TẠ TỪ
KHÔNG BIẾT VỀ ĐÂU Ta muốn ru người như thuở trước Ru khúc yên bình trong bể dâu Để không sầu muộn chiều say khướt Không còn mộng mị suốt đêm thâu Ta thấy từng ngày như nghẹt thở Thấy mình lạc lõng đón hoàng hôn Quên mất đường xưa trong cõi nhớ Quay về đứng lặng trước thiền môn Ta thấy một chiều trên bến vắng Con đò hiu quạnh giữa mênh mang Không biết về đâu tìm chút nắng Muộn màng tiễn biệt cõi mơ hoang Ta muốn lên rừng nghe suối hát Tìm giấc mơ lành quên bóng câu Chỉ thấy một trời hoang đổ nát Cuối đường không biết sẽ về đâu… Xuân Mai
NHỚ VỀ PHƯƠNG ĐÓ Tôi biết người sầu đêm lạnh giá Môi hờn mi khép lệ rưng rưng Nửa giấc mộng hồng còn xa quá Nửa cuộc đời qua mất sau lưng Tôi biết tôi làm người buồn lắm Đêm đêm thương nhớ nụ yêu kiều Ngày ấy bên nhau lòng say đắm Chỉ biết nhìn thôi quên tiếng yêu Lời hẹn cùng người tôi vẫn nhớ Làm sao quên được buổi hôm nào Chỉ sợ một ngày đời dang dở Làm đau thêm nữa trái tim đau Tôi nhớ thật nhiều về phương đó Người ơi! Người có biết hay không Đêm mộng xưa nào mơ bóng nhỏ Đêm tràn nỗi nhớ giữa mênh mông… Xuân Mai
MỘT GIẤC PHÙ SINH Trăm năm chìm nổi long đong Một đời trôi giữa dòng sông đục ngầu Lang thang về bến giang đầu Từng chiều ngồi đếm giọt sầu trần ai Giật mình tỉnh mộng tàn phai Dòng xưa hấp hối chờ hoài ngàn năm Ngậm ngùi muốn trở về thăm Hồn quê còn mất? Xa xăm phận mình Thôi đành ngủ giấc phù sinh Hồn bay theo đám lục bình trên sông Bay nhanh vào cõi hư không Thấy mình như hạt bụi hồng phiêu du… Xuân Mai
NGHÌN TRÙNG HIU QUẠNH Ta biết người đi lòng không nỡ Nghẹn ngào mắt biếc lệ rưng rưng Bỗng thấy màu trời sao tím ngắt Một trời thương nhớ phía sau lưng Ta nhớ ngày xưa mùa phượng đỏ Băn khoăn ngơ ngác góc sân trường Có cánh hoa nào vừa rơi xuống Trên tóc mây buồn ngan ngát hương Ta sẽ không quên màu mực tím Nhạt nhòa trong những cánh thư xanh Làm sao quên được thời hoa mộng Nhớ những đêm hồng dưới trăng thanh Ta biết ngày mai không gặp nữa Hành trang mang nặng bóng trang đài Nghìn trùng hiu quạnh qua rừng nhớ Chỉ thấy hoàng hôn trong mắt ai… Xuân Mai
TỪNG BƯỚC CHÂN BUỒN Từng bước chân buồn xa vạn lý Đêm trường hiu quạnh một đời hoang Bao năm không biết người tri kỷ Thấy mình rơi xuống giữa mênh mang Từng bước chân buồn trên nẻo vắng Thương người hoang lạnh dưới trời mưa Đang ngóng đang chờ từng chút nắng Trong lòng vương vấn suối nguồn xưa Từng bước chân buồn miền đất hứa Hoàng hôn buông xuống bến long đong Đường xưa nếu bỗng không còn nữa Ngậm ngùi thương lắm một dòng sông Rưng rưng vọng tưởng miền xa thẳm Giang hồ bạc phếch áo phong sương Hoang tàn trong mắt chiều đăm đắm Từng bước chân buồn mộng cố hương… Xuân Mai
CHÌM TRONG BÃO TỐ Em biết không quê mình bão tố Ruộng đồng xanh giờ đã tan hoang Đường phố xưa ngập tràn nước lũ Từng đêm buồn tiếng nấc than van Em biết không quê mình bão tố Người còn không? Hay khóc ly tan! Ngồi trắng đêm người người cúi mặt Trời mưa dầm phủ xuống màu tang Em biết không quê mình bão tố Rừng không ngăn được lũ hung tàn Rừng đã không còn đường trở lại Rừng bây giờ vắng tiếng chim ngoan Em biết không quê mình bão tố Từng ngày qua càn quét thôn làng Người chết trôi, người ngồi khóc hận Người không còn nước mắt kêu than… Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.11.2017 08:09:01 bởi Nguyệt Hạ >
CÒN NỢ TRĂM NĂM Đi về đâu giữa chốn bụi trần Lang thang hoài như đám phù vân Như loài chim chưa từng ngơi nghỉ Bỗng một chiều mỏi cánh sa chân Đi về đâu như một con đò Trên dòng đời lắm khúc quanh co Đi về đâu một chiều rét mướt Con đường nào quạnh vắng co ro Đi về đâu lạnh dưới mưa dầm Gót chân mòn lạc bước xa xăm Dặm trường xa muộn màng tỉnh giấc Chợt thấy mình mắc nợ trăm năm Đi về đâu giữa cõi hoang đường Nghe trong lòng hai tiếng quê hương Đêm từng đêm mơ màng thao thức Chỉ mong đời còn biết yêu thương… Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.11.2017 12:36:03 bởi Nguyệt Hạ >
EM CÒN MƠ Em còn mơ giấc mộng chiều Hồn treo trên nhánh rong rêu phai tàn Quên rồi xưa một đêm hoang Rừng thu thay lá rụng vàng trên sông Em còn mơ giấc mộng hồng Hỏi người còn nhớ hay không xưa nào Một ngày bỗng thấy hư hao Sao chưa rời cõi chiêm bao vô thường? Em còn mơ giấc hoang đường Dặm ngàn xa lắc bụi vương phận người Hoàng hôn không thấy nụ cười Trắng đêm thao thức con ngươi mịt mờ… Xuân Mai
MỘNG ĐỜI Mộng đời trôi giữa dòng sâu Nhớ hoài hình bóng qua cầu bơ vơ Người về thoáng hiện như mơ Thương đôi mắt ấy ngây thơ biết sầu Lạc dòng không biết về đâu Chiều trên sông rộng qua cầu nhớ ai Hồn tan trong giấc liêu trai Còn đây một chút hương phai xa rồi Duyên xưa rơi mất trên đồi Mấy lần quay lại bồi hồi nhớ thương Làm sao quên được u hương Làm sao quên nợ vấn vương một đời… Xuân Mai
PHƯƠNG ĐÓ Phương đó bây giờ đêm lạnh không Làm sao sưởi ấm trái tim hồng Người ơi! Trong mộng đầy thương nhớ Hình bóng người về đêm cuối đông Phương đó bây giờ đêm ngẩn ngơ Vầng trăng nghiêng bóng ánh mong chờ Ngày xưa tiếng hát còn vương vấn Đường phố ngọt ngào đêm mộng mơ Phương đó bây giờ đêm nhạt phai Đường xa nhung nhớ bóng trang đài Hoàng hôn nghe tiếng lòng hoang vắng Thương lắm một người trong chiều say Phương đó bây giờ đêm thật sâu Buồn trong muôn kiếp bóng trăng sầu Ngàn năm thương nhớ đêm nồng cháy Thương bóng trăng gầy đang về đâu… Xuân Mai
CHÌM BẾN SÔNG MÊ Muốn về thăm lại ngày xưa Ngắm con diều biếc gió đưa lên trời Ngây thơ mơ mộng xa vời Sợ diều bay mất muôn đời nhớ nhau Còn đây nỗi nhớ ngọt ngào Từng đêm ru giấc chiêm bao hẹn hò Hương thầm ủ chút thơm tho Nhớ hoài chiều ấy con đò sang sông Trăng tàn rơi xuống bên song Một mình ngồi đó ngóng trông ai về Lâu rồi không nhớ đường quê Thấy hồn chìm bến sông mê một đời… Xuân Mai
TA SẼ KHÔNG VỀ Ta sẽ không về thăm phố thị Quên người mắt biếc áo hoàng lan Quên hết những chiều say mộng mị Giật mình tỉnh giấc cuộc mơ hoang Ta sẽ ngược lên miền sơn dả Tìm nhánh lan rừng khoe sắc hương Chỉ thấy rừng xưa trơ sỏi đá Một mình đứng lặng giữa mù sương Ta sẽ lang thang bờ cát trắng Lặng ngắm hoàng hôn trên biển xa Thương tiếc oan hồn trên đảo vắng Nghiêng mình khe khẻ khúc bi ca Ta vẫn lang thang miền mộng ảo Long đong trôi dạt bến giang đầu Một mình hiu quạnh trong mưa bão Nghẹn ngào không biết sẽ về đâu… Xuân Mai R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.12.2017 14:00:48 bởi Nguyệt Hạ >
MƯA BUỒN Mưa rơi lất phất buồn con phố Nghiêng ngả hàng cây theo gió đưa Mưa trút lan tràn qua ngõ nhỏ Khuya rồi người ấy đã về chưa Ngoài hiên ai đứng buồn hiu hắt Nhìn ai đang vội dưới trời mưa Sầu muộn dâng đầy trong ánh mắt Bùi ngùi nhớ lắm những ngày xưa Chiều nay mưa gió làm giông tố Ta thấy một cành hoa trắng rơi Thương người lận đận đời gian khổ Dặm ngàn cách biệt hỡi người ơi! Thuyền ai trên bến nào tan tác Ngược dòng chưa biết phải về đâu Quán đời lưu lạc chiều ngơ ngác Lạc loài hoang lạnh dưới trời ngâu... Xuân Mai
THƯƠNG HOÀI Thuyền đang xa lắc bến bờ Biết người phương đó còn chờ hay không Câu thơ chết đuối giữa dòng Thấy người sầu muộn nụ hồng nhạt hương Người ơi! Còn nhớ còn thương Còn không nỗi nhớ vấn vương môi cười Hoàng hôn trên phố thưa người Đêm nghe tiếng hát, con ngươi đượm tình Thương hoài hình bóng lung linh Trong chiêm bao ấy thương mình thương ai Thương hoài đêm mộng liêu trai Thương con đường vắng đêm say hôm nào… Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 31.12.2017 07:20:21 bởi Xuân Mai >
CHỜ AI TRONG MƯA Trời còn làm mưa Tuôn tràn trên phố xưa Hàng cây trút lá Quay cuồng theo gió đưa Đường về còn xa Mưa buồn nghe thiết tha Còn bao nuối tiếc Thương mình ta với ta Người buồn vì đâu? Dâng đầy trong mắt sâu Trời mưa không dứt Trôi đời theo bóng câu Cuộc tình tàn phai Không còn nghe tiếng ai Lòng nghe hiu hắt Mưa hoài trong mắt nai Người ơi! Ta còn nhớ Ngày đó dưới cây sầu đông Nụ hôn xưa nào thơm ngát Thương ai một đời long đong Người ơi! Xin hãy biết Tình đã héo trong chờ mong Giọt mưa rưng tràn mi mắt Trăm năm đợi chờ bên sông… Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: