Sao Như (của Nguyễn Gia Linh)
Vĩnh cửu Xuân đã về đem nắng vàng huyền ảo Như tơ trời đi dạo khắp muôn phương Đem sương khuya làm ướt cánh hoa hường Soi lấp lánh như kim cương ngọc điệp * Trước thiên nhiên tôi thấy mình khép nép Áo phong sương đành xếp chuyện phôi pha Tình thương kia năm tháng chẳng phai nhòa Phong cảnh nọ vẫn đậm đà hương sắc * Đóa hoa đào với cánh hồng ngơ ngác Pha lẩn mùi ngào ngạt của ngọc lan Tiếng suối reo róc rách giữa non ngàn Dư âm ấy đưa hồn sang lối mộng * Trước bao la ta thấy mình trống rổng Tan hết rồi những ảo vọng si mê Chân bước theo ánh sáng chỉ đường về Nơi ngóng đợi một tình thương vĩnh cửu Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 01-04-99 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2009 05:11:31 bởi Viet duong nhan >
Quá khứ và ước mơ Viết theo tâm sự của cháu Nguyễn Ngọc Oanh Mến tặng cháu Con sinh ra nhâm một vì sao xấu Ba tuổi đầu đã in dấu điêu linh Sống cùng ai thiếu thốn bấy nhiêu tình Dùng roi vọt in hình thân xác nhỏ Bao đêm dài con ôm đầu nức nỡ Hận mẹ cha sao bỏ trẻ bơ vơ Chú cùng bác sao vẫn cứ làm ngơ ? Để con trẻ sống chuỗi ngày cơ cực Con những tưởng trần gian là địa ngục Sống đọa đày trong tủi nhục thê lương Sống cuộc đời thiếu hẳn mọi tình thương, Không định hướng, không con đường lựa chọn. Có những đêm buồn nằm bên bếp lửa Con mơ màng thấy mẹ dẫn con đi Con vui mừng như gió mới xuân về Rồi chợt tỉnh, thấy não nề chua xót ! Ôi giấc mơ ! với những lời dịu ngọt Chỉ kéo dài trong giây phút à thôi Đã giúp con quên hết đoạn đường đời Rồi hận tủi trở về trong thực tế Con vẫn biết, đời con không đáng kể Con không màng địa vị với giàu sang Con không mơ áo gấm với son vàng Và không thích cao lương cùng mỹ vị Con chỉ muốn một tâm hồn tri kỷ Một vuốt ve của người Mẹ mong chờ Một cái nhìn âu yếm vạn lời mơ Một tiếng nói như vần thơ vang dậy Đưa thuyền con qua sóng đời vùng vẫy Và giúp con tìm thấy ...một thâm tình Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày20-07-1996 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.03.2009 05:12:59 bởi Viet duong nhan >
Tình bạn Tâm tình của Dương Lễ Kể lể cùng Châu Long Nhờ vợ giúp bạn lòng Lo chí công đèn sách Em ngồi đây, có chuyện nầy tâm sự Kể lể cùng em mấy thuở hàn vi Gió sương khuya thấm lạnh tuổi xuân thì Cha mất sớm, Mẹ lắng lo sầu não * Vì thương anh Mẹ buôn tần bán tảo Lo cho anh ăn học để thành người Nhưng Mẹ già sức yếu với đơn côi Anh không thể ngồi không lo ăn học * Anh giúp Mẹ vượt qua cơn gió lốc Nên công danh đành phải trể vài năm May mắn thay có người bạn hào tâm Người giúp đở để chuyên cần đèn sách * Nhưng chính người không qua cơn thử thách Vì ỷ vào tiền bạc của mẹ cha Đến giờ nầy trước bảo táp phong ba Người hứng chịu sương sa cùng gió lạnh * Người đến tìm anh, gặp nhầm ảo ảnh Người bạn năm nào trốn tránh không ra Chỉ cho ăn mắm ruốc với dưa cà Còn hất hủi như người xa kẻ lạ * Anh đau khổ thấy bạn mình sa ngã Muốn giúp người chưa biết phải làm sao Chỉ khích người đem ý chí lên cao Để tranh đấu vượt hào sâu hố thẩm * Anh nhờ em dùng mối tình đầm thấm Giúp đở anh cứu người bạn năm nào Để giữ tròn một nghĩa cữ thanh cao Công ơn ấy ngàn năm sau vẫn nhớ Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 07-04-99
Vì chồng Họa bài : Khóe mắt u hoài của Thẩm thệ Hà Viết theo tâm sự của Lưu Bình Dáng xa xâm thoát ra từ khóe hạnh Đưa hồn người vô mãi tận vườn thơ Để cho anh đấp xây nhiều ảo ảnh Dệt nên nhiều kỷ niệm mộng và mơ Em hiền diệu như hương theo gió thoảng Cất trong tim hình ảnh của u hoài Nhưng ánh mắt vẫn chứa nhiều tia sáng Rọi thấu hồn và sưởi ấm lòng ai Em lắng lo những ngày mưa gió bảo Sợ sương khuya làm buốt má anh gầy Sợ đường đời còn lắm nhiều hư ảo Để cho lòng không biết tỉnh hay say Em chưa dám để cõi lòng rộng mở Hẹn khi nào có nắng ấm mùa thu Để bước chân không còn nhiều bỡ ngỡ Và hết rồi những ngày tháng âm u Em vẫn lo những chiều hoa lá rụng Sợ cho anh còn để trí đâu đâu Cố khuyên anh nên để hồn cô động Dẹp tan đi những ý nghĩ âu sầu Nào ai hiểu thâm sâu trong nghĩa bạn Rỏ lòng nhau trong những lúc phong ba Bước chân đi trong một chiều hổn loạn Thôi hết rồi một hình ảnh kiêu sa Đến hôm nay ta giật mình chợt hiểu Tại vì sao nàng giữ mối u hoài Ôi đẹp thay / một cánh hồng yểu điệu Đã vì chồng để tình bạn không phai Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 21-03-99
Dấu chân kỷ niệm Họa bài ‘’ Dấu mộng quê hương’’ của Thanh Việt Thanh Hòi tưởng lại chuổi ngày xa thăm thẳm Gió mưa lành tình ngát đậm hương yêu Ôi quê hương ! thương nhớ biết bao nhiêu ? Sầu cô lữ theo sóng triều thay đổi * Xác lá vàng trên đoạn đường tiếp nối Như đưa mình trở lại với thời gian Gió mênh mang lay nhẹ ánh trăng vàng Dư âm bổng nhớ đàn ngân nốt dạo * Đường muôn nẻo ghi tròn câu yêu dấu Tuyết sương buồn hòa tấu khúc chờ mong Nhạc du dương khơi lại đóng tro lòng Thêm trăn trở khi mây lồng bóng nguyệt * Cành liểu rũ như vương niềm tha thiết Giọt sương buồn da diết buổi chia ly Nhớ thương kia làm ướt đẩm rèm mi Lời nhắn nhủ muốn nói gì hơn nữa * Mẹ vẫn đợi bóng hình con trước cửa Để cho lòng thương nhớ mỏi mòn thêm Để nhắc con những giây phút êm đềm Nơi tha thiết thấm mềm quê hương đấy Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 25-04-99
Giai nhân Tóc em bồng như muôn ngàn cánh bướm Như mây trời bay lượn giữa không trung Như muôn chim trong gió mát vẫy vùng Như dòng suối êm đềm và lả lướt * Em dịu dàng dùng bàn tay ve vuốt Đưa hồn anh vào giấc mộng yêu đương Ánh mắt xanh sưởi ấm một tình thương Cùng tô thắm môi hường và má đỏ * Em rực rỡ như hoa đào chớm nở Giữa bầu trời rộng mở đón xuân sang Nắng ban mai e ấp áng tơ vàng Như chờ đợi bước nàng qua bến mộng * Chân nhẹ nhàng trên con đường trải rộng Đưa hồn vào những ước vọng si mê Ngỏ quanh co quên hết cả đường về Trong dư hưởng của những lời âu yếm * Lời thỏ thẻ khắc ghi từng kỷ niệm Nhắc nhở mình đến điểm hẹn chờ mong Dệt yêu đương qua điệp khúc tơ lòng Cùng sưởi ấm những chiều đông lạnh lẽo * Ngày hôm nay trên đường đời vạn nẻo Anh dừng chân nhắc lại mối tình em Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 01-05-99
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2008 17:27:53 bởi Nguyen Gia Linh >
Xuân về Nắng nghiêng cánh mỏng khung trời Đôi chân ngà ngọc nhốt đời lãng du Nắng xuân xua đuổi sương mù Mở tung cánh cửa ngục tù tối tăm Khơi nguồn hứng cảm ngàn năm Xóa tan chờ đợi, âm thầm ngổn ngang Gió ve vuốt nhẹ thân vàng Phất phơ lụa mỏng vén màn trần ai Khoan thai cánh bướm lạc loài Vườn xuân thoát mộng rớt ngoài bãi mơ Nhạc xuân trầm khúc dật dờ Đưa hồn người đến bến bờ mê ly Gót hài theo nhịp bước đi Mạch tim vừa viết chữ gì chờ mong Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 01-06-99
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2008 22:12:42 bởi Nguyen Gia Linh >
Thương con Thương con phố vắng một mình Ra đi mà gởi tâm tình về đây Thương tặng NNTT Nhìn con khăn gói đến sân ga Nghe thấm trong lòng nổi thiết tha Tình nghĩa gia đình luôn vẹn giữ Thương con gian khổ lúc xa nhà Đường quê tuyết lạnh với sương sa Củng phải ra đi bỏ lại nhà Kỷ niệm những ngày chung mái ấm Nào anh nào chị, mẹ cùng cha Vẫn biết thế nào cũng sẽ đi Mà nghe lòng muốn nói câu gì Để con an ủi khi xa vắng Để nhớ những ngày thấm thiết ghi Cha mẹ mong con tròn ước nguyện Nhìn con tung cánh ở quê người Đường đi không gặp bao ngang trái Và giữ trên môi một nụ cười Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 19 -01-97
Sắt son Giọt sương rơi đọng cành hoa Góp đầy ánh sáng gói quà tặng em Hoa tươi cánh thắm nhụy mềm Làn hương phảng phất gởi niềm tâm tư Nhớ thương theo buổi tạ từ Thời gian chất nặng những thư ân tình Trăng thổn thức, bóng rung rinh Nhưng không lay chuyển chuyện mình chuyện ta Những khi bóng xế trăng tà Mỏi mòn thương nhớ, đậm đà tình sâu Càng chờ càng đợi càng lâu Sắt son tạo gạch xây lầu uyên ương Điệu trầm khúc bổng du dương Đưa người vào cảnh thiên đường trần gian Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 03-05-99
Tiễn người đi Tôi tiễn người đi đến tận ga Bùi ngùi như muốn giữ người ta Sợ rằng ly biệt là chia cách Là giữ trong lòng nỗi xót xa * Biết nói gì nhau trong phút giây Giữ lòng không bật tiếng chia tay Mong rằng tất cả như ngừng lại Để giữ hình em với tháng ngày * Tôi sợ chiếc tàu lướt dậm xa Không mang hình ảnh của quê nhà Để rồi năm tháng dài xa cách Là sẽ chôn vùi kỷ niệm qua * Tiếng còi chưa hụ đã chia tay Không khói mà sao đôi mắt cay Em vội lên tàu không ngoảnh lại Như quên hương ấm của bao ngày * Tôi biết bên trời đang rải hoa Đang chờ đang đợi bóng người ta Tôi về xây lại khung trời nhỏ Rồi vẽ cho xong ánh nguyệt tà Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 08-05-99
Yêu Tôi yêu màu hoa thắm Như đôi má nàng hây Yêu nụ cười say đấm Khiến hồn tôi ngất ngây * Yêu áo dài tha thướt Dưới nắng chiều nghiêng nghiêng Như bướm vờn thược dược Trong vườn xuân bên hiên * Yêu mái tóc bồng bềnh Như mây trời lơ lửng Khi gió xuống chiều lên Dưới nắng vàng ưng ửng * Yêu đôi mắt trong xanh Chưa vương mùi trần thế Như ngọn suối trong lành Chảy qua ngàn sông bể * Yêu bàn tay ngón thon Dịu dàng măng búp non Lướt qua dây tình ái Gây thương nhớ mỏi mòn * Yêu làn môi mộng đỏ Như những đóa cuồng si Như hoa hồng hé nở Báo hiệu buổi xuân thì * Nay em đã đi rồi Còn gì nữa em ơi Trên dòng sông yên lặng Một chiếc lá buồn trôi Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 08-05-99
Bâng khuâng Nghiêng nghiêng nắng tắm sông vàng Cuộc đời vô định theo làn nước trôi Phượng kia cánh đỏ tàn rơi Như đang khép kín tình người năm xưa Ngậm ngùi theo gió đong đưa Trông mây mà những thẹn thùa với mây Lòng sao vướng bận tù đày Không như làn khói bay ngoài trời xa Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 09-05-99
Cô đơn Ngẩn ngơ nhìn bóng trăng tà Thấy mây tưởng gió thấy hoa tưởng cành Đêm về phố vắng buồn tênh Trời xanh xuống thấp thác ghềnh lên cao Lặng nghe tiếng sóng ồn ào Ngắm nhìn tinh tú lộn nhào trên không Bổng nghe sấm chớp trong lòng Mười năm thương nhớ mấy dòng lệ đau Lá buồn theo gió lao xao Bước em từ tạ như chào bến xưa Anh về nhớ lại chiều mưa Nhớ bong bóng vở, nhớ mùa ly tan Nhớ khi trăng xế đầu ngàn Lá rơi mà ngở chân vàng xa xa Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 15-05-99
Duy Tân Thục đế Kính mượn lời để nói lên Tâm tình của một Vì Vua trẻ : Vua Duy Tân trước nợ nước thù nhà Trời giông bão như muôn ngàn uất hận Chất chứa từ lâu trong tận đáy lòng Trút cho vơi bao nỗi niềm câm phẩn Đã nung bầu máu nóng với non sông * Thân làm vua khi nước nhà nổi sóng Chiếc tàu nghiêng trong gió lộng mưa đùa Khi cuộc đời trong dầu sôi lửa bỏng Ta sao đành theo chiều gió đẩy đưa * Lòng đã quyết dấn thân vào gió bụi Có màng chi địa vị với cung vàng Khi cha già còn âm thầm tức tưởi Bị giam cầm trong khám lạnh rừng hoang * Với công thần quyết cùng nhau dấy động Đặt cơ đồ trên ba tỉnh miền Trung Hởi Cao Xanh ? ? giữa một chiều gió lộng Ta sẵn sàng hứng chịu... mọi lao lung ! * Vì không muốn nhìn người yêu đau khổ Chính tay ta ký tờ giấy hồi hôn Thị Chỉ em, giữa trời giông bão tố Ta tự mình hủy diệt một linh hồn !!! * Ta vĩnh biệt trời quê hương yêu dấu Nước non kia đã bao thuở tạo thành Do những người không cam làm cá chậu Để cho lòng không thẹn với cha, anh Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 04-08-99
Tủi phận Kính mượn lời của bà Hồ thị Chỉ (sau nầy là Hồ Hoàng Phi ) khi nhận được giấy từ hôn của vua Duy Tân Chùa Huyền Tôn, một chiều giông gió bão Tiếng chuông buồn làm điên đảo lòng dân Thôi hết rồi mộng ước của Duy Tân ! ! Ngài đã quyết dấn thân tìm tự chủ * Tức tối thay, thời cơ chưa hội đủ Nên thân Ngài đành phải chịu tù gông Tiếc thương thay cho một đấng anh hùng Chưa thỏa chí đã vào vòng lao lý * Thiếp đau buồn khi nhận nhìn Thánh chỉ Cảm ơn Ngài đã nghĩ đến cha anh Tủi phận mình, chỉ oán hận trời xanh Sao không hiểu tâm tình của thần thiếp * Lòng đã chọn một Minh quân mẫn tiệp Đã hy sinh tất cả cho Sơn hà Thiếp sao đành để nhục chí quần thoa Muốn tuẩn tiết, sợ Mẹ già đau khổ * Thân nhi nữ như hoa đào trước gió Dầu tả tơi vẫn nhớ mãi người xưa... Nguyễn Gia Linh Bordeaux, ngày 17-08-99
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: