[Truyện ngắn] Đối nghịch
YêuThơ 26.04.2008 23:56:46 (permalink)
Đối nghịch
[Truyện ngắn]

Mưa… Mưa… Mưa…

Ôi mưa nhẹ nhàng, mưa êm ái, mưa tuyệt vời làm sao…!

Gió vu vơ thổi… Mát quá…! ...


**********

_ Ê tỉnh tỉnh! Học bài kiểu gì mà lăn đùng ra ngủ rồi vậy H ? Mưa gió thổi vậy mà mồ hôi chảy nhễ nhại !? Cái tay đè rách tờ đề cương rồi kìa! – Nhỏ N, chị họ tôi (mà nhỏ tuổi hơn) gọi tôi í ới.

_ Hả hả? N nói gì? Ý trời, tờ đề cương Hóa của H! Rách rồi….

_ Bó tay… – N nói rồi cắm đầu cắm cổ vẽ tiếp.

Thế là tôi ê a ngồi dậy học những con chữ, những con số mà từ lâu đã ngấm sẵn trong đầu (học lại cho người ta biết là có ôn tập ấy mà!). Rồi tôi vớ lấy tờ đề cương Sử, lấy bút làm búa, lấy bàn làm mõ, “tụng” tiếp…

**********
Mưa vẫn rơi… Sao mưa rơi lâu quá… Nhưng vẫn mong nó đừng bao giờ ngừng lại…

Bỗng tiếng nhạc từ đâu… Văng vẳng… Vang… Ngân nga… mượt mà…

Tiếng mưa hòa quyện với tiếng nhạc… Cả hai đều nhỏ, nhẹ, êm dịu… Chúng kéo theo bao suy nghĩ trong đầu tôi… Bạn bè…

Tình cảm… Thầy cô… Chuyện học tập… Thấm thoát trôi qua, bây giờ đã là kì thi học kì II rồi mà đầu óc cứ vu vơ nơi chốn nào,

chẳng tập trung được.


**********

Sáng…

_ 2 Đ! Mưa hôm qua tới giờ, dai quá, sorry đã đến muộn – Tôi vừa nói, vừa thở hổn hển.

_ Ngồi xuống uống chút nước đi nè! – Cậu nói.

_ Ừm, cảm ơn.

_ Ta bắt đầu nhé!

_ Ừ.

Số là hôm trước, cậu có bảo tôi qua nhà cậu chơi, sẵn tiện chỉ cho cậu mấy câu trong đề cương Hóa. Cũng do nhà hai đứa gần nên tiện qua lại ấy mà.

_ Ta bắt đầu từ bài 5 nha…

_ OK.

Rồi tôi bắt đầu giảng. Hết bài 5, tôi qua bài 6, bài 7,… dần dần cũng hết tờ đề cương, cả hai cùng ngồi tám chuyện…

_ Nãy giờ H giảng Đ hiểu không? – Tôi dò hỏi.

_ Hiểu chứ! H giảng dễ hiểu lắm! Thanks!

Cậu ta chỉ có tật giỏi nịnh! Thật ra đối với đứa học giỏi như vậy, mấy bài này đã biết làm sạch rồi, chẳng qua kêu mình để dò cách giải và đáp số thôi.

_ Mưa gì mà mưa hoài, sao về nhà học cái tờ đề cương Sử đây? – Tôi tự nói.

_ Thôi thì ngồi tám với tui tí đi, về sau cũng được mà, gấp thế!

_ Cũng được, nhưng thi mà cứ thế này thì…

_ Không sao đâu, còn tới 2 tuần lận mà!

Tranh một hồi, tôi đành phải ngồi lại nói chuyện. Thế mà hai người nói chuyện mà cứ như độc thoại. Tôi nói luyên thuyên giành hết lời của cậu. Thật bó tay…

**********

Ngoài miệng thì cứ than trách mưa… Sao mưa cứ rơi mãi che lấp cả lối về? Nhưng trong lòng vẫn nghĩ: “Mưa cũng thú vị lắm chứ!”.

Ngoài miệng thì cứ bảo là phải học bài… Ồn ào thế làm sao mà học được? Nhưng một mình ngồi trong góc tối “tụng kinh” có vui hơn chăng khi có một người vừa học vừa nói chuyện?

Từng hạt mưa từ từ, chậm rãi rơi, mưa nhẹ dần…

_ Thôi chào nhé! H về…


**********

Trường Minh Đức…

Tiết Toán…

_ Thôi hôm nay chúng ta nghỉ! Không học nữa! Ôn vậy là quá nhiều rồi! – Thầy S tuyên bố.

_ Yeah! – Đồng loạt âm thanh của những thành viên lớp tôi la lên làm chấn động cả một dãy hành lang.

Lớp trở nên ồn ào. Đứa nào đứa nấy miệng cứ tía lia với nhau. Đứa thì chạy tùm lum, đứa thì ca hát, thầy thì bày trò rồi ngồi
xem tụi nó chơi. Lớp học gì như cái hội chợ.

Tôi thì không hứng thú lắm, được nghỉ là vui rồi. Nhìn xuyên qua cửa sổ, những hạt mưa vẫn rơi. Nhè nhẹ, chậm rãi. Chỉ muốn ngồi nói chuyện với mấy đứa bạn, vừa… ngắm mưa.

Giờ về…

_ Ê H, nãy Đ làm bài thi Công nghệ tốt lắm! – Cậu bạn từ đâu nhí nha nhí nhảnh chạy lại.

_ He he, chúc mừng nha! Tính toán kĩ lưỡng chứ?

_ Đương nhiên rồi!

Cậu vui vẻ nhìn tôi. Rất muốn chia sẽ niềm vui ấy mà tôi chẳng biết nói gì. Rồi với tính cách hồn nhiên, cậu chạy một mạch đến chỗ mấy đứa bạn. Nhìn theo. Tôi chợt mỉm cười.

**********

Đến lúc này mà mưa vẫn còn. Tại sao mưa vẫn chưa chịu dứt nhỉ? Chẳng phải vì nó muốn rửa những suy nghĩ của tôi đi xa ư? Có lẽ vậy.

Nếu tôi có nhiều bạn. Chắc mưa đã đem họ đến với tôi. Nếu nỗi buồn của tôi đã phôi phai rất nhiều. Chắc gió đã thổi chúng đi.

Mưa và Gió, hai người bạn tốt nhất đối với tôi….

Luôn xuất hiện trong những vần thơ, luôn theo hồn tôi vào giấc mơ và luôn có mặt mỗi khi tôi cần…


**********

_ Yên tâm môn hóa rồi chứ gì? – Tôi hỏi cậu.

_ Ừ, chắc chắn rồi.

Sắp thi rồi, gặp ai tôi cũng chỉ hỏi được mấy bài vở. Chán ghê!

_ H chưa làm mấy bài văn cô giao nữa, chán ghê! Thứ hai là bữa cuối cùng rồi, mệt quá!

_ Hì hì. Đ thì làm xong một bài rồi.

_ Có cần chỉ thêm Toán, Lý không? – Tôi hỏi chơi cậu.

_ He he, thôi tui cũng hiểu rồi, chắc không cần đâu.

“Thế thì tốt”, tôi nhủ thầm. Dù sao cũng chung trường, gần nhà, tôi tiện ghé qua hỏi thăm cậu vài câu một tí rồi đi công việc tiếp.

**********

Và ở giây phút này, nếu nhìn kĩ thì chỉ thấy mờ mờ những hạt mưa li ti, cực nhỏ như những miếng thủy tinh vụn vỡ đua nhau rơi xuống.

Mưa đến, rồi lại tạnh, sao nhanh thế hỡi mưa? Những nỗi buồn trong tôi có đã phai đi phần nào đâu?

Gió ơi, đừng đi mất nhé! Gió hãy thổi mưa về đi! Tôi chỉ cần một chút không gian thoáng đãng thôi. Nhé!


**********

Trong sân trường…

_ Ủa sao Đ chưa về nữa? Đợi ai à?

Nghe tiếng tôi gọi, cậu liền ngoảnh mặt lại.

_ Ờ, còn H thì sao?

_ Hôm nay thứ Sáu, H đi bộ về…

Đứng nói chuyện một hồi, tôi với cậu đi đến băng ghế đá gần đó, trò chuyện.

_ Trong lớp H có bạn thân nhất không? – Nó hỏi.

_ Ờ thì… Bạn thân cũng có nhiều lắm!

_ Bạn thân nhất kìa!

_ Hình như là chưa có! – Nói xong tôi nhe răng cười.

_ Có lần Đ nói với H là trong lớp, Đ có nhiều bạn thân lắm, nhưng thực ra không phải. Đối với Đ, H biết ai là bạn thân nhất của Đ không?

_ Là ai vậy nhỉ? – Tôi tò hỏi.

_ That’s u.

_ Vậy chúng ta là bạn thân nhất nhé? – Tôi đề nghị.

_ Ok! – Cậu vui vẻ đáp.

**********

Một cơn gió thoảng thổi nhẹ qua… Vội tắt…

Giọt mưa cuối cùng cũng rơi xuống… Mát rười rượi…

Mỉm cười… Và thầm cảm ơn...!


Minh Lam
26, 04, 08

<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2008 13:48:43 bởi YêuThơ >
#1
    YêuThơ 30.04.2008 08:16:11 (permalink)
    Đối nghịch (2)
    [Truyện ngắn]

    “Reng…”, tiếng chuông vang lên báo hiệu kết thúc thời gian làm bài thi…

    “Đỡ quá! Thế là giải quyết xong hai món nợ đầu tiên”, nó tự nhủ.

    Vừa bước về nhà…

    _ Chào hai lùn! – Nó chào chị mà miệng nhe răng cười hí hí.

    _ Hứ! Tui lùn vậy đó! Làm gì được nhau? – Chị nó tỏ vẻ giận dỗi.

    _ Thôi mà, em giỡn chơi chút thôi, làm gì dữ vậy? Em còn nhỏ, chị chấp nhất làm chi?

    _ Hừ!

    Thế là nó chạy một mạch xuống nhà tắm, làm một cái cho mát rồi ra ăn cơm. Mà chẳng được bao lâu thì nó lại có chuyện bực dọc. Nó đành lên kể cho chị hai – người chị thân thiết đã cùng nó vượt qua bao nhiêu trận la mắng của bố mẹ, nhưng vô tình quên rằng…

    _ Chị ơi! Thằng Tèo nhà kế bên nó chơi lên đầu em kìa! – Nó mếu máo.

    _ Chấp nhất em nhỏ làm gì em ơi! – Chị nó nói mà giọng cứ như mỉa mai.

    _ Ghét! – Nó ngầm hiểu ra.

    _ Ha ha!

    Quê “một cục”, nó hầm hầm bước lên phòng, nơi mà nó có thể trút hết tâm tư tình cảm vào mấy tờ giấy bằng những dòng thơ muôn màu muôn vẻ.

    **********

    Sao hôm nay trời không mưa nhỉ? Chỉ có gió thổi hiu hiu mà làm hồn ta sao thấy buồn man mác… Chẳng hiểu cảnh tối trời ấy, không sao, không trăng, gió nhè nhẹ lại có một sức hút ghê gớm…

    Ta đưa hồn vào gió,
    Gió đã thổi đi đâu?
    Đi vào những cơn mơ
    Hay về thời thơ ấu?

    Trên bàn học, sao chỉ có lác đác vài chú kiến thợ ; có phải con nhện lẻ loi ấy đang giăng tơ trên góc tường kia? Sao tất cả đều đơn độc thế nhỉ? Từ con người, đến đồ vật, “ai” cũng đều làm việc gì đó rất độc lập. Tình cảm, nó cần tình bạn, và tình bạn đã đến, đến để rồi cho nó những suy nghĩ thật nhiều… Suy nghĩ thật nhiều để rồi suốt hai ngày tiếp theo, nó chẳng còn ai để trò chuyện vì họ đã đi tìm một điều gì mới hay hơn chăng?...


    **********

    Trời mờ sáng…

    _ Chị ơi! Lên chơi với em đi! 30/4 gì mà chán quá à! – Nó gọi lên.

    _ Em có còn nhỏ như thằnng Tèo đâu mà suốt ngày cứ “Chị ơi!” vậy? Lo xuống dưới phụ mẹ làm việc nhà kìa!

    _ Thôi, em lười lắm, lười làm việc nhà, lười học bài, lười đủ thứ, em muốn có chị ở lại đây cơ!

    _ Ý trời! Làm giống con nít chưa kìa! – Chị nó bỗng nhiên bật cười – Thôi được rồi, lát chị lên chơi với em, em ngồi chơi đợi chị
    tí đi.

    Nó híp mắt nhe răng cười toe toét một cách khoái trá.

    **********

    Tách… Tách… Tách… … Rào… Rào…

    Thật kì lạ! Hôm nay trời mưa sao? Trời mưa nên không ra ngoài chơi được, không ra ngoài chơi được, nên nó cần một ai đó ở
    bên để vui đùa…

    Ngồi đấy… Như đợi ai… Nghe tiếng mưa như khúc giao hưởng buồn… Thả buông từng giọt thánh thót, bản nhạc như đang muốn gởi gắm điều gì? Lạ kì! Khó hiểu?

    Khi yêu đời, ta thường hay hát,
    Thường nghĩ, thường mơ về nơi xa.
    Khi mưa ca, mưa mang gió mát,
    Bản sô–nát, tiếng mưa sao mà…

    Chẳng có ai có thể điều khiển được cảm xúc của mình. Càng cố suy nghĩ, cố che giấu, ta thấy đời càng hiu quạnh, khó hiểu hơn.

    **********

    “Cạch”…

    _ A! Chị lên rồi! – Nó vui mừng reo lên.

    _ Giờ chị em mình chơi trò gì nào?

    _ Để em nghĩ xem…

    Trong lúc chờ đợi, chị nó dạo một vòng trong phòng, nhìn xung quanh…

    _ Mấy kí hiệu này là gì vậy em?

    _ Bí mật! Em không nói đâu!

    _ Còn mấy chữ cái, kí tự này…

    _ Hì hì! Nói ra chị cũng chẳng biết!

    Bề ngoài nó như thế đấy, hồn nhiên, trẻ con, nhưng có ai biết nó đang nghĩ gì. Một con người đơn giản nhưng không hề đơn giản tí nào. Chứa đầy sự bí ẩn.

    _ Vậy giờ chúng ta chơi trò gì đây? – Chị nó thúc.

    _ Chơi trò độc quyền chỉ có hai chị em mình biết thôi nha!

    _ Ok! Là trò gì vậy?

    _ Đó là…

    **********

    Nhưng tất cả… Dường như… Cũng chỉ mình nó… hiểu…

    Minh Lam
    29, 04, 08
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9