TẠ TỪ
NHỚ CHIỀU LY BIỆT Hồn tôi lặng lẽ qua miền nhớ Bỗng thấy đời trôi xa bến xưa Làm sao quay lại thời thơ mộng Chờ bóng ai về trong đêm mưa Đã quá xa rồi chiều gió lộng Hồn bay về tận chốn quan san Thuốc súng mịt mù đêm lửa đạn Quân reo vang dậy giữa non ngàn Thuở ấy quê hương mùa ly loạn Cởi áo thư sinh buổi lên đường Đưa nhau mấy dặm, người cúi mặt Nước mắt rơi dài bao vấn vương Giã biệt. Tôi đi. Chiều hiu hắt Chinh nhân vội vã tối mù sương Chân bước ra đi còn ngoảnh lại Nghẹn ngào nhớ lắm bến sông thương Tôi biết người còn lo lắng mãi Thương ai chinh chiến ở sa trường Người hãy về đi đường xa lắm Tôi hẹn về thăm lại cố hương Từ ấy tôi đi miền xa thẳm Nhớ mãi người xưa trong cõi thơ Nhớ sợi tóc nào bay theo gió Vướng gót chân nào trong đêm mơ.... Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2017 08:12:45 bởi Nguyệt Hạ >
DÌU EM
Hồn nhiên em bước vào đời Dừng bên suối mộng ru lời yêu đương Mắt em còn đọng giọt sương Ru em tròn giấc mộng thường chơi vơi Dìu em lên chuyến xe đời Em ơi đừng ngại nắng rơi chiều tà Hãy cười quên hết đường xa Ru em ngọt giọng thiết tha hẹn thề Nẻo quê xa khuất đường về Cùng em không ngại sơn khê dặm ngàn Đừng bao giờ nói ly tan Đừng bao giờ nói lỡ làng duyên ta Đường về qua bến sông xa Có con thuyền mộng đưa ta về nhà Sông ơi đừng nổi phong ba Làm em tôi khóc mưa sa lệ sầu… Xuân Mai
NHỚ MÙA THAY LÁ Nét cười đi vắng trên môi mọng Chỉ thấy mưa buồn trong mắt sâu Đuôi mắt chân chim sầu lắng đọng Chờ nhau mòn mỏi bến giang đầu Đăm đắm mơ người đang ở đâu Hoang vu còn đó bóng con đò Bờ vắng trăng mờ mênh mông quá Chim quyên không nhớ nổi câu hò Tôi đã ghi lên từng chiếc lá Lời thơ rơi xuống bến sông buồn Giọng hát à ơi chiều cuối hạ Ru người áo mỏng dưới mưa tuôn Đường quen ngõ vắng giờ xa lạ Chỉ thấy hoa vàng trên nhánh xưa Người ơi! có nhớ mùa thay lá Lâu rồi không biết đã về chưa….. Xuân Mai
PHẢI CHĂNG LÀ MỘNG Chiều lặng lẽ trôi đời xa vắng Một mình ta trên lối xưa nào Sao thương hoài một tà áo trắng Bóng ai về trong giấc chiêm bao Lời tạ lỗi mong người tha thứ Tạ từ nhau trong giấc mơ hồng Mai trên đường biệt mù viễn xứ Biết ai còn thương đến ai không Vời vợi nhớ hôm nào say đắm Mộng còn đây hiu hắt trong lòng Xa xôi rồi một làn môi thắm Bước giang hồ ta nhớ ta mong Ta tìm nhau nửa đời giông bão Một nửa đời lạc giữa hoàng hôn Ta đến đây từ trong mộng ảo Rồi quay về trọ cửa thiền môn…. Xuân Mai
THƯƠNG NỬA ĐỜI SAU Thôi về đi! Sao còn leo dốc Bên kia bờ đang gió mưa tuôn Ai lặng lẽ bên đời ngây ngốc Có gì đâu một giấc mơ buồn Thôi về đi! Cho dù chưa muốn Hai ta cùng quên hết thương đau Ta sẽ ngắm mây chiều rơi xuống Thấy đồng xanh vui dưới mưa rào Thôi về đi! Con đường xa lắm Ai mang hồn theo bước chân ai Hoa vẫn nở cho đời tươi thắm Giấc nồng say mơ bóng trang đài Thôi về đi! Ta về thôi nhé Nợ đời nhau xin trả cho nhau Quên đi nhé! Quên đời cô lẽ Ta sẽ cùng thương nửa đời sau…. Xuân Mai
DUYÊN XƯA
Chim chiều hót gọi hồn ta giật mình tỉnh mộng lìa xa bóng nàng Ta về từ cõi mơ hoang Tạ từ một kiếp lang thang tìm người Nhớ xưa thơm ngát môi cười Yêu thương còn đọng đôi ngươi u hoài Ngẩn ngơ trên đỉnh non đoài Con chim mỏi cánh lạc loài trăm năm Tưởng quên rồi mộng xa xăm Sao còn đứng lặng trầm ngâm giữa trời Ngậm ngùi nhìn cánh hoa rơi Mà thương mà tiếc một đời chìm trôi Bên kia mưa rớt trên đồi Đường xa dừng lại bồi hồi nhớ ai Mưa làm ướt đẫm hồn say Duyên xưa cũng ướt trên vai áo mềm….. XuânMai
CÂY ĐỜI TRỔ NHÁNH Em hát lên ru đời nhau nhé! Dù ngoài kia gió cuốn mưa sa Em cũng biết phận mình nhỏ bé Đã quen rồi giông tố phong ba Em vẫn đi một mình một bóng Một mình thôi! Giữa chốn phù sinh Con thuyền trôi qua từng ngọn sóng Trên sông đời chìm nổi linh đinh Em muốn ngăn lệ sầu đêm vắng Xa lắm rồi một giấc mơ hoang Cánh hoa xưa cũng cần chút nắng Em mỉm cười đếm bước gian nan Em thắp lên cho đời ngọn nến Mong cây đời trổ nhánh bình yên Nếu ngày mai hoàng hôn vội đến cũng yên lòng về chốn vô biên… Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2017 08:11:51 bởi Nguyệt Hạ >
LẠC LOÀI THIÊN THU Đêm nghe tiếng bi hùng Biên ải hồn thiêng liêng Ai trong chốn muôn trùng Uất nghẹn đời oan khiên Đêm nghe tiếng kêu gào Réo gọi lòng hoang mang Đang trong cõi mơ nào Bao mảnh đời lang thang Đêm sương khói não nề Nghe tiếng buồn theo mưa Ai đang đứng bên lề Nghe nhánh sầu đong đưa Đêm không thấy nụ cười Trên lối về hoang vu Đêm quên mất mặt người Đêm lạc loài thiên thu… Xuân Mai
VẦN THƠ SẦU MUỘN Mộng đời qua mấy vần thơ Người trong cõi nhớ đợi chờ phôi phai Khúc buồn ai viết tặng ai Bóng hồng huyễn hoặc liêu trai xa rồi Người ơi! Có thấy bồi hồi Nghe hồn mộng tưởng xa xôi gọi về Hồn ai chìm dưới cơn mê Người còn nhớ mãi lời thề đêm mưa Bao năm người đã về chưa Xin đừng quên nhé chiều xưa năm nào Chiều xưa như giấc chiêm bao Nhớ hoài câu hát cùng nhau kiếp này Ru người từng khúc vơi đầy Như dòng suối ngọt như mây chiều tà Người ơi! Lòng vẫn thiết tha Vẫn còn thương nhớ xót xa chờ người… Xuân Mai
CHIỀU TRÊN BẾN LẠ Tìm nhau đã mấy mùa đông Mặc cho bão tố mưa giông ướt đời Lặng nhìn chiếc lá vàng rơi Trôi theo dòng suối xa rời non cao Dặm ngàn soi dưới trăng sao Ai trên đồi vắng nôn nao nhớ hoài Mịt mùng hải giác thiên nhai Đâu rồi một thuở trâm cài tóc mây Đâu rồi áo trắng thơ ngây Con chim sâu nhỏ còn bay đi tìm Bay vào cõi nhớ trong tim Chiều trên bến lạ con chim lạc loài… Xuân Mai
NHỚ LẮM QUÊ ƠI! Bao giờ nỗi nhớ nguôi ngoai Dặm ngàn viễn xứ loay hoay lối về Xưa nào tắm bến sông quê Rưng rưng hoài nhớ não nề xưa ơi! Chiều chiều nhìn lá khô rơi Bao mùa lá rụng phủ đời tha hương Nhìn nhau mái tóc pha sương Đôi bờ xa thẳm nhớ thương quê nhà Mấy mùa chinh chiến đã qua Một đời lữ thứ phôi pha phận người Cùng nhau từ thuở đôi mươi Hoàng hôn vẫn nở nụ cười bên nhau… Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2017 01:33:49 bởi Nguyệt Hạ >
MÙA THU XƯA ẤY Mùa thu xưa ấy Quê hương lầm than Đường phố tiêu điều Đồng lúa bỏ hoang Mùa thu tang tóc Thôn xóm ly tan Người chết chưa chôn Người đói lang thang Đoàn quân giáo mác Đi cứu quê hương Đánh tan giặc thù Không tiếc máu xương Mùa thu xưa ấy Cha cũng ra đi Chiều quê lưu luyến Nước mắt phân ly Cha nén thương đau Mắt nhìn ngoảnh lại Mẹ đứng nghẹn ngào Từng giọt mưa ngâu… Xuân Mai
CHỈ THẤY MÙ SƯƠNG Non cao trời quan tái Biên thùy buốt chiều mưa Đêm nằm nghe thác đổ Bùi ngùi chiến trường xưa Đêm trên đồn biên giới Ngậm ngùi giữa mùa đông Bao năm hồn chới với Nhớ hoài một dòng sông Đi qua mùa chinh chiến Ai còn nhớ người không Mồ hoang sương lạnh giá Lạc loài giữa rừng thông Đêm trên đồi xưa vắng Mưa buồn dốc biên cương Ai đang chờ mong nắng Sao chỉ thấy mù sương!… Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2017 01:34:48 bởi Nguyệt Hạ >
THU ƠI! Mùa thu xưa còn hay mất Ngậm ngùi chiếc lá vàng rơi Rừng hoang mưa phùn lất phất Mộng hồng tan tác người ơi! Còn ta trong chiều thu vắng Một mình gặm nhấm niềm đau Tìm đâu cho đời chút nắng Mang về sưởi ấm cùng nhau Còn ai thương hoài con suối Khô cằn chết giữa rừng sâu Chiều say nghe lòng tiếc nuối Thương mùa thu chết từ lâu? Ngàn năm thu buồn theo lá Một đời phiêu bạt phong sương Lang thang giữa miền xa lạ Nghe hồn lạnh ngắt sầu thương… Xuân Mai
SAO CÒN MƠ Đưa tiễn thuyền ai vừa tách bến Quay về gói lại những trang thơ Hương xưa còn đó bao trìu mến Lặng thầm giấu kín tận trong mơ Ai muốn tìm ai trong cõi nhớ Chỉ thấy mây chiều ru gió mưa Đò ngang một chuyến bao lầm lỡ Lâu quá không về thăm bến xưa Từ biệt nhau rồi không hẹn ước Một đời trôi dạt giữa mênh mông Dừng bước giang hồ đêm rét mướt Bùi ngùi nhớ lắm một dòng sông Mưa vẫn rơi hoài trên phố vắng Quán chiều ai uống cạn đời ai Ai còn thương nhớ loài hoa trắng Ai còn mơ mộng trong đêm say… Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: