Hôm nay chỉ mình nó ở phòng.Mỗi người một việc đều bỏ nó lại.Thứ 7 nào cũng thế.Cả ở nhà lẫn cơ quan.Nó quen dần.Nếu ko phải vì hôm nay nó cầm chìa khoá cửa, có lẽ nó đã ko đi làm.Thắm đi học, hoa đi giải trình cho Hồng Lan.Chỉ còn mình nó.Ngồi đọc truyện.Chẳng thứ 7 nào nó làm việc cả, nhưng nó vẫn đến, vì hình như chẳng có nơi nào cho nó đi.Cô Nga bảo nó cô đi Hưng Yên...Vậy là người cuối cùng cũng ko ở lại...Các cuộc điên thoại từ Nhà máy gọi về...Cuối cùng thì nó cũng giải quyết song.Rồi chợt muốn viết...Tâm tư nó hỗn loạn, chẳng rõ buồn hay vui.
Chiều qua nó ko muốn về nhà.Lấn lá ở lại CQ và lấy chìa khoá của Thắm.Nó ngồi xem phim và đọc truyện, mặc cho ngoài đường ánh điện đã lên...Cuộc điện thoại rủ Dũng đi chơi, nó cũng ko ý thức được, duy nhất một điều nó muốn đi...Rồi nhận lời Dũng đi sinh nhật một người mà nó chưa hề biết mặt..Có sao...Nó đi vì tâm trạng nó...Ko vì ai cả...Nó nhận được tn của Nhóc và V.Nhưng nó muốn đi với Dũng...Cho tới lúc đứng trước cửa công ty Dũng nó lại thấy thật buồn cười...Tự nhiên nó lại đi cùng Dũng đến dự sinh nhật của người bạn học cùng đại học với Dũng...Ko quen biết...Nó chưa bao giờ như thế...thì kệ, nó tự bảo thế, vì dù sao cũng ko ai hiểu lầm anh em nó...vì Dũng đã đưa Thảo di giới thiệu hết rồi...Nó chỉ là muốn đi thôi...Dũng trấn an nó, đừng căng thẳng.Ồ phải căng thẳng sao?Nó ko nghĩ thế...Nó đi là để tìm cho mình một ko khí để thở, có gì phải căng thẳng đâu...Chọn giúp Dũng một bó Hoa Lan, đến đó nó cũng ko ngờ.Sinh nhật chỉ 4 người, 2 vợ chồng họ, và 2 anh em nó...Cuộc nói chuyện cũng vui vì họ cũng dễ gần...Nó cảm nhận được hạnh phúc của đôi vợ chồng sắp cưới...Người chồng đang công tác nơi nó đã từng công tác...Cô vợ đã từng về quê hương nó một lần...Nó không thấy xa lạ như ban đầu nó nghĩ...
10h đêm lang thang với Dũng trên những con đường, ghé vào quán cháo mà Dũng giới thiệu là rất ngon...Nhưng nó chẳng cảm thấy gì cả...Dũng hỏi nó về điều đó...Nó chỉ cười, rất ngon.Dũng bảo Dũng thường ăn ở đó...Nó về khi đồng hồ chỉ 10h30 và nhận ra rằng điện thoại của nó có quá nhiều cuộc gọi lỡ và tin nhắn...
Nhóc về, hỏi nó có chuyện gì...Và bảo nó là giận Nhóc sao?Giận à?Có phải thế ko nhỉ?Nó cũng chưa gọi được tên cái cảm giác trong lòng nó...Chỉ thấy mỗi người một ít, cứ góp phần xua đuổi cái không khí của nó...Tối thứ 7, nó ko muốn mình bị động.Nó hẹn đến nhà Duyên chơi rồi ngủ lại...Nhưng rồi nó lại phải suy nghĩ, câu nói của Nhóc làm nó ko vui..Tối nay Nhóc được nghỉ, Nhóc muốn nó ở nhà...Nó tự cười...Là Nhóc ở nhà thì nó phải ở nhà sao...Tư nhiên nó muốn ích kỷ một chút...Nó muốn đi...Nó ko muốn ai níu chân nó cả...Cảm giác nó đang mang...Nó cần giải thoát...