TỤC NGỮ VÀ CA DAO VIỆT NAM
Chim xanh ăn trái xoài xanh Ăn no tắm mát đậu cành cây đa Cực lòng em phải nói ra Chờ trăng trăng xế, chờ hoa hoa tàn. Bấy lâu lên ngọn sông Tân Muốn tìm cá nước phải lần trời mưa Tiếc công anh đắp đập, be bờ Để ai quẩy đó mang lờ đến đơm!
Mưa từ trong núi mưa ra Mưa khắp thiên hạ, mưa qua chùa Thầy Đôi ta bắt gặp nhau đây Như con bò gầy gặp bãi cỏ hoang. Đi ngang thấy ngọn đèn chong Thấy em nho nhỏ muốn bồng mà ru Đôi ta thương mãi, nhớ lâu Như sông nhớ nước, như dâu nhớ tằm.
Cách nhau một bức rào thưa Tay chùi nước mắt, tay đưa miếng trầu. Thương anh chẳng biết để đâu Để quán quán đổ, để cầu cầu xiêu. Cho anh một miếng trầu vàng Mai sau anh trả lại nàng đôi mâm. Đêm qua nằm ngủ sập vàng Trông xuống sập bạc thấy chàng nằm không Vội vàng cởi áo đắp chung Tỉnh ra em vẫn nằm không một mình.
Chân mày vòng nguyệt có duyên Tóc mây gợn sóng, đẹp duyên tơ hồng. Mong sao anh biến ra tằm Em biến ra nống, ta nằm chung chơi Khi nào cho hợp hai nơi Ghé tai hỏi nhỏ những lời thủy chung. Nắng đâu nắng mãi thế này Nắng suốt cả ngày chẳng thấy bóng râm Hỡi người thục nữ tri âm Có muốn đứng mát thì cầm lấy ô.
Ai về đằng ấy hôm mai Gửi dăm cái nhớ gửi vài cái thương Gửi cho đến chiếu, đến giường Gửi cho đến tận quê hương chàng nằm Vắng chàng em vẫn hỏi thăm Nơi ăn đã vậy, nơi nằm ra sao? Lược tình em chải trên đầu Gương tình soi mặt làu làu sáng trong Ngồi buồn nghĩ đến hình dong Con dao lá trúc cắt lòng đôi ta.
Cái cò là cái cò con Mẹ nó yêu nó, nó còn làm thơ Cái cò bay bổng bay bơ Lại đây anh gửi xôi khô cho nàng Đêm về nàng nấu, nàng rang Nàng ăn có dẻo thời nàng lấy anh. Nhắn người ở tận chốn xa Gió trăng là bạn, bướm hoa là tình Bao giờ duyên ta bén với duyên mình Cầm bằng câu đối dán đình ngày xuân.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2008 15:35:28 bởi bietaiaibiet >
Nhớ khi anh nói anh thề Con dao lá trúc đặt kề tóc mai Bây giờ anh đã nghe ai Con dao lá trúc, tóc mai thẹn thùng Bây giờ không vẫn hoàn không Giấm thanh đổ biển mấy thùng cho chua Nói ra thiên hạ hồ đồ Tiếng tăm em chịu bao giờ cho vơi Nói ra em chỉ thẹn lời Kìa ông trăng sáng soi đôi cau vàng.
Những người thắt đáy lưng ong Vừa khéo chiều chồng, vừa khéo nuôi con Những người béo trục béo tròn Ăn vụng như chớp, đánh con cả ngày Những người mặt nạc đóm dày Mo nang trôi sấp biết ngày nào khôn!
Nhớ em anh gửi chút tình Trăng non chếch bóng dọi hình đôi ta Chiều chiều đứng mé đường xa Trông dương nhớ biển, trông hoa nhớ người. Ngỡ rằng cây cả bóng cao Thiếp lăn mình vào ẩn nắng che mưa Ai ngờ cây cả lá thưa Ẩn nắng nắng hắt, ẩn mưa mưa vào.
Nguồn cơn tôi biết thế này Thà rằng lấy chú ăn mày cho xong Ngày ngày vác bị đi rong Tối về nghỉ mát đình trung sướng đời Giang sơn bên bị bên nồi Nào ai vui thú với đời thì đi.
Hôm qua anh đi chợ giời Thấy ông Nguyệt Lão đang ngồi ở trên Tay cầm bút, tay cầm nghiên Tay cầm tờ giấy đang biên rành rành Biên ta rồi lại biên mình Biên đây lấy đấy, biên mình lấy ta Chẳng tin lên hỏi trăng già Trăng già cũng bảo rằng ta lấy mình Chẳng tin lên hỏi thiên đình Thiên đình cũng bảo rằng mình lấy ta Quyết liều một trận phong ba Để cho thiên hạ người ta trông vào Quyết liều một trận mưa rào Để cho thiên hạ trông vào đôi ta.
Hỡi ai đi ngược về xuôi Lại đây tôi kể đầu đuôi số mình Số tôi quyết chí tu hành Từ ngày bác mẹ bẩm sinh lọt lòng Ăn chay nằm mộng long đong Chín chùa tôi chả bỏ không chùa nào Biết rằng duyên số làm sao Bao nhiêu gái đẹp thì vào tay tôi Chín chùa tu thế cả mười "Đúc chuông tô tượng" xong rồi lại đi Tôi nay tính khí cũng kỳ Tuần rằm, mồng một tôi thì bỏ quên Đêm nằm tưởng gái nằm bên.
Hỡi cô yếm đỏ lòm lòm Lại đây tôi gả thằng còm cho cô Thằng còm vừa ốm, vừa ho Thằng còm chết mất, cô lo một mình. Hỡi hời ông trời kia ơi! Sao ông chẳng nhỏ cho tôi tý chồng Trời rằng: "mày khỏe kén chồng Mày hay kén chọn, ông không cho mày".
Hỡi anh đi đường cái quan Lại đây em thở em than vài lời: "Anh là quân tử ở đời Thì anh đừng tưởng những lời nguyệt hoa". Hỡi người thục nữ kia ơi! Năm nay cô đã mấy mươi tuổi đầu? Cô còn kén chọn vàng thau Tuổi cô tám mốt lấy đâu là tình.
Khi xưa đằm thắm muôn phần Bây giờ nhạt như canh cần nấu suông Khi xưa đằm thắm như hoa Bây giờ nhạt như rượu pha nước hồ. - Khoan khoan buông áo em ra Để em đi bán kẻo hoa em tàn - Hoa tàn mặc kệ hoa tàn Mấy thuở gặp nàng nàng biểu buông ra!
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: