Truyện ngắn: Góa phụ
kiếp nhân gian 27.04.2008 11:41:01 (permalink)
                                                    Góa phụ.
                  Từ phòng khám bước ra, khuôn mặt chị tối sầm.  Nhìn chị,anh biết ngay có chuyện không hay.  Chị bỏ đi một mạch.  Anh vội chạy theo ra đến tận hành lang:"Chuyện gì vậy em?".
                 Chị không nói, chỉ tựa đầu vào vai anh mà khóc.  Anh ôm vợ vỗ về:"Nín đi em, có gì từ từ nói.  Anh đưa em về nha".  Hai người im lặng suốt quảng đường.
                                                *********  ***********
                 Xe đừng lại trước cổng.  Chị lảo đảo bước vào.  Anh dựng xe ở góc nhà, dìu chị đi.  Tự dưng chị thèm một ly trà nóng.  Anh pha trà rót ra ly, đưa tận tay vợ và im lặng chờ đợi.  Một lúc sau, chị mới ngẩng lên nhìn anh, nước mắt rưng rưng:"Em đã mất khả năng làm mẹ.  Những tổn thương ngày xưa đã khiến em không thể mang thai.  Em xin lổi.  Chắc là mình chia tay thôi...".
               Anh sững người:"Em đừng nói như thế.  Trong chuyện này, anh cũng có lỗi mà.  Không sinh được thì thôi...".
               "Anh đang an ủi em đó hả?  Anh là con trai duy nhất nên phải có nhiệm vụ sinh con nối dõi.  Liệu mẹ có để yên chuyện này không?".
               Anh quay mặt đi.  Chị nghe thấy tiếng anh thở dài.
               Những ngày sau đó đối với chị thật nặng nề.
                                               ******* **********
            Hai người cưới nhau đã 5 năm.  Ba năm trước đó, họ cũng đã sống với nhau, dù mẹ anh không đồng ý.  Chị vướng vào tình yêu quá sớm, khi còn đang ở tuổi học trò.  Mặc gia đình hai bên ngăn cản, hai người vẫn cứ yêu.  Anh là con trai trưởng trong nhà nên mẹ muốn anh cưới được người phụ nữ xinh đẹp, giỏi giang.  Mẹ anh không chấp nhận chị, vì cho rằng chị không xứng với anh về mọi mặt.  Anh vẫn cứ yêu và hai người đưa nhau đi xây tổ ấm riêng.
              Cuộc sống tuy chật vật nhưng tràn đầy tình yêu.  Khi chị mang thai, anh bảo cứ sinh, song chị lại không muốn.  Chị không muốn làm mẹ trước ngày cưới.  Chị muốn một lần được mặc áo cô dâu.  Trong ba năm đó, chị phải lén anh đến bệnh viện 5 lần.
               Cuối cùng, mẹ anh phải chấp nhận chị vì bà sợ mất con trai.
               Ngày về làm dâu, chị không ngờ được cả gia đình chồng cưng như trứng mỏng.  Mẹ anh cứ giục chị sinh con để bà có cháu nội ẳm bồng.  Chị háo hức cùng anh lên kế hoạch, chờ đợi chào đón thành viên mới.
              Một năm, hai năm...rồi 5 năm, mẹ chồng sốt ruột.  Bà bắt đầu hoài nghi sự hiếm muộn của con dâu.
              Rồi có một ngày, mẹ anh nói bóng nói gió rằng nếu chị không sinh con , hãy để anh được tự do tìm người khác.  Bà muốn nhìn thấy cháu nội trước lúc qua đời.  Chị nghẹn ngào, định thú thật mọi chuyện rồi chấp nhận ly hôn, nhưng anh ngăn lại và bảo không thể sống mà thiếu chị.
              Một đêm, anh thì thầm bên tay chị:"Tuần sau anh đi công tác ở miền Tây, anh xin mẹ cho em đi cùng.  Mình sẽ ở lại đó một thời gian, rồi tìm một đứa bé sơ sinh về nuôi.  Con trai càng tốt.  Anh sẽ nói với mẹ đứa bé là do em sinh ra...".  Không đợi anh nói hết câu, chị giãy nảy phản đối.
              Chị nhất quyết không nhận nuôi đứa trẻ nào, vì chị không thích đứa con không rõ lai lịch.  Chị muốn có đứa con do mình sinh ra.
                                                 *******  *********
              Chị cố nén đau khổ, mạnh dạn đề nghị ly hôn.  Anh ôm chị trong tay mà khóc.  Anh nói rằng:"Thà anh không có con chứ không thể bỏ em".  Nói vậy thôi, chứ chị biết anh đau lòng lắm.
              Ngày anh đi công tác, chị vẫn ở lại nhà.  Chị không muốn hợp tác với anh để lừa dối mẹ chồng, dù chị biết anh làm việc đó vì thương chị.  Không có chị ở cùng, có lẽ anh cảm thấy cô đơn nên hay uống rượu.  Trong cơn say, anh thường gọi điện cho chị kể lể nỗi niềm.  Mấy đêm liền chị không ngủ vì đau khổ, dằn vặt.  Cuối cùng , chị quyết định sẽ nói sự thật với mẹ chồng.
                                                 *******  *********
             Chuông điện thoại vang lên lúc nửa đêm đã đánh thức cả nhà.  Chị nhận được tin anh đột tử ngay trên bàn tiệc với trái tim tan nát.  Mẹ anh kêu trời rồi ngất lịm.
              Cùng với cô em chồng, chị tất tả thuê xe xuống nơi anh công tác để đem xác anh về.  Anh ra đi còn quá trẻ.  Chị trở thành góa phụ.  Mẹ anh khóc lóc vật vả trước quan tài:"Sao con lại bỏ mẹ mà ra đi như vậy?  Con còn chưa được hưởng hạnh phúc làm cha mà!"...Lần này, chị thật sự gục ngã.
              Anh ra đi mang theo cả điều bí mật không thể sinh con của chị.  Chị tôn trọng ý muốn của chồng nên đành phải chôn giấu luôn một sự thật bẽ bàng.
               Đêm nào chị cũng ngồi trước linh vị của anh, khóc dến cạn khô nước mắt.  Gía như chị đừng quá ích kỷ, chịu nghe theo lời anh để xin một đứa con nuôi.  Nếu chị làm vậy, chắc anh không chết, bởi có em bé trong nhà, anh sẽ giành thời gian cho nó chứ không la cà nơi quán nhậu.
               Mẹ anh ốm liệt giường sau cái chết của con trai.  Chị phụng dưỡng mẹ chồng cho đến khi bà mất.  Lúc đó, chị mới vừa tròn 30.
               Nhiều lúc, chị muốn được theo anh, nhưng rồi chị xin vào làm việc ở một làng cô nhị.  Nơi đó, chị cảm thấy ấm áp lạ kỳ.  Vứt bỏ hết quá khứ, chị trở thành người mẹ chung của một đàn trẻ nhỏ...Đây phải chăng là hạnh phúc cuối cùng của chị?


[image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/27703/198B41EC1FA24B40829A37B8662B4ACB.jpg[/image]
Attached Image(s)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9