Truyện cực ngắn
nguyenbs 30.04.2008 23:44:18 (permalink)
Mời mọi người đăng những truyện cực ngắn của mình hoặc bạn bè sáng tác lên đây ạ.
#1
    nguyenbs 30.04.2008 23:46:27 (permalink)
    Tìm lại
    (Truyện cực ngắn)

    Một lần tôi đánh mất nỗi buồn, cái mất mát hồn nhiên như trẻ nhỏ.
    Đấy là lần gặp em mùa thu, không phải gặp gỡ lần đầu mà là sự trở lại của một trong hai người bạn sau chuyến đi dài.

    Phố chiều lá rụng vào thu như một dòng sông. Họ neo những chiếc xe đã mỏi trên những vỉa hè làm bến bờ, họ thả những chiếc còn lại trôi đều theo bụi và gió làm nên con sóng. Sóng trên phố vờn đi xa tít những ngả rẽ chập choạng ánh đèn.

    Người bán trà trong quán nhỏ nói năng gì đó, hình như câu chuyện nhắc tên một loài cây đắng xa xôi mà người ta lấy lá làm trà. Chi tiết nào hay nhất của câu chuyện tôi đều đã quên cả, chỉ nhớ lúc đó mắt em cười và vị trà trên môi tôi đổi thành vị ngọt. Em gầy đi nhiều, cái hư hao sau một chuyện tình. Tình yêu của em chắc cũng bé nhỏ, tôi đoán thế, tình nào không bé nhỏ…

    Cái mất mát em vờ như không biết.
    Tôi thích được chở em về lúc thật khuya, phố vào đông phố lạnh, vì mùa đông năm nay rất lạnh. Họ nói phải đợi đến bốn mươi năm để thấy lại một lần lạnh như thế. Đời tôi chưa đi hết những năm tháng đôi mươi nên không tin họ. Tôi thầm nói với em, phải mất một đời người phố mới lạnh như phố năm nay (một đời người có bao năm?).
    Em ghi lên đâu đó một câu thật ngộ nghĩnh, em cần một người thợ làm găng tay để giữ tay em được ấm qua mùa đông. Tôi hỏi người bán đồ da bên đường, cần có bao nhiêu găng tay để một đôi tay nhỏ có thể ấm cho đến khi nó hoàn toàn giá lạnh? Người đàn ông trầm ngâm rồi quay sang hỏi đùa vợ mình - bà đã có bao nhiêu cái găng tay rồi nhỉ?...
    Tôi mua đúng một đôi loại da rất bình thường và dùng hết rất ít tiền. Tôi đoán tiền không ấm, vì họ chả bảo lạnh như tiền! Em nhận và không nói.

    Thành phố mười năm tôi đi về. Thành phố quen nhưng vì tôi không còn ký ức, nên phố qua rồi phố lại quên tên. Em thường phải chỉ cho tôi mỗi lần xe đi lạc. Tôi đoán là tôi được sinh ra để đi với những người chỉ đường.

    Cái mất mát em vờ như không biết.
    Em lấy đi ngần ấy nỗi buồn tôi! Cứ thử nghĩ mà xem, nếu như có một thế giới mà nỗi buồn và tất cả những gì xấu xa đều biến thành của cải, thì em sẽ tù tội suốt đời. Suốt đời em! (Tôi, chắc sẽ là một gã nhà giàu độc ác và tiếc của).

    Phố rất vắng. Tôi ngồi đếm những gì đã nói với em trong suốt mùa đông. Toàn những chuyện đường xa, công việc, cây cối, chó mèo…chả có gì đặc biệt. À, có lần trong một quán jazz tôi nói gì đó, hình như đại ý là bọn nghệ sỹ rất hay chửi tục, em mỉm cười còn cô gái bán quầy bar phá lên cười, chắc đấy là câu chuyện hay nhất. Mùa đông lạnh thế mà cũng hết.

    Mùa xuân. Tôi yêu em. Ai đọc đến đây rồi mà còn chưa nhận ra điều này thì thật đúng là kẻ mù loà (tôi xin lỗi). Tôi viết nó ở khắp nơi, nhắn tin cho em rất nhiều, làm những gì em có thể nhìn hoặc nghe thấy - tôi yêu em. Em im lặng, tôi gọi cho em cả lúc tỉnh lẫn lúc say, nhưng em thích lái câu chuyện tôi sang những chủ đề nhạt nhẽo và vô vị. Thành phố lại nuôi tôi những đêm dài và ngày trôi thăm thẳm. Mùa xuân lại ra đi thật chậm.

    Phố tàn xuân, tôi tìm lại nỗi buồn đánh mất. Vẫn như xưa, nỗi buồn chiều đi bạc nắng mưa…


    Bùi Sỹ Nguyên,
    Hà Nội, 23-04-2008
    #2
      nguyenbs 26.07.2008 01:18:13 (permalink)
      Gái trần gian và các thiên thần
      Truyện cực ngắn

      Người mẹ dạy những đứa bé trai con bà phải yêu các thiên thần và các tiên nữ. Lớn lên chúng đều lấy gái trần gian cả.

      Thiên thần và tiên nữ khi biết điều này rất giận dữ, họ biến hầu hết gái trần gian thành những người mẹ. Một nửa trong số những đứa con do họ đẻ ra lại thành những đứa con trai không biết nghe lời. Số còn lại thành gái trần gian cả.

      Những đứa trẻ vì sao không nghe lời mẹ?
      Đám trẻ loay hoay giữa đời và lạc lối vào nhà của Tình Yêu. Tình Yêu vốn không phải là một vị thần mà chỉ là tinh khí của loài hoa hồng trồng trên mặt đất. Hoa hồng thì vốn chỉ dùng để cho đám trẻ lớn lên trao tặng nhau. Ai ngờ đâu hoa hồng còn làm men cho yêu thương nữa. Rốt cuộc yêu thương về tay gái trần gian cả.

      Thượng Đế lo lắng về việc càng ngày càng ít tình yêu dành cho thiên thần và các tiên nữ. Thế nên người quyết định, gái trần gian biết yêu thương sau khi chết đi đều thành các thiên thần hay các tiên nữ.

      Và Tình Yêu đã giúp người mẹ đẻ ra những thiên thần ngay dưới trần gian.


      -----------------------
      HN, 20-Jul-2008
      #3
        HTMY 30.07.2008 12:55:40 (permalink)
        Cho mình gửi nhé

        THẦN TƯỢNG

        Chị Hân 12 tuổi là thần tượng của anh Bắp 7 tuổi
        Anh Bắp 7 tuổi thấy chị Hân làm cái gì cũng tài, chị Hân nói cái gì cũng hay, chị Hân có chiếc nhẫn đeo vô là nó đổi màu khi mình vui hay mình buồn, khi mình nice thì nhẫn màu light green, khi mình mad and bad thì nhẫn đổi màu dark, có khi thành black luôn, anh Bắp mơ được chiếc nhẫn như vậy, mẹ chị Hân hứa mua cho anh Bắp một chiếc, anh nhớ dai lắm, từ khi hứa tới giờ là gần một tháng, anh gọi điện thoại cho me Ci mỗi ngày để nhắc me Ci mua cho anh chiếc nhẫn "mood ring"
        Anh Bắp nói với mẹ của mình
        -Con muốn có girl friend đẹp giống chị Hân
        Là vì anh Bắp 7 tuổi rồi, anh biết chị Hân là cousin của mình, không thể marry cousin được
        Ai như Chôm Chôm 3 tuổi, coi anh Bắp là thần tượng, nói với me Ci
        -Chôm muốn marry anh Bắp
        Me Ci biểu
        -Không được đâu con, tại anh Bắp là cousin của con mà, mà con còn nhỏ lắm, lớn bằng me Ci mới marry được
        Chôm Chôm 3 tuổi nhìn quanh, rồi hỏi me Ci
        -Vậy giờ con marry ai bây giờ ?
        Chị Bòn Bon, chị Ô Mai đứng chung quanh cười , me Ci cũng cười, mà cười chị Bòn Bon 6 tuổi, vì chị Bòn Bon mau quên thiệt, mới hồi năm kia đây thôi, anh Bắp cũng từng là thần tượng của chị Bòn Bon, chị Bòn Bon cũng đòi cưới anh Bắp, rồi me Ci không cho, cũng giải thích
        -Không được đâu con, anh Bắp với con là cousin mà, con còn nhỏ, lớn lên mới marry được nha
        Chị Bòn Bon trả lời
        -Rồi lớn lên không biết ai nice (như anh Bắp) thì sao ?
         
        7/20/2008
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 30.07.2008 12:56:45 bởi HTMY >
        #4
          HTMY 30.07.2008 13:00:02 (permalink)
          KẾT THÚC MỘT CHUYỆN TÌNH
           
          Tui biết yêu sớm lắm, chưa đi học đã tương tư chú Thành ở sát nhà . Chú có cô bồ tên là cô Hằng nên không nghe ai kêu chú tên Thành mà kêu là thằng Cuội không thôi .  Chú thiệt là đẹp trong mắt tui, cô Hằng chắc cũng đẹp lắm vì tui nhớ tóc cô dài mà thơm phức, mỗi lần chú bồng tui đi chơi với cô Hằng, tóc cô bay cả qua má tui, tui về nói mệ ngoại gội đầu cho tui sao cho thơm như tóc cô Hằng chứ đừng gội bằng nước bồ kết của mệ, mùi giống mệ con không thích
          Ngày nào tui cũng canh chú đi học về là tui qua nhà chú chơi, mệ tui tìm về bắt tui ngủ trưa tui không chịu, mà chỉ cần chú bảo tui về ngủ rồi chú thương, rồi chú dẫn đi chơi là tui cun cút đi về liền .
          Có lần chú bồng tui đi dạo mát với cô Hằng, tui nhớ cái công viên đó ở Đà Nẳng có nhiều nhãn già lắm, chú lượm đá liệng cho nhãn rụng xuống, chưa được trái nào thì có cảnh sát tới, chú bồng tui chạy, tui không nhớ chú lo gì cho cô Hằng mà chỉ lo bồng tui chạy trước, lát sau thấy cô Hằng về tới, mắt đỏ vì khóc, chắc là cô giận chú, mới gần năm tuổi mà sao tui biết hả hê vì thấy chú thương mình hơn cô
          Mệ ngoại vô thăm ít lâu rồi về Huế, me tui đi dạy học thì cho hai chị em tui hai cây Cà Rem biểu ngồi trước cửa giữ nhà chút hồi me về, tui ăn vừa hết cây Cà Rem là dẫn thằng em qua nhà chú Cuội chơi, ăn trộm vô lấy đồ trong nhà me tui, về bị đòn tui thấy chán đời hết sức, tui nghĩ trên đời này chỉ có chú Cuội là thương tui thôi nên nín khóc là tui lại chạy qua nhà tìm chú
          Chú còn bận làm gì sau nhà, tui ngồi chồm hỗm chơi banh đũa với thằng em tui chờ chú, chú đi ra ngồi xuống chơi với hai chị em tui, bỗng chú cười phá lên chỉ vô tui:
          -Sao Ci mặc áo đầm mà không mặc quần ?
          Tui ngó xuống ,ngó lên , ngó quanh rồi tẽn tò đi về không thèm lượm banh với đủa, và cũng không bao giờ thèm qua nhà chú Cuội chơi nữa
           
          3/2008
          #5
            Phanletrungtin 03.08.2008 20:37:53 (permalink)
            Chiếc khẩu trang

            Tôi có một thói quen nho nhỏ là hễ ra đường thì phải đeo khẩu trang. Không phải tôi điệu hay sợ đen da gì đâu. Mà chẳng qua là do mũi của tôi rất dễ bị dị ứng, thỉnh thoảng lại át xì trông rất… vô duyên. Nên lúc nào tôi cũng kè kè cái khẩu trang bên mình. Để cẩn thận hơn, tôi còn mua khoảng năm, sáu cái khẩu trang bỏ vào từng túi quần, để phòng khi tôi quên thì có mà sử dụng.

            Nhưng ngày hôm qua, mẹ tôi đã lấy khẩu trang từ túi quần của tôi ra để giặt mà không nói cho tôi biết. Thế là tôi không bận tâm, cứ tưởng là có sẵn trong túi. Ai dè, hôm ấy ra đường tôi bị át xì điên cuồng. Nhưng có một điều rất đau lòng đã xảy ra...

            Tôi chạy xe ngang qua cô đẩy xe rác. Vì mũi của tôi rất nhạy cảm, nên tôi không thể nào chịu đựng nổi. Cuối cùng tôi đã làm một hành động cực kì phản cảm là lấy tay che mũi lại. Dù không ai trách tôi tiếng nào, nhưng tự dưng tôi bỗng thấy sao mình thiếu văn hoá quá. Mình cần phải biết kiềm chế và lịch sự hơn…

            Khi về nhà, không dưng lại thấy nhói trong lòng, rồi lại lật đật bỏ chiếc khẩu trang mẹ phơi vào túi.

            Phan Lê Trung Tín
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9