TẠ TỪ
BIỆT CUNG Khiêm Lăng chiều đông vắng Chạnh lòng nhớ xa xưa Rừng thông buồn thủ thỉ Ru hồn người về chưa? Biệt cung chiều hoang phế Rêu mờ nhuốm sầu bi Bầy chim khan giọng hót Khóc thương đời cung phi Khiêm cung thời xưa lắm Hoa đèn đêm hoan ca Quân vương lòng say đắm Bên phấn hồng cung phi Đêm tàn Trì Khiêm Viện Xiêm áo buồn bơ vơ Nhạt màu son môi lạnh Cung phi buồn trong mơ Biệt cung mồ vạn cổ Chôn kín đời cung phi Hồn hoang chiều trăn trở Tiếng chim buồn đâu đây…. Xuân Mai 14/03/2014 GHI CHÚ: - Biệt Cung: Là tên tạm gọi cho Y Khiêm Viện và Trì Khiêm Viện trong quần thể Lăng Tự Đức(Khiêm Lăng), là nơi ở suốt đời của cung phi. - Khiêm Cung: Là tên gọi của Khiêm Lăng(Lăng Tự Đức) trước khi vua Tự Đức qua đời. - Trì Khiêm Viện: Là một trong những nơi ở suốt đời của cung phi.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:04:33 bởi Xuân Mai >
LÁ VÀNG Lá vàng rơi nhẹ ven sông Hồn ai trôi giạt giữa dòng thiên thu Lá ơi nhắn gởi lời ru Thương em từ độ vàng thu năm nào Ai về giữa giấc chiêm bao Hồn nhiên em nhẹ bước vào tim tôi Ước gì tròn mộng lứa đôi Để tôi ru trọn, để thôi nghẹn ngào Lá ơi sao vẫn rơi mau Rơi bay trên tóc, rơi vào sân ai Để ai nhặt chiếc lá bay Người ơi đừng khóc chiều phai thu tàn Duyên ta dù có lỡ làng Tình xưa vẫn mãi nồng nàn trong mơ Mộng vàng chưa dứt đường tơ Tóc mây quấn quít dệt thơ yêu người Xin em đừng tắt nụ cười Để anh mượn lá gởi người câu thơ..... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:03:59 bởi Xuân Mai >
CHIỀU SƠN THƯỢNG Sơn Tăng chiều lặng lẽ Quanh lối mòn cheo leo, Chim non chiều nhớ mẹ Bên góc rừng gió reo. Dừng chân bờ đá cuội Suối lạnh buồn thiên thu, Lặng nhìn viên sỏi nhỏ Ẩn mình nghe suối ru. Huyền Không mờ sương lạnh, Khói lam chiều xa xa, Rừng thiền mưa bụi nhỏ, Hoa cười trong mưa sa. Sơn khách chiều lưu lạc Ướt đẩm hồn bơ vơ, Chuông chiều mang cánh hạc Gọi người từ trong mơ…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:03:25 bởi Xuân Mai >
BẠN TÔI, NGƯỜI XỨ QUẢNG Tôi đã đến rồi xứ Quảng ơi! Thăm lại người thân xa đã lâu. Đường xa, lòng nhớ, chân không mỏi, Làm sao quên được bạn tôi ơi! Đường lên thôn nhớ, mờ chân núi, Quanh co lối nhỏ bóng sương chiều. Đêm trước chắc người không ngủ được, Chờ tôi thổn thức nhớ bao điều. Ngày ấy người đi lòng không nỡ, Nước mắt âm thầm rơi nhớ thương. Tôi biết người mang nhiều thương nhớ, Trở về xứ Quảng để nhớ thương. Tôi đã đến rồi xứ Quảng ơi! Bao năm thương lắm chốn quê này. Hãy để tôi nhìn lâu một chút Dáng người thon thả buổi chia tay. Tôi thấy chân chim mờ cuối mắt Ươn ướt lệ mừng gặp lại nhau. Người ơi đừng nói gì thêm nhé, Tôi sợ không kiềm được lệ rơi. Gió đêm nhè nhẹ ru êm ả, Trăng quê soi sáng bóng thôn nghèo. Ngôi nhà nho nhỏ sao thương quá Quên mất đêm tàn lạnh sương khuya. Tôi biết tôi về người lại nhớ Và tôi cũng nhớ lắm người ơi. Bóng núi thôn nghèo sao quên được, Người ơi! xứ Quảng trong tim tôi….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:02:53 bởi Xuân Mai >
RỒI CÓ MỘT NGÀY Từng ngày, từng ngày qua…. Tôi hối hả trên những chuyến xe đời Trong mịt mờ gió bụi, mưa sa. Tôi bồng bềnh trôi vào hư ảo, Chợt giật mình, chợt thấy bơ vơ, Bơi tuyệt vọng trong biển đời giông bảo, Chỉ một mình mệt mỏi trơ vơ. Rồi một ngày tôi không còn hối hả, Bỏ lại sau lưng những chuyến xe đời. Tôi bỗng thấy lệ mình rơi lã chã, Chân ngập ngừng trong buổi chiều rơi. Tôi say ngủ bên bờ sông rộng, Lá thu phai vàng nhẹ xa bay,
Con suối mộng trôi vào cõi mộng,
Chợt thấy buồn nhớ đến đời ai.
Hồn ngơ ngác trong chiều gió lộng,
Nghe nàng thơ buông tiếng ru dài.
trong cõi nhớ lời ai đồng vọng,
cơn mơ nào bổng hóa thành thơ.......
Xuân Mai
09/04/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:02:20 bởi Xuân Mai >
VỀ ĐÂU? Tôi tìm tôi mệt mỏi Trong cõi nào vô biên. Tôi tìm tôi bối rối Giữa dòng đời oan khiên. Tôi thương tôi lầm lỡ Đứng bên đời bơ vơ, Nhìn hoa đời mới nở, Tưởng như còn trong mơ. Chiều về trên sông nhỏ, Tôi vẫn còn bên đây. Thuyền ai qua bên đó, Cho tôi về tối nay. Từ nơi này tôi đi Vòng quanh rồi trở lại, Chợt mĩm cười ngơ ngác, Ừ thôi !.... ta cứ đi. Bước xuống đời, lạc lối. Đứng bên đời, bơ vơ. Về thôi, mà về đâu ? Tiếng chuông chiều xa mơ.... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:01:49 bởi Xuân Mai >
TRĂNG XƯA Ta cũng có một thời trẻ dại, Hồn ngu ngơ không lối đi về, Đời lưu lạc mong ngày trở lại, Bến bờ nào mộng mị say mê. Ngày hôm qua còn cao giọng hát, Dưới chân đời cất tiếng cười vang. Nghe đau xót ngăn dòng nước mắt, Ai có về còn nhớ ta chăng? Rồi sẽ về bên bờ sông vắng Để ôm buồn hát với trăng xưa. Đêm chợt nhớ một thời hạ nắng, Xa lắm rồi hò hẹn dưới mưa. Ta đã nhìn trăng từ thuở lên đường Mà không biết trăng buồn muốn khóc. Trăng vẫn sáng, vẫn buồn như trước, Vẫn dịu hiền, vẫn nhớ, vẫn thương..... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:01:17 bởi Xuân Mai >
XA LẮM RỒI Tôi thương em thuở ấy ngoan hiền, Trăng về rồi em vẫn còn đây. Mưa khuya rơi ướt áo em gầy, Nghe tiếng buồn rơi xuống ngoài hiên Môi hôn xưa nước mắt nhạt nhòa, Tôi xa người tội lỗi người ơi. Em trong tôi thánh nữ ngọc ngà Để cho lòng thương nhớ đầy vơi. Nơi quê xa em đứng bên đời, Hoàng hôn về chợt nhớ về nhau Tôi ra đi mắc nợ cùng người, Nợ một đời, nợ cả đời sau. Tôi bơ vơ giữa chốn mịt mờ. Ngày trở về cứ tưởng là mơ. Cho tôi xin tạ lỗi cùng người, Chỉ mong người còn nhớ tìm nhau…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:00:15 bởi Xuân Mai >
THU ƠI! Thu ơi... Thu ơi hãy nhớ Có người đếm lá thu rơi Bao nhiêu chiếc lá rơi rồi Thu ơi đừng vội xa rời....Thu ơi. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.04.2014 07:00:49 bởi Xuân Mai >
CHUÔNG GIÓ ƠI! Chuông gió mang tình yêu Đến tình yêu mộng mị, Ru ai lời thủ thỉ, Hồn thơ rơi trong chiều. Sao chỉ một câu thơ Làm cho ai suy nghĩ, Tình là chi đó nhỉ, Đưa ai vào trong mơ. Xa xôi nghìn dặm nhớ Người chân núi mù khơi. Gió đừng quên nhắc nhở Chuông gió đừng quên tôi. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.04.2014 19:42:58 bởi Xuân Mai >
VẪN LÀ HẠT BỤI Chân nhẹ bước vào đời xanh mộng, Lòng thênh thang giữa cõi trời mây. Trên đồng cỏ mênh mông lồng lộng, Ngựa hoang buồn quên tuổi thơ ngây. Vẫn mơ đến khung trời hoa mộng, Quên lối về xa thẳm mù khơi. Không nghe tiếng quê xưa đồng vọng, Còn mê man trong giấc mơ đời. Bổng một hôm bên đường lưu lạc Thấy mình như lũ dế giun kia. Hồn chợt nhớ một đời trôi giạt, Nhớ quê xưa từ thuở xa lìa. Chim lạc lối quay về rừng cũ, Nhìn tàn thu chiếc lá vàng rơi, Như hạt bụi rơi vào quên lảng, Như đời ai lạc lõng bên trời. Tôi quên mất mình là hạt bụi, Hạt bụi nào rơi mất về đâu…? Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.04.2014 20:54:04 bởi Xuân Mai >
SÁM HỐI Một lần xưa gặp gỡ Mà ngỡ như chiêm bao, Em có còn trăn trở Cho lòng anh xôn xao. Tìm em trong cỏi nhớ, Tìm em trong giấc mơ, Tìm em trong lầm lỡ, Anh tìm em...tìm em.... Cuộc tình xưa có phai Mà sao ai không nói ? Bóng ai như làn khói Tan vào trong tim ai... Đời còn xanh mái tóc Sao nỡ vội chia ly, Mộng chìm trong tiếng khóc Chạnh lòng kẽ ra đi. Xa rồi, ai sám hối. Tạ từ, ai ngẫn ngơ. Nghìn năm trong cõi nhớ Hồn ai còn bơ vơ.... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2014 17:45:33 bởi Xuân Mai >
HÔM NAY HÒA BÌNH Em nghe chăng Quê mình thắng trận. Giặc không còn trên đất nước ta. Có lẽ mẹ mừng rơi nước mắt, Mong đón con về từ chốn xa. Năm xưa, Mẹ tiễn cha Lên đường đánh giặc, Bao năm dài chiến đấu miền xa. Mẹ thương con giống cha ngày trước Cũng lên đường theo tiếng quân ca. Rồi một chiều thu, Giặc tràn về quê nội, Dòng sông quê dưới gót quân thù Con theo đoàn quân về trong đêm tối. Vàm Cỏ buồn, mẹ đang ở bên kia. Bờ bên đó mưa bom còn ngăn lối, Con bên này thương nhớ lắm bên kia. Đêm qua sông, đoàn quân đi rất vội, Bờ bên kia thương nhớ lắm bên này. Hôm nay hòa bình, Con trở về bên mẹ, Nén hương buồn nhớ cha. Vai áo bạc màu chinh chiến, Miếng vá sờn làm mẹ xót xa. Đôi mắt già nua mờ lệ nhớ Ôm con khờ, thương lắm những ngày qua…. Xuân Mai
XA QUÊ Chiều xưa trên bến mưa rơi, Con tàu định mệnh xa rời quê hương, Mang theo em gái tôi thương, Rời xa quê mẹ hồn vương vấn hồn. Biển xa chìm dưới hoàng hôn, Người ơi có thấy bồn chồn nhớ ai. Tiễn em, gió khóc, mưa dài, Xin đừng làm ướt gót hài kiêu sa. Mưa nghiêng theo gió trùng xa Làm rơi nhúm đất quê nhà mang theo. Giữa trời còn mảnh trăng treo Dịu hiền dõi bóng quê nghèo xa xôi. Cũng đành bèo dạt mây trôi, Lìa nhau nhớ mãi mắt môi nhạt màu. Nhớ xưa giọng hát ngọt ngào, Ngậm ngùi nhớ lắm ngày nào bên nhau. Tàu ơi xin hãy đi mau Để em thôi khóc nghẹn ngào nhớ xưa, Để tôi bật khóc dưới mưa Trong chiều ly biệt, xa đưa nghìn trùng. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2014 01:11:17 bởi Xuân Mai >
LÀM SAO MÀ QUÊN ĐƯỢC Trôi đi ngày tháng tàn phai Người trong cõi nhớ tóc dài như xưa Đã quên hò hẹn dưới mưa Ngỡ chôn kín được tình xưa dại khờ Tưởng tình đã chết trong mơ Tro tàn phủ kín bụi mờ yêu thương Tưởng như đã nhạt mùi hương Lảng quên theo bước trên đường phiêu linh Chiều nay hiu quạnh một mình Bên đường bổng nhớ chuyện tình xót xa Ba mươi năm đã trôi qua Người ơi còn nhớ chiều tà năm xưa Bên bờ sông nhỏ nhiều mưa Một người bịn rịn tiễn đưa một người Người đi buồn nhớ môi cười Mang theo cả một khung trời mộng mơ Người về mòn mỏi bơ vơ Vẫn mong vẫn đợi vẫn chờ… người ơi! Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2014 17:03:02 bởi Xuân Mai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: