TẠ TỪ
TÀN ĐÔNG Tàn đông ai chờ ai Nghe giá lạnh nơi này Đường xa ai còn đi Tìm hoài cánh thiên di Tàn đông ta còn ta Mong trở lại quê nhà Người ơi! ta còn mơ Chờ hoài bóng hư vô Chiều xưa trên bờ sông Thương chiếc lá vừa rơi Còn đây ai chờ mong Nhung nhớ lắm người ơi Đời trôi qua ghềnh sâu Không biết sẽ về đâu Còn ai trong chiều nay Nghe tiếc nuối đời ai Ta vui trong muộn màng Đêm hoa đăng nồng nàn Lời ru nào tha thiết Chúng mình sẽ lìa tan? Ta chia tay vội vàng Trong đêm vui vừa tàn Về phương nào xa lắm Nhớ hoài một đời hoang….. Xuân Mai
ĐÊM XUÂN Đêm xuân trên phố lang thang Bâng khuâng nhìn cánh hoa vàng vừa rơi Hoa ơi sao vội xa rời Bay theo gió cuốn về nơi mịt mờ Chạnh lòng viết mấy câu thơ Tặng người lỡ bước bơ vơ nơi này Sương đêm lạnh lắm thân gầy Hương thơm ngày đó giờ bay mất rồi Gượng cười son nhạt màu môi Người như cũng thấy bồi hồi nhớ ai Bỗng nghe dế khóc đêm dài Làm sao quên được bao ngày xa quê Xuân này mình cũng chưa về Chén cơm chan lệ bên lề mùa sang Nhớ xưa dưới cội hoa vàng Lặng nghe tiếng hát mơ màng à ơi….. Xuân Mai
XUÂN ƠI ĐỪNG VỘI Xuân ơi đừng vội đi xuân nhé Tôi còn yêu lắm nhánh mai vàng Có những nụ xanh vừa chớm nở Sáng nay còn đọng chút sương tan Tôi thấy nàng xuân khoe áo mới Cùng tôi xuống phố đêm hoa đăng Lung linh ánh mắt sao vời vợi Mai mốt xa rồi xuân biết chăng Mùa sau hẹn gặp nhau lần nữa Không biết xuân còn nhớ hay không Mai vàng vẫn đợi bên khung cửa Nở rộ chờ xuân đêm cuối đông…. Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2016 12:17:27 bởi Nguyệt Hạ >
GỬI CHÚT DƯ HƯƠNG Ta còn đây một mảnh tình say đắm Xin để dành mai mốt tặng cho ai Ngày hôm ấy, người ơi! đời vui lắm Ai ngại ngần ôm ấp mộng chiều phai Ta còn đây một mảnh đời tan tác Trên lối về nghe hát khúc chơi vơi Người có biết lòng ta còn khao khát Giữa chợ đời tha thiết gọi người ơi! Ta còn đây một nửa hồn ngơ ngác Nghe tiếng buồn se sẽ giấc chiêm bao Niềm xưa đó, người ơi! lòng hiu hắt Ta nợ người không biết trả làm sao Hoàng hôn hỡi ! xin một lần chậm đến Cho ta còn kịp gửi chút dư hương Đến hạt bụi mà ta hằng thương mến Ở đâu đây trong cõi mộng vô thường….. Xuân Mai
XIN EM Ta mơ về chốn xa xôi Chiều rơi im vắng trên đồi cô đơn Em ơi! đừng khóc dỗi hờn Trao nhau lần cuối môi hôn ngọt ngào Ta rơi vào giấc chiêm bao Làm cho nhung nhớ cồn cào trăm năm Đâu đây còn chút hương thầm Trong đêm hiu hắt mưa lâm thâm sầu Ta mong tìm khúc sông sâu Thuyền ai nơi bến giang đầu mưa tuôn Trôi theo dòng nước xa nguồn Trong mơ nghe tiếng hoàng hôn xuống rồi Xin em dừng bước rong chơi Về nghe câu hát bên đời yêu thương Lời ru giữa cõi vô thường Tan trong làn gió mùi hương hoa đời….. Xuân Mai
TÌM NHAU Tìm nhau ở cuối đường mây Thấy con chim nhỏ đã bay đi rồi Chừng như từ chốn xa xôi Tiếng người khe khẻ gọi tôi muộn màng Tìm nhau giữa chốn lầm than Dưới trời mây xám bay ngang qua đời Từ trong chiều muộn mưa rơi Tạ ơn người gửi những lời yêu thương Tìm nhau trong cõi vô thường Trăm năm cũng chỉ đoạn đường chiêm bao Mơ gì trên đỉnh non cao Giật mình tỉnh giấc, nghẹn ngào thương ai Nợ người còn nặng hai vai Đường xa, sông rộng, tóc phai mấy mùa…. Xuân Mai
CÒN GÌ ĐÂU Còn gì đâu mà mơ mà mộng Những ngày vui đã quá xa rồi Còn gì đâu mà mong mà nhớ Bước chân về quên mất chiều trôi Còn gì đâu người xa vời vợi Biết còn ai đợi bến sông đời? Còn gì đâu mà thương mà đợi Khúc ca buồn ru mãi người ơi Rồi mùa đông ngồi đây bùi ngùi Bước giang hồ không biết về đâu Đường về quê dặm ngàn xa lắm Bến sông chờ hoang vắng từ lâu Rồi mùa xuân về ru nghẹn ngào Có ai còn thương nhớ về ai? Dù ngày mai có tìm nhau nữa Giấc mơ hồng cũng đã tàn phai…. Xuân Mai
CÒN NHỚ KHÔNG…. Hồn bảo quên và đừng tiếc nuối Nhưng sao lòng không nỡ xa nhau Xin yêu thương một lần sau cuối Kẻo mai này không thấy người đâu Hồn bảo vui và đừng héo hắt Nhưng sao lòng hiu quạnh chơi vơi Nghe trong ta nỗi niềm se sắt Nẻo đi về xa lắm người ơi Từng chiều rơi hồn ta hóa dại Ngủ say vùi nơi bến sông xưa Con đò nhỏ trôi hoài xa ngái Manh áo đời lạnh ướt trong mưa Và hình như lòng ta ấm lại Đã quên rồi dôi mắt liêu trai Không còn nhớ hôm nào bên ấy Quên mất lời ai nói yêu ai…. Xuân Mai
EM NỢ NGƯỜI Em nợ người duyên tình xưa ấy Đời mong manh muôn kiếp xa nhau Bao năm xa chắc người không thấy Em một mình ru giấc chiêm bao Em nợ người rưng buồn mắt biếc Chiều hôm nay mong nhớ chơi vơi Nơi phương xa có người thương tiếc Đêm nghẹn ngào theo tiếng mưa rơi Em nợ người bao niềm trăn trở Chiều năm xưa ai hát ru ai Gom yêu thương cất vào tim nhỏ Mong một ngày mang trả cho ai Em nợ người ân tình chưa trả Từng ngày qua sao vẫn chưa quên Thương phận mình hai người hai ngả Gió mưa đời rơi xuống đời em Em nợ người bao điều chưa nói Mình chia tay bao tháng năm qua Ai ngậm ngùi trong chiều sương khói Bến sông này thương nhớ tình xa….. Xuân Mai
NGÀY ĐÓ Ngày đó yêu em thật rồi Ta cùng hát khúc hoan ca Đồng cỏ mênh mông chân đồi Nghe đời vui với ngàn hoa Ngày đó yêu em thật thà Trong chiều có lá hoa bay Còn chút hương trên vai gầy Nghe tình thơm ngát lòng ta Ngày đó yêu em thật nhiều Say rồi mắt biếc kiêu sa Người nói yêu ai trong chiều Trên đường thiên lý còn xa Ngày đó nâng niu nụ hồng Mơ hoài bóng dáng thân thương Người có nghe chăng trong lòng Ân tình sâu lắng còn vương Người hỡi! ta mơ chiều nào Trăng gầy xưa vẫn lung linh Người hỡi! quên đi niềm đau Trong nhau còn đóa hoa tình….. Xuân Mai
RỒI MỘT NGÀY Rồi một ngày trên đồi im vắng Cố đi tìm nhặt mảnh trăng rơi Thấy còn đây lạc loài chim trắng Đang hót dài một khúc chơi vơi Rồi một ngày trên đầu con sóng Giữa sông đời mưa lũ cuộn trôi Có nhiều khi nghẹn ngào lệ nóng Thương lắm người lạc lối xa xôi Rồi một ngày trên đường thiên lý Ngóng trông hoài mộng ước hư vô Biết tìm đâu bóng người tri kỷ Trong chợ đời hồn bỗng ngây ngô Rồi một ngày quay về quê cũ Áo vô thường xin trả nhân gian Bến đò xưa ngậm ngùi say ngủ Quên mất rồi một giấc mơ hoang Rồi một ngày lòng ta chợt nhớ Quán trọ này lưu luyến đời ta Đêm vĩnh hằng u hoài trăn trở Biết bao giờ hết nợ tình xa…. Xuân Mai
NÀNG ƠI! TA VẪN ĐỢI Ta tự hỏi cớ sao nàng không biết Ta yêu nàng từ ngàn vạn năm qua Nên biển xanh vẫn muôn đời gào thét Gọi tên nàng xao động cõi trùng xa Ta ngạo nghễ với trăm ngàn con sóng Cuốn bão giông đi tìm dấu yêu thương Nhưng chỉ thấy gió mưa đang lồng lộng Hàng liểu gầy xiêu ngã giữa mù sương Có phải nàng! bờ cát dài quạnh vắng Quên nhau rồi say ngủ tự hồng hoang Ta chỉ biết mơn man hoài cát trắng Mong có ngày nàng nhớ lại tình lang Ta vẫn đợi dù biết còn lâu lắm Chờ nghe nàng hát lại khúc tình ca Để mai mốt trên đường về xa thẳm Sẽ không còn lạnh lẽo một mình ta…. Xuân Mai
CÁT BỤI MỆT NHOÀI Một hôm trên đồi quan tái Về đâu lạc bước loanh quanh Đường đi vẫn còn xa ngái Tan rồi giấc mộng ngày xanh Một hôm tôi còn nghe thấy Lời ru nghẹn đắng cho nhau Làm sao nhắn người bên đấy Xin đừng nhớ lại niềm đau Một hôm nghe đời xa vắng Làm rơi rụng mảnh tim côi Hồn treo trên cành hoa trắng Tôi nhìn thấy bóng hình tôi Một hôm trong lòng héo hắt Say rồi một chén nồng cay Sầu dâng đầy trong ánh mắt Tôi ơi! Uống cạn mộng này Một hôm ai cười ai khóc Đêm buồn biển réo hồn ai Đời trôi dần trên mái tóc Tôi ơi! Cát bụi mệt nhoài….. Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.03.2016 12:42:05 bởi Nguyệt Hạ >
ĐỪNG QUÊN NHÉ…. Xin hãy mang tình yêu Đến tình yêu mộng mị Ru ai lời thủ thỉ Hồn thơ rơi trong chiều Sao chỉ một câu thơ Làm cho ai suy nghĩ Tình là chi đó nhỉ Đưa ai vào trong mơ Nhớ xưa hàng phượng vĩ Cánh hoa nào nghiêng rơi Giữa đêm buồn phố thị Nghe thấy hồn chơi vơi Ai ru lời trăn trở Nghe thương nhớ xa xôi Đêm nghe lời than thở Đời buồn lắm người ơi Xa xôi nghìn dặm nhớ Người chân núi mù khơi Gió làm ơn nhắc nhở Xin người đừng quên tôi…. Xuân Mai
HỒN LÃNG TỬ Một mình đứng giữa trời mây xám Nghe sóng thét gầm phía sau lưng Nét cười kiêu bạc, nhìn say đắm Bóng ai thấp thoáng phía ven rừng Một mình đứng lại nghe gió hát Như có tiếng người gọi đâu đây Gót mòn lưu luyến Hòn Đá Bạc Nhớ xưa, nhớ lắm chốn xa này Ngậm ngùi nhớ mãi thời mở đất Khuya khoắt giữa rừng tối ba mươi Thấy hồn xưa cũ còn quanh quất Uống say ngạo nghễ nhếch môi cười Thương lắm bài ca thời phiêu bạt Trên đường chinh phục đất phương nam Xin tạ ơn người dòng máu Lạc Ta chợt thấy mình nợ trăm năm…. Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: