Vào đây để ..... buồn 1 tí
Nhiều lúc mình vừa ngu vừa ngốc, vừa dở hơi. Haizzzzzzzzzzzzzzz..................
Cung da lau lam roi ko vao day. Hom nay tam trang lai buc boi, kho chiu, moi thu cu don len dau minh. Nhung du met den dau thi moi luc di lam ve nhin thay con la me vui lam roi. Chieu nay ba noi len voi con day, cau mong song gio gia dinh minh se qua, cau mong moi su may man vui ve se ve ben gia dinh minh.
Nên đi hay ở???? Mọi chuyện có như mình mong muốn không?
Mình cữ nghĩ là chiều nay mình sẽ biết kết quả. Nhưng kết cuộc lại thế này. Không hiểu mọi chuyện rồi sẽ ntn ? Có như mình mong muốn.
Rồi mọi chuyện sẽ ntn đây? Đúng hay sai khi cs của mình hiện tại thế này? Chán!
Đã rất lâu rồi không về nhà, giờ đã hơn 30 tuổi, mọi thứ có đó rồi cũng như không, đến lúc nào mới thôi khắc khoải, đến lúc nào mới bớt đi... Tại sao đơn giản thế mà cố không được, giờ so với ngày trước đã là rất sướng mà không hiểu vì sao vẫn không thấy thoải mái. Vẫn lo ngày mai không như ý!
Sáng ra, vào face đập vào mắt mình là một dòng tin.... Cũng chẳng biết vui hay buồn. Có còn là gì mà buồn, nhưng cũng chả làm sao để có thể vui được. Tự nhủ đã rất lâu rồi không còn là gì trong nhau, thì giờ này chuện đó đến cũng là đương nhiên. Đi qua đi lại chán rồi cũng bấm like được, cũng chả hi vọng người ấy sẽ nghĩ gì... Vì góc cắt nhau đã qua quá lâu, nên giờ này nó xa lắm. Thực tế đối diện với vấn đề của mình thôi, niềm vui của họ, thì họ tận hưởng. Chả còn là gì nhưng vẫn mong trực tiếp nói một lời chúc phúc. Đến bao giờ mới có thể đi qua nhau bình thường như những người bạn. Còn có thể được hay không?
P/S: Vấn đề ngày hôm qua vẫn chưa giải quyết được. Nỗi buồn của ngày hôm qua vẫn không xóa được. Ta ơi cố lên đi!
Lại mất xiền oan rùi. Sáng ra đi làm từ 6h30 hậu quả là giờ thu thiếu 500k. Chán ko thể tả được.
Ngồi một mình.... Tự dưng thấy nhớ một người... Tiếc nuối gì mà đôi lúc .... Có lẽ cũng đã đi được 1 nửa quãng đương mà sao thấy mình vẫn chưa lớn được. Có phải rảnh rỗi sinh nông nổi....
Dạo này mình cảm thấy mình rất nóng tính, nói chuyện với ai cũng cáu gắt. Hic.... Không hiểu vì sao nữa.
Có lẻ vì trờI quá nóNg đấy Cô Bé
Cô bé lúc này khoẻ khg?
Hôm trước về quê, lúc xuống xe khách mình nhìn thấy 1 người rất giống, lại thấy họ đến nc với chồng mình và nhìn thấy tay của họ bị băng lại. Đi qua mặt, lấy hết can đảm để quay sang hỏi ''về quê à, tay sao vậy'' nhưng chưa kịp nói hết câu thì giật mình vì người đó ko phải người mình đã nghĩ. Một sự nhầm lẫn.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Dưng mà lại cứ cố tìm cho thấy rồi lại khó chịu. Thật là vớ vẩn
Cảm giác ức chế, thất vọng và cả bất lực. Buông xuôi nhé!
Tại sao đến giờ này ta vẫn không đủ can đảm để từ bỏ, người không còn tin tưởng, không còn cần ta thì ta ở lại có ích gì. Nhiều lúc muốn buông xuôi cho chuyện gì đến phải đến, của người, người không giữ ta cố giữ lại bị tiếng oan, ở đời miệng lưỡi ghê gớm thật. Ta chỉ sống bằng cái tâm, và hi vọng người hiểu ta từ cái tâm đó, nhưng đến bây giờ người ta cũng chỉ thích những lời có cánh, dễ nghe. Vậy thì thôi, mình cố làm gì nữa!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: