Ngày...tháng...năm...
Mình vừa nhìn thấy anh gọi cô ấy là gì nhỉ? À phải rồi:
cưng. Lời lẻ anh viết cho cô ấy sao mà nghe êm ái, dịu dàng và đằm thắm thế, mình cứ ngỡ nhìn sai, anh đã thành một người khác hẳn khi bên cô ấy sao? Cô ấy có thể làm được điều mà mình mong ở anh dễ như thế sao? Mình không thể tin được.
Thư của anh tuy ngắn gọn nhưng chứa đựng đầy yêu thương, chăm sóc. Tính anh vẫn thế vẫn là anh ngắn gọn, ý nghĩa, quan tâm và chân thật. Mình đã yêu anh vì lẻ đó kia mà. Mình không thể chịu nổi khi anh lại vẫn ân cần nhưng đối với người khác.
Mình còn nhớ có một lần mình kể anh nghe về một đồng nghiệp nam trong cơ quan rất âu yếm gọi vợ là
cưng. Vợ chồng họ vẫn chưa có con tuy lớn tuổi nên họ vẫn như đôi vợ chồng son. Anh cười bảo mình:" em muốn anh gọi thế sao? Nghe nó sến sao ấy." Vậy mà giờ anh anh dành sự yêu thương đó cho cô ấy. Mình thật sự bất ngờ và...Anh đã khác hẳn. Người ta có thể sống hai mặt được sao?
Mình biết nói gì nữa khi mọi chuyện đã như thế này.
Mình không thể kìm nổi nước mắt lại rơi...thế cũng tốt. Người ta bảo khóc sẽ thấy thoải mái hơn cố kìm nén. Nhưng mình phải khóc bao lâu nữa...đêm đã khuya, anh và con đang ngon giấc...mình lại thao thức...mong trời mau sáng để đi làm mà quên đi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2008 06:28:53 bởi ngay xua 290595 >