TỤC NGỮ VÀ CA DAO VIỆT NAM
CA DAO Cơm cha cơm mẹ đã từng, Con đi làm mướn kiếm lưng cơm người. Cơm người khổ lắm, mẹ ơi! Chẳng như cơm mẹ vừa ngồi vừa ăn.
CA DAO Cậu cai buông áo em ra Để em đi chợ kẻo mà chợ trưa Chợ trưa rau nó héo đi Lấy gì nuôi mẹ, lấy gì nuôi con.
CA DAO Em là con gái cửa dinh, Qua dinh cụ lớn, cụ rình cụ nom Của em chẳng để ai dòm Cáo già hết ngó, mèo con cũng chừa.
CA DAO Đồn rằng quan trạng có danh Cưỡi ngựa một mình chẳng phải vịn ai Vua khen quan tướng có tài Ban cho cái áo với hai đồng tiền Đánh giặc thì chạy trước tiên Xông ra trận tiền cởi khố giặc ra Giặc sợ, giặc chạy về nhà Trở về gọi mẹ mổ gà khao quân.
CA DAO Sang chơi thì cứ mà sang Đừng bắt dọn đàng mà nhọc lòng dân. Ban ngày quan lớn như thần Ban đêm quan lớn tần ngần như ma.
CA DAO Người trên ở chẳng chính ngôi Khiến cho kẻ dưới chúng tôi hỗn hào Người trên ở chẳng được cao Khiến cho kẻ dưới lộn nhào lên trên.
CA DAO Nên ra trên kính dưới nhường Chẳng nên đạp hắt bên đường mà đi. Sông Hương nước chảy lờ đờ Dưới sông có đĩ, trên bờ có vua.
CA DAO Phá đền rồi lại làm đền Nào ai cướp nước, tranh quyền chi ai! Rồng chầu ngoài Huế, ngựa tế Đồng Nai Nước sông trong sao lại chảy hoài? Thương người xa xứ lạc loài đến đây. (*) (*). Nguyễn Ánh sau khi lên làm vua đã phá hủy một số đền đài, di tích cũ và bắt nhân dân đi phu xây dựng cung điện mới nên đã bị nhân dân ca thán.
CA DAO Tháng tám có chiếu vua ra Cấm quần không đáy người ta hãi hùng Không đi thì chợ không đông Đi thì phải lột quần chồng sao đang! Có quần ra quán bán hàng Không quần ra đứng đầu làng trông quan. (*) (*). Theo "Minh Mệnh chính yếu" thì năm Minh Mạng thứ 8 (1828) có đạo dụ bắt thay đổi quần áo. Đến năm Minh Mệnh thứ 18 (1838) lại bắt thay đổi ráo riết hơn.
CA DAO Từ ngày Tự Đức lên ngôi. (*) Cơm chẳng đầy nồi, trẻ khóc như ri Bao giờ Tự Đức chết đi Thiên hạ bình thì, lại dễ làm ăn. (*). Tự Đức: Tức Nguyễn Hồng Nhậm (Đức Tông) lên ngôi năm 1848 là ngôi vua thứ tư của triều Nguyễn.
CA DAO Anh ham xóc đĩa, cò quay Máu mê cờ bạc lại hay rượu chè Eo sèo công nợ tứ bề Kẻ lôi, người kéo, ê hề lắm thay! Nợ nần, em trả, chàng vay Kiếp em là kiếp kéo cày đứt hơi!
CA DAO Cờ bạc nó đã khinh anh Áo quần bán hết, một manh chẳng còn. Gió đông nam chui vào đống rạ Hở mông ra cho quạ nó lôi Anh còn cờ bạc nữa thôi?
CA DAO Đêm nằm nghĩ lại mà coi Lấy chồng đánh bạc như voi phá nhà. Chồng đánh bạc, vợ đánh bài Chồng hai ba vợ, vợ hai ba chồng!
CA DAO Cờ bạc là bác thằng bần Cửa nhà bán hết, tra chân vào cùm. Mồ cha con bướm khôn ngoan Hoa thơm bướm đậu, hoa tàn bướm bay.
CA DAO Chữ trinh đáng giá nghìn vàng Từ anh chồng cũ đến chàng là năm Còn như yêu vụng nhớ thầm Họp chợ trên bụng đến trăm con người!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: