(URL) KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 18 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 270 bài trong đề mục
Nhatho_PhamNgocThai 24.07.2008 13:01:35 (permalink)
        

        Bình một bài thơ hay:


                            THÀNH PHỐ
                          CỦA MẸ



Vì cái chốn thiêng liêng này mà mẹ tiễn con đi !
Máu thịt của cha cho,
                            mẹ chẳng giữ được gì,
Chỉ có chiếc ba lô hành trang với tấm hình bé thơ
                            nhoè ố của con trễ nải quay về.

Tiễn một "Hình hài đồng đen",
                         đón một "Hình hài sương khói"...
Thành phố của mẹ bây giờ là bức tường rêu,
                             có bàn thờ con gắn vào ở đó !


                                 NGUYỄN HÀ


        Toàn thân tôi run lên, không phải vì bài thơ mang màu sắc bi thương. Không! Tình cảm thơ không bi thương, mà còn tràn đầy màu sắc anh hùng:
             
Vì cái chốn thiêng liêng này mà mẹ tiễn con đi !
    Mới vào thơ đã toát lên ngay phẩm chất của người mẹ ấy. Mối quan hệ giữa đứa con máu thịt dứt ruột đẻ ra... với tổ quốc quê hương. Cả đời mẹ sống cho con, vì con, "con là mặt trời của mẹ": Nhưng mẹ sẵn sàng hiến dâng cái mặt trời ấy cho mảnh đất, xứ sở muôn đời. Lời thơ chảy ra từ trong máu thịt, thật thà mà dũng mãnh phi thường:
             
Máu thịt của cha cho,
                                  mẹ chẳng giữ được gì,

    Đó là bà mẹ nhân dân lòng như biển cả, chỉ lấy "cái cho", "cái hiến" làm hạnh phúc cuộc đời. Và rốt cuộc mẹ chẳng giữ được gì cho mình hết cả, dẫu là hình ảnh thân yêu nhất: Đứa con!
    Ý thơ vật chất mà đã siêu trần. Đặc biệt là hình ảnh tác giả đã dùng được vào thơ:
Máu thịt của cha cho.../ - Rất phụ nữ, rất  đàn bà, màu sắc vẫn thiên thai... của da thịt thi ca, mà chứa chất máu tim.
    Câu thơ thứ ba:
             
Chỉ có chiếc ba lô hành trang với tấm hình bé thơ
                                         nhoè ố của con trễ nải quay về.

    Đây là sự mở đầu cho trang anh hùng và cũng là kết thúc của trang anh hùng ! Hình ảnh mẹ càng cao cả bao nhiêu, thì nỗi đau lòng mẹ phải gánh chịu càng xa xót bấy nhiêu. Ta có ca ngợi tấm gương  và sự hy sinh của bà mẹ nghìn câu, chắc gì đã hay hơn, sâu xa, cô đọng hơn Nguyễn Hà chỉ viết có ba câu ấy !?...
    Tôi đã được đọc một bài thơ tình nổi tiếng thế giới của Bertol Brest (Đức), bài thơ có nhan đề: " Vợ người lính nhận được gì? " - Nàng đã nhận được đủ thứ quí mà nàng ham thích trên đời, do người chồng của nàng trong cuộc chiến chinh khi đi qua thành phố này, đất nước khác... gửi về: Từ đôi giầy cao cổ, kiểu dáng ở Praha, từ chiếc khăn quàng lông thú ở Ôtxlô trên đất Na-Uy, chiếc mũ Hà Lan của kinh thành giầu có Amxtecđam, cả đến chiếc áo bằng lụa trắng làm cả phố xôn xao... nàng cũng nhận được từ người chồng mua tận đô thành Paris ánh sáng, v.v. và v.v... Để rồi cuối cùng nàng đã nhận được một món quà đắt giá nhất, một món quà vĩnh viễn cũng từ người chồng ấy tận đất Nga gửi về - Đó là: " một chiếc khăn choàng quả phụ, bằng vải thật bền "! Có nghĩa là, vĩnh viễn nàng đã mất chồng. Ông đã lên án chiến tranh, cái thảm hoạ gieo lên đầu  người đàn bà phải gánh chịu.
    Song, cái khác của Nguyễn Hà là: Chiến tranh trong bài thơ " Thành phố của mẹ " này, lại có quan hệ tới vấn đề tổ quốc, vấn đề sống còn của dân tộc !? Ý nghĩa về một sứ mạng thiêng liêng. Đấy mới là cái giá bất tử của bà mẹ anh hùng !... Mẹ sẽ còn gì khi vẫn còn cả quê hương?
    Tôi thiết nghĩ không dễ đã tìm được hình ảnh nào thuyết phục hơn thế. Nó vĩ đại vì nó leo đến tột cùng nhân bản. Câu thơ rớm máu, lay động trái tim, đọc lên vẫn dung dị, sâu sắc nhiều bề. Chắt lọc câu chữ mà vần thơ vẫn xênh xang, không gò bó.
    Bài thơ có 5  câu, tôi mới chỉ bình có ba.  Tôi có ý định giấu hai câu sau  để tung vào kết thúc  của bài thơ tuyệt bút này. Sở dĩ tôi   khẳng định bài thơ đạt đến độ tuyệt bút, vì  nó đã được Nguyễn Hà  kết thúc bằng hai câu thơ  rất sâu sắc và thật hay:
              Tiễn một  "  Hình hài đồng đen ",
                            đón một " Hình hài sương khói  "...
              Thành phố của mẹ bây giờ là bức tường rêu,
                                    có gắn bàn thờ con ở đó !

    Đồng-đen còn quý hơn vàng  thì cổ nhân đã từng nói.  Nhưng dùng được hình ảnh  "đồng đen"  vào đây thì quả  tình Nguyễn Hà  đã đưa thơ đạt đến sự dị thường.  Lại nói:
" Hình hài đồng đen "  rồi biến thành " Hình hài sương khói "...  Thì thần tượng về đứa con trai máu thịt  đã hiển linh nhuốm màu sắc huyền thoại.  Thơ vọt lên như truyền thuyết mà vẫn da diết tình máu mủ, của một người mẹ với đứa hài nhi. Có nghĩa là con sẽ không bao giờ mất trong lòng mẹ ! Dù con chỉ còn là " Hình hài sương khói "... mẹ vẫn đón con như thuở còn thơ. Thơ hay, sâu và siêu thoát. Xa xót mà không bi ai. Bỗng nhiên tôi thấy bà mẹ đã trở thành Thánh Mẫu !...
    Ba chữ
" bức tường rêu... " vừa hiện lên cái thành phố cổ kính thân thương của mẹ, mẹ sinh con ra trong cái thành phố ấy ! Như giờ đây mẹ vẫn đang lần tràng hạt để cầu nguyện cho con. Ở cái nơi: vừa là lòng-mẹ vừa là thành-phố. Cái thành phố mà năm tháng trời đất đã phong hoá hết lớp rêu này đến lớp rêu khác... nhưng mẹ vẫn cứ ngồi ở đó.  Có nghĩa là con của mẹ không bao giờ chết , và bài thơ " Thành phố của mẹ "  của Nguyễn Hà  cũng vĩnh viễn đi vào cõi vĩnh hằng !...


                                             Phạm Ngọc Thái
                                      Đêm mồng 1, tháng 12  năm Ất Hợi.
                                   ( đã đăng trên Tạp chí Thanh niên ở Thủ đô )


             
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2008 12:42:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
#46
    Nhatho_PhamNgocThai 25.07.2008 12:52:43 (permalink)
     

       *  MỘT BÀI THƠ TÌNH NHƯNG RẤT ĐỜI


     
                         MỘT THẾ CỜ


    Anh tìm em trong thế cờ bộ ba
    Cùng sinh năm ngọ,
              có lẽ nào mất đi con mã?
    Còn pháo, còn xe... như tan nghé lìa đàn,
    Đành phải bài binh bố trận
            trong thế " trâu ta ăn cỏ đồng nhà "!
    Rồi mai phục lúc xe chọi xe, pháo dập pháo...
    ( Sự nổ tung của pháo là lẽ bình thường ),
    Cái khó trên đời này:
            Có cuộc tình nào không tổn thương?


                             Như Mạo


     LỜI BÌNH -         Cũng có nhiều thi nhân mượn thế bàn cờ vận vào thơ, để diễn đạt về một sự vận động trong đời sống xã hội, hay một trạng thái tình cảm nào đó.  Trong bài " Học đánh cờ " - Cụ Hồ Chí Minh đã suy từ nước cờ mà nói về thế sự:
           
                Lạc nước, hai xe đành bỏ phí,
                       Gặp thời, một tốt cũng thành công.

                                                 ( Nhật ký trong tù )
       Nữ sỹ Hồ Xuân Hương cũng có bài thơ nói về cuộc cờ người khá nổi tiếng, nhưng lại để ví von về trai gái. Xem ra vận thế cờ tướng để làm thơ cũng thật đa dạng và chí lý.
    Ở đây - Thêm một lần bài thơ " Một thế cờ " của Như Mạo lại cho ta một suy lý rất lý thú,  anh dùng nước cờ ấy để diễn tả về một mối tình tay ba:
           
               Anh tìm em trong thế cờ bộ ba
                       Cùng sinh năm ngọ,
                                             có lẽ nào mất đi con mã?

        Vậy là, bắt đầu vào thơ ta đã thấy bộ ba của cuộc tình xuất hiện: Hai anh chàng cùng yêu một cô gái - Nghĩa là nhà thơ của chúng ta đã phải lòng người con gái, khi cô ta đã có một đối tượng khác. Nhưng đọc câu thơ thứ hai ta phải đặt ra một câu hỏi: Có hai người cùng sinh năm ngọ?... Vậy, cả hai chàng trai cùng tuổi ngọ... hay nhà thơ với người con gái anh yêu cùng sinh năm ngọ?...
    ( Có thể người con gái kém anh hẳn một giáp - 12 năm ). Thực ra thì cái tuổi ngọ , có lẽ cũng chỉ là một biểu tượng... mà Như Mạo sử dụng cho hợp với cách ví về con mã !? ( vì ngọ tức là ngựa, mà ngựa chính là... mã ). Tất nhiên cuối cùng cũng chỉ có một chàng trai có thể lấy được cô gái làm vợ!  -  Cho nên nhà thơ mới vận vào nước cờ:
    cùng sinh năm ngọ - mà lại bị mất đi...con mã? Thế là hình thành một nước cờ lệch: "khuyết mã" ! Cho nên:
            
               Còn pháo, còn xe... như tan nghé lìa đàn,
        Bởi chàng và nàng tình duyên giờ đây đứt đoạn ! Buồn lòng, chàng đành một thân cô lẻ trở về để:
    "... trâu ta ăn cỏ đồng nhà ".
        Ấy, chuyện tưởng đến thế là xong: Em đã lấy chồng, thì anh cũng đành đi lấy vợ !? Tình đã vỡ, duyên đã lìa ! Nhưng nào ngờ nỗi nhớ thương người yêu cũ vẫn khôn nguôi?... Ta hãy đọc nửa vế đầu của câu thơ thứ tư thì rõ:
            
               Đành phải bài binh bố trận...
         
    Thì ra, tuy lấy vợ thì lấy chứ nhà thơ chưa chịu dứt hẳn với người xưa ! Chàng chỉ chờ có dịp sẽ thoả lòng khao khát... Một ý tưởng trong chàng bùng nổ:
                      Rồi mai phục lúc xe chọi xe, pháo dập pháo...
          Thế nào mà chả có lúc vợ chồng bất hoà, cãi lộn lẫn nhau, xô chén, xô bát? Dịp ấy chàng sẽ "tranh thủ" tìm lại người yêu ! Ở đây ta không nên đặt ra vấn đề đạo đức để suy xét, vì như thế sẽ làm giảm đi cái hay, cái thú vị của thơ ca - Một tình thơ đẫm màu sắc dân gian.  Trong thực tế đời sống gia đình mấy ai  tránh khỏi sự đổ vỡ ấy?  Như Mạo chỉ mượn nước cờ  để diễn đạt một tâm trạng nuối cảm, rất thường tình của tình yêu trai gái thôi:
                      Sự nổ tung của pháo là lẽ bình thường,
          " pháo " ở đây cũng có thể là người chồng, cũng có thể ám chỉ về sự muốn phá đạp của người phụ nữ... ra khỏi những bức bối trong hôn nhân của mình, để trở lại với người xưa !?
          Nhưng đến câu kết, thì Như Mạo lại đúc rút ra một triết lý rất đời sống - từ trong tình yêu và gia đình  làm cho bài thơ đạt được một chỗ đứng, có ý nghĩa thực tiễn xã hội khá sâu sắc:
                      Cái khó trên đời này:
                                             Có cuộc tình nào không tổn thương?

          Bài thơ " Một thế cờ " của Như Mạo -  vẫn bám vào được thế cờ tướng để diễn tả câu chuyện tình, tuy là riêng của nhà thơ nhưng lại mang được tính phổ biến đằm thắm trong dân gian. Xuất phát cảm súc ra thơ rất tự nhiên, mà tạo nên sự độc đáo vậy !...

                                                                                      
    Phạm Ngọc Thái
                                                                      
    ( đã đăng trên Tạp chí Thanh niên ở Thủ đô )


                                    
     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2008 12:33:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
    #47
      Nhatho_PhamNgocThai 03.08.2008 12:37:40 (permalink)
          * MỘT TUYỆT TÁC THI CA


                       
                  ĐÂY THÔN VỸ DẠ

      Sao anh không về chơi thôn Vỹ?
      Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
      Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
      Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

      Gió theo lối gió, mây đường mây
      Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
      Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
      Có chở trăng về kịp tối nay.

      Mơ khách đường xa, khách đường xa
      Áo em trắng quá nhìn không ra
      Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
      Ai biết tình ai có đậm đà?

                            
      HÀN MẶC TỬ
              (Rút trong tập "đau thương" - Thơ điên của HMT)

        
                Lời bình - PHẠM NGỌC THÁI

         Bài thơ được mở đầu với lời trách móc của người con gái. Lời trách ấy có lẽ do một hoàn cảnh gặp gỡ nào trước đó được thi nhân nhớ lại:

                      Sao anh không về chơi thôn Vỹ?

          Câu mở đầu như thế giúp cho ý tưởng kiến thiết bài thơ thôn Vỹ gắn với nỗi nhớ người xưa, thời gian và không gian thôn đều được gợi lên ở trong kỷ niệm:

                      Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
                      Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
          

          Nghĩa là từ hàng cau đến cái nắng mới vào buổi sáng ấy, màu xanh của vườn cây đều là cảnh hiện trong hồi tưởng của thi nhân. 
          

          Thôn Vỹ nói riêng cũng như ở mỗi làng quê Việt Nam nói chung: hàng cau thường đọng lại những ấn tượng sâu sắc, nhất là với những người khi đã phải xa quê. Ta cũng thấy ở trong thơ Nguyễn Bính từng viết:

                      Nhà tôi có một hàng cau liên phòng
          

          Hàng cau dưới cái nắng mới buổi sớm thì trong mát, thanh thiên lắm! Cảnh quê cô đọng được hoà quyện vào mối tình đầu trong sáng, mơ mộng của thi nhân, dù mối tình với nàng Hoàng Cúc ấy chỉ đơn phương về phía Hàn Mặc Tử. Nhưng sự sâu lắng đã trở thành hoài niệm mãi trong cõi nhớ của ông. Bởi thế màu xanh của lá cây trong vườn cũng lung linh mà "xanh như ngọc"... 
          

           Như vậy "cảnh nhớ" ở ba câu đầu tuy chỉ là hồi tưởng nhưng lại xuất phát từ "cảnh có thực" - Sở dĩ tôi nhấn mạnh về chữ "thực" ở đây, vì chỉ đến câu thứ tư hình ảnh thơ đã có ý nghĩa tượng trưng:

                      Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
          

          "lá trúc" và "chữ điền" thuộc những ngôn từ mỹ học! Hình tượng cây trúc làm tượng trưng trong thơ HMT, ta còn thấy ở trong bài thơ Mùa Xuân Chín:

                      Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc

          "trúc" là hình ảnh biểu tượng cho làng quê, còn "mặt chữ điền": theo cách nói cổ nho, là ví cho gương mặt nam nhi! Trong bài thơ này gương mặt chữ điền ấy để biểu tượng cho chính bản thân thi nhân.  Hai chữ "che ngang" kia: nghĩa là thôn Vỹ với nhà thơ giờ đây chỉ còn ở trong kỷ niệm, nỗi nhớ... mãi mãi phải cách xa nên đã bị "cắt ngang"!
          

           Ngay trong bốn câu của khổ thơ đầu: ta đã nhận thấy cấu trúc, tư duy thơ HMT theo cảm súc đã được thiết lập trong trình tự suy lý về nỗi,cảnh... mà lập thành tứ, để phát triển sâu hơn ở khổ thơ thứ hai khi thi nhân nói đến tình duyên dang dở giữa hai người:

                      Gió theo lối gió, mây đường mây...
          

          Ý là:
                      Em theo đường em, anh đường anh
                      Duyên phận đôi ta có thế thôi!
       
          Tả cảnh nhưng chính để nói nên nỗi đời:

                      Dòng nước buồn thiu (tĩnh), hoa bắp lay (động)...

            Cái "tĩnh" và "động" ấy chỉ để bộc lộ một nỗi lòng, một tâm trạng: cô đơn và buồn! Thi nhân ngồi nhớ người xưa, lòng ông lặng lờ buồn bã như dòng nước hắt hiu, nhưng trái tim ông vẫn bổi hổi, xốn xang như làn "hoa bắp lay"... 

                      Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
                      Có chở trăng về kịp tối nay?
          

          Đây là hai câu thơ thần xuất! Hình ảnh thuyền và sông trăng theo cảm súc ùa vào trong thơ làm cho tình thơ thêm rộng rãi, rung rinh, nỗi thơ càng mênh mang, da diết.
          

          Xin nói thêm: cảnh thuyền và sông trăng ở đây theo như một số nhà bình luận - Người thì cho đó là cảnh trong một bức ảnh về Huế mà Nàng Hoàng Cúc đã gửi tặng thi nhân, khi Người đang lâm bệnh phải điều trị ở Gành Ráng, Qui Nhơn. Nhưng cũng có người lại nói rằng: Nàng Hoàng Cúc đã gửi tặng thi nhân tấm ảnh mặc áo dài trắng của mình, chứ không phải là phiến cảnh "thuyền" và "sông trăng" đó? Nếu vậy thì cảnh trong thơ chỉ là cảnh mà thi nhân nhớ lại nơi thôn Vỹ chăng? - Cũng chưa thật ngã ngũ về hướng nào.
          

          Nhưng tóm lại: cảnh của hai khổ thơ đầu ấy là cảnh thuộc về trí tưởng, dù là vào buổi sớm dưới hàng cau, hay là trong một đêm trăng trên sông nước... Trong bài bình của nhà bình thơ Vũ Quần Phương, đến đây có nhận xét rằng:

      -   Bốn câu đoạn hai không có liên hệ gì về chi tiết với đoạn một... thoáng nhìn bài thơ có vẻ đầu Ngô mình Sở... (hay là): Những ý thơ rất xa nhau về ý nghĩa hoá ra lại vẫn có chỗ liền nhau...  và nhà bình thơ cho rằng: chỗ liền nhau ấy trong thơ HMT chỉ là nhờ vào tâm trạng xúc cảm.
       
           Theo tôi: HMT là một thi nhân viết thơ bằng nội tâm theo tư duy thế giới trong, xúc cảm chỉ làm đà cho mạch thơ, hơi thơ tuôn chảy... còn ý tứ thường được diễn tả rất mạch lạc, rõ ràng. Mượn cảnh làm biểu tượng để diễn đạt nỗi tình thơ. Đấy chính là cốt lõi để tạo ra thi phẩm của ông. Đây thôn Vỹ Dạ là một tuyệt tác thi ca! Nếu cho rằng: đoạn thơ thứ hai chỉ là để tả cảnh buồn mênh mang của thi nhân... thì sẽ không thấy hết được cái hay và sâu sắc của bài thơ!
          

          Tôi xin bình sang khổ thơ thứ ba:

                      Mơ khách đường xa, khách đường xa
                     Áo em trắng quá nhìn không ra
                     Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
                     Ai biết tình ai có đậm đà?

                                                   
       


                       
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2011 14:30:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
      #48
        Nhatho_PhamNgocThai 04.08.2008 13:13:51 (permalink)
        .
         
           Như đã nói mối tình giữa HMT với nàng Hoàng Cúc chỉ là một mối tình đơn phương về phía thi nhân, có thể nàng không hay biết về tình yêu của chàng? Hơn nữa, trong lễ giáo phong kiến thời ấy: giữa gia đình thi nhân với gia đình nàng còn có một khoảng cách về đẳng cấp xã hội. Hoàng Cúc thuộc gia đình một quan lại... còn HMT vốn tính lại rụt rè,  hay bẽn lẽn.  Thi nhân yêu tha thiết  nhưng chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng người đẹp  như trong mộng mà thương thầm, nhớ trộm. HMT dồn hết tình yêu của mình vào thơ ca, sáng tác cả một tập thơ giành cho nàng, gọi là tập "gái quê"!
         
           Giờ đây thì cả cái mối tình đơn phương ấy cũng đang trôi vào dĩ vãng. Thi nhân lâm vào cảnh bệnh tình, sự cách biệt giữa hai người càng xa hơn? Nên trong bài thơ, nói về người yêu mà thi nhân lại dùng chữ "khách" là vì thế! Thi nhân mơ về nàng như mơ về một người khách lạ, dẫu tình thì sâu nặng. 
          

            Hình ảnh: Áo em trắng quá.../ - Hẳn  là màu áo trắng  của nàng Hoàng  Cúc thường mặc  phải gây ấn tượng trong trí nhớ của HMT hơn các màu áo khác.  Nhưng màu áo trắng ở đây còn là hình ảnh ảo, khi thi nhân mơ tưởng người đẹp ở trong trăng.  Màu trăng ấy thường hay thấy trong thơ HMT:

                       Người trăng ăn vận toàn trăng cả...
           

            Còn tại sao "áo em trắng quá" mà lại "nhìn không ra"? Ý là: Mối tình ấy đã cách biệt, giờ đây khoảng cách giữa hai người rất xa vời, có khác chi người khách lạ qua đường. 
           

            Còn cảnh tượng:
         
                        Ở đây sương khói mờ nhân ảnh 
         
             Đó là cảnh thực mà thi nhân đang sống, hiu quạnh, heo hút khói sương, cách biệt với mọi người...ở nơi Gành Ráng, Qui Nhơn ấy. Nhưng đồng thời cũng để nói lên trong cảnh ngộ của Người về thân phận "mịt mờ nhân ảnh". Ông chạnh lòng trước sự quên lãng của người đời, như đang rơi vào trong vực thẳm.  Lòng ông càng da diết, tiếc nuối mà hỏi rằng:

                      Ai biết tình ai có đậm đà?
          

            Tiếng "ai" bộc lộ một tâm trạng  vẫn rất tha thiết ở trong ông.  Liệu nàng còn nhớ đến ta chăng? Cái tâm trạng xa xót, ai oán về sự quên lãng ấy, ông cũng đã từng bộc lộ nhiều lần khác:

                    Một mai kia ở bên khe nước ngọc
                    Với sao sương, anh nằm chết như trăng
                    Không tìm thấy nàng tiên mô đến khóc
                    Đến hôn anh và rửa vết thương tâm!
          

            "Đây  thôn Vỹ Dạ" là một bài thơ được dệt lên  thành một bức tranh ảo dị, không gian đa sắc và cũng nhiều hoàn cảnh thời gian khác nhau.  Ý, tình được bọc  bên trong những hình ảnh khúc triết, sâu xa. Dù rằng tình thơ được rút trong tập "thơ điên"...  Nhưng nó không những không phải là một bài thơ điên mà là một bài thơ tình đằm thắm chứa chan, trái tim của nhà thơ thấm đầy huyết lệ !

                                
        Phạm Ngọc Thái

        <bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2011 14:43:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
        #49
          Nhatho_PhamNgocThai 09.08.2008 12:39:09 (permalink)
            

          P.1                      



                           KỊCH DÀI
          - Của Phạm Ngọc Thái


                                               ( Sáu màn và một cảnh chót )




                        BẢN ÁN DƯỚI MỒ



                         

                              NHÂN VẬT:


          1-   ÔNG LÃM                    Giám đốc Công ty Dệt

          2-   ÔNG BẢN                    Chuyên viên

          3-   TUẤN                         Trợ lý mới của giám đốc Lãm.
                                                       Con trai lớn của bà Nga - Ông Bản.

          4-   TÀI                              Trưởng phòng nghiệp vụ.
                                                       Con trai thứ hai của ông Bản và bà Nga

          5-   MINH PHƯƠNG             Trưởng phòng Kế toán Tài vụ
                                                               Vợ của giám đốc Lãm

          6-   TUYẾT                       Con gái giám đốc Lãm và bà Minh Phương.
                                                        Sinh viên - Yêu Tuấn

          7-   BÀ NGA                      Vợ ông Bản.
                                                        Mẹ của Tuấn và Tài

          8-   MAI LÂM                    Một thương nhân - ( Chủ một doanh nghiệp ở Sàigòn
                                                                 ra Hà Nội mua hàng của Công ty dệt -
                                                        Cha đẻ của Tuấn trước đây )

          9-   TRÂM                        Một thiếu nữ ở Sàigòn ra ( vừa du học ở Ba Lan về ).
                                                      Người yêu cũ của Tuấn.

          10-   BÁC KHOÁT              Bác thường trực cơ quan.

          11-   ANH TRƯƠNG            Trợ lý cũ của giám đốc Lãm ( đã về mất sức ).

          12-   HỐT                             Trùm đấu gấu.

                          ( Thêm hai công an cùng với một số quan khách dự tiệc )




                             Kịch xẩy ra tại Hà Nội vào cuối thế kỷ XX

                                             
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 11:19:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
          #50
            Nhatho_PhamNgocThai 10.08.2008 12:39:29 (permalink)
             


            P.2                                         


                                   MÀN THỨ NHẤT


                                           (Vào một chiều sắp tối, tại phòng khách nhà ông
                                 giám đốc trong một khu biệt thự.
                                    Trông ra một khu vườn lớn và những cây to. Lối ra
                                 vườn bên ngoài cửa lớn - Từ sân khấu nhìn lên  có thể
                               thấy một góc vườn..ở mé bên nhưng hơi khuất với
                               phòng khách. Ngoài vườn, dưới một gốc cây to có một
                                chiếc ghế băng. Phòng khách thông với nhà trên  là  một
                                    thang gác, bên dưới có lối vào các phòng trong.
                                          Mở màn -  Tuyết đặt một cuốn sách lên bàn, trong
                                    tâm trạng hứng khởi  cô mở nhạc và nhảy một mình
                                    quanh phòng. Một thanh niên dáng hào hoa bước vào:
                                Đó là Tài !...)


            TÀI -    (vỗ tay) Hoan hô cô Tuyết ! Cô Tuyết  nhẩy rất đẹp !
                TUYẾT -    Anh Tài không phải khen.  Anh là người đến đầu tiên đấy !  Hôm nay em được ba mẹ giao  cho nhiệm vụ đón khách,  ở phòng khách này này.
            TÀI -    Còn tôi thì lại được ông bà giao cho trọng trách tiếp tân, cho nên cũng phải đến sớm.
            TUYẾT -    Thế thì anh vào đi. Phòng tiệc đặt ở khu nhà giữa, mẹ em đang ở trong đó.
            TÀI -    Thế còn ba cô: Ông giám đốc, chủ nhân chính của tiệc chiêu đãi hôm nay?
            TUYẾT - 
            (chỉ tay lên gác) Ba em còn đang chuẩn bị lễ nghi ở trên đó. Anh cứ vào trước, ba em sẽ xuống ngay.
            TÀI -  Còn sớm chán. Được ít phút ở bên một cô gái xinh đẹp như cô, còn hạnh phúc hơn !
                        
            ( Tài cầm cuốn sách ở trên bàn xem )
                  TUYẾT -    Kịch Rô-mê-ô  Juy-li-ét của Sếchxpia đấy !
            TÀI -  Vở kịch thật tuyệt ! Nếu có thể tôi sẽ làm một Rô-mê-ô...
            TUYẾT -    Thế ai sẽ được diễm phúc làm một Juy-li-ét của anh Tài?
            TÀI -    Tôi biết là mình đã chậm chân.
            (Tài tiến đến gần Tuyết) Tuyết mặc bộ quần áo đẹp quá ! Đúng là hàng xịn. Vải thật bóng, thật mịn... Chà, bóng...
            TUYẾT -    Một chú giám đốc đi sang Mỹ về biếu ba em bao nhiêu đồ, trong đó có bộ quần áo này.
            TÀI -    Cả cái nhẫn mặt ngọc này, chắc cũng là quà biếu? Những ngón tay của en thật thon thả, mềm mại, sờ thật mát...
            TUYẾT -  Thôi... đừng có mà tranh thủ?
            TÀI -    Cái dây chuyền vàng này nữa chắc cũng là quà biếu đây? Cái mặt đá mới xanh, xanh thật đấy !...Chà, làn da của em mới thật là...
            TUYẾT - 
            (nhảy ra ngoài cười khanh khách) Chỉ được khen ! Hành động thì cấm?
            TÀI -   
            (tiến đến) Đã có ai đâu mà...
            TUYẾT -   Kìa anh Tài, quan khách họ đến rồi !
                                            
              ( Tài nhún vai bước vào phòng trong. Từng tốp quan khách
                                              ăn mặc lễ nghi bước vào )
              TUYẾT -    Cháu chào các cô, các chú ! Mời các cô, các chú vào nhà trong ạ !
            KHÁCH -    Cứ để mặc các cô, các chú. Chà, ba mẹ cháu có một phòng khách thật tuyệt !
            ( nói với mọi người) Các vị có thấy không, một phòng khách hết chê về cả thẩm mỹ và những đồ sang trọng.
                             
            ( các quan khách đi quanh phòng tán tụng )
                    MỘT TỐP KHÁCH -    Một phòng khách như thế này cũng khối của đấy chứ? Giám đốc của chúng ta là sành chơi lắm, ngay cái bình hoa cổ này... tôi ước chừng giá cũng phải tới hàng trăm triệu.
            TUYẾT -  Ba cháu được biếu đấy ạ ! Khi biếu ba cháu nghe chú ấy nói: Cái bình hoa này có từ thời cụ tổ bốn năm đời nhà chú ấy !
                KHÁCH -    Còn lâu hơn thế ấy chứ?  Mang cả kỷ vật tổ tiên mà biếu, là họ quí ba cháu lắm đấy!
                                          
            ( Ở một góc khác, một tốp khách đang kháo nhau )
                   KHÁCH -    Để xẩy ra cái vụ Rô-ten-bớc này... nhà nước bị thất thiệt cũng phải tới tiền triệu đô-la ấy chứ nhỉ?
                          -    Ờ, hàng vạn tấm lụa tơ tằm ta không xuất khẩu được vì bị công ty Nhật huỷ hợp đồng, mất bao nhiêu ngoại tệ chứ có ít của đâu !?
                          -    Rô-ten-bớc là một trong những công ty tư bản lớn nhất của Nhật. Bây giờ mình làm ăn không đảm bảo uy tín, nó đình lại không đặt quan hệ với công ty ta nữa... cũng đáng tiếc.
                             -    Vì sao nó lại từ chối không nhận hàng ?
                             -    Cũng chẳng hiểu vì sao Công ty Rô-ten-bớc nó lại không nhận hàng?
                     
            ( thầm thì nho nhỏ) Họ có công khai rõ ràng ra đâu? Còn đang đổ vấy, đổ vá đấy!...
                  MỘT TỐP KHÁCH KHÁC -    Chà, những bức tranh quí thật ! Ngoài thì khung mạ vàng, trong thì khảm trai, khảm ngọc. Những bức tranh như thế này, có khi viện bảo tàng trông thấy cũng phải thèm?
                             -    Cái bộ sa-lông này, hình như được đóng theo kiểu của Hoàng- đế  Lu-i thứ mười bốn thì phải?
                             - Chậc, cho thế thì nó là thế ! Chứ, cái thằng thợ đóng đồ nó có được đi đâu mà biết?
                             _   Thì tối thiểu nó cũng phải được xem phim, xem tranh.  Mà giám đốc nhà mình đã sướng thì bắt chước liền.
                MỘT TỐP KHÁCH KHÁC -    Phải nói ông giám đốc  nhà mình chạy giỏi.
            (nói nhỏ)   Một vụ thất thoát lớn như thế này, mà chả ai làm sao cả?
                             -    Không chỉ thế mà còn tiêu thụ ngay được số hàng đó.
                        -    Thì hôm nay ngài giám đốc mở tiệc chiêu đãi vì đã bán được cái đống lụa tơ tằm đó rồi mà lị !...
                             -    Ồi, mất thì mất đô- la, mất ngoại tệ.  Bán rẻ , tống táng đi cho  thương nhân ở trong nước, lấy cái đồng tiền Việt Nam thì mua được gì?
                            - 
            (thì thầm) Tiền bán ghi trong hoá đơn và tiền bán thật chắc gì đã khớp nhau? Mà có khi tiền ma còn lớn hơn tiền nộp lại cho nhà nước ấy chứ?...
                           - Nói nho nhỏ thôi , không có thì lại vạ mồm.
            MỘT NGƯỜI KHÁCH -   
            (chỉ ra ngoài cửa sổ) Nhìn đã sướng mắt chưa? Một khu vườn, không kém gì vườn thượng uyển thời vua chúa?
            MỘT TỐP KHÁCH -    Nghe đâu tay thầu mua tất cả số hàng lụa tơ tằm mà công ty không xuất khẩu được này,  là một tay triệu phú cỡ bự ở Sàigòn Chợ- lớn?
                           -    Lão ta là một thương nhân từ Mỹ về !... Hiện nay là chủ của một doanh nghiệp mới mở ở Sàigòn. Rồi ông sẽ được gặp ! Lão ấy cũng sẽ có mặt trong tiệc chiêu đãi hôm nay.
            MỘT KHÁCH KHÁC -  
            (với Tuyết) Cháu Tuyết sắp thi tốt nghiệp hả?
            TUYẾT -    Vâng ạ. Cháu đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp ạ !
            MỘT KHÁCH -    Thế cháu học trường gì?
            TUYẾT -   Dạ, trường Đại học Ngoại thương ạ.
            KHÁCH -   
            (với mọi người) Ta vào thôi các vị ! Để cho ông bà giám đốc phải chờ là chúng mình có lỗi.
                             
            ( Họ lần lượt kéo nhau vào nhà - Tuyết sốt ruột ngóng ra phía cửa )
                   TUYẾT - 
            (một mình) Giờ vẫn chưa thấy đến?
                                                  
            ( cầm cuốn sách mơ mộng )
                               Ôi, nếu anh là một Rô-mê-ô thì em... em sẽ là một Juy-li-ét !
                                       
            ( Tuyết cầm sách đang nhẩy theo một điệu nhạc du dương...
                                                   thì Tuấn vào )

                    

                                             
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 11:52:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
            #51
              Nhatho_PhamNgocThai 11.08.2008 13:06:18 (permalink)
              P.3



                 TUYẾT -    (thấy Tuấn thì dừng lại trách móc) Sao mà anh đến sớm thế?
                   TUẤN -    Thì đã muộn đâu !... Với lại, tối nay anh không có ý định đến để dự tiệc chiêu đãi.
                   TUYẾT -  
              (ngạc nhiên) Tại sao?  Tại sao anh lại không dự tiệc chiêu đãi? Không được ! Anh làm thế thì ba sẽ không bằng lòng đâu. Mới lại, anh là một trợ lý giám đốc cơ mà?  Một tiệc chiêu đãi lớn như thế này,  nhất thiết anh cần phải có mặt.
                  TUẤN -   Ừ, thì đúng anh là một trợ lý ! Nhưng, Tuyết này...
                   TUYẾT -    Anh đến là khái tính ! Ba không thích ai khái tính như thế đâu. Anh không bằng lòng vì anh cho rằng ba làm như thế là lãng phí chứ gì?
                   TUẤN -    Không phải thế...
                   TUYẾT -    Ba nói: Bán được số hàng lớn như thế là một thắng lợi, cho nên ba mở tiệc chiêu đãi, ăn mừng.
                   TUẤN -    Một tiệc chiêu đãi hoàn toàn vô lý.
                   TUYẾT -    Dù sao thì anh cũng phải vào để vui lòng ba. Anh chỉ cần dự một lát thôi, rồi ra với em ! Anh Tuấn này, tối nay anh có thích đi xem phim không?
                   TUẤN -    Phim gì?
                   TUYẾT -   
              (giơ vé) " Tình yêu của một nữ vương "!
                   TUẤN -  Thế thì chúng ta đi luôn !
                   TUYẾT -    Không được. Em mua vé buổi tám rưỡi tối cơ ! Giờ anh cứ vào dự tiệc, em chạy ù đến nhà đứa bạn gái đưa cho nó hai cái vé, nó nhờ em mua giúp. Đúng tám giờ em sẽ quay lại đón anh ! Đừng có mải tiệc rượu rồi quên đấy !
                    TUẤN -    Thôi được. em đi nhanh lên, càng sớm càng tốt.
                   TUYẾT -    Ôi, anh thân yêu ! Anh tốt quá. Không hôn em đi?...
              (họ hôn nhau) Thế nhé, chờ em quay lại, chúng mình sẽ đi xem.
                                 
              ( Tuyết định đi thì... ngoài cửa bước vào một bác già, nhưng dáng còn cứng rắn, sắc
                               sảo, ăn mặc sang trọng - Đó là ông Mai Lâm )

                  MAI LÂM -   
              (vào) Chào anh Tuấn ! Chào cô Tuyết ! Hôm nay trông cô Tuyết đẹp quá ! Tôi đã đến đây làm việc với ba cô nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô ăn mặc đẹp như hôm nay.
                  TUYẾT -    Cám ơn ông Mai Lâm !
                  MAI LÂM -    Chà, một buổi tối trong lành mát mẻ quá !
              (thở dài) Cứ nhìn anh, nhìn cô,  tôi lại nhớ tới tuổi trẻ của mình. (tiến về phía Tuấn) Mấy hôm nay... tôi vẫn muốn tìm gặp anh?
                  TUẤN -    Có việc gì vậy, thưa ông? Hợp đồng mua bán với giám đốc công ty thì ông đã ký xong rồi. Bây giờ chỉ còn việc ông điều xe ra cho vận chuyển vào trong Sàigòn !...
                  MAI LÂM -    Công việc còn lại đối với tôi quá dễ. Một đoàn xe tải của doanh nghiệp tôi đã sẵn sàng chuẩn bị, chỉ trong một đôi ngày tôi sẽ cho chuyển hết số hàng vào trong đó !
                  TUẤN -    Vậy thì?....
                  MAI LÂM -    Cũng có câu chuyện liên quan đến anh. Mà thôi, lúc khác ta sẽ nói chuyện với nhau tốt hơn !
                  TUẤN -    Tuỳ ông, nếu ông thấy cần thiết? Giờ thì mời ông vào nhà trong dự tiệc.
                  MAI LÂM -   
              (chần chừ) Ồ, có chậm một chút cũng được mà...
                  TUẤN -    Hình như vẫn có chuyện gì đang làm ông phải băn khoăn?
                  MAI LÂM -   Tôi không hiểu vì sao?... mà, Tôi có làm gì để cho anh Tuấn không vừa lòng đâu nhỉ?
                  TUẤN -    Có lẽ vì ông cho là thế !
                  MAI LÂM -    Cũng rất tiếc là những ngày tôi đến đây làm việc... đã không có mặt của anh.
                  TUẤN -    Những ngày ấy tôi phải đi công tác xa.
                  MAI LÂM -    Nhưng dù sao thì chúng ta vẫn còn được gặp gỡ nhau trong những ngày chót.
                  TUẤN -    Khi đó thì... tất cả đã xong. Ông Mai Lâm này, mua được một lô hàng lớn như thế... với cái giá cũng có thể gọi là hời, chắc ông phải lãi lắm ?
                  MAI LÂM -    Nếu không lãi thì chúng tôi không mua !
              (tế nhị) Tôi hiểu ngụ ý trong câu hỏi của anh. Nhưng thực tình mà nói: việc mua được hay không mua được lô hàng này, với tôi không quan trọng !
                  TUẤN -    Có gì quan trọng hơn chuyện mua bán hàng hoá, đối với một thương nhân như ông ?
                  MAI LÂM -    Có! Có chứ! Nhất định là phải có !... Thí dụ như, chuyện gia đình con cái chẳng hạn.
              ( thở dài) Tôi già rồi, tiền của thì cũng đủ. Có nhiều thêm nữa lên thì đã ích gì, nếu như...
                  TUẤN -    Thì ông để lại cho các con ông ?
                  MAI LÂM -    Nhưng tôi chỉ toàn con gái. Nói chính xác là chỉ có hai đứa con gái thôi, anh hiểu không?
              (nhìn về phía Tuyết ) Xin lỗi cô Tuyết nhé !...
                  TUYẾT -    Dạ, không sao ạ. Ông và anh cứ nói chuyện.
                  MAI LÂM -   
              (tiếp chuyện với Tuấn) Đúng ra, tôi cũng có một người con trai... nhưng....
                                         
              ( lúc này, giám đốc Lãm mặc bộ com-lê rất lịch sự từ trên gác bước xuống )
                                   Ồ, xin chào ngài giám đốc !
                  Ô.LÃM -    Kìa, ông Mai Lâm ! Anh Tuấn, sao anh không đưa ông Mai Lâm vào phòng chiêu đãi ?
                  MAI LÂM -    Cám ơn ngài giám đốc.
                  Ô.LÃM -    Mời vào ! Mời vào ! Mời vào !...
                                   
              ( Mai Lâm nghiêng mình trịnh trọng chào ông Lãm,
                             rồi theo Tuấn vào phòng trong. Sân khấu chỉ còn lại Tuyết và ba )

                  Ô.LÃM -   
              (với Tuyết) Khách khứa đã đến đủ cả chưa con ?

                                                           
                     
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2008 11:34:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
              #52
                Nhatho_PhamNgocThai 13.08.2008 12:38:16 (permalink)
                P.4


                      TUYẾT -    Thưa ba, con thấy cũng đông đông rồi đấy ạ ! Ba vào kẻo các cô, các chú ấy phải đợi.
                      Ô.LÃM -    Ba vào ngay bây giờ.
                                                              
                ( Bà Minh Phương từ nhà trong ra - Đó là người đàn bà
                                                     khoảng 50 tuổi, trông đẫy đà. Bà trang điểm son phấn
                                                              khá loè loẹt, toát lên cái ham muốn lạc thú )

                      MINH PHƯƠNG -   
                (với chồng) Đến giờ này vẫn không thấy một quan khách nào trên Bộ xuống cả?
                      Ô.LÃM -    Lạ nhỉ, không một ai? Đồng chí Bộ trưởng thì đã đành, nhưng còn các thứ trưởng và cấp vụ?...
                      MINH PHƯƠNG -    Chẳng thấy tăm hơi một vị nào.
                      Ô.LÃM -    Ờ,ờ... chắc là các  anh ấy mắc công chuyện gì đó?
                      MINH PHƯƠNG -    Chẳng lẽ, tất cả ai cũng mắc công chuyện? Ông đã mời từng người một cẩn thận chưa?
                      Ô.LÃM -    Tính tôi bao giờ chả cẩn thận, nhất lại là việc này !
                      MINH PHƯƠNG -    Ông không thấy ai có ý gì khác chứ?
                      Ô.LÃM -    Biết thế nào được ! Có - người ta cũng không nói.
                      TUYẾT -    Xin phép ba mẹ con ra ngoài phố một lát?
                      Ô.LÃM -    Con còn phải đón khách cho ba cơ mà?
                      TUYẾT -    Chắc không còn ai nữa đâu ba ạ !
                      MINH PHƯƠNG -    Thôi, để cho nó đi.
                (với Tuyết) Giải phóng cho cô !
                                                                   
                ( Tuyết định đi )
                      Ô.LÃM -   
                (gọi giật lại) Con phải lấy cái khăn kim tuyến mà quàng vào cổ chứ? Tối sương lại dễ cảm.
                      TUYẾT -    Mùa hè mà ba, ai lại quàng khăn.
                                                        
                ( Tuyết chạy vù ra. Đến cửa thì gặp ông Bản đi vào,
                                                                          cô chào ông Bản rồi ra khuất )

                      Ô.BẢN -   
                (nhìn theo Tuyết) Cháu Tuyết hồi này lớn, trông xinh hẳn.
                      MINH PHƯƠNG -    Nó muốn làm con dâu của anh đấy ! Nó với thằng Tuấn lúc nào cũng cặp kè bên nhau.
                      Ô.LÃM -   
                (với ông Bản) Lại nói đến thằng Tuấn ! Anh phải gặp mà nói chuyện với nó. Bàn bạc với anh đưa nó về làm trợ lý, để nó giúp mình ! Thế mà, mới có được ít ngày cái gì ông ấy cũng tò mò, cũng xọc vào.
                      Ô.BẢN -    Nó không vào mà lại chỉ đứng ngoài, thì giúp anh làm sao được?  Nói gì thì nói,  cũng phải thừa nhận nhiều cái nó có lý anh ạ !
                      Ô.LÃM -    Lý với chả lẽ,  nó đang muốn bới tung hết cả lên đây này?
                       Ô.BẢN -    Thì tôi....
                      Ô.LÃM -    Lý gì thì lý, làm trợ lý thì  phải biết lựa chiều giám đốc ?  Mà, cũng phải có cái tình nữa !  Bề dưới thì phải nghe lời bề trên, thế mới gọi là cái đạo ! Đằng này, tôi đâu có bảo nó đi bới vào cái đống hồ sơ của vụ giao hàng bị đổ bể Rô-ten-bớc này ra? Không được, nếu nó mà còn cứ thế tôi sẽ cách ngay cái chức làm trợ lý giám đốc của nó.
                      Ô.BẢN -   
                (thở dài) Thì anh cũng thấy, lúc nào tôi chả ủng hộ anh?
                      Ô.LÃM -    Tôi biết ! Tôi biết ! Anh là một thân hữu của tôi, đã đành. Vì nó là con anh, nên tôi mới châm chước... Nhưng anh về anh phải răn đe nó đi !
                      MINH PHƯƠNG -    Anh Bản có hai cậu con trai thật khác hẳn tính nhau. Cậu Tài thì đến là khéo, lanh lợi, thông minh lại đẹp trai giống bố hồi trẻ như đúc. Còn cậu Tuấn, nói trộm nó chứ... liệu nó có lai dòng máu khác không đấy?
                      Ô.BẢN -   
                (giật mình) Cô... cô chỉ nói lung tung !...
                      Ô.LÃM -    Thôi vào ! Vào đi ! Khách thì đợi ở nhà trong, còn chủ thì đứng cả ngoài này.
                                             
                  ( Ông Bản và ông Lãm vào nhà. Minh Phương dường như mệt mỏi,
                                             ngồi phịch xuống ghế. Tài từ nhà trong đi ra )

                      TÀI -   
                (nhìn quanh rồi xoa tay) Thì ra mợ ở ngoài này? Mợ để mình tôi tiếp khách mỏi cả miệng.  Rượu thì phải chúc hết cốc này đến cốc khác.
                      MINH PHƯƠNG -    Uống vừa vừa thôi, không có lại...
                      TÀI -    Mợ lại sợ tôi bốc máu chứ gì?
                (lả lơi) Thế thì mợ càng sướng chứ sao? Nhưng, sao trông mợ có vẻ đăm chiêu thế?
                       MINH PHƯƠNG -    Tính cách thằng Tuấn, người anh trai của cậu làm cho tôi lo lắng?
                       TÀI -    Nhưng ông anh tôi có biết chuyện gì về vụ Rô-ten-bớc này đâu mà mợ phải lo?
                       MINH PHƯƠNG -    Đừng có coi thường nó.
                       TÀI -   
                (sà vào Minh Phương) Mợ làm cho tôi gai hết cả người !
                       MINH PHƯƠNG -   
                (gạt ra) Khỉ, đang nẫu cả ruột.
                       TÀI -    Thế, thế mợ có yêu tôi không đã?
                       MINH PHƯƠNG -    Không !...
                       TÀI -    Có thật là mợ không yêu tôi?
                       MINH PHƯƠNG -    Chả thật thì đùa à !
                       TÀI -   
                (sà vào ôm lấy Minh Phương ) Thế thì tôi lại càng yêu mợ !
                       MINH PHƯƠNG -    Khổ quá, làm người ta đến chết nghẹt lên mất !
                       TÀI -    Thế thì mợ nói đi: mợ có yêu không?
                       MINH PHƯƠNG -    Thì có !
                       TÀI -    Mợ yêu đến thế nào?
                       MINH PHƯƠNG -    Yêu đến phát điên, phát rồ !...
                       TÀI -    Vậy thì mợ cho tôi nhé?
                       MINH PHƯƠNG -    Khỉ ơi là khỉ, người ta ra đây... thì chết cả lút bây giờ. Muốn gì thì cũng phải để chốc nữa. Vào mà tiếp khách đi !
                       TÀI -    Nhớ nhé, mợ đã hứa rồi đấy.  Chốc nữa, chỉ một chốc nữa... Mợ đã hứa rồi đấy !
                                                                 
                  ( Tài vào nhà trong )
                       MINH PHƯƠNG -   
                (một mình) Cái thằng, hễ nó cứ động vào... là mình tê dại cả người ! (vào).
                                                             (một lát - Tuấn từ nhà trong đi ra cửa ngóng Tuyết.
                                                                                Mai Lâm bước ra theo )


                                                                

                                             
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2008 11:23:20 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                #53
                  Nhatho_PhamNgocThai 16.08.2008 12:55:40 (permalink)
                  P.5


                      TUẤN -    Sao ông cứ theo tôi như là theo dõi vậy?
                       MAI LÂM -    Anh Tuấn đừng hiểu lầm, tôi rất có thiện cảm với anh.
                       TUẤN -    Nhưng tôi đâu có giúp được gì cho ông? Xin lỗi ông, thậm chí...
                       MAI LÂM -    Ồ, không sao. Có thể là tôi đã hơi chú ý quá tới anh ! Nhưng trong suốt tiệc chiêu đãi tôi không thấy anh uống một hớp rượu nào? Anh chỉ nâng cốc lên rồi đặt cốc xuống, còn thuốc lá thì lại hút liên tục.
                       TUẤN -   
                  (nhún vai không nói)
                       MAI LÂM -    Anh bỏ quá...
                       TUẤN -    Ông cần gì ở tôi?
                       MAI LÂM -    Một câu hỏi, hoàn toàn là chuyện riêng tư.
                       TUẤN -    Vâng, tôi nghe ông nói !
                       MAI LÂM -    Anh có một cái sẹo khá dài ở đuôi mắt trái. Chắc hẳn là... đã bị một tai nạn lao động nào đó?
                       TUẤN -    Tôi chưa hề bị một tai nạn nào cả.
                       MAI LÂM -  Ở tuổi anh chắc là cũng không phải tham gia chiến đấu trong chiến trường?
                       TUẤN -    Tôi tốt nghiệp phổ thông thì được sang Ba Lan học, cho nên...
                       MAI LÂM -    Hay đó là dấu tích vết sẹo của một chiếc nhọt bọc, mà chiếc nhọt bọc này phải lớn lắm?
                       TUẤN -    Cũng hoàn toàn không phải thế, thưa ông ! Nhưng lạ nhỉ, bỗng nhiên ông lại quan tâm tới cả cái sẹo của tôi?
                       MAI LÂM -    Cũng chỉ là sự vô tình, nếu như....
                       TUẤN -    Thôi được, ông hỏi thì tôi sẽ nói ! Tôi bị chiếc sẹo đó từ nhỏ. Mẹ tôi kể rằng, bà sơ ý đánh ngã tôi...
                                               
                  ( Tuấn đang nói dở, thì Tuyết từ ngoài cửa chạy vào )
                       TUYẾT -    Anh Tuấn, đến giờ rồi !
                  (trông thấy Mai Lâm) Dạ, chào ông.
                       TUẤN -  
                  (với Mai Lâm) Xin lỗi ông ! (với Tuyết) Chúng ta đi thôi !
                       MAI LÂM -    Anh và cô cứ tự nhiên.
                                          
                    ( Tuấn và Tuyết ra khỏi cửa. Mai Lâm suy nghĩ )
                       MAI LÂM -   
                  (một mình) Khuôn mặt của nó nhiều nét trông rất ngợ? Cả cái tên, tuổi của nó cũng trùng hợp. Lại còn chiếc sẹo nữa? Nó nói: chiếc sẹo bị từ nhỏ, do mẹ đánh ngã... Liệu có đúng như thế không? Lậy trời Phật !...
                       MINH PHƯƠNG -  
                  (từ nhà trong lò dò đi ra) Kìa, ông Mai Lâm ! Trong đó đang tiệc tùng vui như thế...
                       MAI LÂM -    Bà tha lỗi, chỉ là tôi muốn hưởng một chút thoáng mát ở ngoài này.
                                                                 
                  (trông ra vườn)
                                          Nhà ta có khu vườn đẹp quá ! Chà, thật là dễ chịu.
                       MINH PHƯƠNG -    Giờ mời ông lại tiếp tục vào dự tiệc?
                       MAI LÂM -    Tôi phải xin phép bà, tôi cũng thấy hơi mệt. Mới lại, tối nay tôi cũng có chút việc.
                       MINH PHƯƠNG -    Việc gì thì việc. Tối nay ông là khách đặc biệt của chúng tôi, tôi chưa thể để cho ông về được.
                  ( lả lơi) Nếu ông có say, thì cứ bám vào vai tôi, ông sẽ thấy dễ chịu ngay !
                       MAI LÂM -    Ồ, không thưa bà . Rất cảm tạ lòng tốt của bà !
                       MINH PHƯƠNG -    Nếu cần, tôi sẽ giành một phòng riêng cho ông đêm nay, cũng ngay sát phòng tôi thôi !
                       MAI LÂM -    Cám ơn bà, dù sao thì tôi vẫn phải từ chối.  Bà nói giúp với ông nhà... tôi xin phép.
                       MINH PHƯƠNG -    Nếu ông đã nhất quyết vậy , thì tôi cũng đành.
                       MAI LÂM -    Mong ông bà tha lỗi, chào bà !
                                         
                  ( Ông Mai Lâm vội vã ra khuất. Minh Phương vẫy Tài,
                                                  lúc đó đang đứng ở cửa phòng )

                       MINH PHƯƠNG -   
                  (với Tài)   Thằng Tuấn với lão Mai Lâm này  cứ thì thụt với nhau,  hình như chúng đang bàn định một chuyện gì?
                        TÀI -   
                  (say) Làm gì có chuyện gì, mợ chỉ đa nghi.  Giờ chỉ là chuyện của tôi và mợ?
                        MINH PHƯƠNG -    Tôi đã để ý:  chúng ra ra vào vào... theo nhau, cứ như đôi tình nhân phải lòng nhau vậy.
                        TÀI -    Thì cũng đến như tôi và mợ là cùng.
                       MINH PHƯƠNG -    Không phải là lúc để cậu đùa?
                       TÀI -    Tôi không đùa ! Giờ là lúc mợ phải trả nợ tôi hồi chập tối...
                                                               
                  ( Tài ôm lấy Minh Phương )
                       MINH PHƯƠNG -   
                  (lánh ra) Cậu đã say quá rồi đấy ! Tôi vẫn nghi, chúng có một mưu đồ gì đó?
                       TÀI -    Mợ cứ yên tâm đút cái khoản tiền của vụ làm ăn này vào túi, mọi chuyện khác tôi lo.
                                                                
                  ( Tài lại ôm lấy Minh Phương )
                       MINH PHƯƠNG -    Thế này thì tôi chết mất !
                       TÀI -    Sao lại chết ! Mợ không thấy khoan khoái hay sao?
                       MINH PHƯƠNG -    Nhưng tôi chưa yên lòng.
                       TÀI -    Sẽ êm. Tất cả rồi sẽ êm, sẽ êm ngay thôi !... thế... thế...
                       MINH PHƯƠNG -    Đừng ! Đừng quá ! Ở đây....
                       TÀI -    Để tôi bế mợ ra vườn !
                                     
                  ( Tài bế xốc Minh Phương qua lối cửa ra vườn ở mé bên sân khấu.Từ  dưới nhìn
                                    lên có thể thấy thấp thoáng...một cuộc tình ái xẩy ra trên chiếc ghế băng ở
                                   ngoài vườn. Từ nhà trong vẫn vẳng ra tiếng chúc tụng của các quan khách )

                       TÀI -   
                  (tiếng từ ngoài vườn) Mợ yên nào !
                       MINH PHƯƠNG -    Cậu dễ thương quá !
                       TÀI -    Hơn ông ấy chứ?
                       MINH PHƯƠNG -   Cậu khoẻ hơn .
                       TÀI -    Mợ có yêu ông ấy không?
                       MINH PHƯƠNG -    Ông Lãm nhà tôi á? Ờ, cũng yêu !...  Ối, sướng quá cậu ơi !... nhè nhẹ thôi, sướng quá... anh Lãm ơi !... Ối, sướng...anh Lãm ! Anh Lãm ! Anh Lãm !...
                                                  
                  ( Lúc đó, ông Lãm và ông bản từ nhà trong ra phòng khách )
                       Ô.LÃM -   
                  ( ở phòng khách) Quái, tôi nghe như có tiếng ai gọi tôi?
                       Ô.BẢN -    Anh tưởng thế, làm gì có ai mà gọi.
                       Ô.LÃM -    Tuổi già bây giờ hay lẫn... rất là hay tưởng...
                        Ô.BẢN -    Rút kinh nghiệm cái vụ Rô-ten-bớc vừa rồi, anh cũng nên thận trọng.
                        Ô.LÃM -    Tôi biết rồi, ai mà muốn thế !
                        Ô.BẢN -    Đôi ba lần, thằng Tuấn nó vẫn chất vấn tôi?
                        Ô.LÃM -    Thì anh phải liệu bảo cho nó thôi đi !
                        Ô.BẢN -    Nó còn xuống tận xí nghiệp kiểm tra. Ý nó muốn xem lại hồ sơ cũ đấy?
                        Ô.LÃM -    Thế thì không được ! Dứt khoát là không được ! Anh phải...
                        Ô.BẢN -    Thì tôi vẫn đang thuyết  phục nó. Thôi tôi về !
                  (ông Bản ra khuất )
                        Ô.LÃM -  
                    (một mình) Chả còn ra cái thể thói gì cả? Thật là, trứng lên cả đầu.
                                                     
                  (ông Lãm nhìn quanh nhưng không thấy ai)
                                      Vợ với chả con ! Khách khứa thì đầy nhà, bỏ đi đâu rồi không biết?
                                                   
                  ( nói xong , ông Lãm hấp tấp đi vào nhà trong.
                                                           Minh Phương và Tài từ ngoài vườn bước vào nhà )

                        MINH PHƯƠNG -    Ông ấy đang tìm tôi đấy? Ông ấy mà biết thì....
                        TÀI -    Mợ sợ à?
                        MINH PHƯƠNG -    Tôi lo là lo cho cậu đấy? Khỉ ạ, khoẻ đến phát khiếp !
                        TÀI -    Giờ thì thoải mái rồi, nhẹ cả người.
                        MINH PHƯƠNG -    Cậu vẫn phải để mắt đến thằng Tuấn và lão Mai Lâm đấy?
                        TÀI -    Tất cả sự dậy bảo của mợ, Tài tôi xin phục tùng !
                        MINH PHƯƠNG -    Sướng nhé, đây có kẹm gì gái tân !?



                                                                         HẾT MÀN MỘT

                           

                                                        
                   


                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2008 12:32:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                  #54
                    Nhatho_PhamNgocThai 22.08.2008 12:31:02 (permalink)
                     
                    P.6



                                                                   MÀN HAI

                                                    Phòng làm việc của giám đốc Công ty.
                                         Ông Lãm đang sốt ruột, đi đi lại lại... Minh Phương vào.

                       Ô.LÃM -    (hỏi ngay) Bà đã cho chúng nó thu gọn hết cái mớ hồ sơ ấy vào chưa?
                            MINH PHƯƠNG -    Gớm, ông làm cứ như là chớp ấy !
                            Ô.LÃM -    Bà cũng phải đôn đốc chúng nó thu vào cho nhanh. cái thằng Tuấn ấy, nó mà bới ra thì lại lắm chuyện?
                            MINH PHƯƠNG -    Cũng chỉ trong vòng sáng nay tất cả sẽ được niêm phong cẩn thận, ông cứ yên tâm.
                            Ô.LÃM -    Yên tâm cái khỉ gì? Tôi đã bao nhiêu lần nói với bà: Nếu có làm ăn thì cũng chỉ nên một vừa hai phải, bà có chịu nghe tôi đâu.
                            MINH PHƯƠNG -    Thì ai bảo tự nhiên ông lại đưa cái thằng Tuấn về làm trợ lý?
                            Ô.LÃM -    Thì ai biết đâu nó lại...
                            MINH PHƯƠNG -    Đã kinh nghiệm với thằng trợ lý lần trước, đáng lý ông phải...
                            Ô.LÃM -    (ngắt lời) Tôi sẽ không để cho nó làm trợ lý nữa !
                            MINH PHƯƠNG -    Thôi ! Tôi khuyên ông cũng đừng vội lại làm ầm ĩ lên, chẳng khác nào mình tự đổ thêm dầu vào lửa.
                            Ô.LÃM -    Thế bà bảo tôi phải chịu nó à?
                            MINH PHƯƠNG -    Trước mắt ta cứ xoa cho cái vụ Rô-ten-bớc  này êm đi đã ! Rồi... sẽ đến lượt nó?...
                            Ô.LÃM -    Tuỳ bà, liệu mà làm cho khéo. Tôi... tôi phải lên trên Bộ !
                                              ( nói rồi, ông xách chiếc cặp da đen ra khỏi phòng.
                                                        Ông Bản bước vào )
                            MINH PHƯƠNG -    Ông ấy vừa lên trên Bộ rồi ! Nhưng cứ trông bộ dạng của anh, cũng đoán biết lại đang có chuyện gì?
                            Ô.BẢN -    Thằng Tuấn vẫn nhất quyết đòi mượn hồ sơ vụ Rô-ten-bớc để xem đấy !
                            MINH PHƯƠNG -    Anh Lãm đã ra chỉ thị cho niêm phong lại !
                            Ô.BẢN -    Không ổn ! Không ổn !...
                            MINH PHƯƠNG -    Thế ra nó muốn làm gì thì làm à? Mà nó là con trai của anh, anh phải ngăn nó lại chứ?
                            Ô.BẢN -    Ngăn cũng không nổi, thật đến khổ !
                                             ( Ông Bản định ra, thì Minh Phương ngăn lại )
                            MINH PHƯƠNG -    Thì anh cứ ở lại đã, đi đâu phải vội !
                            Ô.BẢN -    Cô bảo ở lại làm gì? Còn làm được cái gì nữa?
                            MINH PHƯƠNG -    Ở lại với tôi ! Tôi sẽ giúp anh dịu lại...
                            Ô.BẢN -    Ồi !.... (định đi )
                            MINH PHƯƠNG -    (ngăn lại) Thì anh khoan một tý không được à? Anh cứ lại gần đây !... Đứng sát nữa vào, sát nữa vào... Tôi cắn  anh hay sao mà?...
                            Ô.BẢN -    Nhưng cô muốn gì mới được cơ chứ?
                            MINH PHƯƠNG -    Bây giờ thì tôi mệt rồi ! Tôi chán ngấy tất cả rồi, tôi chán cả anh ! Thôi anh đi đi !
                            Ô.BẢN -    Ơ, ơ... Tự nhiên cô... Cô toàn sinh sự?
                            MINH PHƯƠNG -    Tôi sinh sự vì sao anh biết không? 
                            Ô.BẢN -    Tôi... tôi làm sao mà biết được?
                            MINH PHƯƠNG -    Bởi vì tôi không còn cái gì để mà sống cả !... Tôi không còn cái gì để mà vui sướng cả !... Tôi không còn cái gì để mà yêu cả !...
                            Ô.BẢN -    Thế là thế nào? Cô thì còn thiếu cái gì?...
                            MINH PHƯƠNG -    Chính vì thừa thãi quá, nên mới muốn tìm một cái gì đó để mà sống cũng khó? Mà cuộc sống đã không còn cái gì để cho mình yêu thích, thì có khác nào như chết !...
                            Ô.BẢN -    Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả? Cuộc sống của cô đầy đủ đến thế, mà lại không còn cái gì để mà yêu thích? Tôi thấy lạ !...
                            MINH PHƯƠNG -    (trở nên mơ mộng) Có ! Cũng có đấy !... Dù nó chỉ là một chút mỏng manh, một chút trong hy vọng... Nhưng nó chính là cái đốm sáng duy nhất sót lại,  còn cháy leo lét trong cuộc sống của tôi !
                            Ô.BẢN -    Tôi vẫn không thể nào hiểu được, cái đốm sáng quái quỉ ở trong cô là cái gì?
                            MINH PHƯƠNG -    (mạnh mẽ) Là tình thương của tôi với anh?
                          Ô.BẢN -    Cô, cô điên rồi !
                          MINH PHƯƠNG -    Phải, tôi điên ! Tôi điên cũng vì anh !...
                          Ô.BẢN -    Cô này hay nhỉ?
                          MINH PHƯƠNG -    Chỉ có anh mới là niềm yêu thích của tôi ! Cái đốm sáng leo lét của tôi ! Còn tất cả đối với tôi chán ngắt...
                    (sôi nổi) Anh Bản, anh hãy ôm lấy tôi đi ! Anh hãy vuốt ve tôi ! Anh hãy...
                          Ô.BẢN -    Thôi, tôi xin cô ! Tôi xin cô !
                          MINH PHƯƠNG -    Anh hãy tận hưởng đi, Đừng để lỡ ! Anh sẽ thấy cái đời đàn ông của anh đáng sống hơn ! Như thế... như thế...
                          Ô.BẢN -    Ôi, không ! Cô Minh Phương, đừng nên làm như thế !...
                          MINH PHƯƠNG -    À, ra thế ! Thế thì anh chưa khôn ngoan bằng thằng con anh? Thằng thứ hai ấy !
                          Ô.BẢN -    Tôi, tôi chịu không thể nào hiểu được cô?
                    (ông định bỏ đi )
                          MINH PHƯƠNG -    Thôi anh đi đi, rồi cố mà hiểu?
                          Ô.BẢN -    Cô loạn thần kinh rồi !
                                                             
                    (ông Bản bỏ ra )
                          MINH PHƯƠNG -    Thế mà cũng gọi là đàn ông?
                                                       
                    ( Tài từ ngoài bước vào )
                          TÀI-  Tất cả hồ sơ về vụ Rô-ten-bớc, tôi đã cho thu gọn, cất vào trong tủ khoá lại cẩn thận rồi !
                          MINH PHƯƠNG -    Thế là nó hết đường tìm tòi, bới móc ! Có phải thế không anh Tài?
                          TÀI -    Mợ nói đúng !
                          MINH PHƯƠNG -    Ở đây tôi là trưởng phòng Kế toán Tài vụ , chứ không phải là "mợ" !
                          TÀI -    Còn tôi là trưởng phòng nghiệp vụ ! Mợ bỏ quá, tôi cứ hay quen mồm.
                          MINH PHƯƠNG -    Lại gọi là mợ rồi? Thôi, nói vào công việc đi. Này, thế ngộ nhỡ thằng Tuấn nó không chịu dừng lại ! Nó cứ tìm cách này, cách khác để bới ra... thì ta làm thế nào?
                          TÀI -    Thì ông trợ lý buộc phải chấp nhận một bài học...
                          MINH PHƯƠNG -    Như bài học với thằng trợ lý trước, hả? Ôi, chàng trai tuyệt vời của tôi !
                          TÀI -    Ý của mợ là ý trời !... Đấy , tôi lại quên.
                          MINH PHƯƠNG -    Cậu vẫn để ý lão Mai Lâm đấy chứ ! Xem lão ta có biểu hiện gì khác không? Hàng hoá lão đã chuyển hết rồi, mà sao lão vẫn chịu về Sàigòn?
                          TÀI -    Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy lão lởn vởn qua đây !... Mà hình như lão Mai Lâm này với ông anh trai tôi, đang có một mối quan hệ gì đó?...
                          MINH PHƯƠNG -    Thế thì cậu lại càng phải cần luôn luôn theo sát !
                          TÀI -    Nhất định tôi sẽ làm cho rõ.
                          MINH PHƯƠNG -    Không cẩn thận lão lại trở thành chiếc đòn càn hai lưỡi?
                          TÀI -    Nếu đúng như thế thì, cả với lão già này ta cũng không tha !
                          MINH PHƯƠNG -  Mới chỉ là đang đoán già, đoán non. Chưa biết đích thực thì đừng vội làm ầm ĩ.

                                                            
                      

                                                              
                             
                            
                           
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 12:12:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                    #55
                      Nhatho_PhamNgocThai 25.08.2008 12:41:48 (permalink)
                        
                      P.7                                                            


                                                                   (Tuấn bước vào phòng)
                             
                              MINH PHƯƠNG -    (với Tuấn ) Chắc là anh muốn gặp ông giám đốc ? Nhưng ông giám đốc lại vừa đi lên Bộ.       
                               TUẤN -
                          (ngần ngừ) Thôi để lát nữa tôi lên cũng được. (định đi)       
                             MINH PHƯƠNG -    (dò hỏi) Thế, anh cần gặp ông giám đốc có việc gì ?  
                               TUẤN -    À... tôi chỉ muốn mượn lại tập hồ sơ về vụ Rô-ten-bớc ?
                             
                              MINH PHƯƠNG -    Để anh làm gì?
                             
                              TÀI -
                          (nói xen vào) Tất cả vụ việc đã được giải quyết trọn vẹn. Coi như đã kết thúc !        
                              TUẤN -  Anh chỉ muốn xem lại?
                             
                              TÀI -
                          (lạnh lùng) Tốt nhất là anh không nên xọc vào những công việc không phải là phận sự của anh ?        
                              TUẤN -    Là một trưởng phòng nghiệp vụ , chắc chú cũng biết...
                             
                              TÀI -    Anh không phải dậy khôn tôi ! Từ khi anh về công ty nhận cái chức trợ lý giám đốc, anh cứ làm rối tung cả lên... không ra làm sao cả.
                             
                              TUẤN -    Nhưng kết luận để rồi qui kết về một vụ tổn thất hàng hoá như thế là chưa rõ ràng ?
                              TÀI -    Anh căn cứ vào đâu ?        
                              TUẤN -    Tất nhiên là phải có ! Và cũng chính vì thế, tôi mới muốn xem lại hồ sơ ?
                             
                              TÀI -    Nhưng những hồ sơ đó không phải thuộc phận sự của anh ?
                             
                              TUẤN -    Tôi là một trợ lý giám đốc tôi cần biết, dù mọi việc có xẩy ra trước khi tôi về ? Hơn nữa, nếu tất cả đã rõ ràng minh bạch thì cần gì phải dấu ?
                             
                              TÀI -    Không phải là dấu ! Mà đó là nguyên tắc bảo quản hồ sơ.
                             
                              MINH PHƯƠNG -
                          (làm bộ dàn hoà) Thôi !... Anh em có gì thì bảo nhau, việc gì mà to tiếng? Người ngoài người ta lại cười. (với Tuấn) Anh cứ về phòng tiếp tục làm việc của anh đi, để tôi báo cáo lại với giám đốc,xem ý kiến của ông ấy ra sao ?        
                              TUẤN -    Thôi được. Đợi ông giám đốc về, tôi sẽ gặp.
                                                        
                                                      
                      ( Tuấn bực bội bước ra khỏi phòng )        
                             TÀI -    Mợ định cho anh ta mượn hồ sơ xem à ?        
                              MINH PHƯƠNG -    Ta không tự tay mở cửa để cho kẻ cướp vào nhà ! Nhưng căng với nó lúc này chưa có lợi...
                             
                              TÀI -    Xem chừng, anh ta không chịu để yên đâu ?
                             
                              MINH PHƯƠNG -    Có lẽ cũng phải tìm cách ?
                             
                              TÀI -    Mợ định dùng cách gì ?
                      (chợt hiểu) Hay là vẫn cái cách... như với thằng trợ lý trước ?         MINH PHƯƠNG -    Thì cũng là bất đắc dĩ.        
                              TÀI -    Phải, thì cũng là bất đắc dĩ !...
                      (phá lên cười) Đúng là bất đắc dĩ, là tại anh ta tự chuốc vạ vào thân thôi. Thưa đồng chí trưởng phòng kế toán tài vụ, tôi hoàn toàn ăn ý với đồng chí !                             ( nói rồi Tài khoái chí bước ra khỏi phòng )        
                              MINH
                      PHƯƠNG - (còn lại một mình ) Trời đất, sao tôi lại cứ phải dấn thân mãi vào cái trò này ? (bỗng trở nên đanh ác) Nhưng cũng là vì tại nó, tại nó cả. Nó dại thì cho nó chết !...                                      

                                                              HẾT MÀN HAI

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 00:39:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                      #56
                        Nhatho_PhamNgocThai 27.08.2008 13:04:54 (permalink)
                        P.8
                         
                         
                         
                                                                      MÀN  BA
                         
                                                       Sáng sớm. Nhà khách của Công ty, bên cạnh là phòng
                                               thường trực nhỏ, gần cửa ra vào. Đi qua phòng thường trực
                                               có lối vào các phòng ban. Bác Khoát thường trực đang ngồi
                                               ở đó.
                                                      Tuấn, tay cầm chiếc túi da đựng tài liệu bước vào.
                         
                                TUẤN -    Chào bác Khoát !
                                BÁC KHOÁT -    Chào anh Tuấn ! Hôm nay anh Tuấn đến làm việc sớm thế ?
                               TUẤN -    Có ít công việc cần phải giải quyết , bác ạ !

                               B.KHOÁT -    Thời buổi này mà còn có những người  vẫn tận tâm, tận lực như anh Tuấn, cũng hiếm đấy
                               TUẤN -    Cũng chỉ là do yêu cầu thôi, mà bác.
                                B.KHOÁT -    (thở dài) Cứ nhìn anh tôi lại nhớ tới anh Trương. Anh ấy cũng làm trợ lý cho ông giám  đốc trước lúc anh Tuấn chưa về đây.  Tuy có nhiều tuổi hơn anh, nhưng anh Trương cũng hoạt bát, năng  nổ lắm !
                               TUẤN -    Nghe nói, anh Trương phải về mất sức ?
                               B.KHOÁT -    Tuổi thì cũng chưa đến năm mươi. Đang khoẻ như vâm bỗng nhiên sút hẳn, thế là… anh ấy phải bỏ dở công tác mà về.
                                TUẤN -    Tôi cũng có nghe lời ra tiếng vào về việc phải về mất sức của anh trợ lý ? Bác có biết…
                                B.KHOÁT -    (lắc đầu) Cũng nhiều người tò mò muốn hỏi, nhưng anh ấy nhất định không nói. Kể cũng lạ, con người đang sôi nổi vui vẻ như thế, bỗng nhiên…
                                TUẤN -    Chắc phải có điều gì uẩn khúc ?
                                B.KHOÁT -    Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh ấy cứ lang thang, vơ vẩn như người mất trí.
                                TUẤN -    Lúc nào tôi cũng muốn gặp anh ấy chuyện trò, hỏi han xem  sự thể thế nào ? Thôi, tôi vào làm việc bác nhé !
                                                                         ( nói rồi, Tuấn chào bác thường trực đi vào phía trong.
                                                                     Lát sau, Mai Lâm từ cổng đi tới )
                                 MAI LÂM -    (với bác Khoát ) Chào bác thường trực !
                                B.KHOÁT -    Chào ông Mai Lâm ! Tôi lại cứ nghĩ ông đã chuyển hết hàng rồi ?
                               MAI LÂM -    Cám ơn bác, cũng xong rồi ạ.
                                BÁC KHOÁT -    Chắc ông  chuẩn bị ký tiếp một hợp đồng mua bán khác ?
                               MAI LÂM -    Ồ không ! Tôi đến chỉ là muốn gặp anh trợ lý. Cũng có một chút việc, không biết anh ấy...
                                B.KHOÁT -    Anh ấy cũng vừa vào trong phòng làm việc. Ông cứ ra ngồi chờ ở phòng khách, tôi sẽ gọi điện thoại.
                                MAI LÂM -    (ngần ngừ) Nhưng thôi , thôi bác ạ ! Tôi đi đằng này một chút, rồi tôi sẽ quay trở lại.
                                                    ( Mai Lâm định đi… Có tiếng hon-đa dừng trước cổng, Tài bước vào )
                                TÀI -    Chào ông Mai Lâm !
                                MAI LÂM -    Chào anh Tài !
                               TÀI -    Tôi biết là thế nào cũng sẽ gặp ông ở đây !
                                MAI LÂM -    Sao anh lại nghĩ như thế ?
                               TÀI -    Chính tôi cần hỏi ông điều đó? Mời ông vào phòng khách !
                                                                     ( hai người tiến vào phòng khách )
                                TÀI -    (tiếp) Trong thời gian gần đây, tôi để ý… không mấy ngày  là ông không có mặt ở cái công ty  này ?
                                MAI LÂM -    Những ngày trước như anh biết: Tôi đến để vận chuyển cho hết số hàng.
                               TÀI -    Thế còn những ngày vừa qua, khi ông đã thu dọn đến kiện hàng cuối cùng ?
                                MAI LÂM -    Tất nhiên là tôi cũng có lý do.
                               TÀI -     Lý do của ông ?...
                                MAI LÂM -    Một lý do hết sức tế nhị ! Mà cũng chỉ là câu chuyện riêng tư…
                               TÀI -    Câu chuyện riêng tư của ông mà lại có quan hệ với ông anh của tôi ? Tức là anh trợ lý mà ông  muốn gặp đấy !
                                MAI LÂM -    Một mối quan hệ hoàn toàn đứng đắn.
                               TÀI -    Nghĩa là… cuộc gặp gỡ giữa hai người, không có quan hệ gì với lô hàng ông đã mua vừa rồi ?
                                MAI LÂM -    Vâng, đúng như vậy !
                               TÀI -    Chẳng lẽ anh tôi với ông lại có quen biết nhau từ trước ?
                                MAI LÂM -    Ồ không, hoàn toàn không !
                               TÀI -    Vậy, ông tìm gặp anh trai tôi…
                                MAI LÂM -    Tôi đã nói rồi, đó là một lý do hết sức tế nhị.
                                TÀI -    Hừ, câu chuyện của ông cứ vòng vèo, lẩn quẩn. Nhưng nhất định là phải có một cớ chứ ? Ông hãy cho tôi biết: Anh trợ lý cần gặp ông để làm gì ? Anh ấy yêu cầu ông cái gì ?
                               MAI LÂM -    Anh Tuấn không có yêu cầu gì ở tôi cả ! Thậm chí, anh ta còn không muốn gặp tôi.
                                TÀI -    Ông đừng đùa rỡn tôi như cái trò ú tim của trẻ con ? Ông cần nhớ rằng: trước khi giám đốc của công ty chúng tôi đặt bút ký hợp đồng  bán cho ông…
                                MAI LÂM -    Thì tôi đã cùng với anh và bà Minh Phương cam kết…
                                TÀI -    Những điều kiện không có trong hợp đồng !
                                MAI LÂM -    Tôi vẫn nhớ !
                                TÀI -    Thế mà ông…
                                MAI LÂM -    Tôi đã từng tham gia nhiều hợp đồng mua bán, những lô hàng còn lớn hơn, rich rắc hơn và chưa từng để cho ai chê trách ?

                               
                                                                    
                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:10:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                        #57
                          Nhatho_PhamNgocThai 31.08.2008 12:44:48 (permalink)
                          P.9


                                TÀI -    Thôi được ! Tôi cũng chẳng muốn quan tâm tới cái mối quan hệ tế nhị của ông với người anh trai tôi. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở để ông biết: Một khi ông vi phạm những điều mà ông đã cam kết, thì ông...
                                  MAI LÂM -    Tôi sẽ phải đón nhận những hậu quả không tốt chứ gì?
                                  TÀI -    Tuỳ ông hiểu, kể cả luật rừng. Chào ông !
                                                ( nói rồi Tài bỏ vào trong công ty )
                                  MAI LÂM -    (cười mỉa) Kể cả luật rừng? Thằng khốn, ba cái tuổi ranh. Tao thách chúng mày có thể làm gì được với lão Mai Lâm này ! (bỗng lo lắng ) Nhưng còn thằng Tuấn ! Còn thằng Tuấn !... Có thể chúng nó sẽ hại nó? ( kiên quyết ) Ta phải tìm cách mà cứu nó.
                                               ( Ông Mai Lâm định đi. Một cô gái trông khá tài tử, từ ngoài cổng
                                              bước vào phòng thường trực - Đó là Trâm )
                                TRÂM -    (với bác thường trực tạt vào phía trong vừa ra) Cháu chào bác thường trực !
                                  B.KHOÁT -    Chào cô !
                                  TRÂM -    Cháu xin được gặp anh trợ lý giám đốc ! Hôm nay anh ấy có đến làm việc không ạ?
                                  B.KHOÁT -    Tất nhiên là có ! Anh ấy còn đến từ rất sớm.
                                  TRÂM -    Thế thì may quá !
                                  B.KHOÁT -    Cô là....
                                  TRÂM -    Dạ, cháu là bạn gái của anh ấy ạ !
                                  B.KHOÁT -    Tôi hiểu rồi. Anh trợ lý của chúng tôi thì có nhiều bạn lắm !
                                  TRÂM -    (ý nhị) Mà... toàn là những bạn gái phải không bác?
                                  B.KHOÁT - (vô tình ) Tất nhiên !... À không, bạn cánh nam giới thì nhiều hơn. Bạn gái cũng có, vừa vừa thôi. Mà tên cô là gì nhỉ?
                                  TRÂM -    Cháu tên là "Trâm" ! Cháu có thể vào được chứ bác?
                                  B.KHOÁT -    Được chứ ! Nếu đã là bạn, nhất lại là bạn gái của đồng chí trợ lý chúng tôi, thì không thể là người xấu. Cô cứ để lại chứng minh thư.
                                  TRÂM -    Không sao ạ.  ( Trâm đưa giấy )
                                  B.KHOÁT -    Thủ tục mà cô. (chỉ cho Trâm) Giờ thì cô đi thẳng lối này, đến cái chỗ khu nhà hai tầng kia kìa... thì cô rẽ phải, qua 5 nhà nữa, đúng là phải 5 nhà nữa... tới ngôi nhà thứ 6, cô sẽ nhìn thấy một tấm biển có đề: " Phòng trợ lý " ! Thì đấy, anh trợ lý làm việc ở trong phòng trợ lý.
                                              ( Trâm cám ơn bác thường trực rồi định đi vào, Mai Lâm từ nhà khách tiến lại )
                                 MAI LÂM -    Chào cô Trâm !
                                  TRÂM -    Chào ông Mai Lâm ! Không ngờ lại được gặp ông ở đây?
                                  MAI LÂM -    Với một nhà kinh doanh như tôi: Cứ chỗ nào có hàng là tới !
                                  B.KHOÁT -    Thì ra Ông và cô đây đã có quen biết nhau?
                                  MAI LÂM -    Trong một cuộc kinh doanh, tôi cũng đã có hân hạnh được gặp gỡ cô Trâm đây ! Ba của cô ấy là chủ của một siêu thị lớn ở thành phố Sàigòn đấy, ông ạ !
                                  B.KHOÁT -    Ra thế ! Thảo nào, trông cô ấy cứ như là diễn viên.
                                  TRÂM -    (với Mai Lâm) Thế lần này ra đây, ông đã mua được hàng chưa?
                                  MAI LÂM -    À về hàng hoá thì mọi việc tôi đã giải quyết xong xuôi cả rồi... Tôi cứ nhớ mãi, lần ấy làm việc với cô và ba của cô, là kỉ niệm đẹp trong đời một thương nhân như tôi. Nhưng không phải chỉ vì cô đẹp !
                                  TRÂM -    Có lẽ tôi còn quá non nớt trong công việc kinh doanh?
                                  MAI LÂM -    Về kinh nghiệm thì cô còn phải học nhiều, nhưng học thức và sự nhậy bén trong công việc của cô đã thu phục tôi.
                                  TRÂM -    Ông đã quá khen !
                                                          ( lúc này bác thường trực đã đi ra chỗ khác )
                                  MAI LÂM -    Lúc nẫy cô Trâm có nói tới mối quan hệ của cô và anh Tuấn?
                                  TRÂM -   Chẳng lẽ mối quan hệ đó cũng làm ông quan tâm?
                                  MAI LÂM -    Có một lần, vào một buổi chiều: Khi đó tâm trạng cô không vui, đúng là lúc đó cô không vui... Cô mới thổ lộ một chút tâm tình với tôi, như với một người già. Cô kể cho tôi nghe về mối tình của cô từ thời còn sinh viên...
                                  TRÂM -    Vâng. Chính là anh ấy, ông ạ ! Nhưng đó chỉ là quá khứ.
                                  MAI LÂM -   Taị sao lại không phải là hiện tại... và cả tương lai? Cô rất đẹp !...
                                  TRÂM -    Tôi không thể rời bỏ thành phố Hồ Chí Minh để ra đây ! Anh ấy cũng không chịu rời Hà Nội !
                                  MAI LÂM -    Nghĩa là, hai người vẫn yêu nhau ! Nhưng không ai chịu rời bỏ nơi ở với thành phố của mình, để đến với người kia? Nhưng gái theo chồng mà cô?...
                                  TRÂM -    Cả một cơ nghiệp lớn mà ba tôi dành lại cho tôi đều ở trong đó, với bao nhiêu ước vọng về cuộc sống của đời tôi?... Và đó cũng là cả của anh ấy nữa chứ?
                                  MAI LÂM -    (ngẫm nghĩ) Cũng có thể tôi sẽ giúp được cô.
                                  TRÂM -    (ngạc nhiên) Cũng có thể ông sẽ giúp được tôi? (cười) Ông không giúp được tôi đâu, ông Mai Lâm ạ. Anh ấy kiên quyết lắm !
                                  MAI LÂM -    Vâng. Tôi cũng chỉ mới nói là có thể? Giờ thì tôi phải xin phép cô...
                                                            ( Mai Lâm ra cổng, Trâm vào trong Công ty. Lát sau,
                                                                  Tuyết từ cổng đi vào phòng thường trực )
                                  

                                            

                                                              
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:15:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                          #58
                            Nhatho_PhamNgocThai 03.09.2008 12:27:08 (permalink)
                            P.10


                                   TUYẾT -    (vào) Chào bác !
                                    B.KHOÁT -    Chào cháu ! Hôm nay cháu Tuyết của bác rỗi nhỉ?
                                    TUYẾT -    Thì cháu vẫn nghỉ hè mà bác.
                                    B.KHOÁT -    Cả ba và mẹ cháu hôm nay chưa thấy đến cơ quan?
                                    TUYẾT -    Dạ, cháu... cháu chỉ muốn gặp anh Tuấn thôi ạ !
                                    B.KHOÁT -    (cười) Từ sáng đến giờ, ai đến cũng chỉ muốn gặp anh Tuấn ! Với cháu Tuyết thì có thể vào không cần trình giấy.
                                    TUYẾT -    Nhưng cháu chờ ở nhà khách này này. Bác gọi điện thoại cho anh ấy giúp cháu, cháu chỉ gặp anh ấy một tí thôi !
                                    B.KHOÁT -    Được, bác sẽ gọi. Nhưng chỉ gặp một tí thôi đấy nhé !
                                                         ( Bác Khoát gọi điện thoại, nhưng không có tiếng trả lời )
                                   B.KHOÁT -    Không có trong phòng trợ lý. Có lẽ anh ấy đã xuống các phòng ban rồi, cháu ạ !
                                    TUYẾT -    Để cháu vào tìm vậy.
                                                             ( Tuyết định vào, thì Tài ở trong Công ty đi ra )
                                   TÀI -    Chào cô Tuyết. Bộ quần áo của cô hôm nay rất đẹp.
                                    TUYẾT -    Anh khen tôi thì khen suốt đời.
                                    TÀI -    Tôi khen, là tôi khen bộ quần áo của cô !
                                    TUYẾT -    Thế tôi không đẹp à?
                                    TÀI -    Tất nhiên. Bẩm sinh, bẩm sinh ra cô đã đẹp rồi ! (thay giọng) À, mà tôi cũng đang muốn nói chuyện với cô.
                                    TUYẾT -    Chuyện của anh Tài buồn hay vui?
                                    TÀI -    Ta cứ vào phòng khách đã.
                                                               ( họ vào phòng khách )
                                    TÀI -    (tiếp) Tôi nói thế này... chỉ vì tôi quí cô ! Tôi thương cô ! Tôi trân trọng cô ! Tôi, tôi nghĩ tới hạnh phúc của cô ! Tôi... tôi muốn quan hệ của cô với anh tôi hoàn toàn tốt đẹp !
                                    TUYẾT -    Anh Tài vào đề hay đấy, nhưng hơi dài dòng?
                                    TÀI -    Xin cô chớ hiểu lầm.
                                    TUYẾT -    Anh cứ nói.
                                    TÀI -    Tôi cảm thấy ba cô và cả mẹ cô, ông bà có ý không bằng lòng về ông anh tôi !?
                                    TUYẾT -    Anh chỉ mới cảm thấy thôi à?
                                    TÀI -    Nếu như vậy thì tôi cũng lấy làm rất buồn.
                                    TUYẾT -    Có gì thì anh cứ nói ra đi, không cần phải vòng vo?
                                    TÀI -    Tôi sẽ vào ngay chuyện. Chỉ vì, ông anh tôi đã về hùa với một số người, làm một số việc chưa hay... gây tổn hại tới ba cô?
                                    TUYẾT -    Không, tôi tin là anh Tuấn sẽ không làm những điều xấu !
                                    TÀI -    Nhưng những việc làm thiếu suy nghĩ chín chắn của anh tôi, để cho những kẻ xấu lợi dụng... thì nó cũng đồng nghĩa !... Cô có thương ba và mẹ của cô không?
                                    TUYẾT -    Anh Tài nói hay nhỉ, tôi không thương ba và mẹ tôi thì tôi thương ai?  Nếu anh cứ nói theo cái kiểu ấy, thì tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.
                                                                            ( Tuyết định đi...)
                                    TÀI -    (ngăn lại) Ấy, cô Tuyết đừng phật lòng ! Tôi chỉ muốn báo cho cô biết một điều, mà đáng lý tôi không muốn nói... rằng, ba cô đang gặp nạn?
                                    TUYẾT -    (giật mình) Ba tôi đang gặp nạn? Nhưng là nạn gì vậy, anh đã làm cho tôi phát hoảng !
                                    TÀI -    Ba cô có mắc sai lầm.
                                    TUYẾT -    Nhưng đó là sai lầm gì mới được cơ chứ? Liệu có nặng lắm không?
                                    TÀI -    Thuộc về trách nhiệm chỉ đạo của giám đốc, nhưng chỉ do ông ấy sơ ý?
                                    TUYẾT -    Anh nói vậy nghĩa là sao?
                                    TÀI -    Ý đồ của ba cô cũng không phải là xấu.
                                    TUYẾT -    (cười) Thế thì có gì mà đáng sợ.  Nếu ý đồ của ba tôi không xấu, mà chỉ do sơ ý?
                            Ai chả có lúc...
                                    TÀI -    Nhưng những kẻ xấu chúng chỉ chờ có dịp ấy. Ghen ăn tức ở mà cô ! Chúng sẽ tìm cách moi móc đủ thứ chuyện... từ trước đến nay để qui tội cho ông ! Mà làm lãnh đạo nếu bới ra thì lắm chuyện lắm, cô không thể biết được đâu. Ông khó mà qua khỏi, có khi bị truy tố pháp luật nữa là khác !
                                    TUYẾT -   Chết,  có khi bị truy tố cả pháp luật cơ à? Nhưng đó là những chuyện gì vậy?
                                    TÀI -    Nó thuộc về công việc, cô cũng chỉ nên biết đến thế !
                                    TUYẾT -    Liệu có nghiêm trọng đến thế không? Nhưng... anh nói với tôi như vậy, là có ý...
                                    TÀI -    Bởi vì, ba cô gặp sự lành hay dữ tuỳ thuộc vào anh trợ lý Tuấn?... Người mà cô đang yêu và cũng được yêu lại.
                                    TUYẾT -    Có nghĩa là tôi cần phải...
                                    TÀI -    Ngăn những hành động thái quá của ông người yêu của cô lại ! Điều cốt yếu là ông ấy đừng có tìm cách bới móc những chuyện đã qua? Chỉ tổ để cho kẻ xấu lợi dụng.
                                    TUYẾT -    (hoang mang) Nhưng nếu anh ấy không nghe?
                                    TÀI -    (vẻ đe doạ) Thì buộc lòng: Tôi, mẹ cô và cả ba cô nữa, sẽ phải tìm cách dìm ông trợ lý xuống... đất !
                                    TUYẾT -    Nhưng anh ấy là anh trai của anh cơ mà?
                                    TÀI -    Vì quyền lợi chung tôi cũng không thể làm khác !
                                    TUYẾT -    Anh nói thế là...
                                    TÀI -    Suốt đời anh ta sẽ không thể ngóc đầu lên được đâu !...
                                    TUYẾT -    Thật là khủng khiếp ! Sao chuyện lại có thể to tát đến thế?
                                    TÀI -    Cô giúp được ba cô, tức là cô cũng cứu được cả người yêu !
                                    TUYẾT -    Đựơc. Tôi sẽ nói để cho anh ấy hiểu !
                                    TÀI -    Cô chỉ nên lựa lời mà nói. Cô tha lỗi, nếu tôi đã làm cho cô phải lo lắng?
                                    TUYẾT -    Cũng có thể tôi sẽ làm được điều gì đó cần thiết.
                                    TÀI -    Tất cả tuỳ thuộc vào sự khéo léo của cô. Chào cô !
                                                                ( Nói xong Tài bỏ ra cổng, nổ máy hon đa phóng đi )
                                    B.KHOÁT -    (nhìn theo) Cái thằng, cấm bao giờ mở miệng chào hỏi ai.
                                                                ( Tuyết ra chào bác Khoát rồi chạy nhanh vào trong công ty.
                                                                 Lát sau, Tuấn và Tuyết cùng trở lại phòng khách )
                             

                                                                               
                                   
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:20:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                            #59
                              Nhatho_PhamNgocThai 04.09.2008 12:43:21 (permalink)
                               

                              P.11


                                      TUYẾT -    Anh hãy hứa với em là anh sẽ không tìm tòi xem xét gì hết ! Anh hứa như thế nhé?
                                      TUẤN -    Nhưng anh không hiểu vì sao, ai đã nói những gì mà làm cho em hoảng lên như thế?
                                      TUYẾT -    Nhưng anh làm thế để làm gì? Để hại ba em ư?
                                      TUẤN -    Ai đã nói với em như vậy?
                                      TUYẾT -   Em chỉ nghe người ta nói như vậy ! Em sợ...
                                      TUẤN -    Chắc phải có kẻ nào xiên xỏ? (im lặng) Em cũng hiểu là, anh chỉ muốn...
                                      TUYẾT -    Những kẻ xấu có thể lợi dụng việc anh làm ! Ai mà chả có đôi lúc sai lầm.
                                      TUẤN -    Bỗng dưng em lại bổ nháo, bổ nhào vào những việc... mà đáng lý em không cần biết?
                                      TUYẾT -    Em lo cho ba ! Em lo cho cả anh !
                                      TUẤN -    Người ta có đôi mắt, không phải để rồi cứ phải sống như một thằng đui.
                                      TUYẾT -    Anh làm gì thì cứ làm, nếu anh cho là đúng ! Nhưng đừng làm tổn hại cho ba.
                                      TUẤN -    Cuộc sống thật là lắm mâu thuẫn?
                                      TUYẾT -    Em chỉ biết: Là anh hứa sẽ không làm gì tổn hại cho ba em đấy?
                                      TUẤN -    Anh không có ác ý gì với ba em ! Nhưng em cũng cần hiểu...
                                      TUYẾT -    Em hiểu: nghĩa là anh đã đồng ý như thế với em rồi đấy nhé?  Em về đây.
                                                  ( Tuyết ra đến cửa còn quay lại nói ) Anh nhớ là anh đã hứa !
                                                                    ( Tuyết ra hẳn. Tuấn đi về phía bác thường trực )
                                     B.KHOÁT -    Những người muốn biết nhiều, thường khó có thể mà sống được yên !
                                      TUẤN -    Sáng nay bác có kể cho tôi nghe đôi nét về chuyện của anh Trương !... Bác có biết nhà anh ấy ở đâu không bác?
                                      B.KHOÁT -    Biết chứ ! Cũng đôi lần tôi đã tới nhà anh ấy.
                                       TUẤN -    ( đưa cuốn sổ nhỏ) Bác ghi dùm địa chỉ.
                                      B.KHOÁT -    ( viết) Có khi anh hỏi, may ra anh ấy nói đấy.
                                      TUẤN -    Cũng nên đến thăm người ta một chút , bác ạ !
                                      B.KHOÁT -    Nên quá ấy chứ, anh ấy là một con người tử tế !
                                                            ( Lúc này Trâm từ trong đi ra )
                                      TRÂM -    (với Tuấn) Em đã phải đi khắp các phòng ban của Công ty để tìm anh?
                                      TUẤN -    Ồ, Trâm ! Em cứ như là tiên ở trên trời rơi xuống. Em ra Hà Nội đột ngột như thế này, chắc lại có chuyện gì?
                                      TRÂM -    Thế, anh cho là anh và em không còn liên quan gì hết? Không quan hệ gì hết à?
                                      TUẤN -    (lúng túng) Anh... anh không có ý như thế ! Ta sang phòng khách nói chuyện cho tiện.
                                                                        ( họ sang phòng khách )
                                     TRÂM -    Sáng nay khi đi tìm anh, em có gặp một cô gái ! Có người đã chỉ cho em...
                                      TUẤN -    À... Chắc là cô Tuyết !
                                      TRÂM -    Em không quan tâm tới cái tên, mà chỉ muốn biết...
                                      TUẤN -    Những điều em muốn biết thì em đã biết rồi !...
                                      TRÂM -    À ra thế? Cô ta trông cũng sạch sẽ, dĩ nhiên là rất trẻ ! Lép-tôn-xtôi có nói một câu, ý là: Đàn bà không có chân lý !... Em lại muốn hỏi anh về chân lý của đàn ông?
                                      TUẤN -    Điều đơn giản là: Tình yêu rất dễ mắc lỗi lầm... và trái tim luôn luôn bị trừng phạt !
                                      TRÂM -    Anh trả lời đến tức ! Em chỉ muốn biết là: anh có yêu cô ta không?...
                                      TUẤN -    Có ai đó đã viết hai câu thơ:
                                                           Tình yêu thì quá mênh mông
                                                           Nên tôi chẳng biết mình dừng ở đâu?
                                      TRÂM -    ( cáu. Túm ngực Tuấn lay ) Thế này thì em hết chịu nổi với anh rồi ! Ôi, những kỷ niệm. Những kỷ niệm thật xót xa?
                                                                      ( Trâm xúc động mạnh. Tuấn đỡ Trâm )
                                     TUẤN -    Trâm ! Em bình tĩnh lại nào?
                                      TRÂM -    Bao năm tháng đời sinh viên gặp anh ở nước ngoài. Ôi, những kỷ niệm tình yêu của chúng ta đã thơ mộng và đẹp biết bao ! Thế mà bây giờ anh quên hết cả rồi ! Anh quên hết cả rồi !...
                                      TUẤN -    Thực tế là thực tế. Chúng ta không phải là Chức Nữ với Ngưu Lang: Hai đứa sống ở hai phương trời, hàng năm đến thăm nhau một lần.
                                      TRÂM -     Nhưng chưa đầy hai năm, em đã ra Hà Nội tới ba lần để tìm anh?
                                      TUẤN -    Cả lần này anh cũng không vào đó được !
                                      TRÂM -    Anh thật là ác !
                                      TUẤN -    Không. Không phải thế ! Hoàn toàn...
                                      TRÂM -    Thế thì hãy vào đó với em ! Anh sẽ có tất cả: Cả tình yêu và cơ đồ !... Cả cái siêu thị lớn ấy, ba em cũng giành cho em ! Anh vào đó mà làm giám đốc. Em sẽ mãi mãi là người vợ chung thuỷ, là người bạn gái tốt của anh.
                                      TUẤN -    (hơi hoảng hốt ) Không ! Không được nữa rồi ! Trâm, em hãy tha lỗi cho anh. Anh không thể !
                                                                     ( Tuấn bỏ nhanh vào trong Công ty )
                                    TRÂM -    (gọi theo) Anh Tuấn !...
                                      B.KHOÁT -    (ngó theo) Cuộc sống đến là phức tạp.
                                                                                 ( Mai Lâm từ cổng vào, dáng vội vã )
                               
                               
                                                                     
                                                  
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:25:46 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
                              #60
                                Thay đổi trang: << < 456 > >> | Trang 4 của 18 trang, bài viết từ 46 đến 60 trên tổng số 270 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9