Nhatho_PhamNgocThai
-
Số bài
:
964
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.08.2006
-
Trạng thái: offline
|
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
12.09.2008 12:39:52
( permalink)
P.15 MÀN NĂM I- CẢNH NHỎ XEN KẼ Buổi tối, tại phòng khách nhà ông Lãm. Minh Phương đang ngồi trên một chiếc salon chờ đợi. Tài đi vào, ngó nghiêng khắp nhà. MINH PHƯƠNG - Cậu không phải lo, đi vắng hết rồi! TÀI - Những công việc đại loại như thế này cần phải cẩn thận. MINH PHƯƠNG - Chắc cậu vẫn tìm bọn cũ? TÀI - Hoàn toàn mới, mà thằng trùm lần này còn cứng tay hơn! Nó có biệt danh gọi là "Hốt" - Thằng Hốt! MINH PHƯƠNG - Giờ hắn ở đâu? TÀI - Đang chờ ngoài hàng nước. (chần chừ) Mợ Minh Phương này?... MINH PHƯƠNG - Cứ trông dáng bộ của cậu, tôi cũng biết cậu đang lo! Mọi khi sao cậu bạo dạn, táo tợn thế? TÀI - Tôi nghĩ, hay là mình cũng chưa nên vội? MINH PHƯƠNG - Hiện nay nó chưa làm bung ra ngoài, cần phải bịt miệng nó lại ngay! TÀI - Nhưng nếu anh ta cũng bị như thằng Trương, thì ông bà già nhà tôi sẽ không để yên đâu? MINH PHƯƠNG - Lần này thì phải phi tang nhân chứng. TÀI - Nghĩa là... MINH PHƯƠNG - Nghĩa là nó phải câm vĩnh viễn! TÀI - Không được, không thể làm như thế được. MINH PHƯƠNG - Hay là lương tâm cậu bị cắn rứt? TÀI - Thì cũng cố tìm ra một cách chỉ làm cho ông ta sợ là được. MINH PHƯƠNG - Tôi đã nghĩ hết cách! Với cái gan của thằng Tuấn, không thể biến nó một người sống mà như câm? Chắc cậu cũng không muốn phải vào nhà đá? TÀI - Tham nhũng một lô hàng, bất quá thì cũng chỉ tù ít năm? Mà ông Lãm sẽ là cái lá bùa hộ mệnh cho cả tôi và mợ cơ mà? MINH PHƯƠNG - Nếu chỉ mắc một tội tham ô, tham nhũng thì tôi cũng chưa sợ. TÀI - Thế, mợ còn sợ cái gì? MINH PHƯƠNG - Chính là chuyện thằng Trương ngày trước! Chúng nó mà kết cấu lại với nhau làm ầm ĩ lên, thì họ sẽ đem cả tôi và cậu ra mà tùng xẻo. TÀI - Nhưng ngay cả chuyện thằng Trương, giờ cũng không phải chỉ mình ông Tuấn biết? MINH PHƯƠNG - Tôi đã nghĩ ra được một cách có thể đánh lừa được tất cả mọi người. TÀI - Mợ nói tôi nghe thử? MINH PHƯƠNG - Hàng ngày, hàng ngày trên các đường phố Hà Nội... đã có biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông thường xẩy ra. Có người thì bị thương, nhưng cũng nhiều người chết? TÀI - Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi!... Có thế mà nghĩ nát cả óc. MINH PHƯƠNG - (thở dài) Cũng không còn cách lựa chọn nào khác. TÀI - Để tôi ra gọi thằng Hốt vào đây! (Tài định đi) MINH PHƯƠNG - Hãy khoan! Cậu có thể đưa nó đến một chỗ kín đáo rồi liệu mà làm việc với nó?... tốn phí bao nhiêu tôi sẽ cấp cho cậu đầy đủ. TÀI - (phá lên cười)... MINH PHƯƠNG - (bịt miệng Tài) Rừng có nách, vách có tai. Tại sao cậu lại cười váng lên như thế? TÀI - Tôi cười, vì tôi thấy mợ... hơi dại quá!...Mợ đẩy mình tôi vào cuộc, chỉ mình tôi nó biết mặt!...Để ngộ nhỡ... có xẩy ra chuyện gì, thì mợ rũ tuột! MINH PHƯƠNG - Tôi không ngờ cậu lại nghĩ về tôi tồi tàn như thế?...Thôi được, thì... cậu ra gọi nó vào đây! TÀI - Thế là tốt nhất! ( Tài ra ngoài ) MINH PHƯƠNG - (một mình) Cũng đành liều. ( ít phút, Tài cùng Hốt đi vào. Đó là một gã đàn ông to chắc, trạc tuổi trung niên, tướng mạo lầm lì ) TÀI - (với Minh Phương) Đây là anh Hốt, người mà tôi đã noí! HỐT - (với Minh Phương) Tôi cũng đã được Quí ông đây cho biết về Quí danh của Quí bà!... TÀI - Kế hoạch cũng như giá cả, tôi đã trao đổi đầy đủ với anh Hốt rồi. Bà xem có cần phải dặn dò gì thêm nữa không? HỐT - Các vị cứ yên tâm, Tôi cùng các đệ tử của tôi sẽ làm thoả đáng ý muốn của cả Quí Bà và Quí Ông ! TÀI - Các anh cứ giải quyết cho thật gọn nhẹ, cho thật êm thấm!... Về kinh phí chúng tôi sẽ thoả đáng, các anh không phải lo. MINH PHƯƠNG - Phần thủ tục coi như đã kết thúc?... HỐT - Thưa Quí Bà ! Đó mới chỉ là khúc dạo đầu. Khúc sau còn khó khăn, nguy hiểm hơn nhiều. MINH PHƯƠNG - Ý ông muốn?... HỐT - Phi vụ này cực kỳ nguy hiểm. Không chỉ đòi hỏi ở chúng tôi sự cảm tử, mà cả sự chi phí để thực hiện phi vụ cũng tốn kém lắm ạ !.... MINH PHƯƠNG - Anh lại muốn tăng giá à? HỐT - Được phục vụ một người đàn bà quí phái, sang trọng như Quí Bà... dĩ nhiên là chúng tôi phải hết sức cẩn thận, sự tăng giá cũng là rất nên ! Cũng chỉ thêm 30% nữa thôi ạ. MINH PHƯƠNG - Sao tăng thêm mà nhiều thế? HỐT - Quí bà đồng ý chứ ạ? MINH PHƯƠNG - Thôi được, tôi đồng ý. HỐT - Quí bà có cần hỏi điều gì nữa không ạ? MINH PHƯƠNG - Tôi cũng muốn biết thêm vài chi tiết. HỐT - Rất lấy làm vinh hạnh nếu được làm vui lòng Quí bà. MINH PHƯƠNG - Ông đến đây bằng phương tiện gì? HỐT - Một thứ xe gắn máy mà nhân loại quen gọi là hon-đa! Thưa Quí bà, một loại hon-đa chính hãng chứ không phải là đồ rởm. Quí bà cứ yên lòng! MINH PHƯƠNG - Nó còn tốt chứ? HỐT - Nó mới được đập hộp khoảng vài ba chục năm nay. Lúc nó được sản xuất, thì nó thuộc vào đời mới nhất trong thời điểm đó... Với cái nhãn hiệu Xíp-pót-te-đờ-me-măng-xi, xin Quí bà hoàn toàn yên tâm. Với cái giống Xíp-pót-te -đờ-me-măng-xi này, nó có thể đạt tới vận tốc tối đa của chính nó đấy ạ! Dùng vào phi vụ này đảm bảo chắc ăn. MINH PHƯƠNG - Ông sử dụng bao nhiêu người? HỐT - Để làm yên lòng một người đàn bà lộng lẫy như Qúi bà, tôi sẽ phải dùng tới hai trợ thủ cứng nhất của tôi! Xin Quí bà tăng thêm cho 20% nữa ạ? MINH PHƯƠNG - Đã tăng rồi, sao lại.... mà tăng thế hơi nhanh đấy? HỐT - Thưa Quí bà, tiền trượt giá còn tăng nhanh hơn đấy ạ! Quí bà chấp nhận chứ ạ? Đa tạ Quí bà! Quí bà còn muốn... MINH PHƯƠNG - Tôi muốn biết về các trợ thủ của ông? HỐT - Quí bà có thể hoàn toàn yên tâm, họ toàn là những thằng câm. MINH PHƯƠNG - Ông đã cắt lưỡi của họ? HỐT - Ồ không. Lưỡi, mồm, tai, mắt đến lục phủ ngũ tạng của chúng đều còn nguyên cả. Ý tôi muốn nói: Đó là những người hùng, rất hùng... thưa Quí Bà! Quí bà cho tăng thêm 10% nữa ạ? MINH PHƯƠNG - Sao ông đòi tăng nhiều thế? HỐT - Luật của chúng tôi: Mỗi một câu hỏi có quan hệ tới sự nguy hiểm của bản thân, đều phải được tăng giá ! TÀI - (đứng ở ngoài nói vào) Cái luật hơi quái đấy! HỐT - Quí bà chấp nhận chứ ạ? MINH PHƯƠNG - Nếu đã là luật thì tôi cũng đành. HỐT - Đa tạ Quí bà! Giờ xin Quí bà thực hiện cho một chút thủ tục nho nhỏ ban đầu? MINH PHƯƠNG - Ông cứ nói! HỐT - Để thực hiện phi vụ một cách mỹ mãn nhất, bao giờ chúng tôi cũng nhận trước 50% số tiền như đã qui ước với Quí ông đây! (chỉ Tài) cùng với số tiền mà Quí bà đã chấp nhận tăng thêm. MINH PHƯƠNG - Nhưng chưa làm mà các ông đã.... HỐT - Thưa Quí bà, đó cũng là luật ạ! TÀI - (đứng ngoài) Lại luật? Toàn luật để húp của người ta. HỐT - Quí bà chấp nhận chứ ạ? MINH PHƯƠNG - Thôi được. Ông Tài đây (chỉ vào Tài) sẽ thay tôi thoả đáng và giao tiền cho ông! Chỉ miễn là... HỐT - Xin Quí bà cứ yên tâm! Tôi xin thay mặt các chiến hữu của tôi, gửi tới Quí bà sự tràn trề cảm tạ... và chúc Quí bà an khang thịnh vượng!... ( Hốt định ra) MINH PHƯƠNG - (gọi giật) Còn một điều kiện nữa? HỐT - Tôi rất vui lòng! MINH PHƯƠNG - Mà thôi, kẻo ông lại... HỐT - Xin có điều gì thì Quí bà cứ nói! MINH PHƯƠNG - Những cuộc gặp gỡ sau, ông Tài đây sẽ thay tôi gặp ông ở một địa điểm khác kín đaó hơn! HỐT - Nghĩa là tôi phải quên ngôi nhà này đi? Thưa Quí bà, tôi hiểu! MINH PHƯƠNG - Điều kiện này không gây thêm sự nguy hiểm, chắc không cần phải tăng thêm giá phần trăm... nữa đâu, ông Hốt nhỉ? HỐT - Quí bà nói rất phải !.... ( chuyển cảnh )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:54:35 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.
|