Trích đoạn: nguyễn thế duyên
Gửi cô bé họ Hồ
Tặng Hoangau (Vn thu quan)
Giữa sa mạc tiếng cười tôi bỗng gặp thơ em
Dòng suối nhỏ
Rất nhỏ thôi
Nhưng đầy ắp những tiếng cười nho nhỏ
Tôi bỗng hiểu
Thơ là thế đó
Phải để lại chút gì sau mỗi trang thơ
Em để lại trong tôi
Tiếng cười
Để lại trong tiếng cười
Một trái tim nồng ấm
Một đôi mắt trong veo ,nghịch ngợm
Dẫn tôi về những nỗi nhớ xa xôi
Hãy giữ lấy tiếng cười
Em ơi
Đừng cố học buồn như mấy anh mấy chị
Em hãy nhớ: Buồn chỉ là gia vị
Thêm vào bát canh đời vốn dĩ đã thơm ngon
Hà Nội 3- 6 -2008
Cảm nghĩ khi đọc thơ Hoangau
CẢM TẠ Xin cám ơn người đã yêu mến thơ em
Những vần thơ không dịu êm
Thỉnh thoảng như tiếng xe bò lọc cọc
Lại có lúc nhói lên vì gai góc...
Ngày xưa
Thấy em tấp tểnh làm thơ
Mẹ cha hoảng hốt
Tưởng như em sắp mang nhà ra đốt ...
Có cô con gái rượu
Không thấy dịu dàng thướt tha yểu điệu
Chỉ ít nói, hay cười, nhưng ngang ngạnh như cua.
Lại còn đòi làm thơ.
"Thôi xin con, dẹp ngay con nhé !
Toán - lý - hoá kia học đi cho mẹ.
Thi sĩ bao đời có ai sướng được đâu
Không mây gió thẫn thờ cũng mặt ủ mày chau !"
Thế là
Để được chơi với thơ, em phải hứa
Thành một cô kỹ sư như mẹ cha chọn lựa.
Và tuyệt đối không được viết thơ buồn
Dù chỉ tẹo tèo teo như bóng chuồn chuồn.
Nên anh cứ yên tâm đi nhá !
Thơ em không buồn được đâu anh ạ !


Kính thư !
Hoangau