...
Nhưng... chính những cái mà người khác cho là bi luỵ cố chấp của trẻ thơ ấy lại giúp Vi kiên định hơn trên đường đời. Thôi thì đành chấp nhận với câu nói hâm hâm mọi người vẫn dành cho Vi vậy.
Hihi! Vi rất thích câu
"bong bóng nước vỡ oà hiên cổ tích" (anh Minh có thể phân tích rõ hơn đoạn này không?) Vi không hiểu về văn lắm, chỉ cảm thôi, nhưng ấn tượng nhất là câu đó, có thể vì rất giống Vi...
Vi yêu mưa, bởi mưa gắn quá nhiều kỷ niệm... Những buổi lội bì bõm trong mưa ướt sũng, (về nhà bị Nội mang roi ra doạ, hihi, nhưng Nội không đánh.

Sướng! Lần sau... lại thế!

)
Vi cũng đã từng sợ mưa, sợ tiếng mưa rơi, sợ những biến cố, sợ lòng mình thổn thức... Nhưng rồi, sự thật vẫn là sự thật. Mưa hay nắng, vẫn chẳng thể làm những câu chuyện cổ tích "
không vỡ oà"
Cây nhận lá là em gái vì những cái ngộ ngộ, vui vui... Nhưng Lá không thể mãi cười. Không thể mãi nói những câu nhí nhảnh. Lá có những khoảng lặng...
... Lá đã từng coi Cây là điểm tựa bình an, đã từng mong một ngày nào đó Cây có thể che chở cho Lá không bị ướt dưới trời mưa. Nhưng... cây với niềm kiêu hãnh ... Đối xử với lá như một fan hâm mộ tầm thường nhất....

Cây chẳng thể hiểu vì sao chiếc lá sợ mưa lại thích ra mưa, lại thích tung tăng cười cợt, rồi bất chợt khóc, bất chợt cười... Lá quá rắc rối, một con nhóc có quá nhiều mâu thuẫn.
Cây người lớn lắm, cây đúng. Lá không nên quá mâu thuẫn, không nên lúc nào cũng tung tăng dưới mưa, không nên bất chợt khóc, bất chợt cười... Cây rất đúng!....
... Lá rời cây mang theo cả khoảng lặng của mình...
Nhưng cũng hay,
tận cùng của tuyệt vọng sẽ thấy mình nắng lên... Và lá lại loăng quăng trong mưa, lại "
ngồi ngóng những chuyến mưa qua" để có thể vô tư bay nhảy trong mưa, nghịch ngợm, tìm về một chút trẻ con trong thế giới người lớn.
... Dẫu biết rằng cổ tích không tồn tại, nhưng vẫn tin rằng hạnh phúc sẽ đến với những người có lòng. Lá tin, và Vi cũng tin!
"Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày mới để yêu thương"