TẠ TỪ
XA RỒI MỘNG MỊ Đàn chim trắng Buồn trong đêm vắng Muốn bay về Bỏ những cơn mê Quên mắt môi Bóng nhỏ trên đồi Áo thu vàng Giọt lệ đài trang Loài rêu cỏ Trôi đời bé nhỏ Dưới trời ngâu Không biết về đâu Nhớ xa xôi Chiều ấy qua rồi Bến sông buồn Gió gọi mưa tuôn Đời đi mất Trong chiều ngây ngất Thơ có về Say mộng ngô nghê Đêm chưa qua Mờ ánh trăng tà Mộng xa rồi tôi lại là tôi….. Xuân Mai
NHỚ NGƯỜI Người đi một kiếp rong chơi Trăng ơi đừng tiếc thương đời bơ vơ Thương đôi mắt biếc lệ mờ Thôi đành gởi mộng vào thơ cho đời Chiều thu trên phố mưa rơi Ai còn xa khuất chân trời xa xôi Người xa đã mấy thu rồi Trở về có nhớ đời trôi mộng dài Mưa xưa trên áo trắng bay Giọt nào làm ướt hoa cài tóc mây Đêm về bên chén rượu cay Bên sông nghe gió thở dài mông mênh Lắng nghe từng giọt không tên Rơi vào nỗi nhớ chênh vênh chiều buồn Mây trời trút vội mưa tuôn Ai đang ngồi khóc bên nguồn sông sâu Đêm trăng ai bước qua cầu Chờ người trong giấc mộng sầu nôn nao Hoa đời rơi xuống bên rào Thương ai từ cõi mơ nào năm xưa….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.06.2014 17:26:48 bởi Xuân Mai >
MẸ ƠI! CON ĐÃ VỀ…. Ngày ấy con đi trời sương lạnh Trong một chiều mưa trên bến sông Đò trôi xa khuất bờ hiu quạnh Bóng mẹ mờ xa bao nhớ mong Chân bước ngập ngừng con bật khóc Mẹ ơi! thương lắm dáng hao gầy Gió se se lạnh trời thương nhớ Làm sao quên được chốn quê này Rồi một chiều mưa con trở lại Mẹ vẫn ngồi đây thương nhớ con Đôi mắt mờ đi vì ngóng đợi Nghe tiếng ai về bên kia sông Con đã về đây mẹ biết không Bao năm chờ đợi mỏi mòn trông Tóc phai màu nhớ đường xa lắm Con đã về rồi đêm cuối đông Nước mắt mẹ già rơi ướt áo Ôm con thương nhớ đã bao ngày Bàn tay gầy guộc run run vuốt Tấm áo đêm nào mẹ thức may…. Xuân Mai
CHỜ NHAU BÊN ĐỜI Đừng trách mắng những lời cay đắng Có chia tay xin gởi cho người Loài hoa trắng vẫn cười trong nắng Chút hương thơm để nhớ không nguôi Trong sương chiều nhìn cánh hoa rơi Gởi hồn theo con nước vơi đầy Mưa thu về làm ai ướt áo Đốt lá vàng hong tóc đêm nay Hởi người ơi sao mãi đi hoang Ơi người ơi sao chẳng quay về Có nhiều khi lỡ bước sang ngang Đứng bên đời lặng lẽ cơn mê Một đêm trắng ai buồn xa vắng Bến xưa ơi mưa rớt bên này Đời xa vắng trong chiều mây trắng Ai lang thang về đến nơi đây Nếu thương người đời mãi long đong Thì chờ nhau nơi bến sông buồn Bên kia đời người ơi có biết Ai một mình trong gió mưa tuôn…. Xuân Mai
QUÊN GIẤC MƠ XA Theo bước chân xưa ai về Riêng lòng sầu nhớ miên man Con phố khuya nay u buồn Mưa sầu còn mãi mênh mang Người ơi vì sao quay bước Bờ xưa đang ngóng đang chờ Còn đâu trăng thơ ngày cũ Người về còn nhớ đêm mơ Đêm vắng ai trông ai về Đâu rồi một chút trăng xưa Ai thấy ai trong nảo nề Vì sao nước mắt như mưa Về thôi đợi nhau bên ấy Ai người chới với mưa đêm Còn đang mong chờ hiu hắt Bên hiên lạnh ướt vai mềm Con đường ngày xưa trên bến Có người vừa mới đi qua Ai còn ngủ say trong mộng Thôi về quên giấc mơ xa….. Xuân Mai
CÒN CHÚT HƯƠNG XƯA Người vẫn còn mơ Trong cõi xa nào Không thấy bến bờ Lòng mãi nôn nao Lòng thấy chơi vơi Mộng tưởng bên trời Đi tìm một đời Chỉ thấy mù khơi Rồi có một đêm Ai đứng bên thềm Dáng ngọc vai mềm Nhẹ bước êm êm Còn chút hương xưa Xin gởi cho đời Chút phấn hồng thừa
Trả kiếp rong chơi
Đàn khúc tình ca
Ru người say mộng
Mặc gió mưa đời
Tuôn đổ ngoài xa…..
Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.07.2014 21:55:50 bởi Xuân Mai >
TÔI ĐI TÌM TÔI Tôi đi tìm lại hồn tôi Bao năm chắc đã xa trôi mịt mờ Bên sông nhìn sóng ven bờ Thấy con cá lội lờ đờ về đâu? Làm sao biết đáy sông sâu Chờ con đò nhỏ quay đầu bờ xa Giật mình nhớ lại đời qua Lòng còn mang nặng xót xa nợ người Tôi tìm tôi héo môi cười Chỉ mong bên ấy còn tươi hoa đời Thôi đành từ biệt người ơi Qua sông buông cánh hoa rơi theo dòng Dọc đường bỏ lại nhớ mong Bên hồ rửa sạch bụi hồng trên vai Vội vàng lên núi chiều nay Ven rừng nghe tiếng một vài chim hoang Bâng khuâng nhặt cánh hoa vàng Giật mình tỉnh mộng bàng hoàng mông lung Rừng xanh mây xám mịt mùng Dưới trời mưa bụi lạnh lùng co ro Đường lên sơn thượng quanh co Có mùi hương núi thơm tho rừng thiền Sương chiều còn đọng mái hiên Thiền Sư lặng ngắm về miền xa xăm….. Xuân Mai
TÔI XA NGƯỜI Tôi xa người chiều nắng chưa phai Lá vàng khô theo bước chân dài Tôi xa người đường xưa quên mất Hàng me buồn còn đứng thương ai Tôi xa người đường phố phôi pha Ánh đèn khuya hiu hắt sân nhà Tôi xa người mùa thu thưa nắng Trời mây nhiều làm rớt mưa sa Tôi xa người đêm sâu vời vợi Mưa giọt buồn gõ nhịp chơi vơi Chút yêu thương gởi người bên ấy Xa lắm rồi còn nhớ xa vời Tôi xa người ra đi biền biệt Chưa một lần tìm đến thăm nhau Nhớ khi xưa những lời tha thiết Ru ấm lòng dù ở phương nào Bên đây bờ trời mưa không dứt Con sông buồn chìm dưới mưa bay Bờ bên kia có người ray rứt Chắc đang nhìn mưa rớt bên đây….. Xuân Mai
NỢ NGƯỜI Người đi héo hắt nụ cười Bao nhiêu nước mắt nợ người bấy nhiêu Nhớ xưa bóng nhỏ yêu kiều Sân trường lặng lẽ sáng chiều chờ nhau Bây giờ tóc đã phai màu Bao năm xa vắng là bao nhiêu sầu Nhớ đêm hôm ấy mưa ngâu Một mình người sẽ về đâu trong đời Bóng dài theo bước trăng rơi Xa rồi biền biệt người ơi nghẹn ngào Đời trôi về bến bờ nào Nếu mai còn gặp nhìn nhau ngậm ngùi Ta say trong giấc ngủ vùi Trong mơ xin chúc người vui mộng đời Xin đừng thương nhớ xa vời Chuyện xưa như đám mây trời bay xa Nợ người còn mãi trong ta Làm sao quên được xót xa kiếp này..... Xuân Mai
HÌNH NHƯ…. Khi xưa còn ở quê nhà Có lần trong buổi chiều tà lang thang Tình cờ tôi gặp được nàng Che nghiêng vành nón vội vàng bước nhanh Con đường rợp bóng mát xanh Có bầy chim trắng trên cành ngọc lan Chim ơi sao cứ hót vang Ríu ra ríu rít đón nàng về quê Tôi dừng chân lại bên lề Lặng nhìn cơn gió vỗ về tóc mây Đường về qua mấy lùm cây Có nhiều hoa tím rơi bay theo nàng Tôi còn đứng lặng mơ màng Bóng nàng đã khuất sau hàng tre gai Ngẩn ngơ tà áo nhẹ bay Hình như tôi đã thương ai mất rồi…. Xuân Mai
DƯ HƯƠNG Mưa chiều lạnh ướt đêm dài Em về qua phố gót hài bước nhanh Hàng cây trút lá xa cành Rơi trên bóng nhỏ mong manh vai mềm Em đi lặng lẽ trong đêm Chân son nhẹ bước dịu êm vào đời Cho dù mưa nặng hạt rơi Vẫn đi tìm mộng xa vời chân mây Em đi tìm lại nơi này Nhìn thu lặng lẽ về thay lá vàng Nhớ xưa trong mộng mơ màng Anh ru em ngủ nhẹ nhàng tơ vương Xa rồi còn chút dư hương Lối xưa mất dấu quên đường tìm nhau Thôi đành trong giấc chiêm bao Ngậm ngùi nhớ lại ngày nào đắm say Ai còn mơ mộng đêm nay Quên đời chìm dưới mưa bay giang đầu Nắng ơi đừng bỏ đi đâu Chờ hong khô lệ ai sầu thiên thu…. Xuân Mai
HAI NGƯỜI LÍNH Hai người lính rời xa chiến tranh Buông súng mừng hòa bình quê hương Trở về thôi! thăm lại quê nhà Thăm mẹ già tóc bạc nhớ thương Hai người lính từ nơi xứ xa Mang theo về di ảnh người cha Mẹ gởi cho đã mấy năm rồi Giữ bên mình không dám rời ra Hai người lính lòng nghe xót xa Ba lô đầy di vật bạn thân Khi ra đi chỉ nhắn một lời Con không về tạ lỗi mẹ cha Hai người lính hai bên chiến khu Là anh em một mẹ sinh ra Bờ bên kia thương lắm bên này Bờ bên này lo lắng thiết tha Hai người lính về bên mẹ già Nén hương buồn xin cúi lạy cha Mái tranh xưa còn bao kỷ niệm Mẹ ôm con hai đứa xa nhà….. Xuân Mai
THÔI HẾT MƠ HOANG Theo bước chân ai qua cầu Đong đầy nỗi nhớ chơi vơi Ai ngóng trông ai đêm sầu Thương hoài một cánh hoa rơi Đừng mong chờ ai bên đó Người còn mê đắm xa vời Còn chi mà thương mà nhớ Thôi đành quên hết người ơi Như đám mây bay ngang trời Tan rồi trong nắng mênh mông Xin chút hương xưa bên đời Mang về sưởi ấm chiều đông Về thôi còn nghe bối rối Chợt thấy bơ vơ trong lòng Bờ xa mưa giăng ngập lối Hỡi người có nhớ nhau không? Thôi hết mơ hoang đêm dài Sao đời vẫn mãi long đong Trên bến xưa mưa rơi hoài Ai còn lặng lẽ bên sông….. Xuân Mai
CHỢT THẤY BẾN SÔNG ĐỜI Người lại hỏi thơ tôi sao buồn tẻ Không một lời sưởi ấm cõi lòng nhau Tôi cũng chỉ mĩm cười rồi lặng lẽ Nhìn lá vàng vừa rơi xuống đêm sâu Tôi vẫn muốn viết bài thơ thơm ngát Để ru người vào mộng mị chiêm bao Để sáng mai khi mặt trời thức giấc Người quên đi đau đớn của hôm nào Nhưng người ơi hồn tôi còn phiêu bạt Bỏ trái tim khô héo tự lâu rồi Trong cõi nhớ chỉ có buồn hiu hắt Một đời người hoài niệm nhớ xa xôi Và trong đó những lời thơ buồn bã Tôi thấy mình lạc lõng mặc đời trôi Dòng sông xưa đã không còn êm ả Gió mưa nhiều làm ướt lạnh mắt môi Chiều ly biệt người ơi đừng vội vã Hoàng hôn rơi chầm chậm khuất sau đồi Đứng bên đường tôi không còn hối hả Nhìn hoa rơi chợt thấy bến sông đời…. Xuân Mai
CŨNG ĐÀNH
Chờ người giữa chốn trần ai Thương đời lận đận tóc phai mấy lần Cũng đành ngơ ngác dừng chân Chiều qua cũng đã đầy sân lá vàng Lạc loài trong giấc mơ hoang Giật mình tỉnh mộng bàng hoàng xót xa Thôi đành về lại quê nhà Ngủ say dưới bụi trúc ngà lưa thưa Trong mơ còn chút duyên thừa Gởi ai một chút hương xưa còn nồng Hồn bay theo gió bềnh bồng Tìm về nơi ấy nghe lòng rưng rưng…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.08.2014 12:04:30 bởi Xuân Mai >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: