Sao Như (của Nguyễn Gia Linh)
Về mái nhà xưa Cơn dông nào rơi rớt Gió lạnh thấm vào hồn Đường mưa lầy trơn trợt Vào giữa lúc hoàng hôn * Cạnh bên hàng giậu nhỏ Một mái lá thân yêu Ngọn đèn dầu mờ tỏ Tình thương chứa chan nhiều * Nơi đây còn sống mãi Hình ảnh Mẹ già nua Trong tâm hồn trống trải Theo gió lạnh mưa đùa * Con đã trở về đây Nhìn thân xác đọa đày Những tháng ngày cơ cực Lòng quặn thắt khôn khuây * Con nguyện ở lại đây Để đốt lò sưởi ấm Cho thân xác Mẹ gầy Quên những ngày buồn thảm * Gió mưa còn rỉ rả Con thấy ấm lại rồi Đoạn đường chông gai đó Giờ như áng mây trôi Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 21-11-2002
Tôi rất sợ Nếu trước đây, tôi phục người Do Thái Một giống dân từng oằn oại đau thương Đã ra đi với rất nhiều thảm hại Bỏ lại sau, mồ mả với quê hương * Họ là những con người đầy nhiệt quyết Trong thâm tâm luôn gìn giữ giông nòi Dầu khổ đau vẫn bảo tồn khí tiết Không bao giờ quên hẳn ánh trăng soi * Họ lấy Mẹ làm niềm tin duy nhứt Để duy trì dòng giống của ông cha Đem tin yêu để nung lòng dưỡng sức Mong ngày về khôi phục lại quốc gia * Trong thế chiến chịu quá nhiều ngược đãi Phải trốn chui, tìm mọi lối đào sinh Bị tù đày với gông cùm sợ hãi Tưởng không còn nhìn thấy bóng văn minh * Mấy triệu người đã ra đi khổ sở Con cháu sau nầy nhắc nhở làm gương Họ nhứt quyết phải trở về Đất tổ Để cùng nhau gầy dựng lại quê hương * Giờ họ được một quốc gia mầu mỡ Trên một vùng đất rộng của ông cha Mà trước đây người anh em đang ở Phải ra đi trả lại cho người ta * Khổ đau xưa, đổi thành niềm uất hận Còn kéo dài vì còn mãi chiến tranh Cốt nhục tương tàn, bao điều trắc ẩn Chính do người vong quốc, quá hôi tanh * Họ là kẻ nắm quyền sinh sát Trên mảnh đất nầy và thế giới hiện nay Họ cho mình là anh tài bực nhứt Đủ thẩm quyền để điều khiền tay sai * Họ đã quên, bao thời gian lừng lẫy Thuở xa xưa Ai Cập rất oai hùng Như César cũng một thời vùng vẫy Để hoang tàn ở lại phía sau lưng * Thì bây giờ, tôi không còn phục nữa Sợ dân mình lại theo dấu chân xưa Những người dân đang nằm trên đống lửa Lại cho rằng không sợ nắng cùng mưa Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 16-11-2002
Cậu bé nhà quê Họa bài Thiếu nữ nhà quê của Đặng Xuân Linh Tôi sinh ở một vùng quê Quanh nhà là một hàng tre vườn trầu Thú vui ngoài ruộng cởi trâu Leo cây hái trái trâm nâu đầy cành Những khi oằn ngọn bần xanh Bên sông ngã bóng, mong manh leo trèo Nhớ đêm trăng sáng quê nghèo Tay nâng chài giả, hồn theo giọng hò Giờ đây tâm trí thẫn thờ Nhớ quê ta hỏi ước mơ những gì ? Phải chăng xứ lạ nhiều khi Vấn vương hồn muốn trở về quê xưa Còn đâu một cõi trăng mơ Một thời kỷ niệm, nguồn thơ lạc rồi Mênh mang gió cuốn mây trôi Một thâm tình cũ thả trôi theo dòng Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 19-11-2002
Xin được tỏ bày Mấy lá thư đi chẳng trả lời Mỏi mòn chờ đọi bặt tâm hơi Nếu em biết được anh sầu khổ Thì chắc em không nỡ hẹp hòi * Đã mấy lần qua trước cổng nhà Bên hiên, chờ đợi bóng người ta Chỉ nghe gió lạnh từ đâu tới Cho thấm lòng người nghĩa xót xa * Anh gọi cho em mấy chục lần Chỉ nghe tiếng máy vọng vang vang Mà em lại nỡ không thèm bắt Chỉ để cho anh phải ngỡ ngàng * Anh biết rằng anh có lỗi rồi Cầu mong em hiểu nỗi lòng thôi Anh nào có ý yêu người khác Sao chẳng cho anh được mở lời ? * Thương yêu không phải chỉ van xin Phải đối cùng nhau một chữ tình Có hiểu cho nhau điều trắc ẩn Mới mong tròn vẹn nghĩa ba sinh * Nếu phải rằng em sẽ lấy chồng Một người thân phận khác xa anh Thì anh đành chịu không than vản Chỉ chúc cho em đẹp chữ hồng * Một lần sau cuối nói cùng em Để bóng thời gian đỗ xuống thềm Trong suốt đoạn đường anh rủi bước Rằng người yêu mến chính là em ! Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 19-11-2002
Trích trong Tứ Linh Văn Học Đã hết đêm huyền mộng ! Anh gởi hồn thơ về chốn cũ Theo lời nhung nhớ vạn sầu thương Biết rằng năm tháng còn theo đuổi Đâu dễ quên liền chuyện vấn vương Mây đã che mờ muôn sắc lá Gợi buồn tâm tưởng chốn trời xa Có nghe gió sớm thay mùa hạ Sao bóng chiều lam buổi xế tà Ánh sáng còn vương màu phẳng lặng Như đem chôn giấu mộng xa vời Phải chăng giữa chốn đầy im vắng Ta vượt muôn trùng lướt biển khơi Trăng ơi ! Ngồi dựa bên song cửa Sao gởi cho ta bóng nhạt nhòa ! Ánh diệu đêm nào không thấy nữa Chỉ còn mưa gió dệt phôi pha Thôi rồi, đã hết đêm huyền mộng Từng ánh tơ vàng lượn bến sông Có phải ngày xưa đùa giởn sóng Mà sao cõi vắng quá mênh mông ! Nguyễn Gia Linh
Đường ta đi 2 Đường ta đi, bị bao lần chụp mủ Không thẹn mình, không hổ với non sông Tháng ngày qua, vẫn đong đầy góp đủ Đem yêu thương, ấp ủ với vun trồng. Đường ta đi, biết giữa không và có Chọn con đường nhiều khó với gian nan Vẫn một lòng giữa mây ngàn sáng tỏ Chẳng lo gì đau khổ với lầm than Đường ta đi, biết sang màu đen trắng Có bao ngày trải nắng với dầm mưa Biết xinh tươi qua bao mùa phẳng lặng Đầy yêu thương, cay đắng, nói sao vừa Đường ta đi, giữa chánh tà khó tránh Nhưng một lòng chống tham nhũng độc tài Đừng tưởng có chỉ một mình thống lãnh Rồi nghênh ngang, tàn ác chẳng cần ai ! Đường ta đi, đã không nài danh lợi Thì lo gì tước lộc với giàu sang Ta biết chọn con đường mà tiến tới Thuận tình người, chẳng đợi bóng hào quang. Đường ta đi, trong lòng mang ánh đuốc Soi sáng đường tiếp rước một tình thương Biết chia nhau những gì mình có được Có tình nào hơn tình cảm quê hương. ! Nguyễn Gia Linh
Cô hàng Cà phê Chủ quán Cà phê, một đoá hoa Xinh tươi, thơ mộng, buổi giao mùa Một ly thơm ngát mùi thương nhớ Một tách trà, thêm nghĩa đậm đà * Trên giàn tươi mát, cánh hoa thơm Thoang thoảng mùi hương, đợm nét buồn Có phải ân tình còn ủ lại Của Hoa Thiên Lý, biệt bao lần ? * Nét đẹp hồn nhiên, chẳng điểm trang Duyên ưa, mắt phượng nét cao sang Đã làm xáo động người cô lữ Ý lạc hồn bay cõi niết bàn * Đã đến nơi nầy tìm bến đỗ Xin người cùng ngắm áng mây trôi Bên hiên thuyền nhỏ treo lơ lửng Chẳng để cho ai phải dập vùi * Đã hết thời gian đợi mỏi mòn Chỉ còn tình nghĩa vẹt mù sương Cùng nhau chung đấp giàn hoa trắng Giúp kẻ tha hương lỡ bụi đường Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 21-11-2002
Nơi nào là quê hương ? Hồi tháng 1 năm 1975, một người bạn,trong khi tu nghiệp ở Úc, trở về Saigòn rồi cùng gia đình đã vượt biển tìm tự do Tôi còn nhớ, bạn cùng trường năm cũ Dẫn vợ con lìa tất cả ra đi Anh là kẻ đầu tiên lìa bỏ xứ Trước bao người, vượt biển kiếm tìm chi ? * Có đau khổ mới vượt vòng nguy hiểm Tới nơi rồi thấy xa lạ hơn xưa Lòng vẫn muốn dầu muôn ngàn biến chuyển Đám con khờ biết chọn nắng cùng mưa * Chuyện chúng mình với tuổi đời chồng chất Tháng năm dài lăn lóc ở quê hương Kỷ niệm xưa, nay vẫn còn chôn chặt Đâu thể nào xóa hết mọi tình thương * Làm sao quên hàng trâm dài in bóng Trên đường mòn dẫn đến chốn quê xưa Hai chòm cây giao nhau như trải lộng Người đi đường lẫn trốn nắng cùng mưa * Chiếc xe bò gập ghềnh trên sỏi đá Đám học trò hối hả chạy theo sau Chúng mừng rỡ như tìm ra được ngả Chễm chệ ngồi hớn hở ngắm trời cao * Chiếc đèn dầu trong mái nhà leo lét Ánh sáng mập mờ thách đố trăng sao Vì cuộc sống bao người chung góp nhặt Đủ bảo toàn, trải rộng đến ngàn sau * Ở xứ người, dầu nhà cao cửa rộng Dẫu thấy lòng trống rỗng một tình thương Người ta vui còn mình sao lạc lỏng Phải chăng mình đã bỏ mất quê hương Nguyễn Gia Linh Lisbonne, tháng 10-2002
Vần thơ dang dở Tôi đọc bài thơ... viết dở dang Sao nghe tâm tưởng cứ bàng hoàng Xót người trong cảnh đau buồn ấy Chưa biết tìm ai để thở than * Tôi đọc bài thơ... viết ngập ngừng Sao nghe dòng lệ cứ rưng rưng Phải chăng trong cảnh thương tâm ấy Người vẫn chờ mong phút cuối cùng * Tôi đọc bài thơ... chẳng để tên Sao nghe tiếng gọi cứ vang rền Phải chăng giây phút cô đơn ấy Nàng cố gọi người... đã bặt tin * Tôi đọc vần thơ... viết thật buồn Như nhìn dòng lệ của ai tuôn Phải chăng tất cả đều đau khổ Chỉ để dành riêng kiếp đoạn trường * Tôi đọc bài thơ... viết vội vàng Sợ rằng không kịp đón Xuân sang Người ta bắt phải theo người khác Khi trái tim nồng đã vỡ tan * Tôi đọc bài thơ... chẳng trách hờn Chỉ buồn số phận quá cô đơn Sao nghe thương cảm từ đâu đến Chiếm trọn lòng tôi, ngập cả hồn * Hối hận... ngày xưa chuyện đã rồi Người gây đau khổ... chính là tôi Tưởng đem tâm trí nung hoài bão Nào có ngờ đâu, nát cuộc đời Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 05-03-2003
Tơ lòng Họa bài Dòng suối lòng của Võ Thành Công Vầng trăng sáng, tơ vàng tuôn khắp nẻo Sợi dây tình quấn chặt, phải không em ? Tay cầm tay, âu yếm giữa màn đêm Hương dạ lý say mềm bao cảm giác * Em lặng nghe tiếng ầm từ khe thác Tiếng ru hồn từ giọng hát cô liêu* Giọng bổng trầm réo rắt của âm tiêu Đếm nhịp bước tình yêu trong quạnh quẽ * Nghiêng mái tóc trên vai mầm nhắc khẻ Mong chuyện mình suôn sẻ suốt đời ta Em không màng địa vị với gấm hoa Muốn tận hưởng những ngày còn Xuân trẻ * Anh đừng nói chia ly trong lặng lẽ Hãy kéo dài giây phút ở bên nhau Mỗi tình yêu có muôn sắc vạn màu Chỉ thấy được ngàn sao trong tâm não * Ước gì được cùng anh trên hoang đảo Sống xa lìa những sầu não ưu tư Đôi chim hồng tung cánh tưởng chừng như Trên trời đất chỉ mình bay bay mãi * Nào đâu dám mong thói đời ưu đãi Chỉ mong mình được mãi mãi bên nhau Dầu riêng em hứng chịu mọi thương đau Em cũng nhận để anh không sầu khổ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 24-01-2002 * cô đọng và liêu trai
Thời gian Sau những năm dài đi cải tạo Nếm đủ mùi cực khổ với chua cay Trở về đây tôi im lặng suốt ngày Chỉ muốn tỏ cùng cỏ cây, mây gió * Vì cuộc sống tôi phải đành mở ngỏ Dạy từng em bé nhỏ xinh xinh Mẹ dẫn em đến "Cửa khổng sân Trình" Em rời Mẹ, mắt rưng rưng đẫm lệ * Dễn em vào, tôi ôn tồn nhỏ nhẹ Nín đi em, Thầy sẽ kể em nghe Em nhìn xem, bao em bé bên hè Chúng cũng muốn, được như em học hỏi * Bởi nhà nghèo chúng phải đành lủi thủi Ở đầu đường, cuối chợ, dĩa cơm rau Nhìn chúng lang thang, Thầy đau khổ nghẹn ngào Thương số phận những con người bất hạnh * Thời gian qua, trời vào thu trở lạnh Lá trổ vàng, hiu quạnh lại vào thu Mắt thơ ngây, giờ lại đẫm sương mù Em lại khóc sau mười năm đèn sách * Giờ đến lúc thầy trò đành xa cách Em ra trường chập chững bước đi xa Bỏ lại sau lưng bạn cũ, thầy già Em cất bước sao lòng ta thổn thức Nguyẽn Gia Linh
Bordeaux, ngày 20-11-2001
Thân làm lính Họa bài Đá nát vàng phai của Nguyễn Tấn Bi Đất nước tôi bao đường ngang ngõ xéo Lửa đạn tơi bời, sáng tựa trăng sao Nét thê lương nhuộm đầy trên khắp nẻo Bao niềm tin giờ biết gởi về đâu ? * Để lại đây cả khung trời khói lửa Nhuộm điêu tàn theo lá úa mùa thu Bao thiếu phụ đau buồn bên song cửa Mắt mỏi mòn trông đợi bóng chinh phu * Đêm từng đêm trên vai ghì bá súng Ổ châu mai nơi triền núi chênh vênh Anh canh gác để mong tìm lối sống Để riêng ai tận hưởng chốn "cung đình" * Thân làm lính đêm tiền đồn trống vắng Đếm sao trời mới thấy nghĩa cô đơn Thương làm sao người em hiền áo trắng Đợi chờ anh đến hơi sức mỏi mòn * Anh ao ước trở về đồng nắng cháy Để cùng em ngắm lại ánh trăng gầy Cùng xây cất căn nhà bên mé bãi Tưới ruộng đồng cùng xây dựng ngày mai * Chung quanh anh bao nhà tan cửa nát Đám trẻ thơ oằn oại giữa đau thương TRong khói súng không tìm ra lối thoát Còn mong chi thấy rõ bóng thiên đường * Mong gì hơn trong quần gai áo vải Đem mồ hôi cấy lại mấy mùa hoa Anh không muốn nhìn đồng khô cỏ cháy Hay điêu tàn bao phủ cả đời ta * Anh đã từng nếm đủ mùi cay xé Mắt đã nhìn bao hương sắc tàn phai Lòng không thể để đau buồn lặng lẽ Gậm nhấm lần mòn khối óc hăng say * Rồi đến lúc phải nói lên sự thực Đất nước nầy không phải của riêng ai Không thể sống suốt cuộc đời du mục Hãy trở về... mặc đá nát vàng phai Nguyễn Gia Linh Lisbonne, ngày 14-01-2002
Sao chỉ đi chung một quảng đường (2) Cảm tác theo bài : Sao chỉ đi chung một quảng đường
của Nguyễn Tấn Bi
Thân tặng Tchy Giao Anh từ Rạch Giá trở về đây
Mong mỏi được nhìn mái tóc mây
Khi nắng chiều buông vừa dịu mát
Trên đường lá rụng phất phơ bay
*
Mấy cô thiếu nữ học trường Tây
Như bướm tung tăng dưới nắng gầy
Hớn hở đùa vui ngày học hết
Líu lo chim sáo lượn ngàn cây
*
Quanh trường tấp nập ngựa xe vây
Kẻ đón người đi, mặ đủ Đầy
Tôi kiếm bóng người yêu mến ấy
Nhởn nhơ cánh bướm lượn chung bầy
*
Anh lặng lẽ nhìn, lặng dõi theo
Bỗng bầu không khí sáng trong veo
Nỗi mừng hiện rõ trên đôi mắt
Rồi bước chân em thoáng lướt vèo
*
**
Tay cầm tay, ngỡ còn trong mộng
Mắt lung linh ngàn sóng đong đưa
Niềm vui cao tận bất ngờ
Những khi mình chẳng đợi chờ gặp nhau
*
Anh lặng ngắm cành đào hớn hở
Mái tóc dài theo gió nhẹ bay
Đưa hồn đến cõi thiên thai
Có đôi chim nhỏ đợi ngày kết thân
*
Hai đứa mừng vui sánh buớc đi
Con tim muốn nói những câu gì
Mà sao tất cả cùng im lặng
Hay để thời gian kịp khắc ghi ?
*
Lần đầu được dịp sánh vai nhau
Anh ngỡ vườn xuân ngát mộng đào
Đâu biết tới mùa hoa lá rụng
Cuộc đời như thể giấc chiêm bao
*
Anh muốn thời gian cứ kéo dài
Để mình mãi mãi được kề vai
Cùng nhau dong ruổi đường thiên lý
Quên hết quanh mình những đắng cay
*
Anh thấy hôm nay trời đẹp quá
Sàigòn muôn vạn cánh hoa bay
Nắng vàng hôn nhẹ lên đôi má
Không uống rượu nồng đã thấy say
*
Anh muốn đi chung vạn nẻo đường
Xuyên qua đồi núi, vượt mù sương
Đến^bên vườn mộng, nghe chim hót
Cùng ngắm hoa tình toả sắc hương
*
**
Kỷ niệm qua rồi để nhớ thương
Cuộc đời cay nghiệt lắm tơ vương
Chia lìa hai đứa ra hai ngả
"Sao chỉ đi chung một quãng đường ?" Nguyễn Gia Linh
Bordeaux, ngày 06-12-2002
Nhớ một ngày.. Viết theo tâm trạng của cháu Hồ Thanh Kim Oanh Em thấp nhang trầm toả khói hương Để anh sưởi ấm suốt đêm trường Biết rằng anh vẫn xuôi đường cũ Để ướp ân tình lẫn nhớ thương * Không biết trong đời của khói sương Có nghe hơi lạnh của đêm trường Có buồn ngăn cách vì sông núi Có khổ đau theo vết bụi đường * Anh hỡi Mỗi người tuy mỗi ngả Nhưng cùng chung một ý yêu thương Cùng chung xây đấp đời con trẻ Vượt khỏi chông gai lẫn bụi đường * Đứng trước bàn thờ nghĩ đến anh Kêu con quỳ gối cạnh bên mình Chỉ ơn đôi mắt yêu trìu mến Đã chứa cho con hết mộng tình * Mang nặng trong lòng nỗi ước mơ Kết cùng năm tháng, dệt mong chờ Thương yêu ngày cũ em dồn hết Cho đứa con thơ, tuổi dại khờ * Được biết anh yêu hiểu nỗi lòng Dầu bên cõi thức cũng chờ mong Giúp em nuôi nấng con thơ dại Và đốt cho con ánh lửa hồng * Mong mỏi anh về với bến mơ Rằng em cố gắng thoả mong chờ Nuôi con cho đến ngày khôn lớn Đợi buổi tao phùng đậm ý thơ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 13-10-2001
Mộng-Thực Trở về qua xóm nhỏ Lòng thấp thỏm mong chờ Bóng người bên song cửa Mắt dõi một trời mơ * Em nghiêng nghiêng vành nón Che nắng sớm dịu hiền Cánh hoa đào mơn mởn Giữa khung cảnh thần tiên * Mái tóc dài óng ả Bay lượn giữa trời hồng Như muốn cùng hoa lá Dệt khảm mộng mênh mông * Đôi bàn tay ngón thon Vân vê từng cánh mỏng Sợ hoa giận liễu hờn Phải xa rời giấc mộng * Bước chân mềm cỏ dại Sợ giẫm ướt chân ngà Hay sợ lòng tê tái Làm tan tác cành hoa * Ảnh hình trong mộng tưởng Quá đẹp và nên thơ Đường đời luôn cộng hưởng Dầu xa bến xa bờ * Đứng trước mái nhà xưa Vang lời ru giọng hát Nghe gió lạnh sang mùa Thương kiếp người phiêu bạt * Một thiếu phụ xinh xinh Đang bồng con âu yếm Chợt ngẫng mặt lên nhìn Nét ngỡ ngàng ... thoáng hiện Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 07-11-2001
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: