TẠ TỪ
HỒN MƠ Mưa bụi mờ nghiêng theo gió cuốn Ướt đẫm rừng xa sương khói bay Có đôi chim nhỏ trong chiều muộn Ngơ ngác bay về giữa ngàn mây Bỏ chút duyên xưa còn mang nặng Trôi theo dòng nước nhánh sông dài Uống cạn chén đời bao giọt đắng Thuyền qua bến đục trong chiều say Chiếc lá vàng khô trong tĩnh lặng Rơi xuống vai gầy lạnh heo may Nâu sồng kinh kệ chiều văng vẳng Am thiền lặng lẽ bóng hình ai Chuông gọi ai về trong đêm vắng Hồn mơ vừa tỉnh mộng liêu trai Thấy bao nhiêu nụ hoa chờ nắng Sợ gió đông về trong tối nay….. Xuân Mai
CHIẾC LÁ SAU CÙNG ĐÃ RƠI Cùng nhau đi qua xa miền biển cạn Đêm về thương lắm trong giấc chiêm bao Rồi mai ta say bên đời hoang lạnh Mặc mưa thu về ngồi hát nghêu ngao Rừng thu năm xưa có người đi lạc Theo chiếc lá vàng thấy chú nai tơ Đang mơ hoa rơi mắt tròn ngơ ngác Uống nước bên nguồn cỏ dại lơ thơ Rồi thu đi xa người còn ở lại Đón gió đông về nghe lạnh hồn thơ Thương lắm người ơi gót hồng ngây dại Nhớ tuổi trăng tròn ngày mộng đêm mơ Đời trôi qua nhanh xin đừng nghi ngại Có đám mưa buồn rơi xuống chiều nay Ai đã đi qua một thời xa ngái Chắc thấy trong lòng một chút hương say Dù bao năm qua có người vẫn đợi Tiếng gió thu về ngỡ bước chân quen Heo may ru ai nghe lòng chới với Chiếc lá sau cùng rơi xuống đêm đen…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.01.2015 07:52:43 bởi Xuân Mai >
CŨNG CHỈ MỘT LẦN Dòng sông lặng lẽ xa rời Ai còn đứng đó một đời ngóng trông Hồn trôi về chốn hư không Chiều nghe ai gọi gió đông trở về Cũng vừa sực tỉnh cơn mê Còn đang lạc lối sơn khê dặm ngàn Nhớ ai mắt liếc nồng nàn Sợ ngày gặp lại ngỡ ngàng duyên xưa Giữ hoài một chút hương thừa Mang về sưởi ấm khi mùa đông sang Như hoa hé nụ mơ màng Chờ tia nắng sớm nở vàng góc sân Thôi đành say mộng phù vân Dù sao cũng chỉ một lần phù sinh Chiều qua cười khóc một mình Thấy đàn bướm trắng hóa nghìn sợi thương…. Xuân Mai
BAO NHIÊU NĂM Bao nhiêu năm đời trôi chìm nổi Trên mái đầu tóc đã pha sương Chỉ có nhánh rong buồn đáy nước Lặng nhìn tôi đứng lại bên đường Bao nhiêu năm đời trôi xa thẳm Qua sông rồi chưa hết vấn vương Tôi chỉ biết gượng cười lặng lẽ Ngậm ngùi đi trong cõi vô thường Bao nhiêu năm đời trôi lạc lối Xa lắm rồi bóng nhỏ trên nương Khi chiều rơi trên đồng cỏ úa Nhớ một người e ấp soi gương Bao nhiêu năm đời trôi nhanh quá Chưa kịp về thăm lại quê hương Bao nhiêu năm làm thân viễn xứ Nhớ câu hò ru nhớ ru thương…. Xuân Mai
CÓ PHẢI NGƯỜI VỀ Còn nhớ hẹn nhau mùa lá rụng Người sẽ về may áo lụa hồng Vậy đó mà ai trông ngóng mãi Bao lần khô héo lá trầu không Từ đó thuyền trôi không trở lại Một ngày xa bến nhớ mênh mông Phải chăng đời gọi hồn lưu lạc Về thôi! dừng lại gót phiêu bồng Thăm lại mùa hoa còn thơm ngát Không thấy người về nơi bến sông Xa lắm người ơi lòng tiếc nuối Thềm xưa còn lại gốc ngô đồng Về đây muốn gặp nhau lần cuối Chỉ thấy trăng gầy đêm nhớ mong Xa xa thấp thoáng con thuyền nhỏ Có phải người về đêm cuối đông.... Xuân Mai
TRĂM NĂM CÒN NHỚ Hương xưa còn lại chút này Ai đem sương sớm nhuộm đầy mắt em Cho dù đời có lấm lem Thơ tình tôi viết vẫn đem tặng nàng Thương đôi mắt biếc mơ màng Tóc mây hờ hững buông ngang vai gầy Giữa đường rơi mất thơ ngây Làm tôi nhớ mãi những ngày mộng mơ Chiều nay trên bến sông thơ Có con bướm lượn đợi chờ hương hoa Bướm ơi có biết chiều qua Nhánh hoa tàn úa lìa xa mất rồi Tôi về say giữa đời tôi Câu thơ viết vội thả trôi theo dòng Trăm năm còn nhớ bến sông Câu hò văng vẳng ru lòng xót xa….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.01.2015 12:39:26 bởi Xuân Mai >
ĐÊM BA MƯƠI Đêm ba mươi nợ người chưa trả Thương đời ai chìm dưới gian nan Thấy người ta trên đường vội vã Đang trở về kịp đón xuân sang Đêm ba mươi mùa này lạnh giá Sân nhà ai rụng cánh hoa vàng Đường phố quen giờ như xa lạ Đã quên rồi một gã lang thang Đêm ba mươi đèn khuya bóng ngã Ai thẩn thờ thương nhớ miên man Ôi quê hương! đường về xa quá Chắc ai còn đợi chuyến đò ngang Đêm ba mươi công viên ghế đá Một mình ai lạc bước chân hoang Hàng cây khô vừa rơi chiếc lá Bay về đâu? Đêm vẫn chưa tàn…. Xuân Mai
XUÂN VỀ RỒI! Xuân về rồi! em may áo mới Lụa hồng tươi thêu cánh mai vàng Chiều xuống phố say mùi xuân tới Áo em bay chút gió nồng nàn Xuân về rồi! đường hoa rực rỡ Đêm Sài Gòn vui bước chân son Em mới lớn ngập ngừng bỡ ngỡ Nhìn đèn hoa đôi mắt xoe tròn Xuân về rồi! cùng nhau hò hẹn Mai lên chùa cầu nguyện cho nhau Em cúi mặt má hồng bẽn lẽn Anh nói hoài chuyện mớ trầu cau Xuân về rồi! chậm đi xuân nhé Cho em còn vui chút ngây thơ Dù mai kia trong đời gió bụi Em cũng còn một chút xuân mơ.... Xuân Mai
HÃY QUÊN ĐI Hãy quên đi sông xa mịt mờ Quên con thuyền lạc bến bơ vơ Bao nhiêu năm dòng đời trôi mãi Bao nhiêu lần thăm lại bến mơ Hãy quên đi bao năm vội vàng Mãi đi tìm xuân giữa rừng hoang Em nghe chăng tiếng đời đang gọi Sao không về, sao mãi lang thang Hãy quên đi bao nhiêu tội tình Mặc cho đời chìm nổi nhục vinh Ngủ đi em mộng lành say đắm Tiếng ru hời ấm lại hồn trinh Ngủ đi em quên cơn mộng dài Ngủ đi em xưa đã tàn phai Quên đi bao muộn phiền cay đắng Quên nhọc nhằn còn nặng trên vai….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.03.2015 14:29:51 bởi Xuân Mai >
MỪNG GẶP BẠN XƯA Bạn tôi ơi bao năm trời xa cách Nhớ ngày xưa ta cùng lớp cùng trường Áo thư sinh bạc màu vì nắng gió Nợ áo cơm nên lăn lóc trên đường Kí túc xá xưa vui như ngày hội Bọn chúng mình xì xụp chén canh rau Bụng réo sôi theo từng trang sách học Đêm khuya rồi con chữ trốn đi đâu Giờ gặp mặt mà nghe lòng ấm lại Mấy mươi năm hai đứa đã bạc đầu Chuyện mầy tao, chuyện một thời trẻ dại Nhiều bạn xưa không biết ở phương nào Đêm chia tay sao còn lưu luyến mãi Bước chân về mà lòng nhớ không nguôi Lên xe rồi tôi ngoái đầu nhìn lại Thấy bạn còn đứng đó nụ cười tươi….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.03.2015 09:44:14 bởi Xuân Mai >
CHỈ MONG QUÊN ĐƯỢC Chiều pha ráng nhuộm hồng phai Hồn mơ theo đám mây bay cuối ngày Mắt buồn ướt đẫm men say Câu thơ chết đuối trong ngày xa nhau Ánh vàng lấp loáng bên cầu Chiều rơi ngồi đếm giọt sầu bên sông Sao đời cứ mãi long đong Sao tình lận đận nhớ mong ngậm ngùi Bao nhiêu chén rượu tìm vui Muốn quên tình lỡ, chôn vùi duyên xưa Sao còn một chút hương thừa Sâu trong cõi nhớ đong đưa nhánh sầu Đêm say không biết về đâu Chỉ mong quên được tình đầu khó phai Lang thang phố vắng đêm dài Bóng người thoáng hiện làm ai nghẹn ngào…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.03.2015 10:17:21 bởi Xuân Mai >
NGƯỜI ƠI CÓ BIẾT Năm xưa đời lận đận Em hững hờ bâng quơ Hàng cây già ngơ ngẩn Tôi nhớ hoài trong mơ Năm xưa còn bỡ ngỡ Mang trái tim ngu ngơ Rơi vào tình dang dở Bây giờ buồn bơ vơ Đêm say về chốn cũ Nhớ ngày xưa nơi đây Ghế xưa giờ rêu phủ Quán đời say đêm nay Đêm say về qua ngõ Mưa buồn rơi ướt vai Dấu xưa còn đâu đó Hồn chìm giữa tàn phai Đêm say còn trên phố Hàng cây buồn lơ ngơ Tôi đếm từng giọt nhớ Hát hoài vài câu thơ Đêm say buồn hiu hắt Đàn lên khúc thương đau Sầu dâng đầy trong mắt Chắc gì quên được nhau.... Xuân Mai
TÔI ĐÃ GẶP EM Tôi tìm em dọc bến sông đời Chỉ thấy màu mây xám xa xôi Em ở đâu? tìm hoài không thấy Bỗng một ngày em đến bên tôi Tôi gặp em dù có muộn màng Chiều hôm nay tim rộn rã vui Mười năm qua tôi tìm em đó Mười năm rồi tôi sống lang thang Tôi về đây dừng bước giang hồ Quên một thời day dứt đêm sâu Quên quán xưa đường khuya mộng vỡ Chỉ cần em ru thấu đời nhau Ôi mười năm đời phủ màu rêu Tay em dài quấn quýt hồn hoang Nơi em về nụ hoa đời nở Nơi em về thương nhớ mênh mang…. Xuân Mai
VẪN CHỜ NHAU Đưa anh rời bến chiều qua Bơi xuồng trở lại thiết tha duyên đầu Nhớ hôm dưới bóng sầu đâu Nghe anh nói chuyện mâm trầu cưới nhau Chờ anh héo mấy mùa cau Nhớ đêm hò hẹn cùng nhau chung đường Tóc mây còn đọng mùi hương Trao anh hôm ấy còn vương chút này Chờ anh quên tuổi thơ ngây Bao nhiêu thương nhớ hao gầy dáng xuân Để con chim sáo bâng khuâng Sợ mai lận đận trầm luân dòng đời Thẩn thờ nhìn giọt mưa rơi Theo dòng sông nhớ xa rời bến mơ Em về bến vắng ngẩn ngơ Thuyền đi xa lắm bao giờ về thăm?..... Xuân Mai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2015 16:26:42 bởi Huyền Băng >
EM TÔI Em tôi người cô phụ Long đong nơi xứ người Đời trôi về xa lắm Làm em héo môi cười Đêm nay trời sương lạnh Hoang vu nhớ quê nhà Còn đâu ngày xưa ấy Nhớ hoài những ngày qua Bơ vơ đời hiu quạnh Im nghe gió muôn trùng Ngoài kia buồn se sắt Đàn ai đứt dây chùng Tôi nghe lời nấc nghẹn Em ru khúc ca buồn Như đang sầu lặng lẽ Khóc thầm giữa chiều buông Em mang hồn viễn xứ Suốt một đời lao đao Ôi! bao điều cay đắng Chỉ mong là chiêm bao.... Xuân Mai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.05.2015 16:27:05 bởi Huyền Băng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: