Sao Như (của Nguyễn Gia Linh)
Héo tàn...
Anh với tôi thân phận bèo mây... Sống tha hương gặp gỡ nơi đây. Rượu chưa uống mong chi tao ngộ.... Tôi bên đông anh ở bên tây...! Thà như là ..ngọn gió thoáng qua... Mang theo hương cau của quê nhà. Thà như là...một tia nắng ấm... Rơi rớt.. ở phương trời rất xa...!!! Cũng chỉ là .... riêng anh với tôi.... Một thuở dọc ngang đã qua rồi. Những giọt máu bên bờ hào cũ... Nhớ lại còn thấy mặn đôi môi. Câu thơ tình ái cũng rã rời.... Nỗi niềm cũng khi đầy khi vơi. Nụ cười ngạo mạn...theo năm tháng... Héo tàn....như những chiếc lá rơi...! dp
Héo tàn...
Anh với tôi thân phận bèo mây... Sống tha hương gặp gỡ nơi đây. Rượu chưa uống mong chi tao ngộ.... Tôi bên đông anh ở bên tây...! Thà như là ..ngọn gió thoáng qua... Mang theo hương cau của quê nhà. Thà như là...một tia nắng ấm... Rơi rớt.. ở phương trời rất xa...!!! Cũng chỉ là .... riêng anh với tôi.... Một thuở dọc ngang đã qua rồi. Những giọt máu bên bờ hào cũ... Nhớ lại còn thấy mặn đôi môi. Câu thơ tình ái cũng rã rời.... Nỗi niềm cũng khi đầy khi vơi. Nụ cười ngạo mạn...theo năm tháng... Héo tàn....như những chiếc lá rơi...! dp Không thể héo tàn Không thể đối nhau bèo với mây
Tha hương kiếp sống ở nơi đây
Rượu còn chưa uống, mong tao ngộ
Dầu ở phương trời đông với tây
Không thể như là chỉ thoáng qua
Mang theo hương ấm ở quê nhà
Lúc nào cũng có vài tia nắng
Đủ để hoà mình dẫu rất xa
Có chút tình riêng anh với tôi
Kể làm chi nữa chuyện qua rồi
Bao nhiêu kỷ niệm thời xưa cũ
Chỉ gợi cho mình giọt đắng môi
Mấy lá thư xanh gợi rã rời
Nỗi niềm tâm sự mãi đầy vơi
Xin đừng nghĩ đến màu năm tháng
Không hẳn phai tàn, chiếc lá rơi
Xin đừng chán nản Đằng Phương ơi!
Hãy đứng cao lên, ánh mặt trời
Sẽ thấy đồi cao cùng biển rộng
Cho hồn thả sóng, vượt trùng khơi.!!! Nguyễn Gia Linh
Chù nhật gió mưa ngồi nhà nhớ phố tặng bạn đọc vui hì hì...
Mạng ảo
Trót lỡ ghiền thơ quá mặn nồng
Đêm trường trăn trở mối tình ngông
Khuya tìm ý chữ lo chàng đợi
Sáng viếng trang nhà sợ kẻ mong
Đến sở lu bù lòng tiếc nhớ
Về nhà lật đật máy vào trông
Thấy bài của bạn người khoan khoái
Máu chảy dồn tim má ửng hồng
Vancali 3.22.09
Thân chúc huynh tỷ ngày chủ nhật, êm đềm hạnh phúc bên người thân.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2009 07:22:39 bởi vancali96 >
Chù nhật gió mưa ngồi nhà nhớ phố tặng bạn đọc vui hì hì...
Mạng ảo
Trót lỡ ghiền thơ quá mặn nồng
Đêm trường trăn trở mối tình ngông
Khuya tìm ý chữ lo chàng đợi
Sáng viếng trang nhà sợ kẻ mong
Đến sở lu bù lòng tiếc nhớ
Về nhà lật đật máy vào trông
Thấy bài của bạn người khoan khoái
Máu chảy dồn tim má ửng hồng
Vancali 3.22.09
Thân chúc huynh tỷ ngày chủ nhật, êm đềm hạnh phúc bên người thân.
Tình đời
Đã trót mang theo chuyện ấm nồng
Ân tình mấy thuở sợ gì ngông
Người tìm lãng tránh đâu thèm đợi
Kẻ viếng làng quên chẳng ước mong
Vắng sở hai giờ đà thấy nhớ
Vô bài một lúc hết chờ trông
Ai nghe gió lạnh hay mòn mỏi
Chắc muốn hoa xinh thắm đỏ hồng !
Nguyễn Gia Linh
Em bao lần tự hỏi ? Em bao lần tự hỏi ? Tình mình sẽ ra sao ? Đường đi muôn vạn lối Lại nhiều nẻo thương đau ! Em bao lần tự nghĩ? Về những chuyện tương lai Bao nhiêu điều tuyệt mỹ Chẳng giữ được lâu dài ? Em bao lần đã nhớ ? Qua phố nhỏ không tên Khởi trang đời một thuở Suốt cuộc đời không quên! Em bao lần thao thức ? Khi tình mình đa trao Không để lòng ngờ vực Của câu chuyện hôm nào! Em bao lần hối tiếc ? Nghĩ tình đã muộn màng Chờ đợi ngày tiễn biệt Đánh dấu giờ ly tan Em bao lần đã khóc ? Cho mùa lá vàng bay Đêm thu buồn cô độc Ôm niềm đau tháng ngày! Em bao lần ray rứt ? Khi nhớ lại người xưa Tưởng rằng trong giây phút Sống lại buổi chiều mưa Em bao lần thơ thẩn ? Hay nhiều lúc ngậm ngùi Một nỗi buồn vơ vẩn Khỏa lấp cả niềm vui? Nguyễn Gia Linh
Ai thấu hiểu Anh đã đi qua rất nhiều nỗi nhớ Mà dường như cứ ngỡ mới hôm nào Chiều mùa thu mưa gió vẫn xôn xao Đem rét buốt vào trong hồn mở cửa Tự trách mình hay trách đời lần nữa Không còn ai tìm bến tựa bên bờ Rất sợ ngày trơ trọi với bơ vơ Và thấy rõ người thơ nhiều cám dỗ Anh nào muốn cho hồn mình bỏ ngõ Dù cho mưa cùng gió đến dập dìu Để đêm tàn rét lạnh với đìu hiu Trong cõi tạm phải ngậm ngùi thân thế Không phải con người hận đời dâu bể Không phải thơ mà hậu thế dành riêng Chỉ là người mang hết những nỗi niềm Để gói ghém những gì mình cảm nhận Đã biết qua một khung trời lận đận Chẳng nản lòng vẫn phấn đấu tranh đua Không nghĩ gì đến những chuyện hơn thua Chỉ còn nghĩ mặt trời chưa ló dạng Để rồi đây giữa một ngày quang đảng Ánh nắng vàng rọi thấu những tâm tư Ảnh Song Linh thắm đậm những ngôn từ Không thể thiếu giữa thực hư huyền ảo Nguyễn Gia Linh
Ngày giỗ ba Trước bàn thờ con lâm râm khấn nguyện Ngày giỗ ba, vỏn vẹn chén cơm chay Nhưng trong lòng nghi ngút khói hương bay Con không thẹn, sống những ngày đáng sống Kiếp tha hương, đến mức cùng danh vọng Chưa bao giờ buông lỏng chí con người Vẫn một lòng giữ vẹn ánh hồng tươi Xem xử thế ngọn nến ngời tình cảm Con vẫn biết chưa hoàn toàn lịch lãm Nên cố gầy những tấm khảm linh hồn Để đợi chờ giờ tiễn biệt hoàng hôn Cùng để lại cháu con nguồn cảm hứng Con của ba, với bước đầu nghèo túng Đem hăng say giữ vững một niềm tin Cố vượt qua lục dục với thất tình Trong ánh mắt lung linh vầng nhựt nguyệt Con vẫn muốn thấy cuộc đời diễm tuyệt Tháng năm dài nhứt quyết chọn hy sinh Trong êm vui, khắn khít biết bao tình Thấy con cháu lung linh nòi Bách Việt Con không thể để dân mình bị diệt Thấy lòng tham lấn áp mọi tình người Cố làm sao xây dựng nét môi cười Không pha trộn thói đời cùng danh vọng; Con rót chén rượu nồng nung sức sống Nguyện kéo dài dòng giống của dân ta Dù đau thương như một kẻ không nhà Vẫn không để xót xa trong tất dạ Nguyễn Gia Linh R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.04.2009 00:34:56 bởi Viet duong nhan >
Cần gì nhắc nhở! Anh đứng lặng nhìn chiếc lá bay Thầm thì trong gió thoảng bên tai Nghe qua nhớ lại thời xa lắm Của một thu nào trong mắt ai Mình có cần gì nói nữa đâu Dù em hạnh phúc hay u sầu Ngày đêm không thể vương niềm nhớ Thì có cần gì nhắc bể dâu! Không có anh qua phố cũng đèn Như ngày mình mới thoạt làm quen Cà phê giờ đắng càng thêm đắng Có đủ thêm chua chút phận quèn Lời thơ em gởi lúc yêu nhau Như tiếng mưa đêm rất dạt dào Giờ lặng u buồn bên ngách cửa Đâu còn hình bóng chiếc cầu phao Cái nắng Sài Gòn nắng biệt ly Vương bao kỷ niệm tiễn người đi Cần gì giữ lại khi xa cách Đâu có còn ai lệ thấm mi Theo những con đường những chuyến xe Gập ghềnh trôi nổi lúc sang hè Ai nghe thoi thóp trong hơi thở Như lúc cùng chung một chiếc bè? Mùa thu vàng.. úa đã qua rồi Đất lạ quê người chỉ thế thôi Người mới đi về nơi bến cũ Chỉ còn tìm thấy…một màu vôi Nguyễn Gia Linh
Cây tường vi trước ngõ Mỗi lần mùa thu tới Cành lá phủ muôn màu Cây tường vi trước ngõ Làm hồn mộng xuyến xao Sắc xanh vàng tím đỏ Đủ hương vị đậm đà Gợi bao mùa nhung nhớ Đầy tình cảm thiết tha Hoa tường vi đã hết Lá vừa đổi sắc màu Ngậm ngùi cho thời tiết Gió rung cành lao xao Trời thu mang gió lạnh Khơi đậm ý thay mùa Cơn mưa chiều không tạnh Hết cái thời đong đưa Những giọt mưa thánh thót Ngân vang giữa đêm buồn Tăng nỗi sầu man mác Khó ngưng dòng lệ tuôn Phải chăng mùa thi sĩ Cho vần thơ lên ngôi Cho đời thêm sắc ý Hay cho lòng chơi vơi Sương thu rơi lác đác Mây thu ngậm ngùi trôi Tơ trời bay tản mác Lá vàng rơi tả tơi Đêm Trung Thu mờ tỏ Làm cụt hứng trẻ thơ Cung trầm đành bỏ dở Theo bóng trắng đục mờ Nguyễn Gia Linh 15-10-2008
Không còn kẻ bán người mua Tình cảm hôm nào cất dẹp thôi Đâu còn ý nghĩa viết cho người Ngày mai biết chẳng còn ai đợi Nên chẳng thấy buồn, cũng chẳng vui ! Nhìn xuống dòng sông trắng thủy tinh Theo chiều nước bạc sáng lung lnh Muôn ngàn con rắn đang đùa giởn Như đã quên đi chuyện chúng mình Có nghĩa gì đâu chuyện của em Chuyện mùa thu cũ để dành riêng Em về có thấy sao nghèn nghẹn Thì mối tình xưa đã lỗi niềm Thơ viết dong dài gởi đến ai Có làm sưởi ấm những đêm dài Hay còn khép lại câu tình tự Đâu có người tin chuyện đắm say Anh vẫn trở về qua phố xưa Bây giờ gió chuyển đã sang mùa Lá vàng trước ngõ sang màu sẩm Thắm thía làm sao chuyện bán mua ! Những khúc ngậm ngùi với tiếc thương Không làm thay đổi chuyện tơ vương Thì đâu có thể làm rơi lệ Có nghĩa gì đâu một đoạn đường Nguyễn Gia Linh
Chuyện chúng mình Chắc em hiểu, bốn lăm năm chung sống Chuyện buồn vui đắp mộng suốt đời ta Mặc trái ngang mưa gió với phong ba Ta tiến bước trong chan hòa ổn định ** Vào một buổi mùa thu năm năm chin Được Hồng Danh giới thiệu Dượng Dì Năm Vào Bàu Sen trong một tối trăng rằm Nghe cười nói bên giếng chùa thanh vắng Kể từ đấy anh âm thầm lẵng lặng Theo dõi nàng mộng cảm suốt đời anh Tuổi vừa qua nét búp của vườn Thanh Làm vương vấn sóng tình đang uốn gợn Anh biết quá một cành đào mơn mởn Biết bao nhiêu cánh bướm lượn vờn quanh Bao chàng trai mái tóc mượt màu xanh Đang gấm ghé tranh giành từng ánh mắt Anh phải cố dệt niềm tin vững chắc Lần bước đi theo tiếng hát liêu trai “Chuyện chúng mình” hay chuyện của ngày mai Là thấy trước một tương lai tươi sáng Dù thiếu thốn nhưng tâm hồn vẫn rạng Vẫn tin yêu và xây dựng mộng tình Không có gì làm chuyển động rung rinh Dù gặp phải những trái ngang khó vượt Em biết không khóa đầu tiên anh trượt Nguyện với lòng cùng vượt núi trèo non Để cho mình rèn luyện chữ sắt son Rồi tiến bước theo đường mòn vạch sẵn (Trong lòng anh thênh thang không nét chặn Cùng Danh, Liêm ra biển mặn Vũng Tàu Không có tiền chưa biết phải làm sao Nhờ bác gái ram dùm con gà nhỏ…) Kể từ ấy đèn dầu không bỏ dở Thắp sáng lên chờ đến khóa hai sau Nguyện với em dù sóng biển thét gào Anh cố vượt qua vạn rào thác lũ… …Ngày qua ngày gia đình đang thành tựu Anh ra đi hy vọng bỗng vươn lên Có ngờ đâu tiếng súng đã vang rền Lại phải sống nơi quê người đất khách Có nhiều đêm mưa rơi đều trên vách Chạnh nhớ về vợ yếu với con thơ Tám năm qua anh vẫn đợi vẫn chờ Không sai hẹn với người mơ năm cũ Ngày hôm nay đón chào Thu viễn xứ Gió mưa cùng thác lũ đã trôi qua Đứng cùng em hội họp với bao nhà Nghe sóng cảm chan hòa trong ánh mắt… Nguyễn Gia Linh (Viết cho ngày 26-10-2008)
Đừng hỏi vì sao ? Em đừng hỏi vì sao ? Chuyện tình mình tan vỡ Em có thấy nghẹn ngào ? Nhìn hoa lòng không nở ? Có gì khó đâu em Khi lòng mình không vẹn Làm sao khỏi lèm nhem Dù lòng em chưa thẹn ! Ai chia cách tình ta ? Có gì đâu ngơ ngác Bây giờ như lạ xa Có gì đâu kinh ngạc ! Em đừng hỏi vì đâu ? Tình em giờ đã rối Không thể vơi nỗi sầu Khi lòng mình tội lỗi ! Kéo dài được bao năm ? Khi không tròn hương lửa Đừng đợi ánh trăng rằm Không còn cho nhau nữa ! Không là của riêng anh ! Có gì đâu thao thức ? Có gì đâu tranh giành ? Rồi thấy mình bất lực ! Em còn nghĩ giờ đây Là lòng em đổi khác Lại còn hỏi vơi đầy ? Khi lòng không thể tạc. ! Nguyễn Gia Linh 12-11-2008
Một người bạn Tôi biết anh bên phương trời lữ thứ Cùng xa quê với tâm sự vơi đầy Gởi nỗi lòng da diết với ngàn cây Cùng than vản chuyện trời mây trăng nước Anh trước đây với hùng tài mưu lược Chưa một lần bẻ ngòi bút cong queo Vẫn sống trong đạm bạc xóm thôn nghèo Nhưng còn giữ ân tình theo văn bút Cũng lãng mạn như bao người thao thức Chuyện đá vàng ngàn thưở mãi không phai Khó lắm anh ! Tình nghĩa tháng năm dài Không còn có chuyện Lưu Bình Dương Lễ Đời nầy đây kéo dài bao tuẫn lễ ? Ở hai đầu nỗi nhớ một vài giây Chuông còn reo tình nghĩa mãi vun đầy Chuông tắt tiếng, tình theo mây theo khói Có lắm đêm mình cùng nhau học hỏi Và giải bày những khúc nối truân chuyên Kể nhau nghe những giây phút ảo huyền Thơ mộng hóa trên chiếc thuyền viễn xứ Hay chán nản trên bước đường cô lữ Rồi ghen hờn đủ thứ chuyện không đâu Tưởng cùng theo về với bến giang đầu Để nối lại khúc tình sâu thầm kín Anh đã quên, một con người bản lĩnh ! Mà nghe lời dịu ngọt rót vào tai Tâng bóc lên giống một kẻ hùng tài Rồi để dẩn như con nai ngờ nghệch Để giờ đây một mình anh lếch thếch Nơi quê xa muốn xô lệch thói đời Không thể nào rồi cứ mãi chơi vơi Mình sẽ sống rã rời không lý trí Hồi tỉnh lại ! Theo con đường nghiệp dĩ Cố vươn lên, đường rĩ dốc chông gai Đừng nghe theo, mai một chí anh tài Hãy dấn bước theo rừng mai quê Mẹ Nguyễn Gia Linh 10-10-2008
Kiếng bể Có chuyện gì không hiểu Tình mình phải chia tay Vì lòng người nặng trĩu Những bụi mờ mưa bay Tưởng em về bến lạ Đầy nắng ấm ngọt ngào Sao biển nhiều sóng cả Đẩy thuyền em lao chao ? Tưởng em về bến đợi Có mái ấm chan hòa Đầy chuyện thưa chuyện gởi Sao lặng nhìn xót xa ? Tưởng bờ hồ trước mặt Êm ả bóng chiều tà Giờ trăng khuya vằng vặc Có se lòng thiết tha? Tưỏng em về đến bến Trước cửa chiếc xe hoa Em có cần ngọn nến Sao mắt lệ chan hòa? Tưởng thuyền qua cửa bể Nhìn cánh nhạn ngang trời Sao mắt em rướm lệ Cho cuộc tình chia phôi? Tưởng em về hội lễ Trét môi đỏ hơn son Nào ngờ mặt kiếng bể Hình ảnh nổ tan dòn…. Nguyễn Gia Linh
NHỚ HAY QUÊN ? Chuyện ngày xưa còn gì để nhớ Thở than trách móc nữa mà chi Lời nguyền năm cũ còn ghi Ai đem đốt hết những gì nhớ thương ? Tình ta đã chia đường từ thuở Xa nhau rồi nhắc nhở thêm đau Gió mưa giờ hết dạt dào Đã quen giớ lạnh sóng cào biển sâu Bao cay đắng làm nhầu mái tóc Chuyện qua rồi sỏi dốc anh lên Con đường xưa chẳng có tên Làm sao gợi được nỗi niềm nhạt phai Chắc không kẻ đêm dài hỏi gối Tại sao mình đã vội quên nhau Chuyện xưa như nước qua cầu Như mây bãng lãng đuổi sẫu đi mau Nguyễn Gia Linh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: