Sao Như (của Nguyễn Gia Linh)
Đã hết đêm huyền mộng ! Anh gởi hồn thơ về chốn cũ Theo lời nhung nhớ vạn sầu thương Biết rằng năm tháng còn theo đuổi Đâu dễ quên liền chuyện vấn vương Mây đã che mờ muôn sắc lá Gợi buồn tâm tưởng chốn trời xa Có nghe gió sớm thay mùa hạ Sao bóng chiều lam buổi xế tà Ánh sáng còn vương màu phẳng lặng Như đem chôn giấu mộng xa vời Phải chăng giữa chốn đầy im vắng Ta vượt muôn trùng lướt biển khơi Trăng ơi ! Ngồi dựa bên song cửa Sao gởi cho ta bóng nhạt nhòa ! Ánh diệu đêm nào không thấy nữa Chỉ còn mưa gió dệt phôi pha Thôi rồi, đã hết đêm huyền mộng Từng ánh tơ vàng lượn bến sông Có phải ngày xưa đùa giởn sóng Mà sao cõi vắng quá mênh mông ! Nguyễn Gia Linh
Đường ta đi 2 Đường ta đi, bị bao lần chụp mủ Không thẹn mình, không hổ với non sông Tháng ngày qua, vẫn đong đầy góp đủ Đem yêu thương, ấp ủ với vun trồng. Đường ta đi, biết giữa không và có Chọn con đường nhiều khó với gian nan Vẫn một lòng giữa mây ngàn sáng tỏ Chẳng lo gì đau khổ với lầm than Đường ta đi, biết sang màu đen trắng Có bao ngày trải nắng với dầm mưa Biết xinh tươi qua bao mùa phẳng lặng Đầy yêu thương, cay đắng, nói sao vừa Đường ta đi, giữa chánh tà khó tránh Nhưng một lòng chống tham nhũng độc tài Đừng tưởng có chỉ một mình thống lãnh Rồi nghênh ngang, tàn ác chẳng cần ai ! Đường ta đi, đã không nài danh lợi Thì lo gì tước lộc với giàu sang Ta biết chọn con đường mà tiến tới Thuận tình người, chẳng đợi bóng hào quang. Đường ta đi, trong lòng mang ánh đuốc Soi sáng đường tiếp rước một tình thương Biết chia nhau những gì mình có được Có tình nào hơn tình cảm quê hương. ! Nguyễn Gia Linh
Nắng bùng hương sắc Người đi xa vạn dặm Ta về cuối chân mây Mang tâm hồn ngơ ngẩn Theo dõi người nơi đây ! Chợt nắng hồng nhẹ đến Để cho hồn mơ say Một vùng trời dễ mến Nghe quên hết tàn phai Gió dịu dàng nhẹ thổi Phơ phất mấy cành hoa Con đường xưa quên lối Như dòng đời trôi qua Tưởng hồn thơ chạy trốn Theo giấc mộng xa vời Ngờ đâu tình chưa trọn Trở về giữa chơi vơi. Rồi một ngày lầm lũi Viết nốt giấc mơ thừa Đã qua thời hờn tủi Không còn bóng người xưa Bây giờ đầy hoa nắng Muôn cánh bướm vờn nhanh Quanh nụ hồng nhụy thắm Ươm ướp mộng hương lành Đất trời nay mở hội Hương sắc với vần thơ Người về từ muôn lối Đã không đợi không chờ ! Nguyễn Gia Linh 24-05-2008
Mái nhà xưa Đường đời vạn nẻo người đi Dầu chân vướng phải những gì tiếc thương NGL (Tiếng Lòng) Mái nhà xưa vẫn còn nguyên ngói đỏ Có bao giờ ngăn trở bước người đi Dù trong tim còn lưu luyến những gì Mà tâm tưởng mãi ghi hình ảnh diệu Tôi vẫn biết khó cùng chung nhịp điệu Thì gạt lòng muốn níu để mà chi Đã không tin thì cứ để cho đi Rồi sẽ thấy từ ly sâu sắc đậm Kể từ nay trên bước đường vạn dặm Cùng bạn già xướng họa với ngâm thơ Tìm niềm vui trong ý đợi câu chờ Không vướng mắc những thẫn thờ luyến ái Tôi cứ để cho hồn người sản khoái Có lo gì tranh cải với sầu than Cứ cho rằng đã đến lúc dở dang Nào ai hiểu tâm tình trang thục nữ ? Đường muôn nẻo giữa dặm trường lữ thứ Gót chân mềm quên sóng dữ bờ xa Tôi vẫn tìm những ý mộng thiết tha Nhưng đã hiểu thế nào là gắn bó Rồi có lúc dừng chân bên đám cỏ Thấy hoang tàn chạnh nhớ đến người xưa Vẫn ngồi đây ngâm nhẹ những vần thơ Để sưởi ấm hồn người mơ với mộng !!! Nguyễn Gia Linh
Đoạn Trường mời Gia Linh cùng chung vui xướng hoạ thơ nếu GL không ngại. Còn nếu GL ngại, ĐT sẽ hiểu. Chúc GL lun vui khoẻ.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.08.2009 10:41:36 bởi Đoạn_Trường >
Tình Mẹ (Cảm tác theo bài Lòng Mẹ của Hoàng Đăng) Hồi tưởng lại những thâm tình của Mẹ Những hy sinh cơm áo với dưỡng nuôi Mẹ âm thầm dẫn dắt suốt cuộc đời Đưa con đến khung trời nhiều thỏa nguyện Chỉ vì con mẹ chắt chiu tằn tiện Nghĩ từ ly từ tí để lo con Còn riêng Mẹ, áo cũ rách vai sờn Mẹ vẫn giữ, lo cho con mãi mãi Dành dụm tiền để mua vài thước vải Không bận lòng, may áo mới cho con Chỉ mong sao hãnh diện trước sân trường Rằng con Mẹ vẫn không thua đám trẻ Mẹ giấu kín, chỉ tỏ mình vui vẻ Vì bên lòng chỉ nghĩ một mình con Cam nhịn đói để con được phần hơn Nhưng vẫn tỏ ra mình sướng khỏe Mẹ hiền ơi ! Nay đời con được thế Công ơn nầy con gởi đến Mẹ đây Dù trời cao, biển rộng vẫn không tày Lòng Mẹ đó, suốt cuộc đời vất vả… Nguyễn Gia Linh
Trích đoạn: Nguyen Gia Linh
Đường ta đi 2
Đường ta đi, bị bao lần chụp mủ
Không thẹn mình, không hổ với non sông
Tháng ngày qua, vẫn đong đầy góp đủ
Đem yêu thương, ấp ủ với vun trồng.
Đường ta đi, biết giữa không và có
Chọn con đường nhiều khó với gian nan
Vẫn một lòng giữa mây ngàn sáng tỏ
Chẳng lo gì đau khổ với lầm than
Đường ta đi, biết sang màu đen trắng
Có bao ngày trải nắng với dầm mưa
Biết xinh tươi qua bao mùa phẳng lặng
Đầy yêu thương, cay đắng, nói sao vừa
Đường ta đi, giữa chánh tà khó tránh
Nhưng một lòng chống tham nhũng độc tài
Đừng tưởng có chỉ một mình thống lãnh
Rồi nghênh ngang, tàn ác chẳng cần ai !
Đường ta đi, đã không nài danh lợi
Thì lo gì tước lộc với giàu sang
Ta biết chọn con đường mà tiến tới
Thuận tình người, chẳng đợi bóng hào quang.
Đường ta đi, trong lòng mang ánh đuốc
Soi sáng đường tiếp rước một tình thương
Biết chia nhau những gì mình có được
Có tình nào hơn tình cảm quê hương. !
Nguyễn Gia Linh
Xin mạn phép được họa lại bài trên.
Đường ta về
Đường ta về ,xin một lần nghiêng mủ
Chào đại dương hòa nhập chín nhánh sông
Hỏi Cưủ long phù sa dâng có đủ
Cho dân mình vui với việc cấy trồng
Đường ta về , ta cầu mong cho có
Nhịp cầu qua thay thế chiếc thuyền nan
Đèn làng xưa nay trở mình rực tỏ
Chẳng còn ai cuối mặt dấu lời than
Đường ta về trường em nay sơn trắng
Xóa rêu phong đọng lại của ngày mưa
Áo học sinh mới tinh và lành lặn
Giửa bạn bè khoe áo mới quá vừa
Đường ta về, đạn bom không lo tránh
Chỉ âu lo cuộc sống nặng tiền tài
Quà thiện tâm đâu cần xa mới lãnh
Luật nhãn tiền báo ứng chẳng chờ ai
Đường ta về qua nông trường thủy lợi
Giờ nhà cao mái ngói quả là sang
Có thật chăng Đảng đưa dân đi tới
Hay chỉ là vài kẻ hưởng vinh quang ?
Đường ta về mơ làm thân cây đuốc
Đốt nồng lên sưởi ấm bước chân thương
Của người dân bao năm mơ có được
Một quê hương , thương lắm một quê hương
cosiaus
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.08.2009 18:13:43 bởi cosiaus >
Bài Đường ta về của Cosiaus vừa rất hay, vừa sâu sắc, thán phục vì đã họa lại một cách nhanh chóng. Mong Cosiaus cho phép Nguyen Gia Linh được đem về Trang Xướng Họa của Tứ Linh. Thân kính Nguyễn Gia Linh _____________________________
Bánh canh
Trang Nhà :
http://tulinh.net Thật hân hạnh, đã không bị la vì tội vào nhà đường đột mà còn được NGL
huynh quá khen. Rất ngưỡng mộ thơ của anh.
cosiaus
Cái thang tình yêu Em có biết tình yêu như chiếc ghế Chúng mình ngồi thật dể phải không em Ừa dể lắm vì có bốn chân kèm Không có nó thì chúng mình lộn té Đừng tưởng rằng bốn chân là nhỏ bé Một chân đầu : Lòng tin tưởng cho nhau Một chân kia : Niềm thông cảm dạt dào Hai chân nửa mình sẻ gọi là gì nhỉ Đức tính tốt tròn tâm đầy thiện ý Chân nửa là… khó nói chút nha em Mổi lần nhìn là cứ mổi lần thèm Hôn một cái hay ôm hoài không bỏ Tình yêu vững trên bốn chân kềm đó Thiếu một chân em ngồi được bao lâu Có khéo ngồi rồi cũng bể cái đầu Thì chắc bỏ đứng lên không ngồi nửa Còn hai chân mà bị mang đi cứa Tình yêu nào cũng vội trốn lắm nha Còn hai chân là một cái thang mà Tình yêu lẹ leo lên rồi chạy mất cosiaus Công dụng của thang đôi Cái thang thường không thể thành chiếc ghế Dựa vào tường, mới dễ, đúng không em? Vì làm sao mới đủ bốn chân kèm Nếu không thế, ngồi lên là trật té Muốn vững chắc, bốn chân không thể bé Trọn niềm tin để dẩn dắt cho nhau Đầy thông cảm, nghe kiếp sống dạt dào Không thể thiếu, còn gì hơn em nhỉ! Đời muôn nẻo nhưng nếu tròn tâm ý Không còn gì để nghĩ nữa nhe em Chút lợi danh không đủ để anh thèm Còn mặc cảm từ lâu đà xóa bỏ Muốn vững mạnh hợp quần thêm nữa đó Em nhớ không, một bó giữ dài lâu Nếu một mình, ta sẽ té bể đầu Rồi mãi mãi, không đứng lâu được nữa Dựa vào tường, không sợ đem ra cứa Cái thang thường đủ cặp, thích quá nha Mình có thể cao hơn nữa kia mà Tình yêu ấy không thể nào chạy mất Nguyễn Gia Linh
Nhìn lại non sông ! Trở về quê tim lòng thổn thức Những tưởng rằng náo nức chờ mong Ai người gội rửa non sông ? Cố đem thanh bạch cho dòng sông mơ Lại cũng nhóm đầu cơ thời thế Dùng bạo quyền áp chế người ngay Những người cương quyết thẳng tay Giờ đây chắc đã ra ngoài vòng luân Rồi ngẫm nghĩ nhân quần thế thái Phải làm sao đổi dại thành ngu Cố qua hết lớp sương mù Chắc không thay được thiên thu vạn lành Cũng không thể đổi xanh thành trắng Cũng không làm chuyển nắng thành mưa Giận mình sống thuở giao mùa Lại không tài trí tranh đua với đời Cũng không phải nay dời mai đổi Cũng không theo sớm lợi chiều danh Chỉ mong đúng nhịp sẵn dành Cho tròn tâm nguyện, không tranh với đời Hỡi những kẻ kiếm lời vá lổ Hỡi những người béo bở vô tâm Giàu sang mà vẫn còn ham Hại dân, hại nước, túi tham vô bờ Rồi sẽ thấy tuổi thơ hủy diệt Đưa cơ đồ thân thiết toàn dân Rơi vào vùng xoáy trầm luân Sẽ mang tội với cha ông muôn đời !! !! Nguyễn Gia Linh
Anh vẫn giữ… (Họa bài Lời chia tay của Hoàng Đăng) Vội gì nói lời chia tay em nhé Nghĩ lại đi, vẫn còn biết yêu nhau Vết thương lòng, sao nỡ để hằn sâu Cho đau khổ với những gì đổ vỡ Giờ em biết, cuộc tình mình đã lỡ Dù trong lòng vẫn còn nhớ còn thương Dù đêm đêm vẫn còn rối tơ vương Mà còn chịu sầu ly hương biệt xứ. Anh đã hiểu tâm tình trang thục nữ Khổ đau vì chữ hiếu bỏ thuyền đi Chuyến đò xưa còn trở lại làm chi Giờ khơi lại vết thương lòng bến lạ Anh vẫn giữ, không thể nào gởi trả Kỷ niệm mình còn mãi ở ngày mai… Nguyễn Gia Linh
Anh đã đến Anh đến thăm, buổi trưa em hong tóc Mây vờn bay lả lướt bóng vương hình Áo thấm ướt, tóc quầng ót thật xinh Nghe xao xuyến mộng tình lên sóng ngực Anh còn đến, còn nghe hồn rạo rực Tưởng tượng em vừa thức giấc đi ra Mái tóc mai chưa chải chuốt lòa xòa Và chiếc áo chưa cài xong hết nút Anh lại đến nghe hồn thơ vi vút Buổi trưa hè mặc quần cụt chơi rong Viếng vườn hoa say đắm nụ hương nồng Chân thon nhỏ, nỏn nà không kể xiết Rồi một sớm, một nỗi buồn da diết Xóa mờ đi hồn tha thiết chờ mong Người ra đi dập tắt ngọn lửa lòng Anh đã hiểu không còn trông ngóng đợi Nguyễn Gia Linh
BÓNG MUÀ THU
Anh về ghé qua trời mưa nặng hạt
Bập bùng ánh lưả đêm nhớ cuồng ngông
Nỗi cay đắng giữa những từng trời bạc
Mỏng manh chờ tim, buồng phổi phập phồng
Mới sáng hôm qua con tàu gọi biển
Kể chuyện chúng mình hôm ấy anh xa
Lần bước chân em chùng in hoài niệm
Bờ cát nằm dài sòng soải thở ra
Đôi mắt kiêu sa nhìn chiều hạ nắng
Anh nhớ nỗi buồn chở nặng hương quên
Bên ni thời gian đổi màu trăng lặn
Tóc ngủ vai người tóc trắng hắng đêm
Muà thu cuả em lá khô hờn dỗi
Muà thu cuả anh dài mãnh vụn hồn
Muà thu chúng mình nụ yêu vụng dại
Muà thu ân tình làm giấy ly hôn.
Tặng anh Gia Linh
đh MONG MÙA THU ĐẾN (Họa bài BÓNG MÙA THU của Thương Yêu) Trời vào thu sương lạnh mờ nắng nhạt Gió ngập ngừng gieo tiếng hát cuồng ngông Thêm gợi nhớ người trông chòm mây bạc Đã bao năm ngóng đợi luống phập phồng Anh nhìn thấy sóng rì rào cửa biển Như bao ngày em cất bước lìa xa Từ hôm đó âm thầm ôn kỷ niệm Rồi mỗi ngày, lặng lẽ thẫn thờ ra Bóng người đi còn vương mùa hạ nắng Không mờ phai càng nặng khoảng trời quên Nhìn vầng trăng bên nớ chưa thèm lặn Để thấy mình tóc trắng bạc thâu đêm Mùa thu nầy lá khô thêm hờn dỗi Rơi rụng sao như hối hả vào hồn Em nghe chăng những ngày chiều nắng vội Làm nhớ hoài nụ ấm buổi hoàng hôn Nguyễn Gia Linh
Vườn Xuân buổi sáng Sương mai chút nắng gợi hồn thơ Vườn vắng bâng khuâng ý lững lờ Cánh bướm chập chờn bên lối mộng Đóa hồng rực rỡ đợi thời mơ Le lói nắng vàng lên ngọn cây Ngàn hoa khoe sắc ở nơi này Dáng người yểu điệu vờn hương thắm Tà áo mơ màng cuốn nhẹ bay Có phải vườn Xuân ước thệ nguyền Cùng bao cánh mộng ướp trinh nguyên Tôi nghe sóng nhạc dài không dứt Lôi cuốn mình theo bến đợi thuyền Lặng xem chim sáo réo âm vang Chuyền nhảy tung tăng chẳng vội vàng Có phải cuộc đời nhàn nhả lắm Tội gì mà lại lặng buồn than ! Nguyễn Gia Linh
Khoảng đời đau xót Một thuở sông dài gây nỗi nhớ Mà trong kỷ niệm viết nhiều năm Ngây thơ tuổi dại đời sương gió Vàm Cỏ thương sầu giấu biệt tăm ** Lần bước lên thuyền sóng vỗ đưa Trật chân té giữa lúc giao mùa Nồi cơm trên bếp văng tung tóe Một nỗi lo buồn chẳng dám thưa Giữa thời chinh chiến lệ từng khi Chạy giặc theo về mỗi bước đi Vàm Cỏ chiều xưa sông nước lũ Hiệp Hòa, Đồng Tháp thuở xuân thì Mỗi lần nghe tiếng còi oanh tạc Chạy xuống hầm sâu tránh đạn bom Nhiều lúc chưa xong còn bỏ dở Miếng cơm trong miệng cứ nhơi dần Rồi cha kế mẹ lại quy tiên Thiếu vắng từ nay mắt dịu hiền Cuộc sống đau buồn trong nỗi nhớ Mỗi ngày dậy sớm giúp thay phiên(*) Lo cho công mía của người anh Hy vọng ngày sau mộng sẽ thành Mấy đứa hè nhau ra nhổ cỏ Đôi khi cắp mía ở lằn ranh Nhiều lúc mệt nhoài ra cội gáo Thọ (**) lên thấy trái trổ bông vàng Hái xong chọi xuống người bên rạch Làm, giởn cả ngày vui chứa chan Nghĩ mình ở dưới làm sao hái Nên lặt bông vàng để lõi non Rồi chọi người trên nghe bịch bịch Giận cành hông rượt chạy bon bon Lại đến mùa thu năm bão lụt Nước lên ngập cả đám cây xanh Tiêu tan ước vọng thời thơ ấu Đành phải chôn theo giấc mộng lành Nhưng vẫn bền gan trong nỗi khổ Dám đâu há miệng để than phiền Cũng không mơ mộng thời son trẻ Còn có khi nào nghĩ tới em! Đến khi lấy được bằng Trung học Mới nghĩ se duyên mấy gốc trầu Nhưng thấy nhà mình trơ trọi quá Lấy gì ấp ủ chuyện tình nhau? Đành phải ôm lòng lo gắn sức Cố mong thành tựu bước trăm năm Không tiền, tự lực gây nền mống Để tránh cho em khỏi nhọc nhằn Sau những năm đầu trong thiếu thốn Nhưng tình ta đậm nghĩa yêu thương Anh đi dạy sớm, trưa chiều tối Dù cực, hơn nhiều lướt dặm sương Lòng muốn chuốc trau trong nhịp sống Lo cho con nhỏ được thành tài Bôn ba trong kiếp người tu nghiệp Đâu biết nhiều năm phải đắng cay! Đất nước thanh bình: thay tiếng khóc? Từ nay chồng vợ ở đôi bờ Thương cho con nhỏ còn trôi giạt Phải sống đọa đày, gió đẩy đưa Tám năm xa cách theo dòng xoáy Rời bỏ quê nhà, kỷ niệm xưa Em với con thơ chùi nước mắt Mừng vui sum hợp dưới trăng mờ ** Anh về qua bến sông Vàm Cỏ Cho thấy người xa vẫn đến thăm Chắc hẳn bây giờ còn nhớ rõ Không ai giấu được những sai lầm! Nguyễn Gia Linh (*) Sáng thức dậy sớm dọn hàng cho mợ và dì ra chợ bán
(**) Cây gáo có trái trổ bông rất đẹp màu vàng như tơ, tách những tơ vàng ra còn cái lõi màu xanh, cứng ngắt. Trái gáo khi chín ăn chua chua ngọt ngọt (chúng tôi thường chơi chọi gáo với anh Bảy Thọ)
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: