TẠ TỪ
CÒN NHỚ HAY QUÊN Đi tìm một nửa ngày xưa Xa nhau từ lúc trăng chưa kịp tròn Đường hoa in gót chân son Mưa làm mất dấu ai còn nhớ không Nhớ ngày cành mộng đơm bông Nở ra một đóa hoa lòng ngát hương Vội vàng gởi tặng người thương Một lần xưa ấy vấn vương một đời Chiều nhìn chiếc lá vàng rơi Heo may nhè nhẹ ru lời mộng mơ Một mình đứng lặng ngẩn ngơ Thuyền trôi xa bến sông thơ lâu rồi Trăng xưa mờ khuất trên đồi Ngậm ngùi nhìn lại bồi hồi nhớ ai
Đêm buồn chìm dưới mưa bay
Có người lặng lẽ ngủ say quên đời….
Xuân Mai
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 15.11.2014 23:59:52 bởi Huyền Băng >
TÀN THU Mùa xưa còn lại chút này Gởi người áo trắng thơ ngây ngày nào Đêm về ru giấc chiêm bao Nhớ chiều thu ấy nôn nao đợi chờ Người ơi sao đứng ngẩn ngơ Mắt buồn vời vợi lệ mờ bên sông Heo may nhè nhẹ chớm đông Đường xưa còn đó vẫn mong người về Xa rồi ngàn dặm sơn khê Cành thương vẫn đợi người về đơm bông Mong người như cánh sen hồng Đừng như tôi đã chìm trong bụi trần Chiều trông chiếc lá thu tàn Bơ vơ rơi xuống miên man buồn gì Nhớ hoài khúc hát chia ly Thương người xa xứ ra đi chưa về….. Xuân Mai
LẠC LOÀI TRĂM NĂM Nhớ người trong đêm say Đứng bên đời chợt khóc Thương ai đời lăn lóc Đã nhuộm màu tóc phai Người ơi! người có hay Dòng đời trôi nhanh quá Ta muốn làm sỏi đá Ngủ bên bờ sông thơ Ai nghẹn ngào trong mơ Mong gặp người năm cũ Trong chiều nghe gió hú Mãi gọi người trăm năm Đôi mắt buồn xa xăm Chìm sâu trong hư ảo Nhớ hoài con chim sáo Bay về bên kia sông Ôi! quán đời mênh mông Quá đông người ở trọ Tôi thấy mình bé nhỏ Lạc loài chiều bơ vơ….. Xuân Mai r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2014 00:01:38 bởi Huyền Băng >
THẦY ƠI! Bao năm viễn xứ chưa về lại Thăm mái trường xưa xa đã lâu Thầy ơi! Con nhớ ngày thơ dại Ơn người dạy dỗ buổi ban đầu Con đã về đây thầy ở đâu? Chỉ thấy phượng rơi đầy thảm cỏ Ngậm ngùi bước chậm góc sân xưa Nhớ lắm một thời còn bé nhỏ Chơi đùa mặc kệ nắng hay mưa Con đã về đây nhớ chuyện xưa Thuở ấy thầy thương đàn trẻ dại Áo bạc sờn vai vẫn tươi cười Làm sao quên được lời thầy dạy Bài học đầu tiên để làm người Con đã về đây tạ ơn người Chỉ thấy những vòng hoa trước mộ Nghẹn ngào quỳ lạy khóc thầy ơi! Thầy đi rồi! sao phượng hồng nở rộ Thầy đi rồi! bao thương nhớ chơi vơi….. Xuân Mai
CÕNG CHỮ LÊN NGÀN Tôi viết bài thơ tặng người em gái Quên tuổi thanh xuân bỏ phố lên rừng Mang theo con tim thương đàn trẻ dại Con chữ lên ngàn em cõng trên lưng Đường lên xa lắm mà lòng không ngại Gian khó đang chờ từng bước chân son Bầy chim đâu đây cùng vang tiếng gáy Như đón như mừng cô giáo lên non Em đã đi qua mấy mùa nương rẫy Thương lắm học trò dưới mái trường yêu Đôi mắt thơ ngây khát từng con chữ Lòng thấy nao nao day dứt bao chiều Người yêu ơi! Em xin người tha thứ Em chưa về xin đừng nhớ đừng thương Rừng núi ơi! em làm người xa xứ Thương bản làng con chữ hát trên nương…. Xuân Mai
TRĂM NĂM CÒN NỢ Chiều qua nhìn cánh hoa rơi Giữa dòng nước đục rã rời hư hao Đêm về trong giấc chiêm bao Có con bươm bướm nôn nao đi tìm Bướm ơi còn nhớ đồi sim Hoa sim rụng xuống con chim lạc loài Bay lên trên đỉnh non đoài Thấy con hạc trắng u hoài trăm năm Trăng soi ngàn dặm xa xăm Ai còn đứng lặng trầm ngâm bên đời Ngại ngần nhặt ánh trăng rơi Tặng người tri kỷ rong chơi chưa về Đường xa cách trở sơn khê Cũng đành quay lại bến mê đợi chờ Duyên xưa giờ cũng hững hờ Nợ chưa trả hết bạc phơ mái đầu…. Xuân Mai
NHƯ ĐÁM PHÙ VÂN Tàn thu lất phất cơn mưa nhỏ Suối khe từ độ biết xa nguồn Mang theo tâm sự loài rêu cỏ Bỏ lại trăm năm đá cuội buồn Muôn dặm sơn khê nhiều bụi đỏ Thương đời lưu lạc bến sông xa Như chiếc lá vàng chiều lộng gió Như con thuyền nhỏ giữa giang hà Đã quay về lại dòng sông đó Lênh đênh văng vẳng giọng ai hò Nghe như tiếng gọi ngàn năm cũ Giục giã qua sông kịp chuyến đò Hình như khách trọ còn say ngủ Chẳng thiết con đò đã sang sông Mơ màng trên đỉnh đồi gió hú Có đám phù vân màu sắc không…. Xuân Mai
TỈNH MỘNG? Lang thang dọc nhánh sông đời Túi thơ người tặng đánh rơi mất rồi Chắc rơi ở dưới chân đồi Nơi hòn đá cuội bồi hồi ngàn năm Một mình bên suối lạnh căm Nhìn theo chiếc lá biệt tăm cuối dòng Ngậm ngùi phận lá long đong Giật mình bỗng thấy đời không bến bờ Bao năm lầm lỡ trong mơ Bao năm xuôi ngược mãi chờ đợi ai Qua rồi một giấc mộng dài Sáng nay thức dậy áo phai bụi trần Sá gì một giấc phù vân Mà say chiếc lá rơi sân nhà nàng Cũng đừng mơ cội mai vàng Rồi nhìn hoa rụng mơ màng thiên thu…. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.12.2014 07:29:51 bởi Xuân Mai >
Ở TRỌ. Bao năm lưu lạc miền viễn xứ Sực tỉnh một chiều nhớ chuyện xưa Trở lại bến đời nghe gió hú Thấy ai ngồi khóc dưới trời mưa Ngày xưa tiễn biệt ai thương nhớ Áo người ướt lạnh dưới mưa tuôn Chợ đời ngơ ngác bao lầm lỡ Thuyền trôi lạc lối khúc sông buồn Chiều qua trên bến đời im vắng Có một gã khờ đang ngủ say Hồn mơ về một loài hoa trắng Lung linh nở muộn giữa đêm này Người về đuôi mắt còn lưu luyến Trong giấc mơ dài vẫn nhớ thương Đò vắng bờ xa đành lỡ chuyến Trăm năm ở trọ quán bên đường….. Xuân Mai
MỘNG DU Hôm xưa người bỏ lại đây Khăn thêu một ánh trăng gầy Mang về buồn trong cõi nhớ Ai đang lạc bước nơi này Lung linh màu áo thơ ngây Nghiêng vai hứng nụ hoa vàng Trên cành mới vừa rơi xuống Mặc con bướm trắng mơ màng Ai đang chờ đợi mùa sang Phố quen chân sáo trên đường Đông về ai mua áo ấm Tặng người e ấp sân trường Hoa xuân còn đọng hạt sương Môi son khăn áo lên chùa
Má hồng long lanh mắt biếc
Tìm nhau dù đã sang mùa….
Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2014 15:22:31 bởi Xuân Mai >
CŨNG CHỈ LÀ HẠT BỤI Hạt bụi nào rơi xuống Giữa dòng đời hư vô Trăm năm lời kinh muộn Bay theo lá vàng khô Chén đời ai đang uống Say vùi giữa rừng hoang Người ơi xin đừng hỏi Bao giờ thấy mùa sang Đôi chân về chưa mỏi Trên lối xưa thu tàn Heo may buồn nhắn gọi Người bên đời lang thang Hồn say chiều mây khói Nghe tiếng đời đâu đây Hình như đang muốn nói Người quên màu tóc phai….. Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2014 19:06:53 bởi Xuân Mai >
NHỚ HOÀI BẢN THƯỢNG Tôi ở miền Nam không thấy mùa đông Không có heo may se sắt lạnh tâm hồn Nhưng người ơi! từng chiều tôi vẫn thấy Lá vàng rơi theo gió lạnh ven sông Gió ơi gió! có bay về phương ấy Hỏi dùm tôi người còn nhớ hay không Lâu lắm rồi tôi chưa về thăm lại Núi rừng xưa lạnh lắm những đêm đông Làm sao quên đêm bập bùng lửa trại Tay cầm tay theo điệu múa chiêng cồng Sơn nữ ơi! bản làng ơi! nhớ lắm Từng chiều đông vương vấn mãi trong lòng Ngày giã biệt ai nghẹn ngào đăm đắm Ai bùi ngùi bước nhớ bước mong..... Xuân Mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2014 14:50:27 bởi Xuân Mai >
NGƯỜI ĐÃ QUÊN RỒI Người đã quên bao năm mặn nồng Đời vẫn trôi gian nan bụi hồng Ai xa người trăm năm cõi nhớ Người xa ai trong một chiều đông Người đã quên xưa ai đợi chồng Cùng trẻ thơ khoai sắn trên giồng Lâu lắm rồi không về thăm lại Lâu lắm rồi ai ngóng ai trông Người đã quên bao nhiêu chuyện lòng Cùng với nhau vui trên ruộng đồng Con trâu già buồn nhai cỏ úa Nhớ một đời sương sớm mênh mông Người ngủ say trên đám mây hồng Người biết không ai vẫn chờ mong Bao nhiêu năm đời trôi lặng lẽ Bao nhiêu năm nhớ một dòng sông… Xuân Mai
TÓC PHAI MÀU NHỚ Trăm năm còn vẳng câu hò Bến xưa nước đục con đò trôi xa Tìm người cuối nhánh giang hà Một mình gõ nhịp bài ca ngày nào Đêm về say dưới cội đào Có chàng thi sĩ nghẹn ngào làm thơ Hình như có bóng người mơ Từ trong cõi nhớ bơ vơ hiện về Hồn còn chìm đắm cơn mê Giật mình nhớ lại lời thề năm xưa Cũng vào một buổi chiều mưa Hẹn nhau sẽ mãi đón đưa một đời Sông buồn vẫn đợi người ơi Mây trôi về bến làm rơi giọt sầu Chiều qua trời đổ mưa ngâu Tóc phai màu nhớ tìm đâu bóng người….. Xuân Mai
ĐẦU NĂM MỚI Đầu năm mới hoa vàng trước ngõ Gió rung rinh nụ ướt sương mai Sân nhà bên có nàng áo đỏ Đốt hương thơm cầu chúc cho ai Đầu năm mới lên chùa trên núi Gót chân son nhẹ bước qua đây Vui gì chăng mà sao lúi húi Hái hoa rừng cài lên tóc mây Đầu năm mới vui màu áo trắng Trước gương soi mắt liếc môi cong Đường phố vắng ai cười trong nắng Nghe lòng son rộn rã mênh mông Đầu năm mới mình về quê nhé Nhớ con đò cắm bến sông xa Tấm áo này con may cho mẹ Gói trà thơm dành cúng lạy cha Đầu năm mới mẹ già trông ngóng Bóng ai về thấp thoáng đường quê Trước bàn thờ hai hàng lệ nóng Thương con khờ xa mấy sơn khê Đầu năm mới ai còn đứng đó Sao không về thăm lại quê xưa Sao không nhớ một thời bé nhỏ Lời mẹ ru con ngủ ban trưa...... Xuân Mai
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: