Lá trở

Tác giả Bài
tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
Lá trở - 27.04.2008 10:21:35
0
tản mạn
 
đêm sấp ngửa
lật buồn vui qua lại
địu mùa yêu
bóng lầm lụi ven đường
chạm một vòng tay
giòn tan nỗi nhớ
để vần thơ
tháng bảy nhốt đầy hương.
Ngọc Tuyết
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
Lá trở - 27.04.2008 10:28:05
0
lạm pháp
 
hạt tình lăn chạm triều thơ
gãy đi mấy đoạn nắng mơ khoác chiều
đoạn vàng
ứa giọt cô liêu
đoạn xanh
lén giấu
bao nhiêu là buồn
dưới triền lòng đổ mưa tuôn
lời thơ lạm pháp
bắt nguồn từ đâu?
Ngọc Tuyết
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
Lá trở - 27.04.2008 10:32:35
0
nỗi người
 
 
lớp lớp triều dâng biển cuốn trôi
ẩn thân còng nhỏ dưới bờ khơi
loanh quanh đuổi bắt hoài trên cát
giũ sóng vào thơ náu nỗi người.
Ngọc Tuyết
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 06.05.2008 01:53:27
0
xa vắng
 
chiều cõng nắng về bên kia xa tít
một hoàng hôn
một tối
một đơn côi
một chiếc nhớ
một chiếc buồn lặng lẽ
biển mặn mà giấu mật ngọt trên môi
sầu chất ngất thả nụ cười giòn lựng
vẫn tinh khôi
dẫu xé lẻ làm mươi
cái yên lặng xõa bờ gấp đôi khoảng cách
bắt kịp câu thơ phơi dưới mặt trời
xa vắng rồi
đơn côi khuếch tán
bước vội vàng
đường quá xa xôi
trăng trung tuần thơm vội nhánh cỏ tươi
lạnh cỏ lắm 
vóc gầy
ôi  ướt đẫm
sương độc hành
ta cũng độc hành.
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2008 01:54:33 bởi tocnguyet >
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 06.05.2008 01:59:34
0
ta với ta
 
 
kết từng hạt nắng nối tình xa
triệu triệu lời yêu ta với ta
từ độ trăng về qua lối mộng
bao lần bão nổi cuộn hồn hoa
sợi buồn níu bóng  tim reo gọi
vạt nhớ giăng chiều gió hát ca
đời mãi rẽ ngày hoài trống vắng
cuối vườn yêu thương nhớ chưa qua.
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 06.05.2008 07:28:22
0
đêm nay
 
 
đêm nay gửi gió hư vô
không gian vỡ vụn mây xô nỗi sầu
ta ngồi đếm tiếng biển gào
khuya đi về hướng xưa sau một thời
bạc đầu trái đắng tách đôi
ta đem nhóm lửa hong đời lãng quên.
NT
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Lá trở - 06.05.2008 07:35:31
0
Mến chào ng đẹp tocnguyet nha....đọc thơ đã nhiều hôm nay mới có vài dòng sơ giao...chúc chị vui và sáng tác đều...
 

giòn tan nỗi nhớ
để vần thơ
tháng bảy nhốt đầy hương.
Ngọc Tuyết

 
 
 
Lá trở mùa chưa?
 
 
 
Lá trở mùa chưa sao em về ngang tháng bảy
khi nắng tháng tư còn ấm áp khoe trần
Mưa tháng năm vừa tần ngần đổ xuống,
Thơ buồn,vác muộn...hạnh phúc và yêu!
 
Lá trở mùa chưa sao tim tím vườn chiều,
Hoàng hôn cõng trăng về trên liễu đỏ,
Lắng nghe đi em, trong từng cơn gió thở,
Lời yêu thì thầm, hớn hở của tháng năm.
 
Lá trở mùa chưa...sao gần bước trăm năm
Hoa lan tím trổ đầy trên tóc nguyệt,
Chớp chớp mi lượn cong làn thu biếc,
Tháng bảy hoà tan...diễm tuyệt nao lòng!
 
Lá trở mùa chưa,,hỏi người trong mộng?!
 


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 06.05.2008 18:29:13
0

Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT

Mến chào ng đẹp tocnguyet nha....đọc thơ đã nhiều hôm nay mới có vài dòng sơ giao...chúc chị vui và sáng tác đều...


giòn tan nỗi nhớ
để vần thơ
tháng bảy nhốt đầy hương.
Ngọc Tuyết




Lá trở mùa chưa?
 
 
 
Lá trở mùa chưa sao em về ngang tháng bảy
khi nắng tháng tư còn ấm áp khoe trần
Mưa tháng năm vừa tần ngần đổ xuống,
Thơ buồn,vác muộn...hạnh phúc và yêu!
 
Lá trở mùa chưa sao tim tím vườn chiều,
Hoàng hôn cõng trăng về trên liễu đỏ,
Lắng nghe đi em, trong từng cơn gió thở,
Lời yêu thì thầm, hớn hở của tháng năm.
 
Lá trở mùa chưa...sao gần bước trăm năm
Hoa lan tím trổ đầy trên tóc nguyệt,
Chớp chớp mi lượn cong làn thu biếc,
Tháng bảy hoà tan...diễm tuyệt nao lòng!
 
Lá trở mùa chưa,,hỏi người trong mộng?!
 

 
Chào BN ! Được biết qua thơ cũng như có người nhắc đến nhưng đến nay mới được làm quen. Chúc BN vui và sáng tác đều.
 
Lá Trở mình mặt trời nhoài trên cát
câu thơ buồn rưng rức nhói lòng ai
chiếc lá chao nghiêng mùa thu òa vỡ
giấu lại một chiều biêng biếc gọi hồn ta
 
lá đã trở để mùa về sớm tối
tóc hồn nhiên xõa đến tận ngày sau
nắng xa gần nhuộm tím trời ngày hạ
mưa xa gần đổ hạt đợi Sang Mùa
 
Tóc Nguyệt
http://www.freewebs.com/nguyenngoctuyet/
http://tocnguyet.vnweblogs.com/
 
 
 
 
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 06.05.2008 20:42:52
0
vời vợi
 
 
như bọt nước
tràng hạt lưu ly
màu thủy tinh vỡ tan
tôi ơi!
 
đôi mắt xanh
như biển mênh mông
đã nhận chìm hồn tôi
người ơi!
 
hai bàn tay
vốc ngụm hư không
tưới lên cánh đồng khô
tình rơi!
 
Ngọc Tuyết
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 07.05.2008 22:24:33
0
trên triền thơ
Ngọc Tuyết
 
 
mưa đổ bụi quanh thềm
hạt mềm vương cửa sổ
lấm tấm hàng mi đêm
xôn xao mùa thu cũ
 
hun hút giữa đời em
trăng ngày soi thơ thẩn
nhung nhớ cứ đầy thêm
gió mưa bao giờ  tạnh
 
duyên nợ chồng lênh đênh
ngón tay gầy vụng dại
buông lỏng tình ngỡ quên
chắt chiu ngày con gái
 
giận hờn thả nhớ quên
để lời thơ lạm pháp
lầm lũi gõ vào đêm
lá  buồn ngơ ngác khép . . .
 
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 08.05.2008 21:24:18
0
lời riêng
Ngọc Tuyết
 
 
mưa toan phá vỡ trời đêm
để  buồn  lặng lẽ rơi trên má hồng
bởi vì tại lá diêu bông
mưa  lăn trên lá mưa còng  đời nhau
 
gió toan  thổi những nhạt nhàu
cho thu đậm nhạt  theo màu thời gian
để xuân không đến ngỡ ngàng
khúc ru bồi lỡ tím vàng tơ vương
 
sóng toan xé nát bờ thương
từ trong mắt bão náu nương chính mình
đất trời  xin hãy hồi sinh
mở lòng đón hạt nắng tình nhân gian .
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 10.05.2008 19:05:36
0
nhịp đêm
Ngọc Tuyết
 
thạch sùng
chắt lưỡi đếm đêm
ngoài kia
biển sóng trải thềm hồn nhiên
sương về
phơi những niềm riêng
khuya trao nghìn tiếng
giấc nghiêng gọi người
thời gian gõ nhịp trùng khơi
nhịp tình tôi gõ buồn ơi là buồn!
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


BĂNG NGUYỆT
  • Số bài : 6789
  • Điểm: 2
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 15.06.2003
RE: Lá trở - 12.05.2008 02:34:39
0
Hi sis, ai mà nhắc bn vậy sis...có dịp họp mặt sis nhớ tới ún trà với bn nha...
 

ngoài kia
biển sóng trải thềm hồn nhiên
sương về
phơi những niềm riêng
khuya trao nghìn tiếng
giấc nghiêng gọi người

 
 
Sài Gòn mưa...
 
Đêm nay Sài phố mưa nhiều
Câu thơ bỏ ngõ đăm chiêu nhớ người,
Người giờ về nơi xa xôi
Hẹn mùa thu lại có đôi họp tình,
 
Đêm nay gió lạnh một mình,
Nghe từng lá trở rung rinh hiên ngoài,
Đong đưa tắm giọt mưa say,
Lòng ta vời vợi ai hay chăng người?!
 
Đêm nay thơ gõ từng lời,
Tâm tình vắng bạn phương trời cô đơn,
Mưa rơi nặng hạt từng cơn,
Sài thành diễm lệ lặng buồn dưới mưa!


Mỗi trái tim có một lối về  
Thôi cứ như mây kề nước biển  
Chỉ một thời dành cho dâng hiến  
Còn lại là những chuyến chơi rong  

Ai cố dành bẻ nửa số 0  
Cho ngăn tim bập bồng bọt thổi  
Bước chân trần đạp lên đá sỏi  
Để đôi ta chấp vá nổi trời..
  
( trich Nguoi tinh hu

tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 28.05.2008 23:29:30
0

Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT

Hi sis, ai mà nhắc bn vậy sis...có dịp họp mặt sis nhớ tới ún trà với bn nha...



 
Sài Gòn mưa...
 
Đêm nay Sài phố mưa nhiều
Câu thơ bỏ ngõ đăm chiêu nhớ người,
Người giờ về nơi xa xôi
Hẹn mùa thu lại có đôi họp tình,
 
Đêm nay gió lạnh một mình,
Nghe từng lá trở rung rinh hiên ngoài,
Đong đưa tắm giọt mưa say,
Lòng ta vời vợi ai hay chăng người?!
 
Đêm nay thơ gõ từng lời,
Tâm tình vắng bạn phương trời cô đơn,
Mưa rơi nặng hạt từng cơn,
Sài thành diễm lệ lặng buồn dưới mưa!

 
BN ơi! Cúc Vàng nhắc đến BN đó, nhất định rồi hôm nào gặp nhé! (Nhớ gọi chị, đừng quên nha !)
Chúc BN vui!
 
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.


tocnguyet
  • Số bài : 124
  • Điểm: 0
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 01.01.2008
  • Nơi: ngôi nhà tình yêu
RE: Lá trở - 29.05.2008 23:20:45
0
hồn nhiên
Ngọc Tuyết
 
đêm mãi hồn nhiên thức cạnh trời
ai hồn nhiên ngủ ở trong tôi
chiếu chăn ích kỷ hồn nhiên lệch
đời lắm hồn nhiên ngẩng mặt cười
 
đời lắm hồn nhiên ngẩng mặt cười
nắng hồn nhiên nhả ánh vàng tươi
gió chiều cõng lá hồn nhiên lượn
em cấy hồn nhiên giữa biển đời
 
em cấy hồn nhiên giữa biển đời
hồn nhiên kỷ niệm cuốn sầu trôi
âm vang mùa cũ  hồn nhiên vọng
giấc mộng hồn nhiên đắm nửa vời
 
giấc mộng hồn nhiên đắm nửa vời
mưa hồn nhiên xối hạt buồn rơi
thời gian xâu nhớ hồn nhiên nhớ
đêm mãi hồn nhiên thức cạnh trời.
 
chiếc gương buồn nằm ngủ
với vết xước vô tình
soi một thời quá khứ
dẫu không còn lung linh.