Nhatho_PhamNgocThai
-
Số bài
:
964
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 04.08.2006
-
Trạng thái: offline
|
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT
15.02.2011 00:18:02
( permalink)
. BẢN ÁN DƯỚI MỒ KỊCH DÀI Phạm Ngọc Thái Kỳ II MÀN HAI Phòng làm việc của giám đốc Công ty. Ông Lãm đang sốt ruột, đi đi lại lại... Minh Phương vào. Ô.LÃM - (hỏi ngay) Bà đã cho chúng nó thu gọn hết cái mớ hồ sơ ấy vào chưa? MINH PHƯƠNG - Gớm, ông làm cứ như là chớp ấy ! Ô.LÃM - Bà cũng phải đôn đốc chúng nó thu vào cho nhanh. Cái thằng Tuấn ấy, nó mà bới ra thì lại lắm chuyện? MINH PHƯƠNG - Cũng chỉ trong vòng sáng nay tất cả sẽ được niêm phong cẩn thận, ông cứ yên tâm. Ô.LÃM - Yên tâm cái khỉ gì? Tôi đã bao nhiêu lần nói với bà: Nếu có làm ăn thì cũng chỉ nên một vừa hai phải, bà có chịu nghe tôi đâu. MINH PHƯƠNG - Thì ai bảo tự nhiên ông lại đưa cái thằng Tuấn về làm trợ lý? Ô.LÃM - Thì ai biết đâu nó lại... MINH PHƯƠNG - Đã kinh nghiệm với thằng trợ lý lần trước, đáng lý ông phải... Ô.LÃM - (ngắt lời) Tôi sẽ không để cho nó làm trợ lý nữa ! MINH PHƯƠNG - Thôi ! Tôi khuyên ông cũng đừng vội lại làm ầm ĩ lên, chẳng khác nào mình tự đổ thêm dầu vào lửa. Ô.LÃM - Thế bà bảo tôi phải chịu nó à? MINH PHƯƠNG - Trước mắt ta cứ xoa cho cái vụ Rô-ten-bớc này êm đi đã ! Rồi... sẽ đến lượt nó?... Ô.LÃM - Tuỳ bà, liệu mà làm cho khéo. Tôi... tôi phải lên trên Bộ ! ( nói rồi, ông xách chiếc cặp da đen ra khỏi phòng. Ông Bản bước vào ) MINH PHƯƠNG - Ông ấy vừa lên trên Bộ rồi ! Nhưng cứ trông bộ dạng của anh, cũng đoán biết lại đang có chuyện gì? Ô.BẢN - Thằng Tuấn vẫn nhất quyết đòi mượn hồ sơ vụ Rô-ten- bớc ! MINH PHƯƠNG - Anh Lãm đã ra chỉ thị cho niêm phong lại ! Ô.BẢN - Không ổn ! Không ổn !... MINH PHƯƠNG - Thế ra nó muốn làm gì thì làm à? Mà nó là con trai của anh, anh phải ngăn nó lại chứ? Ô.BẢN - Ngăn cũng không nổi, thật đến khổ ! ( Ông Bản định ra, thì Minh Phương ngăn lại ) MINH PHƯƠNG - Thì anh cứ ở lại đã, đi đâu phải vội ! Ô.BẢN - Cô bảo ở lại làm gì? Còn làm được cái gì nữa? MINH PHƯƠNG - Ở lại với tôi ! Tôi sẽ giúp anh dịu lại... Ô.BẢN - Ồi !.... (định đi ) MINH PHƯƠNG - (ngăn lại) Thì anh khoan một tý không được à? Anh cứ lại gần đây !... Đứng sát nữa vào, sát nữa vào... Tôi cắn anh hay sao mà?... Ô.BẢN - Nhưng cô muốn gì mới được cơ chứ? MINH PHƯƠNG - Bây giờ thì tôi mệt rồi ! Tôi chán ngấy tất cả rồi, tôi chán cả anh ! Thôi anh đi đi ! Ô.BẢN - Ơ, ơ... Tự nhiên cô... Cô toàn sinh sự? MINH PHƯƠNG - Tôi sinh sự vì sao anh biết không? Ô.BẢN - Tôi... tôi làm sao mà biết được? MINH PHƯƠNG - Bởi vì tôi không còn cái gì để mà sống cả !... Tôi không còn cái gì để mà vui sướng cả !... Tôi không còn cái gì để mà yêu cả !... Ô.BẢN - Thế là thế nào? Cô thì còn thiếu cái gì?... MINH PHƯƠNG - Chính vì thừa thãi quá, nên mới muốn tìm một cái gì đó để mà sống cũng khó? Mà cuộc sống đã không còn cái gì để cho mình yêu thích, thì có khác nào như chết! Ô.BẢN - Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả? Cuộc sống của cô đầy đủ đến thế, mà lại không còn cái gì để mà yêu thích? Tôi thấy lạ !... MINH PHƯƠNG - (trở nên mơ mộng) Có ! Cũng có đấy !... Dù nó chỉ là một chút mỏng manh, một chút trong hy vọng... Nhưng nó chính là cái đốm sáng duy nhất sót lại, còn cháy leo lét trong cuộc sống của tôi ! Ô.BẢN - Tôi vẫn không thể nào hiểu được, cái đốm sáng quái quỉ ở trong cô là cái gì? MINH PHƯƠNG - (mạnh mẽ) Là tình thương của tôi với anh? Ô.BẢN - Cô, cô điên rồi ! MINH PHƯƠNG - Phải, tôi điên ! Tôi điên cũng vì anh !... Ô.BẢN - Cô này hay nhỉ? MINH PHƯƠNG - Chỉ có anh mới là niềm yêu thích của tôi ! Cái đốm sáng leo lét của tôi ! Còn tất cả đối với tôi chán ngắt... (sôi nổi) Anh Bản, anh hãy ôm lấy tôi đi ! Anh hãy vuốt ve tôi ! Anh hãy... Ô.BẢN - Thôi, tôi xin cô ! Tôi xin cô ! MINH PHƯƠNG - Anh hãy tận hưởng đi, Đừng để lỡ ! Anh sẽ thấy cái đời đàn ông của anh đáng sống hơn ! Như thế... như thế... Ô.BẢN - Ôi, không ! Cô Minh Phương, đừng nên làm như thế !... MINH PHƯƠNG - À, ra thế ! Thế thì anh chưa khôn ngoan bằng thằng con anh? Thằng thứ hai ấy ! Ô.BẢN - Tôi, tôi chịu không thể nào hiểu được cô? (ông định bỏ đi ) MINH PHƯƠNG - Thôi anh đi đi, rồi cố mà hiểu? Ô.BẢN - Cô loạn thần kinh rồi ! (ông Bản bỏ ra ) MINH PHƯƠNG - Thế mà cũng gọi là đàn ông? ( Tài từ ngoài bước vào ) TÀI- Tất cả hồ sơ về vụ Rô-ten-bớc, tôi đã cho thu gọn, cất vào trong tủ khoá lại cẩn thận rồi ! MINH PHƯƠNG - Thế là nó hết đường tìm tòi, bới móc ! Có phải thế không anh Tài? TÀI - Mợ nói đúng ! MINH PHƯƠNG - Ở đây tôi là trưởng phòng Kế toán Tài vụ , chứ không phải là "mợ" ! TÀI - Còn tôi là trưởng phòng nghiệp vụ ! Mợ bỏ quá, tôi cứ hay quen mồm. MINH PHƯƠNG - Lại gọi là mợ rồi? Thôi, nói vào công việc đi. Này, thế ngộ nhỡ thằng Tuấn nó không chịu dừng lại ! Nó cứ tìm cách này, cách khác để bới ra... thì ta làm thế nào? TÀI - Thì ông trợ lý buộc phải chấp nhận một bài học... MINH PHƯƠNG - Như bài học với thằng trợ lý trước, hả? Ôi, chàng trai tuyệt vời của tôi ! TÀI - Ý của mợ là ý trời !... Đấy , tôi lại quên. MINH PHƯƠNG - Cậu vẫn để ý lão Mai Lâm đấy chứ ! Xem lão ta có biểu hiện gì khác không? Hàng hoá lão đã chuyển hết rồi, mà sao lão vẫn chưa chịu về Sàigòn? TÀI - Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy lão lởn vởn qua đây !... Mà hình như lão Mai Lâm này với ông anh trai tôi, đang có một mối quan hệ gì đó?... MINH PHƯƠNG - Thế thì cậu lại càng phải cần luôn luôn theo sát ! TÀI - Nhất định tôi sẽ làm cho rõ. MINH PHƯƠNG - Không cẩn thận lão lại trở thành chiếc đòn càn hai đầu ? TÀI - Nếu đúng như thế thì, cả với lão già này ta cũng không tha ! MINH PHƯƠNG - Mới chỉ là đoán già, đoán non. Chưa biết đích thực thì đừng vội làm ầm ĩ. (Tuấn bước vào phòng) MINH PHƯƠNG - (với Tuấn ) Chắc là anh muốn gặp ông giám đốc ? Nhưng ông giám đốc lại vừa đi lên Bộ. TUẤN - (ngần ngừ) Thôi để lát nữa tôi lên cũng được. (định đi) MINH PHƯƠNG - (dò hỏi) Thế, anh cần gặp ông giám đốc có việc gì ? TUẤN - À... tôi chỉ muốn mượn lại tập hồ sơ về vụ Rô-ten-bớc ? MINH PHƯƠNG - Để anh làm gì? TÀI - (nói xen vào) Tất cả vụ việc đã được giải quyết trọn vẹn. Coi như đã kết thúc ! TUẤN - Anh chỉ muốn xem lại? TÀI - (lạnh lùng) Tốt nhất là anh không nên xọc vào những công việc không phải là phận sự của anh ? TUẤN - Là một trưởng phòng nghiệp vụ , chắc chú cũng biết... TÀI - Anh không phải dậy khôn tôi ! Từ khi anh về công ty nhận cái chức trợ lý giám đốc, anh cứ làm rối tung cả lên... không ra làm sao cả. TUẤN - Nhưng kết luận để rồi qui kết về một vụ tổn thất hàng hoá như thế là chưa rõ ràng ? TÀI - Anh căn cứ vào đâu ? TUẤN - Tất nhiên là phải có ! Và cũng chính vì thế, tôi mới muốn xem lại hồ sơ ? TÀI - Nhưng những hồ sơ đó không phải thuộc phận sự của anh ? TUẤN - Tôi là một trợ lý giám đốc, tôi cần biết, dù mọi việc có xẩy ra trước khi tôi về ? Hơn nữa, nếu tất cả đã rõ ràng minh bạch thì cần gì phải dấu ? TÀI - Không phải là dấu ! Mà đó là nguyên tắc bảo quản hồ sơ. MINH PHƯƠNG - (làm bộ dàn hoà) Thôi !... Anh em có gì thì bảo nhau, việc gì mà to tiếng? Người ngoài người ta lại cười. (với Tuấn) Anh cứ về phòng tiếp tục làm việc của anh đi, để tôi báo cáo lại với giám đốc,xem ý kiến của ông ấy ra sao? TUẤN - Thôi được. Đợi ông giám đốc về, tôi sẽ gặp. ( Tuấn bực bội bước ra khỏi phòng ) TÀI - Mợ định cho anh ta mượn hồ sơ xem à ? MINH PHƯƠNG - Ta không tự tay mở cửa để cho kẻ cướp vào nhà ! Nhưng căng với nó lúc này chưa có lợi... TÀI - Xem chừng, anh ta không chịu để yên đâu ? MINH PHƯƠNG - Có lẽ cũng phải tìm cách ? TÀI - Mợ định dùng cách gì ? (chợt hiểu) Hay là vẫn cái cách... như với thằng trợ lý trước ? MINH PHƯƠNG - Thì cũng là bất đắc dĩ. TÀI - Phải, thì cũng là bất đắc dĩ !... (phá lên cười) Đúng là bất đắc dĩ, là tại anh ta tự chuốc vạ vào thân thôi. Thưa đồng chí trưởng phòng kế toán tài vụ, tôi hoàn toàn ăn ý với đồng chí ! ( nói rồi Tài khoái chí bước ra khỏi phòng ) MINH PHƯƠNG - (còn lại một mình ) Trời đất, sao tôi lại cứ phải dấn thân mãi vào cái trò này ? (bỗng trở nên đanh ác) Nhưng cũng là vì tại nó, tại nó cả. Nó dại thì cho nó chết !... MÀN BA Sáng sớm. Nhà khách của Công ty, bên cạnh là phòng thường trực nhỏ, gần cửa ra vào. Đi qua phòng thường trực có lối vào các phòng ban. Bác Khoát thường trực đang ngồi ở đó. Tuấn, tay cầm chiếc túi da đựng tài liệu bước vào. TUẤN - Chào bác Khoát ! BÁC KHOÁT - Chào anh Tuấn ! Hôm nay anh Tuấn đến làm việc sớm thế ? TUẤN - Có ít công việc cần phải giải quyết , bác ạ ! B.KHOÁT - Thời buổi này mà còn có những người vẫn tận tâm, tận lực như anh Tuấn, cũng hiếm đấy TUẤN - Cũng chỉ là do yêu cầu thôi, mà bác. B.KHOÁT - (thở dài) Cứ nhìn anh tôi lại nhớ tới anh Trương. Anh ấy cũng làm trợ lý cho ông giám đốc trước lúc anh Tuấn chưa về đây. Tuy có nhiều tuổi hơn anh, nhưng anh Trương cũng hoạt bát, năng nổ lắm. TUẤN - Nghe nói, anh Trương phải về mất sức ? B.KHOÁT - Tuổi thì cũng chưa đến năm mươi. Đang khoẻ như vâm bỗng nhiên sút hẳn, thế là… anh ấy phải bỏ dở công tác mà về. TUẤN - Tôi cũng có nghe lời ra tiếng vào về việc phải về mất sức của anh trợ lý ? Bác có biết… B.KHOÁT - (lắc đầu) Cũng nhiều người tò mò muốn hỏi, nhưng anh ấy nhất định không nói. Kể cũng lạ, con người đang sôi nổi vui vẻ như thế, bỗng nhiên… TUẤN - Chắc phải có điều gì uẩn khúc ? B.KHOÁT - Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh ấy cứ lang thang, vơ vẩn như người mất trí. TUẤN - Lúc nào tôi cũng muốn gặp anh ấy chuyện trò, hỏi han xem sự thể thế nào ? Thôi, tôi vào làm việc bác nhé ! ( nói rồi, Tuấn chào bác thường trực đi vào phía trong. Lát sau, Mai Lâm từ cổng đi tới ) MAI LÂM - (với bác Khoát ) Chào bác thường trực ! B.KHOÁT - Chào ông Mai Lâm ! Tôi lại cứ nghĩ ông đã chuyển hết hàng rồi ? MAI LÂM - Cám ơn bác, cũng xong rồi ạ. BÁC KHOÁT - Chắc ông chuẩn bị ký tiếp một hợp đồng mua bán khác ? MAI LÂM - Ồ không ! Tôi đến chỉ là muốn gặp anh trợ lý. Cũng có một chút việc, không biết anh ấy... B.KHOÁT - Anh ấy cũng vừa vào trong phòng làm việc. Ông cứ ra ngồi chờ ở phòng khách, tôi sẽ gọi điện thoại. MAI LÂM - (ngần ngừ) Nhưng thôi , thôi bác ạ ! Tôi đi đằng này một chút, rồi tôi sẽ quay trở lại. ( Mai Lâm định đi… Có tiếng hon-đa dừng trước cổng, Tài bước vào ) TÀI - Chào ông Mai Lâm ! MAI LÂM - Chào anh Tài ! TÀI - Tôi biết là thế nào cũng sẽ gặp ông ở đây ! MAI LÂM - Sao anh lại nghĩ như thế ? TÀI - Chính tôi cần hỏi ông điều đó? Mời ông vào phòng khách ! ( hai người tiến vào phòng khách ) TÀI - (tiếp) Trong thời gian gần đây, tôi để ý… không mấy ngày là ông không có mặt ở cái công ty này ? MAI LÂM - Những ngày trước như anh biết: Tôi đến để vận chuyển cho hết số hàng. TÀI - Thế còn những ngày vừa qua, khi ông đã thu dọn đến kiện hàng cuối cùng ? MAI LÂM - Tất nhiên là tôi cũng có lý do. TÀI - Lý do của ông ?... MAI LÂM - Một lý do hết sức tế nhị ! Mà cũng chỉ là câu chuyện riêng tư… TÀI - Câu chuyện riêng tư của ông mà lại có quan hệ với ông anh của tôi ? Tức là anh trợ lý mà ông muốn gặp đấy ! MAI LÂM - Một mối quan hệ hoàn toàn đứng đắn. TÀI - Nghĩa là… cuộc gặp gỡ giữa hai người, không có quan hệ gì với lô hàng ông đã mua vừa rồi ? MAI LÂM - Vâng, đúng như vậy ! TÀI - Chẳng lẽ anh tôi với ông lại có quen biết nhau từ trước ? MAI LÂM - Ồ không, hoàn toàn không ! TÀI - Vậy, ông tìm gặp anh trai tôi… MAI LÂM - Tôi đã nói rồi, đó là một lý do hết sức tế nhị. TÀI - Hừ, câu chuyện của ông cứ vòng vèo, lẩn quẩn. Nhưng nhất định là phải có một cớ chứ ? Ông hãy cho tôi biết: Anh trợ lý cần gặp ông để làm gì ? Anh ấy yêu cầu ông cái gì ? MAI LÂM - Anh Tuấn không có yêu cầu gì ở tôi cả ! Thậm chí, anh ta còn không muốn gặp tôi. TÀI - Ông đừng đùa rỡn tôi như cái trò ú tim của trẻ con ? Ông cần nhớ rằng: trước khi giám đốc của công ty chúng tôi đặt bút ký hợp đồng bán cho ông… MAI LÂM - Thì tôi đã cùng với anh và bà Minh Phương cam kết… TÀI - Những điều kiện không có trong hợp đồng ! MAI LÂM - Tôi vẫn nhớ ! TÀI - Thế mà ông… MAI LÂM - Tôi đã từng tham gia nhiều hợp đồng mua bán, những lô hàng còn lớn hơn, rich rắc hơn và chưa từng để cho ai chê trách ? TÀI - Thôi được ! Tôi cũng chẳng muốn quan tâm tới cái mối quan hệ tế nhị của ông với người anh trai tôi. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở để ông biết: Một khi ông vi phạm những điều mà ông đã cam kết, thì ông... MAI LÂM - Tôi sẽ phải đón nhận những hậu quả không tốt chứ gì? TÀI - Tuỳ ông hiểu, kể cả luật rừng. Chào ông ! ( nói rồi Tài bỏ vào trong công ty ) MAI LÂM - (cười mỉa) Kể cả luật rừng? Thằng khốn, ba cái tuổi ranh. Tao thách chúng mày có thể làm gì được với lão Mai Lâm này ! (bỗng lo lắng ) Nhưng còn thằng Tuấn ! Còn thằng Tuấn !... Có thể chúng nó sẽ hại nó? ( kiên quyết ) Ta phải tìm cách mà cứu nó. ( Ông Mai Lâm định đi. Một cô gái trông khá tài tử, từ ngoài cổng bước vào phòng thường trực - Đó là Trâm ) TRÂM - (với bác thường trực tạt vào phía trong vừa ra) Cháu chào bác thường trực ! B.KHOÁT - Chào cô ! TRÂM - Cháu xin được gặp anh trợ lý giám đốc ! Hôm nay anh ấy có đến làm việc không ạ? B.KHOÁT - Tất nhiên là có ! Anh ấy còn đến từ rất sớm. TRÂM - Thế thì may quá ! B.KHOÁT - Cô là.... TRÂM - Dạ, cháu là bạn gái của anh ấy ạ ! B.KHOÁT - Tôi hiểu rồi. Anh trợ lý của chúng tôi thì có nhiều bạn lắm ! TRÂM - (ý nhị) Mà... toàn là những bạn gái phải không bác? B.KHOÁT - (vô tình ) Tất nhiên !... À không, bạn cánh nam giới thì nhiều hơn. Bạn gái cũng có, vừa vừa thôi. Mà tên cô là gì nhỉ? TRÂM - Cháu tên là "Trâm" ! Cháu có thể vào được chứ bác? B.KHOÁT - Được chứ ! Nếu đã là bạn, nhất lại là bạn gái của đồng chí trợ lý chúng tôi, thì không thể là người xấu. Cô cứ để lại chứng minh thư. TRÂM - Không sao ạ. ( Trâm đưa giấy ) B.KHOÁT - Thủ tục mà cô. (chỉ cho Trâm) Giờ thì cô đi thẳng lối này, đến cái chỗ khu nhà hai tầng kia kìa... thì cô rẽ phải, qua 5 nhà nữa, đúng là phải 5 nhà nữa... tới ngôi nhà thứ 6, cô sẽ nhìn thấy một tấm biển có đề: " Phòng trợ lý " ! Thì đấy, anh trợ lý làm việc ở trong phòng trợ lý. ( Trâm cám ơn bác thường trực rồi định đi vào, Mai Lâm từ nhà khách tiến lại ) MAI LÂM - Chào cô Trâm ! TRÂM - Chào ông Mai Lâm ! Không ngờ lại được gặp ông ở đây? MAI LÂM - Với một nhà kinh doanh như tôi: Cứ chỗ nào có hàng là tới ! B.KHOÁT - Thì ra Ông và cô đây đã có quen biết nhau? MAI LÂM - Trong một cuộc kinh doanh, tôi cũng đã có hân hạnh được gặp gỡ cô Trâm đây ! Ba của cô ấy là chủ của một siêu thị lớn ở thành phố Sàigòn đấy, ông ạ ! B.KHOÁT - Ra thế ! Thảo nào, trông cô ấy cứ như là diễn viên. TRÂM - (với Mai Lâm) Thế lần này ra đây, ông đã mua được hàng chưa? MAI LÂM - À về hàng hoá thì mọi việc tôi đã giải quyết xong xuôi cả rồi... Tôi cứ nhớ mãi, lần ấy làm việc với cô và ba của cô, là kỉ niệm đẹp trong đời một thương nhân như tôi. Nhưng không phải chỉ vì cô đẹp ! TRÂM - Có lẽ tôi còn quá non nớt trong công việc kinh doanh? MAI LÂM - Về kinh nghiệm thì cô còn phải học nhiều, nhưng học thức và sự nhậy bén trong công việc của cô đã thu phục tôi. TRÂM - Ông đã quá khen ! ( lúc này bác thường trực đã đi ra chỗ khác ) MAI LÂM - Lúc nẫy cô Trâm có nói tới mối quan hệ của cô và anh Tuấn? TRÂM - Chẳng lẽ mối quan hệ đó cũng làm ông quan tâm? MAI LÂM - Có một lần, vào một buổi chiều: Khi đó tâm trạng cô không vui, đúng là lúc đó cô không vui... Cô mới thổ lộ một chút tâm tình với tôi, như với một người già. Cô kể cho tôi nghe về mối tình của cô từ thời còn sinh viên... TRÂM - Vâng. Chính là anh ấy, ông ạ ! Nhưng đó chỉ là quá khứ. MAI LÂM - Taị sao lại không phải là hiện tại... và cả tương lai? Cô rất đẹp !... TRÂM - Tôi không thể rời bỏ thành phố Hồ Chí Minh để ra đây ! Anh ấy cũng không chịu rời Hà Nội ! MAI LÂM - Nghĩa là, hai người vẫn yêu nhau ! Nhưng không ai chịu rời bỏ nơi ở với thành phố của mình, để đến với người kia? Nhưng gái theo chồng mà cô?... TRÂM - Cả một cơ nghiệp lớn mà ba tôi dành lại cho tôi đều ở trong đó, với bao nhiêu ước vọng về cuộc sống của đời tôi?... Và đó cũng là cả của anh ấy nữa chứ? MAI LÂM - (ngẫm nghĩ) Cũng có thể tôi sẽ giúp được cô. TRÂM - (ngạc nhiên) Cũng có thể ông sẽ giúp được tôi? (cười) Ông không giúp được tôi đâu, ông Mai Lâm ạ. Anh ấy kiên quyết lắm ! MAI LÂM - Vâng. Tôi cũng chỉ mới nói là có thể? Giờ thì tôi phải xin phép cô... ( Mai Lâm ra cổng, Trâm vào trong Công ty. Lát sau, Tuyết từ cổng đi vào phòng thường trực ) TUYẾT - (vào) Chào bác ! B.KHOÁT - Chào cháu ! Hôm nay cháu Tuyết của bác rỗi nhỉ? TUYẾT - Thì cháu vẫn nghỉ hè mà bác. B.KHOÁT - Cả ba và mẹ cháu hôm nay chưa thấy đến cơ quan? TUYẾT - Dạ, cháu... cháu chỉ muốn gặp anh Tuấn thôi ạ ! B.KHOÁT - (cười) Từ sáng đến giờ, ai đến cũng chỉ muốn gặp anh Tuấn ! Với cháu Tuyết thì có thể vào không cần trình giấy. TUYẾT - Nhưng cháu chờ ở nhà khách này này. Bác gọi điện thoại cho anh ấy giúp cháu, cháu chỉ gặp anh ấy một tí thôi ! B.KHOÁT - Được, bác sẽ gọi. Nhưng chỉ gặp một tí thôi đấy nhé ! ( Bác Khoát gọi điện thoại, nhưng không có tiếng trả lời ) B.KHOÁT - Không có trong phòng trợ lý. Có lẽ anh ấy đã xuống các phòng ban rồi, cháu ạ ! TUYẾT - Để cháu vào tìm vậy. ( Tuyết định vào, thì Tài ở trong Công ty đi ra ) TÀI - Chào cô Tuyết. Bộ quần áo của cô hôm nay rất đẹp. TUYẾT - Anh khen tôi thì khen suốt đời. TÀI - Tôi khen, là tôi khen bộ quần áo của cô ! TUYẾT - Thế tôi không đẹp à? TÀI - Tất nhiên. Bẩm sinh, bẩm sinh ra cô đã đẹp rồi ! (thay giọng) À, mà tôi cũng đang muốn nói chuyện với cô. TUYẾT - Chuyện của anh Tài buồn hay vui? TÀI - Ta cứ vào phòng khách đã. ( họ vào phòng khách ) TÀI - (tiếp) Tôi nói thế này... chỉ vì tôi quí cô ! Tôi thương cô ! Tôi trân trọng cô ! Tôi, tôi nghĩ tới hạnh phúc của cô ! Tôi... tôi muốn quan hệ của cô với anh tôi hoàn toàn tốt đẹp ! TUYẾT - Anh Tài vào đề hay đấy, nhưng hơi dài dòng? TÀI - Xin cô chớ hiểu lầm. TUYẾT - Anh cứ nói. TÀI - Tôi cảm thấy ba cô và cả mẹ cô, ông bà có ý không bằng lòng về ông anh tôi !? TUYẾT - Anh chỉ mới cảm thấy thôi à? TÀI - Nếu như vậy thì tôi cũng lấy làm rất buồn. TUYẾT - Có gì thì anh cứ nói ra đi, không cần phải vòng vo? TÀI - Tôi sẽ vào ngay chuyện. Chỉ vì, ông anh tôi đã về hùa với một số người, làm một số việc chưa hay... gây tổn hại tới ba cô? TUYẾT - Không, tôi tin là anh Tuấn sẽ không làm những điều xấu ! TÀI - Nhưng những việc làm thiếu suy nghĩ chín chắn của anh tôi, để cho những kẻ xấu lợi dụng... thì nó cũng đồng nghĩa !... Cô có thương ba và mẹ của cô không? TUYẾT - Anh Tài nói hay nhỉ, tôi không thương ba và mẹ tôi thì tôi thương ai? Nếu anh cứ nói theo cái kiểu ấy, thì tôi không thèm nói chuyện với anh nữa. ( Tuyết định đi...) TÀI - (ngăn lại) Ấy, cô Tuyết đừng phật lòng ! Tôi chỉ muốn báo cho cô biết một điều, mà đáng lý tôi không muốn nói... rằng, ba cô đang gặp nạn? TUYẾT - (giật mình) Ba tôi đang gặp nạn? Nhưng là nạn gì vậy, anh đã làm cho tôi phát hoảng ! TÀI - Ba cô có mắc sai lầm. TUYẾT - Nhưng đó là sai lầm gì mới được cơ chứ? Liệu có nặng lắm không? TÀI - Thuộc về trách nhiệm chỉ đạo của giám đốc, nhưng chỉ do ông ấy sơ ý? TUYẾT - Anh nói vậy nghĩa là sao? TÀI - Ý đồ của ba cô cũng không phải là xấu. TUYẾT - (cười) Thế thì có gì mà đáng sợ. Nếu ý đồ của ba tôi không xấu, mà chỉ do sơ ý? Ai chả có lúc... TÀI - Nhưng những kẻ xấu chúng chỉ chờ có dịp ấy. Ghen ăn tức ở mà cô ! Chúng sẽ tìm cách moi móc đủ thứ chuyện... từ trước đến nay để qui tội cho ông ! Mà làm lãnh đạo nếu bới ra thì lắm chuyện lắm, cô không thể biết được đâu. Ông khó mà qua khỏi, có khi bị truy tố pháp luật nữa là khác ! TUYẾT - Chết, có khi bị truy tố cả pháp luật cơ à? Nhưng đó là những chuyện gì vậy? TÀI - Nó thuộc về công việc, cô cũng chỉ nên biết đến thế ! TUYẾT - Liệu có nghiêm trọng đến thế không? Nhưng... anh nói với tôi như vậy, là có ý... TÀI - Bởi vì, ba cô gặp sự lành hay dữ tuỳ thuộc vào anh trợ lý Tuấn?... Người mà cô đang yêu và cũng được yêu lại. TUYẾT - Có nghĩa là tôi cần phải... TÀI - Ngăn những hành động thái quá của ông người yêu của cô lại ! Điều cốt yếu là ông ấy đừng có tìm cách bới móc những chuyện đã qua? Chỉ tổ để cho kẻ xấu lợi dụng. TUYẾT - (hoang mang) Nhưng nếu anh ấy không nghe? TÀI - (vẻ đe doạ) Thì buộc lòng: Tôi, mẹ cô và cả ba cô nữa, sẽ phải tìm cách dìm ông trợ lý xuống... đất ! TUYẾT - Nhưng anh ấy là anh trai của anh cơ mà? TÀI - Vì quyền lợi chung tôi cũng không thể làm khác ! TUYẾT - Anh nói thế là... TÀI - Suốt đời anh ta sẽ không thể ngóc đầu lên được đâu !... TUYẾT - Thật là khủng khiếp ! Sao chuyện lại có thể to tát đến thế? TÀI - Cô giúp được ba cô, tức là cô cũng cứu được cả người yêu ! TUYẾT - Đựơc. Tôi sẽ nói để cho anh ấy hiểu ! TÀI - Cô chỉ nên lựa lời mà nói. Cô tha lỗi, nếu tôi đã làm cho cô phải lo lắng? TUYẾT - Cũng có thể tôi sẽ làm được điều gì đó cần thiết. TÀI - Tất cả tuỳ thuộc vào sự khéo léo của cô. Chào cô ! ( Nói xong Tài bỏ ra cổng, nổ máy hon đa phóng đi ) B.KHOÁT - (nhìn theo) Cái thằng, cấm bao giờ mở miệng chào hỏi ai. ( Tuyết ra chào bác Khoát rồi chạy nhanh vào trong công ty. Lát sau, Tuấn và Tuyết cùng trở lại phòng khách ) TUYẾT - Anh hãy hứa với em là anh sẽ không tìm tòi xem xét gì hết ! Anh hứa như thế nhé? TUẤN - Nhưng anh không hiểu vì sao, ai đã nói những gì mà làm cho em hoảng lên như thế? TUYẾT - Nhưng anh làm thế để làm gì? Để hại ba em ư? TUẤN - Ai đã nói với em như vậy? TUYẾT - Em chỉ nghe người ta nói như vậy ! Em sợ... TUẤN - Chắc phải có kẻ nào xiên xỏ? (im lặng) Em cũng hiểu là, anh chỉ muốn... TUYẾT - Những kẻ xấu có thể lợi dụng việc anh làm ! Ai mà chả có đôi lúc sai lầm. TUẤN - Bỗng dưng em lại bổ nháo, bổ nhào vào những việc... mà đáng lý em không cần biết? TUYẾT - Em lo cho ba ! Em lo cho cả anh ! TUẤN - Người ta có đôi mắt, không phải để rồi cứ phải sống như một thằng đui. TUYẾT - Anh làm gì thì cứ làm, nếu anh cho là đúng ! Nhưng đừng làm tổn hại cho ba. TUẤN - Cuộc sống thật là lắm mâu thuẫn? TUYẾT - Em chỉ biết: Là anh hứa sẽ không làm gì tổn hại cho ba em đấy? TUẤN - Anh không có ác ý gì với ba em ! Nhưng em cũng cần hiểu... TUYẾT - Em hiểu: nghĩa là anh đã đồng ý như thế với em rồi đấy nhé? Em về đây. ( Tuyết ra đến cửa còn quay lại nói ) Anh nhớ là anh đã hứa ! ( Tuyết ra hẳn. Tuấn đi về phía bác thường trực ) B.KHOÁT - Những người muốn biết nhiều, thường khó có thể mà sống được yên ! TUẤN - Sáng nay bác có kể cho tôi nghe đôi nét về chuyện của anh Trương !... Bác có biết nhà anh ấy ở đâu không bác? B.KHOÁT - Biết chứ ! Cũng đôi lần tôi đã tới nhà anh ấy. TUẤN - ( đưa cuốn sổ nhỏ) Bác ghi dùm địa chỉ. B.KHOÁT - ( viết) Có khi anh hỏi, may ra anh ấy nói đấy. TUẤN - Cũng nên đến thăm người ta một chút , bác ạ ! B.KHOÁT - Nên quá ấy chứ, anh ấy là một con người tử tế ! ( Lúc này Trâm từ trong đi ra ) TRÂM - (với Tuấn) Em đã phải đi khắp các phòng ban của Công ty để tìm anh? TUẤN - Ồ, Trâm ! Em cứ như là tiên ở trên trời rơi xuống. Em ra Hà Nội đột ngột như thế này, chắc lại có chuyện gì? TRÂM - Thế, anh cho là anh và em không còn liên quan gì hết? Không quan hệ gì hết à? TUẤN - (lúng túng) Anh... anh không có ý như thế ! Ta sang phòng khách nói chuyện cho tiện. ( họ sang phòng khách ) TRÂM - Sáng nay khi đi tìm anh, em có gặp một cô gái ! Có người đã chỉ cho em... TUẤN - À... Chắc là cô Tuyết ! TRÂM - Em không quan tâm tới cái tên, mà chỉ muốn biết... TUẤN - Những điều em muốn biết thì em đã biết rồi !... TRÂM - À ra thế? Cô ta trông cũng sạch sẽ, dĩ nhiên là rất trẻ ! Lép- tôn-xtôi có nói một câu, ý là: Đàn bà không có chân lý !... Em lại muốn hỏi anh về chân lý của đàn ông? TUẤN - Điều đơn giản là: Tình yêu rất dễ mắc lỗi lầm... và trái tim luôn luôn bị trừng phạt ! TRÂM - Anh trả lời đến tức ! Em chỉ muốn biết là: anh có yêu cô ta không?... TUẤN - Có ai đó đã viết hai câu thơ: Tình yêu thì quá mênh mông Nên tôi chẳng biết mình dừng ở đâu? TRÂM - ( cáu. Túm ngực Tuấn lay ) Thế này thì em hết chịu nổi với anh rồi ! Ôi, những kỷ niệm. Những kỷ niệm thật xót xa? ( Trâm xúc động mạnh. Tuấn đỡ Trâm ) TUẤN - Trâm ! Em bình tĩnh lại nào? TRÂM - Bao năm tháng đời sinh viên gặp anh ở nước ngoài. Ôi, những kỷ niệm tình yêu của chúng ta đã thơ mộng và đẹp biết bao ! Thế mà bây giờ anh quên hết cả rồi ! Anh quên hết cả rồi !... TUẤN - Thực tế là thực tế. Chúng ta không phải là Chức Nữ với Ngưu Lang: Hai đứa sống ở hai phương trời, hàng năm đến thăm nhau một lần. TRÂM - Nhưng chưa đầy hai năm, em đã ra Hà Nội tới ba lần để tìm anh? TUẤN - Cả lần này anh cũng không vào đó được ! TRÂM - Anh thật là ác ! TUẤN - Không. Không phải thế ! Hoàn toàn... TRÂM - Thế thì hãy vào đó với em ! Anh sẽ có tất cả: Cả tình yêu và cơ đồ !... Cả cái siêu thị lớn ấy, ba em cũng giành cho em ! Anh vào đó mà làm giám đốc. Em sẽ mãi mãi là người vợ chung thuỷ, là người bạn gái tốt của anh. TUẤN - (hơi hoảng hốt ) Không ! Không được nữa rồi ! Trâm, em hãy tha lỗi cho anh. Anh không thể ! ( Tuấn bỏ nhanh vào trong Công ty ) TRÂM - (gọi theo) Anh Tuấn !... B.KHOÁT - (ngó theo) Cuộc sống đến là phức tạp. ( Mai Lâm từ cổng vào, dáng vội vã ) MAI LÂM - (với bác Khoát) Chào ông! (nhìn thấy Trâm) À, cô Trâm vẫn còn đây! May quá, tôi cứ sợ là không kịp gặp cô? (tiến vào phòng khách) TRÂM - Như có chuyện gì đang làm ông lo lắng? MAI LÂM - Có quan hệ cả tới cô! TRÂM - Cũng có quan hệ với tôi? Chuyện gì vậy ông Mai Lâm? MAI LÂM - Vì đó là chuyện liên quan tới anh Tuấn, người yêu của cô trước đây. TRÂM - Không chỉ trước đây... MAI LÂM - Thế thì lại càng tốt! Chuyện rất phức tạp, cô hãy lại gần đây. ( Mai Lâm nhìn quanh, rồi thì thầm kể cho Trâm nghe. Trâm từ ngạc nhiên đến lo lắng...) TRÂM - Nếu như thế thì anh ấy rất có thể bị?... MAI LÂM - Tôi đã lường trước tất cả. TRÂM - Ông làm cho tôi lo quá ! Nhưng liệu tôi có thể làm được gì để ngăn ngừa chuyện ấy? MAI LÂM - Tôi có một người bạn cũ ở Hà Nội, ông ta là một võ sư và có rất nhiều học trò. TRÂM - Những người học trò của ông ấy, họ cũng đều là những võ sỹ cả chứ ạ? MAI LÂM - Đúng vậy. Bản thân ông ta cũng đã là một võ sỹ nổi tiếng, tuy giờ thì đã già. Cô hãy chuyển ngay lá thư này cho ông ấy, trong thư tôi đã nói rõ. (Mai Lâm đưa cho Trâm một phong thư ) Cám ơn cô đã giúp đỡ! TRÂM - Làm được những gì để cứu giúp anh ấy, tôi sẽ không từ chối. MAI LÂM - May quá, một mình tôi e khi có sự cố không kịp? TRÂM - Khi cần thiết tôi sẽ gặp ông ở đâu? MAI LÂM - Ở nhà một người bạn của tôi cũng ngay tại Hà Nội này. ( nói rồi đưa cho Trâm một tấm các ) Đây là "tấm các" của ông ấy, cô cứ theo địa chỉ này mà tới! TRÂM - Được, tôi sẽ tới đó để gặp ông! MAI LÂM - Nếu tới đó mà cô không gặp tôi, thì cô hãy nói với người bạn của tôi rằng: Mọi chi phí tốn kém bao nhiêu, tôi sẽ lo chu tất! TRÂM - Tôi cũng có thể đóng góp mà. MAI LÂM - Giờ thì tôi phải xin phép cô ! TRÂM - Vâng, chào ông! ( Nói rồi Mai Lâm đi vội ra phía cổng. Trâm nhìn theo...) Thật không ngờ, sự thể lại có thể đến nông nỗi ấy!... MÀN BỐN Buổi chiều, tại phòng ngoài nhà ông Bản: Một căn hộ rộng trong khu tập thể. Có đầy đủ gia đình nhà ông Bản, gồm: Ông Bản, bà Nga,Tuấn và Tài. Không khí gia đình nặng nề. TUẤN - Sao mọi người yên lặng thế này? Tất cả đều muốn trốn tránh, đã không ai còn dám nhìn thẳng vào cái sự thật ấy nữa. Đã đến lúc tất cả phải tự dằn vặt lấy lương tâm của mình, cả tội của mình ! TÀI - Ông anh đã nói quá đáng lắm rồi đấy ! TUẤN - Có quá đáng bằng những hành động mê muội của chú không? TÀI - Nếu có đủ bằng chứng thì anh cứ việc khởi tố, cứ việc đưa chúng tôi ra toà! Còn như, nếu anh không đủ bằng chứng... TUẤN - Thì sao? TÀI - Thì anh sẽ phải đền lại danh dự cho tôi ! ( Tài định nhảy vào đánh Tuấn, bà Nga hoảng hốt chạy lại ôm lấy Tài ) BÀ NGA - (với Tài) Anh không được như thế! Anh cứ giết tôi đi đã. (với ông Bản) Sao ông lại cứ đứng đực ra như thế? Ô.BẢN - Thì tôi... tôi biết làm như thế nào bây giờ? (với Tuấn) Bố xin anh, anh hãy thương bố! Những việc ở Công ty không việc gì đến anh, thì anh cũng đừng bới ra như thế, chỉ gây them phiền toái. (với Tài) Anh!... Anh làm khổ tôi? TÀI - Nhưng không thể thể để anh ta cứ làm như bố người ta ! Chẳng có được cái bằng chứng nào mà cứ nói bố bậy. TUẤN - Các người còn man rợ hơn cả ý nghĩ của tôi! Vậy thì , hãy xem đây? ( Tuấn ra cửa vẫy ai đó. Ít phút sau, một người đàn ông ngót năm mươi tuổi yếu ớt bước vào - đó là anh Trương! Nhìn thấy Tài, Trương hơi hoảng hốt nhưng rồi trấn tĩnh lại ) TUẤN - Con người này thì bố và cả chú Tài đều rất quên biết! Đây là anh trợ lý ngày trước của ông giám đốc Công ty, đã phải về mất sức mà? TÀI - Anh ta yếu thì anh ta phải về, có gì là lạ! TUẤN - Đó là hậu quả của những sự thô bạo! Chú và cả bà Minh Phương đã biến anh ta từ một người khoẻ mạnh trở thành một người suy nhược về tinh thần, từ một con người đang sống lành mạnh hoá thành một thằng câm ! BÀ NGA - (với Tuấn) Kìa con! Con nói những điều gì thật khủng khiếp? ( Bà nhìn ông Bản vẻ trách móc về sự im lặng của ông ) Ô.BẢN - (lúng túng) Tôi... tôi cũng chẳng hiểu gì về những chuyện này cả? TÀI - (với Tuấn) Tôi buộc phải cảnh cáo để anh biết: Nếu anh cứ tiếp tục ăn nói kiểu này... BÀ NGA - Trời! Mẹ xin, mẹ xin tất cả hai anh!...(với Tuấn) Mẹ xin con đừng nói nữa? TUẤN - (với Trương) Anh hãy cởi áo cho mọi người cùng xem! ( Trương cởi áo, những thương tích vì bị đánh hằn đầy trên than thể anh) BÀ NGA - (lại gần Trương) Trời, làm sao anh lại có thể bị đến thế này? Khủng khiếp quá! TUẤN - Những thương tích trên thân thể con người này, có đủ là bằng chứng để lý giải cho việc anh ta phải về mất sức không? TÀI - Tôi không biết! Tôi không biết gì hết! Thương tích của anh ta thì có liên quan quái gì đến tôi? TUẤN - ( cầm lại tập hồ sơ trong tay Trương ) Còn đây, đây là một trong những bản sao hồ sơ về lô hàng Rô-ten-bớc mà anh Trương đã dấu được? TÀI - (với Trương) Anh sẽ phải chịu trách nhiệm về tội ăn cắp hồ sơ của cơ quan? TUẤN - Khi vụ Rô-ten-bớc xẩy ra, khi biết rằng người trợ lý này đã nắm vững tất cả sự gian lận của các vị!... Không thể lôi kéo và thuyết phục được anh ta, lo nguy cơ bị tố giác thì cả chú và bà Minh Phương đã... TÀI - (sừng sộ) Đừng có mà giở mãi cái giọng ?... ( nhảy vào đánh Tuấn, song bị Tuấn vặn chéo tay lăng mạnh vào tường ) TUẤN - Chú quên là... nếu muốn đọ sức thì tôi còn hơn chú! TÀI - Anh, anh sẽ phải trả giá! TUẤN - Chính chú và cả bà Minh Phương đã thuê một bọn côn đồ để đánh anh Trương! TÀI - (tiến về phía Trương) Anh có nhìn thấy tôi đánh anh không đã? TRƯƠNG - Vâng, đúng là cậu không có mặt trong bọn chúng nó, cậu không trực tiếp đánh tôi. TÀI - Thế mà chưa chi đã? Không có bằng chứng thì đừng có mà... TUẤN - Vì sợ hãi anh ta phải sống như một thằng câm! Còn bịp bợm hơn, khi tiễn anh ta về mất sức... các vị đã tổ chức một cuộc tiệc tùng chia tay thật linh đình, tung hô công trạng và trao phần thưởng !? (với anh Trương) Anh Trương có thể về!... Anh đừng sợ, sẽ không ai còn dám đụng đến anh đâu? TRƯƠNG - Giờ cũng không việc gì mà tôi phải lo mãi. Tôi cũng đã chuẩn bị, nếu chúng còn muốn hại tôi thì sẽ có người tố giác thay tôi! ( Trương ra khuất ) TÀI - Tôi không biết! Tôi không biết gì hết !... ( Tài bỏ ra nốt ) TUẤN - (với ông Bản) Giờ thì bố thấy thế nào? Ô.BẢN - Nhưng bố không biết những chuyện đó! Bố không biết anh Trương đã bị đánh. Bố không ngờ thằng Tài lại... TUẤN - (giơ tập hồ sơ) Thế còn cái vụ Rô-ten-bớc này? Là một chuyên viên cố vấn cho ông giám đốc công ty - Bố có biết không? Ô.BẢN - Khi đó, bố chỉ nghĩ là: do thằng Tài lơ đãng, thiếu trách nhiệm để xẩy ra. TUẤN - Còn ông giám đốc chỉ vì quá tin, phải không ạ? Ô.BẢN - Anh Lãm là một bạn cũ của bố, lại có rất nhiều công lao. Đối với thằng Tài, bố biết làm như thế nào... khi kẻ gây ra có cả đứa con trai của mình?... Tuấn ạ, bố xin con! Nếu cần, bố sẽ xin nhận tất cả mọi tội lỗi. Con hãy bỏ qua, dù sao thì... sự cũng đã rồi, chẳng gỡ lại được. TUẤN - Thế còn bản án đối với người đang sống mà như đã chết kia? Những thương tích trên thân thể anh trợ lý... Những chà xéo, dẫm đạp lên tinh thần, cả linh hồn con người ấy... Bố định xử trí như thế nào? (im lặng ) Bố không thể trả lời được à?... Cũng đúng thôi, bởi vì giờ đây bố đang phải đứng trước lương tri của chính bản thân mình, để trả lời một lương tri khác !?Thưa bố, khi mà lương tri của bố cũng không thể câm lặng được, thì lương tri của con sẽ phải làm gì? BÀ NGA - Thế thì phải làm như thế nào mới được, con ơi? TUẤN - Xin phép mẹ con đi nghỉ một chút, con hơi mệt ! ( Tuấn bỏ vào phòng trong. Sân khấu chỉ còn lại hai vợ chồng ông Bản ) BÀ NGA - Trời ơi, Khủng khiếp quá! Khủng khiếp quá! Ông không thấy gì hết à? Có thể chúng nó còn đâm chém nhau đấy. Hay là, thằng Tuấn không phải là con ông?... Ô.BẢN - (sửng sốt) Cô không được nói như thế! Đối với tôi con nào chả là con? BÀ NGA - Thế thì ông cũng phải làm một cái gì đi chứ? Tôi chả còn hiểu ra làm sao cả. Gia đình đang yên lành, đùng một cái... Này ông, qua câu chuyện của bố con ông: Tôi thấy hình như thằng Tài nó đang mắc vào vụ gì khủng khiếp lắm, phải không? Ô.BẢN - (lúng túng) Ờ... ờ... BÀ NGA - Coi bộ ông như thế thì đúng rồi. Thôi chết rồi! Sao ông không ngăn nó? Ô.BẢN - Tôi có biết đâu mà ngăn. Mà... tôi cũng nói với nó nhiều, nó có chịu nghe đâu. BÀ NGA - Thế còn cái chuyện anh Trương bị đánh mình mẩy đầy thương tích ấy, liệu thằng Tài có dúng vào không? Ô.BẢN - Tôi, tôi làm sao mà biết được. Biết đâu, cũng có thể... BÀ NGA - Thế thì khổ tôi rồi! Khổ tôi rồi! Ông làm khổ tôi rồi?... Ô.BẢN - Ơ, cô này hay nhỉ? Tôi đã làm gì mà cô lại... BÀ NGA - Đúng! Chỉ bởi vì ông đã không làm gì. Ông đã không sớm biết đường để can ngăn thằng Tài, mới nên nông nỗi này. Mà ông còn lạ gì tính cách nó cơ chứ? Ô.BẢN - Cô thì còn chiều nó quá tôi? BÀ NGA - Thì tôi là mẹ nó! Tôi chỉ là một người đàn bà yếu đuối. Mới lại... Những việc xẩy ra ở cơ quan của bố con ông, tôi làm sao mà biết? Chỉ tại vì ông nhu nhược quá! Đúng, tại ông nhu nhược quá ! Ô.BẢN - Vâng, tại tôi nhu nhược. Tại tôi tất! ( Minh Phương và Tài xuất hiện ở cửa. Vừa lúc, Tuấn cũng từ nhà trong bước ra ) MINH PHƯƠNG - (với Tuấn) Ông giám đốc có nói với tôi: Yêu cầu anh trao lại hồ sơ mà thằng Trương đã dấu đi, rồi đưa cho anh? Việc thằng Trương dám lấy cắp hồ sơ của cơ quan, tổ chức họ sẽ có biện pháp! TUẤN - Nếu tôi không trao lại hồ sơ đó cho các vị? MINH PHƯƠNG - Thì bắt buộc phải coi anh như một kẻ đồng loã. TUẤN - Bà đừng đe doạ tôi? MINH PHƯƠNG - Anh không làm được gì đâu. Nên thông minh hơn một chút!... Tôi có thể hứa với anh... TUẤN - (ngắt lời) Thôi đủ rồi. Các người có thể đi được rồi! MINH PHƯƠNG - À,à... thế thì ta lật con bài ngửa. Dù anh có biết tất cả các chi tiết về Rô-ten-bớc, thì anh đã làm được gì? Anh kêu lên đâu? Với ai? Ai sẽ nhận lời kêu của anh? TUẤN - Tôi biết là bà đã ngăn chặn tất cả. MINH PHƯƠNG - Còn việc anh cho là chúng tôi đã thuê bọn côn đồ đánh thằng Trương? Ta cứ giả sử với nhau là chuyện như thế, tôi chỉ giả sử thôi... thì bằng chứng đâu? Đánh lúc nào? Bọn côn đồ ấy cụ thể là những đứa nào? TUẤN - Phải! Anh Trương có nói với tôi bọn chúng đều bịt mặt. MINH PHƯƠNG - Đấy là tôi chỉ giả dụ như thế, chứ hơi đâu tôi phải bận lòng với những thương tích vớ vẩn trên người thằng trợ lý ấy? TUẤN - Nghĩa là bà có thể lạnh lùng, thơ ơ với những số phận khốn khổ? MINH PHƯƠNG - Tôi đến đây không để cãi vã với anh! TUẤN - Bà cũng đừng hy vọng tôi sẽ trao lại cho bà những hồ sơ của vụ Rô-ten-bớc ấy! TÀI - Anh phải trả! TUẤN - Nếu các vị không có gì phải lo lắng, thì các vị cần lấy lại tập hồ sơ ấy để làm gì? MINH PHƯƠNG - (giận dữ) Anh còn đủ thời gian để suy nghĩ, tôi khuyên anh nên khôn ngoan hơn! ( Nói rồi mụ tức tối bỏ ra ) TÀI - Đúng thế, anh nên khôn ngoan hơn!... ( Tài theo sau, cũng ra nốt ) TUẤN - Ôi, bọn người đê tiện! Thật đê tiện! BÀ NGA - Con ơi, mẹ sợ quá! Con làm thế làm gì rồi lại mang vạ vào thân? Mình chỉ cốt sống cho yên. Ô.BẢN - (với Tuấn) Bố can anh. Một lần nữa bố can anh! TUẤN - Tất cả, tất cả hoảng hốt hết cả rồi hay sao? Tôi sẽ đưa chúng ra trước vành móng ngựa! ( Tuyết chạy bổ vào nhà ) BÀ NGA - (ôm lấy Tuyết) Chắc cháu cũng biết chuyện rồi. Cháu hãy khuyên can nó cháu nhé!... (với ông Bản) Ông cũng vào nhà trong mà nghỉ đi, để các con nó nói chuyện với nhau. Ông còn đứng ở đây làm gì? Ô.BẢN - Thì tôi vào. ( Hai vợ chồng ông Bản, bà Nga cùng vào nhà trong ) TUYẾT - (với Tuấn) Ở nhà em... khi đang ngồi trên gác, em nghe rõ tiếng anh Tài nói với mẹ em là: Anh muốn làm to chuyện? Anh đã hứa với em rồi cơ mà, là anh sẽ bỏ qua... TUẤN - Nhưng sự thật kinh khủng quá, đến mức không thể làm ngơ được. TUYẾT - Anh cứ nghĩ nó to thì nó to chứ!... TUẤN - Em chẳng biết gì cả? TUYẾT - Thì anh kể cho em nghe đi, xem nó kinh khủng đến mức độ nào? (im lặng) Đấy, anh lại không chịu nói! Em biết ngay mà, anh thì tốt... nhưng phải cái hay cố chấp? TUẤN - Em lại nghĩ về anh thế đấy? TUYẾT - Hãy nghe em mà thôi đi anh, anh làm thế thì quá! TUẤN - (ngẫm nghĩ) Ừ, mà em cũng không nên biết !? Tâm hồn em thanh khiết quá, tấn trò đời thì quá bẩn ! Quá tàn nhẫn !... (Tuấn vẩn vơ ra xa nghĩ, quên khuấy Tuyết ) TUYẾT - Kìa, anh Tuấn! Sao anh lại bỏ em ra đứng một mình như thế? TUẤN - (với Tuyết) Em hãy cứ hồn nhiên như vậy! Tâm hồn em hãy cứ trong sáng như thế! Và cứ mơ mộng như những trang tiểu thuyết mà em vẫn thường xem !... TUYẾT - Anh thích em cứ như thế mãi à? TUẤN - Ừ, nếu có thể thì em cứ như thế mãi ! TUYẾT - Sao lại không? Nếu anh đã thích thì em sẽ như thế mãi, như thế mãi suốt đời. TUẤN - Nhưng em sẽ không như thế mãi được đâu, Tuyết ạ! Thực tế phũ phàng lắm. TUYẾT - (hồn nhiên) Nhất định rồi anh xem, em sẽ như thế mãi. TUẤN - Tâm hồn em sẽ phải vật vã, em sẽ hiểu như thế nào là đau đớn? TUYẾT - Thì cũng có lúc em đã đau đớn rồi! Em đã phát hoảng lên, em nghĩ: nhỡ ra anh và em... TUẤN - Sự đời còn khủng khiếp hơn nhiều! Anh sợ lúc đó em sẽ không chịu đựng nổi?... TUYẾT - Không, nếu có anh thì em sẽ chịu được tất mà! Chẳng có cái gì khủng khiếp hơn nếu phải xa anh? TUẤN - Em chưa lường hết được đâu Tuyết ạ, cái ngày bất hạnh đó sắp đến rồi? TUYẾT - Anh nói gì mà bi quan thế? Em chỉ cần có anh thôi! Chỉ cần có anh thôi! Chỉ cần có anh thôi!... ( họ ôm lấy nhau ).
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.03.2011 10:22:38 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.
|