(URL) KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 270 bài trong đề mục
Tác giả Bài
Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 29.06.2008 12:56:27
 


                     VI-  TRỞ LẠI CẢNH
                      KHOẢNG SÂN XÍ NGHIỆP

                                                ( Quang và Hải đi tới )

        QUANG -  Mình hoàn toàn ủng hộ bản phương án liên doanh quốc tế của cậu! Những dữ liệu về qui mô xây dựng lại xí nghiệp đều được tính toán rất kỹ lưỡng.
        HẢI -  Được anh Quang ủng hộ thật là may mắn.
        QUANG -  Không ủng hộ sao được ! Xu thế phát triển kinh tế thế giới: là xu thế liên kết toàn cầu! Muốn tồn tại mở mang sản xuất, không thể giữ thái độ bảo thủ cổ lỗ. Như thế là chết! Máy móc thì cũ, chất lượng hàng hoá không đáp ứng nổi yêu cầu thị trường. Chưa nói tới khả năng không thể xuất khẩu được. Làm gì có ngoại tệ mà đòi cải tiến? Ngay hàng bán trong nước cũng không cạnh tranh nổi với hàng ngoại nhập... vừa nhiều, vừa tốt và rẻ. Sản xuất bị ngừng trệ , công nhân thất nghiệp: tất nhiên xí nghiệp sẽ bị vỡ tan! Điều kiện đâu để diễn mãi cái bài " chậm nhưng mà chắc " của mấy cha lãnh đạo thủ cựu?
        HẢI -  Nếu như xí nghiệp Sao Mai có được một tiềm lực kha khá, một số vốn ngoại tệ đủ cần thiết: cùng đầu tư với công ty nước ngoài! Khi ấy lợi nhuận sẽ được chia đôi, thì nguồn ngoại tệ của ta thu được càng lợi hơn nhiều?
        QUANG -  Tất nhiên! Tất nhiên! Được như thế còn nói chuyện gì. Khả năng của Tổng công ty, tiếng thế thôi... chứ, cũng chẳng có điều kiện để bao cho xí nghiệp được.
        HẢI -  Vụ tổn thất vừa qua càng đẩy xí nghiệp vào tình trạng khốn quẫn. Tôi lập lại phương án cho công ty tư bản đầu tư tất cả 100% vốn là vì tình hình thực tiễn ấy.
        QUANG -  Về nguyên nhân xẩy ra vụ tổn thất: mình đang thu thập lại toàn bộ tài liệu, để xác minh làm rõ trắng đen rồi trình lại lên Bộ! Sẽ trả lại sự công bằng cho xí nghiệp và cho Hải.
        HẢI -  Rất cám ơn anh Quang! Còn được một đồng chí công minh chính trực như anh, tôi cũng thấy mình được an ủi. Nhiều lúc thấy thân cô, thế cô... anh ạ!
        QUANG -  Cậu không thân cô, thế cô đâu, đừng nản chí! Rồi Hải sẽ có đủ quyền hạn thực thi chính tác phẩm của mình? Thôi, tớ về nhé!
        HẢI -  Vâng, chào anh!
             ( họ xiết chặt tay nhau. Hải đứng nhìn theo,
                   tới khi bóng Quang ra khuất hẳn )
        HẢI -  (một mình) Giá anh ấy là Tổng giám đốc của tổng công ty thì tốt biết bao?  (nói to) Liệu ai sẽ cứu được ta đây?
                          ( Ngọc Huyền từ đằng sau tới )
        HUYỀN -  Em sẽ cứu anh!
        HẢI -  Ôi, Ngọc Huyền! Em đến đột ngột như từ trên trời rơi xuống.
        HUYỀN -  Liệu anh có mong chờ em không đấy?
        HẢI -  Ôi, nàng Ô-phê-đi-a của anh! Em đến đúng lúc anh đang chết nửa đời người.
        HUYỀN -  Thì chuyến này đi với em! Ở đây họ đang hại anh đấy? Từ Bộ rồi tổng công ty, đến cả xí nghiệp Sao Mai này... rất nhiều người muốn hại anh! Đi với em, em sẽ cho anh tất cả cuộc đời đẹp nhất!
        HẢI -  Em đừng qui kết tất cả! Chỉ một số muốn làm hại anh thôi, còn mọi người thì vẫn tốt.
        HUYỀN -  Anh mới thánh thiện chưa? Đến giờ vẫn bênh vực cho mọi người cơ đấy.
        HẢI -  Em từ thành phố Hồ Chí Minh ra khi nào?
        HUYỀN -  Em đáp máy bay đến Hà Nội sáng nay, đặt thuê xong một phòng ở khách sạn... là tới đây tìm anh ngay! Gớm, loanh quanh mãi khắp xí nghiệp, giờ mới gặp được anh.
        HẢI -  Để anh ngắm nhìn em, xem thử có khác đi tý nào không?
        HUYỀN -  Hãy ôm em đi!... như thưở vẫn còn bên Đức ấy.
                                  ( họ hôn nhau )
        HUYỀN -  (tiếp) Gặp anh, em vui quá! Em vũ cho anh xem lại một điệu, như ngày còn là một cô sinh viên ở nước ngoài... anh có muốn không?
        HẢI -  Em vẫn ham múa thế cơ à?
        HUYỀN -  Từ khi về nước em chẳng còn múa nữa. Em chỉ múa cho một mình anh xem thôi, em múa nhé?
        HẢI -  Em múa đi! Anh cũng muốn được sống lại những kỷ niệm xưa.
                    ( Huyền múa - Hải say đắm nhìn theo...)
        HUYỀN -  (dừng lại) Ôi, những kỷ niệm của tình yêu! Những năm tháng sống và học cùng với anh, mới đẹp làm sao?
        HẢI -  Anh cũng không bao giờ quên.
        HUYỀN -  (mơ màng)  Kìa, anh có nhìn thấy không: Vẫn thành phố Leipzig cổ kính của nước Đức đấy! Những chiều tối, khi thành phố sáng lên ánh điện, anh đã dắt em đi...
 
                                 CẢNH HỒI TƯỞNG
 
                     ( Tại thành phố Lai-xích: những dẫy nhà cao tầng, đường phố
                     và những cây sồi. Phía cuối phố có một con sông chảy qua.
                            Tuyết rơi... ánh điện phản chiếu xuống mặt nước.
                            Đôi trai gái, khi ấy họ đều là những sinh viên... đang
                       dắt nhau đi trên đường phố ).
 
        HUYỀN -  Tuyết rơi nhiều quá! Đôi găng tay da của em lạnh cứng như ướp trong tủ đá. Sát vào em nữa đi anh!
                          ( cô kéo tay anh quàng qua người)
      Ôi! Em ước gì con đường này dài mãi, để được anh đưa đi mãi...
        HẢI -  Thế thì chẳng bao giờ chúng mình tới được nơi nào cả.
                           ( họ đến một gốc cây sồi )
        HUYỀN -  Bao nhiêu lần chúng mình đứng dưới gốc cây sồi này rồi, anh Hải nhỉ?
        HẢI -  Anh cũng không nhớ.
        HUYỀN -  Em có cảm giác: cây sồi lớn vượt lên từ khi có chúng mình đến! Cả màu xanh của nó được như thế, là nhờ có hơi ấm của anh và em.
        HẢI -  Em giầu trí tưởng tượng quá!
        HUYỀN -  Anh đã bảo vệ xong luận án phó tiến sỹ! Ít ngày nữa sẽ đáp máy bay về nước, còn em thì...
        HẢI -  Thì bốn năm nữa học xong chương trình đại học tổng hợp của nước Đức, em về nước, chúng mình sẽ lại gặp nhau!
        HUYỀN -  Em sẽ nhớ anh! Một khoảng thời gian dài tưởng chết đi được?
        HẢI -  Rồi em sẽ quen. Học thật tốt, mai sau về còn phục vụ đất nước!
        HUYỀN -  Chúng ta ra bờ sông đi anh!
                           ( cô kéo anh đi về phía bờ sông )
        HUYỀN -  (tiếp) Mỗi lần cùng anh đi dọc theo bờ sông của thành phố, em lại cồn cào nhớ về tổ quốc! Anh Hải, về nước chờ em nhớ?
        HẢI -  Anh sẽ chờ em suốt đời.
        HUYỀN -  Khi nào tốt nghiệp xong đại học: về nước, em sẽ vào làm việc trong " công ty hoàng hôn " của ba em làm giám đốc, tại thành phố Hồ Chí Minh, còn anh?
        HẢI -  Anh sẽ về xí nghiệp Sao Mai ở ngoài Bắc.
        HUYỀN -  Không được. Anh phải vào thành phố Hồ Chí Minh với em cơ? Thế chẳng hoá ra như đôi vợ chồng Ngâu: em Nam -  anh Bắc à?
        HẢI -  Thì em ra ngoài Bắc với anh!
        HUYỀN -  Ba má em nói: Sẽ cho em một vi-na thật lịch sự! Với cuộc sống tốt đẹp và điều kiện của ba em - Vào với em, ba em sẽ giúp cho sự thành đạt của anh tốt hơn!
        HẢI -  Anh muốn thành đạt bằng chính khả năng và trí tuệ của mình.
        HUYỀN -  Anh ương ngạnh lắm! Có sự nâng đỡ vẫn tốt hơn cho anh chứ?
        HẢI -  Điều mà anh nghĩ đến nhiều : là cả một nền sản xuất của đất nước mình vẫn còn rất thấp?
        HUYỀN -  Thôi, ta không nói tới chuyện đó nữa.
                         ( họ tiếp tục đi bên nhau )
            Sương đã xuống nhiều, em thấy lạnh lạnh là...
                         ( cô nép vào người anh)
           Ôm chặt lấy em đi anh!...
                            ( cảnh hồi tưởng qua đi.
                               Huyền vẫn như trong cơn mơ... )
 
 
                              
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2008 11:07:15 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 01.07.2008 12:57:07
 


                              TRỞ LẠI CẢNH CŨ

                                       ( VẪN Ở TRONG SÂN CỦA XÍ NGHIỆP )

      HUYỀN -  ( sực tỉnh )   Ôi, những kỷ niệm của  tình yêu êm đềm trên thành phố Lai-xích: Những buổi sáng chan hoà ánh nắng, những buổi tối hai đứa cùng đi dọc bờ sông, những mùa tuyết rơi, những bóng cây sồi... Tất cả đi qua như một giấc mơ, phải không anh?
        HẢI -  Đúng là như một giấc mơ!...
        HUYỀN -  Ồ không! Tất cả chỉ mới là bắt đầu, chúng ta sẽ lại có tất cả mà?
        HẢI -  Nhưng cuộc sống thì rất nhiều bất trắc và phức tạp hơn ta tưởng nhiều!
         HUYỀN -  Có tình yêu rồi sẽ lại có tất cả anh ạ? Thôi, đi về khách sạn với em. Những ngày này anh phải thuộc về em!... Ta đi thôi anh. Chạy tìm anh cả buổi sáng, em đói run hết chân tay rồi đây này?

                               ( Huyền kéo Hải đi ra khỏi xí nghiệp )
                                             chuyển cảnh.


              VII-   MỘT PHÒNG XINH XẮN
                          TRONG KHÁCH SẠN

                         ( Giường đệm ga trắng muốt, kê một bộ bàn ghế
                         nhỏ lịch sự. Huyền ngồi ở giường đang xem bản
                         phương án của Hải. Hải ngồi ghế hút thuốc và
                         ngắm nhìn cô... )

        HUYỀN -  (bỏ sách xuống ngước lên nhìn Hải) Con mắt cứ nhìn trộm người ta, trông gian không kìa? Lại đây với em!
        HẢI -  (lại gần)  Xem bản phương án của anh em thấy thế nào?
        HUYỀN -  Cốc mò cò xơi thôi anh ơi! Lúc nào anh cũng thấy anh cần cho tất cả: Cho xí nghiệp Sao Mai này, cho mọi người... Nhưng tất cả rồi sẽ mang lại được gì cho anh? Công nhân thì họ chỉ biết vỗ về , an ủi anh như một đứa con nít! Họ chẳng tạo được cho anh một điều kiện tốt đẹp nào cả đâu? Người ta phấn đấu cho sự tươi đẹp của cuộc sống, để cũng được hưởng niềm vui sướng của cuộc sống ấy! Đằng này chức giám đốc thì anh bị mất, tất cả với anh là không. Bây giờ anh có lao tâm huyết thì rồi những thành quả cũng chỉ để cho kẻ khác hưởng, chứ đâu phải là anh?
        HẢI -  Người hưởng là sự phồn thịnh của cả nền kinh tế xã hội, là xí nghiệp, là công nhân...
        HUYỀN -  Nhưng bản thân anh thì cả đời chỉ đi bắt bóng? Không chỉ thế với anh, mà còn quan hệ với cả cuộc đời của em nữa thì sao?... Không! Chuyến này em ra Hà Nội, mục đích là đưa bằng được anh vào trong thành phố Hồ Chí Minh sống với em!
        HẢI -  Thôi, ta chả nói chuyện đó nữa. Nói về tình yêu đi em?
        HUYỀN -  Tình yêu à? Anh có biết cuộc sống của một người con gái khi không có người yêu bên cạnh thì thế nào không? Một thế giới trống rỗng, hư vô. Thế mà ở ngoài này: anh lại đi tìm thú vui với một đứa con gái khác?
        HẢI - Nhưng ngoài em ra, anh làm gì có người con gái nào?
        HUYỀN -  Đừng tưởng che được mắt em! Thế cô nữ sinh sáng nay: khi đi tìm anh em cũng gặp ở trong sân xí nghiệp này, là thế nào với anh? Rõ ràng giữa hai người đã có tình ý với nhau!
        HẢI -  Làm gì có! Mà cô nào nhỉ? À à à... anh nhớ ra rồi, chắc em đã gặp cô Lan?
        HUYỀN -  Đấy nhé, anh đã tự thú tội rồi đấy! Một thiếu nữ mới lớn, trông cũng xinh xắn dễ thương. Đàn ông ai mà chẳng thích?
        HẢI -  Giời ơi, em đã ghen vấy ghen vá... đổ oan cho anh đến thế là cùng?
        HUYỀN -  Có mà oan Thị Mầu? Chuyện, sống xa người yêu... lại bao nhiêu con gái nó vây xung quanh, chả trách?
        HẢI -  Nhưng không làm gì có chuyện đó!
        HUYỀN -  Trong lúc ái ân với nàng: anh lại còn tâm tình , thủ thỉ kể chuyện với nàng... cả về em?... Nếu không, tại sao cô ta lại biết rõ về em đến như thế?
        HẢI -  (lúng túng) Điều đó... anh cũng chẳng biết?
        HUYỀN -  (ý vị) Chỉ là "phở" tráng miệng, hay anh định chọn làm "cơm chính hiệu" đấy?
        HẢI -  Lại phở với chả cơm?
        HUYỀN -  (dí vào trán người yêu) Nếu cứ chung tình với em, thì rồi anh sẽ được ăn cơm hảo hạng, thật ngon và thật nhiều nữa!
        HẢI -  Anh thề với em: anh chưa có gì với cô ta cả?
        HUYỀN -  Lời thề của đám con trai, em chả tin!
        HẢI -  Thật đấy! Với cô ta, anh tình cảm cũng như đối với các nữ sinh khác về xí nghiệp thực tập thôi!
        HUYỀN -  Cũng có mặn mà hơn một chút! (khẽ cười)
        HẢI -  Em lại nói thế?
        HUYỀN -  Nhưng thôi, cứ tạm tin anh như thế vậy! Nhưng nếu có tí tỉnh nào với nàng... thì anh phải lập tức chấm dứt đi đấy, không thì sẽ không xong với em đâu? Còn bây giờ em phải vào tắm đây! Đi đường xa, lại vội chạy tìm anh nên em chưa kịp tắm. Người em ngứa ngáy hết cả nên đây này!
        HẢI -  Thì em tắm đi!
        HUYỀN -  (chỉ vào chiếc va-ly) Lấy giúp em bộ đồ lót trong va-ly, để em thay! Cả chiếc khăn choàng mỏng bằng hàng tơ lụa nữa...
                        ( Hải lấy đồ đưa cho Ngọc Huyền)
        HUYỀN -  (tiếp) Bộ đồ lót này toàn thuộc loại hàng xịn của Việt Nam để xuất khẩu ra nước ngoài đấy! Do công ty Hoàng Hôn của ba em liên doanh với Nhật-Pháp sản xuất. Cả chiếc khăn choàng mỏng tang vàng óng ánh tơ lụa này, chính là tơ dâu tằm của Việt Nam đấy! Hiện nay đang được bán ra ba, bốn chục nước trên thế giới.
        HẢI -  (ngắm đồ)  Hàng đẹp và xịn thật! Kỹ thuật công nghệ may cũng thật là tinh xảo.
        HUYỀN -  Công ty Hoàng Hôn của ba em liên doanh với tư bản nổi tiếng nhất ở thành phố Hồ Chí Minh mà!
        HẢI -  Tiếng vang còn khắp cả nước.
        HUYỀN -  Uy tín nhiều trên quốc tế nữa chứ?
        HẢI -  Anh biết rồi, em không cần phải khoe.
        HUYỀN -  Nếu anh vào cùng làm việc ở công ty Hoàng Hôn với em, thì anh lại có đủ thứ. Một giám đốc xí nghiệp có tài năng như anh, chắc là ba em quí lắm!  (ý vị nhìn Hải ) Giờ anh ngồi đọc báo chờ em tắm chút xíu nghe! ( cử chỉ thân mật) bye-bye!
             ( Ngọc Huyền cầm đồ, đẩy cửa phòng tắm bước vào.
                Hải với chồng báo trên bàn đọc)
        TIẾNG HUYỀN -  (từ trong nhà tắm) Anh Hải ơi! Vào đây kỳ giúp em cái lưng nào?
        HẢI -  Lại còn thế nữa? Tắm, còn bắt người ta vào kỳ lưng!
        TIẾNG HUYỀN -  Vào mau lên anh!
        HẢI -  Phụ nữ thật là nhũng nhiễu, rách việc. Thì vào!
             ( Hải đẩy cửa phòng tắm, bước vào -
                Tiếng vọng ra từ trong phòng tắm:)
         TIẾNG HUYỀN -  Được kỳ lưng cho người ta sướng quá còn gì? Khéo... anh kỳ nhẹ nhàng, xoa xoa thôi. Kẻo rách cả lưng em ra bây giờ?
        TIẾNG HẢI -  Da em mịn và mát như tơ ấy!
        TIẾNG HUYỀN -  Cho anh sờ vào đấy!
                 ( Tiếng rúc rích của đôi trẻ. Sau đó Hải bước ra...)
        TIẾNG HUYỀN -  (vọng ra) Chờ em một tý, em ra ngay bây giờ đây!
        HẢI -  Em cứ tắm cho thật sạch, thật kỹ đi.
              ( Huyền ra, quấn quanh mình tấm khăn choàng mỏng.
                Thân thể cô trong bộ đồ lót, hiện ra trong tấm khăn
                 đầy cám dỗ )
        HẢI -  ÔI! Em trông lộng lẫy như một quận chúa vậy!
        HUYỀN -  Anh có muốn tận hưởng ái ân cùng cô quận chúa của anh không? Lại đây, cởi giúp em tấm khăn choàng bằng tơ này ra đi anh!
                                           ( Hải lại gần)
        HUYỀN -  (tiếp) Sao tay anh run thế? Anh đã chẳng nói: từ khi yêu em, anh chưa bao giờ được hưởng hết tình yêu của em đối với anh đấy ư? Kìa, tháo hết ra đi anh! Rồi bế em lên chiếc giường đệm ga vẫn con trắng muốt kia?
        HẢI -  (giây lát bừng tỉnh) Không, không... Ngọc Huyền yêu của anh! Hãy cứ để tấm thân ngọc ngà của em được bọc trong tơ lụa. Anh chưa thể?
         HUYỀN -  Chẳng người con gái nào muốn suốt đời giữ mãi mình trong trắng, chỉ để làm một đức mẹ đồng trinh.
        HẢI -  Thì anh có bảo em suốt đời giữ mãi đồng trinh đâu?
        HUYỀN -  Trước sau em vẫn là tất cả của anh! Có giành cho anh trước một chút, anh không muốn ư?
        HẢI -  Con tim anh đang đập loạn lên! Bàn tay anh run rẩy trên tấm thân em! Nhưng nó thiêng liêng quá, anh không thể phá huỷ...
        HUYỀN -  (quát to lên) Anh phá huỷ đi! Em bảo anh hãy phá huỷ đi!... Anh nghe thấy không? Em không muốn anh tôn quí của em như một miếu thờ... 
        
                                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.07.2008 11:10:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 04.07.2008 12:12:55
 


        HẢI -  Hãy để cho anh quì dưới chân em! Anh ôm em vẫn được bọc nguyên trong tấm khăn tơ lụa này.
        HUYỀN -  Bao năm tháng em vẫn giữ nguyên vẹn, chỉ để giành cho một mình anh thôi!
        HẢI -  Ta giành đến khi...
        HUYỀN -  (bực lên) Khi nào? Anh bảo em phải chờ anh đến khi nào? (đổi giọng) Thôi, em hiểu rồi! Chẳng phải vì sự giành dụm tôn nghiêm nào cả. Anh chỉ muốn giành cho cô gái kia thôi?
        HẢI -  (tức) Anh đã nói là không có cô gái nào cả.
        HUYỀN -  Nhưng với cô Lan, nữ sinh viên thực tập của anh thì có!
        HẢI -  Khổ chưa, em lại nghĩ về cô ta rồi?
        HUYỀN -  À... Ở ngoài này anh chỉ tấp tểnh, quấn quít với cô ta. Anh không muốn vào trong Sàigòn với em: chỉ vì gái! Vì gái thôi!... Cô ta còn ít tuổi , trẻ hơn cả em nữa mà?
        HẢI -  (tức quá quát lên) Ạnh đã nói không là không. Không phải vậy, em nghe rõ chưa!
        HUYỀN -  Dứt khoát em không để anh cho một người con gái nào khác cả. Chuyến này phải đi với em.
        HẢI -  Thế này thì tôi biết làm thế nào? Anh chưa thể đi bởi vì...
        HUYỀN -  Anh sẽ lại nói: Vì anh gắn bó cuộc đời với xí nghiệp Sao Mai, với anh chị em công nhân ở đây chứ gì? Thế... Nếu mất em anh có tiếc không?
        HẢI -  Cuộc đời anh sao có thể sống thiếu em!
        HUYỀN -  Vậy anh thề đi: Rằng anh chỉ vì nghĩa tình sâu nặng với xí nghiệp, chứ không phải vì người con gái nào cả?
        HẢI -  Anh thề.
        HUYỀN -  (ngẫm nghĩ) Thế thì được! Mọi việc để em lo thu xếp.
        HẢI -  Em định thu xếp thế nào?
        HUYỀN -  Để anh vừa có xí nghiệp Sao Mai mà vẫn được cả em.
                    ( cô đến bên bàn điện thoại quay máy gọi):
        HUYỀN -  A lô! Phòng bán vé của sân bay Nội Bài đấy ạ? Dạ, tôi là Ngọc Huyền đây ạ! Sáng nay tôi có đáp máy bay từ sân bay Tân Sơn Nhất ra đây, và đã đặt vé khứ hồi: Là sau 10 ngày nữa sẽ trở lại Sàigòn. Chị làm ơn đổi giúp lại, tôi sẽ trở về trong đó sớm hơn. Dạ, sau 3 ngày nữa ạ! Vâng, chỉ 3 ngày nữa tôi sẽ ra sân bay... Dạ, có chút công việc đột xuất nên tôi cần về sớm. Không có vấn đề gì chứ ạ? Cám ơn chị! Vâng, rồi tôi sẽ mang vé ra phòng bán vé để xác nhận lại. Xin chào chị!
        HẢI -  Kìa Huyền! Em nói nghỉ phép ra đây với anh 10 hôm, sao giờ đây lại vội vàng về sớm thế?
        HUYỀN -  Em vội về ngay là để lo thu xếp ổn thoả cho anh. Xong việc em lại đáp máy bay ra đây với anh!
        HẢI -  Anh vẫn chẳng hiểu: Em định lo thu xếp ổn thoả cho anh thế nào?
        HUYỀN -  Sẽ có một Công ty Việt Nam thầu mua lại xí nghiệp Sao Mai của anh! Rồi cùng góp vốn đầu tư với công ty nước ngoài cùng liên doanh sản xuất, anh thấy thế nào?
        HẢI -  Thế thì tốt quá!
        HUYỀN -  Nhưng liệu Bộ có chịu nhượng bán lại xí nghiệp Sao Mai cho một công ty Việt Nam khác không?
        HẢI -  Bộ bán chứ! Nếu có một công ty nào đủ khả năng thầu mua lại xí nghiệp Sao Mai, Bộ không giữ đâu. Anh hiểu rồi: Em định về thuyết phục ba em, ông giám đốc của công ty Hoàng Hôn...
        HUYỀN -  Thầu mua lại xí nghiệp Sao Mai! (cười) Và mua luôn cả ông giám đốc Hải cho em nữa! Khi đó, anh có còn lý do để không theo em được nữa không nào?
               ( Hải vui sướng bế Ngọc Huyền quay tít )
        HẢI -  Sách lược của em thật tuyệt vời!
        HUYỀN -  Em vào trong đó rồi sẽ ra ngay. Ở ngoai này, anh đừng có túng tấng với cô em nữ sinh ấy nữa đấy?
        HẢI -  Em là bà chúa hay ghen tào lao.
        HUYỀN -  Đàn ông các anh cứ phải ngăn đe trước cũng chẳng thừa. Còn bây giờ hãy chứng minh tình yêu của anh với em đi?
                      ( Cô từ từ để tấm khăn choàng rơi ra khỏi người... 
                Anh bế cô lên quay tròn như vũ ba lê, tấm thân Ngọc Huyền
                gợi mở lấp loáng. Đi về phía  giường..tắt đèn. Những 
                tiếng nói ái ân của họ nhè nhẹ, âm vang trong bóng tối. )
                                          chuyển cảnh. 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2008 12:16:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 05.07.2008 13:09:35
 


                  VIII-  HÀNH LANG TỔNG CÔNG TY

                           ( Quang đi tới... Đằng sau trưởng phòng tổ chức Lộc:
                      Người mảnh khảnh, tóc bạc sớm, ăn mặc giản dị bước theo )

        Ô.LỘC -  (gọi) Anh Quang!
        QUANG -  Chào đồng chí trưởng phòng tổ chức!
        Ô.LỘC -  Tôi đã về đây làm việc hàng chục năm, chưa bao giờ thấy nội bộ lãnh đạo tổng công ty rối ren như bây giờ.
        QUANG -  Cần phải ngăn chặn ngay sự lợi dụng các ban bệ, đoàn thể của bà phó tổng giám đốc Hoa Hoè, thực chất đó là ý đồ cá nhân. Bà ta đã bất chấp tất cả mọi thủ đoạn, chỉ nhằm để leo lên được ngôi vị Tổng giám đốc?
        Ô.LỘC -  Và chị ta đã thắng thế trong việc lấy biểu quyết để ủng hộ chị ta trong hai cuộc họp vừa rồi.
        QUANG -  Nhưng đó là sự thắng giả tạo! Ở trong cuộc họp chính quyền: gồm các trưởng, phó phòng... tuy số đông chẳng ưa gì chị ta, nhưng...
        Ô.LỘC -  Nhưng vẫn cứ giơ tay biểu quyết ủng hộ, tán thành với chị ta mà không dám phản đối...
        QUANG -  Vì phản đối lại sợ  bà phó tổng giám đốc tìm cách trù dập, hãm hại?
        Ô.LỘC -  Một số lại phát biểu quá tâng bốc, lấy lòng... đề đạt lên trên để chị ta kế vị Tổng giám đốc!
         QUANG -  (thở dài) Lại đến cuộc họp Ban chấp hành công đoàn của tổng công ty, mới thật là vớ vẩn.
        Ô.LỘC -  Bởi vì chiếm đa phần uỷ viên trong Ban chấp hành công đoàn, cũng vẫn là những trưởng, phó phòng đó? Toàn những kẻ ôm chân hết mức. (ngừng ít phút) Bây giờ chị ta lại đang thúc ép tôi: Phải triệu tập , tổ chức ngay cuộc họp Ban chấp hành Đảng uỷ của tổng công ty?
        QUANG -  Nhưng anh là Bí thư đảng uỷ: Anh không thể để kết quả cuộc họp Đảng cũng rơi vào tình trạng tiêu cực như hai cuộc họp kia được?
        Ô.LỘC -  Cũng khó đấy! Chị ta cũng là một đảng uỷ viên có mặt trong phiên họp, tình hình chắc sẽ phức tạp?
        QUANG -  Nếu tiếng nói của Đảng uỷ: Lại cũng tán thành ủng hộ phó tổng giám đốc Hoa Hoè nốt!...Thì chị ta thắng thế quá rồi còn gì?
               ( Ông Quảng đi đến đã nghe câu chuyện giữa hai người -
                  Lúc này mới bước tới nói với Quang...)
        Ô.QUẢNG -  Tôi đã nói với anh: Thời điểm này không nên phê phán gay gắt với đồng chí Tổng giám đốc quá!... Kết quả chỉ để cho Hoa Hoè , cùng những kẻ cơ hội kia đục nước béo cò?
        QUANG -  Anh thì lúc nào cũng bênh ông Phách!
        Ô.LỘC -  (với ô.Quảng) Tôi biết đồng chí chuyên viên là người tốt! Không ưa gì những người làm lãnh đạo như chị Hoa Hoè hay trưởng phòng Lách?... Nhưng nếu cứ để tồn tại mãi kiểu lãnh đạo như ông Tổng giám đốc Phách thì... cũng chỉ để ủ toàn ung nhọt?
        Ô.QUẢNG -  Nhưng bây giờ để cho cô Hoa Hoè ấy như con quỉ cái, cứ tác oai tác quái ! Cô ta điều khiển hết cuộc họp nọ đến cuộc họp kia theo ý đồ của cô ta? Ai không theo thì bị trù hãm - Tình hình còn tệ hại, xấu xa hơn nhiều.
        QUANG -  Từng chiếc đũa rời rạc thì sẽ bẻ được, nhưng nếu tập họp lại thành một khối... tập thể đoàn kết lại như một bó đũa bảo vệ chân lý, thì đấu tranh vẫn có thể thắng? Lãnh đạo đã tiêu cực như thế, bây giờ tôi sẽ đi tập hợp các tổ chức quần chúng, vạch mặt cả bà Hoa Hoè lẫn chân tướng một số lãnh đạo của tổng công ty này!
                                ( nói rồi Quang bỏ đi thẳng )
 
                          
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2008 11:05:03 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 06.07.2008 11:53:13
 


       Ô.LỘC -  (với ô.Quảng) Những cán bộ cốt cán như trưởng phòng Quang, anh nên ủng hộ!
        Ô.QUẢNG -  Tôi không phải là không muốn ủng hộ cậu ta: Quang xứng đáng là lớp cán bộ kế thừa! (thở dài) Nhưng tình hình mâu thuẫn quá! Mâu thuẫn quá!...Không biết sắp tới cô Hoa Hoè ấy còn giở rói những trò gì ra nữa đây?
                    ( ông Quảng bỏ đi)
        Ô.LỘC -  (nói với theo) Tôi biết anh mâu thuẫn chỉ vì không muốn hạ bệ ông Phách thô..ô...ôi !!! (lẩm nhẩm với mình ) Chị ta cũng vừa gọi điện thoại yêu cầu mình lên gặp! Chẳng hiểu lại định xoay xở chuyện gì?
                   ( ông Lộc cũng đi nốt. Sân khấu vắng... một lát,
            cán bộ Vịnh thẫn thờ đi qua, vừa đi vừa huýt sáo.
            Cũng vừa lúc trưởng phòng Lách đi tới )
        LÁCH -  Anh Vịnh này! Đang giờ hành chính, cán bộ thì phải ở trong phòng làm việc, chứ không phải ra đây thổi sáo?
        VỊNH -  Làm gì mà ghê thế? Đây cũng vừa xuống phòng kế hoạch làm việc về. Đi qua hành lang, vui mồm thì huýt sáo... chưa chi đã?
        LÁCH -  Ấy là tôi cũng nhắc nhở như thế.
        VỊNH -  Làm như các ông, các bà mẫu mực lắm đấy?
        LÁCH -  Thôi, thôi... Tôi không tranh cãi với anh!
                            ( nói rồi Lách bỏ đi)
        VỊNH -  (nhìn theo) Bà con xem: Cũng đại diện một lớp cán bộ lãnh đạo trẻ đấy! Có học thức, bằng cấp hẳn hoi,nhưng rất cơ hội, có khi còn gian manh ấy chứ? Cứ trông quang cảnh của tổng công ty như một cuộc tranh chấp nội chiến vậy. (dừng một lát) Cổ nhân nói: " Quan nhất thời, dân vạn đại " ! Nói thế, nhưng trước vinh lợi họ vẫn tìm mọi cách để giành giật nhau. ( cười khì) Mặc kệ họ! Cuộc đời cứ tằng tằng mà sống...
            ( Vịnh định bỏ đi thì gặp trưởng phòng Quang quay lại )
        QUANG -  Nhưng ai cũng mặc kệ tất cả như anh! Sao loại bỏ được tệ nạn... để có một xã hội tiến bộ?
        VỊNH -  Cán bộ nhân viên chúng tôi bây giờ: phải khôn hồn lo giữ lấy cái thân. Gian hùng đang thịnh vượng, tiểu nhân lại đắc chí!... Ai chứ, làm mất lòng ông Tổng giám đốc Phách, hay cả bà phó tổng Hoa Hoè thì... "quần chùng" như chúng em sẽ bị họ giảm biên chế ngay! Em sẽ cùng với vợ con đến nước phải đi ăn mày thiên hạ mất?
        QUANG -  Vậy, anh sẽ ủng hộ ai?
        VỊNH -  Chẳng ủng hộ ai cả! Em theo trung lập chủ nghĩa... với những kẻ cơ hội em cũng chẳng a dua. Còn các anh tuy tích cực đấu tranh đấy, nhưng chắc gì đã thắng?
         ( đã bỏ đi được mấy bước, lại quay lại nói)
      Ngộ nhỡ xui xẻo: các anh còn có ô nọ, ô kia che chắn, bảo vệ. Thấp cổ, bé họng, cào cào châu chấu như bọn em... có mà ra tóp! Thôi thì, giữ lấy cái thân mình cho yên, anh ạ! Em chả dại.
                       ( Vịnh bỏ đi thẳng )
        QUANG -  (nhìn theo) Cũng may: đại đa số cán bộ, nhân viên vẫn hướng về những tư tưởng tích cực!... Chứ, cả như cậu ta thì...
                     ( Quang lắc đầu rồi bước đi - Sân khấu vắng )
                                         chuyển cảnh.



                             IX-   PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC

                            ( Bà phó tổng giám đốc Hoa Hoè và trưởng phòng Lách
                                 đang bàn luận với nhau ở đó )

        LÁCH -  Kết quả hai cuộc họp vừa qua: Chị Hoa Hoè mỹ mãn quá còn gì? Tay trưởng ban chấp hành công đoàn làm chủ tịch điều hành cuộc họp, sợ chị một phép! Còn thư ký cho cả hai cuộc họp ấy, hì hì... lại là tôi!
        HOA HOÈ -  Anh thấy: Việc tôi đề cử anh làm thư ký cho các phiên họp, là đắc sách phải không?
        LÁCH -  Chuyện!... Với văn phong của tôi, lại lựa cách viết chỉ có lợi cho chị, còn gì bằng. 
                  ( dừng một lát rồi đưa ra một tập giấy )
        Đây là văn bản hai phiên họp! Tôi đã xem đi xem lại, sửa chữa rất cẩn thận - Chị chỉ việc tung lên Bộ!
        HOA HOÈ -  (cầm văn bản) Còn phải chờ biên bản của cuộc họp Đảng uỷ tới nữa, mới đủ bộ!
        LÁCH -  Như thế là đã có tiếng nói của tổ chức chính quyền và tiếng nói của Ban chấp hành công đoàn rồi, sắp tới : thêm kiến nghị của đảng uỷ nữa - Tất cả đều tung hô ca ngợi, tiến cử chị làm tổng giám đốc tổng công ty!
        Chuyến này chắc chị đắc thắng 100%.
        HOA HOÈ -  Cũng mong vậy.
        LÁCH -  Nhưng....
        HOA HOÈ -  Anh Lách còn thấy điều gì chưa ổn à?
        LÁCH -  Tôi vẫn còn e về cuộc họp đảng uỷ ấy mà? Tay bí thư Lộc này, cứng đầu cứng cổ lắm đấy! Khó mà được xuôi xẻ dễ dàng như hai cuộc họp vừa rồi?
        HOA HOÈ -  Tôi đã có cách để lay chuyển hắn.
        LÁCH -  (cười xoà) Đắc thế rồi, chị nhớ đừng bỏ rơi thằng em này đấy?
        HOA HOÈ -  Cứ phục vụ ta cho tốt, mi sẽ được hưởng nhiều đặc lợi. ( nhìn thấy ông Lộc) Kìa, trưởng phòng tổ chức kiêm bí thư đảng uỷ Lộc đây rồi!
                     ( ông Lộc đi vào - Lách lừ lừ đi ra khỏi phòng )
        Ô.LỘC -  Chị phó tổng giám đốc cho gọi tôi... không biết có chuyện gì?
        HOA HOÈ -  Anh Lộc cứ ngồi xuống, uống nước đã.
               ( Hoa Hoè rót nước đưa cho ông Lộc )
        Chè tôi vừa được biếu, thơm lắm! (ngừng giây lát) À, nhớ hồi năm ngoái: khi tổng công ty có một số nguyên vật liệu xây dựng nhà cửa còn thừa, anh Lộc có đề đạt với ban giám đốc: xin được ưu tiên cấp cho... để sửa chữa lại căn nhà của anh đã bị hư hại quá!
        Ô.LỘC -  Nhưng Ban giám đốc đã không duyệt!
        HOA HOÈ -  Cũng tại ông Tổng giám đốc Phách cứ làm khó khăn với anh, cả như tôi thì...
        Ô.LỘC -  Cũng vì hoàn cảnh bất đắc dỹ. Mới lại, khi đó tiện điều kiện cơ quan đang làm thừa...
        HOA HOÈ -  Đáng lý ra người như anh, hoàn cảnh thế là phải ưu tiên giải quyết! Tôi cũng đã thuyết phục ông ấy mấy lần, thế mà ông ta vẫn không chịu duyệt cấp cho anh. ( thở dài) Cái ông Phách thật là... Nhưng thôi, bây giờ thay quyền tổng giám đốc, tôi sẽ giải quyết cho anh!
        Ô.LỘC -  Nhưng... những nguyên vật liệu xây dựng đó giải quyết đi rồi, làm gì còn?
        HOA HOÈ -  Đã quan tâm thì thiếu gì cách? Tôi sẽ tạo điều kiện cho anh: thoả đáng gấp 5-7 lần hơn thế ấy chứ! Cơ quan có quỹ giúp cho những cán bộ vào diện ưu tiên gặp hoàn cảnh khó khăn, tôi sẽ duyệt ký cho anh một khoản không những chỉ tu sửa... mà tiện dịp xây thêm một tầng nữa ở cho đàng hoàng mà yên tâm công tác.
        Ô.LỘC -  (dò hỏi) Nhưng chắc là chị sẽ có điều kiện?
        HOA HOÈ -  À... chỉ là sự qua lại hữu ái... giữa con người với nhau ấy mà.

                                 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.07.2008 10:59:20 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 07.07.2008 12:40:01
 


        Ô.LỘC -  Sự qua lại hữu ái ấy, e rằng tôi không làm nổi.
        HOA HOÈ -  (dằn giọng) Tôi không yêu cầu anh phải bê đồ lễ đến nhà!
        Ô.LỘC -  Nhưng nếu trong phiên họp đảng uỷ tới: Tôi không ủng hộ chị? (dừng ít phút) Chắc là tôi không còn được hưởng những quyền lợi, để tu dựng nhà cửa tình nghĩa kia của chị?
        HOA HOÈ -  Sẽ chẳng có lợi gì cho anh.
        Ô.LỘC -  Nhưng Ban chấp hành đảng uỷ cũng cần phải có tiếng nói khách quan! Nhất quyết không thể để theo ý đồ cá nhân của chị được? Nếu không còn việc gì nữa, xin phép chị : tôi trở về phòng làm việc.
                  ( nói rồi ông Lộc bỏ ra )
        HOA HOÈ -  (tức giận) Chà, thằng trưởng phòng tổ chức này phải trị! Nhất định ta phải trị!
        LÁCH -  (tiến vào) Chị định trị ông ta như thế nào?
        HOA HOÈ -  Được, rồi hắn sẽ biết thân! Nhưng trước mắt, vẫn là việc làm sao phải có được một biên bản về cuộc họp đảng uỷ thật đắc sách?
        LÁCH -  Tôi đã nghĩ ra một kế!
        HOA HOÈ -  Kế gì? nói đi! Tôi biết anh Phách vẫn thường làm quân sư quạt mo cho ông Phách, nhiều mẹo lắm!
        LÁCH -  Điệu hổ ly sơn!
        HOA HOÈ -  Cụ thể như thế nào?
        LÁCH -  Tìm cách đẩy tay bí thư đảng uỷ cứng đầu, cứng cổ này đi công tác thật xa! Còn lại tên phó bí thư: thấy chị là sợ nem nép, lo gì không điều khiển được hắn? Mất người đứng đầu làm trụ cột, với mấy đảng uỷ viên an phận thủ thường, lại thấp cổ bé họng... Chị tha hồ mà điều hành!
        HOA HOÈ -  Ờ, ờ ờ... được! Được! Nhưng sẽ đẩy hắn đi như thế nào nhỉ? (ngẫm nghĩ) Phải rồi, ta sẽ điều động hắn vào trong chi nhánh của tổng công ty ở Sàigòn: để kiểm tra công tác tổ chức về báo cáo Bộ gấp - Tốt! Tốt!... (giọng dứt khoát) Giờ, tôi lập tức lên Bộ gặp đồng chí thứ trưởng: để anh ấy viết cho một cái giấy công lệnh điều động!
        LÁCH -  Ô dù của chị hả? Cũng khá lớn đấy!
        HOA HOÈ -  Tao còn có ô lớn hơn thế !
        LÁCH -  Chả trách, Tôi còn phải lén lút! Chứ, chị thì cứ ngang nhiên làm những điều bậy bạ...
        HOA HOÈ -  Xì, mày... Thôi, tôi lên Bộ đây! Ở cơ quan anh nhớ lắng nghe xem động tĩnh thế nào? Tôi lên một lát xong về ngay.
             ( Hoa Hoè đang định ra - Thì vấp phải ông Quảng tiến vào )
        HOA HOÈ -  Ôi, anh Quảng! Anh lên đây có chuyện gì vậy?
        LÁCH -  Xin mời đồng chí chuyên viên!... Tôi cũng xong việc rồi.
                              ( Lách bỏ ra )
        Ô.QUẢNG -  (nhìn theo Lách) Trước anh ta xun xoe với ông Tổng giám đốc, giờ lại xun xoe với bà phó Tổng giám đốc! Đúng là loại gió chiều nào, xoay chiều ấy. Lươn trạch...
        HOA HOÈ -  Cán bộ trẻ chúng vẫn tỉnh táo, thức thời hơn anh nhiều?
        Ô.QUẢNG -  Anh Phách đi công tác xa -  Ở tổng công ty cô bầy ra tổ chức hàng loạt những cuộc đấu đá, thế nghĩa là như thế nào?
        HOA HOÈ -  Rà xét, kiểm điểm về công tác tổ chức mà anh lại gọi là đấu đá? Đấy là thanh lọc, nhằm giúp cho cấp trên tinh chế lại hàng ngũ lãnh đạo.
        Ô.QUẢNG -  Nhưng cô chỉ tập trung thanh lọc một mình đồng chí Tổng giám đốc?
        HOA HOÈ -  Tôi đã xin ý kiến của Bộ: tiến hành thanh lọc trong Ban giám đốc trước!
        Ô.QUẢNG -  Cô điều hành những hội nghị theo ý đồ cá nhân cô? Tôi sẽ tố cáo cô: Phanh phui bản chất của những hội nghị ấy là giả tạo!
        HOA HOÈ -  (lớn tiếng) Công gây dựng nên tổng công ty này không phải chỉ một mình ông Phách!... Nếu anh ủng hộ tôi: thì không đến nỗi phải đem con mình ra để thế thân?
        Ô.QUẢNG -  (quát) Cô im đi!
        HOA HOÈ -  Thằng Hải con anh nó có tội gì? Đừng tưởng tôi không nắm vững sự việc... mà ông Tổng giám đốc đã trút hết tội lên đầu nó? Ông ta ơn nghĩa với anh đến mức độ nào?
        Ô.QUẢNG -  Nếu nghĩ đến ơn nghĩa: thì cô phải nhớ đến - Từ hồi cô chỉ là một cô con gái lang thang rách rưới, đi kiếm cơm rồi lạc vào một nhà dòng. Tôi đã cứu cô ra! Chính tôi đã cứu cô!
        HOA HOÈ -  Tôi vẫn nhớ quá đi chứ lỵ!... Tôi nhớ từ thời còn chiến tranh giải phóng miền Nam: Khi đó anh là đội trưởng một đội biệt động trong thành phố Đà Nẵng. Và đứa con gái 16-17 tuổi đầu ấy, đã được anh cưu mang, sau này cùng theo anh về Bắc!... (thở dài) Mới thế đã mấy chục năm rồi anh Quảng nhỉ? Suýt nữa tôi còn là vợ anh ấy chứ!
        Ô.QUẢNG -  Cô nói linh tinh chuyện gì thế?
        HOA HOÈ -  Khi còn là con gái tôi rất tha thiết yêu anh, nhưng anh lại đam mê một cô gái khác.
        Ô.QUẢNG -  Cô này vớ vẩn, lúc đó tôi chỉ coi cô như em gái thôi! Mà thời còn con gái, tính nết của cô khá hơn bây giờ nhiều.
        HOA HOÈ -  Thưở còn trẻ, tôi cũng là một đứa con gái xinh xắn, dễ thương đấy chứ?
        Ô.QUẢNG -  Khi cuộc sống còn nghèo túng, cô vẫn là một phụ nữ dễ chịu. Tiền bạc, quyền chức làm cho con người cô biến chất đi rồi!
        HOA HOÈ -  Anh cứ mắng chửi thế chứ, tôi làm gì đến nỗi?
        Ô.QUẢNG -  Đến chồng cô: khi cô đã lên phó tổng giám đốc, ông ta có sống nổi với cô nữa đâu?
        HOA HOÈ -  Ồi!... Tôi chán ngấy cái ông trung tá về hưu ấy. Giờ thì ông ta đã về quê ở Huế, sống với một bà làm vườn.
        Ô.QUẢNG -  Hai đứa con của cô cũng theo về ở với bố?
        HOA HOÈ -  Thỉnh thoảng chúng vẫn đáo qua Hà Nội thăm tôi! Tôi cũng cho chúng thứ này, thứ nọ.
        Ô.QUẢNG -  Cô thì chỉ sợ chồng, con nhòm nhỏ vào cái két tiền, với vàng bạc của cô thôi? Phúc mấy mươi đời chứ, nếu hồi đó tôi mà lấy cô làm vợ... thì cũng khốn nạn thân tôi!
        HOA HOÈ -  (thay giọng) Anh cứ nghĩ thế, với anh thì khác chứ! Đàn ông trên thế giới này, trong trái tim em chỉ có mình anh.
        Ô.QUẢNG -  Cái cô này! Già rồi, cứ nói chuyện linh tinh.
        HOA HOÈ -  Thật đấy anh Quảng! Đến bây giờ em vẫn yêu anh như ngày xưa?
                     (ôm lấy ông Quảng)
        Ô.QUẢNG -  Sao cô lại níu áo tôi như thế? Bỏ ra, cán bộ chúng vào đây thì lại thành trò cười.
        HOA HOÈ -  Tình cảm của em với anh như thế! Sao anh cứ đi ủng hộ cái lão Tổng giám đốc già khọm ấy, mà không ủng hộ em? Em biết anh không thiết gì quyền chức, nhưng nếu anh ủng hộ em lên Tổng giám đốc: Em sẽ giành cho anh được nhiều quyền lợi...
        Ô.QUẢNG -  Tôi không cần cái quyền lợi của cô! Cô bỏ ra!
        HOA HOÈ -  Em không bỏ. Thỉnh thoảng đến với em đi anh? Nhiều khi em cũng cảm thấy mình trống trải, cô đơn.
        Ô.QUẢNG -  Cô sắp thành con quỉ cái đến nơi rồi, mà cũng còn thấy cô đơn à? Thôi thôi... để tôi về phòng làm việc!
        HOA HOÈ -  Nhưng anh hứa: ủng hộ em lên Tổng giám đốc nhé?
        Ô.QUẢNG -  Giời ơi là giời! Cô Hoa Hoè, sao lại ôm chặt lấy người ta thế này? Khổ tôi không!...
                        ( vừa lúc đó Lách hộc tốc bước vào )

                                        
         
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.07.2008 13:37:48 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 09.07.2008 11:58:50
 
 
 
         LÁCH -  (vào)  Báo cáo đồng chí phó Tổng giám đốc!...
                      ( nhìn cảnh hai người... vẻ ngần ngừ.
                                         Hoa Hoè vội rời khỏi ông Quảng)
         LÁCH - (tiếp) Dạ, dạ... tôi xin lỗi...
        HOA HOÈ -  Hừ, vào chẳng đúng lúc tí nào cả. Lại có chuyện gì thế?
        LÁCH -  Báo cáo chị: Trưởng phòng Quang hắn đang đi vận động để tụ họp tất cả các tổ công đoàn lại đấy ạ! Chúng làm văn bản kiến nghị lên Bộ: Phản đối lại chính kiến của Ban chấp hành công đoàn, bài xích cả lãnh đạo Tổng công ty!... Úi chà, phòng nào chúng cũng inh ỏi cả lên, cứ như là biểu tình, đấu tố?
        HOA HOÈ -  Thế này thì loạn, loạn hết! (với ông Quảng) Đấy, anh xem! Ai cho chúng cái quyền được ngang nhiên hội họp như thế cơ chứ?
        Ô.QUẢNG -  Không nhất trí với lãnh đạo? Các tổ công đoàn người ta họp để bảo vệ lẽ phải, bảo vệ công lý - Cũng là đúng đắn!
        HOA HOÈ -  Thôi anh đi đi!... Tôi chán anh lắm rồi. Anh đi mà về hùa với chúng. Đi mà tôn thờ ông Tổng giám đốc của anh!
        Ô.QUẢNG -  Cô không phải thách? Chính tôi sẽ lên Bộ: Tố cáo cô đã lên phó tổng giám đốc như thế nào? Tôi sẽ vạch tất cả sự thật ở tổng công ty này, cô đã làm gì?
                           ( ông Quảng xầm xầm bỏ ra )
        LÁCH -  Ơ kìa!... Tôi cứ tưởng: chị và ông chuyên viên đã thân thiết, âu yếm với nhau lắm cơ mà?
        HOA HOÈ -  Thân thiết, âu yếm cái con khỉ! Anh xuống ngay các phòng nói rằng: Tôi chỉ thị cho tất cả phải tập trung vào làm việc, không cho phép ai được triệu tập cán bộ nhân viên, để tổ chức họp trong giờ hành chính?
        LÁCH -  Còn với tên trưởng phòng Quang ấy, ý chị định xử trí thế nào ạ?
        HOA HOÈ -  Giờ tôi sẽ lên Bộ: Ngay ngày mai, thằng Quang sẽ nhận được quyết định điều động... biệt phái hắn lên vùng biên giới!
        LÁCH -  Thế còn... chuyên viên Quảng thì sao ạ?
        HOA HOÈ -  Mặc kệ anh ta. Tôi biết tính anh ta: Anh ta nói thế thôi, chứ chắc cũng không muốn làm to chuyện lên đâu? Ấy, lúc tức khí thì anh ta vẫn nói mạnh thế đấy!... Tôi sẽ xoa vuốt một tí là xong ấy mà, khỏi cần lo. Kìa, anh đi đi! Với đám quần chúng, cứ kiên quyết thẳng tay mà làm.
        LÁCH -  Vâng, vâng... Tôi sẽ đi làm ngay. Chị cứ yên tâm, mọi việc sẽ được tiến hành giải quyết theo ý chị!
                             ( Lách vội ra khỏi phòng )
 
                               Chuyển sang cảnh X. 
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 11.07.2008 12:35:04
 


        X-  PHÒNG KHÁCH NHÀ ÔNG PHÁCH

               ( Một căn biệt thự sang trọng: Trước cửa có hai con sư tử đá;
           có cầu thang gác. Lan đang tỉa lại những bông hoa đặt trên bàn.
           Để sẵn những chai bia, nước ngọt cùng bánh kẹo... Ông Phách
           từ trên gác bước xuống, ăn mặc chỉnh tề, cầm chiếc cặp da ).

        LAN -  Ba vừa từ nước ngoài về tối qua, con tưởng sáng nay ba nghỉ ở nhà?
        Ô.PHÁCH -  Ba đến tổng công ty xem có chuyện gì xẩy ra trong những ngày ba đi vắng không.
        LAN -  Ba đang cầm hộp gì bọc nhung trông đẹp thế?
        Ô.PHÁCH -  Con đoán thử xem?
        LAN -  Chắc bên trong phải là một thứ đồ trang sức quí! Đưa con xem nào?
                     ( Lan cầm chiếc hộp mở ra xem )
        LAN -  (reo lên) Ôi! con biết ngay: Một sợi dây chuyền đẹp quá!
        Ô.PHÁCH -  Con có thích không? Để ba đeo cho nào. Ba mua trong một cửa hiệu vàng bạc ở bên Đức đấy!
        LAN -  Ba cho con à?
        Ô.PHÁCH -  Chả cho con thì cho ai? Đây là quà sinh nhật ba tặng con! Thế là con gái ba đã trở thành một thiếu nữ!
        LAN -  Con thành thiếu nữ từ lâu rồi mà ba?... Con đã 22 tuổi rồi còn gì.
        Ô.PHÁCH -  Ờ, ờ... Nhớ khi mẹ con mất, để lại cho ba một đứa con gái nhỏ. Khi ấy con mới tròn 10 tuổi, (thở dài) thấm thoắt...
        LAN -  Thôi mà ba, ba đừng buồn. Ba nhớ mẹ con lắm phải không?
        Ô.PHÁCH -  Mẹ con là một phụ nữ hiền thảo, thương chồng, thương con. ( dừng ít phút) Bánh kẹo con chuẩn bị để đón các bạn đến chúc mừng sinh nhật con phải không?
        LAN -  Vâng ạ. Ba bận công việc thế mà vẫn nhớ cả ngày sinh nhật của con.
        Ô.PHÁCH -  Sao lại không nhớ? Ba chỉ có mình con. Con là niềm an ủi duy nhất cuối cùng của đời ba.
              ( dường như ông Phách đắm mình vào một cõi nào đó...
                 tiếng còi ô tô báo đợi ở ngoài cổng làm ông bừng tỉnh )
        Ô.PHÁCH -  (tiếp) Ồ, xe đã đến đón ba rồi! Con ở nhà vui với bạn bè, ba phải đến cơ quan.
        LAN -  Ba...
              ( Ông Phách định đi, nhìn thấy con như có điều gì
              muốn nói, nên dừng lại )
        Ô.PHÁCH -  Có chuyện gì vậy con? Nói cho ba nghe đi! Hôm nay ba có thể đi làm muộn một chút cũng được.
        LAN -  Dạ, hay là thôi ạ!...
        Ô.PHÁCH -  Trông con gái của ba kìa! E ấp cứ như muốn đi lấy chồng? Con muốn nói chuyện gì, ba nghe đây?
        LAN -  Chuyện về xí nghiệp Sao Mai ấy mà ba? Anh Hải vẫn được công nhân quý mến lắm ba ạ! Hơn cái ông giám đốc Hán mới được bổ nhiệm ấy nhiều. Ba cứu anh ấy đi ba? Con cầu xin ba đấy!
        Ô.PHÁCH -  (hơi bối rối) Không phải là ba không muốn cứu nó? Chú Quảng còn là người thân thiết đối với ba nữa. Nhưng thằng Hải nó ương bướng lắm! Nhất định không chịu chuyển về tổng công ty, thì ba cứu nó thế nào được?
        LAN -  Nghĩa là... Nếu con thuyết phục anh ấy chịu về tổng công ty, thì ba sẽ cứu được anh ấy, phải không ba? Ôi, thế thì hay quá! Ba hứa với con rồi đấy nhé?
        Ô.PHÁCH -  Ờ, ờ... ba hứa! Nhưng con có vẻ hơi quan tâm đến nó nhiều đấy?
        LAN -  Ba này!... Chưa có chuyện gì mà ba.
                           ( lại có tiếng còi ô tô giục )
        Ô.PHÁCH -  Ba chỉ nói vậy thôi. Ba phải đến cơ quan đây, kẻo lái xe đang giục.
        LAN -  Vâng, ba đi! Nhưng ba nhớ nhé, thế nào ba cũng phải cứu anh ấy đấy?
                       ( ông Phách ra khuất )
        LAN -  (một mình) Thế là anh ấy được cứu rồi! Nhất định mình sẽ khuyên anh ấy chuyển lên tổng công ty mới được.
                ( cô hoan hỉ, vừa tỉa hoa vừa lẩm nhẩm hát...
                Lúc này Lách từ ngoài cửa bước vào )
        LÁCH -  Ôi, hoa đẹp quá! Hôm nay cô Lan bầy nhiều hoa thế?
        LAN -  Ngày sinh nhật của tôi mà lị! Các bạn tôi cũng sắp đến đây rồi đấy.
        LÁCH -  Nghe tin chiều qua ông về nước? Sáng nay tôi đến sớm để đón, không biết...
        LAN -  Ba tôi vừa đi đến cơ quan rồi! Anh Lách về cơ quan đi, chắc bây giờ ba tôi cũng tới nơi rồi đấy.
        LÁCH -  (ngửi hoa) Úi chà, hoa thơm quá! ( Hắn lại gần Lan hít hít) Tôi có cảm giác cả trên con người em, như cũng bay ra một mùi hương lan thơm ngát. Lan xinh quá!
        LAN -  Thôi đi anh! Sao anh không đi đi? Tôi phải vào nhà trong, chuẩn bị thêm ít đồ tiếp khách.
                          ( Lan định vào)
        LÁCH -  (giữ lại) Ấy, mấy khi có dịp. Mà sao mỗi lần gặp tôi, em cứ muốn lẩn tránh thế? Nếu biết hôm nay là ngày sinh nhật em, thế nào anh cũng có quà mừng.
        LAN -  Thôi... Cám ơn anh Lách! Chẳng dám phiền anh.
        LÁCH -  Kìa Lan! Đã lâu anh đã... anh thầm...
        LAN -  Anh Lách thầm... cái gì cơ?
        LÁCH -  Yêu trộm, nhớ thầm em ấy mà? Anh vẫn định thưa với Tổng giám đốc: để... xin em...
        LAN -  Anh định xin tôi cái gì cơ?
        LÁCH -  Xin cưới em làm vợ anh!
        LAN -  (cười phá lên) Anh làm tôi ngất đi bây giờ đây này? Làm vợ anh?... Làm gì tôi được cái diễm phúc ấy!
        LÁCH -  (thay giọng) Anh cầu hôn em thật mà! Nàng tiên xinh đẹp và tha thướt của anh! Nếu em là vợ anh, anh sẽ nâng niu chăm sóc em suốt đời. Ôi! Mái tóc, khuôn mặt, làn da... (hắn vuốt ve) Anh sẽ giữ gìn như một bảo vật để em tươi đẹp mãi! Anh sẽ mua: ơ...ơ...dầu gội đầu Hoa kỳ loại xịn cho em gội tóc và tắm rửa, kem bảo dưỡng da hảo hạng để em xoa lên thân thể mình. Ôi! Không thể diễn tả được hết anh yêu em đến mức nào? Anh ngã vào tay em đây này!
             (Lách định ngã dúi vào người Lan, Lan hẩy ra...)
        LAN -  Tôi xin bố! Thô...ôi...  Tôi xin ông... Ông trưởng phòng Lách về cho tôi nhờ! Ông đừng thở ra cái bài tán tỉnh Đông Joăng mãi thế?
                 (nói rồi Lan bỏ vào nhà trong )
        LÁCH -  (còn lại một mình) À... Tình cảm của tôi đối với em như thế, mà em vẫn từ chối! Thằng Hải nó hơn tôi cái gì nào? Sao em cứ tha thiết yêu nó...(thay giọng) Hừ, cái đồ con gái mê muội, ngu ngốc, không biết chọn chồng. Được , em định cứ lao theo thằng Hải hả? Đã thế, tao sẽ lại dìm cho thằng Hải không ngóc đầu lên được nữa! (hắn bỗng hơi ngẩn người) Con bé trông xinh xắn tươi mát quá, không yêu được cô em kể cũng tiếc!
                      (Lách bỏ ra khỏi nhà. Lát sau, các bạn Lan mang hoa
                                           và đồ mừng lục tục kéo đến )
                     
                                                              
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.07.2008 11:25:32 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 12.07.2008 12:52:33
 


        Một S.Viên -  Nữ chủ nhân đâu rồi, ra tiếp khách đi!
        LAN -  (ra) Chào các bạn! Bó hoa đẹp quá, để mình lấy chiếc bình ra cắm.
                        ( họ cắm hoa vào bình )
        LAN -  (tiếp) Các bạn mở bia, nước ngọt , ăn bánh kẹo đi!
                         (tiếng chúc mừng, chạm cốc vui vẻ )
        Một SV -  Nào, chúng ta chúc mừng cô nữ sinh bước vào mùa xuân thứ 22 của cuộc đời: tràn đầy vui sướng và ngày càng thêm xinh gái!
        SV Khác -  Luôn luôn yêu đời và nhất là kỳ thi tốt nghiệp này đỗ điểm thật cao!
        SV -  Chiến thắng trong tình yêu, chiếm bằng được trái tim chàng!
        Một nữ sinh -  Nhảy đi các cậu ơi? Mở nhạc lên Lan!... Tôi đề nghị chúng ta nhảy một điệu vũ quốc tế hiện đại.
        SV NAM -  Các bạn nam hãy ôm chặt lấy eo các bạn gái mà nhảy!
        NỮ SINH -  Không được. Các anh chàng đừng tranh thủ kiếm lời?
        SV NAM -  Không ôm eo thì nhảy thế nào?
        NỮ SINH -  Thôi được, nhưng chỉ được ôm hờ ngoài áo thôi.
        SV NAM -  "hờ" thì "hờ". Bắt đầu đi!
        Một Nữ Sinh -  Nắm vào đây mà nhảy này, ông tướng!
              ( tất cả nhảy vui vẻ. Lan vẫn bồn chồn ngóng ra ngoài
             như đang chờ ai? Một bạn gái tách ra khỏi đám nhảy đi
             về phía Lan...)
        BẠN GÁI -  Có mời người ta không?
        LAN -  Có! Anh ấy hứa thế nào cũng đến.
        BẠN GÁI -  (thở dài) Yêu là khổ thế đấy! Cứ vô tư như tôi, chưa có mối tình nào vắt vai... lại hoá hay.
        LAN - Chỉ tại... bỗng nhiên đâu lại xuất hiện cái chị Ngọc Huyền ấy tới?
        BẠN GÁI -  Nghe nói: mối tình đầu đấy! Đã ăn sâu, bén rễ rồi - Khó dứt ra lắm! Chị ta đẹp đến tớ nhìn còn phải mê, cậu khéo rồi lại khổ vì tình?
                            ( bạn gái khác tiến lại )
        BẠN GÁI 2 -  Việc gì mà khổ! Cứ tấn công mạnh là thắng... Thứ nhất cự ly, thứ nhì tốc độ.
        LAN -  Không dễ dàng như cậu nói đâu.
        BẠN GÁI 1 -  Nó nói có lý đấy! Chị ta đã trở về trong Sàigòn rồi, có ở đây nữa đâu mà lo?
        BẠN GÁI 2 -  Lo gì mà lo. Kinh nghiệm của tớ: phải tự tin vào trái tim, tin vào tình yêu! Tấn công tới... làm cho chàng run rẩy ngã vào lòng mình thì thôi.
        BẠN GÁI 1 -  Cô chỉ nói khoác. Làm như từng trải lắm?...Kinh nghiệm mà bây giờ vẫn phòng không, lẻ bóng cô đơn? Chả có anh chàng nào mò đến...
        BẠN GÁI 2 -  Thì... bọn chúng nó vẫn nói với tớ như thế mà!
        LAN -  Thôi! Các cậu đừng tranh cãi nữa, tớ đang sốt cả ruột lên đây này.
          ( trong đám nhảy... một nữ sinh dừng lại, ngồi bệt xuống sàn)
        NỮ SINH -  Mình mệt quá rồi, không thể nào còn nhảy được nữa!
        NỮ SINH Khác -  Tớ cũng vậy, chân tay như muốn rời cả ra.
        SV -  Toàn những loại tiểu thơ yếu ớt! Tớ đây, có thể nhảy thông tầm chiều, qua đêm luôn...
        SV -  Cứ mở nhạc lên các cậu! Ai bỏ cuộc thì bỏ, ai nhảy vẫn nhảy.
        SV -  Nói thế thôi! Giờ tạm nghỉ, ăn kẹo, uống nước ngọt,uống bia đã.
        LAN -  Các bạn ăn bánh, uống nước tự nhiên đi.
             ( mọi người vui vẻ. Hải xuất hiện ở cửa, tay anh cầm
            mấy bông hoa hồng bạch và tặng phẩm )
        Một NỮ SINH -  (reo lên) Anh Hải đến rồi! Gớm, ông anh đến muộn... để nàng mong héo cả mắt...
        HẢI -  Xin lỗi Lan và các bạn! Tôi mắc chút việc xí nghiệp, nên có hơi chậm trễ.
        HẢI -  (tiếp) Gọi... có chút quà anh tặng sinh nhật Lan!
        Một NỮ SINH -  Đưa em kiểm tra trước xem nào: anh tặng nàng quà gì?
        TẤT CẢ -  (reo lên) Ôi, một chiếc khăn! Màu xanh da trời thật tươi mát.
                  ( một nữ sinh quàng vào cổ Lan vui vẻ )
        NỮ SINH -  Không phải buồn nữa nhé!
        LAN -  Anh Hải uống bia, ăn bánh đi!
        SV -  Ta đã nhảy rồi! Bây giờ, nhân có anh Hải đến: Lan phải hát tặng anh Hải một bài?
        NỮ SINH -  Phải đấy, "nàng" hát tặng "chàng" !
        SV -  Chiều người ta... hát đi Lan! ( nói với sinh viên nam) Cậu lấy ghi- ta đệm đi!
        HẢI -  Đưa mình đệm cho... cũng là để tiễn Lan và tiễn các bạn trước khi rời khỏi xí nghiệp...
        NỮ SINH -  Anh đàn chị hát, hay quá còn gì bằng?
            ( mọi người vòng quanh. Hải đàn, Lan hát...
               Bài hát về tình yêu say sưa... )
        Một SV -  (với Hải ) Những ngày về thực tập ở xí nghiệp, là thời gian rất bổ ích với sinh viên chúng tôi. Những kiến thức thực tiễn... càng giúp chúng tôi hiểu sâu sắc hơn trước đây... là chỉ trên sách vở.
        SV Khác -  Cũng nhờ sự giúp đỡ tận tình của các cô chú, các anh chị công nhân xí nghiệp... nhất là của anh Hải: Giúp cho đồ án tốt nghiệp của chúng tôi sẽ đạt điểm tốt!
       Một NỮ SINH -  Thì đã phải đền công anh: bằng cả " bông hoa lan"  xinh tươi, thơm mát rồi còn gì?
                   ( tiếng sinh viên đồng hoạ vui vẻ )
        HẢI -  Cám ơn các bạn sinh viên! Được sống, học tập, làm việc cùng các bạn trong thời gian qua: là niềm vui, hạnh phúc của bọn mình. Chúc tất cả các bạn: đồ án tốt nghiệp đạt loại ưu! Cuộc đại cách mạng kinh tế của nước ta... trông chờ rất nhiều vào đội ngũ kỹ sư như các bạn.
        SV -  Tốt nghiệp xong, sẽ có nhiều người trong chúng tôi xin về làm việc ở xí nghiệp đấy! Anh Hải ủng hộ chúng tôi nhé?
        HẢI -  Riêng mình thì lúc nào cũng chào đón những ai có tình yêu với xí nghiệp Sao Mai.
        NỮ SINH -  Đã đến lúc chúng mình phải về thôi. Một lần nữa chúc Lan hạnh phúc!
        LAN -  Cám ơn các bạn.
        NỮ SINH Khác -  Anh Hải đến muộn thì phải về sau nhé!
        HẢI -  (lúng túng) Tôi... Có lẽ tôi cũng...
        NỮ SINH -  (kéo Hải ra một chỗ) Anh Hải ở lại với nó! Ông anh chả tâm lý tý nào cả?
        HẢI -  Nhưng... Thôi được!
        Một NỮ SINH -  (nói riêng với Lan) Tấn công tới vào!...
        TẤT CẢ - bye bye !
                ( mọi người chào Lan ra về - Chỉ còn lại lan và Hải )
        LAN -  Bọn em sắp phải xa rồi, anh Hải không có gì để nói với Lan ư?
        HẢI -  (lúng túng) Anh... anh cũng chúc Lan...
        LAN -  Anh lại chúc em thi đỗ tốt nghiệp đạt loại ưu chứ gì?
        HẢI -  Tất nhiên! Tất nhiên là như thế! À mà...
        LAN -  (như nói với mình) Ghét ghê cơ?
        HẢI -  Tôi đáng ghét lắm phải không?
        LAN -  (bỗng nhiên bùng lên nói như quát) Không! Không!... Mà đúng! Đúng...úng!... (túm lấy Hải lay mạnh) Anh thật là đáng ghét! 
đáng ghét!
                (cô bỏ ra ngồi phịch một chỗ. Hải bối rối không biết làm gì?)
        HẢI -  Nhưng tôi đã làm gì đến nỗi để em phải ghét tôi đến thế?
        LAN -  (quát lên) Bởi vì anh là một anh chàng ngốc!
                       (lặng đi một lát )
        LAN -  (trầm tĩnh lại) Anh có biết không: Ba em cũng rất quí anh!
        HẢI -  (chua chát) Vâng, ông Tổng giám đốc quí tôi lắm!...
        LAN -  (lại xúc động mạnh) Anh Hải ! Nghe em đi: Anh hãy chuyển công tác về tổng công ty, ba em đã hứa với em... là sẽ tìm cách cứu anh! Thật đấy, em đã nói với ba rồi mà? Ba đồng ý ngay.
        HẢI -  Sao? Em nói cái gì? Em nói với ba em tìm cách cứu anh à? (nói to) Không! Tôi không cần ông Tổng giám đốc cứu tôi, em hiểu chưa?
        LAN -  Ba chiều và thương em lắm mà anh!... Hơn nữa ba cũng muốn...
        HẢI -  Muốn gì? Thật nực cười: con cáo muốn cứu con gà. Có ông ấy muốn ăn thịt tôi thì có!
        LAN -  Kìa! Sao anh lại nói về ba em như thế? Ba em nhân hậu lắm!
        HẢI -  (đay lại) Phải, ông Tổng giám đốc nhân hậu lắm...Nhân hậu đến nỗi: vì bản thân mình, ông sẵn sàng đạp lên tất cả quyền lợi và sinh mạng của mọi người?
        LAN -  Anh lại nói thế rồi? Đừng bi quan quá anh!...
        HẢI -  (hơi xỉu đi) Ừ, tôi bi quan.
        LAN -  Anh Hải biết không: Sáng nay khi ba em chuẩn bị đi làm, em đã nói với ba về anh! Ba rất vui....
        HẢI -  (hơi giật mình) Sao? Ba em đi nước ngoài đã về rồi à?
        LAN -  Vâng, ba vừa về chiều tối qua! Nghe em nói, ba hứa ngay là sẽ cứu anh...
        HẢI -  Tôi cứ tưởng là ông ấy đi nước ngoài chưa về? (vội vã) Thôi, thôi... Tôi phải về! Tôi phải về!...
        LAN -  (giữ lại) Ở lại chờ ba em về đã anh? Nếu anh chưa tin em, thì cứ gặp ba - Anh sẽ thấy là ba cũng mến anh lắm mà!
        HẢI -  Tôi chờ ba em để làm gì? Nếu biết ba em đã về, thì hôm nay tôi đã... tôi đã không đến đây! Em Lan, xin tha lỗi cho tôi! Tôi không thể gặp ba em. Tôi không muốn gặp ba em!
                                  ( Hải vội bỏ ra )
        LAN -  Sao anh ấy lại cứ sợ ba tôi đến thế cơ chứ? ( vội theo và gọi ): Anh Hải! Anh Hải ơi!... Nghe em nói đã nào? Chờ em, đợi em với anh Hải ơi!
                  (Lan chạy theo Hải...
                 lát sau, ông Phách cùng Lách từ ngoài cửa đi vào ) 
 
                
                                              

 
                                                  
        
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.07.2008 13:46:00 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 13.07.2008 12:55:37
 


        Ô.PHÁCH -  Tôi mới đi có ít ngày mà tổng công ty xẩy ra bao nhiêu chuyện. Ai đã bày ra những kiểu hội nghị bậy bạ như thế?
        LÁCH -  Còn ai ngoài mụ Tú Bà ấy! Chỉ có chị ta mới đủ gan tày trời , dám thọc dao đâm đằng sau lưng Tổng giám đốc đấy ạ?
        Ô.PHÁCH -  Con mẹ này to gan thật!
        LÁCH -  Tôi đã hết sức can gián mà không được. Tôi đã bảo với chị Hoa Hoè rằng: Tổng giám đốc là người có nhiều công lao nâng đỡ chị, ông ta đã ban cho chị bao nhiêu là quyền lợi...
        Ô.PHÁCH -  Đúng thế!
        LÁCH -  Chị không thể trả ơn Tổng giám đốc bằng cách vận động, xúi bẩy các ban bệ... moi móc các khuyết điểm của Tổng giám đốc, rồi đề cao mình...
        Ô.PHÁCH -  Cô ta đề cao cô ta quá!
        LÁCH -  Chị ta muốn tìm cách sút ông về vườn, để chiếm lấy cái ngai Tổng giám đốc đấy ạ!
        Ô.PHÁCH -  Hừ, cô ta lợi dụng tôi đi vắng để tha hồ tung hoành... Mà con mẹ ấy nó cũng lắm mưu mô: Đẩy cả trưởng phòng Quang biệt phái lên biên giới, xin công lệnh của Bộ buộc trưởng phòng tổ chức Lộc vào Sàigòn - Ở ngoài này cô ta tha hồ làm gì thì làm, không ai dám ngăn cản mà?
        LÁCH -  Về phương diện này: thì đúng là chị ta đã bắt chước được cái bài " điệu hổ ly sơn" của Tổng giám đốc hay thường làm đấy ạ!
        Ô.PHÁCH -  Hừ, cái anh này? Rõ "so" với "ví" vớ vẩn... Nhưng đã đến nước này rồi, thì ta cũng phải tìm cách mà xoay xở lại?
        LÁCH -  Đúng thế, với Tổng giám đốc tình hình bây giờ thật là xấu!
        Ô.PHÁCH -  Tồi tệ là khác.
        LÁCH -  Thay đổi được cục diện bây giờ kể cũng khó, nhưng theo tôi: chi bằng trước hết... Tổng giám đốc cứ triệt vợi mấy kẻ đồng loã đi đã?
        Ô.PHÁCH -  Anh bảo ai đồng loã?
        LÁCH -  Chính chuyên viên Quảng cùng con ông ta là thằng Hải!... Họ cùng đồng loã với phó tổng giám đốc Hoa Hoè...
        Ô.PHÁCH -  Chuyên viên Quảng ấy à? Làm gì có chuyện ấy!... Không đời nào có chuyện anh ta lại phản lại tôi? Thằng Hải thì có thể, nhưng nó thì làm gì được?
        LÁCH -  Bình thường thì thế! Nhưng lần này... do vụ tổn thất lô hàng gia công - Bao nhiêu tội vạ Tổng giám đốc đã trút hết lên đầu thằng Hải! Mà chuyên viên Quảng lại là bố nó, con phải chịu hậu quả thì đời nào...
        Ô.PHÁCH -  Thì tôi đã phải hứa là sẽ cứu con anh ta!... Tại là tại cái thằng Hải nó quá ngang nghạnh, ương bướng không chịu nghe?
        LÁCH -  Chính thế! Cha con họ mang lòng oán hận Tổng giám đốc lắm? Từ trên tổng công ty xuống dưới xí nghiệp: chúng ngầm ăn dơ với phó tổng giám đốc Hoa Hoè, khích và lôi kéo các cán bộ trưởng phó phòng... bài xích Tổng giám đốc ở mọi nơi!... Thì, chẳng phải chính thằng Hải đã vận động công nhân làm đơn kiến nghị gửi lên Bộ là gì? Xem ra chuyến này chúng kiên quyết phải đánh đổ bằng được Tổng giám đốc mới thôi!
        Ô.PHÁCH -  Tôi... tôi không ngờ... Thế thì ta nên làm thế nào?
        LÁCH -  Theo tôi: cứ tìm cách đẩy quách cái ông chuyên viên ấy về hưu! Thế là nhẹ nhất?
        Ô.PHÁCH -  Thì , trước đây anh ta cũng đã muốn xin về, nhưng tôi không đồng ý... còn động viên ở lại?
        LÁCH -  Thế thì tốt quá rồi! Nhân cơ hội này Tổng giám đốc chấp nhận cho ông ta về hưu béng. Còn lại thằng Hải ở xí nghiệp, thân cô thế mỏng - Với thế lực của Tổng giám đốc, tha hồ..." bóp" !... (giơ nắm đấm tay tỏ thái độ) cho nó biết thân, cựa làm sao được?
              ( Lan trước đó đã vào nhà mà hai người không để ý:
              Cô đã nghe rõ mọi chuyện! Lúc này bàng hoàng hét lên ):
        LAN -  (hét) Không! Các người không được làm như thế! Thì ra... chính các người là những kẻ gây ra tội? (với ông Phách) Ba!... con không ngờ, con không ngờ ba của con lại là người như thế?
           ( cô lảo đảo ngã xỉu xuống. Ông Phách vội chạy lại đỡ con )
        Ô.PHÁCH -  Lan! Con tôi... con tôi làm sao thế này?
        LAN -  Thảo nào, mỗi lần nhắc tới ba: mắt anh ấy cứ long lên sòng sọc... Con còn mặt mũi nào để nhìn thấy anh Hải và mọi người nữa, ba ơi?
        LÁCH -  (cũng vờ vội lại cùng ông Phách đỡ Lan) Cô Lan đừng xúc động quá! Chẳng qua Tổng giám đốc cũng chỉ là bất đắc dĩ...
        LAN -  (quát lên) Cả anh nữa, anh cút đi! Anh bỏ tôi ra! Anh về đi!... Anh ra khỏi nhà tôi ngay!
        Ô.PHÁCH -  (với Lách) Con gái tôi nó đã bảo anh về!... Không về đi, còn ở đây làm gì?
                             ( Lách khinh khỉnh bỏ ra khỏi nhà )
                                     chuyển sang cảnh chót
 
                                  
            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.07.2008 11:26:31 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 15.07.2008 12:51:41
 


                        XI-  PHÒNG TỔNG GIÁM ĐỐC

                             ( Ông Phách đang lúi húi thu dọn chiếc bàn làm việc
                            của ông. Ông lôi trong ngăn tủ bàn ra các thứ đặt lên
                            bàn: ngăn này thì chồng tài liệu, giấy tờ, sổ sách... bên
                            kia là chiếc gối mây, tấm chăn đơn mỏng... ông vẫn
                            thường dùng nghỉ trưa ở cơ quan.
                                Lan từ ngoài cửa bước vào. Trên cổ cô vẫn quàng
                            chiếc khăn Hải tặng ngày sinh nhật. )

       LAN -  Thưa ba! Ba cho gọi con đến cơ quan để làm gì đấy ạ?
        Ô.PHÁCH -  (chỉ vào đống gối chăn) Con mang mấy thứ gối, chăn này mà ba vẫn dùng nghỉ trưa ở cơ quan, đưa về nhà trước giúp ba. Từ nay ba sẽ trở về, hai ba con mình sống với nhau.
        LAN -  Ba ạ, cổ nhân thường nói: Sinh ly tử biệt! Chẳng biết rồi con có được sống mãi bên ba không?
        Ô.PHÁCH -  Sao con nói gở thế? Ba hiểu rồi: con phải đi lấy chồng chứ gì? Ừ, con gái lớn thì phải lấy chồng!
        LAN -  Không ! Ý con không muốn nói như thế, mà...
        Ô.PHÁCH -  Khi con lấy chồng: Ba sẽ giành cả khu biệt thự đang sống ấy cho vợ chồng con! Thế chẳng phải con tuy xuất giá mà vẫn ở gần ba hay sao?
        LAN -  Con nói một đằng ba lại hiểu một nẻo. Thế... nhỡ con không lấy chồng, vẫn không thể ở gần ba thì sao?
        Ô.PHÁCH -  Chỉ nói dại, không lấy chồng thì đi tu à? Thôi thôi, không nói về chuyện đó nữa. Tất cả của ba là dành cho con! Dành cho con!...
                               ( Lách vào )
        LÁCH -  Ông đã già rồi! Công danh, vinh quang rồi tiền của... thì ông cũng đã hưởng đủ. Nay dẫu ông về vườn... cũng còn gì phải nuối tiếc nữa đâu? Còn tôi: mới 30 tuổi đầu, phấn đấu mãi mới lên được cái chức trưởng phòng, giờ lại bị kỷ luật, thế là tất cả trơn tuột, trơn tuột mất hết rồi! Đời tôi thế là mờ rồi, mờ rồi... ông hiểu không? Tôi làm sao mà ngóc đầu lên được nữa !?
        Ô.PHÁCH -  (cười) Đồ phản bội chết là đáng đời. Ai bảo anh tin vào lời của mụ Hoa Hoè, a dua tìm cách lật lại tôi? Nếu chẳng phải chính mụ ta đã đi vạch cho Ban thanh tra Bộ: bới móc rạch ròi về cái vụ đổ vỡ của lô hàng gia công ấy!... thì tôi chưa bị sao, mà hoạ đâu cũng có giáng vào cái thân anh như thế? Tự châm lửa đốt mình, anh còn kêu ca cái gì? Còn trách ai?
        ( cửa phòng bà phó tổng giám đốc trước đó đã được hé mở...
        lúc này Hoa Hoè mới đẩy toang cửa bước sang )
        HOA HOÈ -  Chính thằng trưởng phòng Quang đã tố cáo các người, chẳng cần đến lượt tôi!
        LÁCH -  Nhưng hồi xẩy ra vụ... Hắn đã bị biệt phái đi xa, làm sao mà biết được?
        HOA HOÈ -  Hắn là một trưởng phòng đối ngoại tinh thông... các anh làm sao dấu diếm, bưng bít được hắn? Cả một văn bản tường trình lại sự việc cặn kẽ của trưởng phòng Quang đang nằm ở trên Bộ kia kìa!... Hàng phải giao cho Công ty Tư bản Nhật vào mùa xuân - Xí nghiệp nó đã sản xuất đầy đủ, đúng thời hạn, nhưng tổng công ty các anh làm ăn chểnh mảng, quan liêu... Sang hè các anh mới vội vã giao hàng. Quần áo gia công thì có vụ, phải kịp thời kịp mốt ! Giao hàng quá chậm, bán không được nên bị Nhật từ chối không chấp nhận, các anh liền đổ hết lên đầu xí nghiệp... tại sản xuất chất lượng kém!
        Ô.PHÁCH -  (chỉ Lách) Cũng tại cái tên trưởng phòng Lách này này: nó làm ăn lơ là, tắc trách quá !
        LÁCH -  Nhưng nếu khi đó ông kịp thời đôn đốc, giục giã tôi ngay, thì tôi đâu đến mức độ sơ ý thế?
        Ô.PHÁCH -  Thế thì... tôi, tôi cần gì phải có trưởng phòng nữa?
        HOA HOÈ -  Bây giờ thì đồng đổ cho tướng, tướng đổ cho đồng. Chưa bị đưa ra toà, xử tội nhẹ như thế là phúc cho các người !
            ( ông Phách bỗng phá lên cười sằng sặc )
        HOA HOÈ -  (tiếp) Ông cười cái gì? Thất thế thì phải về hưu, hay hớm lắm mà còn rặn ra cười?
        Ô.PHÁCH -  Ta cười là cười cái bàn, cái ghế, cái trần nhà, cái cửa... Ta cười ta rồi lại cười cô! Cô Hoè này: Công cô lại công cốc rồi phải không?
        HOA HOÈ -  Đánh chết cái đồ chết dẫm nhà ông đi!
             ( Hoa Hoè dậm chân, dậm tay, bực tức ra khỏi phòng )
        LAN -  (với Lách) Các người hãy để cho ba tôi được yên, trước khi Người về hưu!
        LÁCH -  Để được yên ư? Không đâu! ( với ông Phách) Tôi đã đi theo ông cuối cùng mới nhận ra: cũng chỉ là lết theo một cái bóng lỗi thời...
        Ô.PHÁCH -  Một tên rác rưởi như anh: tưởng rằng nhờ thế mà phát bả vinh hoa?
        LÁCH -  (với Lan) Tuy thằng Hải đã được khôi phục lại chức giám đốc xí nghiệp, cuộc đời của hắn lại có cơ hội sáng lạn, vinh quang! Nhưng nó đâu có thuộc về cô? Hắn đã bỏ rơi cô!...
        LAN -  (quát lên) Anh im đi! Cuộc đời của tôi không quan hệ gì đến anh ấy.
        LÁCH -  Tôi biết cô yêu nó! Mối tình đầu của một người con gái mà?
        LAN -  Chẳng khiến anh bận lòng.
                          ( Lách vừa bỏ ra vừa nói )
        LÁCH -  Cuộc đời thật trớ trêu? Muốn cũng chẳng được, người ta còn có vận...
                       ( Ông Quảng đi vào )
        Ô.QUẢNG -  (nhìn theo Lách) Nếu biết cuộc đời còn có vận: Thì trước đây đừng nên làm những điều thất đức có hơn không?
        LÁCH -  (ngoái cổ lại) Nhưng tôi... tôi không thể bỏ được lòng ham muốn của mình! ( Lách ra hẳn)
        LAN -  (với ông Quảng) Cháu chào chú!
        Ô.QUẢNG -  Chào cháu!
        Ô.PHÁCH -  Hơn mười năm tôi đã làm thương vụ ở Đức, ngót hai mươi năm làm tham tán thương mại ở Pa Ri ! (thở dài) Bây giờ tất cả rời bỏ ra đi như thế này đây? Một cú đá ! Một sự hất cẳng, gạt bỏ !
        Ô.QUẢNG -  Tôi nhớ câu nói của ông vua bóng đá Pê Lê , đã nhận xét thất bại của siêu cầu thủ Pla-ti-li tại Mundia năm 1990 rằng: Người bạn Pla-ti-li của tôi đã không biết rời sân cỏ đúng lúc ! Bóng đá hay chính trị cũng thế thôi.
        Ô.PHÁCH -  Nghĩ lại: công danh như một bóng mây vụt bay qua mất... Đau xót, đau xót lắm chú Quảng ạ!
        Ô.QUẢNG -  Quan chức chỉ là cái bả hư ảo vô vi thôi, buồn làm gì anh?
        Ô.PHÁCH -  Ừ, chẳng nghĩ nữa cho thêm mệt đầu.
        Ô.QUẢNG -  (phấn kích) Ở ngoài kia, cuộc sống nó vẫn đang bùng nổ: phi lý, tiêu cực và tiến bộ ! Nhưng kết cục lại vẫn là: Ta đến từ cát bụi để rồi lại trở về cát bụi!...Nếu nghĩ thế, anh sẽ thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Tiếc nhỉ, ở đây không có rượu... Nếu không, tôi sẽ rót mời anh một cốc !
        LAN -  Thưa ba ! Thưa chú ! Cuộc sống là một thế giới trống rỗng và vô nghĩa !... Trong đó con người này ấp ủ chăm sóc con người kia: bằng một tấm nhung đã lột lấy, hay tước đoạt của những con người khác?
             ( nói rồi cô đi về phía bàn, thu dọn mấy thứ đồ chăn , gối...
                mà ông Phách đã để sẵn ở đó )
        Ô.PHÁCH -  (với Lan) Các con giờ lớn lên được hưởng đầy đủ mọi thứ, mới sinh nhiều triết lý kỳ quặc vậy? Như ba và chú Quảng đây: Hồi trẻ phải vất vả, khổ sở với cuộc sống, lại gian khổ hy sinh ! Nên nghĩ cuộc đời đơn giản hơn...
        LAN -  (lẳng lặng mang đồ đi ra ) Con mang những thứ đồ này về nhà trước, rồi sẽ quay lại đón ba !
        Ô.PHÁCH -  Nhưng ba vẫn chẳng thể nào hiểu được: Con nghĩ cái gì vậy?
        LAN -  Chẳng bao giờ ta có thể hiểu được đâu ba ạ: Cuộc sống nó là gì?...
                     ( nói rồi Lan ra thẳng )
        Ô.PHÁCH -  (với ông Quảng) Nó nói thế nghĩa là như thế nào?
        Ô.QUẢNG -  (nhún vai) Chắc ý cháu nó muốn nói: chúng mình cần phải sống tốt hơn !?
        


                               
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.07.2008 11:17:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 16.07.2008 12:55:08
 


       Ô.PHÁCH -  (thở dài) Nhớ cái thời anh em mình cùng nhau chiến đấu ngoài mặt trận...
        Ô.QUẢNG -  Có biết bao nhiêu kỷ niệm, không bao giờ ta quên.
        Ô.PHÁCH -  Chú Quảng còn nhớ trận đánh Cà Leng, trong cuộc tổng tấn công vào mùa xuân Mậu Thân năm 1968 ấy không? Trận đánh ấy thật ác liệt !
        Ô.QUẢNG -  Khi đó anh là một chính trị viên đại đội, còn tôi mới chỉ là một chiến sỹ. Tôi quên làm sao được: Trận đánh ấy - nếu không có anh lao vào cứu, lấy thân mình che chở cho tôi, chắc là tôi đã bị mảnh pháo giết chết rồi! Sau đó anh bị thương nặng, may mà qua khỏi. Nếu không, tôi sẽ phải ân hận lắm!
        Ô.PHÁCH -  Việc gì phải ân hận? Chiến tranh là chiến tranh! Chứ, chú đâu có muốn thế! Mảnh pháo ấy cũng bẻ mất của mình ba cái xương sườn đấy ! Thỉnh thoảng giở giời lại đau. Nhưng thôi, chuyện cũ rồi!
        Ô.QUẢNG -  Chiến tranh rồi hoà bình, có những món nợ không bao giờ trả xong.
        Ô.PHÁCH -  Kìa, chú Quảng! Sao lại coi đó là nợ? Mà chú còn nghĩ được như thế là tốt rồi !
        Ô.QUẢNG -  Hôm nay tôi lên tiễn anh về hưu! Ít ngày nữa, tôi cũng đã quyết định xin về. Đã đến lúc thấy mình cần phải rời bỏ... để trả lại thế giới cuộc đời cho thế hệ sau !
           ( Hoa Hoè từ ngoài cửa lại xồng xộc bước vào )
        HOA HOÈ -  Thằng Quang chỉ là một trưởng phòng chứ đã phải cái thá gì? Công cán gì?... Mà lại được đề bạt lên làm Tổng giám đốc !
        Ô.QUẢNG -  Cô Hoa Hoè lại bị thua thiệt rồi phải không?
        HOA HOÈ -  (chỉ ông Quảng) Đồ điên! Cũng bởi tại anh? Tôi có làm ác gì với anh? Đã hại gì anh? Tại sao đi lên Bộ: đến hết chỗ này chỗ nọ... anh phỉ báng tôi! Anh lôi tuốt tuồn tuột các chuyện của tôi ra đơm đặt, rỉa rói... cho nên tôi mới bị thua thiệt !
        Ô.QUẢNG -  Cô này vớ vẩn! Tôi hơi đâu mà đi đơm đặt , rỉa rói các chuyện của cô?
        HOA HOÈ -  Thì... người ta nói với tôi như thế!
        Ô.QUẢNG -  Thế, người ta bảo cô ăn cái gì cô cũng ăn à? Nhỡ họ còn bảo: cô đã ngủ và có mang với tôi, cô cũng đổ là tại tôi à?
        HOA HOÈ -  (nói nhỏ) Nếu đã được ngủ... và có cả cái ấy với anh, thì tốt quá ấy chứ!
        Ô.QUẢNG -  " nhân quả " là xu thế tất yếu, dẫn đến phải có kết cục... cô hiểu chưa? Hậu quả không tốt lành, lại quay ra ăn vạ... cứ như là mụ Chí?
        HOA HOÈ -  Tôi vào phòng của tôi đây, chẳng thèm ở đây để đôi co với anh làm gì.
             ( Hoa Hoè đẩy cửa bước vào phòng của mình, rồi khép cửa lại)
        Ô.QUẢNG -  (thở dài) Ngày xưa cô ấy có đến nỗi thế đâu cơ chứ?
                 ( Ít phút sau: Ngọc Huyền, cùng Hải và...
                   SMit - giám đốc công ty Tư bản Nhật đi vào )

        Ô.QUẢNG -  Ồ, chào ngài SMit ! What a good chance...
     Who being you here? ( cơn gió nào đưa ông đến đây? )
        SMIT -  By lucky chance ! ( ngọn gió trời ! )
              ( hai người ôm nhau thân thiết như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại )
        SMIT -  (về phía ông Phách ) Good Morning, Mr.Phách!
        Ô.PHÁCH -  Vâng, chào ngài giám đốc công ty Tư bản nhật!
                                  (bắt tay nhau )
        SMIT -  Very happy to meet you again dear sirs !
                        ( rất hân hạnh được gặp lại các ngài! )
        HUYỀN -  Thì ra các ông đã thân thiết với nhau đến thế?
                   ( ngập ngừng... rồi tiến về phía ông Phách ):
               Thưa ông Tổng giám đốc cũ ! Tôi có thể...
        Ô.PHÁCH -  Không hề gì... Không hề gì... Tôi cũng đã hết quyền hạn, hết cả phận sự rồi mà, thưa cô Ngọc Huyền! Cô và các ông cứ làm việc với nhau !? ( với ông Quảng ) Giờ tôi phải đến các phòng... chào từ biệt anh chị em cán bộ, nhân viên một tý. Nếu cháu Lan tới đón tôi, anh bảo cháu cứ đợi tôi ở đây!
               ( nói rồi ông hấp tấp ra khỏi phòng )
        SMIT -  ( với ông Quảng ) Cô Ngọc Huyền đây: đại diện của Công ty Hoàng Hôn! Một thiếu nữ tri thức Việt Nam trẻ, mà đẹp... rất đẹp! Có đầy năng lực cả trong giao thiệp và nghề nghiệp.
        Ô.QUẢNG -  Tôi có được tin: cuộc liên doanh hợp tác giữa xí nghiệp Sao Mai với Công ty Tư bản Nhật của ngài, đã được tiến hành?
        SMIT -  Nhưng qua Công ty Hoàng Hôn - Mà cha của cô Ngọc Huyền đây làm giám đốc! Đang tiến hành, đang tiến hành... thì đúng hơn.
        Ô.QUẢNG -  (với Hải) Cuộc liên doanh này: Nhật đầu tư 100% hay là...
        HẢI -  Cả hai bên cùng đầu tư: 50% - 50%, bố ạ ! Lợi nhuận cũng chia đôi. Bộ đã chấp nhận nhượng bán đứt xí nghiệp Sao Mai cho Công ty Hoàng Hôn, mà Ngọc Huyền...
        HUYỀN - Cháu được thừa lệnh của ba cháu: giải quyết mọi việc có liên quan đến xí nghiệp Sao Mai và Công ty Hoàng Hôn!
        Ô.QUẢNG -  ( với Hải) Nghĩa là: Ý tưởng liên doanh quốc tế của con đã được mãn nguyện? Bố rất vui và chúc mừng con!
        SMIT -  (chỉ Hải) Một giám đốc trẻ: hiểu biết và đầy tự tin! Một phương án liên doanh hứa hẹn một hiệu quả kinh tế cao. Công ty Nhật hoàn toàn ủng hộ và sẽ cùng thực hiện phương án của anh! Sẽ có một phó giám đốc Nhật: Ông ấy rất nhiều kinh nghiệm kinh doanh quốc tế, để giúp việc cho anh. Bạn thật là một nhà làm kinh tế có đầu óc !?
        Ô.QUẢNG -  Nếu biết về thành quả của việc hợp tác liên doanh này, công nhân xí nghiệp chắc sẽ rất vui sướng?
        SMIT -  Tôi rất mến phục tinh thần làm việc của công nhân Việt Nam! Tôi đã có hân hạnh được làm việc ở nước các bạn nhiều năm - Lại nhớ cái thời còn chiến tranh: Khi ấy tôi vẫn rất trẻ, trẻ hơn anh Hải bây giờ. Khi miền Bắc Việt Nam đang trong cuộc chống chiến tranh phá hoại của Giôn Xơn. Trong 12 ngày đêm lịch sử năm 1972 ấy tại Hà Nội, chính mắt tôi đã chứng kiến... những giây phút hào hùng nhất của những người công nhân Việt Nam. (quay hỏi ông Quảng) Khi ấy, ngài chuyên viên ở đâu nhỉ?
        Ô.QUẢNG -  Lúc đó tôi đang tham gia chiến đấu trên chiến trường miền Nam của nước tôi !
        SMIT -  (tiếp) Tôi thấy những người công nhân các nhà máy, xí nghiệp Việt Nam... vừa sản xuất vừa chiến đấu. Họ vác cả 12 ly 7 lên nóc các nhà cao tầng để bắn tàu bay Mỹ. Còi báo yên lại tiếp tục trở về các phân xưởng để làm việc. 
           Thật là những con người quả cảm và yêu tổ quốc hết mình !
                 ( Tổng giám đốc Quang và trưởng phòng tổ chức Lộc bước vào )
        SMIT -  Ồ, ngài Tổng giám đốc Quang đây rồi !
 
                                    
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.07.2008 11:17:46 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 17.07.2008 12:40:50
 


        QUANG -  Chào ngài SMit! Chào tất cả!
                                (bắt tay)
        Quang -  (với ông Quảng) Tôi đã thay mặt tổng công ty làm việc với họ ở trên Bộ. ( với Hải) Từ nay xí nghiệp Sao Mai của Hải không nằm trong sự quản lý của tổng công ty này nữa, mà thuộc về Công ty Hoàng Hôn! (với Huyền ) Riêng giám đốc Hải sẽ nằm trong sự giám sát của cô Ngọc Huyền?... (cười).
        HUYỀN -  Anh Tổng giám đốc cứ thích đùa!... Mà chắc gì em đã quản lý được anh ấy?
        QUANG -  Ngọc Huyền quản lý được, tôi biết! Đừng để anh ta chạy sang người khác?
        HUYỀN -  (với Hải) Đấy nhé, anh Quang đã giao anh cho em quản lý rồi đấy! Anh đừng có chạy lung tung?...
        HẢI -  Cứ làm người ta như là...
        SMIT -  Các bạn đang nói chuyện gì vậy? Tôi biết rồi: Một đôi uyên ương trẻ, trai tài gái sắc!
                       ( cười, bắt tay Hải )
              Chúc mừng diễm phúc của bạn đã được người đẹp !
        Ô.LỘC -  (với Quang) Tôi xin phép trở về phòng Tổ chức: để hoàn tất việc sắp xếp lại hồ sơ lãnh đạo của tổng công ty.
        QUANG -  (với ông Lộc) Hoàn chỉnh hồ sơ rồi, anh cho tôi một bản thật chi tiết... để báo cáo Bộ.
                        ( ông Lộc ra khỏi phòng )
        QUANG -  (quay về phía ông Quảng) Tôi sẽ gặp gỡ nói chuyện riêng với đồng chí chuyên viên?
        Ô.QUẢNG -  Mình chúc mừng Quang! Mừng cho tổng công ty!... Anh xứng đáng được như vậy. Lúc này rất cần có những cán bộ lãnh đạo như Quang - Đã từng trải qua những năm tháng vượt Trường Sơn đãnh Mỹ... và nắm lấy ngọn cờ!...
 
                                    CẢNH PHỤC HIỆN
                      
                          ( Cảnh phục hiện lại trận đánh vào giải phóng Sàigòn
                      tháng 4/1975: Quang khi ấy chỉ là một tân binh trẻ...
                      Anh xách súng hô vang cùng đồng đội, xông lên!... bên
                      cạnh đồng chí cầm cờ tiến vào Dinh Độc Lập ).
                                         
                                         CẢNH HỒI TƯỞNG QUA ĐI
 
       
        QUANG -  Đó là trận đánh cuối cùng của cuộc kháng chiến giải phóng miền Nam... mà tôi đã vinh dự được tham gia! Hồi đó: tôi chỉ là một chiến sỹ trẻ, mới tuổi đôi mươi... tiến về giải phóng thành phố Sàigòn!
         (với ông Quảng) Thế mà bao năm đã trôi qua. Đó là những kỷ niệm bất diệt suốt đời còn sống mãi trong tôi!
        Ô.QUẢNG -  Và sống mãi trong lòng của dân tộc Việt nam.
        QUANG -  (với ông Quảng) Nhưng trên mặt trận kinh tế hôm nay: vẫn cần có sự giúp đỡ của lớp người đi trước, nhiều kinh nghiệm như anh?
        Ô.QUẢNG -  (cười) Mình cỗi rồi... Về hưu thôi Quang ạ! Lá đơn xin về hưu, mình đã gửi cho trưởng phòng Tổ chức Lộc.
        QUANG -  Tôi biết! Anh nhất quyết như thế à? Nếu vậy, Ban chính sách sẽ có chế độ để anh được hưởng một số tháng an dưỡng thích đáng với công lao... trước khi anh về nghỉ!
        SMIT -  Ồ... thì ra chuyên viên Quảng lại có ý định về hưu? Không được cùng ông làm việc nữa, thật đáng tiếc! Tôi rất thích tính cách và cả khả năng làm việc giỏi giang của ông chuyên viên.
        Ô.QUẢNG -  (chỉ Hải và Huyền) Ngài giám đốc cứ yên tâm: Lớp trẻ này còn giỏi và linh hoạt hơn tôi nhiều!
        QUANG -  (với Hải và Huyền) Bây giờ các bạn hãy đưa ngài SMit xuống khảo sát lại xí nghiệp Sao Mai! Nhớ quay về gặp tôi, chúng ta sẽ hoàn tất những thủ tục cuối cùng của tổng công ty - Để bàn giao lại xí nghiệp cho Công ty Hoàng Hôn.
        HUYỀN -  (với SMit) Chúng ta đi thôi, thưa ngài!
        Ô.QUẢNG -  (với SMit) May every thing be happy! ( cầu chúc cho mọi sự tốt đẹp! )
        SMIT -  Thanhk you very much. Bye bye!
              ( SMit cùng theo Huyền và Hải bước ra khỏi phòng.
                 Sân khấu chỉ còn lại Tổng giám đốc Quang và ông Quảng )
        QUANG -  (với ông Quảng) Tôi cũng phải xuống các phòng một tý, để thăm anh chị em cán bộ sau thời gian đi công tác xa.
        Ô.QUẢNG -  Vậy ta cùng đi!
            ( ông Quảng và Quang ra nốt. Cửa phòng bà phó tổng bật mở...
                Hoa Hoè bước sang )
        HOA HOÈ -  (một mình) Hừ, mấy tay này! Thằng thì đã bị biệt phái lên biên giới, đứa bị điều động vào tận trong Sàigòn... Ấy thế mà, tin vui hỷ đến với chúng có khác - Vừa được Bộ cho gọi! Chúng đã tức tốc tìm đường về nhanh thế?
                           ( Lách từ ngoài cửa đi vào )
          LÁCH -  Dù thế nào thì các ông, các bà cũng đã no đủ cả rồi! Người thua thiệt nhất vẫn là tên Lách này? (với Hoa Hoè) Bao nhiêu công sức của tôi giúp chị, chả được cái gì?
        HOA HOÈ -  Nhưng tôi có lên được tổng giám đốc đâu? Nhưng thôi, cũng đừng bi quan! Mi còn trẻ, còn cơ hội? Cứ chịu khó phò tá cho tôi - Có điều kiện tôi sẽ lại tìm cách phục hồi, cất nhắc anh!
        LÁCH -  Em xin vái cả ông lẫn bà!... Cứ xem binh tình này: Thì em còn đang e... cả cái thân bà, chưa chắc người ta để cho bà vẫn cứ khư khư ôm lấy cái ghế phó tổng giám đốc đâu?
                       ( Lách định bỏ ra thì ông Phách vào )
        HOA HOÈ -  (với ông Phách ) Tiếc nỗi gì mà ông còn nấn ná mãi, không chịu rời khỏi cái phòng tổng giám đốc này?
                      ( ông Phách lại phá lên cười )


                                            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.07.2008 11:34:47 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 18.07.2008 12:55:00
 


        HOA HOÈ -  (tiếp) Ông vẫn còn cười được à? Khép cái màn kịch của ông lại!
        Ô.PHÁCH -  Phải, tôi sẽ khép màn kịch của tôi! Thế còn màn kịch của cô, cũng đến lúc phải khép lại cả rồi?
        HOA HOÈ -  Có ông khép ấy, bởi vì ông đã hết thời. Tôi vẫn cứ là bà phó tổng giám đốc, màn kịch của tôi vẫn còn.
                    (trưởng phòng tổ chức Lộc đã đứng ngoài cửa từ lúc nào
                                    không ai biết? Lúc này mới bước vào)
        Ô.LỘC -  Màn kịch của chị cũng đã đến lúc mãn chiều, xế bóng. Phải khép lại thôi, thưa bà phó Tổng! Đành rằng thực tế bây giờ: Có khi còn trắng trợn hơn cả kịch?
        HOA HOÈ -  Này, chân trưởng phòng tổ chức của anh chưa chắc đâu?
        Ô.PHÁCH -  (lẩm bẩm) Tôi phải thu dọn nốt mấy thứ đồ, mang về nhà.
                ( ông lại lúi húi cúi xuống ngăn bàn thu dọn...)
        Ô.LỘC -  (với Hoa Hoè) Bộ có giấy triệu tập chị đi vào trong trường Đảng...
                     (ông Lộc đưa cho Hoa Hoè tấm giấy gọi )
        HOA HOÈ -  Tôi đang làm phó Tổng giám đốc, sao lại vào trường Đảng để làm gì?
        Ô.LỘC -  Để tu dưỡng thêm đạo đức và cả lý luận Mác-xít-Lê-nin-nít !
        HOA HOÈ -  Tôi học nhiều rồi!... Đang lúc Tổng công ty bao nhiêu việc cần giải quyết?... Tôi phải lên Bộ đề đạt lại!
                    ( Hoa Hoè định ra thì gặp Tổng giám đốc Quang vào)
        QUANG -  Bộ triệu tập thì chị cứ chấp hành đi học, để tu dưỡng thêm kiến thức... và cả phẩm chất ! Chị không cần bận tâm về tổng công ty. Mọi việc cơ quan tôi sẽ thu xếp.
        HOA HOÈ -  Nhưng tôi cần phải biết: Sau khi học xong?... Nhỡ Bộ lại có ý định khác?
        QUANG -  Lãnh đạo cấp trên đã có ý định: Sẽ bố trí cho chị một chỗ ngồi ở một nơi khác, để đảm nhiệm một công việc hợp lý hơn !
        HOA HOÈ -  Như thế thì khác gì kỷ luật? Cư sử với tôi như thế là không công bằng. Nhất là đối với phụ nữ, càng cần phải có chế độ ưu tiên! Thế này thì thật bực mình?
        LÁCH -  Bà đã thấy thân chưa? Thế mà còn định nâng đỡ người ta cơ đấy? (với Quang) Chào anh Tổng giám đốc mới! Đồng chí vẫn khoẻ chứ ạ? Trước đây tôi và đồng chí đều ngang cấp trưởng phòng, giờ đồng chí lên tận Tổng giám đốc - Tôi lại tuột xuống làm anh cán bộ trơn.
        QUANG -  Anh về phòng làm việc đi, ở đây không có phận sự của anh.
        LÁCH -  Lên cấp trên có khác, hách dịch quá đấy ! Thì về, bóng ma cả thôi...
                 ( lúc đó Huyền và Hải quay trở lại... bước vào phòng)
        LÁCH -  (nhìn họ rồi vừa đi ra vừa nói) Tất cả đông đủ vui vẻ quá!...
                ( Lách ra khỏi phòng. Huyền và Hải đang trong tâm trạng
              phấn kích cả trong tình yêu và cuộc sống... nên không để ý
              đến câu chuyện xẩy ra ở đây)
        HẢI -  (vui vẻ) Xin chào tất cả mọi người ! Tất cả cứ nhìn xem: Trước mắt chúng ta là cả một chân trời đang rộng mở! Ngày mai, ngày kia, khi chúng tôi đã xây xong xí nghiệp liên doanh Nhật-Việt. Lúc đó xí nghiệp Sao Mai này... cũng sẽ đứng vào hàng đẳng cấp của quốc tế ! Hiện đại, tất cả sẽ hiện đại!... (với Huyền) Em hãy nói cho mọi người biết: Anh chị em công nhân dưới xí nghiệp đã vui như thế nào?
        HUYỀN -  Vui như một vũ hội chiến thắng !
                              ( giơ cả hai tay )
        HẢI -  Chúng ta đã chiến thắng!
        HUYỀN -  Sẽ có một bộ phận của xí nghiệp được chuyển vào phía Nam!... Anh giám đốc Hải cũng phải vào trong Sàigòn ở với em đấy?
        HẢI -  Thì xí nghiệp là của Công ty Hoàng Hôn: Anh đi về cả trong đó lẫn ngoài này, không có vấn đề gì...
        QUANG -  (với Huyền) Phải chúc mừng cả sự chiến thắng trong tình yêu của cô Huyền nữa !
         HUYỀN -  Anh Tổng giám đốc cứ trêu em.
         QUANG -  (với Hải) Tổng công ty cũng đã phục hồi , để trả lại cho Hải cả sự công bằng và danh dự đấy nhé !
        HẢI -  Rất cám ơn anh Quang !
                     ( Ông Quảng lẳng lặng bước vào phòng )
         QUANG - (với mọi người) Thưa các đồng chí và các bạn! Tôi được bổ nhiệm làm Tổng giám đốc Tổng công ty, không phải vì tôi đã toàn diện? Mỗi một con người chỉ là giới hạn có thể... Quần chúng mới là vô tận ! Họ chính là lịch sử. Họ đã từng khẳng định và sẽ còn tiếp tục khẳng định những lịch sử tới. Chỉ khi nào họ có đủ lòng tin - Và chúng ta tập hợp được sức mạnh của khối quần chúng ấy, mới có khả năng để hoàn thành được sứ mạng lịch sử này. Quần chúng là dàn hợp xướng đông đảo nhất !
        Ô.QUẢNG -  (vỗ tay) Đồng chí Tổng giám đốc nói hay lắm!
        HẢI - HUYỀN -  (cùng với tiếng đồng thanh ở bên trong vọng lên) Chúng tôi ủng hộ anh !
           ( Lúc đó: Lan - vận một bộ quần áo thâm nhà chùa, đầu đội
          khăn của chùa. Cô đã cắt tóc đi tu... Từ cửa bước vào )
        LAN -  (chắp tay trước ngực) Nam-mô-a-di-đà-phật !
                ( mọi người bàng hoàng. Ông Phách sững sờ lao về phía con,
                              miệng lắp bắp không thành tiếng )
        Ô.PHÁCH -  Lan...con...on !... Sao con tôi lại...ại...đến nông nỗi này?
        LAN -  A-di-đà-phật !... Con đến để đón ba về!
        Ô.PHÁCH -  Nhưng sao con lại phải cắt tóc đi tu hả con? Thế này có khốn khổ con tôi không !
        Ô.LỘC -  Ba cô chỉ có mình cô ! Điều kiện cô có được, thật bao nhiêu người ước muốn? Có gì đến mức bất đắc chí, cô phải tìm đường thoát tục?
        LAN -  Ở nơi ấy... ta mới tìm được sự yên ổn về tâm hồn.


                                               

       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2008 12:08:49 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 19.07.2008 13:15:59
 


       Ô.LỘC -  (lắc đầu)
        Ô.PHÁCH -  Đừng như thế con! Chả lẽ con bỏ mặc một lão già như ba, sống trơ trọi một mình hay sao?
        LAN -  Ba tha tội cho đứa con bất hiếu, đã không làm tròn bổn phận chăm sóc cho ba. A-di-đà-Phật !...
        Ô.PHÁCH -  (thét lên) Không! Không, con... con không thể, trời ơi!... Có ai cứu ba con tôi không?
                   ( rồi ông lảo đảo ngã quị xuống bên con. Lan vội đỡ ông...)
        LAN -  Bây giờ con chẳng cần nhà cửa, cũng không cần tiền của nữa. Số tiền bạc ba định giành cho con, ba hãy thuê một bà giúp việc chăm sóc cho ba !
        Ô.PHÁCH -  Trời, con vẫn nhất quyết thế sao? Con ơi !... Thế này thì ba còn thiết tha sống làm gì nữa, con ơi !
       ( Lan tiến lại phía Hải: Cô lấy chiếc khăn mà Hải đã tặng cô hôm
                   sinh nhật, đưa trả lại )
        LAN -  Đây là chiếc khăn anh đã tặng tôi trong ngày sinh nhật. Thành thật cám ơn tình nghĩa anh đã giành cho tôi !... Kẻ xuất gia không còn vương vấn bụi trần - Xin gửi lại anh ! Tôi có giữ nó lại cũng chỉ là vô nghĩa...
        HẢI - ... ( Anh lặng lẽ không thể nói được gì. Tay anh
                                run run nhận lại chiếc khăn...)
        HUYỀN -  (can) Lan ! Sao cô lại phí phạm cuộc đời người con gái, đang tươi như hoa của mình đến thế? Liệu tôi có thể làm được gì để giúp cô?...
        LAN -  (cười chua chát) Liệu chị có thể cho tôi trái tim của chị không?
        HOA HOÈ -  Ấy, cứ vào béng chùa đi tu như con bé lại hay đấy ! Chẳng phải tranh giành đấu đá gì hết.
        LAN -  (tiến lại phía Hoa Hoè) Hay là bà cũng vào chùa, cắt tóc làm sư với tôi đi? Ở nơi ấy, bà sẽ thấy mình không còn ham hố ! Chỉ có sự yên tĩnh thanh bình, đầu óc bà sẽ nhân ái chân thiện lại. Người ta sẽ thôi không gian giảo, thị phi nữa...
        HOA HOÈ -  (giật nẩy lên) Tôi còn phải đi học Mác-xít-Lê-nin-nít !... Chả tội gì lại phải vào chùa cắt tóc đi tu?
               ( nói xong mụ định ra khỏi phòng, nhưng rồi chần chừ quay lại...)
        HOA HOÈ -  (tiếp) Phải vào để hưởng thêm một chút... cái hơi ấm áp trong phòng phó tổng giám đốc của ta đã, rồi muốn đi đâu thì đi.
        ( nói xong bà phó tổng đẩy mạnh cửa phòng của bà,
              rồi đi vào trong đó - Khép cửa lại )
        LAN -  (Tiến về phía ông Phách) Xe máy con vẫn để ngoài cổng - Thôi, về đi ba ! Con đã xin phép sư cụ đến đây để đưa ba về nhà, rồi con sẽ trở lại chùa...
        LAN -  (chắp tay chào mọi người) Nam-mô-a-di-đà-Phật !...
             (  Cô đỡ ông Phách từ từ đi ra cửa...
             Quang trông theo, rồi tiến lại gần phía ông Quảng )
        QUANG -  (với ông Quảng) Cô ấy trong trắng hồn nhiên quá !...Cuộc sống còn là một nghịch lý về số phận, phải không anh?
        Ô.QUẢNG -  Cuộc sống luôn luôn là một mâu thuẫn ! Ai có thể ngờ rằng: Con bé lại đi tìm vào chốn bằng an ở nơi cửa chùa?
        QUANG -  Cuộc đời ông Tổng giám đốc thế là hết cả rồi !...
           ( phía bên này Huyền khẽ níu lấy tay Hải, giọng cô run run)
        HUYỀN -  (với Hải) Em thương cô ấy quá !
        HẢI -  Chúng ta vẫn phải tiến về phía trước thôi em !...
 
                                     CẢNH KẾT KỊCH
 
             ( Quang và ông Quảng, sau đó là Hải và Huyền: Họ lặng lẽ
            theo ít bước, để tiễn hai cha con ông Phách đang đi ra phía ngoài...
            Cửa phòng bà phó tổng giám đốc lại kẹt mở, bà Hoa Hoè cũng ló
            mặt nhìn ra phía ông Phách và Lan - Các người khác bộc lộ trạng
            thái tình cảm theo cách riêng của mình...
                    Bỗng nhiên Lách xồng xộc từ ngoài cửa đi vào, không biết
            chuyện gì?... Nhưng nhìn thấy cha con ông Phách như thế, y lắc đầu
            rồi  lại lặng lẽ đi ra... Nhạc tấu buồn )
 
                                     Màn từ từ hạ.
 
                                       HẾT KỊCH
 
                                                              Phạm Ngọc Thái
                                                              NR: Khu ngõ 194 số nhà 34
                                                         phố Quán Thánh Hà Nội.
                                    ( Viết trong trại sáng tác kịch bản của Hội nghệ sỹ
                                            sân khấu Việt Nam vào đầu thiên niên kỷ )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2008 13:17:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 24.07.2008 13:01:35
        

        Bình một bài thơ hay:


                            THÀNH PHỐ
                          CỦA MẸ



Vì cái chốn thiêng liêng này mà mẹ tiễn con đi !
Máu thịt của cha cho,
                            mẹ chẳng giữ được gì,
Chỉ có chiếc ba lô hành trang với tấm hình bé thơ
                            nhoè ố của con trễ nải quay về.

Tiễn một "Hình hài đồng đen",
                         đón một "Hình hài sương khói"...
Thành phố của mẹ bây giờ là bức tường rêu,
                             có bàn thờ con gắn vào ở đó !


                                 NGUYỄN HÀ


        Toàn thân tôi run lên, không phải vì bài thơ mang màu sắc bi thương. Không! Tình cảm thơ không bi thương, mà còn tràn đầy màu sắc anh hùng:
             
Vì cái chốn thiêng liêng này mà mẹ tiễn con đi !
    Mới vào thơ đã toát lên ngay phẩm chất của người mẹ ấy. Mối quan hệ giữa đứa con máu thịt dứt ruột đẻ ra... với tổ quốc quê hương. Cả đời mẹ sống cho con, vì con, "con là mặt trời của mẹ": Nhưng mẹ sẵn sàng hiến dâng cái mặt trời ấy cho mảnh đất, xứ sở muôn đời. Lời thơ chảy ra từ trong máu thịt, thật thà mà dũng mãnh phi thường:
             
Máu thịt của cha cho,
                                  mẹ chẳng giữ được gì,

    Đó là bà mẹ nhân dân lòng như biển cả, chỉ lấy "cái cho", "cái hiến" làm hạnh phúc cuộc đời. Và rốt cuộc mẹ chẳng giữ được gì cho mình hết cả, dẫu là hình ảnh thân yêu nhất: Đứa con!
    Ý thơ vật chất mà đã siêu trần. Đặc biệt là hình ảnh tác giả đã dùng được vào thơ:
Máu thịt của cha cho.../ - Rất phụ nữ, rất  đàn bà, màu sắc vẫn thiên thai... của da thịt thi ca, mà chứa chất máu tim.
    Câu thơ thứ ba:
             
Chỉ có chiếc ba lô hành trang với tấm hình bé thơ
                                         nhoè ố của con trễ nải quay về.

    Đây là sự mở đầu cho trang anh hùng và cũng là kết thúc của trang anh hùng ! Hình ảnh mẹ càng cao cả bao nhiêu, thì nỗi đau lòng mẹ phải gánh chịu càng xa xót bấy nhiêu. Ta có ca ngợi tấm gương  và sự hy sinh của bà mẹ nghìn câu, chắc gì đã hay hơn, sâu xa, cô đọng hơn Nguyễn Hà chỉ viết có ba câu ấy !?...
    Tôi đã được đọc một bài thơ tình nổi tiếng thế giới của Bertol Brest (Đức), bài thơ có nhan đề: " Vợ người lính nhận được gì? " - Nàng đã nhận được đủ thứ quí mà nàng ham thích trên đời, do người chồng của nàng trong cuộc chiến chinh khi đi qua thành phố này, đất nước khác... gửi về: Từ đôi giầy cao cổ, kiểu dáng ở Praha, từ chiếc khăn quàng lông thú ở Ôtxlô trên đất Na-Uy, chiếc mũ Hà Lan của kinh thành giầu có Amxtecđam, cả đến chiếc áo bằng lụa trắng làm cả phố xôn xao... nàng cũng nhận được từ người chồng mua tận đô thành Paris ánh sáng, v.v. và v.v... Để rồi cuối cùng nàng đã nhận được một món quà đắt giá nhất, một món quà vĩnh viễn cũng từ người chồng ấy tận đất Nga gửi về - Đó là: " một chiếc khăn choàng quả phụ, bằng vải thật bền "! Có nghĩa là, vĩnh viễn nàng đã mất chồng. Ông đã lên án chiến tranh, cái thảm hoạ gieo lên đầu  người đàn bà phải gánh chịu.
    Song, cái khác của Nguyễn Hà là: Chiến tranh trong bài thơ " Thành phố của mẹ " này, lại có quan hệ tới vấn đề tổ quốc, vấn đề sống còn của dân tộc !? Ý nghĩa về một sứ mạng thiêng liêng. Đấy mới là cái giá bất tử của bà mẹ anh hùng !... Mẹ sẽ còn gì khi vẫn còn cả quê hương?
    Tôi thiết nghĩ không dễ đã tìm được hình ảnh nào thuyết phục hơn thế. Nó vĩ đại vì nó leo đến tột cùng nhân bản. Câu thơ rớm máu, lay động trái tim, đọc lên vẫn dung dị, sâu sắc nhiều bề. Chắt lọc câu chữ mà vần thơ vẫn xênh xang, không gò bó.
    Bài thơ có 5  câu, tôi mới chỉ bình có ba.  Tôi có ý định giấu hai câu sau  để tung vào kết thúc  của bài thơ tuyệt bút này. Sở dĩ tôi   khẳng định bài thơ đạt đến độ tuyệt bút, vì  nó đã được Nguyễn Hà  kết thúc bằng hai câu thơ  rất sâu sắc và thật hay:
              Tiễn một  "  Hình hài đồng đen ",
                            đón một " Hình hài sương khói  "...
              Thành phố của mẹ bây giờ là bức tường rêu,
                                    có gắn bàn thờ con ở đó !

    Đồng-đen còn quý hơn vàng  thì cổ nhân đã từng nói.  Nhưng dùng được hình ảnh  "đồng đen"  vào đây thì quả  tình Nguyễn Hà  đã đưa thơ đạt đến sự dị thường.  Lại nói:
" Hình hài đồng đen "  rồi biến thành " Hình hài sương khói "...  Thì thần tượng về đứa con trai máu thịt  đã hiển linh nhuốm màu sắc huyền thoại.  Thơ vọt lên như truyền thuyết mà vẫn da diết tình máu mủ, của một người mẹ với đứa hài nhi. Có nghĩa là con sẽ không bao giờ mất trong lòng mẹ ! Dù con chỉ còn là " Hình hài sương khói "... mẹ vẫn đón con như thuở còn thơ. Thơ hay, sâu và siêu thoát. Xa xót mà không bi ai. Bỗng nhiên tôi thấy bà mẹ đã trở thành Thánh Mẫu !...
    Ba chữ
" bức tường rêu... " vừa hiện lên cái thành phố cổ kính thân thương của mẹ, mẹ sinh con ra trong cái thành phố ấy ! Như giờ đây mẹ vẫn đang lần tràng hạt để cầu nguyện cho con. Ở cái nơi: vừa là lòng-mẹ vừa là thành-phố. Cái thành phố mà năm tháng trời đất đã phong hoá hết lớp rêu này đến lớp rêu khác... nhưng mẹ vẫn cứ ngồi ở đó.  Có nghĩa là con của mẹ không bao giờ chết , và bài thơ " Thành phố của mẹ "  của Nguyễn Hà  cũng vĩnh viễn đi vào cõi vĩnh hằng !...


                                             Phạm Ngọc Thái
                                      Đêm mồng 1, tháng 12  năm Ất Hợi.
                                   ( đã đăng trên Tạp chí Thanh niên ở Thủ đô )


             
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2008 12:42:16 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 25.07.2008 12:52:43
 

   *  MỘT BÀI THƠ TÌNH NHƯNG RẤT ĐỜI


 
                     MỘT THẾ CỜ


Anh tìm em trong thế cờ bộ ba
Cùng sinh năm ngọ,
          có lẽ nào mất đi con mã?
Còn pháo, còn xe... như tan nghé lìa đàn,
Đành phải bài binh bố trận
        trong thế " trâu ta ăn cỏ đồng nhà "!
Rồi mai phục lúc xe chọi xe, pháo dập pháo...
( Sự nổ tung của pháo là lẽ bình thường ),
Cái khó trên đời này:
        Có cuộc tình nào không tổn thương?


                         Như Mạo


 LỜI BÌNH -         Cũng có nhiều thi nhân mượn thế bàn cờ vận vào thơ, để diễn đạt về một sự vận động trong đời sống xã hội, hay một trạng thái tình cảm nào đó.  Trong bài " Học đánh cờ " - Cụ Hồ Chí Minh đã suy từ nước cờ mà nói về thế sự:
       
            Lạc nước, hai xe đành bỏ phí,
                   Gặp thời, một tốt cũng thành công.

                                             ( Nhật ký trong tù )
   Nữ sỹ Hồ Xuân Hương cũng có bài thơ nói về cuộc cờ người khá nổi tiếng, nhưng lại để ví von về trai gái. Xem ra vận thế cờ tướng để làm thơ cũng thật đa dạng và chí lý.
Ở đây - Thêm một lần bài thơ " Một thế cờ " của Như Mạo lại cho ta một suy lý rất lý thú,  anh dùng nước cờ ấy để diễn tả về một mối tình tay ba:
       
           Anh tìm em trong thế cờ bộ ba
                   Cùng sinh năm ngọ,
                                         có lẽ nào mất đi con mã?

    Vậy là, bắt đầu vào thơ ta đã thấy bộ ba của cuộc tình xuất hiện: Hai anh chàng cùng yêu một cô gái - Nghĩa là nhà thơ của chúng ta đã phải lòng người con gái, khi cô ta đã có một đối tượng khác. Nhưng đọc câu thơ thứ hai ta phải đặt ra một câu hỏi: Có hai người cùng sinh năm ngọ?... Vậy, cả hai chàng trai cùng tuổi ngọ... hay nhà thơ với người con gái anh yêu cùng sinh năm ngọ?...
( Có thể người con gái kém anh hẳn một giáp - 12 năm ). Thực ra thì cái tuổi ngọ , có lẽ cũng chỉ là một biểu tượng... mà Như Mạo sử dụng cho hợp với cách ví về con mã !? ( vì ngọ tức là ngựa, mà ngựa chính là... mã ). Tất nhiên cuối cùng cũng chỉ có một chàng trai có thể lấy được cô gái làm vợ!  -  Cho nên nhà thơ mới vận vào nước cờ:
cùng sinh năm ngọ - mà lại bị mất đi...con mã? Thế là hình thành một nước cờ lệch: "khuyết mã" ! Cho nên:
        
           Còn pháo, còn xe... như tan nghé lìa đàn,
    Bởi chàng và nàng tình duyên giờ đây đứt đoạn ! Buồn lòng, chàng đành một thân cô lẻ trở về để:
"... trâu ta ăn cỏ đồng nhà ".
    Ấy, chuyện tưởng đến thế là xong: Em đã lấy chồng, thì anh cũng đành đi lấy vợ !? Tình đã vỡ, duyên đã lìa ! Nhưng nào ngờ nỗi nhớ thương người yêu cũ vẫn khôn nguôi?... Ta hãy đọc nửa vế đầu của câu thơ thứ tư thì rõ:
        
           Đành phải bài binh bố trận...
     
Thì ra, tuy lấy vợ thì lấy chứ nhà thơ chưa chịu dứt hẳn với người xưa ! Chàng chỉ chờ có dịp sẽ thoả lòng khao khát... Một ý tưởng trong chàng bùng nổ:
                  Rồi mai phục lúc xe chọi xe, pháo dập pháo...
      Thế nào mà chả có lúc vợ chồng bất hoà, cãi lộn lẫn nhau, xô chén, xô bát? Dịp ấy chàng sẽ "tranh thủ" tìm lại người yêu ! Ở đây ta không nên đặt ra vấn đề đạo đức để suy xét, vì như thế sẽ làm giảm đi cái hay, cái thú vị của thơ ca - Một tình thơ đẫm màu sắc dân gian.  Trong thực tế đời sống gia đình mấy ai  tránh khỏi sự đổ vỡ ấy?  Như Mạo chỉ mượn nước cờ  để diễn đạt một tâm trạng nuối cảm, rất thường tình của tình yêu trai gái thôi:
                  Sự nổ tung của pháo là lẽ bình thường,
      " pháo " ở đây cũng có thể là người chồng, cũng có thể ám chỉ về sự muốn phá đạp của người phụ nữ... ra khỏi những bức bối trong hôn nhân của mình, để trở lại với người xưa !?
      Nhưng đến câu kết, thì Như Mạo lại đúc rút ra một triết lý rất đời sống - từ trong tình yêu và gia đình  làm cho bài thơ đạt được một chỗ đứng, có ý nghĩa thực tiễn xã hội khá sâu sắc:
                  Cái khó trên đời này:
                                         Có cuộc tình nào không tổn thương?

      Bài thơ " Một thế cờ " của Như Mạo -  vẫn bám vào được thế cờ tướng để diễn tả câu chuyện tình, tuy là riêng của nhà thơ nhưng lại mang được tính phổ biến đằm thắm trong dân gian. Xuất phát cảm súc ra thơ rất tự nhiên, mà tạo nên sự độc đáo vậy !...

                                                                                  
Phạm Ngọc Thái
                                                                  
( đã đăng trên Tạp chí Thanh niên ở Thủ đô )


                                
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2008 12:33:27 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 03.08.2008 12:37:40
    * MỘT TUYỆT TÁC THI CA


                 
            ĐÂY THÔN VỸ DẠ

Sao anh không về chơi thôn Vỹ?
Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
Lá trúc che ngang mặt chữ điền.

Gió theo lối gió, mây đường mây
Dòng nước buồn thiu, hoa bắp lay
Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
Có chở trăng về kịp tối nay.

Mơ khách đường xa, khách đường xa
Áo em trắng quá nhìn không ra
Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
Ai biết tình ai có đậm đà?

                      
HÀN MẶC TỬ
        (Rút trong tập "đau thương" - Thơ điên của HMT)

  
          Lời bình - PHẠM NGỌC THÁI

   Bài thơ được mở đầu với lời trách móc của người con gái. Lời trách ấy có lẽ do một hoàn cảnh gặp gỡ nào trước đó được thi nhân nhớ lại:

                Sao anh không về chơi thôn Vỹ?

    Câu mở đầu như thế giúp cho ý tưởng kiến thiết bài thơ thôn Vỹ gắn với nỗi nhớ người xưa, thời gian và không gian thôn đều được gợi lên ở trong kỷ niệm:

                Nhìn nắng hàng cau nắng mới lên
                Vườn ai mướt quá xanh như ngọc
    

    Nghĩa là từ hàng cau đến cái nắng mới vào buổi sáng ấy, màu xanh của vườn cây đều là cảnh hiện trong hồi tưởng của thi nhân. 
    

    Thôn Vỹ nói riêng cũng như ở mỗi làng quê Việt Nam nói chung: hàng cau thường đọng lại những ấn tượng sâu sắc, nhất là với những người khi đã phải xa quê. Ta cũng thấy ở trong thơ Nguyễn Bính từng viết:

                Nhà tôi có một hàng cau liên phòng
    

    Hàng cau dưới cái nắng mới buổi sớm thì trong mát, thanh thiên lắm! Cảnh quê cô đọng được hoà quyện vào mối tình đầu trong sáng, mơ mộng của thi nhân, dù mối tình với nàng Hoàng Cúc ấy chỉ đơn phương về phía Hàn Mặc Tử. Nhưng sự sâu lắng đã trở thành hoài niệm mãi trong cõi nhớ của ông. Bởi thế màu xanh của lá cây trong vườn cũng lung linh mà "xanh như ngọc"... 
    

     Như vậy "cảnh nhớ" ở ba câu đầu tuy chỉ là hồi tưởng nhưng lại xuất phát từ "cảnh có thực" - Sở dĩ tôi nhấn mạnh về chữ "thực" ở đây, vì chỉ đến câu thứ tư hình ảnh thơ đã có ý nghĩa tượng trưng:

                Lá trúc che ngang mặt chữ điền.
    

    "lá trúc" và "chữ điền" thuộc những ngôn từ mỹ học! Hình tượng cây trúc làm tượng trưng trong thơ HMT, ta còn thấy ở trong bài thơ Mùa Xuân Chín:

                Thầm thĩ với ai ngồi dưới trúc

    "trúc" là hình ảnh biểu tượng cho làng quê, còn "mặt chữ điền": theo cách nói cổ nho, là ví cho gương mặt nam nhi! Trong bài thơ này gương mặt chữ điền ấy để biểu tượng cho chính bản thân thi nhân.  Hai chữ "che ngang" kia: nghĩa là thôn Vỹ với nhà thơ giờ đây chỉ còn ở trong kỷ niệm, nỗi nhớ... mãi mãi phải cách xa nên đã bị "cắt ngang"!
    

     Ngay trong bốn câu của khổ thơ đầu: ta đã nhận thấy cấu trúc, tư duy thơ HMT theo cảm súc đã được thiết lập trong trình tự suy lý về nỗi,cảnh... mà lập thành tứ, để phát triển sâu hơn ở khổ thơ thứ hai khi thi nhân nói đến tình duyên dang dở giữa hai người:

                Gió theo lối gió, mây đường mây...
    

    Ý là:
                Em theo đường em, anh đường anh
                Duyên phận đôi ta có thế thôi!
 
    Tả cảnh nhưng chính để nói nên nỗi đời:

                Dòng nước buồn thiu (tĩnh), hoa bắp lay (động)...

      Cái "tĩnh" và "động" ấy chỉ để bộc lộ một nỗi lòng, một tâm trạng: cô đơn và buồn! Thi nhân ngồi nhớ người xưa, lòng ông lặng lờ buồn bã như dòng nước hắt hiu, nhưng trái tim ông vẫn bổi hổi, xốn xang như làn "hoa bắp lay"... 

                Thuyền ai đậu bến sông trăng đó
                Có chở trăng về kịp tối nay?
    

    Đây là hai câu thơ thần xuất! Hình ảnh thuyền và sông trăng theo cảm súc ùa vào trong thơ làm cho tình thơ thêm rộng rãi, rung rinh, nỗi thơ càng mênh mang, da diết.
    

    Xin nói thêm: cảnh thuyền và sông trăng ở đây theo như một số nhà bình luận - Người thì cho đó là cảnh trong một bức ảnh về Huế mà Nàng Hoàng Cúc đã gửi tặng thi nhân, khi Người đang lâm bệnh phải điều trị ở Gành Ráng, Qui Nhơn. Nhưng cũng có người lại nói rằng: Nàng Hoàng Cúc đã gửi tặng thi nhân tấm ảnh mặc áo dài trắng của mình, chứ không phải là phiến cảnh "thuyền" và "sông trăng" đó? Nếu vậy thì cảnh trong thơ chỉ là cảnh mà thi nhân nhớ lại nơi thôn Vỹ chăng? - Cũng chưa thật ngã ngũ về hướng nào.
    

    Nhưng tóm lại: cảnh của hai khổ thơ đầu ấy là cảnh thuộc về trí tưởng, dù là vào buổi sớm dưới hàng cau, hay là trong một đêm trăng trên sông nước... Trong bài bình của nhà bình thơ Vũ Quần Phương, đến đây có nhận xét rằng:

-   Bốn câu đoạn hai không có liên hệ gì về chi tiết với đoạn một... thoáng nhìn bài thơ có vẻ đầu Ngô mình Sở... (hay là): Những ý thơ rất xa nhau về ý nghĩa hoá ra lại vẫn có chỗ liền nhau...  và nhà bình thơ cho rằng: chỗ liền nhau ấy trong thơ HMT chỉ là nhờ vào tâm trạng xúc cảm.
 
     Theo tôi: HMT là một thi nhân viết thơ bằng nội tâm theo tư duy thế giới trong, xúc cảm chỉ làm đà cho mạch thơ, hơi thơ tuôn chảy... còn ý tứ thường được diễn tả rất mạch lạc, rõ ràng. Mượn cảnh làm biểu tượng để diễn đạt nỗi tình thơ. Đấy chính là cốt lõi để tạo ra thi phẩm của ông. Đây thôn Vỹ Dạ là một tuyệt tác thi ca! Nếu cho rằng: đoạn thơ thứ hai chỉ là để tả cảnh buồn mênh mang của thi nhân... thì sẽ không thấy hết được cái hay và sâu sắc của bài thơ!
    

    Tôi xin bình sang khổ thơ thứ ba:

                Mơ khách đường xa, khách đường xa
               Áo em trắng quá nhìn không ra
               Ở đây sương khói mờ nhân ảnh
               Ai biết tình ai có đậm đà?

                                             
 


                 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2011 14:30:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 04.08.2008 13:13:51
.
 
   Như đã nói mối tình giữa HMT với nàng Hoàng Cúc chỉ là một mối tình đơn phương về phía thi nhân, có thể nàng không hay biết về tình yêu của chàng? Hơn nữa, trong lễ giáo phong kiến thời ấy: giữa gia đình thi nhân với gia đình nàng còn có một khoảng cách về đẳng cấp xã hội. Hoàng Cúc thuộc gia đình một quan lại... còn HMT vốn tính lại rụt rè,  hay bẽn lẽn.  Thi nhân yêu tha thiết  nhưng chỉ dám đứng từ xa chiêm ngưỡng người đẹp  như trong mộng mà thương thầm, nhớ trộm. HMT dồn hết tình yêu của mình vào thơ ca, sáng tác cả một tập thơ giành cho nàng, gọi là tập "gái quê"!
 
   Giờ đây thì cả cái mối tình đơn phương ấy cũng đang trôi vào dĩ vãng. Thi nhân lâm vào cảnh bệnh tình, sự cách biệt giữa hai người càng xa hơn? Nên trong bài thơ, nói về người yêu mà thi nhân lại dùng chữ "khách" là vì thế! Thi nhân mơ về nàng như mơ về một người khách lạ, dẫu tình thì sâu nặng. 
  

    Hình ảnh: Áo em trắng quá.../ - Hẳn  là màu áo trắng  của nàng Hoàng  Cúc thường mặc  phải gây ấn tượng trong trí nhớ của HMT hơn các màu áo khác.  Nhưng màu áo trắng ở đây còn là hình ảnh ảo, khi thi nhân mơ tưởng người đẹp ở trong trăng.  Màu trăng ấy thường hay thấy trong thơ HMT:

               Người trăng ăn vận toàn trăng cả...
   

    Còn tại sao "áo em trắng quá" mà lại "nhìn không ra"? Ý là: Mối tình ấy đã cách biệt, giờ đây khoảng cách giữa hai người rất xa vời, có khác chi người khách lạ qua đường. 
   

    Còn cảnh tượng:
 
                Ở đây sương khói mờ nhân ảnh 
 
     Đó là cảnh thực mà thi nhân đang sống, hiu quạnh, heo hút khói sương, cách biệt với mọi người...ở nơi Gành Ráng, Qui Nhơn ấy. Nhưng đồng thời cũng để nói lên trong cảnh ngộ của Người về thân phận "mịt mờ nhân ảnh". Ông chạnh lòng trước sự quên lãng của người đời, như đang rơi vào trong vực thẳm.  Lòng ông càng da diết, tiếc nuối mà hỏi rằng:

              Ai biết tình ai có đậm đà?
  

    Tiếng "ai" bộc lộ một tâm trạng  vẫn rất tha thiết ở trong ông.  Liệu nàng còn nhớ đến ta chăng? Cái tâm trạng xa xót, ai oán về sự quên lãng ấy, ông cũng đã từng bộc lộ nhiều lần khác:

            Một mai kia ở bên khe nước ngọc
            Với sao sương, anh nằm chết như trăng
            Không tìm thấy nàng tiên mô đến khóc
            Đến hôn anh và rửa vết thương tâm!
  

    "Đây  thôn Vỹ Dạ" là một bài thơ được dệt lên  thành một bức tranh ảo dị, không gian đa sắc và cũng nhiều hoàn cảnh thời gian khác nhau.  Ý, tình được bọc  bên trong những hình ảnh khúc triết, sâu xa. Dù rằng tình thơ được rút trong tập "thơ điên"...  Nhưng nó không những không phải là một bài thơ điên mà là một bài thơ tình đằm thắm chứa chan, trái tim của nhà thơ thấm đầy huyết lệ !

                        
Phạm Ngọc Thái

<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.05.2011 14:43:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 09.08.2008 12:39:09
  

P.1                      



                 KỊCH DÀI
- Của Phạm Ngọc Thái


                                     ( Sáu màn và một cảnh chót )




              BẢN ÁN DƯỚI MỒ



               

                    NHÂN VẬT:


1-   ÔNG LÃM                    Giám đốc Công ty Dệt

2-   ÔNG BẢN                    Chuyên viên

3-   TUẤN                         Trợ lý mới của giám đốc Lãm.
                                             Con trai lớn của bà Nga - Ông Bản.

4-   TÀI                              Trưởng phòng nghiệp vụ.
                                             Con trai thứ hai của ông Bản và bà Nga

5-   MINH PHƯƠNG             Trưởng phòng Kế toán Tài vụ
                                                     Vợ của giám đốc Lãm

6-   TUYẾT                       Con gái giám đốc Lãm và bà Minh Phương.
                                              Sinh viên - Yêu Tuấn

7-   BÀ NGA                      Vợ ông Bản.
                                              Mẹ của Tuấn và Tài

8-   MAI LÂM                    Một thương nhân - ( Chủ một doanh nghiệp ở Sàigòn
                                                       ra Hà Nội mua hàng của Công ty dệt -
                                              Cha đẻ của Tuấn trước đây )

9-   TRÂM                        Một thiếu nữ ở Sàigòn ra ( vừa du học ở Ba Lan về ).
                                            Người yêu cũ của Tuấn.

10-   BÁC KHOÁT              Bác thường trực cơ quan.

11-   ANH TRƯƠNG            Trợ lý cũ của giám đốc Lãm ( đã về mất sức ).

12-   HỐT                             Trùm đấu gấu.

                ( Thêm hai công an cùng với một số quan khách dự tiệc )




                   Kịch xẩy ra tại Hà Nội vào cuối thế kỷ XX

                                   
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 11:19:57 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 10.08.2008 12:39:29
 


P.2                                         


                       MÀN THỨ NHẤT


                               (Vào một chiều sắp tối, tại phòng khách nhà ông
                     giám đốc trong một khu biệt thự.
                        Trông ra một khu vườn lớn và những cây to. Lối ra
                     vườn bên ngoài cửa lớn - Từ sân khấu nhìn lên  có thể
                   thấy một góc vườn..ở mé bên nhưng hơi khuất với
                   phòng khách. Ngoài vườn, dưới một gốc cây to có một
                    chiếc ghế băng. Phòng khách thông với nhà trên  là  một
                        thang gác, bên dưới có lối vào các phòng trong.
                              Mở màn -  Tuyết đặt một cuốn sách lên bàn, trong
                        tâm trạng hứng khởi  cô mở nhạc và nhảy một mình
                        quanh phòng. Một thanh niên dáng hào hoa bước vào:
                    Đó là Tài !...)


TÀI -    (vỗ tay) Hoan hô cô Tuyết ! Cô Tuyết  nhẩy rất đẹp !
    TUYẾT -    Anh Tài không phải khen.  Anh là người đến đầu tiên đấy !  Hôm nay em được ba mẹ giao  cho nhiệm vụ đón khách,  ở phòng khách này này.
TÀI -    Còn tôi thì lại được ông bà giao cho trọng trách tiếp tân, cho nên cũng phải đến sớm.
TUYẾT -    Thế thì anh vào đi. Phòng tiệc đặt ở khu nhà giữa, mẹ em đang ở trong đó.
TÀI -    Thế còn ba cô: Ông giám đốc, chủ nhân chính của tiệc chiêu đãi hôm nay?
TUYẾT - 
(chỉ tay lên gác) Ba em còn đang chuẩn bị lễ nghi ở trên đó. Anh cứ vào trước, ba em sẽ xuống ngay.
TÀI -  Còn sớm chán. Được ít phút ở bên một cô gái xinh đẹp như cô, còn hạnh phúc hơn !
            
( Tài cầm cuốn sách ở trên bàn xem )
      TUYẾT -    Kịch Rô-mê-ô  Juy-li-ét của Sếchxpia đấy !
TÀI -  Vở kịch thật tuyệt ! Nếu có thể tôi sẽ làm một Rô-mê-ô...
TUYẾT -    Thế ai sẽ được diễm phúc làm một Juy-li-ét của anh Tài?
TÀI -    Tôi biết là mình đã chậm chân.
(Tài tiến đến gần Tuyết) Tuyết mặc bộ quần áo đẹp quá ! Đúng là hàng xịn. Vải thật bóng, thật mịn... Chà, bóng...
TUYẾT -    Một chú giám đốc đi sang Mỹ về biếu ba em bao nhiêu đồ, trong đó có bộ quần áo này.
TÀI -    Cả cái nhẫn mặt ngọc này, chắc cũng là quà biếu? Những ngón tay của en thật thon thả, mềm mại, sờ thật mát...
TUYẾT -  Thôi... đừng có mà tranh thủ?
TÀI -    Cái dây chuyền vàng này nữa chắc cũng là quà biếu đây? Cái mặt đá mới xanh, xanh thật đấy !...Chà, làn da của em mới thật là...
TUYẾT - 
(nhảy ra ngoài cười khanh khách) Chỉ được khen ! Hành động thì cấm?
TÀI -   
(tiến đến) Đã có ai đâu mà...
TUYẾT -   Kìa anh Tài, quan khách họ đến rồi !
                                
  ( Tài nhún vai bước vào phòng trong. Từng tốp quan khách
                                  ăn mặc lễ nghi bước vào )
  TUYẾT -    Cháu chào các cô, các chú ! Mời các cô, các chú vào nhà trong ạ !
KHÁCH -    Cứ để mặc các cô, các chú. Chà, ba mẹ cháu có một phòng khách thật tuyệt !
( nói với mọi người) Các vị có thấy không, một phòng khách hết chê về cả thẩm mỹ và những đồ sang trọng.
                 
( các quan khách đi quanh phòng tán tụng )
        MỘT TỐP KHÁCH -    Một phòng khách như thế này cũng khối của đấy chứ? Giám đốc của chúng ta là sành chơi lắm, ngay cái bình hoa cổ này... tôi ước chừng giá cũng phải tới hàng trăm triệu.
TUYẾT -  Ba cháu được biếu đấy ạ ! Khi biếu ba cháu nghe chú ấy nói: Cái bình hoa này có từ thời cụ tổ bốn năm đời nhà chú ấy !
    KHÁCH -    Còn lâu hơn thế ấy chứ?  Mang cả kỷ vật tổ tiên mà biếu, là họ quí ba cháu lắm đấy!
                              
( Ở một góc khác, một tốp khách đang kháo nhau )
       KHÁCH -    Để xẩy ra cái vụ Rô-ten-bớc này... nhà nước bị thất thiệt cũng phải tới tiền triệu đô-la ấy chứ nhỉ?
              -    Ờ, hàng vạn tấm lụa tơ tằm ta không xuất khẩu được vì bị công ty Nhật huỷ hợp đồng, mất bao nhiêu ngoại tệ chứ có ít của đâu !?
              -    Rô-ten-bớc là một trong những công ty tư bản lớn nhất của Nhật. Bây giờ mình làm ăn không đảm bảo uy tín, nó đình lại không đặt quan hệ với công ty ta nữa... cũng đáng tiếc.
                 -    Vì sao nó lại từ chối không nhận hàng ?
                 -    Cũng chẳng hiểu vì sao Công ty Rô-ten-bớc nó lại không nhận hàng?
         
( thầm thì nho nhỏ) Họ có công khai rõ ràng ra đâu? Còn đang đổ vấy, đổ vá đấy!...
      MỘT TỐP KHÁCH KHÁC -    Chà, những bức tranh quí thật ! Ngoài thì khung mạ vàng, trong thì khảm trai, khảm ngọc. Những bức tranh như thế này, có khi viện bảo tàng trông thấy cũng phải thèm?
                 -    Cái bộ sa-lông này, hình như được đóng theo kiểu của Hoàng- đế  Lu-i thứ mười bốn thì phải?
                 - Chậc, cho thế thì nó là thế ! Chứ, cái thằng thợ đóng đồ nó có được đi đâu mà biết?
                 _   Thì tối thiểu nó cũng phải được xem phim, xem tranh.  Mà giám đốc nhà mình đã sướng thì bắt chước liền.
    MỘT TỐP KHÁCH KHÁC -    Phải nói ông giám đốc  nhà mình chạy giỏi.
(nói nhỏ)   Một vụ thất thoát lớn như thế này, mà chả ai làm sao cả?
                 -    Không chỉ thế mà còn tiêu thụ ngay được số hàng đó.
            -    Thì hôm nay ngài giám đốc mở tiệc chiêu đãi vì đã bán được cái đống lụa tơ tằm đó rồi mà lị !...
                 -    Ồi, mất thì mất đô- la, mất ngoại tệ.  Bán rẻ , tống táng đi cho  thương nhân ở trong nước, lấy cái đồng tiền Việt Nam thì mua được gì?
                - 
(thì thầm) Tiền bán ghi trong hoá đơn và tiền bán thật chắc gì đã khớp nhau? Mà có khi tiền ma còn lớn hơn tiền nộp lại cho nhà nước ấy chứ?...
               - Nói nho nhỏ thôi , không có thì lại vạ mồm.
MỘT NGƯỜI KHÁCH -   
(chỉ ra ngoài cửa sổ) Nhìn đã sướng mắt chưa? Một khu vườn, không kém gì vườn thượng uyển thời vua chúa?
MỘT TỐP KHÁCH -    Nghe đâu tay thầu mua tất cả số hàng lụa tơ tằm mà công ty không xuất khẩu được này,  là một tay triệu phú cỡ bự ở Sàigòn Chợ- lớn?
               -    Lão ta là một thương nhân từ Mỹ về !... Hiện nay là chủ của một doanh nghiệp mới mở ở Sàigòn. Rồi ông sẽ được gặp ! Lão ấy cũng sẽ có mặt trong tiệc chiêu đãi hôm nay.
MỘT KHÁCH KHÁC -  
(với Tuyết) Cháu Tuyết sắp thi tốt nghiệp hả?
TUYẾT -    Vâng ạ. Cháu đang chuẩn bị đồ án tốt nghiệp ạ !
MỘT KHÁCH -    Thế cháu học trường gì?
TUYẾT -   Dạ, trường Đại học Ngoại thương ạ.
KHÁCH -   
(với mọi người) Ta vào thôi các vị ! Để cho ông bà giám đốc phải chờ là chúng mình có lỗi.
                 
( Họ lần lượt kéo nhau vào nhà - Tuyết sốt ruột ngóng ra phía cửa )
       TUYẾT - 
(một mình) Giờ vẫn chưa thấy đến?
                                      
( cầm cuốn sách mơ mộng )
                   Ôi, nếu anh là một Rô-mê-ô thì em... em sẽ là một Juy-li-ét !
                           
( Tuyết cầm sách đang nhẩy theo một điệu nhạc du dương...
                                       thì Tuấn vào )

        

                                 
 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 11:52:06 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 11.08.2008 13:06:18
P.3



   TUYẾT -    (thấy Tuấn thì dừng lại trách móc) Sao mà anh đến sớm thế?
     TUẤN -    Thì đã muộn đâu !... Với lại, tối nay anh không có ý định đến để dự tiệc chiêu đãi.
     TUYẾT -  
(ngạc nhiên) Tại sao?  Tại sao anh lại không dự tiệc chiêu đãi? Không được ! Anh làm thế thì ba sẽ không bằng lòng đâu. Mới lại, anh là một trợ lý giám đốc cơ mà?  Một tiệc chiêu đãi lớn như thế này,  nhất thiết anh cần phải có mặt.
    TUẤN -   Ừ, thì đúng anh là một trợ lý ! Nhưng, Tuyết này...
     TUYẾT -    Anh đến là khái tính ! Ba không thích ai khái tính như thế đâu. Anh không bằng lòng vì anh cho rằng ba làm như thế là lãng phí chứ gì?
     TUẤN -    Không phải thế...
     TUYẾT -    Ba nói: Bán được số hàng lớn như thế là một thắng lợi, cho nên ba mở tiệc chiêu đãi, ăn mừng.
     TUẤN -    Một tiệc chiêu đãi hoàn toàn vô lý.
     TUYẾT -    Dù sao thì anh cũng phải vào để vui lòng ba. Anh chỉ cần dự một lát thôi, rồi ra với em ! Anh Tuấn này, tối nay anh có thích đi xem phim không?
     TUẤN -    Phim gì?
     TUYẾT -   
(giơ vé) " Tình yêu của một nữ vương "!
     TUẤN -  Thế thì chúng ta đi luôn !
     TUYẾT -    Không được. Em mua vé buổi tám rưỡi tối cơ ! Giờ anh cứ vào dự tiệc, em chạy ù đến nhà đứa bạn gái đưa cho nó hai cái vé, nó nhờ em mua giúp. Đúng tám giờ em sẽ quay lại đón anh ! Đừng có mải tiệc rượu rồi quên đấy !
      TUẤN -    Thôi được. em đi nhanh lên, càng sớm càng tốt.
     TUYẾT -    Ôi, anh thân yêu ! Anh tốt quá. Không hôn em đi?...
(họ hôn nhau) Thế nhé, chờ em quay lại, chúng mình sẽ đi xem.
                   
( Tuyết định đi thì... ngoài cửa bước vào một bác già, nhưng dáng còn cứng rắn, sắc
                 sảo, ăn mặc sang trọng - Đó là ông Mai Lâm )

    MAI LÂM -   
(vào) Chào anh Tuấn ! Chào cô Tuyết ! Hôm nay trông cô Tuyết đẹp quá ! Tôi đã đến đây làm việc với ba cô nhiều lần, nhưng chưa bao giờ thấy cô ăn mặc đẹp như hôm nay.
    TUYẾT -    Cám ơn ông Mai Lâm !
    MAI LÂM -    Chà, một buổi tối trong lành mát mẻ quá !
(thở dài) Cứ nhìn anh, nhìn cô,  tôi lại nhớ tới tuổi trẻ của mình. (tiến về phía Tuấn) Mấy hôm nay... tôi vẫn muốn tìm gặp anh?
    TUẤN -    Có việc gì vậy, thưa ông? Hợp đồng mua bán với giám đốc công ty thì ông đã ký xong rồi. Bây giờ chỉ còn việc ông điều xe ra cho vận chuyển vào trong Sàigòn !...
    MAI LÂM -    Công việc còn lại đối với tôi quá dễ. Một đoàn xe tải của doanh nghiệp tôi đã sẵn sàng chuẩn bị, chỉ trong một đôi ngày tôi sẽ cho chuyển hết số hàng vào trong đó !
    TUẤN -    Vậy thì?....
    MAI LÂM -    Cũng có câu chuyện liên quan đến anh. Mà thôi, lúc khác ta sẽ nói chuyện với nhau tốt hơn !
    TUẤN -    Tuỳ ông, nếu ông thấy cần thiết? Giờ thì mời ông vào nhà trong dự tiệc.
    MAI LÂM -   
(chần chừ) Ồ, có chậm một chút cũng được mà...
    TUẤN -    Hình như vẫn có chuyện gì đang làm ông phải băn khoăn?
    MAI LÂM -   Tôi không hiểu vì sao?... mà, Tôi có làm gì để cho anh Tuấn không vừa lòng đâu nhỉ?
    TUẤN -    Có lẽ vì ông cho là thế !
    MAI LÂM -    Cũng rất tiếc là những ngày tôi đến đây làm việc... đã không có mặt của anh.
    TUẤN -    Những ngày ấy tôi phải đi công tác xa.
    MAI LÂM -    Nhưng dù sao thì chúng ta vẫn còn được gặp gỡ nhau trong những ngày chót.
    TUẤN -    Khi đó thì... tất cả đã xong. Ông Mai Lâm này, mua được một lô hàng lớn như thế... với cái giá cũng có thể gọi là hời, chắc ông phải lãi lắm ?
    MAI LÂM -    Nếu không lãi thì chúng tôi không mua !
(tế nhị) Tôi hiểu ngụ ý trong câu hỏi của anh. Nhưng thực tình mà nói: việc mua được hay không mua được lô hàng này, với tôi không quan trọng !
    TUẤN -    Có gì quan trọng hơn chuyện mua bán hàng hoá, đối với một thương nhân như ông ?
    MAI LÂM -    Có! Có chứ! Nhất định là phải có !... Thí dụ như, chuyện gia đình con cái chẳng hạn.
( thở dài) Tôi già rồi, tiền của thì cũng đủ. Có nhiều thêm nữa lên thì đã ích gì, nếu như...
    TUẤN -    Thì ông để lại cho các con ông ?
    MAI LÂM -    Nhưng tôi chỉ toàn con gái. Nói chính xác là chỉ có hai đứa con gái thôi, anh hiểu không?
(nhìn về phía Tuyết ) Xin lỗi cô Tuyết nhé !...
    TUYẾT -    Dạ, không sao ạ. Ông và anh cứ nói chuyện.
    MAI LÂM -   
(tiếp chuyện với Tuấn) Đúng ra, tôi cũng có một người con trai... nhưng....
                           
( lúc này, giám đốc Lãm mặc bộ com-lê rất lịch sự từ trên gác bước xuống )
                     Ồ, xin chào ngài giám đốc !
    Ô.LÃM -    Kìa, ông Mai Lâm ! Anh Tuấn, sao anh không đưa ông Mai Lâm vào phòng chiêu đãi ?
    MAI LÂM -    Cám ơn ngài giám đốc.
    Ô.LÃM -    Mời vào ! Mời vào ! Mời vào !...
                     
( Mai Lâm nghiêng mình trịnh trọng chào ông Lãm,
               rồi theo Tuấn vào phòng trong. Sân khấu chỉ còn lại Tuyết và ba )

    Ô.LÃM -   
(với Tuyết) Khách khứa đã đến đủ cả chưa con ?

                                             
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.08.2008 11:34:41 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 13.08.2008 12:38:16
P.4


      TUYẾT -    Thưa ba, con thấy cũng đông đông rồi đấy ạ ! Ba vào kẻo các cô, các chú ấy phải đợi.
      Ô.LÃM -    Ba vào ngay bây giờ.
                                              
( Bà Minh Phương từ nhà trong ra - Đó là người đàn bà
                                     khoảng 50 tuổi, trông đẫy đà. Bà trang điểm son phấn
                                              khá loè loẹt, toát lên cái ham muốn lạc thú )

      MINH PHƯƠNG -   
(với chồng) Đến giờ này vẫn không thấy một quan khách nào trên Bộ xuống cả?
      Ô.LÃM -    Lạ nhỉ, không một ai? Đồng chí Bộ trưởng thì đã đành, nhưng còn các thứ trưởng và cấp vụ?...
      MINH PHƯƠNG -    Chẳng thấy tăm hơi một vị nào.
      Ô.LÃM -    Ờ,ờ... chắc là các  anh ấy mắc công chuyện gì đó?
      MINH PHƯƠNG -    Chẳng lẽ, tất cả ai cũng mắc công chuyện? Ông đã mời từng người một cẩn thận chưa?
      Ô.LÃM -    Tính tôi bao giờ chả cẩn thận, nhất lại là việc này !
      MINH PHƯƠNG -    Ông không thấy ai có ý gì khác chứ?
      Ô.LÃM -    Biết thế nào được ! Có - người ta cũng không nói.
      TUYẾT -    Xin phép ba mẹ con ra ngoài phố một lát?
      Ô.LÃM -    Con còn phải đón khách cho ba cơ mà?
      TUYẾT -    Chắc không còn ai nữa đâu ba ạ !
      MINH PHƯƠNG -    Thôi, để cho nó đi.
(với Tuyết) Giải phóng cho cô !
                                                   
( Tuyết định đi )
      Ô.LÃM -   
(gọi giật lại) Con phải lấy cái khăn kim tuyến mà quàng vào cổ chứ? Tối sương lại dễ cảm.
      TUYẾT -    Mùa hè mà ba, ai lại quàng khăn.
                                        
( Tuyết chạy vù ra. Đến cửa thì gặp ông Bản đi vào,
                                                          cô chào ông Bản rồi ra khuất )

      Ô.BẢN -   
(nhìn theo Tuyết) Cháu Tuyết hồi này lớn, trông xinh hẳn.
      MINH PHƯƠNG -    Nó muốn làm con dâu của anh đấy ! Nó với thằng Tuấn lúc nào cũng cặp kè bên nhau.
      Ô.LÃM -   
(với ông Bản) Lại nói đến thằng Tuấn ! Anh phải gặp mà nói chuyện với nó. Bàn bạc với anh đưa nó về làm trợ lý, để nó giúp mình ! Thế mà, mới có được ít ngày cái gì ông ấy cũng tò mò, cũng xọc vào.
      Ô.BẢN -    Nó không vào mà lại chỉ đứng ngoài, thì giúp anh làm sao được?  Nói gì thì nói,  cũng phải thừa nhận nhiều cái nó có lý anh ạ !
      Ô.LÃM -    Lý với chả lẽ,  nó đang muốn bới tung hết cả lên đây này?
       Ô.BẢN -    Thì tôi....
      Ô.LÃM -    Lý gì thì lý, làm trợ lý thì  phải biết lựa chiều giám đốc ?  Mà, cũng phải có cái tình nữa !  Bề dưới thì phải nghe lời bề trên, thế mới gọi là cái đạo ! Đằng này, tôi đâu có bảo nó đi bới vào cái đống hồ sơ của vụ giao hàng bị đổ bể Rô-ten-bớc này ra? Không được, nếu nó mà còn cứ thế tôi sẽ cách ngay cái chức làm trợ lý giám đốc của nó.
      Ô.BẢN -   
(thở dài) Thì anh cũng thấy, lúc nào tôi chả ủng hộ anh?
      Ô.LÃM -    Tôi biết ! Tôi biết ! Anh là một thân hữu của tôi, đã đành. Vì nó là con anh, nên tôi mới châm chước... Nhưng anh về anh phải răn đe nó đi !
      MINH PHƯƠNG -    Anh Bản có hai cậu con trai thật khác hẳn tính nhau. Cậu Tài thì đến là khéo, lanh lợi, thông minh lại đẹp trai giống bố hồi trẻ như đúc. Còn cậu Tuấn, nói trộm nó chứ... liệu nó có lai dòng máu khác không đấy?
      Ô.BẢN -   
(giật mình) Cô... cô chỉ nói lung tung !...
      Ô.LÃM -    Thôi vào ! Vào đi ! Khách thì đợi ở nhà trong, còn chủ thì đứng cả ngoài này.
                             
  ( Ông Bản và ông Lãm vào nhà. Minh Phương dường như mệt mỏi,
                             ngồi phịch xuống ghế. Tài từ nhà trong đi ra )

      TÀI -   
(nhìn quanh rồi xoa tay) Thì ra mợ ở ngoài này? Mợ để mình tôi tiếp khách mỏi cả miệng.  Rượu thì phải chúc hết cốc này đến cốc khác.
      MINH PHƯƠNG -    Uống vừa vừa thôi, không có lại...
      TÀI -    Mợ lại sợ tôi bốc máu chứ gì?
(lả lơi) Thế thì mợ càng sướng chứ sao? Nhưng, sao trông mợ có vẻ đăm chiêu thế?
       MINH PHƯƠNG -    Tính cách thằng Tuấn, người anh trai của cậu làm cho tôi lo lắng?
       TÀI -    Nhưng ông anh tôi có biết chuyện gì về vụ Rô-ten-bớc này đâu mà mợ phải lo?
       MINH PHƯƠNG -    Đừng có coi thường nó.
       TÀI -   
(sà vào Minh Phương) Mợ làm cho tôi gai hết cả người !
       MINH PHƯƠNG -   
(gạt ra) Khỉ, đang nẫu cả ruột.
       TÀI -    Thế, thế mợ có yêu tôi không đã?
       MINH PHƯƠNG -    Không !...
       TÀI -    Có thật là mợ không yêu tôi?
       MINH PHƯƠNG -    Chả thật thì đùa à !
       TÀI -   
(sà vào ôm lấy Minh Phương ) Thế thì tôi lại càng yêu mợ !
       MINH PHƯƠNG -    Khổ quá, làm người ta đến chết nghẹt lên mất !
       TÀI -    Thế thì mợ nói đi: mợ có yêu không?
       MINH PHƯƠNG -    Thì có !
       TÀI -    Mợ yêu đến thế nào?
       MINH PHƯƠNG -    Yêu đến phát điên, phát rồ !...
       TÀI -    Vậy thì mợ cho tôi nhé?
       MINH PHƯƠNG -    Khỉ ơi là khỉ, người ta ra đây... thì chết cả lút bây giờ. Muốn gì thì cũng phải để chốc nữa. Vào mà tiếp khách đi !
       TÀI -    Nhớ nhé, mợ đã hứa rồi đấy.  Chốc nữa, chỉ một chốc nữa... Mợ đã hứa rồi đấy !
                                                 
  ( Tài vào nhà trong )
       MINH PHƯƠNG -   
(một mình) Cái thằng, hễ nó cứ động vào... là mình tê dại cả người ! (vào).
                                             (một lát - Tuấn từ nhà trong đi ra cửa ngóng Tuyết.
                                                                Mai Lâm bước ra theo )


                                                

                             
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.08.2008 11:23:20 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 16.08.2008 12:55:40
P.5


    TUẤN -    Sao ông cứ theo tôi như là theo dõi vậy?
     MAI LÂM -    Anh Tuấn đừng hiểu lầm, tôi rất có thiện cảm với anh.
     TUẤN -    Nhưng tôi đâu có giúp được gì cho ông? Xin lỗi ông, thậm chí...
     MAI LÂM -    Ồ, không sao. Có thể là tôi đã hơi chú ý quá tới anh ! Nhưng trong suốt tiệc chiêu đãi tôi không thấy anh uống một hớp rượu nào? Anh chỉ nâng cốc lên rồi đặt cốc xuống, còn thuốc lá thì lại hút liên tục.
     TUẤN -   
(nhún vai không nói)
     MAI LÂM -    Anh bỏ quá...
     TUẤN -    Ông cần gì ở tôi?
     MAI LÂM -    Một câu hỏi, hoàn toàn là chuyện riêng tư.
     TUẤN -    Vâng, tôi nghe ông nói !
     MAI LÂM -    Anh có một cái sẹo khá dài ở đuôi mắt trái. Chắc hẳn là... đã bị một tai nạn lao động nào đó?
     TUẤN -    Tôi chưa hề bị một tai nạn nào cả.
     MAI LÂM -  Ở tuổi anh chắc là cũng không phải tham gia chiến đấu trong chiến trường?
     TUẤN -    Tôi tốt nghiệp phổ thông thì được sang Ba Lan học, cho nên...
     MAI LÂM -    Hay đó là dấu tích vết sẹo của một chiếc nhọt bọc, mà chiếc nhọt bọc này phải lớn lắm?
     TUẤN -    Cũng hoàn toàn không phải thế, thưa ông ! Nhưng lạ nhỉ, bỗng nhiên ông lại quan tâm tới cả cái sẹo của tôi?
     MAI LÂM -    Cũng chỉ là sự vô tình, nếu như....
     TUẤN -    Thôi được, ông hỏi thì tôi sẽ nói ! Tôi bị chiếc sẹo đó từ nhỏ. Mẹ tôi kể rằng, bà sơ ý đánh ngã tôi...
                             
( Tuấn đang nói dở, thì Tuyết từ ngoài cửa chạy vào )
     TUYẾT -    Anh Tuấn, đến giờ rồi !
(trông thấy Mai Lâm) Dạ, chào ông.
     TUẤN -  
(với Mai Lâm) Xin lỗi ông ! (với Tuyết) Chúng ta đi thôi !
     MAI LÂM -    Anh và cô cứ tự nhiên.
                        
  ( Tuấn và Tuyết ra khỏi cửa. Mai Lâm suy nghĩ )
     MAI LÂM -   
(một mình) Khuôn mặt của nó nhiều nét trông rất ngợ? Cả cái tên, tuổi của nó cũng trùng hợp. Lại còn chiếc sẹo nữa? Nó nói: chiếc sẹo bị từ nhỏ, do mẹ đánh ngã... Liệu có đúng như thế không? Lậy trời Phật !...
     MINH PHƯƠNG -  
(từ nhà trong lò dò đi ra) Kìa, ông Mai Lâm ! Trong đó đang tiệc tùng vui như thế...
     MAI LÂM -    Bà tha lỗi, chỉ là tôi muốn hưởng một chút thoáng mát ở ngoài này.
                                               
(trông ra vườn)
                        Nhà ta có khu vườn đẹp quá ! Chà, thật là dễ chịu.
     MINH PHƯƠNG -    Giờ mời ông lại tiếp tục vào dự tiệc?
     MAI LÂM -    Tôi phải xin phép bà, tôi cũng thấy hơi mệt. Mới lại, tối nay tôi cũng có chút việc.
     MINH PHƯƠNG -    Việc gì thì việc. Tối nay ông là khách đặc biệt của chúng tôi, tôi chưa thể để cho ông về được.
( lả lơi) Nếu ông có say, thì cứ bám vào vai tôi, ông sẽ thấy dễ chịu ngay !
     MAI LÂM -    Ồ, không thưa bà . Rất cảm tạ lòng tốt của bà !
     MINH PHƯƠNG -    Nếu cần, tôi sẽ giành một phòng riêng cho ông đêm nay, cũng ngay sát phòng tôi thôi !
     MAI LÂM -    Cám ơn bà, dù sao thì tôi vẫn phải từ chối.  Bà nói giúp với ông nhà... tôi xin phép.
     MINH PHƯƠNG -    Nếu ông đã nhất quyết vậy , thì tôi cũng đành.
     MAI LÂM -    Mong ông bà tha lỗi, chào bà !
                       
( Ông Mai Lâm vội vã ra khuất. Minh Phương vẫy Tài,
                                lúc đó đang đứng ở cửa phòng )

     MINH PHƯƠNG -   
(với Tài)   Thằng Tuấn với lão Mai Lâm này  cứ thì thụt với nhau,  hình như chúng đang bàn định một chuyện gì?
      TÀI -   
(say) Làm gì có chuyện gì, mợ chỉ đa nghi.  Giờ chỉ là chuyện của tôi và mợ?
      MINH PHƯƠNG -    Tôi đã để ý:  chúng ra ra vào vào... theo nhau, cứ như đôi tình nhân phải lòng nhau vậy.
      TÀI -    Thì cũng đến như tôi và mợ là cùng.
     MINH PHƯƠNG -    Không phải là lúc để cậu đùa?
     TÀI -    Tôi không đùa ! Giờ là lúc mợ phải trả nợ tôi hồi chập tối...
                                             
( Tài ôm lấy Minh Phương )
     MINH PHƯƠNG -   
(lánh ra) Cậu đã say quá rồi đấy ! Tôi vẫn nghi, chúng có một mưu đồ gì đó?
     TÀI -    Mợ cứ yên tâm đút cái khoản tiền của vụ làm ăn này vào túi, mọi chuyện khác tôi lo.
                                              
( Tài lại ôm lấy Minh Phương )
     MINH PHƯƠNG -    Thế này thì tôi chết mất !
     TÀI -    Sao lại chết ! Mợ không thấy khoan khoái hay sao?
     MINH PHƯƠNG -    Nhưng tôi chưa yên lòng.
     TÀI -    Sẽ êm. Tất cả rồi sẽ êm, sẽ êm ngay thôi !... thế... thế...
     MINH PHƯƠNG -    Đừng ! Đừng quá ! Ở đây....
     TÀI -    Để tôi bế mợ ra vườn !
                   
( Tài bế xốc Minh Phương qua lối cửa ra vườn ở mé bên sân khấu.Từ  dưới nhìn
                  lên có thể thấy thấp thoáng...một cuộc tình ái xẩy ra trên chiếc ghế băng ở
                 ngoài vườn. Từ nhà trong vẫn vẳng ra tiếng chúc tụng của các quan khách )

     TÀI -   
(tiếng từ ngoài vườn) Mợ yên nào !
     MINH PHƯƠNG -    Cậu dễ thương quá !
     TÀI -    Hơn ông ấy chứ?
     MINH PHƯƠNG -   Cậu khoẻ hơn .
     TÀI -    Mợ có yêu ông ấy không?
     MINH PHƯƠNG -    Ông Lãm nhà tôi á? Ờ, cũng yêu !...  Ối, sướng quá cậu ơi !... nhè nhẹ thôi, sướng quá... anh Lãm ơi !... Ối, sướng...anh Lãm ! Anh Lãm ! Anh Lãm !...
                                
( Lúc đó, ông Lãm và ông bản từ nhà trong ra phòng khách )
     Ô.LÃM -   
( ở phòng khách) Quái, tôi nghe như có tiếng ai gọi tôi?
     Ô.BẢN -    Anh tưởng thế, làm gì có ai mà gọi.
     Ô.LÃM -    Tuổi già bây giờ hay lẫn... rất là hay tưởng...
      Ô.BẢN -    Rút kinh nghiệm cái vụ Rô-ten-bớc vừa rồi, anh cũng nên thận trọng.
      Ô.LÃM -    Tôi biết rồi, ai mà muốn thế !
      Ô.BẢN -    Đôi ba lần, thằng Tuấn nó vẫn chất vấn tôi?
      Ô.LÃM -    Thì anh phải liệu bảo cho nó thôi đi !
      Ô.BẢN -    Nó còn xuống tận xí nghiệp kiểm tra. Ý nó muốn xem lại hồ sơ cũ đấy?
      Ô.LÃM -    Thế thì không được ! Dứt khoát là không được ! Anh phải...
      Ô.BẢN -    Thì tôi vẫn đang thuyết  phục nó. Thôi tôi về !
(ông Bản ra khuất )
      Ô.LÃM -  
  (một mình) Chả còn ra cái thể thói gì cả? Thật là, trứng lên cả đầu.
                                   
(ông Lãm nhìn quanh nhưng không thấy ai)
                    Vợ với chả con ! Khách khứa thì đầy nhà, bỏ đi đâu rồi không biết?
                                 
( nói xong , ông Lãm hấp tấp đi vào nhà trong.
                                         Minh Phương và Tài từ ngoài vườn bước vào nhà )

      MINH PHƯƠNG -    Ông ấy đang tìm tôi đấy? Ông ấy mà biết thì....
      TÀI -    Mợ sợ à?
      MINH PHƯƠNG -    Tôi lo là lo cho cậu đấy? Khỉ ạ, khoẻ đến phát khiếp !
      TÀI -    Giờ thì thoải mái rồi, nhẹ cả người.
      MINH PHƯƠNG -    Cậu vẫn phải để mắt đến thằng Tuấn và lão Mai Lâm đấy?
      TÀI -    Tất cả sự dậy bảo của mợ, Tài tôi xin phục tùng !
      MINH PHƯƠNG -    Sướng nhé, đây có kẹm gì gái tân !?



                                                       HẾT MÀN MỘT

         

                                      
 


<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.08.2008 12:32:54 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 22.08.2008 12:31:02
 
P.6



                                               MÀN HAI

                                Phòng làm việc của giám đốc Công ty.
                     Ông Lãm đang sốt ruột, đi đi lại lại... Minh Phương vào.

   Ô.LÃM -    (hỏi ngay) Bà đã cho chúng nó thu gọn hết cái mớ hồ sơ ấy vào chưa?
        MINH PHƯƠNG -    Gớm, ông làm cứ như là chớp ấy !
        Ô.LÃM -    Bà cũng phải đôn đốc chúng nó thu vào cho nhanh. cái thằng Tuấn ấy, nó mà bới ra thì lại lắm chuyện?
        MINH PHƯƠNG -    Cũng chỉ trong vòng sáng nay tất cả sẽ được niêm phong cẩn thận, ông cứ yên tâm.
        Ô.LÃM -    Yên tâm cái khỉ gì? Tôi đã bao nhiêu lần nói với bà: Nếu có làm ăn thì cũng chỉ nên một vừa hai phải, bà có chịu nghe tôi đâu.
        MINH PHƯƠNG -    Thì ai bảo tự nhiên ông lại đưa cái thằng Tuấn về làm trợ lý?
        Ô.LÃM -    Thì ai biết đâu nó lại...
        MINH PHƯƠNG -    Đã kinh nghiệm với thằng trợ lý lần trước, đáng lý ông phải...
        Ô.LÃM -    (ngắt lời) Tôi sẽ không để cho nó làm trợ lý nữa !
        MINH PHƯƠNG -    Thôi ! Tôi khuyên ông cũng đừng vội lại làm ầm ĩ lên, chẳng khác nào mình tự đổ thêm dầu vào lửa.
        Ô.LÃM -    Thế bà bảo tôi phải chịu nó à?
        MINH PHƯƠNG -    Trước mắt ta cứ xoa cho cái vụ Rô-ten-bớc  này êm đi đã ! Rồi... sẽ đến lượt nó?...
        Ô.LÃM -    Tuỳ bà, liệu mà làm cho khéo. Tôi... tôi phải lên trên Bộ !
                          ( nói rồi, ông xách chiếc cặp da đen ra khỏi phòng.
                                    Ông Bản bước vào )
        MINH PHƯƠNG -    Ông ấy vừa lên trên Bộ rồi ! Nhưng cứ trông bộ dạng của anh, cũng đoán biết lại đang có chuyện gì?
        Ô.BẢN -    Thằng Tuấn vẫn nhất quyết đòi mượn hồ sơ vụ Rô-ten-bớc để xem đấy !
        MINH PHƯƠNG -    Anh Lãm đã ra chỉ thị cho niêm phong lại !
        Ô.BẢN -    Không ổn ! Không ổn !...
        MINH PHƯƠNG -    Thế ra nó muốn làm gì thì làm à? Mà nó là con trai của anh, anh phải ngăn nó lại chứ?
        Ô.BẢN -    Ngăn cũng không nổi, thật đến khổ !
                         ( Ông Bản định ra, thì Minh Phương ngăn lại )
        MINH PHƯƠNG -    Thì anh cứ ở lại đã, đi đâu phải vội !
        Ô.BẢN -    Cô bảo ở lại làm gì? Còn làm được cái gì nữa?
        MINH PHƯƠNG -    Ở lại với tôi ! Tôi sẽ giúp anh dịu lại...
        Ô.BẢN -    Ồi !.... (định đi )
        MINH PHƯƠNG -    (ngăn lại) Thì anh khoan một tý không được à? Anh cứ lại gần đây !... Đứng sát nữa vào, sát nữa vào... Tôi cắn  anh hay sao mà?...
        Ô.BẢN -    Nhưng cô muốn gì mới được cơ chứ?
        MINH PHƯƠNG -    Bây giờ thì tôi mệt rồi ! Tôi chán ngấy tất cả rồi, tôi chán cả anh ! Thôi anh đi đi !
        Ô.BẢN -    Ơ, ơ... Tự nhiên cô... Cô toàn sinh sự?
        MINH PHƯƠNG -    Tôi sinh sự vì sao anh biết không? 
        Ô.BẢN -    Tôi... tôi làm sao mà biết được?
        MINH PHƯƠNG -    Bởi vì tôi không còn cái gì để mà sống cả !... Tôi không còn cái gì để mà vui sướng cả !... Tôi không còn cái gì để mà yêu cả !...
        Ô.BẢN -    Thế là thế nào? Cô thì còn thiếu cái gì?...
        MINH PHƯƠNG -    Chính vì thừa thãi quá, nên mới muốn tìm một cái gì đó để mà sống cũng khó? Mà cuộc sống đã không còn cái gì để cho mình yêu thích, thì có khác nào như chết !...
        Ô.BẢN -    Tôi chẳng hiểu ra làm sao cả? Cuộc sống của cô đầy đủ đến thế, mà lại không còn cái gì để mà yêu thích? Tôi thấy lạ !...
        MINH PHƯƠNG -    (trở nên mơ mộng) Có ! Cũng có đấy !... Dù nó chỉ là một chút mỏng manh, một chút trong hy vọng... Nhưng nó chính là cái đốm sáng duy nhất sót lại,  còn cháy leo lét trong cuộc sống của tôi !
        Ô.BẢN -    Tôi vẫn không thể nào hiểu được, cái đốm sáng quái quỉ ở trong cô là cái gì?
        MINH PHƯƠNG -    (mạnh mẽ) Là tình thương của tôi với anh?
      Ô.BẢN -    Cô, cô điên rồi !
      MINH PHƯƠNG -    Phải, tôi điên ! Tôi điên cũng vì anh !...
      Ô.BẢN -    Cô này hay nhỉ?
      MINH PHƯƠNG -    Chỉ có anh mới là niềm yêu thích của tôi ! Cái đốm sáng leo lét của tôi ! Còn tất cả đối với tôi chán ngắt...
(sôi nổi) Anh Bản, anh hãy ôm lấy tôi đi ! Anh hãy vuốt ve tôi ! Anh hãy...
      Ô.BẢN -    Thôi, tôi xin cô ! Tôi xin cô !
      MINH PHƯƠNG -    Anh hãy tận hưởng đi, Đừng để lỡ ! Anh sẽ thấy cái đời đàn ông của anh đáng sống hơn ! Như thế... như thế...
      Ô.BẢN -    Ôi, không ! Cô Minh Phương, đừng nên làm như thế !...
      MINH PHƯƠNG -    À, ra thế ! Thế thì anh chưa khôn ngoan bằng thằng con anh? Thằng thứ hai ấy !
      Ô.BẢN -    Tôi, tôi chịu không thể nào hiểu được cô?
(ông định bỏ đi )
      MINH PHƯƠNG -    Thôi anh đi đi, rồi cố mà hiểu?
      Ô.BẢN -    Cô loạn thần kinh rồi !
                                         
(ông Bản bỏ ra )
      MINH PHƯƠNG -    Thế mà cũng gọi là đàn ông?
                                   
( Tài từ ngoài bước vào )
      TÀI-  Tất cả hồ sơ về vụ Rô-ten-bớc, tôi đã cho thu gọn, cất vào trong tủ khoá lại cẩn thận rồi !
      MINH PHƯƠNG -    Thế là nó hết đường tìm tòi, bới móc ! Có phải thế không anh Tài?
      TÀI -    Mợ nói đúng !
      MINH PHƯƠNG -    Ở đây tôi là trưởng phòng Kế toán Tài vụ , chứ không phải là "mợ" !
      TÀI -    Còn tôi là trưởng phòng nghiệp vụ ! Mợ bỏ quá, tôi cứ hay quen mồm.
      MINH PHƯƠNG -    Lại gọi là mợ rồi? Thôi, nói vào công việc đi. Này, thế ngộ nhỡ thằng Tuấn nó không chịu dừng lại ! Nó cứ tìm cách này, cách khác để bới ra... thì ta làm thế nào?
      TÀI -    Thì ông trợ lý buộc phải chấp nhận một bài học...
      MINH PHƯƠNG -    Như bài học với thằng trợ lý trước, hả? Ôi, chàng trai tuyệt vời của tôi !
      TÀI -    Ý của mợ là ý trời !... Đấy , tôi lại quên.
      MINH PHƯƠNG -    Cậu vẫn để ý lão Mai Lâm đấy chứ ! Xem lão ta có biểu hiện gì khác không? Hàng hoá lão đã chuyển hết rồi, mà sao lão vẫn chịu về Sàigòn?
      TÀI -    Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy lão lởn vởn qua đây !... Mà hình như lão Mai Lâm này với ông anh trai tôi, đang có một mối quan hệ gì đó?...
      MINH PHƯƠNG -    Thế thì cậu lại càng phải cần luôn luôn theo sát !
      TÀI -    Nhất định tôi sẽ làm cho rõ.
      MINH PHƯƠNG -    Không cẩn thận lão lại trở thành chiếc đòn càn hai lưỡi?
      TÀI -    Nếu đúng như thế thì, cả với lão già này ta cũng không tha !
      MINH PHƯƠNG -  Mới chỉ là đang đoán già, đoán non. Chưa biết đích thực thì đừng vội làm ầm ĩ.

                                        
  

                                          
         
        
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2008 12:12:13 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 25.08.2008 12:41:48
  
P.7                                                            


                                             (Tuấn bước vào phòng)
       
        MINH PHƯƠNG -    (với Tuấn ) Chắc là anh muốn gặp ông giám đốc ? Nhưng ông giám đốc lại vừa đi lên Bộ.       
         TUẤN -
    (ngần ngừ) Thôi để lát nữa tôi lên cũng được. (định đi)       
       MINH PHƯƠNG -    (dò hỏi) Thế, anh cần gặp ông giám đốc có việc gì ?  
         TUẤN -    À... tôi chỉ muốn mượn lại tập hồ sơ về vụ Rô-ten-bớc ?
       
        MINH PHƯƠNG -    Để anh làm gì?
       
        TÀI -
    (nói xen vào) Tất cả vụ việc đã được giải quyết trọn vẹn. Coi như đã kết thúc !        
        TUẤN -  Anh chỉ muốn xem lại?
       
        TÀI -
    (lạnh lùng) Tốt nhất là anh không nên xọc vào những công việc không phải là phận sự của anh ?        
        TUẤN -    Là một trưởng phòng nghiệp vụ , chắc chú cũng biết...
       
        TÀI -    Anh không phải dậy khôn tôi ! Từ khi anh về công ty nhận cái chức trợ lý giám đốc, anh cứ làm rối tung cả lên... không ra làm sao cả.
       
        TUẤN -    Nhưng kết luận để rồi qui kết về một vụ tổn thất hàng hoá như thế là chưa rõ ràng ?
        TÀI -    Anh căn cứ vào đâu ?        
        TUẤN -    Tất nhiên là phải có ! Và cũng chính vì thế, tôi mới muốn xem lại hồ sơ ?
       
        TÀI -    Nhưng những hồ sơ đó không phải thuộc phận sự của anh ?
       
        TUẤN -    Tôi là một trợ lý giám đốc tôi cần biết, dù mọi việc có xẩy ra trước khi tôi về ? Hơn nữa, nếu tất cả đã rõ ràng minh bạch thì cần gì phải dấu ?
       
        TÀI -    Không phải là dấu ! Mà đó là nguyên tắc bảo quản hồ sơ.
       
        MINH PHƯƠNG -
    (làm bộ dàn hoà) Thôi !... Anh em có gì thì bảo nhau, việc gì mà to tiếng? Người ngoài người ta lại cười. (với Tuấn) Anh cứ về phòng tiếp tục làm việc của anh đi, để tôi báo cáo lại với giám đốc,xem ý kiến của ông ấy ra sao ?        
        TUẤN -    Thôi được. Đợi ông giám đốc về, tôi sẽ gặp.
                                  
                                
( Tuấn bực bội bước ra khỏi phòng )        
       TÀI -    Mợ định cho anh ta mượn hồ sơ xem à ?        
        MINH PHƯƠNG -    Ta không tự tay mở cửa để cho kẻ cướp vào nhà ! Nhưng căng với nó lúc này chưa có lợi...
       
        TÀI -    Xem chừng, anh ta không chịu để yên đâu ?
       
        MINH PHƯƠNG -    Có lẽ cũng phải tìm cách ?
       
        TÀI -    Mợ định dùng cách gì ?
(chợt hiểu) Hay là vẫn cái cách... như với thằng trợ lý trước ?         MINH PHƯƠNG -    Thì cũng là bất đắc dĩ.        
        TÀI -    Phải, thì cũng là bất đắc dĩ !...
(phá lên cười) Đúng là bất đắc dĩ, là tại anh ta tự chuốc vạ vào thân thôi. Thưa đồng chí trưởng phòng kế toán tài vụ, tôi hoàn toàn ăn ý với đồng chí !                             ( nói rồi Tài khoái chí bước ra khỏi phòng )        
        MINH
PHƯƠNG - (còn lại một mình ) Trời đất, sao tôi lại cứ phải dấn thân mãi vào cái trò này ? (bỗng trở nên đanh ác) Nhưng cũng là vì tại nó, tại nó cả. Nó dại thì cho nó chết !...                                      

                                        HẾT MÀN HAI

<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.10.2008 00:39:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 27.08.2008 13:04:54
P.8
 
 
 
                                              MÀN  BA
 
                               Sáng sớm. Nhà khách của Công ty, bên cạnh là phòng
                       thường trực nhỏ, gần cửa ra vào. Đi qua phòng thường trực
                       có lối vào các phòng ban. Bác Khoát thường trực đang ngồi
                       ở đó.
                              Tuấn, tay cầm chiếc túi da đựng tài liệu bước vào.
 
        TUẤN -    Chào bác Khoát !
        BÁC KHOÁT -    Chào anh Tuấn ! Hôm nay anh Tuấn đến làm việc sớm thế ?
       TUẤN -    Có ít công việc cần phải giải quyết , bác ạ !

       B.KHOÁT -    Thời buổi này mà còn có những người  vẫn tận tâm, tận lực như anh Tuấn, cũng hiếm đấy
       TUẤN -    Cũng chỉ là do yêu cầu thôi, mà bác.
        B.KHOÁT -    (thở dài) Cứ nhìn anh tôi lại nhớ tới anh Trương. Anh ấy cũng làm trợ lý cho ông giám  đốc trước lúc anh Tuấn chưa về đây.  Tuy có nhiều tuổi hơn anh, nhưng anh Trương cũng hoạt bát, năng  nổ lắm !
       TUẤN -    Nghe nói, anh Trương phải về mất sức ?
       B.KHOÁT -    Tuổi thì cũng chưa đến năm mươi. Đang khoẻ như vâm bỗng nhiên sút hẳn, thế là… anh ấy phải bỏ dở công tác mà về.
        TUẤN -    Tôi cũng có nghe lời ra tiếng vào về việc phải về mất sức của anh trợ lý ? Bác có biết…
        B.KHOÁT -    (lắc đầu) Cũng nhiều người tò mò muốn hỏi, nhưng anh ấy nhất định không nói. Kể cũng lạ, con người đang sôi nổi vui vẻ như thế, bỗng nhiên…
        TUẤN -    Chắc phải có điều gì uẩn khúc ?
        B.KHOÁT -    Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp anh ấy cứ lang thang, vơ vẩn như người mất trí.
        TUẤN -    Lúc nào tôi cũng muốn gặp anh ấy chuyện trò, hỏi han xem  sự thể thế nào ? Thôi, tôi vào làm việc bác nhé !
                                                 ( nói rồi, Tuấn chào bác thường trực đi vào phía trong.
                                             Lát sau, Mai Lâm từ cổng đi tới )
         MAI LÂM -    (với bác Khoát ) Chào bác thường trực !
        B.KHOÁT -    Chào ông Mai Lâm ! Tôi lại cứ nghĩ ông đã chuyển hết hàng rồi ?
       MAI LÂM -    Cám ơn bác, cũng xong rồi ạ.
        BÁC KHOÁT -    Chắc ông  chuẩn bị ký tiếp một hợp đồng mua bán khác ?
       MAI LÂM -    Ồ không ! Tôi đến chỉ là muốn gặp anh trợ lý. Cũng có một chút việc, không biết anh ấy...
        B.KHOÁT -    Anh ấy cũng vừa vào trong phòng làm việc. Ông cứ ra ngồi chờ ở phòng khách, tôi sẽ gọi điện thoại.
        MAI LÂM -    (ngần ngừ) Nhưng thôi , thôi bác ạ ! Tôi đi đằng này một chút, rồi tôi sẽ quay trở lại.
                            ( Mai Lâm định đi… Có tiếng hon-đa dừng trước cổng, Tài bước vào )
        TÀI -    Chào ông Mai Lâm !
        MAI LÂM -    Chào anh Tài !
       TÀI -    Tôi biết là thế nào cũng sẽ gặp ông ở đây !
        MAI LÂM -    Sao anh lại nghĩ như thế ?
       TÀI -    Chính tôi cần hỏi ông điều đó? Mời ông vào phòng khách !
                                             ( hai người tiến vào phòng khách )
        TÀI -    (tiếp) Trong thời gian gần đây, tôi để ý… không mấy ngày  là ông không có mặt ở cái công ty  này ?
        MAI LÂM -    Những ngày trước như anh biết: Tôi đến để vận chuyển cho hết số hàng.
       TÀI -    Thế còn những ngày vừa qua, khi ông đã thu dọn đến kiện hàng cuối cùng ?
        MAI LÂM -    Tất nhiên là tôi cũng có lý do.
       TÀI -     Lý do của ông ?...
        MAI LÂM -    Một lý do hết sức tế nhị ! Mà cũng chỉ là câu chuyện riêng tư…
       TÀI -    Câu chuyện riêng tư của ông mà lại có quan hệ với ông anh của tôi ? Tức là anh trợ lý mà ông  muốn gặp đấy !
        MAI LÂM -    Một mối quan hệ hoàn toàn đứng đắn.
       TÀI -    Nghĩa là… cuộc gặp gỡ giữa hai người, không có quan hệ gì với lô hàng ông đã mua vừa rồi ?
        MAI LÂM -    Vâng, đúng như vậy !
       TÀI -    Chẳng lẽ anh tôi với ông lại có quen biết nhau từ trước ?
        MAI LÂM -    Ồ không, hoàn toàn không !
       TÀI -    Vậy, ông tìm gặp anh trai tôi…
        MAI LÂM -    Tôi đã nói rồi, đó là một lý do hết sức tế nhị.
        TÀI -    Hừ, câu chuyện của ông cứ vòng vèo, lẩn quẩn. Nhưng nhất định là phải có một cớ chứ ? Ông hãy cho tôi biết: Anh trợ lý cần gặp ông để làm gì ? Anh ấy yêu cầu ông cái gì ?
       MAI LÂM -    Anh Tuấn không có yêu cầu gì ở tôi cả ! Thậm chí, anh ta còn không muốn gặp tôi.
        TÀI -    Ông đừng đùa rỡn tôi như cái trò ú tim của trẻ con ? Ông cần nhớ rằng: trước khi giám đốc của công ty chúng tôi đặt bút ký hợp đồng  bán cho ông…
        MAI LÂM -    Thì tôi đã cùng với anh và bà Minh Phương cam kết…
        TÀI -    Những điều kiện không có trong hợp đồng !
        MAI LÂM -    Tôi vẫn nhớ !
        TÀI -    Thế mà ông…
        MAI LÂM -    Tôi đã từng tham gia nhiều hợp đồng mua bán, những lô hàng còn lớn hơn, rich rắc hơn và chưa từng để cho ai chê trách ?

       
                                            
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:10:22 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 31.08.2008 12:44:48
P.9


      TÀI -    Thôi được ! Tôi cũng chẳng muốn quan tâm tới cái mối quan hệ tế nhị của ông với người anh trai tôi. Nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở để ông biết: Một khi ông vi phạm những điều mà ông đã cam kết, thì ông...
        MAI LÂM -    Tôi sẽ phải đón nhận những hậu quả không tốt chứ gì?
        TÀI -    Tuỳ ông hiểu, kể cả luật rừng. Chào ông !
                      ( nói rồi Tài bỏ vào trong công ty )
        MAI LÂM -    (cười mỉa) Kể cả luật rừng? Thằng khốn, ba cái tuổi ranh. Tao thách chúng mày có thể làm gì được với lão Mai Lâm này ! (bỗng lo lắng ) Nhưng còn thằng Tuấn ! Còn thằng Tuấn !... Có thể chúng nó sẽ hại nó? ( kiên quyết ) Ta phải tìm cách mà cứu nó.
                     ( Ông Mai Lâm định đi. Một cô gái trông khá tài tử, từ ngoài cổng
                    bước vào phòng thường trực - Đó là Trâm )
      TRÂM -    (với bác thường trực tạt vào phía trong vừa ra) Cháu chào bác thường trực !
        B.KHOÁT -    Chào cô !
        TRÂM -    Cháu xin được gặp anh trợ lý giám đốc ! Hôm nay anh ấy có đến làm việc không ạ?
        B.KHOÁT -    Tất nhiên là có ! Anh ấy còn đến từ rất sớm.
        TRÂM -    Thế thì may quá !
        B.KHOÁT -    Cô là....
        TRÂM -    Dạ, cháu là bạn gái của anh ấy ạ !
        B.KHOÁT -    Tôi hiểu rồi. Anh trợ lý của chúng tôi thì có nhiều bạn lắm !
        TRÂM -    (ý nhị) Mà... toàn là những bạn gái phải không bác?
        B.KHOÁT - (vô tình ) Tất nhiên !... À không, bạn cánh nam giới thì nhiều hơn. Bạn gái cũng có, vừa vừa thôi. Mà tên cô là gì nhỉ?
        TRÂM -    Cháu tên là "Trâm" ! Cháu có thể vào được chứ bác?
        B.KHOÁT -    Được chứ ! Nếu đã là bạn, nhất lại là bạn gái của đồng chí trợ lý chúng tôi, thì không thể là người xấu. Cô cứ để lại chứng minh thư.
        TRÂM -    Không sao ạ.  ( Trâm đưa giấy )
        B.KHOÁT -    Thủ tục mà cô. (chỉ cho Trâm) Giờ thì cô đi thẳng lối này, đến cái chỗ khu nhà hai tầng kia kìa... thì cô rẽ phải, qua 5 nhà nữa, đúng là phải 5 nhà nữa... tới ngôi nhà thứ 6, cô sẽ nhìn thấy một tấm biển có đề: " Phòng trợ lý " ! Thì đấy, anh trợ lý làm việc ở trong phòng trợ lý.
                    ( Trâm cám ơn bác thường trực rồi định đi vào, Mai Lâm từ nhà khách tiến lại )
       MAI LÂM -    Chào cô Trâm !
        TRÂM -    Chào ông Mai Lâm ! Không ngờ lại được gặp ông ở đây?
        MAI LÂM -    Với một nhà kinh doanh như tôi: Cứ chỗ nào có hàng là tới !
        B.KHOÁT -    Thì ra Ông và cô đây đã có quen biết nhau?
        MAI LÂM -    Trong một cuộc kinh doanh, tôi cũng đã có hân hạnh được gặp gỡ cô Trâm đây ! Ba của cô ấy là chủ của một siêu thị lớn ở thành phố Sàigòn đấy, ông ạ !
        B.KHOÁT -    Ra thế ! Thảo nào, trông cô ấy cứ như là diễn viên.
        TRÂM -    (với Mai Lâm) Thế lần này ra đây, ông đã mua được hàng chưa?
        MAI LÂM -    À về hàng hoá thì mọi việc tôi đã giải quyết xong xuôi cả rồi... Tôi cứ nhớ mãi, lần ấy làm việc với cô và ba của cô, là kỉ niệm đẹp trong đời một thương nhân như tôi. Nhưng không phải chỉ vì cô đẹp !
        TRÂM -    Có lẽ tôi còn quá non nớt trong công việc kinh doanh?
        MAI LÂM -    Về kinh nghiệm thì cô còn phải học nhiều, nhưng học thức và sự nhậy bén trong công việc của cô đã thu phục tôi.
        TRÂM -    Ông đã quá khen !
                                ( lúc này bác thường trực đã đi ra chỗ khác )
        MAI LÂM -    Lúc nẫy cô Trâm có nói tới mối quan hệ của cô và anh Tuấn?
        TRÂM -   Chẳng lẽ mối quan hệ đó cũng làm ông quan tâm?
        MAI LÂM -    Có một lần, vào một buổi chiều: Khi đó tâm trạng cô không vui, đúng là lúc đó cô không vui... Cô mới thổ lộ một chút tâm tình với tôi, như với một người già. Cô kể cho tôi nghe về mối tình của cô từ thời còn sinh viên...
        TRÂM -    Vâng. Chính là anh ấy, ông ạ ! Nhưng đó chỉ là quá khứ.
        MAI LÂM -   Taị sao lại không phải là hiện tại... và cả tương lai? Cô rất đẹp !...
        TRÂM -    Tôi không thể rời bỏ thành phố Hồ Chí Minh để ra đây ! Anh ấy cũng không chịu rời Hà Nội !
        MAI LÂM -    Nghĩa là, hai người vẫn yêu nhau ! Nhưng không ai chịu rời bỏ nơi ở với thành phố của mình, để đến với người kia? Nhưng gái theo chồng mà cô?...
        TRÂM -    Cả một cơ nghiệp lớn mà ba tôi dành lại cho tôi đều ở trong đó, với bao nhiêu ước vọng về cuộc sống của đời tôi?... Và đó cũng là cả của anh ấy nữa chứ?
        MAI LÂM -    (ngẫm nghĩ) Cũng có thể tôi sẽ giúp được cô.
        TRÂM -    (ngạc nhiên) Cũng có thể ông sẽ giúp được tôi? (cười) Ông không giúp được tôi đâu, ông Mai Lâm ạ. Anh ấy kiên quyết lắm !
        MAI LÂM -    Vâng. Tôi cũng chỉ mới nói là có thể? Giờ thì tôi phải xin phép cô...
                                  ( Mai Lâm ra cổng, Trâm vào trong Công ty. Lát sau,
                                        Tuyết từ cổng đi vào phòng thường trực )
        

                  

                                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:15:23 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 03.09.2008 12:27:08
P.10


       TUYẾT -    (vào) Chào bác !
        B.KHOÁT -    Chào cháu ! Hôm nay cháu Tuyết của bác rỗi nhỉ?
        TUYẾT -    Thì cháu vẫn nghỉ hè mà bác.
        B.KHOÁT -    Cả ba và mẹ cháu hôm nay chưa thấy đến cơ quan?
        TUYẾT -    Dạ, cháu... cháu chỉ muốn gặp anh Tuấn thôi ạ !
        B.KHOÁT -    (cười) Từ sáng đến giờ, ai đến cũng chỉ muốn gặp anh Tuấn ! Với cháu Tuyết thì có thể vào không cần trình giấy.
        TUYẾT -    Nhưng cháu chờ ở nhà khách này này. Bác gọi điện thoại cho anh ấy giúp cháu, cháu chỉ gặp anh ấy một tí thôi !
        B.KHOÁT -    Được, bác sẽ gọi. Nhưng chỉ gặp một tí thôi đấy nhé !
                             ( Bác Khoát gọi điện thoại, nhưng không có tiếng trả lời )
       B.KHOÁT -    Không có trong phòng trợ lý. Có lẽ anh ấy đã xuống các phòng ban rồi, cháu ạ !
        TUYẾT -    Để cháu vào tìm vậy.
                                 ( Tuyết định vào, thì Tài ở trong Công ty đi ra )
       TÀI -    Chào cô Tuyết. Bộ quần áo của cô hôm nay rất đẹp.
        TUYẾT -    Anh khen tôi thì khen suốt đời.
        TÀI -    Tôi khen, là tôi khen bộ quần áo của cô !
        TUYẾT -    Thế tôi không đẹp à?
        TÀI -    Tất nhiên. Bẩm sinh, bẩm sinh ra cô đã đẹp rồi ! (thay giọng) À, mà tôi cũng đang muốn nói chuyện với cô.
        TUYẾT -    Chuyện của anh Tài buồn hay vui?
        TÀI -    Ta cứ vào phòng khách đã.
                                   ( họ vào phòng khách )
        TÀI -    (tiếp) Tôi nói thế này... chỉ vì tôi quí cô ! Tôi thương cô ! Tôi trân trọng cô ! Tôi, tôi nghĩ tới hạnh phúc của cô ! Tôi... tôi muốn quan hệ của cô với anh tôi hoàn toàn tốt đẹp !
        TUYẾT -    Anh Tài vào đề hay đấy, nhưng hơi dài dòng?
        TÀI -    Xin cô chớ hiểu lầm.
        TUYẾT -    Anh cứ nói.
        TÀI -    Tôi cảm thấy ba cô và cả mẹ cô, ông bà có ý không bằng lòng về ông anh tôi !?
        TUYẾT -    Anh chỉ mới cảm thấy thôi à?
        TÀI -    Nếu như vậy thì tôi cũng lấy làm rất buồn.
        TUYẾT -    Có gì thì anh cứ nói ra đi, không cần phải vòng vo?
        TÀI -    Tôi sẽ vào ngay chuyện. Chỉ vì, ông anh tôi đã về hùa với một số người, làm một số việc chưa hay... gây tổn hại tới ba cô?
        TUYẾT -    Không, tôi tin là anh Tuấn sẽ không làm những điều xấu !
        TÀI -    Nhưng những việc làm thiếu suy nghĩ chín chắn của anh tôi, để cho những kẻ xấu lợi dụng... thì nó cũng đồng nghĩa !... Cô có thương ba và mẹ của cô không?
        TUYẾT -    Anh Tài nói hay nhỉ, tôi không thương ba và mẹ tôi thì tôi thương ai?  Nếu anh cứ nói theo cái kiểu ấy, thì tôi không thèm nói chuyện với anh nữa.
                                                ( Tuyết định đi...)
        TÀI -    (ngăn lại) Ấy, cô Tuyết đừng phật lòng ! Tôi chỉ muốn báo cho cô biết một điều, mà đáng lý tôi không muốn nói... rằng, ba cô đang gặp nạn?
        TUYẾT -    (giật mình) Ba tôi đang gặp nạn? Nhưng là nạn gì vậy, anh đã làm cho tôi phát hoảng !
        TÀI -    Ba cô có mắc sai lầm.
        TUYẾT -    Nhưng đó là sai lầm gì mới được cơ chứ? Liệu có nặng lắm không?
        TÀI -    Thuộc về trách nhiệm chỉ đạo của giám đốc, nhưng chỉ do ông ấy sơ ý?
        TUYẾT -    Anh nói vậy nghĩa là sao?
        TÀI -    Ý đồ của ba cô cũng không phải là xấu.
        TUYẾT -    (cười) Thế thì có gì mà đáng sợ.  Nếu ý đồ của ba tôi không xấu, mà chỉ do sơ ý?
Ai chả có lúc...
        TÀI -    Nhưng những kẻ xấu chúng chỉ chờ có dịp ấy. Ghen ăn tức ở mà cô ! Chúng sẽ tìm cách moi móc đủ thứ chuyện... từ trước đến nay để qui tội cho ông ! Mà làm lãnh đạo nếu bới ra thì lắm chuyện lắm, cô không thể biết được đâu. Ông khó mà qua khỏi, có khi bị truy tố pháp luật nữa là khác !
        TUYẾT -   Chết,  có khi bị truy tố cả pháp luật cơ à? Nhưng đó là những chuyện gì vậy?
        TÀI -    Nó thuộc về công việc, cô cũng chỉ nên biết đến thế !
        TUYẾT -    Liệu có nghiêm trọng đến thế không? Nhưng... anh nói với tôi như vậy, là có ý...
        TÀI -    Bởi vì, ba cô gặp sự lành hay dữ tuỳ thuộc vào anh trợ lý Tuấn?... Người mà cô đang yêu và cũng được yêu lại.
        TUYẾT -    Có nghĩa là tôi cần phải...
        TÀI -    Ngăn những hành động thái quá của ông người yêu của cô lại ! Điều cốt yếu là ông ấy đừng có tìm cách bới móc những chuyện đã qua? Chỉ tổ để cho kẻ xấu lợi dụng.
        TUYẾT -    (hoang mang) Nhưng nếu anh ấy không nghe?
        TÀI -    (vẻ đe doạ) Thì buộc lòng: Tôi, mẹ cô và cả ba cô nữa, sẽ phải tìm cách dìm ông trợ lý xuống... đất !
        TUYẾT -    Nhưng anh ấy là anh trai của anh cơ mà?
        TÀI -    Vì quyền lợi chung tôi cũng không thể làm khác !
        TUYẾT -    Anh nói thế là...
        TÀI -    Suốt đời anh ta sẽ không thể ngóc đầu lên được đâu !...
        TUYẾT -    Thật là khủng khiếp ! Sao chuyện lại có thể to tát đến thế?
        TÀI -    Cô giúp được ba cô, tức là cô cũng cứu được cả người yêu !
        TUYẾT -    Đựơc. Tôi sẽ nói để cho anh ấy hiểu !
        TÀI -    Cô chỉ nên lựa lời mà nói. Cô tha lỗi, nếu tôi đã làm cho cô phải lo lắng?
        TUYẾT -    Cũng có thể tôi sẽ làm được điều gì đó cần thiết.
        TÀI -    Tất cả tuỳ thuộc vào sự khéo léo của cô. Chào cô !
                                    ( Nói xong Tài bỏ ra cổng, nổ máy hon đa phóng đi )
        B.KHOÁT -    (nhìn theo) Cái thằng, cấm bao giờ mở miệng chào hỏi ai.
                                    ( Tuyết ra chào bác Khoát rồi chạy nhanh vào trong công ty.
                                     Lát sau, Tuấn và Tuyết cùng trở lại phòng khách )
 

                                                   
       
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:20:45 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Nhatho_PhamNgocThai
  • Số bài : 971
  • Điểm thưởng : 0
  • Từ: 04.08.2006
RE: KỊCH và các TIỂU PHẨM VĂN XUÔI của PNT - 04.09.2008 12:43:21
 

P.11


        TUYẾT -    Anh hãy hứa với em là anh sẽ không tìm tòi xem xét gì hết ! Anh hứa như thế nhé?
        TUẤN -    Nhưng anh không hiểu vì sao, ai đã nói những gì mà làm cho em hoảng lên như thế?
        TUYẾT -    Nhưng anh làm thế để làm gì? Để hại ba em ư?
        TUẤN -    Ai đã nói với em như vậy?
        TUYẾT -   Em chỉ nghe người ta nói như vậy ! Em sợ...
        TUẤN -    Chắc phải có kẻ nào xiên xỏ? (im lặng) Em cũng hiểu là, anh chỉ muốn...
        TUYẾT -    Những kẻ xấu có thể lợi dụng việc anh làm ! Ai mà chả có đôi lúc sai lầm.
        TUẤN -    Bỗng dưng em lại bổ nháo, bổ nhào vào những việc... mà đáng lý em không cần biết?
        TUYẾT -    Em lo cho ba ! Em lo cho cả anh !
        TUẤN -    Người ta có đôi mắt, không phải để rồi cứ phải sống như một thằng đui.
        TUYẾT -    Anh làm gì thì cứ làm, nếu anh cho là đúng ! Nhưng đừng làm tổn hại cho ba.
        TUẤN -    Cuộc sống thật là lắm mâu thuẫn?
        TUYẾT -    Em chỉ biết: Là anh hứa sẽ không làm gì tổn hại cho ba em đấy?
        TUẤN -    Anh không có ác ý gì với ba em ! Nhưng em cũng cần hiểu...
        TUYẾT -    Em hiểu: nghĩa là anh đã đồng ý như thế với em rồi đấy nhé?  Em về đây.
                    ( Tuyết ra đến cửa còn quay lại nói ) Anh nhớ là anh đã hứa !
                                      ( Tuyết ra hẳn. Tuấn đi về phía bác thường trực )
       B.KHOÁT -    Những người muốn biết nhiều, thường khó có thể mà sống được yên !
        TUẤN -    Sáng nay bác có kể cho tôi nghe đôi nét về chuyện của anh Trương !... Bác có biết nhà anh ấy ở đâu không bác?
        B.KHOÁT -    Biết chứ ! Cũng đôi lần tôi đã tới nhà anh ấy.
         TUẤN -    ( đưa cuốn sổ nhỏ) Bác ghi dùm địa chỉ.
        B.KHOÁT -    ( viết) Có khi anh hỏi, may ra anh ấy nói đấy.
        TUẤN -    Cũng nên đến thăm người ta một chút , bác ạ !
        B.KHOÁT -    Nên quá ấy chứ, anh ấy là một con người tử tế !
                              ( Lúc này Trâm từ trong đi ra )
        TRÂM -    (với Tuấn) Em đã phải đi khắp các phòng ban của Công ty để tìm anh?
        TUẤN -    Ồ, Trâm ! Em cứ như là tiên ở trên trời rơi xuống. Em ra Hà Nội đột ngột như thế này, chắc lại có chuyện gì?
        TRÂM -    Thế, anh cho là anh và em không còn liên quan gì hết? Không quan hệ gì hết à?
        TUẤN -    (lúng túng) Anh... anh không có ý như thế ! Ta sang phòng khách nói chuyện cho tiện.
                                          ( họ sang phòng khách )
       TRÂM -    Sáng nay khi đi tìm anh, em có gặp một cô gái ! Có người đã chỉ cho em...
        TUẤN -    À... Chắc là cô Tuyết !
        TRÂM -    Em không quan tâm tới cái tên, mà chỉ muốn biết...
        TUẤN -    Những điều em muốn biết thì em đã biết rồi !...
        TRÂM -    À ra thế? Cô ta trông cũng sạch sẽ, dĩ nhiên là rất trẻ ! Lép-tôn-xtôi có nói một câu, ý là: Đàn bà không có chân lý !... Em lại muốn hỏi anh về chân lý của đàn ông?
        TUẤN -    Điều đơn giản là: Tình yêu rất dễ mắc lỗi lầm... và trái tim luôn luôn bị trừng phạt !
        TRÂM -    Anh trả lời đến tức ! Em chỉ muốn biết là: anh có yêu cô ta không?...
        TUẤN -    Có ai đó đã viết hai câu thơ:
                             Tình yêu thì quá mênh mông
                             Nên tôi chẳng biết mình dừng ở đâu?
        TRÂM -    ( cáu. Túm ngực Tuấn lay ) Thế này thì em hết chịu nổi với anh rồi ! Ôi, những kỷ niệm. Những kỷ niệm thật xót xa?
                                        ( Trâm xúc động mạnh. Tuấn đỡ Trâm )
       TUẤN -    Trâm ! Em bình tĩnh lại nào?
        TRÂM -    Bao năm tháng đời sinh viên gặp anh ở nước ngoài. Ôi, những kỷ niệm tình yêu của chúng ta đã thơ mộng và đẹp biết bao ! Thế mà bây giờ anh quên hết cả rồi ! Anh quên hết cả rồi !...
        TUẤN -    Thực tế là thực tế. Chúng ta không phải là Chức Nữ với Ngưu Lang: Hai đứa sống ở hai phương trời, hàng năm đến thăm nhau một lần.
        TRÂM -     Nhưng chưa đầy hai năm, em đã ra Hà Nội tới ba lần để tìm anh?
        TUẤN -    Cả lần này anh cũng không vào đó được !
        TRÂM -    Anh thật là ác !
        TUẤN -    Không. Không phải thế ! Hoàn toàn...
        TRÂM -    Thế thì hãy vào đó với em ! Anh sẽ có tất cả: Cả tình yêu và cơ đồ !... Cả cái siêu thị lớn ấy, ba em cũng giành cho em ! Anh vào đó mà làm giám đốc. Em sẽ mãi mãi là người vợ chung thuỷ, là người bạn gái tốt của anh.
        TUẤN -    (hơi hoảng hốt ) Không ! Không được nữa rồi ! Trâm, em hãy tha lỗi cho anh. Anh không thể !
                                       ( Tuấn bỏ nhanh vào trong Công ty )
      TRÂM -    (gọi theo) Anh Tuấn !...
        B.KHOÁT -    (ngó theo) Cuộc sống đến là phức tạp.
                                                   ( Mai Lâm từ cổng vào, dáng vội vã )
 
 
                                       
                    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2008 11:25:46 bởi Nhatho_PhamNgocThai >
Đời hư, thực nhập nhoè lẫn lộn
Đêm ái tình... ta nương ngủ trái tim hoang.

Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 60 trên tổng số 270 bài trong đề mục