TẠ TỪ
DÙ ĐÃ MUỘN MÀNG Dù đã muộn màng vẫn nhớ thương người Thương lắm phận người, thương cả đời tôi Thương ai bơ vơ trên đường viễn xứ Thương nhớ mẹ già tóc bạc như vôi Dù đã muộn màng người quá xa rồi Tôi cũng đi tìm tạ lỗi ngày qua Chỉ muốn người quên nữa đời đã mất Nhìn xuống dòng đời thấy bóng trôi xa Dù đã muộn màng vẫn nhớ quê nhà Nhớ hàng cau già, nhớ lá trầu không Nhớ con sông quê có người mong ngóng Nhớ mái tranh nghèo có mẹ chờ trông Dù đã muộn màng vẫn nhớ trong lòng Thân phận đời người khao khát tình thương Trong chốn hoang vu cây đời vẫn sống Vẫn nở hoa vàng thơm ngát mùi hương…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.08.2014 09:53:49 bởi Xuân Mai >
NHỚ NHỮNG CHIỀU XƯA Đưa em xuống phố chiều xưa ấy Tóc mây hờ hững phủ vai gầy Tôi thấy em cười đôi mắt liếc Ai còn đứng đợi dưới hàng cây Tôi nhớ có lần em lặng lẽ Nhìn lá vàng rơi theo gió bay Em nghe trong gió lời nhắc nhở Đừng làm rơi mất tuổi thơ ngây Tôi nhớ có lần em bật khóc Khi hoa phượng đỏ bổng rơi đầy Phủ kín sân trường chiều hiu quạnh Em sợ ngày mai mình chia tay Những chiều xưa ấy giờ xa lắm Trôi mất về đâu đã bao ngày Có nhớ xin về thăm chốn cũ Sân trường còn đó tuổi thơ ngây…. Xuân Mai
CHIỀU TAO NGỘ Tình cờ ta gặp lại nhau Chiều nghe tiếng gió rì rào ru ai Lá khô từng chiếc nghiêng bay Bỗng dưng chợt nhớ những ngày xa xưa Lâu rồi người đã quên chưa Còn tôi nhớ mãi chiều mưa năm nào Tưởng chừng như giấc chiêm bao Ngỡ ngàng gặp lại nhìn nhau nghẹn lời Người ơi đừng để lệ rơi Đừng làm tôi nhớ một đời xót xa Chia lìa mấy chục năm qua Trong lòng mãi gọi thiết tha tên người Người ơi xin nở nụ cười Như ngày xưa đó rạng ngời mê say Bao năm đời nhuộm tóc phai Trong chiều tao ngộ, chia tay bùi ngùi…. Xuân Mai
HỎI TRĂNG Tôi đi tìm nửa hồn tôi Trong đêm xưa ấy đánh rơi mất rồi Trăng non e ấp đỉnh đồi Nhìn mây lờ lững chậm trôi bên trời Cho tôi hỏi chút trăng ơi Làm ơn chỉ giúp hồn tôi nơi nào Hôm xưa dưới bóng cội đào Lá vàng rơi rụng xạc xào chớm đông Bỗng dưng người bỏ qua sông Còn tôi ở lại mênh mông nỗi lòng Trăng ơi có biết hay không Bóng người tôi nhớ tôi mong đâu rồi Người đi khuất nẻo xa xôi Trong mơ tôi vẫn bồi hồi vấn vương Giật mình tỉnh giấc mộng thường Hình như có tiếng người thương quay về…. Xuân Mai
XA RỒI NHỮNG NGÀY XƯA Tôi còn nhớ mãi bóng người xưa Áo trắng ngây thơ trong nắng trưa Đợi trống tan trường sao lâu quá Không biết là tôi đã đến chưa Tôi nhớ có lần trước trường xưa Bổng dưng trời rớt giọt lưa thưa Đã lỡ thương rồi đôi mắt biếc nên vẫn chờ em trong gió mưa Tôi nhớ có lần trong quán xưa Đôi tay lóng ngóng bổng dư thừa Chỉ biết nhìn nhau cười bẽn lẽn Ngắt chùm hoa tím gió đong đưa Tôi nhớ một lần trên phố xưa Chia tay chiều ấy cũng trời mưa Tôi sợ em buồn đôi mắt ướt Xa rồi thương lắm nói sao vừa….. Xuân Mai
HOANG VU Tôi đi vào mộng tìm nhau Trăng xưa rơi xuống bờ ao mất rồi Hoang vu còn lại mình tôi Trong mơ chỉ thấy mắt môi ai buồn Hiên xưa chầm chậm chiều buông Ngoài kia mây xám mưa tuôn ướt trời Ngủ say quên chiếc lá rơi Quên mùa thu ấy có người bơ vơ Tôi mong tìm lại ngày thơ Bên nhau thuở ấy ngu ngơ dại khờ Duyên xưa còn mộng còn mơ Sao người đánh mất ngây thơ đi rồi Sao đành để mặc đời trôi Để cho tôi mãi đứng ngồi vấn vương Hôm xưa còn đọng mùi hương Người đi bỏ lại nhớ thương bồi hồi Tôi mong tìm lại hồn tôi Nghe như có tiếng xa xôi gọi về Hồn bay về bến sông quê Dặn lòng quên hết đam mê một đời…. Xuân Mai
Tự xóa.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2014 09:33:07 bởi Xuân Mai >
LẶNG LẼ ĐI VỀ Trời mưa rét mướt làm ướt vai mềm Bóng dáng kiêu sa hương xưa êm đềm Trong đêm hoang vu bên đời hiu hắt Ngóng đợi ai về lòng thấy buồn thêm Người về chốn cũ tìm bóng trang đài Có thấy thu xưa lá rơi nghiêng dài Mưa khuya chơi vơi một mình tôi bước Mơ thấy em về tóc ngắn ngang vai Đừng buồn em nhé đừng khóc đêm này Phút cuối chia ly thương đôi vai gầy Đôi chân tôi đi qua miền xa lắm Bên đó chạnh lòng khi thấy mưa bay Dù người không muốn thì cũng xa rồi Nhớ áo hoa xưa rong chơi trên đồi Con tim yêu thương như còn thổn thức Vẫn muốn quay về từ chốn xa xôi Thuyền rời xa bến đã mấy thu rồi Héo hắt hoa rơi trong mơ bồi hồi Trăng soi lung linh hai bờ thương nhớ Lặng lẽ đi về chỉ một mình tôi….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2014 20:53:50 bởi Xuân Mai >
SẼ VỀ THĂM LẠI
Nước mắt đừng rơi nữa nhé em Mai tôi về lại lối quen xưa Để nhớ những đêm ngồi mong đợi Không biết giờ này em đến chưa Những lá thư tình tôi đã gởi Sao em còn giữ mãi làm chi Chắc đã ố vàng rồi em hỡi Như chuyện chúng mình đã qua đi Mấy chục năm rồi em biết không Trong tôi còn đọng dáng kiêu kỳ Của em ngày ấy trong chiều muộn Cùng tôi qua bến nước long đong Nhìn lại chiều qua trên mái tóc Hồn bay trong những đám mây hồng Thấy người năm cũ đang ngồi khóc Thương đời chìm dưới một dòng sông Thôi nhé em ơi đừng đau xót Và cũng đừng rơi lệ nhớ mong Tôi sẽ về thăm dòng sông cũ Trong lòng vẫn nhớ một chiều đông….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.09.2014 11:37:03 bởi Xuân Mai >
ĐÃ QUÁ XA RỒI Chúng mình ư! mỗi người mỗi ngã Xa lắm rồi còn nhớ thương nhau? Chiều ly biệt lệ buồn lã chã Người ra đi chân bước nghẹn ngào Ôi chiều hôm gió ru thương nhớ Để ai buồn trong giấc chiêm bao Gió ơi gió làm ơn nhắc nhở Người xưa ơi lưu lạc phương nào Vĩnh biệt nhau lòng còn luyến nhớ Muốn quay về nhưng đã quá xa Chiều xa vắng sao lòng cứ ngỡ Người đâu đây thương nhớ ru ta Vĩnh biệt nhau một đời dang dở Không trở về mấy chục năm qua Trong cõi nhớ mình ta trăn trở Hồn lang thang trôi giạt xa nhà Trời viễn xứ xa mờ sương trắng Đường phiêu du gió bụi mưa sa Đêm lạnh ngắt bên bờ sông vắng Ai ngậm ngùi thương nhớ phôi pha…. Xuân Mai
ĐÊM TẠ TỪ Hỡi người ơi! mình xa nhau thật rồi Mai mốt này không còn đến thăm nhau Đêm chia tay sao mưa còn rơi mãi Gió thu buồn làm nghiêng ngã trời ngâu Thôi người ơi! đừng nói thêm lời nào Ai sẽ còn nhớ lại những ngày qua? Đường xa quá xin người về đi nhé Sợ mưa dầm làm ướt áo kiêu sa Thôi về đi! Còn chi đâu mà chờ Quên mất rồi ngày cũ đã vời xa Tôi ra đi trong đêm tàn hiu hắt Trên đường đời chỉ còn gặp trong mơ….
Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2014 11:01:17 bởi Xuân Mai >
QUÊN ĐỜI LẬN ĐẬN Một mình một bóng tôi ngồi Nhìn tôi trên vách bồi hồi lệ rơi Mưa khuya hồn lạnh chơi vơi Bỗng dưng chợt thấy thương đời bơ vơ Nửa đời lận đận mong chờ Nửa đời còn lại lệ mờ trong mơ Có lần viết mấy dòng thơ Tặng người áo trắng ngây thơ dại khờ Đời trôi qua mấy bến bờ Đường xa dừng lại thẫn thờ nhớ ai Bao năm thương nhớ tình phai Một ngày bỗng thấy hồn bay tìm người Dù sao thì cũng gượng cười Mờ trong ánh mắt con ngươi nhuộm buồn Lên ngàn vui với chim muông Quên đời say ngủ bên nguồn suối khe….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.09.2014 10:53:32 bởi Xuân Mai >
BUỒN TRONG CÕI NHỚ Giã biệt tình xưa nhiều cay đắng Trong tôi còn lại những tàn phai Người đi ngày đó trời quên nắng Có đám mây buồn trong mắt ai Người đã quên rồi con phố vắng Chiếc lá vàng rơi trong nắng mai Một chút hương xưa thơm nỗi nhớ Trong mơ thương lắm bóng trang đài Đời tôi mang nặng bao lầm lỡ Ngơ ngác quay về trong xót xa Trong tim in dấu thời hoa mộng Người ơi còn nhớ những ngày qua Một mình đứng lặng ngỡ ngàng trông Bờ xưa ấm lạnh giờ đâu mất Nước mắt rơi dài trên bến sông Người ơi có thấy đời hiu hắt Gió lạnh trăng mờ đêm chớm đông Có biết hồn ai buồn se sắt Cõi nhớ còn không một bóng hồng? Xuân Mai
CÒN CHÚT TÌNH NÀY Còn chút tình này Gởi đến cho người Ai trong đêm dài Buồn ướt con ngươi Bao năm xa nhau Mơ màng cõi nhớ Hoa tím nhạt màu Trên áo thơ ngây Rồi có một ngày Người bỏ đi rồi Thương đôi vai gầy Lạc bước xa xôi Mang theo thơ ngây Trên đường bụi đỏ Tóc rối trong chiều Gió cuốn mưa bay Rồi có một ngày Người sẽ quay về Bên con sông đời Quên những tàn phai Nghe mưa thu rơi Trên từng chiếc lá Chiều gió ru lời Thương lắm người ơi…. Xuân Mai
BÊN ĐỜI NGƠ NGẨN Một lần trong đêm xưa Nghe lời ru hững hờ Lạc loài trong mưa gió Nhớ hoài những ngày thơ Đời chìm trong bơ vơ Trôi về cuối sông buồn Trời làm rơi mây xám Ướt lạnh hồn ngu ngơ Thôi xin ai đừng chờ Ai đang trong nhà thờ Quên rồi ai đứng đợi Ngoài trời mưa lơ thơ Tôi thương tôi dại khờ Đi trong đêm mịt mờ Đường về ôi xa quá Đứng bên đời ngẩn ngơ….. Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: