TỤC NGỮ VÀ CA DAO VIỆT NAM
CA DAO Em như một đóa hoa đào Mẹ cha muốn phước bắt vào nhà tu Trăm nghìn lạy chúa Giê Su Nhà tu đừng hóa nhà tù giam em.
CA DAO Muốn ăn đậu phụ, tương Tàu Mài dao, đánh kéo gọt đầu đi tu Mồm thì tụng niêm nam mô Miệng thì rượu thịt lu bù sớm hôm.
CA DAO Một tay gõ mõ, gõ chuông Một tay bóp vú cô nàng nghe kinh. Nam mô đức Phật Quan Âm Bao nhiêu vãi mầm thì lấy tiểu tôi.
CA DAO Vợ sư sắm sửa cho sư Áo nâu, tràng hạt, mũ lu tày giành Để sư sướng kiếp tu hành! Con ai đem bỏ chùa này Nam mô di Phật, con thầy thầy nuôi.
CA DAO Sư đi chùa mốc, sân rêu Mõ khuya ai gõ, chuông chiều ai khua Vinh hoa là cái trò đùa Đã tu không trót lại mua trò cười.
CA DAO VI. NHẬN ĐỊNH VỀ CON NGƯỜI VÀ VIỆC ĐỜI Đố ai lặn xuống vực sâu Mà đo miệng cá, uốn câu cho vừa. Sông sâu còn có kẻ dò Lòng người nham hiểm ai đo cho cùng.
CA DAO Đố ai lượm đá quăng trời Đan gầu tát biển, ghẹo người cung trăng. Trăng mờ còn tỏ hơn sao Dẫu rằng núi lở còn cao hơn đồi.
CA DAO Nhiễu điều phủ lấy giá gương Người trong một nước thì thương nhau cùng. Bầu ơi thương lấy bí cùng Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn.
CA DAO Một cây làm chẳng nên non Ba cây chụm lại nên hòn núi cao. Làm trai quyết chí tang bồng Sao cho tỏ mặt anh hùng mới cam.
CA DAO Làm trai cho chí nên trai Công danh chớ vội, nợ nần chớ lo. Khi nên trời giúp công cho Làm trai năm liệu bảy lo mới hào Trời sinh trời chẳng phụ nào Phong vận gặp hội anh hào ra tay Trí khôn rắp để dạ này Có công mài sắc có ngày nên kim.
CA DAO Trăm năm lòng gắn, dạ ghi Dẫu ai đem bạc đổi chì mặc ai. Trăm năm ai chớ bỏ ai Chỉ thêu nên gấm, sắt mài nên kim.
CA DAO Ai ơi, giữ chí cho bền Dù ai xoay hướng, đổi nền mặc ai. Làm người suy chín xét xa Cho tường gốc, ngọn, cho ra vắn dài.
CA DAO Dù ai nói đông, nói tây Lòng ta vẫn vững như cây giữa rừng Dù ai nói ngả nói nghiêng Lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
CA DAO Chớ thấy sóng cả mà lo Sóng cả mặc sóng, chèo cho có chừng (1) Làm người phải đắn, phải đo Phải cân nặng nhẹ, phải dò nông sâu (2). (1). còn có câu: Chớ thấy bể rộng mà lo Bể rộng mặc bể, chèo cho có ngần. (2). Còn có câu: Người khôn chưa đắn đã đo Chưa đi đến bể đã dò nông sâu
CA DAO Làm người mà chẳng biết suy Đến khi nghĩ lại còn gì là thân. Làm người ăn tối lo mai Việc mình hồ dễ để ai lo lường.
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: