Hôm nay muốn làm cho song một việc, rồi cuối cùng cũng chẳng được, lại vào với NK. Tối qua nt cho mụ V chẳng được, nó cứ nghĩ vớ vẩn, sợ con bé lo lắng quá, mà tệ, nó cũng chẳng giúp được gì, chỉ biết nói thôi có lẽ là vô tích sự. Tự nhiên thấy chán, ngồi táy máy và xoá hết tin nhắn trên điện thoại. Rồi sáng nay, A Biên vào hỏi nó số điện thoại của Việt, bảo tại sao ko liên lạc được, rùi nó gọi, và rùi nghe thấy, ừ thôi cố gắng lên, chỉ biết nói thế nhỉ, biết thế nào được.
Cả cái bên phần mềm nữa, ko giải quyết cho song đi, cứ làm nó vướng mắc những chuyện ko đâu. Mệt cái đầu quá... Haizzzzzzzz.......... Cuối tuần này anh hai rủ nó đi Yên Tử chơi, cũng thích lắm... Vấn đề ko phải là bận, mà nó ko tự cho phép đi được, ra QN mà ko đến đó thì nó sẽ ăn nói thế nào, còn gặp người đó, nó cũng ko muốn. Có ai như nó ko? Hôm qua cãi lộn nhau chỉ vì cái ngày mà người ta gọi là ngày Cưới, hic... Nó chẳng vướng bận chuyện gì ngoài việc nó muốn hoãn lại vì nó ko thích, chính xác hơn là vì nó sợ. Nó nói mãi chẳng được tức quá nó thi gan, rùi cuối cùng cái lá gan của nó cũng to hơn người khác. Hay thật! Cái căn bản của chuyện này là gì nhỉ, nó chưa sẵn sàng để gọi bố mẹ tên bạn thân là bố mẹ, chưa đủ can đảm để đi về chung lối với tên bạn thân mà phải gọi hắn là chồng. Haizzzz......... Nếu người ta biết được nó sợ cái từ Cưới ấy chính là vì lý do đấy thì người ta có buồn ko? Có còn bảo là vì... Haizzzzzz..................... Nó thấy nó tệ, tệ lắm, tệ vô cùng... Ko có từ nào diễn tả được xấu xa của nó... Yêu nó làm gì.. Nó có đáng????