TẠ TỪ
THÔI VỀ EM NHÉ
Tôi nhớ ngày xưa em tóc ngắn
Đi ngang phố nhỏ dáng kiêu kỳ
Một chút lạnh lùng như xa vắng
Trong mắt nai buồn lạnh ướt mi.
Quán vắng em ngồi mơ cõi xa
Ngoài kia phố thị đã lên đèn
Nhạc sầu vang điệu buồn thiên cổ
Ru mãi tình em nghe thiết tha.
Về thôi em nhé đường xa lắm
Đừng hỏi vì sao mắt lệ sầu
Về thôi giữ nét kiêu sa ấy
Chôn chặt tình ơi, nén thương đau.
Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:05:31 bởi Xuân Mai >
CHIỀU XƯA Chiều xưa thấy ngẩn ngơ lòng, Thương em áo lụa Hà Đông mượt mà, Ngõ xưa nhuộm nắng chiều tà, Ngập ngừng bước nhẹ vào nhà thăm em. Em từ mộng ảo dịu êm, Từ liêu trai ấy trong đêm vô thường. Gió ru sợi tóc còn vương Làm tôi ngây ngất mùi hương phấn người, Ơi em đừng nở nụ cười, Làm tôi bối rối nghẹn lời yêu thương, Làm tôi lạc bước trên đường, Ru hồn viễn xứ nhớ thương quay về… Xuân Mai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:06:08 bởi Xuân Mai >
XE THƠ Xe thơ người chở bán rong Thơ ai trên đó đôi dòng mộng mơ Mộng đời ai gởi vào thơ Như vào cõi nhớ, như chờ đợi ai Thơ người định bán cho ai? Bao nhiêu một mớ, có ai mua rồi? Người ơi có thấy bồi hồi Nghe hồn thơ gọi xa xôi vọng về Người ơi đừng khóc ủ ê Đừng quên hẹn ước lời thề năm xưa Thơ tôi người nhận hay chưa Xin đừng quên mất chiều xưa năm nào Chiều xưa như giấc chiêm bao Ta cùng dệt mộng bên nhau kiếp này Thơ ta từng khúc vơi đầy Như dòng suối mộng, như mây chiều tà Thôi thì cứ hãy quên ta Mang thơ đi bán chẳng thà như xa Người ơi tôi vẫn thiết tha Vẫn còn mơ mộng… xót xa thơ người… Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:06:49 bởi Xuân Mai >
DÌU EM Hồn nhiên em bước vào đời Dừng bên suối mộng ru lời yêu đương Em tôi mắt ướt dể thương Ru em tròn giấc mộng thường chơi vơi Dìu em lên chuyến xe đời Em ơi đừng ngại nắng rơi chiều tà Hãy cười quên hết đường xa Ru em ngọt giọng thiết tha hẹn thề Nẽo quê xa khuất đường về Cùng em không ngại sơn khê dậm ngàn Đừng bao giờ nói ly tan Đừng bao giờ nói lỡ làng duyên ta Đường về qua bến sông xa Có con thuyền mộng đưa ta về nhà Sông ơi đừng nỗi phong ba Làm em tôi khóc mưa sa lệ sầu… Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:07:20 bởi Xuân Mai >
VẪN CÒN NHƯ MƠ Em đi từ cõi mơ nào Có con chim mộng bay vào tim ai Em là cô gái liêu trai Làm tôi ngây ngất hồn bay tìm về Giật mình chợt tỉnh cơn mê Thấy em ngồi khóc não nề mưa rơi Em tôi ướt lạnh bên đời thôi em đừng khóc, mưa ơi hãy dừng Để tôi đi quét lá rừng Đốt lên sưởi ấm, em đừng giận mưa Thương em biết mấy cho vừa Đường còn xa lắm, anh đưa em về…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:07:58 bởi Xuân Mai >
MƯA QUÊ
Đã lâu tôi hẹn với lòng Về thăm quê mẹ có dòng sông mơ, Lục bình trôi nhẹ ven bờ, Thuyền ai lờ lững mịt mờ trong mưa. Mưa quê chạnh nhớ ngày xưa Có cô gái nhỏ sợ mưa đường về, Em ơi đừng khóc não nề Có tôi chung nón ta về cùng nhau. Đường về qua mấy hàng cau, Có hàng dâm bụt, có trầu ra dây. Có tôi đi cạnh bên này, Bàn tay che lạnh lưng gầy ngây thơ, Mắt em có chút lệ mờ, Mưa làm ướt lạnh đôi bờ vai thon. Qua cây cầu nhỏ con con, Em tôi chậm bước chân son ngập ngừng. Mưa quê lất phất không dừng, Gió đưa mây xám bay lưng chừng trời, Mưa làm nỗi nhớ chơi vơi, Mưa ơi ! thương lắm một đời xa quê.... Xuân Mai 20/01/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:08:45 bởi Xuân Mai >
PHẢI CHĂNG LÀ ĐỊNH MỆNH Chúng mình ư! mỗi người mỗi ngã, Xa lắm rồi có nhớ gì chăng? Chiều ly biệt lệ buồn lã chã, Xa lắm rồi còn nhớ thương nhau. Ôi chiều hôm gió ru thương nhớ, Người ơi người biền biệt nơi nao. Gió ơi gió làm ơn đi nhé Nhắn người xưa lưu lạc phương nào. Vĩnh biệt nhau lòng còn luyến nhớ, Lòng muốn quay về nhưng sợ như xa. Chiều xa vắng sao lòng cứ ngỡ Người đâu đây thương nhớ ru ta. Vĩnh biệt nhau như là định mệnh, Không gọi nhau về đã mấy năm qua. Trong cõi nhớ mình ta trăn trở, Hồn lang thang trôi giạt không nhà. Trời viễn xứ nhuộm màu mây trắng, Đường phiêu du sương trắng giăng mờ. Đêm lạnh ngắt bên bờ sông vắng, Ai ngậm ngùi lặng lẽ trong mơ… Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:09:17 bởi Xuân Mai >
VÀNG THU Ai bán vầng trăng từ lâu lắm Tôi chỉ mua về một chút thôi, Tặng em một chút trăng xưa ấy, Một chút gởi về chốn xa xôi. Nơi ấy có dòng sông lạnh vắng, Có ai ngồi thương nhớ đời nhau, Có một con thuyền trôi lặng lẻ, Trôi đi biền biệt mất về đâu. Chỉ thấy đời ai như chiếc lá Vàng bay chầm chậm bến sương mờ. Tôi cũng rơi vào trời quên lãng, Chỉ nhớ chiều rơi trên bến mơ. Thôi hãy về đi đừng mơ nữa, Đừng nhớ gì xưa chốn mưa bay, Đừng về nơi ấy buồn xa lắm, Cứ để mưa về lạnh mắt ai. Nhớ đôi mắt biếc xa vời vợi Chứa cả trời thu trong mắt ai. Thôi nhé! gởi thu vào cõi nhớ, Đã chớm đông về ai có hay… Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:09:49 bởi Xuân Mai >
CHIỀU XUÂN Ngày ấy con đi trời sương lạnh Trong một chiều xuân trên bến sông Đò trôi xa khuất bờ hiu quạnh Bóng mẹ mờ xa bao nhớ mong Chân bước ngập ngừng con bật khóc Mẹ ơi! thương lắm dáng hao gầy Gió se se lạnh trời thương nhớ Làm sao quên được bến sông này Rồi một chiều xuân con trở lại Mẹ vẫn ngồi đây thương nhớ con Đôi mắt mờ đi vì ngóng đợi Nghe tiếng ai về bên kia sông Xuân đã về rồi mẹ biết không? Bao năm chờ đợi mõi mòn trông Tóc phai màu nhớ đường xa lắm Con đã về đây mẹ biết không?.... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:10:20 bởi Xuân Mai >
MƠ QUÊ
Tôi thấy trong mơ tôi trở về Dòng sông quê mẹ vẫn chờ mong, Hàng dừa ven rạch giờ không biết Có còn mang nặng trái hay không? Tôi thấy cây cầu qua bến vắng Làm lụy đò ngang bao xót xa, Cô lái đò xưa giờ đi mất Nghe nói theo chồng nơi xứ xa. Thấp thoáng mái đình cong ướt đẩm Bên gốc đa già đậm nét xưa, Nhớ cô em nhỏ thời xa lắm Hẹn tôi chia trái góc sân đình. Tôi thấy lòng tôi như ấm lại Và buồn thương lắm lúc chia tay Vậy đó bổng nhiên tôi bật khóc Quê ơi! Tội lắm đứa con này… Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:11:11 bởi Xuân Mai >
RU EM Em tôi chập chững vào đời, Chân son vấp ngã bên đồi mộng mơ, Một mình đứng dậy ngẩn ngơ, Lệ rơi lã chã dại khờ bơ vơ. Đường xa sương khói mịt mờ. Quê nhà xa lắm bến bờ chơi vơi. Thương mình thân xác tả tơi. Thương thân lặn ngụp dòng đời oan khiên. Em về từ chốn vô biên, Hồn em lạc lối nơi miền hoang vu, Để cho ai nợ lời ru, Ru em giữa cõi thiên thu rả rời. Ru em gởi mộng cho đời, Xin em đừng ngủ à ơi nghẹn ngào. Ngoài kia gió cuộn mưa rào, Giọng người say đắm lệ trào bờ mi…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:11:44 bởi Xuân Mai >
DUYÊN XƯA Chuông kia như gọi hồn ai Bàng hoàng tỉnh giấc rời xa mộng vàng Đi về giữa cõi hồng hoang Tạ từ một kiếp lang thang vì người Hương xưa còn đậm bóng người Nhớ ai, sao vẫn nụ cười đắng cay Ngẩn ngơ chim khóc chiều nay Băn khoăn mỏi cánh vẫn bay tìm người Bên kia mưa rớt trên đồi Đường xa dừng lại bồi hồi nhớ ai Mưa làm ướt đẫm hồn ai Duyên xưa cũng ướt trên vai áo mềm. XuânMai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:12:32 bởi Xuân Mai >
HẠ XƯA Hoa phượng rơi dài mang nỗi nhớ Người đi vương vấn nắng sân trường Nhặt cánh hoa rơi cài mái tóc Chớm buồn nước mắt nhớ người thương Nhớ xưa đường vắng còn xa lạ Đi về hai buổi dưới hàng me Nhìn lá me bay chiều nắng hạ ngây thơ áo trắng tóc mây dài Nhớ ai mà gió hờn trên tóc Để lá me buồn trên tóc bay Gió ru sợi nhớ lời than khóc Lòng chợt thấy buồn như nhớ ai Về thôi đọc lại trang lưu bút Để buồn thương nhớ bóng hình ai Để cho tuổi mộng thôi hờ hửng Trong mơ còn tưởng dáng trang đài Nắng hạ không còn như xưa đó Đã mất từ lâu những hẹn hò Những buổi rong chơi chiều lộng gió Và những chiều mơ, những mong chờ…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:13:00 bởi Xuân Mai >
THẦY TÔI Một lần về quê cũ Thăm lại mái trường xưa, Thương thầy tôi thuở ấy giờ đã già hơn xưa…. Một mình tôi chậm bước Giữa sân trường mênh mông, Chạnh lòng nhìn rêu phong Trên tường vôi, ngói đỏ. Thầy như con thuyền lớn, Chở đàn con qua sông. Qua sông rồi đi mất! Có ai về thăm không? Bến xưa như chờ đợi Ai về bên kia sông. Dòng đời trôi xa mãi, Có ai về thăm không? Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:13:27 bởi Xuân Mai >
HUYỀN KHÔNG
Huyền Không mây xám chiều u tịch, Sương nhuộm rừng xanh bóng xa mờ, Mưa bụi rơi dài quanh lối nhỏ, Con chim buồn hót gọi hồn mơ. Có cây cầu nhỏ qua sông nhỏ, Xa khuất người đi dưới mây sầu. Tăng áo bạc màu chân bụi đỏ Rửa chân dòng nước dưới chân cầu. Nhặt cánh hoa rừng bên góc núi, Mang chút bụi trần lên sơn môn. Thiền sư lặng ngắm dòng sông lạnh, Nghe gió thở dài trong hoàng hôn. Nếu có người về từ nơi ấy, Xin hỏi quên gì nơi bến sông? Đừng nhớ đừng chờ ai bên đấy, Bụi trần đừng vướng áo nâu sòng. Ngõ trúc vẫn xanh chờ ai đó, Cổng thiền xin hỏi có vào không? Tôi biết mình mang nhiều bụi đỏ, Sợ làm vấy bẩn cửa huyền không. Chậm bước tôi tìm tôi lặng lẽ Băn khoăn ngơ ngác đứng bên lề Nghe có giọng người như khe khẽ Từ hư không đó gọi tôi về…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:13:57 bởi Xuân Mai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: