó hiểu.
Ngọc cầm ấm trà rót đầy cốc:
- Một lần ảnh trở về nhàu nát tả tơi. Cả cơ thể đỏ quạch từ chân tóc đến gót chân. Bộ đồ mặc trên người xả mấy nước vẫn còn đỏ. Chẳng hiểu là ảnh đã đi đến những đâu cứ như từ dưới lòng đất chui lên vậy.
- Hai Bình có đi cùng với ai không?
- Ảnh đi mỗi mình thôi.
- Ngoài cô ra, Hai Bình có quan hệ thân thiết với ai không?
Ngọc lắc đầu:
- Tôi không biết. Theo tôi đoán thì chẳng có ai thân thiết cả, chỉ toàn là bạn nhậu thôi. Nói chung là bạn nhậu thì không thể tin được. Ngoài ông Tư Bốn ra, tôi không biết bất kỳ ai.
Lê Trực nói:
- Xin lỗi tôi hơi tò mò, vì sao hai người lại chia tay? Theo tôi được hai người đã từng tính đến chuyện hôn nhân.
Ngọc gật đầu im lặng. Lê Trực nói:
- Lúc nảy cô nói sự mất tích của Hai Bình một phần là lỗi ở cô, cô có thể nói rõ hơn về điều này được không?
Ngọc tỏ vẻ lúng túng, mặt đỏ bừng:
- Anh có nhất thiết cần phải biết hay không? Đây là chuyện riêng của hai chúng tôi..
Lê Trực nói:
- Nếu cô cảm thấy không bất tiện có thể nói với tôi. Cô biết rồi đó, thông tin về Hai Bình quá ít ỏi rất khó cho việc tìm kiếm tung tích của anh ta..
- Vậy tôi sẽ nói. Chính ảnh là người chủ động chia tay với tôi. – Đoạn Ngọc xuống giọng nhỏ dần:- Ảnh bị chứng bất lực. Một vết thương gần chỗ kín khiến ảnh mất khả năng làm đàn ông. Thật tình chính ảnh cũng không ngờ mọi việc lại tồi tệ như thế. Chúng tôi cứ đinh ninh sẽ có kết quả tốt hơn.
Lê Trực tỏ vẻ ngạc nhiên:
- Hai Bình đã nói với cô như thế à?
Ngọc khẽ gật đầu:
- Vâng, ảnh nói với tôi như vậy. Và tôi tin những gì ảnh nói. Hai Bình là người đàn ông chân thật.
Cả hai cùng im lặng. Hồi lâu Lê Trực nói:
- Hai Bình có bao giờ kể trước khi là thợ làm bánh anh ta đã từng làm việc gì,  ở  đâu không?
Ngọc suy nghĩ một lúc rồi gật đầu:
- Tôi có nghe loáng thoáng, ảnh đã từng làm nhân viên bảo vệ công ty sản xuất hàng mỹ nghệ.
Lê Trực thốt lên:
- Làm bảo vệ công ty sản xuất hàng mỹ nghệ à? Thế mà có người bảo tôi, Hai Bình từng làm thuê trên ghe chở trái cây?
Ngọc lắc đầu:
- Tôi không biết. Chưa bao giờ tôi nghe ảnh nói đến chuyện này. Tôi không tin mình nghe lầm.
- Cô có nhớ tên công ty đó không?
- Nhớ.
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9