Vào đây để ..... buồn 1 tí
Cơn đau lại bắt đầu kéo đến, hôm nay sớm hơn hôm qua. Có lẽ sắp tới nó sẽ chiếm trọn luôn cả một ngày. Bắt đầu rồi, một ngày mà có tới 4 tiếng dành cho một cơn đau...Nó sẽ sống sao đây...
Dù đã uống thuốc giảm đau mà cơn đau vẫn không chịu rời bỏ nó, nó cũng lì như chính chủ nhân của nó vậy. Soi gương mới nhìn thấy cái khuôn mặt của mình, xanh mét như tàu lá...Các chị bước vào phòng và nó bị một loạt câu nói đại loại như: Muốn chết sớm hay sao mà nhất định không vào viện, đến nay là bao nhiêu ngày rồi. Một chút thôi đi chụp điện hoặc sợ bệnh viện thì vào phòng khám tư nhân. Dỗ dành có mà quát mắng cũng nhiều.
Mi đó, nếu cảm thấy có thể giết chết được ta thì cứ làm luôn đi, nếu không thì đừng quấy nhiễu kiểu đó nữa, ta ghét mi.
Đêm hôm kia, một cơn đau đáng sợ, suốt 5 tiếng đồng hồ cả khóc nó cũng ko giám...Bên cạnh nó một đứa nhỏ đang say ngủ. Nó không thể làm con bé thức giấc, mà bản thân nó cũng ko thể ngủ được. Sáng hôm qua, nó đi siêu âm, kết quả không như ý muốn, người ta ko phát hiện được cái gì đã khiến nó có những cơn đau như thế. Cả ngày hôm qua cơn đau dường như không đến bên nó...Nó đã hi vọng là kết thúc, vậy mà hôm nay nó lại đến chào...Chắc nó không bỏ được mình rùi.
Mệt mỏi, lại một ngày thứ 7 nữa. Từ bao giờ ngày thứ 7 là ngày cuối tuần buồn nhất. Hôm nay trời lại mưa, nhớ mẹ rất nhiều. Cuộc sống vẫn thế thôi, ngày tiếp ngày trôi qua.Nhiều lúc cảm giác như không đứng vững nữa. Có phải mình là kẻ hay kêu ca không nhỉ? Có lẽ vậy?Haizzzzzzz.... Cố lên bé nhé, cả chuyện đó nữa, cố lên. Biết sẽ đau thì đừng nên bắt đầu.
Tại sao mình lại có thể buồn và mệt mỏi đến thế này? Tại sao vậy chứ?
Lâu rùi ko gặp tên bạn thân, gần một năm, nó cũng ko nghĩ có thể gặp hắn giữa đất HN này. Nhìn hắn, nó thấy buồn cười, không phải tên bạn trẻ trung nghịch ngợm của gần một năm trước, hắn già đi rất nhiều, biết hút thuốc nữa...Cuộc sống bon chen nơi xã hội đã biến hắn thành như thế. Chỉ còn giữ lại duy nhất nụ cười khiến hắn là của ngày xưa. Hắn từ TP HCM bay ra, và cũng chỉ ở lại đất HN chưa đầy 10 tiếng và tg dành cho nó là 4 trong số 10 tiếng ngắn ngủi ấy. Nhìn hắn, nó chợt nhớ đến lời ước...Giá như mình không lớn lên thì phải. Haizzzzzzzz.................
Hì nó đã trở thành bà mối được chưa nhỉ, nó lại muốn tìm cho hắn một nửa. Uh thì phải tìm thôi, để hắn loăng quăng trước mặt nó thế nó thấy ghét. Tìm cho hắn một người để những lúc gặp nhau 2 đứa ko cãi nhau chí choé nữa. Gần 30 tuổi đầu mà cứ hễ nhìn thấy mặt nhau là cãi nhau. Haizzzzz...Oan gia.
Dạo này làm sao thế nhỉ?Không phải chỉ riêng nó, hôm nay nghe tin về Hằng. Uh. Vậy cũng một tuần ko gặp rùi, sao thấy xa quá. Nhưng bất ngờ là cái quyết định kìa, hắn muốn lấy chồng, mà lại lấy người mới gặp có lần đầu. Đâu phải hắn chưa có người yêu, sao phải vội vàng từ bỏ tình yêu chỉ vì một danh phận. Cần thiết đến thế sao??? Haiz......... Không hiểu cuộc sống là cái gì mà ai cũng cần một danh phận. Có nó rồi có thấy thoải mái hơn ko? Có hạnh phúc ko?
Có phải lỗi do mình ko nhỉ?
Đôi mắt lại khó chịu rùi, cứ nhức nhức sao ấy. Chẳng muốn nhìn bất cứ cái gì cả, nhất là cái màn hình máy tính. Ngày mai 20/10, nó cũng biết, nhưng đến tận sáng nay nó vẫn cứ đinh ninh là tối về gọi điện cho thầy giáo cũ vì nó cứ nghĩ là là sắp đến ngày nhà giáo. Tệ thật! Chắc trên đời không ai tệ như nó cả, ngủ dậy nhận tin nhắn của tên bạn thân nhắc bâng quơ nó mới nhớ. Đúng là không mong gì ngày phụ nữ cả. Hic
Hơn một tháng nay tâm trạng hình như đã tốt, đã cảm thấy bình thuờng trước mọi sự việc. Vậy mà từ tối hôm qua lại như thế nữa, cứ có cảm giác như không thể cố thêm được nữa, chán, nản, muốn bỏ cuộc, muốn buông xuôi tất cả. Nếu có thể...thì tốt biết bao?
Một tuần mới, một dự định mới...Hi vọng mọi việc đều tốt đẹp.
Hi vọng anh trai mình sẽ có quyết định đúng đắn và... đừng buồn nữa.
Ko thể nói là không thất vọng, không khó chịu...Cố gắng đi mà. Thông cảm nhé! Một cuối tuần vui vẻ.
10/11 Sinh nhật người ấy. Đã cố gắng để mọi chuyện bình thuờng, liệu còn một nửa ngày nữa có bình thường được ko nhỉ?May quá, tối nay sẽ có Vân ở bên, có người ở bên sẽ kìm được những ý nghĩ điên điên khùng khùng của mình. Chắc sẽ vượt qua thôi. Sinh nhật năm nay ko có cảm giác đau buồn bằng năm trước. Hi vọng....
Chúc bình an!
Lạnh, mệt, buồn ngủ.Hic...Thứ 6 roài! Chỉ sáng ngày kia là đựơc nướng thoải mái. Mong quá!
Hôm nay lại phải đi học, hic. Nó lười hay sao ý mà cứ nhìn thấy thầy giáo là buồn ngủ. Nhưng giờ đó mà ở nhà chắc cũng ko ngủ được. Chả hiểu sao cả.
Ngày kia là sinh nhật anh ba, uhm, định mua một đôi găng tay. Trời lạnh mà, nó cũng chẳng biết mua gì. Nó chỉ biết mỗi sáng anh dậy rất sớm để đi làm, giờ làm việc của anh sớm hơn của nó 1 tiếng. Chiều về lại hay phải đi tiếp khách. Con đường ven biển đầy gió ấy có lẽ khiến anh lạnh hơn. . Hôm trước qua nhà Duyên chơi, nhỏ Huệ em gái Tung mua cho hắn một đôi găng tay. Nhỏ cười bảo là em không muốn đôi tay của anh trai em bị lạnh. Uhm có lẽ đó là lí do mà nó nghĩ đến găng tay cho anh ba nó. Nó cũng hi vọng anh sẽ được ấm áp hơn. Có thể có lúc nó làm anh buồn, nhưng nó vẫn hi vọng nó là một cô em gái không đến nỗi quá tệ.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: