(URL) KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 18 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 270 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 22.06.2018 11:41:27 (permalink)
                     Tội bán nước




Không có tội nào cao hơn tội bán nước !
( Bán đất cho Tàu
- Một kẻ thù truyền kiếp
Cũng là bán nước ).
Hỡi, Quốc hội của nhân dân !
Sao lại manh tâm làm điều phản trắc
Đi ngược lại sự tự do chính đáng của nhân dân ?
Theo gót tên Tập Cận Bình
Ra luật “an ninh mạng”
Bóp nghẹt tiếng nói lương tri
Vô đạo cướp đi chủ quyền cuộc sống
                              những người yêu nước…
 
                       *
 
Nhà nước XHCN giờ đây
                                    trăm phần mục nát
Đảng sản sinh ra
Những quan tham, theo giặc hại dân
Từ tổng bí thư Nông Đức Mạnh
Nguyên thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng
Cho Tàu làm bauxite,
                         gây họa ở Tây Nguyên
Nay ông Tổng, ông Thủ, bà Chủ tịch Quốc hội
Lại tính toan
                    ra Luật Đặc Khu
Bán cho chúng
            đất Vân Đồn, Bắc Vân Phong, Phú Quốc
“Rước voi giày mả tổ” !
 
Ôi ! Đất nước bốn nghìn năm máu đổ
Tràn ngập núi sông
Để bao phản đồ ngang nhiên tàn phá
Hèn hạ với Tàu Bang
Nhưng lại lấy cường quyền
                                      đè nén chúng dân.
 
Ta ngửa mặt lên trời than:
Cụ Hồ Chí Minh ơi !
Cái chủ nghĩa mà Người mang về
                          cho Tổ quốc quê hương
Đã mạt quá rồi !
“sống khôn chết thiêng...”
Người hãy kéo bọn phản bội giống nòi
Xuống mồ, xuống mả
Đóng dấu và ghi lên trán từng tên:
“Là tội đồ của dân” muôn thưở.

 Tháng 6.2018
PHẠM NGỌC THÁI

<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.06.2018 11:44:29 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 30.07.2018 12:59:39 (permalink)
 
         Đất Nước Tôi Yêu



Ta nằm xuống thảm cỏ quê hương
Hát một bài ca về Đất mẹ
Sông, núi, bầu trời qua bao thế hệ
Vẫn ngọt ngào như câu ca dao.
 
Mẹ đã nuôi ta trong mưa nắng dãi dầu
Ta lớn lên thành người con đất nước
Dân tộc tôi gặp nạn nhiều,
                        và cũng nhiều tủi cực
Nhưng rất giàu yêu thương bao la,
 
Việt Nam ơi !
Ta gọi tên hai tiếng của ông cha
Qua 4.000 năm dân vẫn còn mông muội
Hết giặc ngoại xâm
                           lại giặc nhà giày xới
Đánh thắng bao quân thù,
                            mà nay chửa thành thân.
 
Ôi ! Đất nước ta yêu quí vô ngần
Thế kỉ XXI rồi, người ơi !
Chẳng lẽ cứ câu ca dao
                    "ngày tám tháng ba" hát mãi ?
Hãy mở thật rộng cửa trời Mỹ, trời Âu
Vừa láy thế chống giặc phương bắc tràn vào
Vừa mở mang kinh tế
Cụ Phan Châu Trinh đã dậy rồi:
"dân trị tức pháp trị"
Không có gì bằng "khai dân trí" !
 
Ôi, đất nước tôi yêu !
Ta sống làm người của non sông
Chết làm ma đất nước
Dẫu chưa theo được bước chân cường quốc
Hãy thương láy ngọn cỏ quê hương
Đói khát, khổ nghèo lòng nguyện thủy chung
Không theo gót Tàu Bang
                            hại giống nòi, dân tộc
Để con cháu muôn đời không ô nhục !
 
Tháng 6.2018
PHẠM NGỌC THÁI



Nhatho_PhamNgocThai 30.09.2018 11:41:16 (permalink)
[<font]ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI

 

Tặng TT.
(cảm xúc về nàng với buổi tình chiều,
tôi đã viết nên bài thơ này)

 
[<font]Em nói với tôi rằng muốn có một đứa con…
[<font] Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
[<font] Năm tháng dáng hình em hiển hiện
[<font] Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi!

[<font] Người thục nữ tôi yêu những năm cuối cuộc đời
[<font] Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
[<font] Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
[<font] Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.

[<font] Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
[<font] Tóc cũng bạc đôi phần
[<font]                           dẫu tim còn khao khát
[<font] Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
[<font] Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu…

[<font] Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
[<font] Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
[<font] Anh hôn lên đôi môi em như một vầng trăng khuyết
[<font] Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.

[<font] Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
[<font] Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
[<font] Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
[<font] Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em!
 
[<font] Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
[<font] Cùng thi ca, anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
[<font] Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
[<font] Với mối tình nồng thắm của em yêu!

[<font] Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu!
[<font] Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
[<font] Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
[<font] Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.

[<font] Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
[<font] Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
[<font] Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
[<font] Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn!

[<font] Anh tìm đến em
[<font]                      lúc đã tàn úa mái đầu xanh
[<font] Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
[<font] Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
[<font] Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu…
[<font]               PHẠM NGỌC THÁI
[<font]       (Chiều 6.9. Cuối thu năm Mậu Tuất)
 
Nhatho_PhamNgocThai 07.11.2018 11:23:13 (permalink)
 
        PHẠM NGỌC THÁI VÀ MỘT KIỆT TÁC THƠ TÌNH 
                            Nguyễn Thị Xuân


 
ANH VẪN VỀ THEO DÒNG LỆ EM TIẾC NUỐI 
                                                 
Em nói với tôi rằng... "muốn có một đứa con"
Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
Năm tháng dáng hình em hiển hiện
Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi !
Người thục nữ tôi yêu
                     những năm cuối cuộc đời
Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.
Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
Tóc cũng bạc đôi phần
                        dẫu tim còn khao khát
Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu...
Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
Anh hôn lên đôi môi em
                           như một vầng trăng khuyết
Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.
Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em !
Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
Cùng thi ca,
          anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
Với mối tình nồng thắm của em yêu !
Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu !
Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.
Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn !
Anh tìm đến em
                     lúc đã tàn úa mái đầu xanh
Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu...
   PHẠM NGỌC THÁI
Chiều thu năm Mậu Tuất
       Hà Nội 6.9.2018
LỜI BÌNH CỦA NGUYỄN THỊ XUÂN:

 

         Có lẽ đã qua hơn nửa thế kỷ, từ khi trên thi đàn Việt xuất hiện bài thơ tình nổi tiếng: "Hai sắc hoa ti-gôn" của một nữ sĩ ẩn danh, gọi tắt là T.T.KH - Đến nay, lại mới có một áng thơ tình của một nhà thơ đương đại, trong giới văn chương rất quen biết, đó là Phạm Ngọc Thái ! Thơ ca của anh trên văn đàn cũng được nhiều độc giả ngưỡng mộ.
      "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" mà anh mới cho ra đời trên các trang mạng Việt, đã được đông đảo bạn đọc đón nhận và ca ngợi. Nói một cách công minh: với những ai yêu thích thơ ca, kể cả người khó tính nhất cũng phải khen. Là một nhà giáo làm công tác văn chương, vì quá yêu thích bài thơ tình này - Tôi xin được mang chút kiến thức văn học để luận bình bản tình ca, với độ hay tôi đánh giá là một thiên kiệt tác thơ tình !
     Thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" được chia thành chín đoạn, cả thảy ba mươi sáu câu. Tức là, một bài thơ khá dài. Cảm xúc thơ dồn dập chảy trào ra trong trái tim thi nhân, được bắt đầu bằng lời thổ lộ của người tình gái qua ước muốn của nàng. Đọc thơ ta tưởng cứ như là câu chuyện tình đêm khuya, thường phát trên Đài tiếng nói Việt Nam:
         Em nói với tôi rằng... "muốn có một đứa con"
     Trong tình yêu của người đàn bà, mong muốn có một đứa con... là ước nguyện máu thịt với cả cuộc đời.
     Ở trong bài "Hai sắc hoa ti-gôn" nữ sĩ T.T.KH cũng từng mô tả hình ảnh của người tình trong mộng, một thưở xa xưa đã bộc lộ tình cảm yêu thương với mình, rằng:
                   Người ấy thường hay vuốt tóc tôi,
                   Thở dài trong lúc thấy tôi vui,
                   Bảo rằng: “Hoa, dáng như tim vỡ,
                   Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi!”
      Còn trong bài "Anh sẽ về theo dòng lệ em tiếc nuối": Đó không phải chỉ là tâm tình, khát vọng của ái nữ khi nàng mong muốn có một đứa con kỉ niệm mối tình chung của hai người, mà cũng đã hòa trong dòng lệ yêu thương của chàng. Ta nghe, nhà thơ bộc bạch niềm tâm tư sâu kín ấy:
                    Dù xa cách nhớ nhau trong hoài niệm
                    Năm tháng dáng hình em hiển hiện
                    Phía chân trời thắp sáng lửa tim tôi !
     Nàng đã trở thành ngọn lửa để sưởi ấm trái tim chàng. Đây là mối tình của buổi "chiều cuộc đời", và lại phải sống cách xa nhau - Như tác giả viết:
                    Gặp em muộn rồi, bóng xế hoàng hôn
                    Tóc cũng bạc đôi phần
                                           dẫu tim còn khao khát
     Và anh thổ lộ:
                    Người thục nữ tôi yêu
                                      những năm cuối cuộc đời
                    Cho tới lúc nấm mồ anh xanh cỏ
                    Em hãy thắp nén hương lòng tưởng nhớ
                    Để hồn anh siêu thoát dưới trời âm.
  
     Câu chuyện tình có vẻ lâm ly. Anh yêu nàng mãn đời, mãn kiếp, cho tới khi chỉ còn là một nấm mồ xanh cỏ - Chà, thơ thật là đẫm lệ ! Tình đời của dòng thơ này chảy ra thấm đẫm máu tim và chất chứa tính nhân văn... trở thành một câu chuyện tình không khác gì truyền thuyết. Với một nhà thơ dành cả cuộc đời để sáng tác thi ca như anh - Tôi thiết nghĩ, không mong ước gì hơn thế nữa ! Thiết tưởng, bất cứ nhà thơ nào cũng phải ao ước mình sáng tác được một bài thơ như vậy. Ngẫm rằng, họ thương yêu nhau không chỉ đến bạc đầu, mà hóa thành kiếp khác vẫn còn yêu:
                    Ngày anh khuất chắc làm em thổn thức
                    Nước mắt tràn trên nấm mộ thương yêu...
     Sợ người yêu khi đó sẽ tủi lòng vì phải sống trên đời này một mình, chàng còn an ủi và dặn dò:
                    Thì đời này - em ạ, có trớ trêu
                    Nhưng ta đã bên nhau sưởi ấm mùa đông rét
                    Anh hôn lên đôi môi em
                                               như một vầng trăng khuyết
                    Thấy cả bầu trời du ngoạn cõi hồn xanh.
     Cái hình ảnh đôi môi của người yêu như một vầng trăng khuyết, trong thi ca xưa nay, tôi chưa từng thấy ai ví thế ! Một hình ảnh mỹ học thật cao siêu. Mang hình ảnh trời đất để ví với đôi môi của người yêu, đẹp một cách tuyệt vời ! Lại nữa, anh hôn lên đôi môi nàng... thấy cả bầu trời du ngoạn ở trong hồn. Thơ thăng hoa tới tột đỉnh, hình tượng cao đẹp mà vẫn đời.
     Ở trong bài thơ "Người đàn bà trắng" - Tôi đã thấy nhà thơ Phạm Ngọc Thái, từng đem hình ảnh trời đất để tả người yêu rất hay:
                    Chiếc mũ trắng mềm em đội bầu trời
                    Khóm mây trắng bay nghiêng trôi trên tóc
                    Đôi mắt em đong những áng mây
                    Người đàn bà trắng !
     Còn khi anh nói về "cái ấy" của nàng:
                    Chùm trinh em hát: Đấy chỗ thiên thai !
                    Người đàn bà ai mà định nghĩa ?
     Đại văn hào Lép Tôn - xtôi từng nói về người đàn bà, đại ý thế này: Người đàn bà không thể định nghĩa, mà chỉ có sự tìm tòi... tìm tòi và tìm tòi mãi... - Phải chăng Người muốn nói về sự bí hiểm, đến mức kỳ diện và vĩ đại của "cái ấy" đàn bà !?
     Rồi, cũng trong bài thơ "Người đàn bà trắng", Phạm Ngọc Thái đã kết:
                    Người đàn bà ngậm cả vầng trăng
     Nhà phê bình, nghiên cứu văn học thuộc Viên "Ngôn ngữ và Văn hóa dân gian" Trần Tứ Đức, bình phẩm về hình tượng câu thơ "... ngậm cả vầng trăng" như sau:
-   Đây là một câu thơ siêu thực, chứa đầy trầm tích đã được thăng hoa. Một thiên tạo vĩ đại đang nép trong tấm thân người đàn bà, hay chính nàng là một vầng trăng ? Cái vầng trăng ấy của nàng, nó cứ nguyên thủy như hang động thời tiền sử lại huyền bí như thánh linh...
     "vầng trăng" là nguyệt, mà "nguyệt" chính là "cái ấy" - Đấy, nhà thơ đã mô tả về cái của người đàn bà như thế !
     Trong đời thi ca Phạm Ngọc Thái, bài thơ "Người đàn bà trắng" đã rất có danh tiếng trên văn đàn và được đánh giá cao ! Song, theo nhận định của tôi: Thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối", còn có thể hay hơn, hấp dẫn hơn... chinh phục trái tim đời. Độ hay trong tính nghệ thuật thi ca của mỗi bài khác nhau, nhưng chí ít đều đạt là hai tình thơ tuyệt tác của nền văn học.
     Tôi nói về đoạn thơ thứ tư:
                   Lại bùng cháy trong thơ ngọn lửa trái tim
                   Ngọn lửa của tình yêu vĩnh diệt
     Giọt nước mắt của đàn bà có thể làm xiêu đổ anh hùng. Trong truyên Kiều: Khi Từ Hải chết đứng, hai mắt mở trừng trừng không nhắm lại được... phải đến lúc, Kiều đến ôm chàng mà than:                   
                    Khóc rằng: "Trí dũng có thừa,
                    "Bởi nghe lời thiếp nên cơ hội này!
                    "Mặt nào trông thấy nhau đây?
                    "Thà liều sống thác một ngày với nhau!"
                    Dòng thu như dội cơn sầu,
                    Dứt lời nàng cũng gieo đầu một bên.
                    Lạ thay oan khí tương triền!
                    Nàng vừa phục xuống Từ liền ngã ra.
     Còn trong thiên tình ca này, nhà thơ Phạm Ngọc Thái nói với nàng rằng:
           Em đừng khóc cho lòng anh thêm tan nát
           Có rời chốn dương trần, anh không chết đâu em !
                    Chỉ hóa kiếp mình tiếp cuộc trường sinh
                    Cùng thi ca,
                               anh sẽ sống muôn đời trong nhân thế
                    Vẫn khắc khoải quanh nàng vào nỗi nhớ
                    Với mối tình nồng thắm của em yêu !
     Chàng sống mãi với đời và trong tình yêu của nàng. Họ gắn bó rồi yêu nhau, cảm thông cuộc đời của nhau:
                 Anh thương em đời gặp cảnh bèo dâu
                 Em nhớ về anh sống kiếp chàng du mục
                 Thời trai trẻ phong trần qua chiến tranh loạn lạc
                 Khi tuổi già có vợ vẫn cô đơn !
     Chỉ 4 câu thơ thôi, mà tưởng như diễn giải cả một thiên tiểu thuyết. Trong thiên tình ca "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối, ta thấy thi nhân còn để lại những lời dặn dò, nhắn nhủ người yêu thật máu tim...
     Đọc đoạn thơ thứ bảy giống như một lời trăng trối, tôi bỗng liên tưởng tới những vần thơ nổi tiếng của thi hào Nga vĩ đại Pushkin, khi Người nhắn gửi tới người tình:
                    Nhưng nếu gặp ngày buồn rầu đau đớn
                    Em thầm thì hãy gọi tên lên
                    Và hãy tin còn đây kỷ niệm
                    Em vẫn còn sống giữa một trái tim.
     Hay thi nhân Hàn Mặc Tử, đã để lại những lời trăng trối cuối cùng cho người yêu:
                    Anh trút linh hồn giữa lúc đây
                    Gió sầu vô hạn nuối trong cây
                    Còn em sao chẳng hay chi cả
                    Xin để tang anh đến vạn ngày
                                      (Trút linh hồn)
      Thi nhân Phạm Ngọc Thái thì viết:
                    Nếu giây phút nào em lạc bến cô liêu !
                    Giọt lệ thơ rơi nhòa trang giấy trắng
                    Hãy tìm đến nấm mồ anh miền xa vắng
                    Rồi âm thầm một chút khóc cho nhau.
     Đọc đến những dòng thơ này, tôi đã khóc - Tưởng như, trên đời này cũng chỉ yêu nhau đến thế là cùng ! Đoạn thơ kết cũng thật là cảm động, một lần nữa thi nhân thổ lộ cõi lòng tha thiết trong buổi hoàng hôn của đời mình:
                    Anh tìm đến em
                                  lúc đã tàn úa mái đầu xanh
                    Yêu tha thiết mà cách ngăn thế giới
                    Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối
                    Và yên lòng nơi nấm mộ ngàn thu...
     Dòng thơ đã đưa ta đi đến cõi vĩnh hằng của tình yêu ! Trong thơ hiện đại Việt Nam, tôi chưa từng được đọc bài thơ nào quyến rũ và hay như bài này. Tôi thiết nghĩ -  "Anh vẫn về theo dòng lệ em tiếc nuối" của thi nhân Phạm Ngọc Thái, xứng đáng là một thiên kiệt tác thơ tình bất hủ với ngàn năm văn hiến Thăng Long !
     Hà Nội , đầu đông 2018
         NGYỄN THỊ XUÂN 
    GV văn Trường THPT Ba Đình, Hà Nội
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2018 11:28:55 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 06.12.2018 15:50:22 (permalink)
 
         NGƯỜI THÔN NỮ MIỀN SÔNG NƯỚC
 
Nén hương lòng anh tưởng niệm mối tình em
Bóng trúc vắng, làng quê xanh viễn vọng
Giọt lệ đắng em hòa cùng anh uống
Chốn xa vời người lữ khách đứng dừng chân.
 
Xin để lại cho đời vài khúc ca ngân
Nghìn năm sau - Thế nhân ơi, hãy nhớ !
Tấm hình ta cùng nàng một thưở
Và cuộc tình nước mắt lẫn yêu thương.
 
Anh không thể mang em theo trọn kiếp thi nhân
Giúp em vượt qua đời bể dâu khốn khổ
Mai có đến gặp lại anh bên nấm mồ
                                  nơi chân trời, xứ sở
Xõa tóc mà than khóc cõi dương gian...
 
Anh vẫn chờ em ở dưới suối vàng
Ta hãy quên đi thế giới đầy bạo loạn
Để cùng em kết trăm năm tình bạn
Của tình yêu tự trái tim anh !
 
Anh vẫn thương em dù duyên phận bẽ bàng
Chẳng phải vì em, chẳng phải anh không muốn
Nhưng em ạ ! KIỀU đã nói rồi,
                                        đó là bể sống...
Tình giữa trần ai, nước mắt trộn cơm chan.
 
Dẫu phải biệt xa...
                           anh có hạnh phúc đâu em ?
Vẫn biết đời em cũng hòa dòng lệ đắng
Ừ, thì trang nam anh khinh thường kiếp nạn
Chỉ thương em là phận nữ nhi.
 
Hãy vững bước lên em vào thế giới của ca thi
Sẽ giúp em quên mọi điều sầu muộn
Anh chỉ tiếc không thể dìu em tới bến...
Mong đất trời có Thượng đế đỡ em đi !?
 
                          *
 
Thơ viết đã dài mà chẳng thỏa nỗi tình si
Ta lại cất tiếng gọi tên em:
-  Người thôn nữ miền sông nước...
Mai dân tộc có đặt ta nằm ở nơi nào
                                 dưới gầm trời tổ quốc
Hãy đưa mộ nàng về
                               chôn cạnh nấm mồ ta.
 
Để con cháu đời đời cất cao bản tình ca
" Không có chiến tranh,
                           chỉ có tình yêu bất diệt ! "
Anh sẽ nâng hình em bay trên đất trời nước Việt
Vượt qua mọi chủ nghĩa tới muôn năm.
 
Hãy đi cùng anh, mình không chết đâu em
Kinh thánh đã dậy rồi: nay chỉ là "cõi tạm"
Khi biết vượt qua đủ buồn đau, khổ nạn
Mới vào được ngôi đền...
                          - Tòa Thánh của tình yêu !
 
Ôi ! Người thôn nữ anh thương
Cuộc tình mình dù đắng đót bao nhiêu
Nhưng hãy nghe lời anh:
              - Ta được nhiều hơn mất...
Đã giúp em nhìn ra nghĩa sống
                          trong bể đời khốn kiếp
Vượt lên bão táp, phong ba.
 
Em hãy hòa nước mắt vào
                         viết những bản tình ca
Nó vĩ đại hơn các luận ngôn đảng phái
Ta sẽ là ánh sao băng trên thiên hà sông núi
Anh đợi đón em về
                               trong thế giới bên kia.
 
       PHẠM NGỌC THÁI
Một sáng đầu đông năm Mậu Tuất
          (tức 8/11/2018)
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2018 15:52:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 12.01.2019 15:41:00 (permalink)
 

             SUY TƯ CHIỀU CUỐI NĂM
 
 
Chiều cuối năm ngẫm cả cuộc đời
Cũng là chút phận kiếp người thôi !?
Khổ nhiều ... Sướng lắm ... Ôi, khổ sướng !
Tình đến, rồi đi - mảng đời trôi ...

 
Ta tính xem ta được những gì ?
Dựng cả tòa đài nghiệp ca thi ...
Xế chiều còn vướng vòng nhi nữ
Nửa lòng thì chán, nửa lòng si

Đã tưởng rằng đây bóng tri âm

Nâng niu cất giữ ở trong lòng
Ai ngờ cũng chỉ bèo hoang cả
Nửa tình muốn phá, nửa tình mong


Chiều cuối năm ngẫm cả cuộc đời ?

Tiền tài, danh vọng thỏa mãn rồi
Có cả đất trời cùng nhân thế
Tham làm gì nữa, hỡi người ơi ?

Tôi khóc cho tôi ! Đáng lẽ cười ?
Vì nàng còn níu mãi chân tôi ...
Mai sau hậu thế mà viết sử
Rằng, ta chỉ kém mỗi EM thôi !
    Chiều 31.12.2018
     PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.01.2019 15:46:04 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 22.02.2019 11:26:20 (permalink)
 
    PHÚT CÔ LIÊU DỪNG LẠI NGÓNG NGƯỜI XƯA
 




Em xưa đó ... Tình tao khang tha thiết
Anh không thể tìm ở bóng xuân nay
Cánh chim hải hồ ta lang thang bay
Anh lại gọi ? Nghe không, em yêu quí !
 
Đứng trên đỉnh thi sơn kỳ vĩ
Thấy tim mình rỉ máu xuống thẳm sâu
Vết thương em đau. Anh cũng đau.
Người đàn bà trẻ vùng sông nước
 
Duyên kỳ ngộ giữa đường tan tác
Em vẫn là tình cuối của đời ta
Năm tháng phôi pha. Kỷ niệm cũ không nhòa.
Vóc hình em ... Ta mãi còn cất giữ
 
Em là áng thi ca của hồn thi sĩ
Người vợ hiền trong mộng mị ta mơ
Mang tình em xây cả Đài Thơ
Cho muôn sau đời ngưỡng vọng
 
Bao giây phút cuồng say tình nóng bỏng
Đã cùng anh ân ái những canh khuya
Mất em rồi ! Năm tháng, gió mưa
Lời hứa cũ tạc lòng anh khuya sớm
 
Trời Hà Nội sáng nay nắng ấm
Mà trong ta vẫn rét cóng, cưng ơi !
Em từ miền quê ấy xa xôi
Có khắc khoải nhớ về anh thưở trước ?
 
Đường thiên lý một mình ta mải bước
Phút cô liêu ... dừng lại ngóng người xưa ...
 
        8.2.2019
PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.02.2019 11:29:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 01.04.2019 19:05:08 (permalink)
 
 
PHẠM NGỌC THÁI CÁNH ĐẠI BÀNG CỦA THI CA ĐƯƠNG ĐẠI VIỆT NAM
                                                        TRẦN MỸ GIỐNG



 
                 GIỚI THIỆU TẬP SÁCH MỚI XUẤT BẢN 2019
    Có lẽ đông đảo bạn đọc đã nghe và biết về nhà thơ Phạm Ngọc Thái, với những nhận xét rất khác nhau của nhiều bạn đọc và người phê bình. Đa phần là khen thơ Phạm Ngọc Thái… Một vài người lại chê thơ ông hết lời…

    Có điều không thể phủ nhận, rất nhiều người khen thơ Phạm Ngọc Thái… lại là những giảng viên đại học, giáo viên dạy văn…
 
     Tôi nghĩ, cảm thụ thơ là tùy thuộc mỗi người đọc. Do người ta vốn sống, trình độ, gu thẩm mỹ… khác nhau, nên sự cảm nhận thơ hay dở cũng khác nhau ?
    Tỷ như bản thân tôi, tự thấy mình cũng có đôi chút khả năng cảm thụ văn học nói chung và thơ nói riêng, thì phải công nhận: Mảng thơ tình của Phạm Ngọc Thái có nhiều bài rất hay.

 

–   Cuốn sách (dầy đúng 299 trang kể cả phần mục lục) này tập hợp 17 bài nghiên cứu, cảm thụ, đánh giá bình thơ Phạm Ngọc Thái của nhiều tác giả, hầu hết là khen ngợi.
–   Có tác giả chọn ra một số tác phẩm thơ mà tác giả đánh giá là hay nhất của Phạm Ngọc Thái ! Như Nhà văn Trần Đăng: chọn “5 tuyệt tác và 22 bài thơ hay” của Phạm Ngọc Thái.
–   Bài “Phạm Ngọc Thái con người và thi ca” của tác giả Bùi Văn Dong – nguyên Giảng viên Trường Đại học Quốc gia Việt Nam…
        *  Thực sự là một công trình nghiên cứu văn học chuyên sâu về tác giả, tác phẩm thi ca Phạm Ngọc Thái…
  –   Sách cũng giới thiệu hơn bốn chục bài thơ mới của Phạm Ngọc Thái…
 
      Dành ra một ngày một đêm đọc tập sách, trong đó nhiều bài tôi đã đọc từ trước khi được tuyển in trong sách, tự nhiên tôi vô thức đọc thành lời bốn câu thơ của Phạm Ngọc Thái mở đầu tập sách:
                    Rồi một ngày mai ta sẽ chết
                    Như là chiếc lá vậy thôi
                    Gió sẽ hót trên nấm mồ truyền thuyết:
                   Rằng, có một thi nhân Thánh Phật rước đi rồi!
 
          Xin cảm ơn nhà thơ Phạm Ngọc Thái tặng sách và trân trọng giới thiệu cùng bạn đọc.


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2019 19:07:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 14.05.2019 12:15:06 (permalink)
 
 
                    ĐỘNG THIÊN THAI CỦA EM
 
                   Rõ màu trong ngọc trắng ngà,
                Dầy dầy sẵn đúc một tòa thiên nhiên
                            ( Kiều Nguyễn Du )
                                      *
Em đưa anh vào trong Động Thiên Thai
Đôi sườn núi bên như hai vầng trăng khuyết
Ríu rít bướm đàn. Thì thào em hát...
Bản tình ca muôn thưở giống nòi.
 
Em ngước nhìn anh, ánh mắt sáng ngời
Con chim hót vang trời... Cánh rừng xanh tốt...
Không rậm rạp um tùm, động em thoáng mát
Hòn núi nhỏ chon von... Mặt trời đỏ mọc bên trong...
 
Em là Nàng công chúa của lòng anh
Một lãng tử độc hành, trên đường thiên lý
Đi qua thôn hương, gặp người ái nữ
Bên bờ biển xanh... hát khúc tình chiều...
 
Đời người sống được bao nhiêu ?
Yêu anh ! Em trao không tưởng tiếc
Cả tòa động thiêng liêng... em dâng hết
Để cùng anh sớm tối vẹn lời nguyền.
 
Ngẫm đất trời cũng khéo vén chữ "duyên"
Tuy mới gặp mà nồng nàn, tha thiết
Anh cứ ngỡ câu chuyện tình cổ tích
Chàng dong buồm... vượt biển đón gái xinh...
 
Em mang hồn Thánh Nữ cõi nhân gian
Người đàn bà có trái tim bất diệt !
Tất cả tụ trong một "Hang cẩm thạch"
Khai sinh giống nòi, nuôi nhân loại lớn khôn.
 
Ôi ! “Ôi tình yêu và cuộc sống” muôn năm...
 
             18.4.2019
     PHẠM NGỌC THÁI
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2019 12:16:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 18.06.2019 13:24:12 (permalink)
 
 
 NGƯỜI ĐÀN BÀ CUỐI CÙNG CỦA  TÔI                                               
                       
Thời xuân xanh em, bông hoa thơm trên núi
Mang tiếng hát bay vang vọng khắp non sông
Theo các chiến binh vào cuộc chiến tranh
Sắc đẹp như Kiều, hồn thanh tựa suối.
 
Trải qua bao tháng năm gió bụi
Vẫn thơm thảo cuộc đời, người thiếu phụ Việt Nam
Anh muốn mang em tới cõi vĩnh hằng
Cùng dòng thi ca thiên thu bất hủ
 
Ta đứng giữa non cao, bể cả
Ca ngợi "Tình yêu và cuộc sống", thế nhân ơi !
Lên án chiến tranh giết hại con người
Tha thiết hòa bình, tự do dân chủ.
 
Anh gặp em một chiều nắng đỏ
Với áng thơ tình gieo giữa nhân gian
Em bảo rằng đã khóc… đọc thơ anh…
Rồi em yêu, chỉ đơn thuần có thế !
 
Anh cũng đến với em bằng trái tim bình dị
Làm người đàn bà cuối của đời anh !
Nguyện mang em theo khát vọng thi nhân
Và sẽ yêu đến khi nhắm mắt.
 
Đất Sài Gòn… mùa này gió mát
Hỡi cô ca sĩ năm xưa…
Biết mấy gian truân mà sống như mơ
Bước hải hồ anh đi, em là bạn gái !
 
Chúng mình không còn tuổi để sinh con, đẻ cái
Nhưng ngàn năm hồn quấn quít bên nhau
Đấy là anh ước vọng tình yêu !
Em có nghe ! Trong trời đất đang mây bay, gió thổi...
 
           15.6.2019
     PHẠM NGỌC THÁI
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2019 13:26:07 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 17.07.2019 14:14:21 (permalink)
 


 
     ANH ĐAU XÉ LÒNG ĐÀNH QUAY GÓT
 
Ta bỗng thấy lòng ta nhẹ bẫng
Trút cơn sầu. Cánh chim vụt bay lên
Hãy bay đi ! Bay tới tận Hoàng Thiên
Rồi đậu xuống một vầng trăng huyền ảo.
 
Người lữ khách rũ bụi trần, xa huyên náo
Quên phàm tình. Nhìn bốn phía mênh mông
Vẫy tay chào ! Ở lại nhé, em thương...
Mình chia tay, biết có ngày trở lại ?
 
Cũng không phải là người rồ dại
Đã yêu em tự đáy lòng anh
Em đến với anh bằng tình thắm chân thành
Bao giây phút nồng nàn,
                        trao nhau không tưởng tiếc.
 
Thì vẫn biết, em cố ghìm tiếng khóc
Lòng anh đau như dao cắt, kim đâm
Ta trách trời ư ? Trời có thấu đâu em
Tại số đó, nếu không thể bên nhau mãi mãi...
 
Anh những muốn cùng em xây dựng lại
Em giận hờn, phẫn chí buông xuôi
Trái tim anh tưởng vỡ làm đôi
Cố gắn lại... mỉm cười nhìn số phận.
 
Anh cũng biết đời em còn lận đận
Mang tình yêu làm chỗ dựa hồn em
Lòng dạ đàn bà, không thấu nổi bên trong
Vẫn cần anh sao mãi còn tấm tức ?
 
Cuộc chia tay đẫm nhòa nước mắt
Nói làm gì ? Ai mất nhiều hay ít hơn ai
Rồi ngày mai ngoái lại tiếc hoài
Rơi dòng lệ bên mộ người tri kỷ.
 
Đời anh đó, đỉnh thi sơn kỳ vĩ
Tháng năm cùng nhân thế, không em
Anh bay lên chín tầng cao mà kiếp cô đơn
Em ở lại dưới trần hiu hắt bóng.
 
Cuộc phân ly hai đứa đều lạnh cóng
Nhưng cứ yếu hèn biết sống làm sao ?
Ừ, thôi... thì quên nhau, mặc cho máu tim trào
Làm kỷ niệm in sâu vào trí não
 
Thơ càng viết tình dâng thành giông bão
Phút nhớ nhung viết gửi vào thơ
Em giữa đời chịu cảnh sống bơ vơ
Anh đau xé trong lòng, đành quay gót...
 
PHẠM NGỌC THÁI                               
(trích tập " PHẠM NGỌC THÁI CÁNH ĐẠI BÀNG CẢU THI CA ĐƯƠNG ĐẠI VN' xb 2019)
 
           
Nhatho_PhamNgocThai 01.09.2019 16:32:03 (permalink)
 
 
            
            Phạm Ngọc Bảo ( 7.3.1992 - 22.7.2019 )
 
 
         THƯƠNG CON VÀ LỜI CẦU NGUYỆN THẾ NHÂN
 
                                 Với con Phạm Ngọc Bảo
                                   Mất ngày 22.7.2019
                                  ( tức 20/6 năm Kỷ Hợi )
 
" Bố để lại một gia đình tan tác... "
Con ơi con ! Có phải tại bố đâu ?
Bố cũng cố hết mình... chỉ bởi nỗi bể dâu...
Lời con trách, đau xé lòng người cha khốn khổ
 
Thì vẫn biết vận đời con xấu số...
Bố mẹ lo cho con, hết mực thương yêu
Mà không thể nào yên được giấc đêm thâu
Con chết đi ! Mang cả linh hồn cha già xuống mộ
 
Hình bóng con trong đầu cha, thương quá !
Ngày ngày cha con mình, quấn quít bên nhau
Con chăm cha khi khỏe, lúc ốm đau...
Lo sửa chữa chiếc máy tính, để cha làm văn học
 
Bố đã dìu con, cho tới khi con trở thành thạc sĩ
Công ăn việc làm tử tế giữa nhân gian
Bước sang 28 tuồi đầu, con vẫn rất ngoan
Sao ông trời nỡ bắt đi, đứa con trai tôi hiền lành như thế ?
 
Cùng thi ca...
Bố nhất định mang con vào cõi thiên thu, bất tử !
Kiên quyết đòi ông trời phải trả lại cho ta
Một ngày mai... Hậu thế tưởng niệm cha...
Con sẽ theo cha, sống mãi với sơn hà nước Việt
 
Thơ bố viết ngàn năm không tan được
Con vừa bằng tuổi cố nhân Hàn Mặc Tử đó, nghe con !
Bố sẽ làm lễ tạ ơn Người, nâng giấc cho con
Khi bố về cùng thi nhân, vẫn có con bên cạnh
 
Nỗi dầy vò cha, suốt năm canh canh cánh
Tưởng bao năm chăm con... để sống sướng hơn cha...
Thân trẻ nay hoang phế trước người già
Kẻ làm cha sinh ra con, trở thành độc ác !?
 
Bố chẳng hiểu làm cách nào, lấy lại con trong trời đất...
Một nhà thơ phận mỏng, thân ôi
Đẻ con làm gì ? Cho nó khổ, người ơi !
Hỡi oan nghiệt ! Tôi phải trả nợ từ kiếp nào, không biết ?
 
Chỉ còn biết lấy "thơ", chuộc lại đứa con tội nghiệp
Không sống được ở kiếp này... Bố hẹn kiếp sau...
Thế giới của hư vô, thế giới không mầu
Nhưng trong sạch. Bố con mình đoàn tụ
 
Hỡi nhân thế !
Giây phút này, xin nghe lời của một nhà thơ nhắn nhủ
Mai sau... Ngôi miếu nào dành tưởng niệm cho tôi...
Hãy mang ảnh con tôi vào, và đặt thêm một bát hương đời
Dù rất nhỏ thôi, để tôi sống có con bên cạnh
 
Không có nó ? Vong hồn tôi nghìn năm không tiêu tán...
Xin chấp nhận lời nguyện cầu, nho nhỏ của thi nhân
Nó sống cả đời sạch trong, không chút bụi vẩn tâm hồn
Rất giàu tình thương yêu !... Cho nó cùng tôi về nơi Thánh Phật
 
Thơ bố viết trăm dòng, không kể xiết
Thương lấy tấm cha già. Hãy yên nghỉ nhé, con yêu !
Dòng nước mắt trần gian, dù có tuôn chảy bao nhiêu
Cũng không vợi được lòng người cha, thương con vô hạn...
                                      PHẠM NGỌC THÁI
                                 27.7.2019
 
 
 
 
 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.09.2019 16:35:44 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 06.10.2019 12:59:24 (permalink)
 
            CHÙM THƠ KHÓC CON (2) 

                                          Phạm Ngọc Thái
 


Phạm Ngọc Bảo ( 7.3.1992 - 22.7.2019 )

                  RU CON

Muốn nhắn nhủ gì với cha không ?
Giữa trời đất rộng, gió mênh mông
Không sao ngăn được dòng nước mắt
Xót đứa con trai sụp đáy lòng.

Đã mấy mươi ngày, con đi xa (*)
Hỡi ôi ! Vũ trụ vẫn bao la
Ngẩn ngơ bố tưởng không chỗ đứng
Còn bao nhiêu việc phải cần cha ?

Nên đành gắng sống đó, thôi con !
Lo cho đầy nghĩa chốn trần gian
Thêm việc dìu con vào Đất Thánh
Sống mãi cùng cha với nước non.

Coi con đã trọn bổn phận rồi
Hãy đi thanh thản nhé, con ơi !
Quan Âm rước con về ở tạm
Đợi lúc cha lên... xếp chỗ ngồi...

Từ nhỏ con có đôi tai Phật
Họ hàng thường hay nói đùa chơi
Ai ngờ Thánh đón con đi thật
Nay con cũng đã hết kiếp người.

Sống đây mà bố ngỡ chiêm bao
Lòng cha xâu xé... chửa hết đau...
Chỉ tiếc cõi người con ngắn quá
Đang tuổi xuân xanh, hồn bay cao

Viết mấy dòng thơ mặc máu trào
Con nghe tiếng mẹ võng ru theo
Cha dắt con đi như hồi nhỏ
Sang đền Quán Thánh thắp hương kêu...

       Phạm Ngọc Thái- 31.7.2019

-----------------------------------------------------
(*): Sửa "mấy mươi ngày" là để thời gian con mất hợp với khi đăng. Còn lúc viết bài thơ này, con mới đi được đúng 9 ngày.




             TIẾNG MỘT NGƯỜI CHA

Sáng nay cha đứng với trời xanh
Nước mắt khôn nguôi giữa thu lành
Lại nhớ đến con, lòng đau thắt
Buông dòng thơ khóc... võng Tây Thiên...

Hỡi ơi, Đức Phật tổ Như Lai !
Có nghe tiếng gọi giữa trần ai
Của một người cha trong đau khổ
Mất đứa con yêu. Oán hận trời...

Từ nay con đã đi rồi
Nhân gian còn xót những lời cha kêu
Huống hồ Đức Phật cao siêu
Nát-bàn hãy đợi sớm chiều cha lên !

Con mang Hồn Phật anh linh
Cứ vui ngắm cảnh, cùng tiên dạo đàn
Chiếc đàn con ở trần gian
Mẹ cha vẫn giữ bảo toàn cho con

Còn người, còn nước, còn non
Cha con mình mãi vẫn còn bên nhau
Cha thề trước cả trời cao
Hình con sẽ mãi ngàn sau sáng ngời

Lòng cha trời đất thấu rồi
Ru con yên ngủ, những lời yêu thương
Con ơi ! Vẫn đất quê hương
Con nằm trong giấc mộng vàng thiên thu

Bỗng nhiên trời đổ cơn mưa
Thơ cha động cả thiên thừa... đó con !

     Phạm Ngọc Thái- 1.8.2019
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2019 13:04:39 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhatho_PhamNgocThai 07.11.2019 17:53:41 (permalink)
 
             CHÙM THƠ TIỄN CON ĐI

                                ------Phạm Ngọc Thái------
 


                     TIỄN CON

Con đi ! Nhớ giữ gìn. Ta sang trang đời khác
Thế giới ấy đẹp hơn, cha còn chút việc vẫn dở dang
Hãy mang theo Hà Nội vào tim !
Cha gửi lời thăm Bà Quan Âm và các thánh...

Năm tháng sống với mẹ, cha... trở thành kỷ niệm
Ai rồi cũng đi ! Kẻ xuống âm phủ, người lên tiên
Cha, mẹ dưới trần sẽ cầu nguyện cho con
Nói với Đức Như Lai, cha nhớ ông nhiều lắm !

Hồn thi nhân cha lãng đãng trôi, với bầu trời xanh vắng
Không có bóng con...  day dứt ngày, đêm...
Cha không viết thơ tình nữa, đâu con !
Thơ con xong rồi, cha viết sang tiểu thuyết

Nhớ những lúc, con lo cho cha chiếc máy tính làm văn học
Giờ ? Cha đành nhờ người khác sửa thay con
Công việc bộn bề... lòng già vẫn héo hon...
Nỗi nhớ thương có phút nào nguôi được ?

Thỉnh thoảng cưỡi gió mây... về thăm mẹ, cha một lúc
Rồi con đi ! Cha chẳng giữ con lâu
Khi nhớ nhà... lấy đàn ra gẩy giữa đêm thâu...
Ở hạ giới cha nghe, biết tiếng đàn con vọng đến

Nam mô a di đà Phật ! Con trai yêu mến
Theo áng thơ cha... mà bay khắp trần ai...
Không chỉ đất Nam, sang cả trời Tây
Hỡi nhân thế ! Con tôi, cháu thiêng lắm đó !

Gặp Chúa Jê Su ? Xin cho cha cây thánh giá
Nhớ đừng quên tới Tòa thánh Va Ti Căng
Chúa trời sẽ phù hộ cho con
Người cũng phúc, hiền... như Đức Như Lai, con ạ !

Cha viết những dòng thơ từ quê hương, nơi mẹ con sinh nở
Chốn chôn rau, cắt rốn... của con
Hà Nội mùa này sắp bước vào đông
Thôi con nhé ! Chẳng qua con chỉ ngủ quên, không thức...

                   14.8.2019
 



          THÔI, VUI LÊN ! ĐỂ CON ĐI

Con cũng đi rồi ! Không trở lại
Thơ cha khóc tiễn con, đã "độc" nhất cổ kim
Rồi mai ngày hậu thế lưu truyền
Danh con sẽ vang lừng qua vạn kiếp

Thì con nhé ! Cha tạm dừng, không viết
Dù những dòng nước mắt vẫn trào ra
Để con đi cho thanh thoát, cõi trời xa
Con sẽ sống như một thiên cổ tích

Một trang huyền thoại giữa nhân gian
Với giống nòi và non sông nước Việt !

Thôi, con ạ ! Đời người ta: sống, chết
Chẳng qua cũng giấc ảo mà thôi ?
Hôm nay còn, mai sẽ xuôi tay
Như trời đất: ngày, đêm... thay kiếp vậy !

Con thoát xác mà tiếng tăm lừng lẫy
Giữa thiên hà rực cháy, ánh sao băng
Để trên đời phải tiếc mãi, vì con
Thì đâu phải là con đã chết !?

Chỉ người sống phải buồn đau, hết kiếp
Còn con cánh hạc bay đi...
Vậy cha vui với con nhé ! Nam mô
Cha con mình sẽ cùng bay như tiên thánh

Rồi mai đây, trên bầu trời xanh cuộc sống
Đời ngân nga mãi về ta
Cha đã hoàn thành một bản trường ca
Đưa con vào bất tử !

Ôi, Hà Nội ! Hôm nay sao đẹp dữ
Con tôi nó đang cười tôi đó, thế gian ơi
Ngẫm cho cùng, được thế ! Đáng cuộc đời
Thì thôi nhé ! Đi đi, vào viễn xứ...

                    26.9.2019
           PHẠM NGỌC THÁI

<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2019 17:57:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Nhân văn 06.12.2019 16:54:51 (permalink)
 
 
CHÙM THƠ TÌNH LÃNG MẠN – Phạm Ngọc Thái  
  
   
    
         EM TẮM
(Kỷ niệm với người nhi nữ xa)
                                   
Anh ngắm nhìn em tắm
Tấm thân trần mênh mông
Biển tình tràn say đắm
Em của anh biết không !?!
Tấm thân em bảo vật
Của tạo hóa sinh ra
Dành cho anh yêu đó !
Mãi còn ở tít xa...
Tấm thân em trắng ngần
Từng đừng viền anh ngắm
Hai bầu sữa thơm lành
Chờ ngày anh uống cạn
Ngã ba em suối ngọt
Chảy róc rách bên trong
Có rừng xanh bao bọc
Chờ ngày anh vô thăm
"Em đêm nhớ, ngày mong
Tan nát cả cõi lòng "...
Em bảo anh như vậy
Anh lại càng thương em.
Giữa đất trời bão giông
Tình ta còn cách trở
Nhưng trong trái tim anh
Cưng mãi nằm ở đó !
Anh nhìn em yêu tắm
Qua màn hình zalo
Hãy chờ ngày anh đến
Tặng em cả trời mơ...
       Phạm Ngọc Thái
          Hà Nội, phố



             ĐỘNG THIÊN THAI CỦA EM
“Rõ màu trong ngọc trắng ngà,
Dầy dầy sẵn đúc một tòa thiên nhiên”
                          (Kiều, Nguyễn Du)
                                      
Em đưa anh vào trong "Động thiên thai"
Đôi sườn núi bên, như hai vầng trăng khuyết
Ríu rít bướm đàn. Thì thào em hát...
Bản tình ca muôn thuở giống nòi.
Em ngước nhìn anh, ánh mắt sáng ngời
Con chim hót vang trời... Cánh rừng xanh tốt...
Không rậm rạp um tùm, động em thoáng mát
Hòn núi nhỏ chon von ? Mặt trời đỏ mọc bên trong...
Em là Nàng công chúa của lòng anh
Một lãng tử độc hành, trên đường thiên lý
Đi qua thôn hương, gặp người ái nữ
Bên bờ biển xanh, hát khúc tình chiều
Đời người sống được bao nhiêu ?
Yêu anh ! Em trao không tưởng tiếc
Cả tòa động thiêng liêng ! em dâng hết...
Để cùng anh sớm tối vẹn lời nguyền
Ngẫm đất trời cũng khéo vén chữ "duyên"
Tuy mới gặp mà nồng nàn, tha thiết
Anh cứ ngỡ câu chuyện tình cổ tích
Chàng dong buồm... vượt biển đón gái xinh...
Em mang hồn Thánh Nữ cõi nhân gian
Người đàn bà có trái tim bất diệt !
Tất cả tụ trong một "Hang cẩm thạch"
Khai sinh giống nòi, nuôi nhân loại lớn khôn.
Ôi, "Tình yêu và cuộc sống" muôn năm !
                                     Phạm Ngọc Thái
                                          18.4.2019
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.12.2019 16:58:10 bởi Nhân văn >
Thay đổi trang: << < 131415 > >> | Trang 15 của 18 trang, bài viết từ 211 đến 225 trên tổng số 270 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9