Nhatho_PhamNgocThai
-
Số bài
:
971
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.08.2006
|
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
-
15.07.2008 12:51:41
XI- PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC ( Ông Phách đang lúi húi thu dọn chiếc bàn làm việc của ông. Ông lôi trong ngăn tủ bàn ra các thứ đặt lên bàn: ngăn này thì chồng tài liệu, giấy tờ, sổ sách... bên kia là chiếc gối mây, tấm chăn đơn mỏng... ông vẫn thường dùng nghỉ trưa ở cơ quan. Lan từ ngoài cửa bước vào. Trên cổ cô vẫn quàng chiếc khăn Hải tặng ngày sinh nhật. ) LAN - Thưa ba! Ba cho gọi con đến cơ quan để làm gì đấy ạ? Ô.PHÁCH - (chỉ vào đống gối chăn) Con mang mấy thứ gối, chăn này mà ba vẫn dùng nghỉ trưa ở cơ quan, đưa về nhà trước giúp ba. Từ nay ba sẽ trở về, hai ba con mình sống với nhau. LAN - Ba ạ, cổ nhân thường nói: Sinh ly tử biệt! Chẳng biết rồi con có được sống mãi bên ba không? Ô.PHÁCH - Sao con nói gở thế? Ba hiểu rồi: con phải đi lấy chồng chứ gì? Ừ, con gái lớn thì phải lấy chồng! LAN - Không ! Ý con không muốn nói như thế, mà... Ô.PHÁCH - Khi con lấy chồng: Ba sẽ giành cả khu biệt thự đang sống ấy cho vợ chồng con! Thế chẳng phải con tuy xuất giá mà vẫn ở gần ba hay sao? LAN - Con nói một đằng ba lại hiểu một nẻo. Thế... nhỡ con không lấy chồng, vẫn không thể ở gần ba thì sao? Ô.PHÁCH - Chỉ nói dại, không lấy chồng thì đi tu à? Thôi thôi, không nói về chuyện đó nữa. Tất cả của ba là dành cho con! Dành cho con!... ( Lách vào ) LÁCH - Ông đã già rồi! Công danh, vinh quang rồi tiền của... thì ông cũng đã hưởng đủ. Nay dẫu ông về vườn... cũng còn gì phải nuối tiếc nữa đâu? Còn tôi: mới 30 tuổi đầu, phấn đấu mãi mới lên được cái chức trưởng phòng, giờ lại bị kỷ luật, thế là tất cả trơn tuột, trơn tuột mất hết rồi! Đời tôi thế là mờ rồi, mờ rồi... ông hiểu không? Tôi làm sao mà ngóc đầu lên được nữa !? Ô.PHÁCH - (cười) Đồ phản bội chết là đáng đời. Ai bảo anh tin vào lời của mụ Hoa Hoè, a dua tìm cách lật lại tôi? Nếu chẳng phải chính mụ ta đã đi vạch cho Ban thanh tra Bộ: bới móc rạch ròi về cái vụ đổ vỡ của lô hàng gia công ấy!... thì tôi chưa bị sao, mà hoạ đâu cũng có giáng vào cái thân anh như thế? Tự châm lửa đốt mình, anh còn kêu ca cái gì? Còn trách ai? ( cửa phòng bà phó tổng giám đốc trước đó đã được hé mở... lúc này Hoa Hoè mới đẩy toang cửa bước sang ) HOA HOÈ - Chính thằng trưởng phòng Quang đã tố cáo các người, chẳng cần đến lượt tôi! LÁCH - Nhưng hồi xẩy ra vụ... Hắn đã bị biệt phái đi xa, làm sao mà biết được? HOA HOÈ - Hắn là một trưởng phòng đối ngoại tinh thông... các anh làm sao dấu diếm, bưng bít được hắn? Cả một văn bản tường trình lại sự việc cặn kẽ của trưởng phòng Quang đang nằm ở trên Bộ kia kìa!... Hàng phải giao cho Công ty Tư bản Nhật vào mùa xuân - Xí nghiệp nó đã sản xuất đầy đủ, đúng thời hạn, nhưng tổng công ty các anh làm ăn chểnh mảng, quan liêu... Sang hè các anh mới vội vã giao hàng. Quần áo gia công thì có vụ, phải kịp thời kịp mốt ! Giao hàng quá chậm, bán không được nên bị Nhật từ chối không chấp nhận, các anh liền đổ hết lên đầu xí nghiệp... tại sản xuất chất lượng kém! Ô.PHÁCH - (chỉ Lách) Cũng tại cái tên trưởng phòng Lách này này: nó làm ăn lơ là, tắc trách quá ! LÁCH - Nhưng nếu khi đó ông kịp thời đôn đốc, giục giã tôi ngay, thì tôi đâu đến mức độ sơ ý thế? Ô.PHÁCH - Thế thì... tôi, tôi cần gì phải có trưởng phòng nữa? HOA HOÈ - Bây giờ thì đồng đổ cho tướng, tướng đổ cho đồng. Chưa bị đưa ra toà, xử tội nhẹ như thế là phúc cho các người ! ( ông Phách bỗng phá lên cười sằng sặc ) HOA HOÈ - (tiếp) Ông cười cái gì? Thất thế thì phải về hưu, hay hớm lắm mà còn rặn ra cười? Ô.PHÁCH - Ta cười là cười cái bàn, cái ghế, cái trần nhà, cái cửa... Ta cười ta rồi lại cười cô! Cô Hoè này: Công cô lại công cốc rồi phải không? HOA HOÈ - Đánh chết cái đồ chết dẫm nhà ông đi! ( Hoa Hoè dậm chân, dậm tay, bực tức ra khỏi phòng ) LAN - (với Lách) Các người hãy để cho ba tôi được yên, trước khi Người về hưu! LÁCH - Để được yên ư? Không đâu! ( với ông Phách) Tôi đã đi theo ông cuối cùng mới nhận ra: cũng chỉ là lết theo một cái bóng lỗi thời... Ô.PHÁCH - Một tên rác rưởi như anh: tưởng rằng nhờ thế mà phát bả vinh hoa? LÁCH - (với Lan) Tuy thằng Hải đã được khôi phục lại chức giám đốc xí nghiệp, cuộc đời của hắn lại có cơ hội sáng lạn, vinh quang! Nhưng nó đâu có thuộc về cô? Hắn đã bỏ rơi cô!... LAN - (quát lên) Anh im đi! Cuộc đời của tôi không quan hệ gì đến anh ấy. LÁCH - Tôi biết cô yêu nó! Mối tình đầu của một người con gái mà? LAN - Chẳng khiến anh bận lòng. ( Lách vừa bỏ ra vừa nói ) LÁCH - Cuộc đời thật trớ trêu? Muốn cũng chẳng được, người ta còn có vận... ( Ông Quảng đi vào ) Ô.QUẢNG - (nhìn theo Lách) Nếu biết cuộc đời còn có vận: Thì trước đây đừng nên làm những điều thất đức có hơn không? LÁCH - (ngoái cổ lại) Nhưng tôi... tôi không thể bỏ được lòng ham muốn của mình! ( Lách ra hẳn) LAN - (với ông Quảng) Cháu chào chú! Ô.QUẢNG - Chào cháu! Ô.PHÁCH - Hơn mười năm tôi đã làm thương vụ ở Đức, ngót hai mươi năm làm tham tán thương mại ở Pa Ri ! (thở dài) Bây giờ tất cả rời bỏ ra đi như thế này đây? Một cú đá ! Một sự hất cẳng, gạt bỏ ! Ô.QUẢNG - Tôi nhớ câu nói của ông vua bóng đá Pê Lê , đã nhận xét thất bại của siêu cầu thủ Pla-ti-li tại Mundia năm 1990 rằng: Người bạn Pla-ti-li của tôi đã không biết rời sân cỏ đúng lúc ! Bóng đá hay chính trị cũng thế thôi. Ô.PHÁCH - Nghĩ lại: công danh như một bóng mây vụt bay qua mất... Đau xót, đau xót lắm chú Quảng ạ! Ô.QUẢNG - Quan chức chỉ là cái bả hư ảo vô vi thôi, buồn làm gì anh? Ô.PHÁCH - Ừ, chẳng nghĩ nữa cho thêm mệt đầu. Ô.QUẢNG - (phấn kích) Ở ngoài kia, cuộc sống nó vẫn đang bùng nổ: phi lý, tiêu cực và tiến bộ ! Nhưng kết cục lại vẫn là: Ta đến từ cát bụi để rồi lại trở về cát bụi!...Nếu nghĩ thế, anh sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Tiếc nhỉ, ở đây không có rượu... Nếu không, tôi sẽ rót mời anh một cốc ! LAN - Thưa ba ! Thưa chú ! Cuộc sống là một thế giới trống rỗng và vô nghĩa !... Trong đó con người này ấp ủ chăm sóc con người kia: bằng một tấm nhung đã lột lấy, hay tước đoạt của những con người khác? ( nói rồi cô đi về phía bàn, thu dọn mấy thứ đồ chăn , gối... mà ông Phách đã để sẵn ở đó ) Ô.PHÁCH - (với Lan) Các con giờ lớn lên được hưởng đầy đủ mọi thứ, mới sinh nhiều triết lý kỳ quặc vậy? Như ba và chú Quảng đây: Hồi trẻ phải vất vả, khổ sở với cuộc sống, lại gian khổ hy sinh ! Nên nghĩ cuộc đời đơn giản hơn... LAN - (lẳng lặng mang đồ đi ra ) Con mang những thứ đồ này về nhà trước, rồi sẽ quay lại đón ba ! Ô.PHÁCH - Nhưng ba vẫn chẳng thể nào hiểu được: Con nghĩ cái gì vậy? LAN - Chẳng bao giờ ta có thể hiểu được đâu ba ạ: Cuộc sống nó là gì?... ( nói rồi Lan ra thẳng ) Ô.PHÁCH - (với ông Quảng) Nó nói thế nghĩa là như thế nào? Ô.QUẢNG - (nhún vai) Chắc ý cháu nó muốn nói: chúng mình cần phải sống tốt hơn !?
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 11:17:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.
|